Không Thể Quên Em - Chương 42

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Tiệc đêm

Không biết ngủ được bao lâu, Tang Du nghe thấy điện thoại reo, cô nhắm nghiền mắt, nhấn nút nghe.

“Tổng giám đốc Tang, báo cho chị biết một tin tốt lành, Tang thị trúng thầu rồi. Chúng ta đã đánh bại đám khốn bên công ty GD, trúng thầu rồi! Giám đốc Dương đang bàn chuyện hợp tác với Hoàng Đình, lát nữa bọn em sẽ về, một số chi tiết cần chị đích thân xác nhận”, giọng Viên Nhuận Chi trong điện thoại vô cùng hào hứng.

Thở phào một hơi, Tang Du mở mắt, khẽ hỏi: “Mấy giờ rồi?”.

“Mười một giờ hai mươi phút trưa”, Viên Nhuận Chi trả lời rồi như thể bị sét đánh trúng, cô nàng run giọng hỏi: “A… học tỷ… có phải em đã quấy rầy chị nghỉ ngơi không?”. Kinh nghiệm mách bảo cô, tuyệt đối không được phá giấc ngủ của bà chị đó.

Tang Du ngồi dậy, ừ một tiếng rồi bình thản nói: “Em về đây ngay, xác nhận chuyện đặt hàng với bộ phận thu mua, sau đó đến chỗ Jessie chọn một bộ lễ phục, bảo Jessie giúp em phối đồ. Chị còn việc phải xử lý, sau đó sẽ đến Jessie gặp em sau. Tối nay bảo Dương Chính Khôn và mọi người đi trước, còn em đi với chị”.

Bên kia, Viên Nhuận Chi dè dặt hỏi: “Chị ơi, lễ phục phải lộ một phần hai thật sao? Mặc hở hang như thế sẽ mất mặt Tang thị lắm, chúng ta là phía ký hợp đồng mà, không phải đến mời rượu người ta đâu”. Thực ra cô nàng đang nghĩ rằng dù sao học tỷ mới là người quan trọng trong bữa tiệc đêm nay, nếu cô mặc thiếu vải như thế, nổi bật hơn học tỷ thì những tháng ngày sau này chắc chắn cô sẽ rất thảm, hơn nữa cô cũng biết thân biết phận, bản thân là sản phẩm không có khí chất, không có nội hàm mà cũng chẳng có trí tuệ nhưng làm trong ngành kiến trúc, vật liệu xây dựng này, đàn ông nhiều, háo sắc lắm, lưu manh nhan nhản, cho dù là sản phẩm ‘ba không’ cũng dẫn đến sự cố bất ngờ.

“Viên Nhuận Chi, mắt thẩm mỹ của em thì chị mặc kệ, nhưng Jessie thì không thể nghi ngờ, em chỉ cần lột sạch rồi giao cho cô ấy là được”.

“Ok, lột sạch, lột sạch”, Viên Nhuận Chi rất biết phối hợp, sau đó cung kính tắt máy.

Tắm rửa xong, Tang Du ra khỏi văn phòng, dặn dò thư ký Vương: “Tiểu Vương, gọi điện thoại đến từng kho bộ phận, bảo họ lập tức kiểm tra, rồi báo lại cho tôi trong thời gian nhanh nhất bảng biểu tồn kho và không gian còn trống của mỗi kho nhé”. Quay lại với thư ký Chu Tiểu Nhàn, cô nói: “Tiểu Chu, bảo phòng tài vụ chỉnh lý lại tình hình tiền thuê mướn của chuỗi cửa hàng kinh doanh, đặt trên bàn cho tôi”. Sau đó cô lại nói với thư ký Mã Hồng Diễm, “Tiễu Mã, hôm qua cô đưa tôi bản tính giá cơ bản có vấn đề, cô bảo phòng cở sở hạ tầng tính lại cho tôi”.

Chỉ trong mấy phút, Tang Du dặn dò hết những việc bắt buộc phải hoàn thành hôm nay.

Torng văn phòng, ba cô thư ký há mồm trợn mắt, trong đầu cùng nghĩ đến một vấn đề, sao tổng giám đốc Tang lại đi ra từ văn phòng? Thế lúc nãy ba người họ buôn chuyện về nữ trang, chơi game… chẳng phải đã bị nhìn thấy hết rồi sao…

Viên Nhuận Chi về rồi lập tức xác nhận thời gian đặt hàng với bộ phận thu mua. Cũng sắp đến giờ nên cô đến chỗ Jessie, đợi mãi gần năm giờ mới thấy cô chủ thân yêu của mình.

Ngồi trên chiếc xe Bentley đen, Viên Nhuận Chi cứ căng thẳng, liếc nhìn Tang Du đang ngồi cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi, dè dặt hỏi: “Chị à, em mặc thế này liệu có lạ quá không?”.

Từ từ mở mắt ra, Tang Du liếc nhìn Viên Nhuận Chi đang mặc một bộ váy dạ tiệc hao dây màu hồng phấn bằng lụa mỏng. Dáng cô rốt đẹp, lúc học đại học hình như cũng từng làm người mẫu tạp chí thời trang với cô em gái Tăng Tử Kiều của Tăng Tử Ngạo, bộ váy này rất hợp với cô nàng. Thiết kế nhiều tầng từ trên xuống dưới là điểm nổi bật nhất. Mái tóc suốt ngày buộc đuôi ngựa cũng xõa ra, mắt kính đen quen thuộc đổi thành mắt kính sát tròng, gương mặt đánh một lớp phấn mỏng, trong Viên Nhuận Chi rất yêu kiều và thục nữ, như một đóa hoa sen thuần khiết.

“Cũng được đấy chứ, tối nay ở buổi tiệc phải nhanh nhẹn lên, hai mắt phải sáng hơn”, Tang Du dửng dưng nói.”

“Hả? Tối nay chẳng phải em chỉ cần đứng cạnh chị là được sao?” Viên Nhuận Chi hoang mang, không hiểu ý Tang Du.

“Viên Nhuận Chi, nếu cần em đứng cạnh chị thì chỉ cần em mặc đồng phục của Tang thị là được rồi”, Tang Du lườm cô.

Lão Ngô tài xế nhìn kính chiếu hậu, không nhịn được cười: “Cô Viên ăn vận đẹp hơn, rất thu hút nam giới đấy. Chúc cô Viên tối nay may mắn”.

Viên Nhuận Chi cười xấu hổ: “Chú Ngô, chú đang đùa cháu à?”

“Không đùa đâu. Tuần trước ở nhà hàng tây, em hất mì Ý vào mặt tên bạn trai Liệt Dương và con bé xen vào kia, đúng là chuyện hay ho nhất mà em từng làm sau khi bị N thằng đàn ông dung tục bỏ rơi”, Tang Du nhìn cô vẻ xem thường.

Viên Nhuận Chi kinh ngạc kêu lên: “Chị, sao chị biết chuyện này?”. Há hốc miệng, Viên Nhuận Chi nhìn Tang Du vẻ thắc mắc, học tỷ biết cô thất tình từ bao giờ? Nhưng cũng không lạ, bạn trai cũ Dương Vệ của cô cũng làm ngành này, muốn không biết cũng khó.

Tang Du lại lườm cô: “Em có từng tổng kết xem mình luôn gặp phải loại đàn ông tồi tệ bắt cá hai tay là vì nguyên nhân nào không? Tối nay những người đàn ông tham dự tiệc đều đẹp trai tài giỏi, mắt thẩm mỹ em quá kém, tìm đàn ông cũng chẳng ra gì, nếu đã thế thì cố gắng mà tìm kẻ có tiền ấy. Sau này chú ý hình tượng, đừng có suốt ngày ăn mặc giống mấy bà già năm mươi tuổi bán hàng ngoài chợ. Tiền lương chị phát cho em ít lắm à? Nếu sau này em đi làm còn mặc áo pull quần jean nữa thì mùa đông cũng phải mặc thề cho chị”.

Học tỷ hôm nay biến cô thành thục nữ thanh lịch thế này, hóa ra là để cô câu được rùa vàng. Học tỷ đúng là quá vĩ đại, đúng là cha mẹ tái sinh của cô.

Cảm động cố nặn ra nước mắt, Viên Nhuận Chi lại ra vẻ xun xoe: “Chị ơi, hôm nay lúc mở thầu, giá bên công ty GD vừa đưa ra, em và giám đốc Dương tí nữa là thót tim lên tận cổ họng. Lúc đó em và giám đốc Dương đã nghĩ thế là xong, nhưng ai ngờ khi giá của Tang thị chúng ta vừa có, em và giám đốc Dương lại thót tim lần nữa. Giá em làm hôm qua không phải là giá mở thầu hôm nay, học tỷ, hôm qua chị mang tài liệu về để sửa lại giá cả sao?”.

Nhắc đến tài liệu đầu thầu, Tang Du lại nhớ đến chuyện hôm qua. Nếu không phải anh thì hôm nay Tang thị đã không thể trúng thầu. Ra hiệu ngầm cho cô phải giảm giá, đúng là không giống tác phong của anh.

“Ừ” khẽ một tiếng, Tang Du lại nói với Viên Nhuận Chi: “Bắt đầu từ mai phải bắt tay vào chuẩn bị vật tư, em phụ trách theo dõi bộ phận thu mua”.

Chiếc xe dần dần chạy vào làn đường trong trung tâm hội ngị quốc tế.

“Chi Chi, nhớ đấy, tối nay phải ngẩng cao đầu, ưỡn иgự¢, biết chưa? Đừng để tên Liệt Dương kia coi thường”, ném lại một câu, Tang Du uyển chuyển bước xuống xe, đi vào trong cửa xoay trước. 

Bước vào đại sảnh, chùm đèn pha lê lộng lẫy trên trần nhà chiếu ánh sáng lung linh xuống phía dưới, chói mắt đến mức người ta thấy choáng váng. Trong sảnh, nhân viên Hoàng Đình ăn mặc rất đẹp, đồng thời, khách mời cũng không hề kém sắc.

Tang Du và Viên Nhuận Chi vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm.

Khi Tang Du chưa kịp phản ứng, một anh chàng đẹp trai đã nhiệt tình bước tới, ôm cô thật chặt: “Tammy, chị đúng là càng lúc càng xinh đẹp động lòng người đấy”.

Tang Du bị ôm đến mức suýt nghẹt thở cuối cùng đã nhìn rõ người đó, thì ra là ‘Điên Có Tiền’.

Hôm nay tiếng là dạ tiệc chúc mừng Hoàng Đình đấu thầu thành công và ký kết hợp đồng, chi bằng nói Hoàng Kiến Quốc muốn giới thiệu con trai mình cho các nhân sĩ trong ngành biết đến thì hơn, dù sao con trai ông cũng sắp trở thành người kế nhiệm rồi.

Mỉm cười nhẹ nhàng, cô lên tiếng: “Anh chàng đẹp trai, tôi nên gọi cậu là Hữu Quyền, hay gọi cậu là Hữu Tuyền đây?”.

“Eric.” Vì chê cái tên Hoàng Hữu Quyền khó nghe, thế là năm học lớp mười một, Hoàng Hữu Quyền đã sửa lại thành một cái tên khác cùng âm rất tao nhã và đậm chất thơ – Hoàng Hữu Tuyền, dù sao ông nội cũng qua đời lâu rồi, chắc không vì một cái tên mà đội mồ sống lại tính sổ với cậu. Nếu không cho cậu sửa tên, e rằng ba chữ “Hoàng Hữu Quyền” sẽ là bóng đen ám ảnh cả đời cậu mất.

“Eric? Du học mấy năm, người Trung Quốc mà có tên tây à? Yên tâm đi, tôi sẽ không tiếc lộ tên trước kia của cậu cho bạn gái đâu. Huống hồ là chú Hoàng hôm nay tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn thế này là vì ai, mọi người đều rõ cả”, Tang Du châm chọc.

“Từ nhỏ đến lớn chị chỉ biết sỉ nhục em, đợi chị có bạn trai rồi xem em phản kích thế nào?”, Hoàng Hữu Tuyền thân mật choàng vai Tang Du, “Nhắc đến bạn trai mới nhớ, ừ, em giới thiệu chị một vị phó tổng công ty em, nghe bố nói trước kia hình như hai người học cùng trường. Anh ta rất đẹp trai, học thức rộng, nhân phẩm tốt, dáng người càng tuyệt, chị có phúc rồi”.

Tang Du vừa nghe Hoàng Hữu Tuyền nói thế thì đã rõ người cậu ta định giới thiệu là ai, cô hơi cứng người, không muốn đi nhưng không chống nổi cậu ta.

Thẩm Tiên Phi đang trò chuyện với mọi người, trong khoảnh khắc Tang Du bước vào, anh đã chú ý đến cô.

Tối nay cô mặc một bộ váy hở vai màu đen, đường xẻ cao trên eo càng khiến cô trong mảnh dẻ yêu kiều, hạ pha lê đính trên váy lung linh hơn dưới ánh đèn. Mái tóc cô không buông xõa như trước mà tạo thành một 乃úi tóc tao nhã. Dù không có nhiều đồ trang sứ nhưng cả người cô toát ra vẻ quý phái sang trọng, rực rỡ hệt như thần mèo mà Pharaong của Ai Cập cổ yêu quý nhất.

“Chủ tịch Giang, chủ tịch Nguỵ, tổng giám đốc Cao, phó tổng giám đốc Thẩm”, Hoàng Hữu Tuyền nhiệt tình giới thiệu bộ Thẩm Tiên Phi và ba vị còn lại, “Tuy mọi người đều quen thân, dù sao tôi vẫn là vãn bối trong ngành nên xin phép cho tôi được giới thiệu chính thức các vị một lần nữa, tiểu thư Tang Du là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Tang thị, một nữ cường nhân xinh đẹp, tài giỏi.” Sau đó cậu lại nói với Tang Du, “Vị này là chủ tịch Giang Hoài Thâm của tập đoàn Giang Hàng, vị này là chủ tịch Nguỵ Thành Minh của công ty GD, vị này là tổng giám đốc Cao Viễn Bằng của công ty Cao Viễn, vị này là Thẩm Tiên Phi, phó tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế hàng đầu của Hoàng Đình chúng tôi”.

“Hữu Tuyền đúng là khách sáo quá, tổng giám đốc Tang trong ngành ai mà chẳng biết”, Nguỵ Thành Minh của công ty GD cười nham hiểm, “GD chúng tôi và Tang thị đã từng bắt tay làm ăn cùng nhau nhiều lần, có thể nói là quá thân quen rồi. Lần này bại dưới tay tổng giám đốc Tang đúng là có phần không cam lòng, không biết có phải do chủ tịch Hoàng và phó tổng giám đốc Thẩm vừa nhìn thấy mỹ nữ tham gia đã cố ý nhường không?”.

Cao Viễn Bằng của công ty nội thất Cao Viễn cũng cười theo: “Tôi thấy tám phần là thế, anh thấy Hữu Tuyền vừa gặp tổng giám đốc Tang xinh đẹp đã ôm theo kiểu Pháp rồi, cậu ấy có làm thế với chúng ta đâu”.

“Hình như phó tổng Thẩm và tổng giám đốc Tang là bạn cùng trường, tình cảm này càng khó nói hơn rồi”.

“Lão Hoàng cũng thiên vị, một lòng muốn người ta là con dâu mình mà”.

Nguỵ Thành Minh và Cao Viễn Bằng cứ châm chọc, chủ tịch Giang Hoài Thâm của Giang Hàng có vẻ ruột nhưng cũng không nói gì. Thẩm Tiên Phi thì nhìn lại Tang Du với vẻ bình tĩnh.

Đối với sự châm chọc của hai vị tổng giám đốc, Tang Du hừ mũi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rạng rỡ. Từ sau khi cha mẹ có vướng mắc tình cảm rồi qua đời bởi tai nạn xe, những người này luôn mong đợi Tang thị sớm sụp đổ. Tuy một mình cô phải chống đỡ rất vất vả nhưng cũng không bao giờ để những tên nài ngựa xảo quyệt này cười nhạo Tang thị.

“Quá khen, thực ra lần này Tang thị chỉ gặp may mà trúng thầu thôi, thực sự mà nói người nhường nhịn phải là chủ tịch Nguỵ chứ, nếu chủ tịch Nguỵ không có ý nhường vãn bối thì vãn bối làm sao có khả năng thắng được? Nên Tang Du phải đặc biệt cảm ơn chủ tịch Nguỵ đã nhường nhịn”, Tang Du vui vẻ giữ nụ cười trên mặt.

Từ khi tiếp quản Tang thị, cô sợ nhất là xuất hiện trong trường hợp này, lần nào cũng phải gồng mình, tiếp đó phải cố gắng chạm ly uống rượu, làm nghề này nếu cô không biết hút thuốc uống rượu lại giở trò lưu mang thì phải rút lui sớm, nên mỗi lần tham gia tiệc tùng thế này, để ứng phó với đám cáo già ấy, cô phải chuẩn bị chiến đấu với tinh thần hừng hực gấp đôi.

Nguỵ Thành Minh cười vẻ ngượng ngập rồi đánh trống lảng: “Người đẹp sau lưng tổng giám đốc Tang là?”

“Trợ lý của tôi, cô Viên Nhuận Chi”, Tang Du đáp.

“Tang thị quả đúng là hoa đẹp không nhường đấng tu mi, chiêu bài đánh ra đầu là thanh nhất sắc nương tử quân 1 nhỉ, phó tổng Vu của chuỗi của hàng các cô cũng rất lợi hại, ra tay rất cao minh”, Cao Viễn Bằng cười mờ ám.

1 Cuối thời Tuỳ, Bình Đường công chúa con của Lý Uyên đã thành lập và chỉ huy quân đội tự xưng “Nương tử quân”, nổi tiếng nhất là “Hồng sắc nương tử quân” trong cuộc nội chiến thứ nhất của Hồng quân Trung Quốc. Ở đây ý chỉ Tang thị toàn những phụ nữ lợi hại

“Tổng giám đốc Cao quá khen. Cá nhân tôi cảm thấy Tang thị vẫn thiếu nhân tài, hôm nào sẽ mượn tổng giám đốc Cao vài người đến giúp, xin anh đừng từ chối”, Tang Du thầm nghiến răng vì kẻ thứ ba Vu Giai tham gia mà khiến vụ tai nạn xe cộ của Tang Chấn Dương trở thành trò cười trong ngành.

Cao Viễn Bằng cười rất giả tạo: “Chắc chắn rồi”.

Hoàng Hữu Tuyền vừa bước chân vào xã hội không thể ứng phó được những chuyện đau đầu đó, cho dù cậu ta muốn giúp Tang Du thì cũng sợ những vị này càng ác khẩu hơn, sẽ túm lấy chuyện của cậu và Tang Du không buông nên quay sang nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tiên Phi. Thẩm Tiên Phi nhận được tín hiệu vẫn lặng lẽ đứng một bên, vẻ mặt lãnh đạm nhìn hai bên đấu khẩu với nhau.

Lúc này, Giang Hoài Thâm tự nãy giờ vẫn im lặng đã thô lỗ cắt ngang: “Nói nãy giờ mà quý vị không thấy khát à? Hữu Tuyền, ông già cậu đâu? Bảo ông ấy ra đây mau! Gọi người ta đến còn mình thì rút lui vào trong, bắt cậu ở đây chịu trận thì ra thể thống gì nữa? Mặt mũi bị làm sao mà không gặp người ta à?”

Gương mặt tuấn tú của Hoàng Hữu Tuyền đỏ bừng.

Tang Du nhìn Giang Hoài Thâm, đối với người có thể gọi là “chú” này, cô không hiểu biết nhiều lắm, chỉ lờ mờ nghe nói ông ta từng ngồi tù, về sau khi ra tù bắt đầu bước chân vào nghề này, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đưa công ty Giang Hàng nhỏ bé phát triển thành tập đoàn Giang Hàng ngày nay, cá tính thẳng như ruột ngựa, ghét nhất kiểu vờ vịt đầu môi chót lưỡi, có lẽ ông bị những lời ăn miếng trả của họ làm cho phát phiền, nên mới nổi giận chăng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc