Không Thể Quên Em - Chương 31

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Quan hệ nam nữ bất bình thường

Sau khi nhận được thông báo của Hoàng Đình, ba ngày sau, Thẩm Tiên Phi đã phải đến đó thực tập, sớm cảm nhận cuộc sống của người đi làm, nhưng cũng vì thế mà công việc gia sư bắt buộc phải gác lại, điếu đó khiến anh khá đau đầu.

Tang Du rảnh rỗi cả ngày thấy anh buồn bã như thế thì đề nghị được làm gia sư thay anh.

Anh lại tỏ ra khinh thường, sau đó nhắc đến chuyện “hễ gặp đề không biết làm thì chọn C” của cô, khiến cô bị shock nặng, cũng may là cô dựa vào bản lĩnh của mình để thi đậu vào đại học H.

Hiệu quả làm việc của Tang Du xưa nay rất cao, từ sau khi xác định quan hệ yêu đương với Thẩm Tiên Phi, ngay hôm sau cô đã nhờ người mang đến một bộ sofa đôi, đào thải bộ sofa đơn trước kia, lúc này cô đang nằm thoải mái trên đó mà ăn nho, miệng lúng 乃úng nói: “Trung quốc có nền giáo dục thi cử, cho dù bằng cách nào thì cứ thi đậu đại học là được. Vào được trường rồi, ai quan tâm anh học bằng cách gì. Đồng chí Tiểu Bình đã nói, cho dù là mèo trắng hay mèo đen, hễ bắt được chuột là mèo giỏi”.

“Em là mèo mù đâm ૮ɦếƭ chuột thì có”. Ngồi trước bàn ăn, Thẩm Tiên Phi đang sắp xếp lại đề trắc nghiệm mình tự soạn, chuẩn bị đưa cho Tang Du để cô dùng.

“Nếu em là mèo mù thì chắc anh đang ám chỉ mình là chuột ૮ɦếƭ?”, Tang Du bật dậy, nhét một quả nho vào miệng Thẩm Tiên Phi, “Biết không, ban đầu cả Nhất Trung đều cho rằng em hết thuốc chữa rồi, kết quả là em đậu vào đại học H, khiến các thầy cô và học sinh toàn trường đều rơi cả mắt kính, trở thành thần thoại bất hủ của Nhất Trung, còn em – Tang Du, chính là vị thần trong mắt mọi người. Vì sự tồn tại của em mà các bậc phụ huynh đã kháo nhau, chỉ cần vào Nhất Trung thì cho dù là học sinh tệ hại, kém cỏi đến mấy cũng vẫn thi đỗ vào đại học được. Sau khi em đi rồi, học sinh chen nhau vào Nhất Trung đến toạc cả đầu, em đã nói em nên tìm ông già hiệu trưởng để đòi phần thưởng mà”.

Miệng bị Tang Du đút mấy quả nho liền, Thẩm Tiên Phi không thể nói gì, vị chua trong miệng khiến anh nhăn mặt, nuốt xuống một cách vất vả, anh nói: “Tại sao mấy quả nho này, quả sau còn chua hơn quả trước?”.

“Thế hả? Người ta không ăn được nho thì chê nho chua, còn anh ăn được nho rồi vẫn chê nho chua. Rõ ràng là anh đang ghen tỵ với IQ 200 của em.”

“…”

Sau vài hồi tranh luận, Thẩm Tiên Phi đồng ý giao bốn học sinh lại cho cô, nhưng tuyệt đối không cho phép cô lấy phương pháp ranh ma, khôn lỏi kia để phỉnh phờ người khác nữa.

Tang Du gật đầu, suy nghĩ xem nên phân chia bốn học sinh này thế nào

Hôm sau là ngày đầu tiên Tang Du dạy cho hai cậu học sinh cấp hai, đêm trước Tang Du đã gọi điện thông báo địa điểm học đổi thành võ quán Taekwondo ở trung tâm thể dục thể thao. Hai cậu bé kia không biết gì, hẹn nhau đến võ quán, bất ngờ khi không thấy thầy Thẩm đâu mà chỉ thấy Tang Du tự nhận là em gái của thầy Thẩm.

Mặc bộ võ phục trắng, eo thắt đai đen, Tang Du khoanh tay trước иgự¢, vẻ mặt nghiêm túc đứng giữa sàn đấu, toàn thân phát ra một vẻ lợi hại khiến người khác không dám xem thường.

Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn hai cậu bé đứng ở cửa, lạnh lùng nói: “Hai em, hôm nay đến muộn”.

Hai cậu bé thấy Tang Du như vậy thì mắt lóe sáng lấp lánh, em gái thầy Thẩm cool quá! Hai cậu vừa đặt chân vào sàn đấu đã bị Tang Du hét dừng lại. Cô mấp máy môi với Tăng Tử Ngạo đứng cạnh: “Dẫn chúng đi thay quần áo rồi quay lại!”

Tăng Tử Ngạo nhún vai, dẫn hai cậu bé đó đến phòng thay đồ để thay võ phục. Khi quay lại sàn đấu thì cho hai cậu bé ngồi xuống một bên với Tăng Tử Ngạo, còn Tang Du đang tỉ thí với một học viên khác.

Tốc độ di chuyển của Tang Du vô cùng nhanh, xoay tại chỗ ba trăm sáu mươi độ, một cú đá xoay trúng ngay vào иgự¢ đối phương, lực rất mạnh, rất nhanh như điện chớp, đối phương không thể kháng cự và thất bại. Xoay người, di chuyển, đá chân… hàng loạt những động tác liên tiếp được thực hiện, những đòn công kích hoàn hảo được mọi người vỗ tay khen ngợi, hai cậu bé kia há mồn trợn mắt, sau đó cũng hào hứng vỗ tay nhiệt liệt.

Những cuộc tỉ thí sau đó, người nào cũng bại dưới tay Tang Du.

Cả buổi sáng, hai cậu học sinh hoàn toàn phục lăn trước võ công Taekwondo thâm hậu, hoàn hảo và ngỗ ngược của Tang Du, quên bén việc phải học thêm tự lúc nào.

Lúc gần nghỉ trưa, những người trên sàn đấu đều đi hết.

Tang Du chỉnh lại quần áo, tóc tai rồi mới ra khỏi sàn đấu, hai cậu bé đều quỳ xuống trước mặt Tang Du, dập đầu “binh binh”, mô phỏng theo phim kiếm hiệp trên ti vi: “Đại sư, xin nhận chúng em làm đệ tử đi.”

Khoanh tay trước иgự¢, Tang Du liếc nhìn hai cậu: “Được. Nhưng chị có một yêu cầu”.

Hai cậu bé nhiệt tình nhìn Tang Du: “Chỉ cần đại sư chịu thu nhận bọn em làm đệ tử thì dù là yêu cầu gì, bọn em cũng sẽ nhận lời”. Hai đứa lại dập đầu nữa.

“OK, vì thầy Thẩm có việc gấp nên từ hôm nay, chị sẽ là cô giáo dạy thêm cho hai em, nếu thành tích của hai em sau này không đạt yêu cầu của chị thì Taekwondo này miễn bàn! Nếu nhập hoc xong, kỳ thi, kỳ kiểm tra nào hai em cũng có thứ hạng tốt thì chị sẽ nhận ngay.”

“Chắc chắn, chắc chắn”, hai cậu học sinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Giơ tay ra, Tang Du nhận lấy đề kiểm tra Thẩm Tiên Phi soạn từ tay Tăng Tử Ngạo, đưa cho hai cậu bé: “”Về nhà, không được xem sách, chỉnh lại đồng hồ báo thức, trong vòng nửa tiếng làm hết cho chị, sau này lúc đi học thêm thì mang đề đã làm xong đến đây. Nhớ lấy, không được xem sách, nều bị chị tìm ra có dấu hiệu xem sách để làm bài thì đừng hòng muốn gì hết”.

Hai cậu bé nhìn Tang Du có vẻ khó xử, Tang Du khoặm mặt lại, đưa tay cốc lên đầu mỗi đứa một cái, hung dữ: “Không muốn học cú đá xoay hoàn mỹ nữa à?”

Hai cậu bé vội vàng lắc đầu cật lực.

“Vậy thế nhé, về nhà ôn tập cho tốt, ngày kia gặp nhau. Sau này chúng ta sáng học, chiều tập võ. Mau về đi!” Nhướn mày lên, khoanh tay, Tang Du nhìn theo bóng dáng cuống cuồng sợ hãi của hai cậu bé, dáng vẻ rất ư là uy nghiêm, cao ngạo.

“Cậu thế này gọi là nhanh chóng thần tốc phải không? ”, Tăng Tử Ngạo cười, tiến lại đặt tay lên vai Tang Du, ‘Vì anh ta mà dạy Taekwondo miễn phí cho hai cậu nhóc đó? Tình yêu thật vĩ đại! Đại sư, lát nữa có hứng đi uống café không?’.

Mượn thế, chụp lấy cánh tay Tăng Tử Ngạo, Tang Du xoay vai, quật anh ta xuống đất.

Tăng Tử Ngạo đau khổ ՐêՈ Րỉ, Tang Du lại gần, quỳ xuống, cười ranh mãnh: “Ai bảo cậu lợi dụng tôi, lần sau tái phạm thì tôi sẽ ném cậu ra khỏi cửa”.

Đang đắc ý thì ai ngờ Tăng Tử Ngạo vươn tay ra, kéo mạnh cô xuống đất, lật người đè lên cô, đè chặt tay khiến cô không động đậy nổi. Nghiến răng, cố nén cơn đau phía sau lưng, gương mặt Tăng Tử Ngạo hiện lên nụ cười tà ác: “Không biết kiếp trước tôi có nợ cậu hay không, cậu theo đuổi người ta, tôi không những phải chịu nỗi đau về thể xác mà còn phải cố gượng cười. Cậu là đồ nhẫn tâm, xấu xa, hôm nay tôi phải đòi lại cả vốn lẫn lãi mới được”.

Mở to mắt tỏ vẻ không tin, Tang Du nhìn thấy đôi môi Tăng Tử Ngạo đang ập xuống, cô vùng vẫy nhưng không được, chỉ biết nhắm mắt, quay mặt đi, hét lên: “Đừng làm bậy! Chúng ta là anh em tốt…”

Chỉ suýt nữa là Tăng Tử Ngạo đã hôn được Tang Du, nhưng khi thấy cô hoảng sơ nhăn mặt, kích động hét lên như thế, bất đắc dĩ anh phải ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn gương mặt quay nghiêng của Tang Du.

Làn da trắng trẻo, sắc hồng quyến rũ, hàng mi công ✓út, đôi môi đỏ tươi…

Từ sự tò mò ban đầu, đến khi gọi nhau là anh em sau này, anh giúp cô thay đổi vẻ ngoài thô lỗ, giúp cô thể hiện khí chất tao nhã, giúp cô theo đuổi người con trai mà mình thích, trái tim anh đã rơi vào tay “người anh em tốt” có vẻ bề ngoài rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối này.

Nhưng cô đã có người cô yêu, còn với anh, mãi mãi chỉ có thể là anh em. Là anh em, không thể có nụ hôn giữa người yêu với nhau. Tại sao anh và cô chỉ có thể là anh em?

Nhắm nghiền mắt lại, Tăng Tử Ngạo khẽ thở ra, buông tay rồi chầm chậm đứng lên, vẫn là nụ cười quen thuộc, anh nói với “người anh em” Tang Du đang nắm trên đất: “Sao? Còn nắm ườn ra không dậy, đang chờ nụ hôn của anh đây sao?”.

Căng thẳng mãi, ngoài một thoáng thở dài ai oán và hơi thở nóng ấm phả bên tai, Tang Du không cảm thấy nụ hôn khiến người ta nổi da gà đâu. Sức mạnh đè lên người bỗng biến mất, nhưng lại nghe thấy tên đáng ghét kia nói cô như vậy. Cô mở bừng mắt, nhìn thấy anh cười gian xảo và đưa tay ra, định kéo cô dậy.

“Cậu là đồ khốn!” Đánh mạnh vào tay Tăng Tử Ngạo, Tang Du nhanh chóng bò dậy, đấm cho Tăng Tử Ngạo một cú.

Lại bị đánh!

Tăng Tử Ngạo ՐêՈ Րỉ: “Sao cậu không đánh con chim ngố nhà cậu ấy, e rằng trên thế gian người bị Tang Du đánh nhiều nhất chính là Tăng Tử Ngạo này. Tang Du tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu đánh hỏng người tôi thì cậu và con chim ngố kia cả đời này cũng không thể đâu, tôi sẽ bám riết lấy cậu đấy”.

“Cậu đi ૮ɦếƭ đi” Cái tên củ cải đào hoa này, Tang Du lườm anh, “Đi, đi tắm! Lát nữa cậu còn phải giúp tôi lo liệu hai cô bé nữ sinh trung học mê trai kia nữa!”.

“Sao? Tự dưng nghĩ thông rồi hả, muốn tắm hồ uyên ương với tôi à?”

“Cậu muốn ૮ɦếƭ hả…”, Tang Du co nắm tay định đấm Tăng Tử Ngạo thì anh đã chạy biến mất.

Rời khỏi võ quán, Tang Du bị Tăng Tử Ngạo một mực kéo đến café Thượng Đảo để uống nước. ngồi không đến một tiếng đồng hồ, cô đã vội vội vàng vàng dẫn Tăng Tử Ngạo về nhà, hai cô bé nữ sinh đã đứng chờ bên ngoài. Vì Thẩm Tiên Phi không thể dạy thêm nên Tang Du đã gọi điện thoại cho bốn vị phụ huynh, rồi phỉnh phờ họ để đổi lại giờ dạy.

Hai cô bé thấy Tăng Tử Ngạo quá đẹp trai thì mắt sáng rực lên.

Vào nhà rồi, Tang Du nói với hai cô bé là “ông anh” Thẩm Tiên Phi vì có việc bận nên tạm thời không thể dạy cho họ được, nên đã nhờ “ông anh họ” đến để dạy thay.

Hai cô bé không có ý kiến gì về việc ai là thầy, chỉ cần đẹp trai là được!

Tăng Tử Ngạo đã trải qua một buổi chiều dài dằng dặt dưới cặp mắt theo dõi “hổ báo” của hai cô bé. Thật vô lý, buổi sáng mới bị đánh, buổi chiều đã lại phải hy sinh nhan sắc, đúng là kiếp trước anh đã nợ cô thật rồi, oan nghiệt!

Cuối cùng không chịu nổi, anh viện cớ đi vệ sinh.

Cầm nữa quả dưa hấu trên tay, Tang Du nhảy ngay đến trước mặt hai cô bé, hỏi: “Anh trai chị dạy hay hơn hay là anh họ?”

Một trong hai cô nói ngay: “Em thích anh họ, không những đẹp trai mà còn rất hóm hỉnh”.

Tang Du gật gù, đã chuyển dời mục tiêu thành công, sau đó quay sang hỏi cô kia: “Còn em?”

“Em vẫn thích anh của chị, làm người không thể đứng núi này trông núi nọ.”

Tang Du gật gù tán đồng, nhưng nhớ lại mục tiêu chưa di dời thành công thì kêu lên: “Tệ quá, phòng vệ sinh hình như hết giấy, anh họ sao lâu quá chưa ra…”. Cô lập tức đưa hộp khăn giấy bên cạnh cho cô bé nói là thích “anh của chị”, “Em giúp chị đưa giấy vào trong, chị xuống dưới mua giấy vệ sinh”.

Sau khi Tang Du rảo một vòng bên ngoài, hai tay trống trơn trở về nhà, hai cô bé đang thu dọn túi xách, chuẩn bị ra về.

Vừa thấy Tang Du hai cô bé đã vội chạy lại, cô bé nói thích “anh của chị” câu đầu tiên đã là: “Anh họ của chị học chuyên ngành nào ở đại học H vậy? Em muốn thi vào ngành đó”.

Cô kia cũng cuống lên: “Em cũng thế, em cũng thế, em cũng muốn thi vào ngành đó”.

“…” Tang Du nhìn Tăng Tử Ngạo ngồi bên cạnh, cười tươi rói nhưng thực chất là đang nghiến răng nghiến lợi. Cô cười khà khà, di dời mục tiêu thành công! “Đợi khi các em điền nguyện vọng thì sẽ nói, bây giờ không nên nghĩ linh tinh. Được rồi, muộn rồi đấy, mau về nhà sớm đi, ngày kia gặp lại”.

Hai cô bé được mời ra khỏi nhà một các suôn sẽ, Tang Du chưa kịp thở phào thì Tăng Tử Ngạo đã câu cổ cô: “Cậu là đứa ૮ɦếƭ tiệt không có lương tâm, tôi giúp cậu như thế mà cậu còn đẩy tôi vào hố lửa. Có ai đối xử với bạn bè như cậu không?”.

“Chẳng lẽ cậu chưa nghe câu “bạn bè là để bán đứng” hay sao?, Tang Du chụp lấy cánh tay Tăng Tử Ngạo, “Tôi đếm ba tiếng, cho cậu cơ hội sửa đổi. Một, hai, ba…””.

“Ok, buông tay rồi đấy. Chỉ muốn nhân cơ hội thân mật với cậu mà cậu cũng không thỏa mãn ước mơ nhỏ nhoi của tôi nữa, đúng là cô nàng xấu xa vô tình.”

“Anh chàng xấu xa đa tình. Cậu mau về đi, chiều mai gặp nhau ở võ quán”, Tang Du đẩy Tăng Tử Ngạo ra ngoài.

“Kiếp trước đúng là mắc nợ cậu”, Tăng Tử Ngạo đưa tay chặn cửa, hỏi Tang Du vẻ nghiêm túc, “Nói này nhóc, cậu và chim ngố kia đã hôn nhau chưa?”

“Hả?”, Tang Du sững sờ nhìn Tăng Tử Ngạo, ngẩn ra một lúc rồi mặt thoát đỏ ửng, “Liên quan khỉ gì tới cậu”

“Chưa hôn á?” Thấy vẻ mặt Tang Du như thế, Tăng Tử Ngạo vui sướng như điên, cô chưa hôn tên chim ngố kia. Có lẽ là đùa dai, nhưng phần nhiều là do thích Tang Du nên nhân lúc cô không chú ý, anh hôi vội lên khóe môi cô, chỉ chạm rất khẽ rồi cười lớn, lùi lại một bước dài, chào kiểu quân sự với cô, “Tang Du, mong chờ gian tình ngày mai”.

“Đi ૮ɦếƭ đi…”, đờ người ra hồi lâu, Tang Du mới phản ứng lại, tức giận đùng đùng, tháo giày ra, ném về phía Tăng Tử Ngạo đang chạy xuống cầu thang.

“Tên khốn! Ngày mai lột da cậu!”

Tang Du tuy đã “quét” được Tăng Tử Ngạo ra ngoài nhưng vì nụ hôn đó mà vào phòng khách rồi cô cứ ngồi thẫn thờ trên ghế sofa rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô bật dậy chạy về phòng, mờ laptop ra, bật QQ lên, thấy Avatar của Chu Tiên Tiên đang sáng, thế là cô gửi một tin đến.

--Trư, người như thế nào mới hôn môi em? (- _ -)y--~~

Không lâu sau đã có tin nhắn trả lời:

-- Ngư??? Đương nhiên là người thích chị rồi. Có anh nào hôn chị à? \\ (^o^)/

Người thích cậu? Tăng Tử Ngạo thích nên mới hôn cô? Vậy Thẩm Tiên Phi thì sao? Trong đầu Tang Du bỗng nhảy ra rất nhiều câu hỏi, thế là cô lại gửi tin nhắn.

---- == I I I Trư, chuyện đó … Nếu có một người suốt ngày xưng “anh em” với em mà hôn em, thì có nghĩa gì? (- _ -)y--~~

--\\ (^o^)/ Đương nhiên là thích chị rồi, anh đẹp trai đó là ai?

---- == I I I Chị hỏi em chứ không phải em hỏi chị! Còn nữa, có một đôi nam nữ, nếu xác định quan hệ người yêu rồi, anh chàng lại không hôn cô nàng, thế, anh chàng đó có thích cô nàng ấy không? (- _ -)y--~~

---- ¤¤ Ngư, chị đang đùa à? Làm gì có ai yêu nhau mà không hôn nhau đâu? Em và anh nhà em cứ hôn nhau suốt, xấu hổ ~ing~U///U

---- == I I I Em thật tởm!

---- U///U Có gì mà tởm chứ, ai yêu nhau đều như thế mà.

Ai yêu nhau đều thế?! Câu này đã chọc sâu vào Tang Du, hình như cô và chim ngố bất bình thường thật.

---- Thế…ai yêu đều sẽ hôn à? (- _ -)y--~~

---- Đương nhiên, khi quan hệ đủ chín rồi, còn có thể tiến thêm bước nữa.

---- Tiến thêm bước nữa? Đó là gì? (- _ -)y--~~

---- == I I I Ôi trời ơi! Choáng, sao chị lại ngây thơ tới mức cả chuyện này cũng không biết?! Haizzz, em và anh nhà em chưa tới mức đó, em cũng đang rất tò mò đây.

---- == I I I Sự tò mò Gi*t ૮ɦếƭ con heo em!

---- == I I I Ngư, lúc nãy đôi nam nữ mà chị nói, cô gái ấy chắc không phải là chị đấy chứ? <(“”@””)>

---- == I I I Chị ăn cơm đây, em có thể cút ra khỏi mạng được rồi.

Tang Du ngã nhoài ra giường, ôm gối Hello Kitty rồi bắt đầu ủ rũ.

Tuy cô vô tư nhưng chuyện trên sàn đấu hôm nay, rõ ràng cô đã cảm nhận được Tăng Tử Ngạo khác với ngày thường, vì anh chưa bao giờ nhìn cô bằng vẻ mặt đó, đáng ghét nhất là ban nãy còn hôn trộm cô nữa. Cô lấy mu bàn tay chùi môi liên tục, nghĩ lại thì, cô đã nói với anh rằng hai người chỉ là anh em tốt từ lâu lắm rồi, mà anh cũng nói sẽ không thích cô, thế nên nụ hôn đó, chắc chỉ là đùa dai thôi. Nhất định là khi biết cô và chim ngố chưa hôn nhau nên mới trêu chọc cô, nhất định là thế.

Nghĩ đến chim ngố, cô càng ủ rũ, theo lời Chu Tiên Tiên, cô lại càng thấy tuyệt vọng. Sau khi hai người xác định mối quan hệ, Thẩm Tiên Phi nhiều nhất cũng chỉ nắm tay, khoác vai, có lúc ngay cả nói chuyện cũng không nhìn vào mắt cô mà cứ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê hình Hello Kitty. Dép lê đẹp hơn cô sao?

Túm lấy cái gối mèo trước mặt, Tang Du căm tức đấm nó mấy cái, lần đầu tiên, mèo không phải là bạn bè thân thiết của cô, mà là tình địch giả tưởng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc