Mùi vị không quên được
Hai người gọi xe đến đường BW, từ đầu giường đến cuối đường đèn đuốc rực rỡ, cả con phố tràn ngập mọi hoạt động nhân sinh và phù hoa của thế gian. Ở đây, lúc nào cũng tặng cho bạn chút bất ngờ khi bạn thấy lạc lõng và hụt hẫng nhất.
Trước cửa quán Không Quên Được có một dãy bán thịt dê xiên nướng, ngửi mùi hấp dẫn ấy, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, hỏi: “Ăn không?”
“Bẩn!”, ngắn gọn vắn tắt.
“Ừm, ông chủ cho tôi mười xiên”, Tang Du mấp máy môi với Thẩm Tiên Phi, “Trả tiền!”.
Quay mặt đi, Thẩm Tiên Phi nén giận, anh nói anh không ăn cay, cô đòi ăn cá hấp dưa cải chua, anh chê xiên nướng bẩn, cô mua liền mười xiên, ý khiêu khích đã quá rõ ràng.
Lấy ví ra trả tiền , anh định vào trong quán nhưng bị Tang Du ngăn lại: “Anh vào làm gì? Đợi thịt nướng xong rồi vào. Mời khách thì phải ra dáng mời chứ, phải để khách thậtt như ở nhà mình, ăn ngon, uống ngon. Đứng đó đợi, em đi tìm chỗ rồi chọn món”.
Đứng đờ ở cửa, Thẩm Tiên Phi nhìn người đàn ông lưng trần mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vừa nướng từng xiên gì đó đen sì sì, vừa ra sức uống nước, ngửi thứ mùi nhức mũi ấy, anh thật chỉ muốn ném cô nàng bướng bỉnh kia lên vỉ để nướng luôn cho rồi.
Quán bán thịt nướng đó rất đông khách, phải đợi ít nhất hai mươi phút, Thẩm Tiên Phi mới cầm được thịt nướng, anh vào quán và thấy Tang Du ở một góc trên lầu hai.
Tang Du thấy thịt nướng thì không ăn ngay mà đặt lên đĩa quan sát, sau đó mắt ngó nghiêng tứ phía, miệng lẩm bẩm: “Cái nơi mà Chu Tiên Tiên giới thiệu tệ hại thế này, kém cỏi quá, đúng là ồn ào ૮ɦếƭ đi được”.
Gian phòng đầy ắp người, nếu lát nữa món ăn không ngon cô sẽ về vặn tai heo của Chu Tiên Tiên.
Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn đĩa thịt nướng, không kìm được hỏi Tang Du: “Cô chọn món này sao không ăn đi?”
Nhìn ánh mắt không vui của anh, Tang Du không phản bác, chỉ hừ mũi một tiếng: “Em có nói là chọn thì sẽ ăn ngay không? Lát nữa em ăn không được à?”
Nghiến răng ken két, Thẩm Tiên Phi cầm thực đơn lên, liếc nhìn từng hàng một, gân xanh trên trán hằn rõ.
Cá hấp dưa chua, cá hấp tiêu ớt, thịt luộc, tôm cay…
Ném thực đơn lên bàn, Thẩm Tiên Phi quay đầu lại nói với phục vụ đứng cách đó mấy mét: “Phục vụ, ở đây thêm món”.
Cô gái phục vụ mỉm cười tiến lại, vẫn chưa lên tiếng thì đã bị Tang Du trừng mắt: “Mấy món này là được rồi, không cần thêm”.
“Tôi muốn thêm món”
“Lãng phí là hành vi vô sỉ.”
Cô gái phục vụ nhìn hai người với vẻ khó xử, không biết rốt cuộc là nên thêm hay không, cô đành chớp mắt nhìn cả hai, cuối cùng nhỏ nhẹ hỏi: “Vậy… rốt cuộc là có cần thêm không ạ, hai vị bàn bạc kỹ rồi gọi tôi, được không?”
Cười nhẹ, Tang Du gật đầu với cô gái phục vụ: “Ừ, giúp tôi giục làm gấp mấy món đó. Cảm ơn!”.
Đuổi cô phục vụ đi rồi, Tang Du hớp một ngụm trà trước mặt, sau đó cau mày, lá trà rẻ tiền, thế là cô đẩy ly nước sang bên.
“Tại sao không chọn đồ uống?”
Ngước lên thì thấy một đôi mắt sắc nhọn có phần giận dữ, Tang Du nhướn mày, lườm Thẩm Tiên Phi một cái: “Chẳng phải có nước trà rồi hay sao? Đã ăn cay thì uống nước gì chứ, phải giữ vị nguyên chất trong miệng, anh có hiểu không?”
Thẩm Tiên Phi đang định nổi cáu thì lúc ấy, phục vụ mang thức ăn lên.
Tang Du mặc kệ Thẩm Tiên Phi trừng mắt với mình, cô cầm đũa, gắp một miếng cá cho vào miệng, sau đó kêu lên: “Ôi, thử xem, ngon thật đấy, vừa thơm vừa mềm vừa mịn”.
Thẩm Tiên Phi nhìn cô, không chút biểu cảm, đôi đũa trong tay không hề gắp thức ăn.
“Món này nhìn cũng ngon”, Tang Du lại gắp một miếng cá hấp tiêu ớt, sau đó cười nhìn Thẩm Tiên Phi, “Đã thấy heo chạy, thì nhất định phải biết mùi vị của heo sao? Không thử thì làm sao anh biết nó không hợp khẩu vị? Nếu anh nhìn đám ớt đỏ này mà không dám động đũa, thế thì đêm nay anh phải chịu đói rồi. Hay là ăn thịt xiên nướng này cũng được?”
Trừng mắt với Tang Du một cái, Thẩm Tiên Phi cúi xuống, gắp một miếng cá, vị cay nồng xé lưỡi khiến anh nhăn mặt, sau khi nuốt xong miếng cá, anh vội vàng nhấc ly trà bên cạnh uống hết mấy ngụm.
“Hình như món cá này không cay, hơi cay, cay vừa, nếu đã là món Tứ Xuyên thì đương nhiên phải cay một tí mới đã chứ. Anh phải ăn nhiều một chút, lãng phí là đáng hổ thẹn lắm đấy”, Tang Du nhân cơ hội gắp thêm cá, thịt luộc, tôm… vào bát anh, “Nếu ăn hết những món này thì anh chính là nam tử hán đại đậu hủ’.
Nam tử hán đại đậu hủ? Chẳng lẽ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ là đại trượng phu? Lý sự cùn! Thẩm Tiên Phi chau mày, gắp miếng cá trong bát lên cho vào miệng, vị cay tràn ngập, theo cổ họng kéo xuống đến tận dạ dày. Anh khẽ há miệng ra, hít hà liên tục, cảm giác cay nồng đó khiến thần kinh của anh đều căng ra, cảm giác ấy thật không dễ chịu tí nào.
“Có phải cay đến nỗi rất đã, rất thoải mái? Thế, miếng cá to này cho anh, người có sinh nhật thì phải ăn nhiều hơn”, Tang Du lại gắp thêm rất nhiều cá vào bát cho anh.
Cuối cùng không chịu nổi sự nhiệt tình của cô nữa, Thẩm Tiên Phi nãy giờ cúi đầu khổ sở chiến đấu cũng ngẩng lên, “Tại sao cô cứ gắp thức ăn cho tôi mãi vậy, sao cô không ăn?”
“Ai nói em không ăn, chẳng phải là em đang ăn hay sao?” Tang Du gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai hai cái rồi chớp chớp mắt, cười nói với anh: “Ừ… ngon lắm…”.
Hai người cứ cố gắng chiến đầu, không biết bao lâu sau, di động Tang Du reo vang, cô vội vàng đứng lên, nói với Thẩm Tiên Phi: “Em ra ngoài nghe điện thoại”.
Ra khỏi Không Quên Được, Tang Du ra sức chớp mắt, há miệng hít hà, đưa lưỡi liếm đôi môi bị cay đến sưng đỏ lên, nước mắt nước mũi đầm đìa. Cô nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Đúng là cay ૮ɦếƭ đi được, nếu không nhờ tin nhắn dự báo thời tiết này, không biết cô phải chịu đựng đến bao giờ nữa. Để bắt con chim ngố kia chịu khổ, cô đã chọn món cay mà minh không biết ăn nhất, kết quả là bản thân bị cay đến dở sống dở ૮ɦếƭ. Điều cô hối hận nhất là, lúc chọn món đã nói với phục vụ là phải thật cay, cay cực kỳ, còn kiên quyết không chọn nước uống.
Đó gọi là trời tạo nghiệt, thì còn có thể tránh được, tự tạo nghiệt thì không sống nổi.
Thấy siêu thị chếch phía bên kia đường, Tang Du đi như chạy tới đó. Để mua một chai nước khoáng, cô còn phải chạy lên lầu hai siêu thị, đến khi mua được rồi, cô ra khỏi đó, cay đến nỗi đã chảy nước mắt tự nãy giờ, cô cuống quýt mở chai nước, ngửa đầu lên uống ừng ực.
“Chẳng phải cay đến nỗi rất thoải mái sao? Để giữ nguyên mùi vị trong miệng, còn kiên quyết không chọn nước uống.”
Nghe giọng giễu cợt quen thuộc đó, Tang Du hoảng loạn, sặc nước, ho sù sụ không ngừng.
Quay đầu lại, cô thấy Thẩm Tiên Phi đang cười nửa miệng, nhìn mình với vẻ thích thú.
“Anh … khụ khụ khụ…” Tang Du cúi gập người chỉ vào Thẩm Tiên Phi, muốn hỏi anh sao lại chạy ra, nhưng bị cơn ho dữ dội chặn đứng, không mở miệng nổi, gương mặt đỏ bừng bừng.
Rút tay ra khỏi túi, Thẩm Tiên Phi vỗ nhẹ vai cô.
Những ngón tay dài trắng trẻo ấy như có luồng điện cao thế, trong tích tắc chạm vào lưng Tang Du, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh truyền đến toàn thân cô qua làn áo pull. Bất giác cô đỏ mặt, bịt đôi môi đỏ tươi vì ăn cay, quay lại nhìn Thẩm Tiên Phi.
“Thì ra cô là hàng giả”, Thẩm Tiên Phi nhếch môi cười giễu.
Ánh mắt Tang Du dừng lại ở đôi môi đỏ vì cay của anh, đôi môi đỏ tươi, vốn dĩ môi anh mỏng và rất đẹp, lúc nói chuyện ác ý, khóe môi sẽ có một nét lạnh lùng châm biếm quen thuộc, trông có vẻ xấu xa nhưng lại cực kỳ hấp dẫn. Giống như anh đang nói chuyện bây giờ, đôi môi ấy mấp máy thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là nụ cười ở khóe môi, khiến cô không kìm được muốn đưa tay ra sờ, có phải cảm giác cũng tuyệt như khi nhìn không?
Nhận ra Tang Du đang nhìn mình một các nóng bỏng, Thẩm Tiên Phi quay sang nhìn cô, ánh mắt gian tà của cô khiến tim anh như run rẩy, bàn tay vỗ lưng cô như bị sức nóng dưới làn áo pull đốt cháy, anh rụt tay lại, quay đi, ngượng ngùng khẽ ho vài tiếng.
Tiếc quá!
Chỉ nhìn được mà không sờ được!
Người đứng trước mặt là chim ngố, không phải Giang Nam, không phải Tăng Tử Ngạo, cũng không phải những tên con trai khác, nếu không cô đã đẩy anh vào tường sờ cho đã rồi nói sau.
Tang Du nhìn bảng hiệu đèn neon nhấp nháy ba chữ Không Quên Được, đối với người không ăn cay như cô mà nói, đúng là không quên được. Cô cau mày, nhìn Thẩm Tiên Phi: “Này, anh đừng nói với em là anh đã trả tiền rồi nhé’.
Thẩm Tiên Phi nhìn phớt qua cô, nói: “Không trả tiền thì sao đứng ở đây?”.
“Em chưa ăn no mà, còn thịt xiên nướng của em sao anh không mang ra giúp em, anh đang mời khách đó hả?”, Tang Du hỏi.
Thẩm Tiên Phi không nhìn cô, đi thẳng sang góc đường đối diện.
Tang Du đuổi theo, ngăn anh lại: “Anh đang khao em đó hả?”
“Nếu cô chưa no thì quay lại đó mà ăn nữa đi”, Thẩm Tiên Phi hờ hững trả lời.
“… Không.” Cô không thể ăn cay, lúc nãy chỉ thuần túy muốn trả thù anh, nhưng lại tự đẩy mình vào hố lửa.