Không Thể Quên Em - Chương 24

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Cuối cùng cô hạ quyết tâm, xé một miếng urgo dán lên môi.
Ôm gối mèo Kitty, cô trèo lên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.
Nụ hôn "kịch liệt" ban nãy, đó là nụ hôn đầu của cô. Trước kia là thời trung học lúc ở bên Giang Nam, cậu ta muốn hôn cô, hậu quả là bị cô đấm cho một trận. Nếu đối tượng là chim ngố, cô nghĩ nhất định mình sẽ không chối từ.
Cơn đau trên môi khiến cô không kìm được mắng một tiếng: "Chim ngố ૮ɦếƭ tiệt!".
Ai nói nụ hôn đầu rất đẹp, nếu cũng "hôn" được ra kiểu này mà gọi là đẹp, thế thì lúc trước cô học võ đã hôn nệm không biết bao nhiêu lần rồi, có thể gọi là càng đẹp hơn không.
Lại sờ vào đôi môi đang dán urgo, cô có thể cảm nhận được sự mềm mại của môi Thẩm Tiên Phi, mùi vị nam tính nóng bỏng, và cả vòng tay ấm áp nữa.
Tai sao cô lại đẩy anh ra nhanh như thế, cơ hội thưởng thức sắc đẹp đã bị cô hủy diệt trong tay chính mình rồi.
Càng nghĩ càng bực, Tang Du vùi mặt vào gối Kitty.
Không lâu sau, chỉ nghe tiếng đóng cửa "cạch" một cái.
Tang Du nhảy xuống giường, phòng khách trống trải yên tĩnh, cánh cửa đối diện không một bóng người.
Thẩm Tiên Phi ra ngoài rồi.
Có lẽ, người ta vốn chẳng quan tâm.
Trong lòng cảm thấy hụt hẫng, Tang Du ôm gối quay về giường.
Mùa hè nóng nực, ánh nắng chói chang gay gắt. Một buổi chiều oi bức khiến người ta dễ cảm thấy lười nhác, đi trên con đường râm mát rợp tán cây ngô đồng, tư duy Thẩm Tiên Phi lại bay đi rất xa mà không thể kiểm soát nổi.
Dừng chân, bất giác Thẩm Tiên Phi lại sờ lên môi, nơi đó vẫn còn vương lại vị máu tanh tanh, nhớ đến cơ thể mềm mại mà anh ôm trước đó và mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra.
Nụ hôn đau đến độ không thể quên được, tuy là vô ý nhưng anh phải thừa nhận rằng nó đã gợi lên những làn sóng trong trái tim anh. Khi hai đôi môi áo vào nhau, đầu anh hỗn loạn như đông đặc lại.
Về lại phòng rồi, anh cứ ngồi ngẩn người trước mấy bản vẽ, xuất hiện trước mắt toàn là hình ảnh cô với đôi môi rỉ máu. Trong đầu như đang chiếu lại từng đoạn phim, cô ngồi ăn trong nhà ăn ký túc và chau mày, cô bò rạp trên bàn học thư viện và chảy nước dãi, cô học hành chăm chỉ trên lớp, cô trên sân bóng đánh bóng bay mất tăm mất tích, cô lúc nổi giận sẽ đánh người,cô không biết giặt quần áo, cô đang ngủ gục, cô với mái tóc ngắn, cô và mái tóc dài ... cứ lần lượt hiện ra.
Tại sao một năm nay, mỗi một động tác, cử chỉ ... của cô, anh đều nhớ rõ đến thế?
Trong lòng có một cảm giác khó tả, anh cảm thấy cứ ở lại trong phòng thì khó thở quá, thế nên trong buổi chiều nóng nực như thê này mà anh lại đi lang thang không mục đích.
Anh không biết phải hình dung về cô bằng từ gì nữa, vừ mở miệng đã trách móc răng anh cứng.
Nhìn theo bóng một cô gái mặc áo pull trắng đi phía trứơc, anh nhớ đến cô gái kia khóe môi bị rách toạt, thế mà lại còn trách rằng răng anh cứng, bất giác anh mỉm cười, cũng chỉ có cô mới hỏi những câu hỏi ngô nghê trong lúc đó thôi.
Phía sau có tiếng chó sủa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Tiên Phi, anh quay lại, một chú chó trắng đang lôi một bà bác chạy không biết mệt mỏi.
Trong tích tắt sững người, Thẩm Tiên Phi mới ý thức được mình đang nghĩ gì, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến cô.
Hít một hơi, nhớ ra lát nữa còn phải đi làm thêm giúp bạn, Thẩm Tiên Phi rảo bước về phía trạm xe.
Nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn sắp chỉ đến số mười một nhưng Thẩm Tiên Phi vẫn chưa trở về. Bình thường nhìều nhất cũng chỉ hơn mười giờ là anh đã về đến nhà.
Ngồi trên sofa trong phòng khách, Tang Du ôm gối, không biết đã nhìn đồng hồ treo tường bao nhiêu lần rồi.
Liệu anh có vì nụ hôn ban ngày mà né tránh cô?
Cô cắn môi, bất giác lại nghĩ linh tinh.
"Tích tắc, tích tắc..." Âm thanh mãi mãi không thay đổi của thời gian, đang trôi qua từng giây từng phút một.
Dần dần, không chống cự lại cơn buồn ngủ, cô nằm nhoài xuống sofa.
Đã hơn mười hai giờ khuya, Thẩm Tiên Phi với gương mặt mệt mỏi cuối cùng đã về đến nhà.
Buổi chiều anh đi dạy học thay bạn, đến nơi mới biết thì ra người bạn đó thất tình. Về sau hắn cứ kéo mấy cậu bạn đi uống rượu, anh mới đi làm xong cũng không thoát được, vốn không thích thuốc lá rượu chè nên anh không muốn tham gia, nhưng cứ nghĩ quay về sẽ đối diện với Tang Du, nụ hôn đột ngột vào buổi trưa kia sẽ khiến anh vô cùng ngượng ngùng, thế nên anh đi cùng mấy người bạn đến một quán ăn nhỏ để uống rượu.
Trong bữa cơm, người nào cũng uống say khướt, chỉ có hai người là tỉnh táo, một trong số đó là anh.
Anh và cậu bạn kia chia nhau đưa mấy tên ma men về nhà, nên mới về muộn như vậy.
Vừa vào nhà, chưa bật đèn, một luồng không khí mát rượi đã ập đến, điều hòa trong góc đang chạy. Nhìn cửa phòng Tang Du hình như vẫn đang mở, anh cau mày.
Không chút ý thức tiết kiệm điện nước.
Anh bước đến, tắt điều hòa đi rồi quay lại, lúc đó mới thấy Tang Du đang nghiêng người dựa vào ghế sofa.
Trái tim như hẫng mất một nhịp, cảm giác thật khó tả, giống như đã trống rỗng nhiều năm rồi nay bỗng được một vật gì đó đặc biệt lấp đầy.
Cô luôn ngủ ở đây, đợi anh sao?
Nhờ cột đèn sáng trang trí nhấp nháy ở sân thượng tòa nhà đối diện, anh nhìn rõ cô đang nằm trên sofa, cả người lún vào trong sofa, cổ ngoẹo hẳn sang một bên, cánh tay trái vắt véo trên ghế. Nếu cô cứ ngủ thế này thì sang mai chắc chắn cơ thể sẽ đau nhức đến nỗi không nhúc nhích nỗi.
Anh cau mày, cổ họng khẽ động đậy, cuối xuống định gọi cô dậy, nhưng tay vừa chạm đến vai cô đã dừng, anh khựng lại, liếc nhìn miếng urgo cô dán trên môi, có lẽ chuyện dán urgo lên môi cũng chỉ có cô mới làm được.
Khóe môi bất giác nở nụ cười, anh lại nhớ đến cú va chạm hồi trưa, không nhịn được, anh đưa tay lên vuốt ve hàng lông mày của cô.
So với gia đình anh, với gia cảnh khá giả, không thiếu thốn thứ gì, tại sao trong giấc mơ lại chau mày như thế? Tại so cô lại muốn cảm nhận cuộc sống tự lập? Là vì cha cô thường xuyên không về nhà còn mẹ cô thì vùi đầu vào bàn mạt chược ư?
Bàn tay từ trán cô vuốt xuống phía dưới, gợi lên một cảm giác mềm mại dịu nhẹ khiến anh không kìm được mà vuốt ve mấy lần nữa.
Như thấy ngứa, Tang Du đang ngủ say đưa tay trái lên, hất tay Thẩm Tiên Phi ra.
Bị gạt đi, anh giật mình, nhận ra mình đang làm gì, trong lòng vô cùng hoảng loạn, vội vàng quay mặt đi.
Tang Du vẫn không tỉnh, cánh tay huơ huơ lên vài cái nhưng vẫn say ngủ, điều đó khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lúc ở nhà, anh lên gọi cô dậy nhưng lại vô duyên vô cớ bị cô đánh, cô có thói xấu khi bị đánh thức, anh không ngốc đến độ gọi cô dậy để rồi bị đánh lần nữa, anh cúi xuống, dịu dàng bế cô lên, đi vào phòng cô rồi từ từ đặt cô xuống giường.
Cô vừa nằm xuống giường đã quơ tay tìm gối mèo Kitty bên cạnh, ôm cứng vào lòng.
Thấy dáng ngủ cực xấu của cô, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng hẳn, môi nở nụ cười, anh lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Để mặc cho làn nước ấm chảy trên cơ thể, rửa trôi cảm giác nóng nực, mệt mỏi suốt ngày hôm nay và cả mùi ruợu, mùi thuốc mà anh chán ghét.
Gạt nước trên mặt đi, hai cánh tay chống vào tường, Thẩm Tiên Phi nhớ đến mấy bản vẽ anh nộp cho Hoàng Đình.
Hoàng Đình là công ty chuyên về thiết kế nội thất lớn nhất toàn quốc, mà vừa khéo tổng bộ lại nằm ở thành phốn N. Chỉ cần theo học ngành thiết kế nội thất thì chẳng ai là không muốn được vào Hoàng Đình. Thiết kế của các nhà thiết kế cao cấp của Hoàng Đình rất táo bạo và sáng tạo, tác phẩm không chỉ chiếm vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạnh thiết kế nội thất toàn quốc, mà còn mở đầu cho các trào lưu thịnh hành ở Châu Á, thậm chí cả thế giới.
Không dám ảo tưởng sẽ trở thành nhà thiết kế cao cấp của Hoàng Đình, nhưng anh khát vọng tác phẩm của mình sẽ đuợc Hoàng Đình tán thưởng.
Học kỳ đầu của năm thứ ba, sẽ có kỳ thực tập kéo dài nửa học kỳ, anh nghĩ đến Hoàng Đình đầu tiên nên đã nộp hồ sơ và mấy bản thiết kế tự tay vẽ, đã hai tháng rồi nhưng bên đó vẫn chưa có chút tin tức gì, giống nư ném đá vào biển khơi, điều đó khiến anh rất đau buồn.
Học kỳ cuối của năm tư đã bắt đầu tìm việc làm, nếu kỳ thực tập này mà anh không vào được Hoàng Đình thì bốn năm nay xem như công cốc.
Ngửa mặt lên, để mặc cho dòng nước chảy ướt đẫm mặt.
Bỗng nhiên "ầm" một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy tung.
Vén màn tắm thò đầu ra ngoài, anh sững sờ khi nhìn thấy người đang đứng ngoài, đó chính là Tang Du mặc váy ngủ đang co một chân lên cao. Từ vị trí anh đang đứng, có thể nhìn thấy ngay ҨЦầЛ ŁóŤ màu hồng của cô.
Cô hơi nheo mắt, lẳng lặng đi vào nhà tắm, vén váy lên, đẩy ҨЦầЛ ŁóŤ xuống rồi ngồi vào toilet, sau đó tiếng nước chảy róc rách rất dễ khiến người ta ngại ngừng vang lên.
Thấy cảnh bất nhã như thế, Thẩm Tiên Phi vội vàng kéo màn lại, thầm nguyền rủa Tang Du ૮ɦếƭ tiệt.
Một lúc sau, anh không nghe thấy gì nữa, chỉ mong cô đi nhanh nhanh cho xong. Ai ngờ, đột nhiên tấm màn che bị kéo ra, anh trợn mắt nhìn Tang Du đang mơ mơ màng màng đứng trước mặt, vội vàng kéo khăn bông bên cạnh che bộ phận quan trọng, giận dữ nhìn cô.
Ánh mắt đờ đẫn, cô quan sát anh rồi mấp máy môi: "Nửa đêm đừng có khóa cửa nhà vệ sinh chứ".
Màn che được kéo lại vị trí cũ, cô gục gặc đầu lảo đảo ra khỏi phòng vệ sinh.
Cô nàng này rốt cuộc là tỉnh hay đang mộng du, chỉ vì đi vệ sinh mà đạp cửa xông vào, còn nhìn anh hết một lượt từ trên xuống dưới...
Tay chống vào tường, nhắm chặt mắt lại, Thẩm Tiên Phi nghiến răng, trong lòng bỗng trào dâng ham muống đánh người.
Vội lau khô người, anh mặc quần áo vào rồi lao đến phòng cô.
Nhưng cô nàng đáng ghét làm như không hề có chuyện gì xảy ra, đang nằm thoải mái trên giường, hai tay ôm chặt gối con mèo, ngủ say sưa không hề biết gì.
Anh sắp bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ mất thôi.
Tức tối đấm vào tường, anh nghiến răng quay về phòng mình.
Đêm nay, anh lại mất ngủ.
Anh mãi mãi không bao giờ quên lần đầu tiên mất ngủ khi vào trường đại học, đó là khi cô mặc chiếc áo khoác trắng muốt đứng dưới góc cây trước cửa ký túc xá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc