Nhâm Niệm biết ngày hôm qua anh đã từng đi ra ngoài, đến nỗi… Không có trở về, vị trí bên kia giường vẫn lạnh lẽo như cũ, cô vươn tay ra sờ, cảm xúc chân thật như vậy làm cho cô không khỏi thở dài một hơi. Vô số lần cô nhắc nhở mình, có thể lãnh đạm, không còn quan tâm nữa khi tình cảm của đương sự đang phát triển nhưng vẫn cảm thấy đau khổ. Trong đáy lòng muốn được người khác quan tâm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không sao cả, cô nhắm chặt mắt, nói với mình tất cả rồi sẽ tốt thôi
Không muốn cử động nên cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, tiếp tục nằm xuống, ngủ không được lại phát hiện mình không có chuyện gì làm. Có lẽ là có, cô đi đun nước nấu cháo, làm bữa ăn sáng, ngày hôm trước cô có ngâm cải trắng ở trong cái hủ làm dưa chua, bây giờ có thể ăn được rồi, cô phải đi nếm thử hương vị như thế nào mới được
Bỗng nhiên, cô từ trên giường đứng lên, giày cũng không mang, trực tiếp đi kéo rèm cửa sổ ra, cô đứng ở trước cửa sổ cười cười, cô nhớ mình phải mỉm cười với chính mình, cho dù cuộc sống có khó khăn, gian khổ như thế nào
Mang giày xong, cô sửa soạng lại một chút, sau đó đi ra ngoài
Cô dừng bước ở ngưỡng cửa, chỉ vì trong phòng khách có người. cô đứng ngây người khoảng vài giây, mới từ từ đi tới, nhìn thấy Chu Gia Trạch ngủ ở trên sofa, anh ngủ rất say, chỉ có điều mi tâm hơi nhíu lại, dường như cho dù ở trong mộng, anh vẫn cảm thấy phiền chán như cũ. Tư thế anh ngủ cũng hết sức tùy ý, nửa cuốn một chân lên, một chân để thẳng, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, râu hơi dài ra, lộ ra vài phần suy sụp
Anh trở về khi nào? Nhâm Niệm suy nghĩ vấn đề này? Cô còn tưởng rằng… Bởi vì mọi chuyện phát triển nằm ngoài dự đoán, trong lòng Nhâm Niệm lại sinh ra cảm giác áy náy, anh ngủ ở đây vì không muốn quấy rầy cô? Loại suy nghĩ này có thể làm cho cô trầm tĩnh lại, chỉ là rất nhanh cô phủ nhận suy nghĩ của mình, hoàn toàn không phải. Trên mặt bàn, trước sofa, trong gạt tàn thuốc có nhiều mẫu thuốc lá, thậm chí còn có nhiều mẫu mất đầu, cho thấy anh đã hút thuốc cả đêm, anh suy nghĩ gì?
Ánh mắt của Nhâm Niệm dừng ở trên mặt anh, chăm chú nhìn hồi lâu, lúc này mới im lặng đi lấy chăn đắp cho anh, sau đó cẩn thận đi vào trong nhà bếp nấu đồ ăn
Tối hôm qua Chu Gia Trạch bị một cuộc điện thoại gọi đến, người trong điện thoại lờ mờ nói cho anh biết Thẩm Tâm Dịch đang ở bệnh viện, cô náo loạn đòi tự sát, tự cắt cổ tay mình, bây giờ đang nhập viện
Cảm xúc chấn động che giấu tất cả, Thẩm Tâm Dịch trong mắt anh từ trước đến nay đều là một cô gái tự tin, cô luôn xem thường những người đổ vỡ trong tình cảm lại còn cố chấp muốn vãn hồi. Lúc cô xem phim, người phụ nữ vì muốn chồng mình hồi tâm chuyển ý mà một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô còn khinh bỉ người phụ nữ đó rất lâu. Cô vẫn cho rằng nếu lòng người đàn ông đã thay đổi, vậy bạn còn uổng phí công sức để làm gì, huống chi trái tim của anh ta cũng không đặt trên bạn, tại sao lại còn muốn lãng phí thời gian trên người anh ta
Bây giờ thì sao, cô lại làm những chuyện cô đã từng khinh bỉ nhất, trở thành người cô từng xem thường nhất
Chu Gia Trạch không biết mình nên phản ứng như thế nào, hoặc là có loại cảm xúc gì. Anh chỉ hy vọng Thẩm Tâm Dịch không sao, mọi chuyện đều khôi phục lại như bình thường, đều trở về như trước đây. Thẩm Tâm Dịch vẫn là cô gái kiêu ngạo, xinh đẹp như trước, tìm được hoàng tử của cô, sau đó sống thật hạnh phúc
Sau khi anh đến bệnh viện, đầu tiên nhìn thấy chính là bố mẹ Thẩm Tâm Dịch
Thẩm Tâm Dịch được phát hiện kịp thời, bây giờ không có nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, Chu Gia Trạch mới thoáng yên tâm
Thẩm bố vẫy tay với anh, trước đây ông vẫn đối xử với anh như con rể. Không ngờ, có một ngày cũng thay đổi, khi ấy Thẩm Tâm Dịch nhất định phải làm như vậy, cho dù cha mẹ như bọn họ có khuyên nhưng cô vẫn không nghe. Bọn họ không có cách nào khác đành phải phối hợp. Từ bé, Thẩm Tâm Dịch đã là một người có suy nghĩ độc lập, cô muốn cái gì, làm cái gì, người khác rất ít khi có thể thay đổi
“Chúng tôi cũng không ngờ con bé lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy! Cậu thử khuyên nhủ nó đi” Thẩm bố vỗ vỗ bả vai của anh: “Có lẽ con bé nhất thời không tiếp nhận được, sau khi nghĩ thông suốt rồi sẽ không sao đâu, thật ngại quá, nửa đêm còn phiền cháu phải chạy đến đây”
Trong lòng Chu Gia Trạch đau khổ, giống như hồi còn bé phải uống thuốc, bên ngoài thì bọc giống như viên kẹo đường nhưng khi vào miệng thì đắng nghét, khiến anh nuốt không nổi mà nhả cũng không ra
Ánh mắt của Thẩm mẹ hồng hồng, rõ ràng cho thấy bà đã khóc nhiều, giờ phút này nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, kéo tay Chu Gia Trạch: “Gia Trạch, các cháu thật sự chỉ có thể như vậy sao? Cháu cũng biết, mặc dù Tâm Dịch rất mạnh mẽ, nhưng trong lòng chỉ có một mình cháu, cháu không thể bình tĩnh nói chuyện với nó, đừng cãi nhau như vậy, đừng cương như vậy không được sao?”
Sợ chờ mong trong mắt 2 người bọn họ rõ ràng như vậy khiến anh phải nghiêng đầu đi, không dám chống lại ánh mắt ấy
“Bác gái, cháu sẽ khuyên nhủ cô ấy”
Trước giờ, Chu Gia Trạch không nghĩ sẽ có một ngày, anh và Thẩm Tâm Dịch sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy. Cô nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, vệt nước mắt vẫn còn vươn trên mi mắt, tay trái được băng bó. Chất lỏng trong bình truyền nước biển không ngừng chảy vào cơ thể của cô. Ánh mắt của cô nhìn anh không có sự nồng nhiệt, chỉ nhàn nhạt dừng ở trên mặt của anh
“Em biết anh sẽ đến” Thanh âm của cô rất nhẹ, tựa hồ rất chắc chắn mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng sẵn có của nó
Chu Gia Trạch nhắm mắt lại: “Em…”
“Thật ngốc, phải không?”
Cô lật người một cái, có lẽ do không khống chế nổi, nước mắt lại tuôn ra ngoài: “Lại nằm ở trên giường bệnh, cảm giác này không xa lạ một chút nào, khi đó sau khi nhận được kết quả chẩn đoán của bệnh viện, em không thể nào tin được, cho đến khi chẩn đoán hết lần này đến lần khác, em muốn đi tìm anh, em vẫn cho là em không sợ ૮ɦếƭ, nhưng trong giờ phút ấy, em cảm thấy sợ hãi… Em đi tìm anh, lúc ấy anh cứ ngồi trên ghế dựa xoay tươi cười trước sau như một, bất kham và sang sảng, ánh mắt híp lại, em đến gần anh nhìn thấy anh lật qua lật lại một quyển tạp chí giới thiệu áo cưới cô dâu, anh hỏi em thích bộ nào, hợp ý bộ nào anh sẽ mua cho em… Khi đó em cười nhưng xoay người thì em khóc”
Anh nói: Vợ à, em thích bộ nào, nhìn trúng bộ nào thiếu gia sẽ mua cho em
“Em không ngờ anh lại đau khổ như vậy, thật sự không ngờ, anh có biết em nằm trên giường bệnh cảm thấy khó chịu như thế nào không? Mỗi ngày đối mặt với các loại dụng cụ, em sợ ૮ɦếƭ, em thật sự rất sợ”
“Khi đó em muốn, em muốn anh ở bên cạnh em, rất muốn… Nhưng mỗi lần tỉnh lại, anh đều không có ở đây…”
…
Chu Gia Trạch từ từ nghe, trong phòng bệnh chỉ có tiếng của một mình cô, bầu không khí cả căn phòng tựa hồ đều bị bao phủ trong sự bi thương của cô, cuối cùng cô nhìn anh với ánh mắt nồng nhiệt, nhìn chằm chằm vào anh dường như muốn thiêu cháy anh
Cô vì anh làm nhiều như vậy, anh còn đối với cô như thế, anh quả thực chính là một tên cặn bã
Từ cái nhìn và góc độ của một người đàn ông cặn bã, hẳn là như thế này.. Cô bị ốm không phải do anh gây ra, cô lựa chọn gánh vác một mình không phải do anh yêu cầu, dựa vào cái gì đến cuối cùng tất cả hậu quả đều do anh gánh chịu?
“Nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm chuyện điên rồ nữa” Anh hoàn toàn không biết mình phải nói cái gì hoặc là nên nói cái gì mới ổn, nếu có người vui lòng dạy cho anh nói thì anh cũng sẽ rất sẵn lòng rập khuôn lặp lại y nguyên
“Anh thật ác độc” Cô đột nhiên tức giận nói
“Ừm” Anh gật đầu: “Còn rất xấu xa… Em nên tìm người đàn ông xem em quan trọng như sinh mạng, chứ đừng nên giống như anh vậy, dễ dàng vứt bỏ em”
Thẩm Tâm Dịch gắt gao trừng mắt nhìn anh: “Chu Gia Trạch, anh xứng đáng với em sao? Anh không thấy có lỗi với em sao?”
Không phụ lòng em sao? Thực xin lỗi sao?
Thật ra có nợ nhiều lắm, nợ hay không nợ ý nghĩa cũng giống nhau, không nợ thì không cần trả, còn nợ quá nhiều thì trả không nổi, cũng không muốn trả, dù sao đều trả không nổi hà tất phải cố gắng làm gì…
Coi như anh thiếu nợ cô đi!
Chu Gia Trạch chợt tỉnh lại, không hiểu sao chân bị co rút một chút, khi tỉnh lại thì trán đều là mồ hôi, khi tầm mắt dừng lại trên người Nhâm Niệm đang sắp chén trên bàn cơm thì rốt cục thở ra một hơi, tâm an tĩnh lại
Anh nằm mơ, một giấc mơ rất kì lạ
Anh mơ thấy mình đi đến một nơi rất xa lạ, hoàn toàn chưa đi đến nơi ấy nhưng bên trong rất đẹp, phong cảnh như tranh, không khí lại tươi mát, anh đứng ở một chỗ nào đó. Bỗng nhiên động đất, núi rung, anh muốn chạy nhưng chân làm thế nào cũng không nhúc nhích được, sau đó có rất nhiều thứ ngã xuống che phủ lên trên người anh, muốn chôn sống anh, phạm vi lở núi rất lớn, có rất nhiều thứ đè lên người anh
Anh nghe được có người đang khóc, anh tựa hồ nghe Thẩm Tâm Dịch gọi tên của anh, anh muốn nói anh bị chôn ở dưới này, muốn ai đó biết hãy lôi kéo anh ra ngoài
Nhưng anh nói không nên lời, từ từ thanh âm kia cũng càng ngày càng xa rồi
Sau đó, có người đào thứ gì đó chôn ở trên người anh, thật lâu thật lâu, rốt cuộc anh cũng có thể mở to mắt, hóa ra anh còn sống, có một đôi tay duỗi về phía anh, trên tay tất cả đều là hỗn hợp máu và nước bùn, thậm chí hoàn toàn nhìn không ra đó là một đôi tay, nhưng anh vẫn chìa tay của mình ra, đột nhiên anh khóc, bởi vì anh có thể nhận ra đôi tay này, anh cho rằng tay người đó sẽ luôn nắm chặt tay anh đến cuối cùng
Sau khi tỉnh lại, anh có chút kinh ngạc
Giấc mộng kì lạ nhưng anh hai của anh… Có lẽ chính là ૮ɦếƭ như thế này, đi đến cảnh khu gặp phải động đất không có trở về, nhưng trong mộng, cảnh lại chân thật như vậy, dường như anh đã trải qua một hồi sống ૮ɦếƭ
Anh ngơ ngác nhìn Nhâm Niệm, nhìn cô múc cháo, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười
“Qua đây ăn đi” Nhâm Niệm liếc anh một cái
Trong miệng Chu Gia Trạch khô khốc, muốn nói gì nhưng cũng không nói ra được
Anh cảm thấy mình thật là khác người, anh muốn nói cảm ơn cô nhưng cô lại lôi kéo anh một phen
Nhâm Niệm cảm nhận được ánh mắt kì lạ của anh, nhìn anh một lúc lâu: “Làm sao vậy?”
Anh đi qua ngồi vào bên cạnh bàn ăn: “Hôm qua anh… đến bệnh viện”
Tay của Nhâm Niệm ngừng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ”
“Cô ấy nằm viện, có phần nghiêm trọng… Nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, anh chỉ đi thăm”
Cô vẫn gật đầu
“Anh nói với em chính là hy vọng, sau này chuyện đó không trở thành khúc mắc giữa chúng ta, cho dù là một người bạn gặp chuyện anh cũng sẽ làm vậy chứ quả thật không có ý nghĩa gì khác”
“Vì sao phải nhập viện?” Nhâm Niệm đặt chén trước mặt anh
Đôi mắt anh xoay xoay: “Tự sát”
Nhâm Niệm mở to 2 mắt nhìn anh một cái: “Ừm, ăn cơm đi”