Nhâm Niệm vẫn kiên trì muốn xuất viện, Chu Gia Trạch khuyên bảo vô hiệu, Nghê Vân cũng tới một chuyến, khuyên nhủ thế này thế kia. Nếu hiện thực đã như vậy, phụ nữ làm gì cũng phải suy nghĩ nhiều. Cuộc đời vốn ngắn ngủi, hà tất vì những chuyện không thoải mái mà luôn canh cánh ở trong lòng, Nhâm Niệm nhẫn nại nghe nhưng vẫn không nói được lời nào. Thái độ cô như vậy cũng làm Nghê Vân nở nụ cười, sau đó vỗ bả vai Chu Gia Trạch nói, bọn họ đều đã nhìn nhầm, xem ra sau này Chu Gia Trạch cũng sẽ chịu không ít thiệt thòi
Nhâm Niệm không muốn đi nghe bọn họ khuyên bảo giống như phiên dịch là có thể thành công được, bởi vì cô gắt gao muốn giữ lấy Chu Gia Trạch cho nên nếu anh đã quay đầu lại, cô cũng không muốn so đo tính toán những chuyện đã qua.
Cô kiên trì muốn xuất viện, sau khi khuyên bảo không có hiệu quả, Chu Gia Trạch đành đưa cô về. Cô không biết bây giờ mình đang muốn cái gì, con người có khi thích để tâm vào những chuyện vụn vặt sẽ không cảm giác được ý nghĩa của cuộc sống, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ… Một ngày rồi lại một ngày, nếu như còn muốn theo đuổi ý nghĩa của cuộc sống thì không thể tiếp tục cuộc sống như thế nữa. Cô tựa vào cửa sổ xe nghĩ cả đời này mình vẫn luôn bình đạm tiến lên phía trước, sau đó cha mẹ đều mất, bị thân thích chiếm hết tài sản, nhưng cô không thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ đoạt lại những thứ thuộc về mình
Cũng không biến thành một cô gái lương thiện trong lòng người khác, suy nghĩ như vậy cũng thật thất bại
Cô khẽ cười khổ, đến nỗi hoài nghi chính mình, rốt cuộc cô thích anh ở điểm nào?
Anh ngồi ở vị trí lái, đường nét ngũ quan vẫn tinh xảo như cũ, giơ tay nhấc chân vẫn mang phong thái nhanh nhẹn của con nhà thương nhân, thích anh ở điểm nào? À, có tiền, xuất thân cao quý?… Giống như đại đa số phụ nữ, thích cải thiện cuộc sống vật chất…
Tay cô hơi siết chặt, loại cảm giác tự hạ thấp mình, dường như có thể làm cô có một khoái cảm xa lạ, đó chính là cô không thích anh tuyệt không phải yêu, từ trước đến nay đều không yêu anh
Nét mặt của cô biến hóa vài lần, Chu Gia Trạch nhiều lần muốn nói chuyện với cô nhưng vẫn không nói gì, tùy ý để cho bầu không khí kì lạ len lỏi giữa 2 người
Anh nghĩ đến đồng xu mà mình phát hiện, nghĩ đến năm đó cô cũng mới 10 mấy tuổi, mơ hồ như vậy thì ra cô đã thích anh lâu như vậy
Bên trong không gian nhỏ đồng nhất, trong lòng 2 người nghĩ đến những chuyện khác nhau, không phải buồn cũng không phải bi thương
Đến dưới lầu nhà trọ của cô, Chu Gia Trạch xuống xe trước mở cửa xe
Lúc này, di động của Nhâm Niệm vang lên, cô nhìn là số của bà nội Chu gọi đến, cô đi qua một bên nghe điện thoại. Trên thế giới này, nếu còn có người thật lòng đối xử tốt với mình vậy thì nên cố gắng quý trọng người đó, đừng suy nghĩ tới mục đích và nguyên nhân.
Chu Gia Trạch đứng ở một bên, nhìn cô đứng dưới tàng cây nghe điện thoại, bóng cây dừng ở trên người cô làm cô lệch khỏi ánh sáng bị bóng cây ảm đạm bao trùm. Anh cảm thấy cô vừa gầy, đứng ở đó vừa cô đơn vừa trống trải, dường như giữa trời đất chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu của cô mà thôi. Đứng lặng ở nơi đó, anh có cảm tưởng như chốc nữa cô sẽ bị gió thổi bay nhưng không phải, cô càng thêm kiên cường hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của bạn. Sự mạnh mẽ ấy lại dội từng hồi vào иgự¢ anh đầy đau xót.
Nhâm Niệm cúp máy, theo bản năng dùng tay sờ lên иgự¢ rồi rụt lại một chút. Nếu như mình không kiên cường bảo vệ mình thì người đó có bảo vệ mình không?
Cô muốn anh đi qua, cơn tức giận vốn còn đó nhưng dường như chậm rãi biến mất trở nên rất mỏng, nhưng quả thực vẫn còn tồn tại, dù với phương thức yếu ớt nhất. cô có thể làm cho mình bình tĩnh thì sẽ có thể làm được… Chỉ cần không xem anh là quan trọng nhất
“Anh về đi… Em tự đi lên” Cô nhìn anh nửa ngày rồi gật đầu, ý bảo mình sẽ tự đi lên
Nhìn qua, không có gì không bình thường nhưng đây là bình thường đến quá mức sẽ trở nên bất thường
Chu Gia Trạch một tay nắm lấy tay cô, cô quay đầu cùng anh bốn mắt nhìn nhau, lực kéo cánh tay của anh rất nhẹ: “Anh đưa em lên”
Nhâm Niệm thu hồi tầm mắt, không nói được
Anh im lặng đi theo phía sau cô, cách đèn đường càng ngày càng xa, 2 bóng dáng càng ngày càng dài, bóng tối càng lúc càng mờ nhạt
Đi tới cửa, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, anh mím chặt môi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Oanh một tiếng, cửa bị đẩy ra, cô đi vào trong: “Cám ơn anh đã đưa em về”
Giọng điệu xa lạ đến cực điểm, anh chợt cảm thấy hoảng hốt, ngăn cánh cửa không cho cô đóng lại: “Giữa chúng ta có cần nói cảm ơn không?”
“Lễ phép là loại thói quen rèn luyện hằng ngày, truyền thống mấy nghìn năm văn hiến, bất luận người nào cũng có thể sử dụng” Cô nói xong, lời nói như giả như thật
“Giữa chúng ta không cần” Anh kiên định nhìn cô
Giống như giằng co, đột nhiên cô cảm thấy hứng thú, buông lỏng tay xuống. Anh thuận thế đi vào: “Hôm nay trễ rồi, anh không về nữa”
“Nhà anh?” Cô nhẹ nhàng nói, lời nói vốn mang theo tức giận nhưng vì quá mức bình tĩnh nên lộ ra vài phần quỷ dị
Anh tìm ở trên người hồi lâu, sau đó quơ quơ chìa khóa trước mặt cô, có chìa khóa đại biểu cho quyền lợi của anh, hành vi ấu trĩ như vậy thật là buồn cười, cô rất nhanh quay đầu đi
Cô giống như bình thường vậy, để chìa khóa sang một bên rồi lên giường nằm. Có một khoảng thời gian, cô rất chờ đợi giấc ngủ, bởi vì khi mở mắt ra sẽ là một ngày mới, một hy vọng mới
Chu Gia Trạch rửa mặt xong cũng nằm xuống trên giường cô. Cô trở mình theo bản năng đưa lưng về phía anh, Chu Gia Trạch nằm một lát thì lật người ôm chặt lấy cô, không thấy cô giãy dụa, anh hơi dùng sức để mặt cô quay lại nhìn mình
“Nếu trong lòng em có bất mãn, có chuyện không vui thì cứ nói ra, không nên giữ lại trong lòng” Anh nói xong lại thở ra một hơi, hoàn toàn không che giấu sự phiền muộn và mệt mỏi của mình
“Em rất khỏe” Nhâm Niệm nói xong thì nhắm mắt lại.
Nhưng cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của anh dừng lại ở trên mặt cô. Giả vờ không được, cuối cùng vẫn phải mở mắt ra, chống lại ánh mắt của anh
Cô cảm thấy rất buồn cười, đàn ông lúc nào cũng dựa vào hành động của mình để đòi hỏi phụ nữ yêu thích mình, hợp lý hay không đều do bọn họ làm chủ
Bộ phim điện ảnh được chiếu gần đây nhất, không phải vô số đàn ông đều mắng nữ chính là có tố chất thần kinh sao? Hao tốn thời gian để xem trộm danh sách cuộc gọi của bạn trai mình, đốt hình chụp của bạn gái trước… Phụ nữ làm như vậy thì bị coi là thần kinh, là điên khùng, không làm như vậy thì có vô số người nghĩ rằng bạn không quan tâm đến họ. Thật là tức cười
Trong phim Nam Nữ Chủ giác không có kết cục, kì thật cũng tốt, đời người làm sao có kết cục cố định
“Rốt cuộc anh có ngủ không? Anh không ngủ thì em ngủ, đã xin nghỉ 2 ngày rồi, làm chậm trễ không ít công việc” Giọng điệu của cô khiến chính cô cũng không tin được, cuối cùng có một ngày cô lại trở thành một người phụ nữ lạnh nhạt
Nhưng cô vui vẻ sao?
Không vui. Một chút cũng không.
Tính cách của Nhâm Niệm làm Chu Gia Trạch không cách nào nắm bắt được, anh thường quan sát phản ứng của cô, phán đoán mỗi một câu nói của cô, thậm chí ý nghĩa của mỗi một việc làm, thần kinh của anh luôn tập trung cao độ
Lúc vài người bạn gọi điện thoại tới cho anh, anh nghĩ cũng không nghĩ quyết định đi luôn
Anh không phải là một người có lòng kiên nhẫn, kiên trì suốt mấy ngày nay là hay lắm rồi. Nghe các bạn trêu chọc, anh cảm thấy cuộc sống như thế cũng không tệ, cả ngày có thể nghĩ cái gì, không phải muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc sao
Anh uống rất nhiều, ai đến mời cũng không cự tuyệt. Mọi người cũng rất đê tiện, thấy anh phối hợp như vậy cả đám đều chuốc rượu cho anh. Chính anh cảm thấy buồn bực, uống rất nhiều nhưng một chút men say cũng không có, thậm chí càng uống thì bản thân lại càng tỉnh táo
“Bạn bè đều biết chuyện của cậu rồi” Đối phương đặt tay lên bờ vai anh: “Chuyện này đơn giản như vậy, vì sao cậu cứ biến nó trở nên phức tạp thế?”
Chu Gia Trạch nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên vai mình, kiềm chế kích động muốn hất nó sang một bên, uống vào một hớp rượu lớn
“Ng nói người phụ nữ kia sẩy thai, cũng đúng lúc thôi, không có quan hệ gì… Vừa khéo mượn dịp này chia tay đi, không ai dính dáng đến ai”
Con mắt của anh chợt mở to. Nhìn bạn học cũ của mình chằm chằm: “Ai nói?”
“Ai nói?” Anh lặp lại lần nữa
Người bạn học đó chớp chớp mắt cũng không nói thêm gì nữa. Đầu óc Chu Gia Trạch lại vô cùng tỉnh táo, anh mở miệng thở phì phò, anh ϲởí áօ khoác của mình ném lên sofa bên cạnh: “Hôm nay tôi muốn nói rõ một chuyện với mọi người. Cảm ơn mọi người đã lo lắng cho tôi, chỉ có điều chuyện của bản thân tôi không nhọc mọi người phải quan tâm”
Sắc mặt của anh hết sức không tốt, hiện trường yên tĩnh lại vài giây, lập tức có người cười đứng ra hòa giải, bầu không khí mới trở nên náo nhiệt như trước
Anh ngồi ở tại chỗ nhưng lại rất khó chịu, rõ ràng anh biết người đó là ai. иgự¢ càng cảm thấy phiền muộn, trong đám bạn học của anh, tất cả đều biết anh từng có một người bạn gái yêu thương anh khiến tất cả mọi người phải hâm mộ, ghen tị, cô có bề ngoài xinh đẹp, tính cách trong sáng, thậm chí sau khi bị bệnh sợ anh đau khổ, không nói một lời chạy đi nước ngoài chịu khổ một mình, tự mình chịu đựng sự ђàภђ ђạ của bệnh tật, toàn bộ người trên thế giới đều biết, cô ấy vĩ đại đến cỡ nào, vì thế đều khuyên anh không nên phụ cô
Một phần ép buộc đến từ người khác giống như xiềng xích vô hình, trói buộc con người anh.
Anh chán ghét ánh mắt thản nhiên của người khác, dường như ai cũng đều là người quyết định sáng suốt, còn anh chỉ là một thằng ngớ ngẩn
Vài người bạn học của anh, đều đang đánh giá vẻ mặt anh, không dám tùy tiện nói chuyện với anh nữa
Lời nói vừa rồi, quả thực có hơi quá đáng, anh khẽ thở dài: “Đã qua rồi thì cho nó qua đi” Người bạn học bên cạnh anh, khi chia tay người yêu, đau khổ ૮ɦếƭ đi sống lại nhưng chỉ trong chớp mắt trong lòng đã có người khác. Người đối diện với anh, khi chia tay bạn gái cũng nói có lẽ đời này sẽ không yêu ai nữa, nhưng cuối cùng cũng đã kết hôn, vợ còn đang mang thai
Đều lý trí trong tình cảm của người khác, nhưng trong tình cảm của mình chẳng khác gì người mù đi trong đêm