Chu Gia Trạch lái xe từ tỉnh lân cận trở về, anh quét mắt nhìn hộp quà bên ghế phụ, miệng lộ ra ý cười không hề phát hiện. Bên ngoài, mưa vẫn không ngơi nghỉ, giọt mưa nhẹ nhàng rơi vào trên cửa sổ xe, cần gạt nước đong đưa một cách lười nhát, đây là một con đường rất kì lạ, mưa rơi từ từ nhỏ lại. Khi đi vào thành phố An Xuyên thì mưa dừng hẳn, thậm chí mặt trời còn chui ra từ trong mây, chiếu những tia nắng vàng vọt đầy đất. Tâm tình của anh cũng vì thời tiết mà trở nên tốt hơn
Bên trong cái hộp nhỏ kia là món quà anh mua cho Nhâm Niệm, bản thân anh không phải là người lãng mạn, tại lúc gần đi, thư kí lại nhắc nhở anh có muốn mua gì đó hay không, nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của anh, thư kí cười mà nhắc nhở nên mua một món quà cho bạn gái của mình. Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không tệ, không phải chưa từng lãng mạn, chỉ là giật mình nghĩ lại mới phát hiện mình giống như một đứa trẻ mới làm mấy chuyện đó. Khi loại ý niệm này lướt qua, anh không khỏi cảm thấy rầu rĩ, hóa ra chính anh cũng thừa nhận mình đã già rồi, có thể nói trong lòng đã già rồi
Chạy trên đường cao tốc dẫn đến trung tâm thành phố, di động vang lên không ngừng, anh bắt lại nhìn một chút, sau đó đeo tai nghe bluetooth lên.
“Chuyện gì?”
Tầm mắt của anh nhìn chằm chằm về chiếc xe phía trước, có một đoạn đường cần duy tu, đoạn đường này vốn là đường một chiều, tạm thời đổi thành đường 2 chiều, vì thế ùn tắc giao thông một đoạn thật dài
“Đêm nay ra ngoài chơi đi, cậu ngàn vạn lần không được cự tuyệt đâu đấy, lâu như vậy cũng không thấy cậu xuất hiện, thật không biết nghĩ đến bạn bè gì cả”
Chu Gia Trạch yên lặng quên đi thời gian trôi, lúc lái vào thành phố cũng vừa lúc hoàng hôn, lại thêm kẹt xe, có lẽ khoảng 7 8 giờ tối dường như vẫn còn kịp
“Có những ai?” Anh thuận miệng hỏi
Anh âm thầm suy nghĩ, hình như đã lâu lắm rồi anh không có tụ tập với bạn bè của mình, quả là không có cách gì nói nổi, đúng lúc xem như giảm stress sau khi đi công tác vậy
Đối phương lần lượt kể tên những người có mặt, Chu Gia Trạch vừa nghe, đôi mày anh nhướng lên: “Nhiều người như vậy, nếu như thiếu một mình tớ chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Nhiều người như vậy tụ họp ở cùng một chỗ đương nhiên không phải cuộc gặp mặt bình thường, anh không moi ra được nguyên nhân đương nhiên anh cũng sẽ không đến. Anh cũng không quên, trước đây có người bị chỉnh thê thảm đến mức nào, suy nghĩ một chút, hôm nay tựa hồ cũng không phải sinh nhật của ai. Chẳng qua là anh cũng không chú trọng phương diện này lắm
“Đừng nha, cậu không đến thì làm sao vui được?” Rõ ràng sốt ruột nói: “Tớ nói cho cậu biết cậu nhất định phải đến, nếu không bọn tớ sẽ tuyệt giao với cậu”
Chu Gia Trạch ngược lại nở nụ cười: “Tớ sẽ không đến, cậu làm gì tớ?” Còn uy Hi*p nói: “Nói đi, rốt cuộc các cậu muốn làm gì? Tớ cũng không có phát hiện, hôm nay tớ lại là nhân vật chính”
Phía bên kia dường như cũng cân nhắc vài giây: “Chúng ta đều là bạn học cũ, một chút mặt mũi cũng không cho”
“Chúng ta là bạn học cũ cho nên không cần trưng ra dáng vẻ đánh trống lãng đó nữa. Thành thật khai báo đi, cậu cũng biết thời gian của tớ cũng không rảnh rỗi, tớ vừa mới đi công tác về cần có thời gian nghỉ ngơi, cậu cứ dây dưa mãi vấn đề này với tớ… Không cảm thấy hại não sao?”
“Được rồi”
Đối phương thở ra một hơi thật dài: “Bọn tớ vốn muốn cho cậu một kinh hỉ, Tâm Dịch về rồi, chúng tớ tổ chức một bữa tiệc tụ tập lại để tẩy trần cho cô ấy…”
Câu nói kế tiếp anh không nghe rõ, tay lại trở nên cứng nhắc, hơi sững sờ, thả chậm tốc độ, cách chiếc xe phía trước một khoảng cách nhất định. Anh mím chặt môi, nói không nên lời cũng không biết nét mặt của mình bây giờ như thế nào, anh liếc nhìn chiếc kính ở phía trước, nét mặt của anh lạnh lẽo nhưng trán lại toát mồ hôi, dường như muốn chứng minh cái gì đó, anh tự cười với chính mình:
“Tớ và cô ấy đã chia tay, có gì phải kinh ngạc? Chẳng lẽ các cậu không biết tớ đã có bạn gái rồi sao?”
Sau đó là khoảng thời gian trầm mặc thật dài
Anh cười lạnh một tiếng, không biết lời nói vừa rồi là nói cho người khác nghe, hay cho chính mình nghe, anh mở miệng hỏi lại:
“Ở chỗ nào?”
Tâm tình đang tốt, vì một cú điện thoại này mà bị phá vỡ tất cả. Thật buồn cười có phải không? Khi anh không còn bất kì mong đợi gì thì cô ấy lại trở về, cô ấy mãi mãi đều có thể tùy ý như vậy, muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, người khác tựa hồ cũng cảm thấy anh nên chờ đợi cô, nhưng vì sao không có ai hỏi anh: Dựa vào cái gì?
Sau khi đổi qua con đường khác, anh gia tăng tốc độ. Đi vào nội thành thì trời đã tối rồi, cả thành phố dường như chìm vào im lặng, bầu trời màu xanh đen kéo dài vô tận, những tòa nhà cao tầng giống như đang đắm mình vào dải lụa bạc ngàn, vô số ánh đèn chợt lóe rồi vụt qua
Anh dừng xe lại trước địa điểm tụ họp, ngồi ngây người một hồi lâu
Thân thể mỏi mệt không chịu nổi, anh ngổn ngang trăm mối nằm tựa trên ghế dựa, hít thở vài cái, lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc chậm rãi thả hơi ra ngoài không khí
Người ta thích nghĩ những chuyện đơn giản thành chuyện phức tạp, nhưng anh hết lần này đến lần khác ngược lại, thích nghĩ những chuyện phức tạp theo hướng đơn giản, nếu như vẫn còn không rõ ràng, vậy thì không cần tiếp tục suy nghĩ nữa
Anh khởi động xe, sau đó kéo ra một khoảng cách, ném tàn thuốc vào thùng rác ở ven đường. Sau đó nâng cửa sổ xe lên, lái xe rời khỏi, đương nhiên anh không quên gọi điện thoại cho bạn học nói rằng anh không đến, mới về quá mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, sau này có thời gian sẽ hẹn vào dịp khác
Lúc tan việc, Nhâm Niệm thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu thì nhìn thấy Mạc Vĩnh Diễm đứng ở trước mặt mình: “Tiểu nhân đắc chí”
Tay cầm túi xách của cô hơi run lên, khi chống lại ánh mắt của Mạc Vĩnh Diễm thì bình tĩnh tự nhiên: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc”
Cô nhẹ nhàng nở nụ cười, cười ý tứ hàm xúc không rõ
“Sẽ có lúc cô phải khóc” Mạc Vĩnh Diễm hung hăng trừng mắt nhìn cô
“A, tôi sợ thật đó” Nhâm Niệm hừ một tiếng, sau đó đi ngang qua người Mạc Vĩnh Diễm rời khỏi
Ba ngày ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện, Mạc Vĩnh Diễm lại giao văn kiện cho cô xử lý, cô cười tiếp nhận nhưng sau đó đến tìm chủ quản của mình. Trước đây, cô nghe nói hai vị chủ quản cùng vào công ty, có tình bạn cách mạng, quan hệ không tệ, cho dù là văn kiện này chủ quản của cô cũng biết được
Cô mang theo nghi ngờ, người xử lý văn kiện là cô, tại sao người được hưởng công lao lại là Mạc Vĩnh Diễm? Chuyện này tựa hồ không công bằng, cô còn tìm ra lỗ hỗng rồi khắc phục lỗi của nó, nhưng nếu cô làm tốt Mạc Vĩnh Diễm sẽ hưởng thành quả, còn nếu cô làm không tốt vậy sơ sót đó sẽ do ai gánh chịu?
Cô nhìn sắc mặt chủ quản của mình khẽ biến, mặc dù ngoài miệng vẫn nói thay cho Mạc Vĩnh Diễm nhưng mà trong lòng đã có chút dao động. Huống chi hai người họ cùng vào công ty
Sau đó Nhâm Niệm cầm văn kiện mình đã xử lý xong đi tới phòng quản lý, văn kiện này có thiếu sót hơn nữa lỗ hỗng của nó lại không rõ ràng, tuy rằng thiếu sót đó đã bị phát hiện không mang đến thiệt hại nghiêm trọng gì cho công ty nhưng nếu như không phát hiện, công ty phải đối mặt với tổn thất rất lớn. Huống chi văn kiện này ảnh hưởng đến lợi ích chung của mọi người trong công ty
Cô đứng ở trong văn phòng của tổng giám đốc Lý: “Biết đâu đây chỉ do ngẫu nhiên, nhưng nhiều thứ ngẫu nhiên như vậy tựa hồ cũng không ăn khớp, hơn nữa tài liệu vốn do Mạc chủ quản phụ trách”
“Cô hoài nghi, cô ấy hợp tác với công ty đó gây ra chuyện tổn hại cho công ty?”
Nhâm Niệm lắc đầu: “Tất cả những người làm tổn hại đến lợi ích của công ty phải được xử lý một cách nghiêm minh, tôi chỉ suy nghĩ cho công ty thôi, những thứ này tôi chỉ tình cờ phát hiện ra”
Ba ngày sau, người được tuyển chọn hàng đầu cho vị trí thăng chức lại không được như ý nguyện, người được thăng chức lại là chủ quản của Nhâm Niệm, còn Nhâm Niệm cũng được tổng giám đốc điều đến làm trợ lý cho anh
Đi ra khỏi phòng làm việc, ý cười của Nhâm Niệm đông lạnh, cô đương nhiên biết Mạc Vĩnh Diễm không hợp tác với công ty kia, những thiếu sót này là do cô ấy để lại mà cô chỉ đúng lúc lợi dụng chúng như công cụ phản kích lại cô ta mà thôi. Khi nào thì cô lại trở thành người khiến cho người khác khinh thường như vậy?
Cô lên sân thượng của công ty, hôm nay gió thổi thật lớn, thổi trúng cõi lòng hiu quạnh của cô. Cô cảm thấy mình đã mất đi cái gì đó cho dù chúng vẫn đang tồn tại, cô đứng ở trước lan can, xe phía dưới giống như thủy long cuộn mình trong nước, càng lúc càng nhỏ
Thế giới này, thật sự có đúng sai chân chính sao?
Cho dù là những người làm việc ở trong công ty cũng thế, cũng có thể chia làm vô số dạng người, chức vị cao thì có thể tùy ý coi thường người thấp hơn mình, tùy ý khinh thường những người không bằng mình. Huống chi những người xuất thân trong gia đình giàu có, có địa vị, tiền tàinlàm chỗ dựa, đứng trên đỉnh của kim tử tháp nhưng bất ngờ bị ngã xuống, hiển nhiên vẫn có thể bị người khác xem thường
Nhưng nếu như người có chí tiến thủ muốn tiến lên đỉnh của kim tử tháp lại bị xem là ham muốn viễn vong, thì những người có ham muốn cố gắng, dựa vào cái gì chỉ có thể bị chèn ép, chỉ có thể cam chịu số phận?
Thủ đoạn không trong sáng sao? Đây đúng như câu nói: Cười người hôm trước, hôm sau người cười
Cô lấy tay vuốt mặt mình, thì ra nơi đó cũng có nước mắt chảy ra
Di động vang lên hai tiếng, là một đồng nghiệp khác, cô hẹn đối phương cùng nhau đi dạo phố, ngày mai sẽ được nhậm chứ, cô cũng muốn thử kết giao
Muốn phát triển quan hệ trong cái vòng bạn bè lẩn quẩn, không muốn mình nghĩ như vậy cũng khó, chỉ có đồng ý hay không mà thôi
Khi Nhâm Niệm đi dạo về đã hơi trễ rồi, thấy xe của Chu Gia Trạch, cô lập tức chạy lên lầu
“Tại sao không điện thoại cho em?” Vừa vào cửa cô liền đổi giày, tiếng TV vẫn vang lên không ngừng, cô thấy anh nằm trên sofa, nét mặt mệt mỏi không nhịn được đi tới:
“Anh ăn cơm chưa?”
Chu Gia Trạch ngồi dậy: “Ăn rồi”
Nhâm Niệm nhìn cái hộp vẫn còn đặt trên bàn, không nhịn được hôn trán anh một cái: “Thật đáng thương”
Anh không có trốn tránh nhưng cũng không đáp lại quá lớn. Thấy anh như vậy cô không khỏi có chút đau lòng: “Có phải rất mệt, rất vất vả, đúng không?”
Chu Gia Trạch ôm chặt cô, tay làm cái gì đó trên cổ cô, cô chỉ cảm thấy cổ mình hơi mát, cúi đầu nhìn xuống là một sợi dây chuyền hết sức tinh xảo, cô nghĩ có phải mình nên đáp lại cái gì đó hay không nhưng phát hiện anh đã xoay người đi vào phòng tắm
Cô sững sờ ngồi ở trên sofa, cảm thấy hôm nay tinh thần anh không được tốt lắm nhưng sa sút như thế nào cô lại không nói rõ được
Nhâm Niệm nằm trên giường chờ không bao lâu thì Chu Gia Trạch đã che nửa thân dưới đi đến, cô phụ giúp anh, cô muốn nói hết Tђยốς tгáภђ tђคเ rồi mà anh cũng không đeo dụng cụ an toàn, nhưng dường như anh không cảm thấy được sự kháng cự của cô, vẫn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình. Cuối cùng, cô cảm thấy hôm nay anh có cái gì đó không thích hợp, không giống như lúc trước, anh còn có thể ít nhiều băn khoăn lo lắng cho cô, hôm nay anh hết sức тһô Ьạᴏ không có chút thương tiếc
Cô đau gọi tên anh nhưng anh chỉ cắn xé cô, hoàn toàn không để ý đến phản kháng của cô. Cho đến cuối cùng, cô mới cảm thấy thoải mái được một chút
Sau khi trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc thật lớn, Nhâm Niệm mới chậm rãi nói: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Anh không nói chuyện, cô cũng không hỏi nhiều
Rạng sáng, Nhâm Niệm thức dậy, mở to mắt, theo bản năng vươn tay sờ vị trí của người bên cạnh, trống không
Ngoài cửa phòng truyền đến ánh sáng trong phòng khách, cô khoác một tấm áo mỏng đứng lên, chậm rãi mở ra một khe nhỏ
Anh không có ở phòng khách mà đứng ngoài ban công, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh được ánh đèn hắt trên nền nhà, thân hình vẫn thon dài tuấn tú như cũ. Không có biểu cảm, cô cũng không nhìn được nét mặt lúc này của anh là gì
Anh không hề động đậy nhưng không biết vì sao lại làm cô cảm thấy lạnh
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng
Một tiếng lại một tiếng vang lên, mãi đến khi tiếng chuông biến mất, một tiếng lại một tiếng nữa, tiếng chuông kết thúc lần nữa, giống như đang giằng co, một hồi chuông nữa lại vang lên
Nhâm Niệm đi trở về bên giường, trèo lên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cô không muốn biết, anh có tiếp cuộc điện thoại đó không