Nhâm Niệm cực nhọc cả ngày lẫn đêm ở bệnh viện để chăm sóc cho Chu Gia Trạch, từ sau khi anh bị thương thì tính tình cũng trở nên hết sức nóng nảy, những ngày bắt đầu đau tay đau chân, ngay cả trở mình cũng đau, nhưng Nhâm Niệm vẫn túc trực ở phòng bệnh của anh, cho dù anh đau cũng kiềm nén, không muốn lộ ra, tựa hồ như vậy sẽ làm giảm khí phách đàn ông của anh.
Lúc anh thật sự chịu không nổi, Nhâm Niệm đã nói với bác sĩ hãy tiêm cho anh một mũi thuốc giảm đau. Vào buổi tối, anh mới biết mũi thuốc ấy là thuốc giảm đau bởi vì không đau giống như hôm trước nữa
Anh không đau, hẳn là một chuyện tốt nhưng anh lại lớn tiếng với Nhâm Niệm, thậm chí còn dùng cái tay không bị thương, lần mò được thứ gì sẽ ném về phía cô, ly thủy tinh vỡ thành mảnh vụn ở cạnh chân cô
Cho dù anh đối với cô như vậy nhưng cô vẫn không bỏ đi, chỉ im lặng nhìn anh. Vì thế Chu Gia Trạch càng thêm tức giận, cô tính dùng vẻ mặt này để tố cáo anh không bình thường sao?
Anh cho rằng ít nhất cô sẽ oán trách vài câu nhưng cô không nói gì, sau khi anh cảm thấy không òn thú vị nữa, cô sẽ cẩn thận thu thập những đồ đạc trong phòng.
Lo chăm sóc Chu Gia Trạch mấy ngày nay, cô đã gầy đi rất nhiều. Khi cô trở về nấu canh thì dì Trương mới đổi ca với cô, ở lại chăm sóc Chu Gia Trạch
Nhâm Niệm rất nhanh đã ăn cơm xong, đem cháo đến bệnh viện, còn chưa bước vào phòng bệnh, rất xa đã nghe thấy tiếng đồ đạc rơi trên mặt đất, lòng cô cảm thấy nóng nảy. Dưới tình huống bình thường, Chu Gia Trạch sẽ không nổi giận với dì Trương, trong lòng anh vẫn còn tồn tại chút giáo dục, kính trọng người lớn tuổi, vì thế cô bước nhanh hơn, khi đến cửa phòng bệnh vừa hay nhìn thấy dì Trương vội vàng đi ra ngoài
Nhâm Niệm nhìn thoáng vào trong phòng bệnh, lập tức kéo dì Trương qua một bên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy dì?”
Cô không tin Chu Gia Trạch sẽ vô duyên vô cớ nổi giận
Dì Trương than thở: “Hôm nay dì nhìn thấy cậu ấy nổi giận với con, còn ném đồ vào con cho nên dì không nhịn được khuyên cậu ấy vài câu, cũng không biết dì nói sai chỗ nào làm cho cậu ấy kích động”
Nhâm Niệm khẽ cười cười với dì Trương: “Tính tình của anh ấy không được tốt lắm, dì Trương đừng để bụng nhé, đừng nên chấp nhặt với người bệnh”
Dì Trương nhẹ nhàng thở dài, nắm lấy một tay của Nhâm Niệm: “Cô gái như con bây giờ biết đi đâu tìm, tiểu tử kia lại không biết quý trọng, còn đối xử với con như vậy”
Nhâm Niệm hé miệng cười nhưng không nói rõ lý do. Chính cô biết, mình không có gì tốt, còn ôm mục đích để tiếp cận anh, cô cũng không phải là người tốt bụng gì
“Nếu như tiểu tử kia không cần người bạn gái như cháu thì nói cho dì biết, dì sẽ giới thiệu cho cháu một người tốt hơn” Dì Trương đột nhiên tức giận mở miệng
Cô bỗng nhiên tìm được chỗ mốc chốt: “bạn gái?” Một loại ý niệm nhanh chóng hiện lên trong đầu cô: “Dì nói với anh ấy cháu là bạn gái anh ấy?”
Dì Trương không biết mình nói có gì sai, cô cũng không muốn trách móc dì: “Dì về nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao cho cháu”
Cô cười khổ một tiếng:
“Chỉ có điều, lần sau đừng nói những lời như thế trước mặt anh ấy, anh ấy nổi giận là phải, bởi vì cháu không phải là bạn gái của anh ấy”
Dì Trương nhìn Nhâm Niệm, chẳng hiểu ra sao cả, không phải là người nhà cũng không phải người yêu, vì sao cô lại ở chỗ này chăm sóc tên tiểu tử kia? Hơn nữa theo những gì bà biết thì tên tiểu tử kia vẫn chưa kết hôn, nhìn dáng vẻ cam tâm tình nguyện của Nhâm Niệm lại không thể không cảm thán, người trẻ tuổi thật không biết suy nghĩ cái gì, dù sao bà cũng già rồi cũng lý giải không nổi
Nhâm Niệm lại lộ ra nụ cười khổ, khó trách anh lại nổi cáu, bạn gái trong lòng anh chỉ có Thẩm Tâm Dịch, người ta chỉ biết bôi nhọ người anh yêu nhất, hỏi sao anh lại không nổi cáu?
Biết anh lại nổi giận nhưng cô vẫn đi vào phòng bệnh, từng bước một đi đến bên giường, đặt hộp giữ ấm ở đầu giường: “Vẫn còn nóng, anh ăn đi”
Chu Gia Trạch dùng đôi mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh cười cười với cô, sau đó khẽ vươn tay, hất cái hộp giữ ấm cô vừa để trên đầu giường xuống đất
Canh nóng bên trong hộp giữ ấm rơi ra, thậm chí có một phần nhỏ rơi trên giày của cô, ánh mắt cô chống lại ánh mắt của anh, phát hiện trong mắt anh tràn ngập ý cười, là chế giễu, mỉa mai
Cô nhìn anh chằm chằm, không mở miệng, chỉ là nhìn anh
“Không hiểu sao?” Chu Gia Trạch thu hồi nụ cười: “Tôi nói cô không hiểu sao?”
Cô vẫn im lặng
“Đừng giả mù sa mưa trước mặt tôi. Cô tưởng tôi sẽ ăn những thứ cô làm sao? Thật ghê tởm” Anh gằn từng chữ chỉ trích rõ ràng truyền vào tai cô nhưng cô chỉ có thể nhìn anh
“Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đang suy nghĩ gì sao? Thừa dịp tôi bị thương chủ động đến chăm sóc tôi, cô cho rằng như vậy tôi sẽ thích cô sao? Mẹ nó, nằm mơ đi, tôi làm sao có thể thích cô”
Nhâm Niệm hít vào một hơi thật sâu: “Tôi đi xuống dưới lầu mua cơm cho anh, anh muốn ăn thanh đạm một chút hay là muốn ăn ngon một chút”
Dáng vẻ bình tình của cô lại lần nữa làm cho anh chán ghét, quả nhiên đúng là da mặt dày: “Cô nghe không hiểu tiếng người sao? Cút cho tôi, cút”
“Nếu tôi không đi thì sao?” Cô lui về phía sau 2 bước vẫn nhìn anh
Anh muốn dùng tay nắm lấy thứ gì đó, nhưng những thứ ở cạnh đã bị anh ném hết rồi, anh khó chịu cầm lấy gối nằm của mình ném về phía Nhâm Niệm. Nhâm Niệm cũng không né, gối đầu thuận thế rơi trên mặt đất, rơi trên nước canh trên đất
Nhâm Niệm nhìn thoáng qua gối đầu cũng không nhặt nó lên, cô nhìn Chu Gia Trạch, nhưng lại nở nụ cười giống như khiêu khích: “Anh tiếp tục dùng lực đi, dùng nhiều sức hơn một chút. Dù sao xương cốt của anh cũng không tốt như trước, nếu như dùng lực quá trớn mà trở nên dị dạng hoặc bất thường, đến lúc đó tôi xem Thẩm Tâm Dịch còn có c nữa không”
Chu Gia Trạch trừng mắt nhìn cô
Nhâm Niệm thấy anh tựa hồ không tiếp tục náo loạn nữa, thật bình tĩnh thu dọn những đồ dạc bừa bãi trên mặt đất, trên mặt đất những mảnh vụn thủy tinh còn có ấm trà bị vỡ… cô thật an tĩnh thu dọn, trong lòng không buồn không vui, có lẽ đã tập thành thói quen bị anh đối xử như vậy, vì thế sẽ không cảm thấy khó chịu, không cảm thấy đau và cũng không muốn so đo
Có lẽ Nghê Vân nhận được tin tức gì đó cũng đến bệnh viện, nhìn thấy biểu cảm của Nhâm Niệm và Chu Gia Trạch, cái gì cũng không hỏi, tựa hồ như đã biết xảy ra chuyện gì, sau khi Nghê Vân đến, Nhâm Niệm chào hỏi qua rồi bước ra ngoài, để lại không gian cho 2 mẹ con họ, cô đi một mình xuống phía dưới của bệnh viện
Bệnh viện rất lớn, thỉnh thoảng sẽ có bệnh nhân đi lại, mỗi một bệnh nhân, đều có người thân đứng bên cạnh, Nhâm Niệm không ngừng suy đoán quan hệ của những người đó là gì? Là vợ chồng, cha con, mẹ con, hay là người yêu…
Cô chua xót cười
Bọn họ có quan hệ gì chứ? Là người yêu sao? Không, ngay cả người thân họ cũng không phải
Trong lòng Chu Gia Trạch rất bực bội, suốt ngày phải ở trong bệnh viện, không thể đi chỉ có thể nằm, mặc dù theo ý kiến của bác sĩ, anh có thể ngồi xe lăn nhưng anh lại không muốn, nên từ chối lời đề nghị này
Nghê Vân nhìn con trai của mình, kéo chiếc ghế đến bên giường, lúc này mới ngồi xuống. Vị trí của ghế dựa vốn rời giường rất xa nhưng do Nhâm Niệm bố trí, cho nên bây giờ cũng không dám tới gần Chu Gia Trạch
“Con trai, đừng có tùy hứng như vậy, con không nên đối xử với Tiểu Niệm như thế” Nghê Vân lắc đầu, chỉ là trong giọng nói cũng không mang theo trách móc
“Con chỉ gãy xương, cũng không phải tàn phế, đừng xem con như hàng hóa hạ giá mà bán đi” Chu Gia Trạch nói không nên lời vì sao cảm thấy bản thân giống như người tàn phế, có lẽ chỉ vì một câu nói vô ý của Nhâm Niệm, làm anh bỗng nhiên mở rộng liên tưởng, nếu như anh thật sự tàn phế, vậy sẽ có người không chê bai anh mà ở lại bên cạnh anh không? Lúc đó có phải Thẩm Tâm Dịch sẽ bằng lòng ở bên cạnh anh, không chê bai anh không?
Anh không nghĩ ra đáp án, nếu như thật sự có ngày đó, anh cũng không hy vọng Thẩm Tâm Dịch trở về bên anh
“Sao con có thể nghĩ như vậy”
Nhìn con trai của mình hình như rất ghét đề tài này, vì thế bà cũng không muôn nhắc lại: “Con không muốn Tiểu Niệm chăm sóc cho con, vậy con hy vọng ai sẽ chăm sóc cho con? Thẩm Tâm Dịch sao?”
Chu Gia Trạch chu môi, không được tự nhiên cũng không nói lời nào, đúng là anh nghĩ như vậy, anh nghĩ nếu như anh tổn thương chính mình thì người nhà nhất định sẽ không nỡ thấy anh chịu khổ, sẽ giúp anh đi tìm Thẩm Tâm Dịch về, anh quả thật đã tính toán như vậy.
“Con trai, con hãy suy nghĩ một chút đi, nếu như con bé ấy muốn trở về thì đã sớm về rồi, tại sao đến giờ vẫn không thấy? Nó đã bỏ con lại một bên để đi tìm cuộc sống mới cho mình rồi, vì sao con lại cố chấp như vậy?”
“Con không tin, con tuyệt đối không tin” Anh không nghĩ ra, tình cảm của bọn họ nhiều năm như vậy, sao nói mất là có thể mất được
“Con trai, con không tin thì cũng vậy thôi” Nghê Vân đứng lên, vuốt đầu con trai của bà: “Vì sao con cứ muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này, trên thế giới này có biết bao nhiêu đứa con gái tốt, con cũng có thể không có nó. Hãy nghĩ thoáng một chút đi, đừng làm chuyện điên rồ”
“Mà con làm không được, làm không được… Con nhắm mắt lại cũng muốn đi tìm cô ấy, muốn hỏi cô ấy vì sao”
Nhìn thấy hốc mắt Chu Gia Trạch đã đỏ lên, Nghê Vân cũng không đành lòng: “Mẹ nuôi con lớn như vậy, không phải để nhìn con vì một người phụ nữ mà làm chuyện điên rồ”
Anh không nói lời nào, anh cũng không biết mình làm sao vậy, tại sao lại buồn bực như vậy, trái tim giống như có người nào đó Ϧóþ nghẹn làm anh cảm thấy không thoải mái
“Gia Trạch, đừng quá coi trọng tình yêu, con nhìn An An xem, bây giờ nó cũng đã sắp kết hôn, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất” Nghê Vân vỗ vỗ bờ vai của anh.
Chu Gia Trạch thật không ngờ mẹ sẽ chủ động nhắc đến chuyện của anh hai, nghĩ đến bây giờ lòng mẹ nhất định cũng không dễ chịu, vì thế anh cũng không dám náo loạn. Hạ An An – người con gái đó từ nhỏ đã thích Chu Gia Minh.
Ngày trước, Chu Gia Trạch với Chu Gia Dao thường gọi cô là chị dâu, Hạ An An thích anh hai như vậy, cô từng nói nếu không phải là anh hai cô sẽ không gả, đã từng khóc rất to khi nhận được tin Chu Gia Minh qua đời, vậy mà giờ cô cũng sắp kết hôn rồi. Tình yêu, có phải chỉ có những người đang yêu mới nghĩ nó quá vĩ đại nhưng nó vốn không vĩ đại như vậy
Sau khi Nghê Vân rời khỏi thì Chu Gia Trạch vẫn luôn trầm mặc
Buổi tối hôm đó, Chu Gia Trạch có một giấc mộng rất dài, anh nhớ tới anh hai của anh, nghĩ đến quá khứ một thời của bọn họ, anh gọi Hạ An An là chị dâu làm mặt cô đỏ bừng, anh nói với Chu Gia Minh, sau này anh sẽ đưa người con gái anh yêu đến cho anh ấy gặp mặt nhưng anh vẫn không làm được. Anh nghĩ đến khoảng thời gian của mình và Thẩm Tâm Dịch, tất cả những cảnh trong mơ từ từ hiện ra…
Sau khi anh tỉnh lại thì mở miệng lớn hít thở, rõ ràng không phải là ác mộng nhưng hình như anh thấy có quái thú xuất hiện trong mơ, anh nhớ anh hai cười nói: Anh đã tìm được một người mà anh muốn bên người đó cả đời, đối xử tốt với cô ấy, bảo vệ cô ấy và yêu thương cô ấy cả đời
Khi Chu Gia Minh nói những lời này thì nụ cười trên mặt, không cách nào dùng từ ngữ để miêu tả được, khi đó dưới đáy lòng Chu Gia Trạch cũng tự nói với chính mình rằng: Em cũng vậy
Cả đời không cầu gặp được nhiều phụ nữ cũng không ước sẽ gặp được một người phụ nữ tốt đến mức nào, chỉ cầu gặp được một người làm cho trái tim mình rung động, sau đó đối xử tốt với cô ấy, cả đời yêu thương cô ấy, không bao giờ rời xa nhau
Hy vọng và hiện thực chênh lệch quá lớn khiến sự thiện lương của anh như bị thủng một lỗ rất lớn, anh thở hổn hển, bật đèn lên, ánh mắt tựa hồ cũng không rõ, thuận tay ném cái gì đó, không ngừng kéo, không ngừng đập… Thậm chí ngay cả khung sắt đầu giường anh cũng lôi ra ném trên mặt đất
Tiếng động rất lớn, dì Trương vội vội vàng vàng chạy vào: “Làm sao vậy? Cháu làm sao vậy?”
Nhâm Niệm nhìn Chu Gia Trạch cơ hồ phát điên cũng không ngăn cản, ngược lại còn cười với dì Trương:
“Không có gì, dì đi ngủ trước đi, nghe thấy gì cũng mặc kệ, có cháu ở đây”
Dì Trương vẫn không yên tâm nhưng nhìn vẻ mặt kiên định của cô, từ đáy lòng bà cũng cảm thấy tin tưởng cô
Sau khi dì Trương rời khỏi, Nhâm Niệm nhặt mấy cái cốc lên đi đến bên người Chu Gia Trạch vẫn không ngừng nổi giận: “Muốn tiếp tục đập không?”
Chu Gia Trạch đoạt lấy thứ gì đó trong tay cô tiếp tục ném xuống đất
Nhâm Niệm tiếp tục đưa cho anh những thứ có thể đập, có thể ném, cho đến khi anh cảm thấy thoải mái thì căn phòng cũng trở nên bừa bãi, nào là mảnh vụn, nước đọng, quần áo…
Không còn thứ gì có thể đập nữa, ngược lại Nhâm Niệm lại nở nụ cười: “Cảm thấy thoải mái hơn chưa?”
Chu Gia Trạch trừng mắt nhìn cô không nói gì
Nhâm Niệm vốn rất dịu dàng nhưng giờ phút này lời nói lại trở nên sắc bén:
“Anh cho rằng anh đập bể những thứ này, Thẩm Tâm Dịch có thể quay trở về sao? Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có hủy hết những đồ ở đây cô ta cũng sẽ không trở về”
Cô chỉ vào bên cửa sổ: “Cho dù anh có từ nơi này nhảy xuống, Thẩm Tâm Dịch cũng sẽ không quay về, nhiều nhất là ở trong bụng càng thêm khinh thường hành động của anh mà thôi, cảm thấy anh thật hèn nhát, cảm thấy anh thật đáng ghét”
“Cô có tư cách gì nói với tôi những lời này?”
Nhâm Niệm hừ lạnh một tiếng sau đó nở nụ cười: “Anh nói xem, vì sao sau khi anh bị thương mẹ nuôi lại khuyên anh nên quên Thẩm Tâm Dịch? Anh thông minh như thế tại sao lại không nghĩ ra. Vết thương trên tay anh nghiêm trọng như vậy, bọn họ cảm thấy rất đau lòng, dĩ nhiên sẽ liên lạc với Thẩm Tâm Dịch nhưng cô ta vẫn không xuất hiện, điều đó chứng tỏ cô ta không muốn nhìn thấy anh, cô ta không hề yêu anh nữa, những gì thuộc về anh không liên quan đến cô ta, còn anh lại giống như một thằng ngốc làm những chuyện ngây thơ để trông mong cô ta trở về”
“Cô câm miệng cho tôi”
Cô sẽ không, tựa hồ như cô đang muốn phát tiết hết những gì trong lòng mình:
“Thẩm Tâm Dịch không còn yêu anh nữa, nếu không vì sao biết anh nằm bệnh viện lại không trở về thăm anh, cô ấy đã dùng hành động để nói cho anh biết, cô ấy không còn chút tình cảm nào với anh nữa…”
Ánh mắt Chu Gia Trạch vì căm phẫn mà đỏ lên, cô nghi ngờ nếu bây giờ anh không bị thương, có lẽ sẽ bước lên đánh cô
“Cô ấy không yêu anh nữa, anh cũng biết, nếu không anh sẽ không hủy hoại bản thân mình như vậy…”
Không yêu, một chút cũng không yêu nữa rồi
Tiếng hít thở của Chu Gia Trạch dồn dập hơn: “Biến, cô cút cho tôi, câm miệng lại ngay cho tôi”
“Vì sao muốn tôi cút, bởi vì những lời tôi nói đều là thật” Cô cảm thấy mình thật không sợ ૮ɦếƭ
Chu Gia Trạch hét lên với cô:
“Cô cái gì cũng không biết, cô biết tôi yêu cô ấy nhiều lắm không? Cô biết không? Cô có biết tôi xem cô ấy như người quan trọng nhất trong đời tôi không?…”
Anh không ngừng nói: “cô biết tôi yêu cô ấy nhiều lắm không? cô biết tôi yêu cô ấy nhiều như thế nào không? cô biết tôi yêu cô ấy nhiều đến mức nào không?”
Nhâm Niệm cong khóe miệng lên, yêu nhiều cũng chỉ có thể yêu thật nhiều mà thôi
“Làm sao tôi lại không hiểu, cũng giống như tình yêu tôi dành cho anh thôi” Giọng nói của cô thật bình tĩnh
Nếu như không yêu sâu thì làm sao có thể hủy hoại bản thân như vậy? Đến cuối cùng, ngay cả chính mình cũng xem thường mình