Bất ngờVệ Lam bị mẹ cấm túc.
Tất nhiên công việc cũng phải từ bỏ, đã vậy lần này mẹ Vệ Lam còn lấy luôn điện thoại di động của cô, đề phòng cô liên lạc với Đoàn Chi Dực. Thực ra, mẹ Vệ Lam đã có quyết định rồi, sau khi giải quyết những chuyện vặt vãnh xong, đợi ba Vệ Lam đến đây, sẽ dẫn Vệ Lam về nhà.
Vệ Lam đã trưởng thành từ lâu rồi, nếu cứ gượng ép ở lại, thì vẫn tạm ổn. Nhưng dù sao ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, cô cũng không thể dùng cách quá khích để đối xử hai người, đành phải đi đường vòng thôi.
Lúc trước bởi vì có nhiều chuyện bực bội ập đến, Vệ Lam không chú ý đến sức khỏe của mình. Cho đến dạo gần đây ở trong nhà bình tĩnh lại, mới chợt nhớ đến người bạn tốt của mình dường như đã hơn hai tháng rồi không đến thăm.
Cô vẫn luôn yêu cầu Đoàn Chi Dực sử dụng đồ bảo hộ, ngoài trừ lần đánh du kích ở trên xe.
Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chỉ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, nhưng điều đáng ngạc nhiên đó là, mặc dù có chút hoảng sợ, nhưng vẫn có chút vui sướng.
Ngày đó, thừa lúc mẹ đi đón ba, Vệ Lam lén ra ngoài. Cô đã thuộc lòng số điện thoại của Đoàn Chi Dực từ lâu, chạy thẳng đến quầy bán tạp hóa trong khu chung cư, dùng điện thoại công cộng gọi cho anh.
Bên kia bắt máy rất nhanh, cô còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng nói vội vã của Đoàn Chi Dực: “Vệ Lam, có phải em không?”
Thực ra cô vốn không cảm thấy chút uất ức nào, nhưng nghe thấy giọng nói đó, hốc mắt của Vệ Lam chợt thấy đau xót, tiếng nói cất lên mang theo chút nghẹn ngào: “Là em.” Cô dừng lại rất lâu, mới nói tiếp: “Đoàn Chi Dực, hình như em có thai rồi.”
Cô nói nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng cơn gió đó lại kéo mây, hai người đang nói điện thoại đều có thể cảm nhận được.
Câu nói của cô vừa dứt, hai người đột nhiên không hề lên tiếng. Không biết kéo dài bao lâu, Đoàn Chi Dực mới lắp bắp hỏi:”Giờ em…. em đang ở đâu?”
Vệ Lam ngẩn người một lát, trả lời anh: “Em đang ở trong một tiệm tạp hóa nhỏ trong khu chung cư.”
Nói xong, liền nghe thấy tiếng bên kia ngắt máy.
Hai mươi phút sau, trước cửa của tiệm tạp hóa, nghe thấy tiếng xe thắng cái két, một chiếc màu đen vừa phi nước đại dừng lại, bên dưới nổi cuồn cuộn bụi đất.
Vệ Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoàn Chi Dực vội vàng nhảy xuống xe, chạy nhanh đến chỗ mình đang đứng ở ven đường.
“Có thật không? Những gì em nói trong điện thoại là thật sao?” Anh nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt xúc động, tiếng nói dồn dập. Mùa đông giá rét, nhưng đầu lại đổ đầy mồ hôi.
Cho dù cách một lớp áo bông dày, Vệ Lam vẫn cảm nhận được độ mạnh từ tay anh truyền đến. Cô hơi cau mày, đẩy nhẹ anh ra, nhỏ giọng nói: “Em cũng không chắc, nhưng kinh nguyệt em không có đến.”
“Vậy chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Đoàn Chi Dực không có bất kỳ lời giải thích nào, kéo tay cô ngồi vào trong xe.
Vệ Lam đành ngoan ngoãn nghe lời ngồi ngay ngắn, nhìn thấy Đoàn Chi Dực cẩn thận đeo dây an toàn cho mình, đôi tay lại có hơi run rẩy. Trong lòng có chút cảm xúc gì đó nói không nên lời, có chút mờ mịt, cũng có chút ngọt ngào.
Nói thật ngay cả chính bản thân cô cũng căng thẳng, không thể ngờ đến trên vẻ mặt tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng cả người rối rắm giống như bước đi không vững trên những đám mây.
Nghĩ gì đó, lúc anh đang nổi máy xe, cô nói: “Em nghĩ để em tự kiểm tra trước, lớn như vậy rồi mà còn khua chiên gióng trống đến bệnh viện, lỡ như chỉ là lo bóng lo gió, phiền phức lắm.”
Đoàn Chi Dực gật đầu, lại cảm thấy cô dừng từ không đúng, lo bóng lo gió ở đâu ra, nhiều nhất chỉ là mừng hụt một phen thôi.
Cảm xúc anh ổn định sau một hồi xúc động, đầu óc cuối cùng cũng dần bình tĩnh trở lại. Có lẽ chuyện này tới không đúng lúc, nhưng anh và Vệ Lam đã đi lòng vòng quá lâu rồi, gần như sắp đi vào ngõ cục. Nếu như có một sinh mạng mới đến thật, tất cả mọi chuyện, có lẽ sẽ rẽ sang một trang khác, trở nên tốt đẹp hơn.
Nghĩ như vậy, anh cảm thấy khóe mắt có hơi nóng.
Hai người đều là lính mới, đứng trước tiệm thuốc, nhân viên bán thuốc hỏi muốn mua gì. Một là Vệ Lam cảm thấy ngại, hai là cô đột nhiên quên mất que thử thai gọi là gì. Ấp úng một hồi lâu cũng không nói ra được. Đoàn Chi Dực còn thảm hơn cô, không hề biết que thử thai là cái gì, nghe Vệ Lam nói không rõ, trong lúc quýnh lên nói luôn hai chữ “mang thai”.
Nhân viên bán thuốc nhìn thấy tay hai người nắm nhau, vừa nhìn là biết ngay đôi tình nhân, dáng vẻ giống như vừa bừng tỉnh hiểu ra gì đó. Lấy ra hai hộp bao cao su đưa cho bọn họ: “Hai nhãn hiệu này, hai anh chị thích loại nào?”
Vệ Lam vừa nhìn thấy cô ta cầm thứ đồ đó, càng xấu hổ hơn, cũng may đầu chợt nhớ ra, biết mình phải nói gì, lắc đầu mở miệng: “Không phải cái này, tôi muốn mua que thử thai.”
Nhân viên bán thuốc ngẩn người trong chốc lát, rồi mới vội vã cất hai cái hộp trong tay mình vào tủ, trong lòng cười nói, thì ra người ta đã đi đến giai đoạn này rồi.
Mua được đồ cần dùng xong. Lúc đi ra khỏi nhà thuốc, hai người lòng nóng như lửa đốt vội vã chạy về nhà xác nhận kết quả, không ai chú ý đến có một cái máy chụp hình ở phía sau nhắm ngay hai người.
Về đến biệt thự. Vệ Lam cầm que thử vào trong nhà vệ sinh, còn Đoàn Chi Dực cầm giấy hướng dẫn sử dụng trong hộp ra, dựa vào bên cửa, cau mày đọc vô cùng nghiêm túc.
Cho đến khi anh cảm thấy mình dường như đã chờ đợi dài đến một thế kỷ, cuối cùng Vệ Lam mới từ từ mở cửa, đi ra.
Anh đứng thẳng người một cái, ngừng thở, không nhúc nhích nhìn cô.
Đầu óc Vệ Lam vẫn còn lộn xộn ngu ngơ, đứng đối diện với anh, im lặng một hồi lâu, mới vươn tay ra, đưa que thử thai cho anh.
Anh run rẩy nhận cái que thử thai đó, nhìn thấy trên đó có hai vạch màu đỏ, đầu óc trống rỗng một hồi, rồi nghĩ kỹ lại những gì vừa đọc trong giấy hướng dẫn sử dụng, sợ mình nhớ sai, sau khi xác nhận lại nhiều lần, đột nhiên quăng tờ giấy đi, ôm Vệ Lam vào lòng: “Là thật! Là thật rồi!”
Vệ Lam bị anh ôm đến suýt chút thở không nổi, dùng sức đánh anh mấy cái: “Cái này cũng chưa chắc chắn đâu, bằng không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lần nữa đi.”
“Đúng đúng đúng.” Đoàn Chi Dực buông cô ra, hô hấp có hơi không ổn định gật đầu: “Ngày mai chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra tổng quát luôn, hình như sinh em bé còn phải làm hồ sơ gì đó.”
Vệ Lam nhìn thấy khóe miệng của anh sắp kéo đến mang tai, có chút tức giận liếc anh một cái, rồi ủ rũ đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói: “Đều tại anh hết, lúc đó chỉ biết sung sướng thôi, tình trạng của chúng ta bây giờ, có con rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.”
Đoàn Chi Dực nghe cô nói vậy, không vui bước đến, nắm lấy tay cô: “Có con có gì không tốt chứ? Anh còn mong có sớm một chút! Tóm lại cho dù thế nào, anh đều ở bên em.” Anh dừng nói một lát, rồi nói: “Bằng không, anh cùng em đến gặp mẹ em, nói chuyện này cho bác biết, dù sao bác ấy cũng là mẹ em, biết chúng ta gạo nấu thành cơm rồi, cho dù không bằng lòng, cũng sẽ đồng ý cho em ở với anh.”
Vệ Lam nghĩ một chút, thở dài, rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy. Hy vọng đứa bé có thể làm ông bà ngoại nhượng bộ.”
Đoàn Chi Dực bặm môi cười, anh hôn lên trán cô một cái. Thực ra mấy ngày nay anh cũng thấp thởm lo lắng, bởi vì không có cách nào liên lạc với Vệ Lam, cho nên tối nào anh cũng đứng ở dưới lầu nhà cô. Có mấy lần, gặp mẹ Vệ Lam cầm rác đi bỏ, vốn dĩ anh muốn đi đến chào hỏi, lại bị bà cụ nhà cô liếc mắt một cái ép phải quay về.
Nghĩ đến người mẹ vợ tương lại này, Đoàn Chi Dực cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. Người ta là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thích, còn mẹ Vệ Lam càng nhìn anh càng bực mình.
Đau đầu thật!
Mặc dù gặp mặt nhau nhiều lần, nhưng lần này là chuyện lớn. Đoàn Chi Dực giống những chàng trai ra mắt nhà vợ khác, chuẩn bị mấy gói quà quý giá, theo Vệ Lam về nhà.
Bên này, mẹ Vệ Lam sau khi đón ba Vệ Lam về, phát hiện con gái không có ở nhà, nghĩ bằng đầu ngón chân thôi cũng biết con gái bà đi đâu, làm bà tức nghẹn họng.
Điều làm cho bà không ngờ đến, cho đến trời tối, lúc Vệ Lam về nhà, còn dám dẫn theo cái thằng què đó về cùng.
Âm hồn không tan, có lẽ là từ hay nhất để mẹ Vệ Lam hình dung con người Đoàn Chi Dực. Mở cửa ra, bà đứng chặn ở cửa không cho anh vào.
“Mẹ, con có thai rồi.” Vệ Lam nhìn thấy mẹ như vậy, nhắm mắt lại nói thẳng ra, gọn gàng dứt khoát.
Câu nói này, quả nhiên giống như tiếng sét đánh ngang tai, khiến một người đầy sức chiến đấu như mẹ Vệ Lam, cùng ba Vệ Lam ở trong phòng, chuẩn bị ra giải hòa, trong chớp mắt chìm trong ngổn ngang.
Vòng vâyCả phòng im bặt.
Mẹ Vệ Lam đứng ngay cửa, mặt tái mét. Đoàn Chi Dực bị chặn ngoài cửa cũng không dám lên tiếng, nín thở chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Trong mấy người, vẫn là ba cô hoàn hồn lại đầu tiên, ông bước tới kéo mẹ cô đến chỗ sô pha, rồi âm thầm nháy mắt với Vệ Lam. Vệ Lam ngầm hiểu ý, kéo Đoàn Chi Dực đang đứng ngẩn ngơ ngoài cửa vào.
“Mẹ nó à, bà đừng vội tức giận, có chuyện gì chúng ta nghe bọn trẻ giải thích đã rồi hãy tính sau.” Ba cô lên tiếng thăm dò, nói với mẹ cô đang đanh mặt ngồi bên cạnh.
“Mẹ…” Vệ Lam ngồi xuống phía bên kia, gọi một tiếng mẹ thật dài rồi lại ngập ngừng, sau đó tiếp tục nói: “Đoàn Chi Dực anh ấy…”
Mẹ Vệ Lam như bị cái tên này đâm vào dây thần kinh nên bà bật mạnh dậy, tức giận hét lên: “Để mẹ suy nghĩ cái đã.”
Nói xong, bà đi thẳng vào phòng ngủ. Vào tới phòng ngủ, bà dập cửa lại thật mạnh, khiến cho ba người còn ngây người tại chỗ kia phải giật mình. Còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bật ra tiếp, mẹ cô trợn trừng mắt, đứng trước cửa hét lớn: “Các con đừng có gạt mẹ đấy!”
Vệ Lam ngẩn ra, rồi đứng dậy nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi bệnh viên kiểm tra, sau đó sẽ đưa kết quả cho mẹ xem.”
Mẹ Vệ Lam hậm hực hừ một tiếng rồi dập cửa lại.
Đợi khi phòng yên tĩnh trở lại, ba Vệ Lam mới nhìn con gái mình, rồi lại nhìn chàng trai trẻ đang bối rối đứng cạnh cô.
Đây là lần đầu tiên ông gặp Đoàn Chi Dực, anh khác hẳn với hình tượng con nhà giàu không ra gì mà mẹ Vệ Lam đã tả, bởi vì ông tin một người đàn ông gian xảo không thể có vẻ mặt bối rối thế này được.
Nhớ tới lời kể của mẹ cô, ông không khỏi lắc đầu.
Sau đó ông thở dài một hơi, rồi vỗ về tay con gái, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn là hôm nay mẹ con sẽ không nghĩ thông suốt được. Bây giờ con không khỏe trong người, tối nay đến nhà Tiểu Đoàn nghỉ đi, để nó chăm sóc con.”
“Ba…” Vệ Lam gọi khe khẽ.
Ba cô lắc đầu ngắt lời cô: “Lam Lam, người là do con lựa chọn, con đường sau này con cũng phải dựa vào chính mình mà đi. Ba không biết con làm đúng hay sai, nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô ích. Về phía mẹ con thì ba sẽ nói giúp, con từ từ mà thuyết phục bà ấy, những chuyện khác thì để sau hẵng nói.”
Vệ Lam cắn môi, khóe mắt cay cay và ươn ướt. Thật ra cô hiểu hơn ai hết rằng bất luận là mẹ hay ba cô thì điểm xuất phát cũng là vì muốn tốt cho cô, muốn cô được hạnh phúc.
Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ.
Đoàn Chi Dực thấy vẻ mặt Vệ Lam đau buồn thì nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khi đối diện với ba cô thì sắc mặt anh có hơi kích động: “Xin chú hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Vệ Lam thật tốt.”
Ba Vệ Lam cố nở nụ cười, rồi xua tay với họ: “Ừ, các con về nghỉ sớm đi.”
Tối hôm ấy, Vệ Lam ngủ không yên giấc, trong đầu toàn là vẻ phẫn nộ của mẹ và sự buồn bã của ba. Mọi chuyện có lẽ đều do Đoàn Chi Dực, nhưng chuyện đã đến nước này, cô đã không thể hối hận được nữa, chỉ có điều đột nhiên hiểu ra một chuyện rằng mình đã làm ba mẹ đau lòng biết bao. Nếu có một ngày, người cô chọn không thể mang lại hạnh phúc cho cô thì đến lúc đó, ba mẹ cô sẽ đau lòng đến nhường nào.
Trong lúc mơ màng, dường như Đoàn Chi Dực vẫn cảm giác được cô đang trằn trọc. Như biết cô đang nghĩ gì, anh ôm cô vào trong lòng, kề sát vào tai cô thì thầm: “Đừng lo, chúng ta sẽ tốt thôi.”
Một câu rất ngắn gọn nhưng lại là lời hứa chắc chắn.
Tuy đã đặt lịch hẹn trước với bệnh viện và bác sĩ nhưng hôm sau hai người vẫn dậy thật sớm và nhanh chóng đến bệnh viện. Bệnh viên cao cấp, bác sĩ hẹn riêng nên đương nhiên không cần xếp hàng đợi mà đi làm các khâu kiểm tra luôn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Khi bác sĩ nói với họ đã xác định là mang thai khoảng bảy tuần thì tảng đá trong lòng Đoàn Chi Dực mới rơi xuống. Khi anh nhận lấy ảnh siêu âm từ tay bác sĩ thì kích động đến nỗi tay cũng run run. Anh nắm tay Vệ Lam, nghẹn ngào nói: “Nhìn xem, là con của chúng ta.”
Vệ Lam cũng tò mò, nhìn xong kết quả xét nghiệm trong tay mình thì thò đầu qua xem ảnh siêu âm. Nhưng phôi thai vừa mới bảy tuần, chỉ mơ hồ là một cục tròn, làm gì nhìn ra hình dáng gì đâu chứ.
Ấy vậy mà Đoàn Chi Dực vẫn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn, mặc kệ bác sĩ ở đấy sẽ cười, anh nắm tay Vệ Lam chỉ vào chấm nhỏ trên ảnh rồi nói: “Thấy chưa, đây là cái đầu của con trai chúng ta.”
Vệ Lam hết biết nói gì, chỉ nhướng mày: “Sao anh lại biết đấy là con trai?”
Đoàn Chi Dực lập tức sửa miệng: “Vậy thì là con gái, anh thích con gái.”
Vệ Lam dở khóc dở cười, cô nhìn bác sĩ và cười ngại ngùng, dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ không cần quan tâm đến tên ngốc trước mặt.
Bác sĩ cũng cười: “Có rất nhiều người lần đầu làm cha cũng như thế, anh Đoàn đây cũng chỉ quá vui mừng mà thôi. Có điều bây giờ thai nhi còn chưa thành hình, dù muốn biết giới tình thì cũng phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Mặt Đoàn Chi Dực hiện lên vẻ xấu hổ, anh nhìn Vệ Lam rồi nắm lấy tay cô, nói cảm ơn bác sĩ xong thì hớn hở ra khỏi đó.
“Chúng ta về nói cho cô chú ngay đi.” Đi đến thang máy, giọng Đoàn Chi Dực vẫn chưa hết vẻ kích động.
Vệ Lam cũng gật đầu: “Người già đều thích trẻ con, chỉ mong ba mẹ em nhìn thấy kết quả xét nghiệm sẽ không mất hứng.”
“Sau đó thì thương lượng chuyện kết hôn. Chắc chắn cô chú sẽ muốn càng sớm càng tốt, bụng to mặc áo cưới sẽ không đẹp.” Đoàn Chi Dực nói tiếp lời cô, hoàn toàn đắm chìm trong cơn vui mừng quá đỗi.
Hai người xuống tới tầng trệt thì Đoàn Chi Dực sửa lại khăn quàng cổ cho cô: “Anh đi lấy xe, em ra cửa đợi anh nha.”
Lúc này đang là buổi sáng, cửa bệnh viện có rất nhiều người lui tới, Vệ Lam đứng ở cửa, không nén được nên lấy tờ giấy xét nghiệm trong túi ra xem.
Tách! Tách! Tách!
Đúng lúc này, một loạt tiếng chụp ảnh vang lên xung quanh cô. Cô hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mười mấy người ăn mặc như phóng viên đang giơ máy ảnh và máy ghi âm về phía cô.
“Cho hỏi cô có phải là Vệ Lam không? Nghe nói cô từng công tác tại Azre, cô và Je có quan hệ gì vậy? Hôm qua có phóng viên chụp được ảnh cô và anh ta cùng vào hiệu thuốc.”
Vừa mở miệng là hỏi một tràng liên tiếp khiến cho Vệ Lam phát hoảng. Máy ảnh cứ chớp nháy không ngừng, vẻ mặt kinh hoàng của cô bị chụp không sót gì.
“Có người nhìn thấy cô và Je cùng ra vào biệt thự của anh ta, cô Vệ đang qua lại với Je sao?”
“Theo chúng tôi được biết, Je và người dẫn chương trình Trần Vũ Yên là người yêu của nhau. Cô Vệ là tình nhân của Je hay là người thứ ba chen vào định tranh giành?”
Đầu óc Vệ Lam ong ong cả lên, cô chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt mơ màng. Cô không phải là ngôi sao, chưa từng đối mặt với tình cảnh đáng sợ thế này nên không biết phải ứng phó thế nào, chỉ biết ôm cái túi giấy trong tay, liên tục lùi về sau.
Nhưng phía sau cũng bị người ta chặn lại, bốn phương tám hướng xung quanh đều bị bao vây, chỉ trong chốc lát cô rơi vào tình cảnh hệt như một con thú nhỏ bị giam cầm, mặc cho người ta xẻ thịt.
“Tôi không biết, tôi không biết gì hết!” Cô vừa lắc đầu vừa muốn xông ra khỏi vòng vây nhưng cứ bị người ta chặn đường, cái túi trên tay cũng bị kéo rơi xuống đất.
Cô kêu lên một tiếng, định nhặt lấy thì những bàn tay khác cũng đồng thời chộp tới giành giật, rẹt một cái, mấy tờ giấy từ trong túi rơi ra, bay lả tả.
Trên giấy có viết chữ, người sáng mắt vừa nhìn thì biết đó là cái gì. Giống như là chợt hiểu ra, các phóng viên đồng thanh hô lên rồi giành giật mấy tờ giấy đó về tay mình, tiếp tục truy hỏi: “Cô Vệ, cô có thai phải không? Là của Je sao?”
“Dùng cái thai để uy Hi*p…”
“…..”
Vệ Lam không ngờ phóng viên lại mất nhân cách tới mức này, ngang nhiên ςướק giấy xét nghiệm của cô ngay trên đường. Cô bị dồn ép đến nỗi không còn cách nào nên tức tối đứng dậy đẩy phóng viên đang chắn trước mặt mình ra, đi về phía bệnh viện.
Nhưng bọn phóng viên đã quen săn lùng tin tức của giới giải trí này bắt được cơ hội ngàn năm có một thì làm gì chịu tha cho cô, họ lại nhanh chóng ùa tới như thủy triều lên, bao vây cô lại.
“Tránh ra! Tranh ra!” Vệ Lam bị bao vây tầng tầng lớp lớp, cô ra sức chống đẩy, giọng cũng trở nên the thé.
“Các người đang làm gì đó!” Một tiếng quát vang lên, sau đó là một người lao tới nhanh như gió.
Đoàn Chi Dực mạnh tay đẩy đám phóng viên ra, lao tới bên cạnh Vệ Lam, ôm cô vào trong lòng.
“Je! Anh Đoàn!” Đám phóng viên thấy nam nhân vật chính tới thì càng kích động hơn, vội vàng bao vây hai người lại.
“Anh và cô Vệ có quan hệ gì?”
“Mấy ngày trước cô Trần Vũ Yên còn họp báo nhắc tới anh, anh có gì để nói không?”
Đoàn Chi Dực bực mình nên đẩy mạnh mấy phóng viên ở gần mình, ôm Vệ Lam đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
Nhưng đám phóng viên vẫn không chịu buông tha, dường như không có được câu trả lời vừa ý thì sẽ không chịu thôi.
Thậm chí có một phóng viên còn đưa tay kéo áo Vệ Lam, Vệ Lam bị người đó kéo lảo đảo nên vô thức thét lên: “Buông ra!”
Đoàn Chi Dực nghe tiếng cô hét thì nhìn lại, giận đến đen cả mặt, anh phẫn nộ đẩy mạnh tay người đó ra nhưng lại không thành công.
Đến lúc này thì sự nhẫn nại của Đoàn Chi Dực đã đến mức cực hạn.
Rầm! Loảng xoảng!
Mấy cú đấm thật mạnh được nện vào mặt nam phóng viên đó, buộc anh ta phải buông tay. Xong Đoàn Chi Dực còn giật lấy mấy cái mấy ảnh đập xuống đất.
Hành động của anh đã khiến cho đám phóng viên thích sinh sự này hoàn toàn kích động, lúc nãy còn coi như là phỏng vấn một cách lịch sự, bây giờ đã trở thành xô đẩy bốn bề.
Đoàn Chi Dực bảo vệ Vệ Lam, nhưng trong lúc phá vòng vây, vì kéo đẩy quá kịch liệt nên làm Vệ Lam bất cẩn té xuống đất.
Đám phóng viên thấy phụ nữ có thai té ngã thì không dám liều lĩnh xô đẩy nữa, xung quanh liên tục vang lên tiếng bấm máy ảnh tách tách.
Một tay Đoàn Chi Dực còn nắm tay Vệ Lam, thấy cô té ngã thì lập tức ôm trọn cô vào lòng.
Nhưng lúc này, Vệ Lam lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, bụng dưới còn đau âm ỉ, một dòng nước ấm từ trong cơ thể cô chảy ra, gương mặt vốn đã trắng nhợt do hoảng loạn nay bỗng trở nên tái mét.
Cô cảm thấy không ổn, vội vàng nắm cánh tay Đoàn Chi Dực, giọng run run: “Đoàn Chi Dực, bụng em đau quá.”
“Cái gì?”
“Đau…” Những từ phía sau còn chưa nói hết thì Vệ Lam đã cảm thấy đầu óc mơ màng, cả người cô ngã vào vòng tay anh, bất tỉnh nhân sự.
Đoàn Chi Dực thấy không ổn nên lập tức bế thốc cô chạy vào trong bệnh viện. Đám phóng viên sau lưng thấy xảy ra chuyện lớn nên ai nấy cũng xách đồ đạc, giải tán ra về.
Quãng đường chỉ có mấy chục mét nhưng Đoàn Chi Dực lại cảm thấy nó dài như mấy chục km. Chân trái anh không linh hoạt nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tốc độ của anh, vậy mà anh vẫn cảm thấy hoảng loạn bất an, lực bất tòng tâm, giống như sắp mất đi thứ gì vậy.
Vệ Lam trong lòng anh đã hoàn toàn hôn mê, mặt và môi đều trắng bệch. Tay anh nâng phía dưới gần ௱ôЛƓ cô, cách một lớp quần dày mà vẫn cảm thấy dường như có thứ gì đó âm ấm, ươn ướt đang thấm ra.
“Vệ Lam, Vệ Lam…” Giọng Đoàn Chi Dực đã run tới mức không nói nên lời. Nhân viên ngoài sảnh bệnh viện lập tức đẩy giường ra, nhanh chóng đưa Vệ Lam vào phòng cấp cứu.
Đoàn Chi Dực đứng ngoài phòng cấp cứu, trên mặt là vẻ hoảng loạn, ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể tựa vào tường để trụ thân mình. Mồ hôi lạnh trên trán anh rơi xuống tí tách.
Anh chậm rãi đưa tay trái lên trước mắt, bàn tay anh một màu đỏ tươi.
———————————-
“Đừng tức giận nữa, chuyện đã đến nước này thì cứ thuận theo tự nhiên thôi, chúng ta cứ ở đây chờ tin của hai đứa nó. Nếu thật sự có thai thì cũng coi như là chuyện đáng mừng, không phải bà vẫn luôn mong được bế cháu sao?” Trong nhà trọ, ba Vệ Lam đang an ủi mẹ Vệ Lam vẫn còn tức giận.
Tối qua mẹ Vệ Lam nghĩ tới chuyện gạo đã nấu thành cơm thì tức tối cả đêm, sáng sớm thức dậy vẫn còn chưa thông suốt, nhưng tai thì cứ bất giác chú ý đến động tĩnh ngoài cửa. Không ngờ đợi đến trưa mà vẫn không thấy ngoài cửa có động tĩnh gì, cho nên lòng lại thấy buồn bực không vui.
Không biết có phải do linh cảm mẹ con hay không mà lúc đầu bà rất tức giận, nhưng sau khi đợi mấy tiếng đồng hồ thì cơn giận dữ ấy dần dần trở thành nỗi bất an. Bà phiền não nên không ngừng bấm điều khiển từ xa khiến màn hình TV không ngừng thay đổi.
“Ông nói xem sao Vệ Lam lại thích cái thằng họ Đoàn kia chứ? Cái thằng khốn ấy có gì tốt đâu? Năm đó còn học cấp ba mà đã làm ra chuyện khốn nạn như thế thì làm sao mà tốt được chứ? Chỉ nhìn bộ dạng của nó là tôi đã thấy không thích, mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc, nửa ngày mà cũng không nói được một câu.”
Không nói thì thôi, đã nói tới là mẹ Vệ Lam lại thấy giận. Vừa nghĩ tới chuyện cái thằng âm trầm ấy sẽ trở thành con rể mình thì cả người đều thấy không yên.
Ba Vệ Lam tằng hắng một tiếng, nói: “Đàn ông ít cười ít nói, chứng tỏ nó chín chắn điềm đạm.”
Rõ ràng là câu này đã xóc vào hông bà, bà liếc ông một cái: “Những chuyện nó làm mà chín chắn chững chạc sao? Cũng không biết rốt cuộc thì nó và cái cô dẫn chương trình kia có quan hệ gì nữa? Thế mà còn làm lớn bụng con gái mình, đúng là càng nghĩ càng thấy tức.”
“Tôi thấy nó rất thật lòng với Lam lam nhà mình, có lẽ là bao nhiêu năm nay nó vẫn còn thích đó. Chuyện cô dẫn chương trình kia chẳng phải Lam Lam đã nói là do một mình cô ta bịa ra sao? Hơn nữa cũng không phải thằng nhóc kia không muốn chịu trách nhiệm, hai đứa nó còn sợ chúng ta không đồng ý nữa kìa.”
“Đừng tưởng là có con rồi thì tôi sẽ đồng ý…” Còn chưa nói xong thì bà đã cảm thấy không ổn. Nếu có con rồi thì còn làm sao được nữa?
Đúng lúc này, màn hình TV bỗng chuyển sang kênh địa phương, hai gương mặt quen thuộc bỗng xuất hiện trên màn hình.
Ngay lập tức, hai người trong phòng trở nên im bặt, chỉ tròn mắt nhìn vào TV.
Trên màn hình là tình cảnh trước cửa bệnh viện sáng nay, Vệ Lam và Đoàn Chi Dực bị một đám phóng viên bao vây, đang cố chen ra ngoài, nhìn có vẻ vừa nôn nóng vừa chật vật.
Sau đó là hình ảnh Đoàn Chi Dực xung đột với đám phóng viên, cục diện hỗn loạn. Tiếp theo đó Vệ Lam bị đẩy ngã, Đoàn Chi Dực bế cô lên và chạy vào bệnh viện.
Màn hình TV không rõ ràng lắm, cứ lắc qua lắc lại, nhưng những hàng chữ hiện ra trên ấy thì vô cùng rõ ràng, lời thuyết minh cho tình cảnh trên rất là hoang đường.
Tình nhân! Người thứ ba! Mang thai! Té xỉu! Sảy thai!
Những hàng chữ này, chữ sau còn rợn người hơn chữ trước.
Năng lực tường thuật của truyền thông đúng là khác thường, một câu chuyện hết sức cẩu huyết lập tức được tái hiện trên TV một cách hoàn chỉnh.
Công tử nhà giàu bắt cá hai tay, nhân viên nữ muốn dùng cái thai để lên đời, tổng giám đốc anh tuấn giận dữ vì người đẹp, bất chấp hình tượng ẩu đả với phóng viên, vân vân và vân vân.
“Mẹ Lam Lam à, hình như đã xảy ra chuyện!”
“Cái gì mà hình như, là đã xảy ra chuyện thật rồi! Tôi đã biết là cái thằng họ Đoàn kia không đáng tin mà!” Bà thở hổn hển, vứt điều khiển từ xa trong tay, vội vàng đứng dậy xách áo khoác ra ngoài, rồi quát về phía ông chồng còn đang ngây người trên sô pha kia: “Còn ngẩn ra đó làm gì! Đi bệnh viện!”