Không Thể Buông Tay - Chương 32

Tác giả: Úy Không

Xa nhau
Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vệ Lam vội vã thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển nhà.
Đoàn Chi Dực vẫn còn đang ngủ, nhưng lơ mờ nghe thấy có tiếng động, mở đôi mắt kèm nhèm ra, nhìn Vệ Lam đang thu dọn hành lý, giật mình tỉnh dậy, nhảy xuống giường, giữ cô lại vội hỏi: “Em muốn làm gì hả?”
Vệ Lam liếc nhìn anh một cái, nói: “Phải chuyển nhà chứ, chiều nay mẹ em đến rồi.”
Lúc này Đoàn Chi Dực mới lúng túng buông tay cô ra, nhưng trên gương mặt vẫn còn chút khuông bằng lòng, ngồi chồm hổm xuống ôm cô từ phía sau, nói: “Em sẽ không dọn đi luôn, không quay trở lại chứ?”
Vệ Lam cười khúc khích, quay đầu hỏi anh: “Anh sợ em chạy mất sao?”
Mặt Đoàn Chi Dực đơ ra, nhưng vẫn thành thật gật đầu.
“Ngốc à, giấy tờ tùy thân của em bị anh giữ hết rồi, muốn chạy cũng không chạy được đâu.” Vệ Lam mỉm cười lắc đầu, cúi người tiếp tục thu dọn.
Đoàn Chi Dực nghĩ cũng phải, thái độ bình thường lại, xê dịch đến trước mặt cô, giúp cô thu dọn.
Vệ Lam sợ anh làm cho mọi chuyện rối ren hơn, nên vội ngăn lại: “Anh đừng làm, em cũng sắp xong rồi.”
Nói xong, bàn tay vốn đang trống không, lại có thêm một chiếc áo lót, cầm lên lật qua lật lại xem thật tỉ mỉ.
Mặt Vệ Lam đỏ ửng, giật lại thú vui trong tay anh, nói: “Anh làm gì đó? Chẳng biết ngại ngùng gì hết.”
Đoàn Chi Dực bực bội làu bầu vài câu, mấy giây sau, đột nhiên lấy hai món giống nhau từ trong vali ra, có chút vô liêm sỉ nói: “Cho anh hai chiếc này.”
“Anh có bệnh ả! Đưa em!” Mặt Vệ Lam đỏ lên, muốn giật lại theo bản năng, nhưng anh lại tránh đi.
“Anh cũng không biết đến khi nào em mới qua trở lại đây? Đến lúc anh nhớ đến em, anh có thể lấy cái này ra ngắm.” Đoàn Chi Dực cầm áo lót không hề cảm thấy thẹn.
Còn Vệ Lam thì thẹn đến đỏ cả mặt, mắng một câu “đồ lưu manh”, nhìn thấy anh quyết định như vậy, cũng không muốn giành giật với anh nữa, đành phải thở phì phì sắp xếp lại vali.
Căn phòng thuê được có lẽ đã không có người ở từ lâu, trong phòng bụi đóng một lớp dày. Sau khi hai người kéo vali vào, lại phải bận thêm chập nữa.
Làm xong những chuyện này, Đoàn Chi Dực lo lắng nhìn những chủ hộ khác trong khu nhà này, nhưng mọi người dù không đi làm thì cũng đóng kín cửa, chẳng nhìn thấy được gì. Nhìn thấy Vệ Lam ung dung như không có chuyện, lông mày anh lại nhíu chặt hơn, vội vã gọi điện thoại cho trợ lý, kêu cô ta tìm giúp một căn hộ nhỏ, thậm chí còn hạ lệnh, phải tìm được trong vòng một ngày.
Ngược lại Vệ Lam thấy chả sao cả, căn phòng dọn dẹp một chút cũng được xem là sạch sẽ bóng loáng, chỉ là nhà vệ sinh công cộng không được thuận tiện cho lắm.
Mẹ Vệ Lam buổi chiều mới đến.
Dọn dẹp xong căn phòng, hai người chào tạm biệt rồi chia nhau ra hành động, Vệ Lam đến nhà ga đón người, còn Đoàn Chi Dực bực dọc về công ty.
Trên đường đi, Vệ Lam cảm thấy chuyện đời thật khó hiểu, mới hai tháng trước đây thôi, cô nhất định không nghĩ ra sẽ có một ngày mình ở bên Đoàn Chi Dực, còn bởi vì xa nhau mà luyến tiếc không nỡ.
Nhưng mà, tình yêu chính là không có lý lẽ như thế đó? Cô cho rằng người cô mãi mãi không thể làm cô thích được, lại hết lần này đến lần khác làm trái tim cô rung động.
Tất nhiên, cô càng không ngờ đến, người họ Đoàn nào đó sau khi rời xa cô, trên đường cứ nghiến răng đến muốn rụng rời.
Trong lòng Đoàn Chi Dực ấm ức, anh và Vệ Lam chỉ mới không còn thù hằn gì mà ở bên nhau, vừa cảm nhận được sự thỏa mãn và hạnh phúc, lại bị chặt đứt như thế này đây, anh làm sao có thể không ấm ức trong lòng chứ?
Vệ Lam đón được mẹ, nhìn thấy trên tay bà túi lớn túi nhỏ, mới biết bà cụ nhà cô muốn đến đây ở thật rồi.
Mẹ Vệ Lam là một người nóng tính, chỉ tạm thời ở chung nhà với Vệ Lam thôi, đã lớn tiếng ồn ào, hỏi cô tại sao lại ở cái chỗ như thế này.
Vệ Lam đành phải giải thích là do lúc đó dọn ra ngoài hơi gấp gáp, cho nên tìm đại một gian phòng nào đó, sau này bận quá lại quên mất, bây giờ mới bắt đầu tìm chỗ khác.
Giận thì cũng giận rồi, nhưng mẹ Vệ Lam nhìn thấy tâm trạng của con gái không tệ, không hề giống một người đang thất tình, cho nên cũng có chút nhẹ lòng.
Sau đó hùng hổ mở máy tính lên, tìm nhà cho con gái.
Nhưng mà nhà thì đâu dễ tìm đến vậy, hai mẹ con bận rộn ở trên mạng suốt cả buổi chiều, cũng không tìm được chỗ nào ưng ý, vừa hay, điện thoại của Đoàn Chi Dực đến đúng lúc, nói đã tìm cho cô một căn hộ nhỏ.
Vệ Lam nghe từ trong miệng anh nói một căn hộ nhỏ, cô không dám tin lắm, nhưng nhìn thấy mẹ tỏ ra ghét bỏ nơi này, đành phải thử một chuyến, đến nơi Đoàn Chi Dực nói.
Cũng may, căn hộ nhỏ này đúng với cái tên căn hộ nhỏ, một căn phòng bốn mươi lăm mét vuông, không thể tốt hơn nữa. Vệ Lam giả vờ hỏi người dẫn cô xem phòng giá cả thế nào, nghe thấy giá tiếng hợp lý, mẹ Vệ Lam đương nhiên chụp ngay.
Cho nên trong vòng một ngày, Vệ Lam chuyển nhà đến hai lần. Người mô giới ở nơi đó cũng rất nhiệt tình, còn chủ động giúp Vệ Lam gọi xe, làm cho mẹ Vệ Lam càng hài lòng hơn.
Tất nhiên Vệ Lam biết rõ người mô giới tại sao lại như vậy, còn không phải do Đoàn Chi Dực sắp xếp. Nhưng nhìn mẹ vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng có hơi cảm động.
Có lẽ vì muốn bù đắp lại khoảng thời gian bận rộn công việc không thể chăm sóc cho con gái, cho nên mẹ Vệ Lam bắt đầu chăm sóc cho Vệ Lam ân cần hơn. Điều này làm cho Vệ Lam dở khóc dở cười, cô đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi, đâu cần ba mẹ phải chăm sóc nữa. Nhưng dù sao cô cũng ngại đả kích tính nhiệt tình của mẹ cô, cho nên đành phải chấp nhận hết.
Mẹ Vệ Lam là người nóng nảy bộp chộp, chưa được mấy ngày, vô tình nghe được đồ ăn trong công ty Vệ Lam không ngon. Cho nên ngày hôm sau liền làm đồ ăn ngon bỏ vào hộp, đánh thẳng đến nhà ăn lớn của Azure.
Vệ Lam đang ngồi ăn cơm cùng với đồng nghiệp, nhìn thấy mẹ cô cầm hộp cơm đi vào, sợ đến nhảy dựng lên, đứng cách nhau vài met, hét lớn: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ Vệ Lam tươi cười hớn hở đi đến, những người khác nghe Vệ Lam hết to, rồi lại nhìn người phụ nữ trung niên cầm theo hộp cơm, tự động hiểu ra là chuyện gì, mỉm cười chào hỏi người lớn rồi đẩy một chỗ ngồi ra.
Mẹ Vệ Lam đã đoán trước được chuyện này, bày đồ ăn dinh dưỡng chất lượng ra trước mặt cô, rồi vẫy tay nói với mọi người: “Bác làm cơm cho Lam Lam, mang đến rất nhiều, mọi người cùng ăn đi.”
Mặt Vệ Lam hiện ra ba vạch đen, mẹ cô không phải được mệnh danh là nhà khoa học sao? Sao lại làm những chuyện còn hơn mấy bác nội trợ nhỉ?
Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái mình còn ngơ ngác đứng nhìn bà, vẫy vẫy tay: “Con mau đến ăn đi! Dù sao mẹ cũng rãnh, khoảng thời gian này, mẹ sẽ mang cơm đến cho con.”
“Không cần đâu mẹ…..” Vệ Lam bày ra vẻ mặt cam chịu.
Hứa Tiểu Đông ngồi kết bên nói: “Vệ Lam, cô ở trong phúc mà không biết phúc nha, nếu mẹ tôi ngày nào cũng mang cơm cho tôi, tôi sẽ cười đến tận mang tai đó.”
Vệ Lam lau mồ hồi, cô làm gì sống trong phúc mà không biết phúc chứ, cô chỉ sợ mẹ cô gặp được Đoàn Chi Dực, nếu bà biết mình làm trong công ty của Đoàn Chi Dực, biết được hai người ở bên nhau, không biết sẽ thế nào đây?
Vệ Lam ngượng ngùng nở nụ cười tươi như hoa với mẹ, cúi đầu bắt đầu ăn. Ăn được vài miếng, lúc ngẩng đầu lên lau miệng, ánh mắt chợt nhìn thấy Đoàn Chi Dực đang bước từng bước đến bên này.
Trái tim cô đập mạnh, ánh mắt trợn to. Vội vã làm dấu với anh.
Đoàn Chi Dực vừa vào cửa, đương nhiên sẽ tìm kiếm bóng dáng của Vệ Lam trước, cho nên lúc cô nháy mắt với anh,cô tự động biết rõ anh nhìn thấy cô rồi.
Có lẽ thấy vẻ mặt của Vệ Lam quá kỳ lạ, tuy anh không hiểu, nhưng vẫn tự giác dừng bước.
Vệ Lam nhìn thấy anh ngừng lại, lại gấp gáp bĩu môi.
“Con làm gì vậy?” Mẹ Vệ Lam nhìn thấy con gái tỏ vẻ kỳ lạ, nghi ngờ hỏi.
Vệ Lam vội tỏ ra bình thường lại, cười khan hi hi hai tiếng: “Có làm gì đâu mẹ, chỉ con thấy cơm mẹ con nấu ăn quá ngon thôi.”
“Điều đó là tất nhiên.” Mẹ Vệ Lam đắc chí nói.
Vệ Lam lặng lẽ liếc nhìn chỗ hồi nãy, chỉ thấy đôi mày điển trai của Đoàn Chi Dực nhíu lại, ánh mắt dời đến dáng người mẹ Vệ Lam, dường như đang ngớ ra, do dự vài giây, cuối cùng quay người bỏ đi.
Ho! Vệ Lam lặng lẽ thở ra, như vừa trút được gánh nặng.
Mẹ Vệ Lam là người hòa đồng, chỉ trong chốc lát cũng hòa mình với đám trẻ.
Hứa Tiểu Đông nói vài câu chọc cười, đột nhiên a lên một tiếng: “Lúc nãy không phải vừa thấy Joe đi vào sao? Sao lại không thấy nữa rồi?”
“Joe là ai vậy?” Mẹ Vệ Lam tiện thể hỏi.
“Anh ấy là ông chủ của chúng cháu.”
“Ông chủ sao?” Mẹ Vệ Lam vô thức quay đầu lại, nhưng bà chẳng thấy được gì, nhưng vẫn nhìn rồi gật đầu: “Lam Lam nè, chừng nào con mới dẫn mẹ đi gặp ông chủ của bọn con hả? Con là người mới, phải làm cho người ta quan tâm con hơn chứ.”
“Mẹ à……..” Vệ Lam rơi nước mắt. “Công ty của tụi con, đâu có áp dụng cái luật của mẹ đâu.”
Hứa Tiểu Đông cười ha ha hùa theo: “Dì yên tâm đi, ông chủ của tụi con quan tâm Vệ Lam lắm đó.”
“Vậy sao?” Mẹ Vệ Lam yên tâm mỉm cười. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Đoàn Chi Dực quay trở về phòng làm việc, nín nhịn muốn điên lên, từ sau khi Vệ Lam dọn đi, mỗi ngày anh với cô chỉ có thể gặp nhau ở công ty. Nhưng một người trên lầu mười tám, còn một người ở lầu mười bảy, không phải muốn gặp là gặp được, hơn nữa ai cũng bận rộn công việc của mình.
Buổi trưa ở nhà ăn, mặc dù có thể gặp nhau, nhưng Vệ Lam không muốn bị người khác đem ra bàn tán lung tung, cho nên hai người phải giả bộ tỏ ra không quan biết nhau, mỗi lần quay về, đều làm cho anh buồn bã. Bây giờ mẹ Vệ Lam lại đánh thẳng đến công ty, ngay cả một chút thời gian vào buổi trưa cũng ςướק của anh.
Anh thật rất muốn, Gi*t, người!
Vệ Lam biết rõ Đoàn Chi Dực buồn. Buổi trưa tiễn mẹ đi rồi, mới lén lút đến phòng làm việc của Đoàn Chi Dực.
Cô vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy người nào đó đang hờn giận ngồi trước máy tính vi.
Đoàn Chi Dực chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, giống như đang giận dỗi, tiếp tục vùi đầu vào máy tính.
“Anh vẫn chưa ăn cơm sao?” Vệ Lam đi vòng đến bên anh, làm ảo thuật lấy hộp cơm từ phía sau để trước mặt anh.
Đoàn Chi Dực ngẩng đầu lên, nhận lấy hộp cơm, giọng nói buồn bã: “Khi nào anh mới có thể gặp mẹ em?”
Vệ Lam ngạc nhiên: “Anh muốn gặp mẹ em sao? Anh không sợ bà ấy hả?”
Đoàn Chi Dực quái gở hừ một tiếng: “Có gì phải sợ! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.” Ngừng một chút, lại nói: “Thôi đi, vẫn nên đợi vậy. Để tránh dọa người lớn sợ!”
Vệ Lam cười: “Cũng đúng đó. Mẹ em vẫn còn để bụng chuyện của anh trong lòng, nếu không để cho bà ấy có thời gian lắng xuống, chúng ta đều sẽ tiêu tùng.” Nói xong, thúc anh vài cái, nói: “Anh mau ăn cơm đi.”
Ai biết được, Đoàn Chi Dực lại để hộp cơm trên bàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, ôm vào trong lòng, hôn lên môi cô: “Anh không muốn ăn cơm, anh muốn ăn em.”
Nhìn thấy hai má cô hơi ửng hồng, cho nên cứ ʍúŧ lấy cánh môi cô, rồi lại đi vào bên trong miệng cô, ngọt ngào chơi đùa đầu lưỡi của cô.
Hôn nhau như vậy, liền hôn đến có có cảm, hai cánh tay của anh đang vòng bên eo, không biết từ lúc nào đã chạy xuống dưới chui vào bên trong, từ dưới lên trên, đi thẳng đến nơi mền mại nhô ra kia.
“Lưu manh!” Vệ Lam đẩy tay anh ra, nhảy khỏi, kéo lại quần áo bị anh cởi ra, vẻ mặt thẹn thùng, nói: “Ở đây là phòng làm việc, anh đừng có nghĩ đến những thứ đó.”
Đoàn Chi Dực gắt hỏng gãi đầu, nói: “Nếu em còn không dọn về, mấy cái áo lót của em sẽ bị anh xài đó.”
Vệ Lam còn thẹn hơn, gắng gỏng một tiếng: “Vậy lúc trước anh chịu đựng như thế nào hả? Anh mà còn nói bậy nữa, em không dọn về đâu.”
Nói xong, bặm môi nhịn cười đi ra ngoài.
Kết hôn
Đến lúc tan ca, Vệ Lam lại bị mẹ cấp tốc triệu về, nói là đã hầm canh, tối sẽ bị nguội không ngon này kia khác nọ…
Tuy Vệ Lam cảm thấy hết cách với mẹ mình nhưng cô không nỡ, cũng không dám làm trái ý tốt của bà. Vì thế nên cô vốn định tan ca đi tìm Đoàn Chi Dực, nay đành phải nhắn tin báo với anh mẹ cô đang chờ cô, không thể gặp anh được.
Tin nhắn gửi đi cả ngày trời, đúng như Vệ Lam dự đoán, không được hồi đáp lại. Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Đoàn Chi Dực khi nhìn thấy tin nhắn này của cô, chắc chắn là mắt như tóe lửa, biết đâu di động cũng bỏ mình tại trận rồi.
Nhưngkhi cô đang định cất điện thoại và ra về thì âm báo tin nhắn lại vang lên. Cô lấy ra nhìn, là tin nhắn của Đoàn Chi Dực, câu trả lời chỉ có một chữ ‘ừ’ ngắn gọn.
Còn gì ngắn gọn hơn nữa không chứ? Đồ quỷ! Vệ Lam bĩu môi oán thầm.
Theo chỉ thị của mẹ già vĩ đại, cô vội vàng về nhà. Vệ Lam vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở trong bếp. Cô thấy nghi hoặc, cô vừa chuyển nhà không lâu, sao lại có khách tới chơi? Nhưng nghe kỹ một lát thì liền biết thế là thế nào. Giọng nói này không thể quen thuộc hơn.
Quả nhiên, không đợi cô vào xem thế nào thì mẹ cô và Minh Quang đã tuần tự bưng thức ăn ra, cười cười nói nói. Thấy cô đứng ngẩn người trong phòng khách, Minh Quang cười nói với cô: “Lam Lam, em về rồi à, anh nghe dì tới Giang Thành, anh cũng vừa ra viện nên đến thăm dì.”
Mẹ cô tươi cười hớn hở, gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là mẹ gọi điện thoại hỏi thăm Minh Quang sức khỏe nó thế nào, nó biết mẹ đến Giang Thành nên đến thăm mẹ. Thằng bé này đúng là hiểu chuyện.”
Hai người đều vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì, Vệ Lam cũng không biết nên nói gì mới phải. Cô thật sự khâm phục mẹ mình, lúc trước khi xảy ra trò khôi hài trong khách sạn thì lòng đầy căm phẫn, ước gì có thể tát ૮ɦếƭ Minh Quang, bây giờ lại không kề có khúc mắc gì với anh.
Phụ nữ đúng là sinh vật khiến người ta không hiểu nổi.
Có điều Vệ Lam cũng biết trước nay Minh Quang là sát thủ thu phục phụ nữ trung niên. Miệng lưỡi anh ngọt một chút, thái độ thành khẩn một chút là chắc chắn mẹ cô sẽ bỏ qua hết.
Mẹ Vệ Lam thấy cô còn đứng đó thì vẫy tay với cô: “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây ăn cơm!”
Vệ Lam à một tiếng rồi đi qua.
Bữa cơm này, Vệ Lam gần như không nói chuyện, nhưng thế vẫn không làm ảnh hưởng tới không khí trên bàn ăn. Mẹ cô và Minh Quang nói chuyện rất vui vẻ, nào là ca tụng hương vị của một món ăn nào đấy, rồi bàn tới cách nấu nướng và thành phần dinh dưỡng… Vệ Lam thật muốn giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ bội phục hai người.
Ngẫm lại thì Minh Quang đúng là một người được nhiều người quý mến. Vệ Lam cũng không phải là người có quan điểm chia tay thì cả đời không qua lại với nhau. Ngược lại, cô cảm thấy Minh Quang có thể là một người bạn tốt, ở bên anh cũng rất thoải mái.
Nhưng hiện nay cô chỉ nghĩ thôi chứ chưa tính gì. Với tính cách của Đoàn Chi Dực, đừng nói là làm bạn với Minh Quang, nếu biết hai người từng gặp nhau chắc anh cũng bốc hỏa.
Cô không muốn đưa mình vào chỗ hiểm chút nào.
Ăn cơm xong, Minh Quang chủ động giúp thu dọn chén đũa và đi rửa. Làm xong, anh lại xem TV cùng mẹ Vệ Lam, cứ như là bạn vong niên vậy. May mà anh cũng biết tiến lui đúng mức, kim đồng hồ chỉ tới 8h hơn, tập thứ nhất của phim truyền hình cẩu huyết kia vừa kết thúc là anh đứng dậy xin phép về.
Rõ ràng là mẹ cô có vẻ không nỡ. Bà nhìn Vệ Lam ngồi bên cạnh nãy giờ mà không nói gì, có vẻ bất mãn nên nói: “Lam Lam, con tiễn Minh Quang về đi. Nó tới lần đầu tiên, trời lại tối, đừng để nó bị lạc.”
Vệ Lam thầm oán, cô cũng mới tới vài ngày chứ mấy. Nhưng nghĩ lại thì cũng nên tìm cơ hội nói cho rõ nên liền đứng dậy.
Ra khỏi cửa, hai người lại im lặng không nói mà chìm vào trầm ngâm, khác hẳn với lúc ở trong nhà.
Ngoài trời đêm đã xuống, đến con đường nhỏ dưới lầu, cuối cùng Vệ Lam cũng lên tiếng: “Minh Quang, anh biết mẹ em rất thích anh mà, anh cứ tới làm bà vui như thế sẽ làm bà hiểu lầm là chúng ta còn có khả năng hợp lại.”
Minh Quang khẽ mỉm cười: “Lam Lam, em đừng lo, anh không có ý gì khác đâu, chia tay rồi thì không thể làm bạn sao?”
Vệ Lam gật đầu: “Em biết, nhưng mà…”
“Nhưng mà em sợ Đoàn Chi Dực hiểu lầm đúng không?” Minh Quang thay cô nói tiếp.
Vệ Lam thành thật gật đầu: “Tính tình của anh ấy không được tốt lắm, em sợ anh ấy nghĩ nhiều.”
Minh Quang im lặng một lát rồi thử thăm dò: “Nếu em biết tính tình anh ta không tốt sao còn ở bên anh ta?”
Lần này tới lượt Vệ Lam im lặng, nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại bình thản và điềm đạm, trong ấy đã cho anh đáp án. Nó đang nói có lẽ người ấy có rất nhiều chỗ không tốt, nhưng chỉ cần yêu thích rồi thì mọi khuyết điểm cũng không đáng nhắc tới.
Minh Quang hơi cụp mắt xuống để che giấu vẻ mất mát trong mắt. Anh né tránh không nhìn vào mắt cô, khẽ hé môi, nói nhỏ: “Em chắc là em hiểu anh ta chứ? Chắc chắn đó là người em có thể gửi gắm cả đời sao?”
Vệ Lam vẫn im lặng như trước, sau đó lại lắc đầu, Ϧóþ trán cười cười: “Hình như em không hiểu anh ấy lắm!” Ngập ngừng một lát, cô nói tiếp: “Nhưng thế cũng không sao, em chưa từng mạo hiểm, lần này thử xem thế nào.”
Mắt Minh Quang khẽ chớp chớp, dưới ánh đèn đường, từ trên cao nhìn xuống cô. Một lúc sau, anh bỗng nhiên bật cười, là nụ cười sang sảng mà Vệ Lam quen thuộc. Anh đưa tay vén những sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “Sao cũng được, chỉ cần em vui vẻ là đủ. Anh đi đây, em yên tâm, anh sẽ không đến làm phiền em hoài đâu.”
Vệ Lam gật đầu ừ một tiếng: “Cảm ơn anh, Minh Quang.”
Nhìn bóng Minh Quang biến mất trong màn đêm, Vệ Lam mới xoay người vào trong.
Đi được mười mấy mét, cô bỗng thấy có gì đó khác thường nên quay đầu lại nhìn về phía cô thấy không ổn, chỉ thấy bên cạnh bồn hoa của khu nhà đậu một chiếc xe, ngoài xe có một người cao gầy đang đứng tựa vào cửa sổ xe, trên tay người đó cầm điếu thuốc, ánh lửa đỏ thấp thoáng như ẩn như hiện trong đêm.
Vệ Lam cảm thấy đầu rân lên, vừa nghĩ thầm trong bụng là tiêu rồi, vừa chạy về phía người đó.
Đầu tiên, cô giật điếu thuốc trong tay anh ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó vội vàng dang tay ôm lấy anh, cung khai ngay lập tức: “Em không biết Minh Quang sẽ tới đây, là mẹ em gọi anh ấy, anh không được tức giận đấy.”
Cô không phải là cô gái thích làm nũng, cũng không nhõng nhẽo nổi, nhưng biết Đoàn Chi Dực chỉ ưa mềm không ưa cứng nên đành phải cố nén buồn nôn mà dùng giọng nói õng ẹo ấy nói cho xong mấy câu trên.
Đoàn Chi Dực hừ một tiếng, không thèm để ý đến cô. Nhưng ngay sau đó, anh lại nói với vẻ rất lạ: “Vậy sao em lại để anh ta sờ đầu tóc của em?”
Chuyện này…
Vệ Lam cảm giác sâu sắc được rằng nói chuyện với anh là không thể dùng đạo lý. Bây giờ cô mới phát hiện đầu mùa đông mà anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, gió lạnh thổi qua làm mặt anh cũng lạnh ngắt.
Cô dùng bàn tày ấm áp của mình vuốt ve khuôn mặt anh, giọng mang theo vẻ trách móc: “Có phải anh đứng đây lâu rồi không? Muốn bị cảm sao chứ?”
Đoàn Chi Dực nghe được những lời quan tâm của cô thì khuôn mặt đang tối sầm kia cũng trở nên dịu lại. Anh kéo tay cô xuống, mở cửa sau của xe ra, dốc sức ôm cô cùng ngồi vào trong.
Nhiệt độ trong xe ấm hơn bên ngoài rất nhiều, cộng thêm việc hai người ôm nhau nên dần dần, Đoàn Chi Dực thấy người nóng lên.
Anh không nói gì, cũng không cho Vệ Lam nói chuyện. Sau khi vào xe liền đặt cô lên đùi mình rồi phong kín môi cô, vừa cắn vừa ʍúŧ, đưa lưỡi mình vào miệng cô, cho cô một nụ hơn ướƭ áƭ.
Anh hôn vừa mạnh vừa dữ, Vệ Lam không kịp đề phòng nên bị anh đặt lên lưng ghế phía trước, cô ú ớ cào cấu lung tung, nhưng khi liếc mắt thấy có người đi ngang qua, sợ động tĩnh quá lớn sẽ khiến người ta chú ý, bị phát hiện thì chỉ có nước không biết giấu mặt vào đâu nên đành cố mà chịu, mặc anh anh làm gì thì làm.
Ai ngờ cô nhượng bộ một tấc thì anh lại tiến thêm một thước, nhân lúc cô bị hôn đến mê mẩn thì ૮ởเ φµầɳ của hai người ra.
Khi Vệ Lam phát hiện ra thì đã muộn. Anh đã nương theo tư thế biến thái này để tiến vào cơ thể cô, ra sức mà xông tới. Động tác của anh rất mạnh cho nên chiếc xe cũng lắc lư theo.
Vệ Lam vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng. Cô nghiêng mặt né đôi môi bị anh giam cầm ra, thở hổn hển, ra sức đánh lên lưng anh: “Anh điên rồi sao? Sẽ bị người ta thấy đấy.”
Đoàn Chi Dực không thèm quan tâm, chỉ gồng mình lên, kiếp tục động đậy.
Bên ngoài có ba bốn người đi ngang qua, thấy chiếc xe màu đen đậu bên đường lắc lư như thế thì đương nhiên đoán được người bên trong đang làm gì nên cười ầm ĩ rồi đi mất.
Vệ Lam loáng thoáng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài thì mắc cỡ gần ૮ɦếƭ, nhớ tới mẹ mình còn trên lầu thì còn xấu hổ và tức giận hơn. Nhưng vì bên dưới có cảm giác nên dần dần không nhịn được nữa. Cô vừa nếm thử trái cấm không lâu, lần đầu tiên làm mãnh liệt như thế thì không chịu được, nhưng lại không dám lên tiếng nên chỉ có thể cắn răng, phát ra những tiếng rên khe khẽ từ mũi.
Đoàn Chi Dực thấy dáng vẻ nhẫn nhịn này của cô thì càng thêm kích động, động tác cũng mạnh hơn, hơi thở hổn hển cũng phà vào tai cô, làm cho cả người cô dần trống rỗng, không bao lâu thì lên tới đỉnh trước anh, sau đó thì mềm nhũn ra.
Đoàn Chi Dực vẫn ôm lấy cô, tiếp tục làm, nhưng vì sự thay đổi của Vệ Lam nên cũng dần đạt được cao trào và gầm lên một tiếng, thúc mạnh một cái, đến nỗi suýt đẩy Vệ Lam lên tới nóc xe.
Trận hoan ái kịch liệt qua đi, đầu Vệ Lam dần tỉnh táo lại nên cô vội vàng đẩy anh ra. “Anh không mang mũ, đừng bắn vào trong.”
Đoàn Chi Dực nghe thế thì nghiến răng, khuôn mặt anh tuấn cũng nhăn nhó, gần như là dùng hết sức thúc mạnh vài cái, sau đó bỗng rút ra ngay, bắn hết lên quần của hai người.
Hai người dường như bị rút hết sức, làm gì còn sức mà để ý tới mấy thứ đó, chỉ ôm lấy nhau thở hồng hộc, hít lấy hơi thở của nhau.
Khoảng mười phút sau, Đoàn Chi Dực mới lấy lại được sức, anh bế Vệ Lam từ trên người mình đặt sang một bên, rồi chồm người lên rút mấy tờ khăn giấy lau sạch cơ thể hai người.
Nhờ ánh đèn mờ trong xe, anh nhìn thấy Vệ Lam đang thở dốc, mấy sợi tóc còn dính trên trán, có vẻ như rất mệt. Anh vui vẻ cong môi lên, rồi hôn lên má cô: “Chúng ta kết hôn đi.”
Anh nói rất nhẹ nhàng và tự nhiên như là đang nói chuyện thời tiết, nhưng Vệ Lam thì chợt bừng tỉnh, giật mình một cái rồi lập tức nói: “Anh nói gì vậy chứ, chúng ta mới quen chưa được bao lâu, sao mẹ em có thể đồng ý được?”
“Chúng ta đã quen 9 năm rồi!” Mặt Đoàn Chi Dực hơi sầm xuống, như là nhắc nhở cô.
Vệ Lam sợ anh lại phát tác nên vội vàng an ủi: “Đợi thêm một chút nữa đi, cho mẹ em thời gian giảm xóc nữa chứ.” Nói xong, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, la lên một tiếng, mặt như muốn khóc: “Tiêu rồi, em ra lâu như vậy chắc chắn mẹ sẽ nghĩ là em và Minh Quang bịn rịn khó rời đây.”
Đoàn Chi Dực hừ một tiếng, quay mặt đi tỏ vẻ bất mãn. Vệ Lam sửa sang lại quần áo, oán trách: “Cũng tại anh không à, may mà trời tối, cũng không ai biết em chứ nếu không thì em cũng chả còn mặt mũi nào mà làm người nữa.”
Cô vừa nói xong thì Đoàn Chi Dực lập tức quay mặt qua, cô còn tưởng là anh có chuyện gì muốn nói với mình. Không ngờ, mặt anh không chút biểu cảm, thình lình hỏi một câu: “Vừa rồi làm không tốt sao?”
Thế là gương mặt đã trở lại bình thường của Vệ Lam lại đỏ thêm lần nữa. Đại ca à, lúc anh nói những câu có tính 18+ như vậy, có thể đừng dùng vẻ thản nhiên kỳ quái ấy được không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc