Không Thể Buông Tay - Chương 21

Tác giả: Úy Không

Sóng ngầm
Trước mặt bàn dân thiên hạ, nhất là bên cạnh còn có Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên đang ngồi, Vệ Lam cảm thấy Minh Quang làm thế là không giống với thường ngày, khiến cô vừa xấu hổ vừa bối rối nhưng lại có cảm giác xúc động và cảm thấy ngọt ngào.
Cô vốn tưởng gã mê gái Minh Quang đã hoàn toàn đắm chìm trong ánh hào quang của thần tượng mà quên mất sự tồn tại của bạn gái, không ngờ anh lại làm long trọng như vậy.
Trong nhà hàng cũng không quá nhiều người, với lại do là nhà hàng cao cấp nên đa số là người giàu sang phú quý, không phải hạng thích đi hóng hớt chuyện của người khác, nhưng vẫn có người tò mò nhìn qua.
Vệ Lam hơi ngượng ngùng khó xử, cô đẩy Minh Quang đang quỳ dưới đất một cái, giả vờ tức giận: “Đứng lên đi, đừng làm em mất mặt!”
Minh Quang lại không hề nhúc nhích, chỉ nắm lấy tay cô, thì thầm: “Em vẫn chưa nhận lời anh!”
“Được rồi được rồi, em đồng ý!” Vệ Lam không biết làm sao nên cầm lấy bó hoa hồng rồi kéo anh dậy.
Minh Quang cười hì hì, nhảy cẫng lên rồi lập tức ôm lấy mặt cô, hôn thật mạnh hai cái rồi nói với hai người đang làm khán giả bên cạnh: “Anh Đoàn, cô Trần, hai người thấy rồi đấy, Lam Lam nhà tôi đã nhận lời cầu hôn của tôi rồi. Nếu cô ấy dám nuốt lời, hai người phải làm chứng cho tôi đấy.”
“Chắc chắn là thế rồi.” Trần Vũ Yên cười rất rạng rỡ, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn về Đoàn Chi Dực đầy ẩn ý: “Chúng ta là nhân chứng cho Minh Quang và cô Vệ, Chi Dực, anh thấy sao?”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực đã sớm tái mét, tay thì nắm chặt cái nĩa bằng inox, gân trên bàn tay hiện rõ mồn một, rõ ràng là dùng rất nhiều sức.
Anh lạnh lùng nhìn Trần Vũ Yên, rồi lại nhìn đôi tình nhân đang ngọt ngào âu yếm kia, bỗng nở một nụ cười khỉnh, gằn từng tiếng, như đang nghiến răng nói: “Đúng vậy, rất vui được trở thành chứng nhân cho các bạn, tôi thật là vinh hạnh.”
Vệ Lam quay đầu sang nhìn anh, rõ ràng là anh đang cười nhưng trong mắt lại không có niềm vui mà lạnh lẽo như băng, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Minh Quang lại không hề biết gì, vui vẻ sờ đầu: “Khi nào tôi và Lam Lam tổ chức hôn lễ, hai người phải nể mặt tới uống một ly đấy.”
“Chắc chắn rồi.” Đoàn Chi Dực cười khẽ, trả lời.
Một bàn tay của Trần Vũ Yên nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang hơi run run của anh, cười tươi tắn, nhẹ nhàng nói: “Chi Dực, hình như em còn có chút việc, anh đưa em về nha.”
Đoàn Chi Dực thôi không cười nữa, gật đầu với khuôn mặt không chút cảm xúc.
Sau khi hai người ra về, Minh Quang sang ngồi đối diện với Vệ Lam, nhíu mày: “Lam Lam, em có cảm thấy hôm nay Đoàn Chi Dực hơi là lạ không?”
“Hả? À!” Đoàn Chi Dực vừa ra về, tự nhiên tim của Vệ Lam bỗng đập thật mạnh, Minh Quang nói gì suýt nữa là cô không nghe thấy. Đợi khi hoàn hồn lại, cô mới vội vàng làm ra vẻ thờ ơ không quan tâm: “Thế sao? Ai biết đâu chứ? Từ nhỏ tính tình của anh ta đã hơi kì quái rồi.”
“Thế sao?” Minh Quang nghi hoặc lầm bầm một câu, bỗng nhiên nhớ ra việc gì nên nói tiếp: “Có điều hôm nay anh lại cảm thấy giữa anh ta và Trần Vũ Yên lại không phải kiểu quan hệ ấy.”
Vệ Lam hơi ngẩn ra, không hiểu cho lắm: “Tại sao?”
“Cảm giác thôi.” Minh Quang nói xong lại cười hề hề. “Thôi mặc kệ, dù sao hôm nay anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc là được. Tối nay trở về anh có thể gọi điện thoại báo cho ba mẹ được rồi, để ba mẹ xem ngày giùm chúng ta, chúng ta chuẩn bị đi vào nấm mồ của tình yêu thôi.”
Vệ Lam liếc anh một cái, nói: “Đợi một thời gian nữa hãy nói với cô chú chứ vội gì, bây giờ phòng làm việc đang bận quá kìa.”
“Mọi việc đều nghe theo bà xã của anh vậy!”
Miệng của Minh Quang bạo dạn quen rồi nên Vệ Lam cũng không để tâm đến, chỉ có điều trong lòng vẫn cảm thấy không ổn lắm. Nhất là khi nghĩ tới sắc mặt của Đoàn Chi Dực lúc nãy, cô lại thấp thỏm.
Cô phiền muộn nhìn Minh Quang đang cười tươi rói, chỉ mong những ngày tháng bình yên này sẽ không thay đổi.
“Anh không sao chứ?” Trần Vũ Yên ngồi cạnh ghế lái, cả người cứng đờ, giọng nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đã để lộ chút kích động.
“Không sao.” Đoàn Chi Dực hờ hững trả lời cô.
Trần Vũ Yên liếc nhìn đồng hồ, kim chỉ tốc độ đã lên tới số 12, thế mà cũng gọi là không sao ư? Cô len lén nhìn người đang ngồi trên ghế lái, dè dặt nói: “Anh có thể chạy chậm một chút không? Em hơi chóng mặt.”
Đoàn Chi Dực im lặng không nói gì, nhưng một lát sau, xe bỗng dưng bất ngờ thắng gấp, tạo ra một tiếng kít chói tai.
Trần Vũ Yên thét lên một tiếng, người nhào mạnh về phía trước. Nếu không nhờ thắt dây an toàn, chắc cô đã bay thẳng ra ngoài rồi.
Cô vuốt lại mái tóc rối, thở hổn hển, cảm thấy may mắn khi sống sót qua cơn tai nạn, rồi quay đầu sang nhìn Đoàn Chi Dực thì thấy anh đang gục đầu trên vô lăng, giống như là mất hết tất cả sức lực.
“Ừm… anh thật sự không sao chứ?”
Xe im lặng một lúc, Đoàn Chi Dực từ từ thẳng người lên, dựa ra lưng ghế phía sau, đưa tay che mắt lại, thở dài một hơi thất bại, rồi khẽ lên tiếng, như đang nói với chính mình: “Thật ra anh vẫn muốn buông tay, vẫn muốn như vậy.”
Trần Vũ Yên quen biết anh đã nhiều năm, đã gặp qua nhiều cá tính của anh, khéo léo chu toàn, quái dị khác thường, lạnh lùng, giận dữ, nóng nảy… nhưng chưa bao giờ thấy anh như vậy, gần như là bất lực và tuyệt vọng.
Cô bỗng nhiên cảm thấy sống mũi hơi cay cay, lòng đau buồn.
Cô đưa tay về phía đầu anh, nhưng khi sắp chạm tới thì từ từ rụt tay lại, mỉm cười thả lỏng: “Chẳng phải nói yêu một người chính là hy vọng người ấy được hạnh phúc sao? Em thấy Vệ Lam rất vui vẻ, chi bằng anh hãy tác thành cho cô ấy đi.”
Đoàn Chi Dực lấy tay ra, bật dậy, ngồi thẳng, đôi mắt đỏ sòng sọc tràn đầy vẻ tức giận và không cam tâm, giống như là thú dữ muốn cắn người, anh đập mạnh tay lên vô lăng: “Dựa vào cái gì chứ?”
Trần Vũ Yên liếc nhìn dáng vẻ cáu tiết của anh, bỗng nhiên rất muốn cười: “Nói thật, em rất muốn giúp anh, hơn nữa em cũng đã làm rồi. Trong thời gian này, em vẫn đi lại rất thân thiết với Minh Quang, anh ta rất ân cần với em, thiếu nữa làm em tưởng là anh ta đã mê em tới mức không biết gì nữa, chỉ cần ngoắc tay là khiến anh ta rời xa Vệ Lam. Thế nhưng không ngờ anh ta hoàn toàn chỉ có suy nghĩ của một fan hâm mộ, không hề có ý nghĩ đen tối gì với em. Người như thế, hoặc là quá đơn giản, hoặc là đã nhìn thấu mọi thứ. Có điều em cảm thấy rất lạ, dường như Vệ Lam rất tin tưởng anh ta, cũng không biết là yên tâm thật hay là… thật ra không hề quan tâm đến Minh Quang.”
Đoàn Chi Dực cười lạnh một tiếng: “Anh cũng không bảo em nhiều chuyện.”
“Em cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng em thấy lâu như vậy mà anh vẫn không tóm được cô gái ấy nên sốt ruột thay anh thôi.”
Đoàn Chi Dực thẹn quá hóa giận, trợn cho cô một cái, tức giận nói: “Em câm miệng cho anh!
Tâm trạng này khiến Vệ Lam cảm thấy sao sao ấy. Tuy cô và Minh Quang coi như là thuận theo tự nhiên, nhưng nếu thật sự kết hôn làm vợ chồng thì vẫn khiến cô hơi bối rối.
Từ sau hôm cầu hôn, Trần Vũ Yên qua lại thân thiết với họ hơn, thường hỏi họ về việc chuẩn bị hôn lễ, nhiệt tình đến nỗi khiến Vệ Lam cũng cảm thấy lạ, bởi cô và Minh Quang hoàn toàn chưa nghĩ gì tới ngày kết hôn.
Nhưng Minh Quang lại thấy rất vui trước sự nhiệt tình của Trần Vũ Yên. Dù sao cũng là thần tượng, là nữ thần của anh.
Cha mẹ của Minh Quang ở thành phố khác. Trước khi quyết định ngày kết hôn, ba mẹ anh cố ý gọi anh về thương lượng những vấn đề ăn hỏi, sính lễ này nọ… Chuyện này đương nhiên Vệ Lam không thể tham gia nên chỉ có thể ở lại Giang Thành một mình.
Sau hôm Minh Quang đi một ngày, buổi chiều khi vừa từ phòng làm việc đi ra, Vệ Lam liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao đậu dưới lầu. Trần Vũ Yên từ trong thò đầu ra, vén tóc lên một cách rất quyến rũ, cười với cô: “Vệ Lam, cô có thời gian không? Có thể đi uống với tôi một ly được không?”
Tuy Trần Vũ Yên là thần tượng của Minh Quang nhưng Vệ Lam và bị nữ thần này không thân chút nào, nhất là vì quan hệ với Đoàn Chi Dực, cô luôn có một cảm giác bài xích.
Có điều cô không cách nào để từ chối lời mời của người dẫn chương trình xinh đẹp này được, nên chỉ cười cười rồi lên xe.
Có lẽ do là người của công chúng nên nơi Trần Vũ Yên đến là một chỗ hơi kín đáo.
Hai người ngồi trong phòng VIP, Vệ Lam nói thẳng vào vấn đề: “Cô tìm tôi có việc gì không?”
Trần Vũ Yên cười cười, rót cho cô một ly rượu: “Không có chuyện thì không thể tìm cô sao? Tôi còn tưởng chúng ta là bạn chứ!”
Vệ Lam không biết nói gì, bọn họ và hai chữ bạn bè cách nhau quá xa.
Trần Vũ Yên nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, tiếp tục cười nói: “Thật ra tôi tìm cô là muốn nói chuyện về Đoàn Chi Dực.”
“Nếu là thế thì cô nên đi tìm Quách Chân Chân.” Vệ Lam vô thức nói.
Trần Vũ Yên lại không cho là đúng: “Nhưng tôi lại muốn tìm cô, chẳng phải hai người là bạn học cũ sao?”
Không biết tại sao, tuy cô ấy nói rất thản nhiên nhưng Vệ Lam lại trở nên rất căng thẳng, cô bưng ly rượu lên, bắt đầu uống từng hớp, từng hớp đến hết, như để cuốn trôi đi sự hoảng hốt bỗng dưng ập tới này.
Trần Vũ Yên cũng uống một hớp, như nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Vệ Lam, cô không cần phải căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với cô về chyện của Đoàn Chi Dực thôi.”
Vệ Lam biết chuyện này không liên quan tới mình, nhưng lúc này, tự nhiên cô lại muốn nghe.
 Quà tặng
Trần Vũ Yên lắc ly rượu, chậm rãi mở miệng: “Lúc đó tôi vừa mới đến Pháp du học, làm công trong một quán ăn Trung Quốc, tôi bị hai người khách quấy nhiễu, chính Đoàn Chi Dực đã giải vây giúp tôi.” Nói đến đây, cô ấy nhìn Vệ Lam không biết có ý gì, nói: “Có phải cô cảm thấy anh ấy không giống người thích bênh vực kẻ yếu phải không?”
Vệ Lam lưỡng lự gật đầu, ở trong lòng cô, Đoàn Chi Dực không giống người thích đi bênh vực những người yếu đuối.
Trần Vũ Yên ưu tư nở nụ cười, nói: “Anh ấy đúng thật không phải là người thích bênh vực kẻ yếu, chỉ hôm đó đúng lúc tâm trạng anh ấy không tốt, gặp phải chuyện đó, càng làm cho trong lòng anh ấy bực bội hơn, cho nên mới tiện tay giúp tôi thôi. Nhưng như thế với tôi đã quá đủ rồi. Điều quan trọng là, Đoàn Chi Dực có thứ tôi thiếu nhất lúc đó….. là tiền. Lúc đó anh ấy vừa tách rời khỏi gia đình để tự lập nghiệp, mặc dù không thiếu tiền, nhưng một người Trung Quốc trẻ tuổi lập nghiệp ở trên đất Châu Âu, cũng là một chuyện rất khó, nhất là ngành truyền thông. Vì thế anh ấy tài trợ cho tôi, tôi làm việc cho anh ấy, coi như là đôi bên cùng có lợi. Sau này, khi tôi tốt nghiệp rồi, anh ấy thành đạt quay trở về nước phát triển sự nghiệp, rồi đề cử tôi với đài truyền hình, trở thành một ngôi sao nổi tiếng trên màn ảnh như bây giờ.”
Vệ Lam im lặng vài giây, thờ ơ ừm một tiếng, nói: “Một câu chuyện đầy thú vị. Nhưng tôi không biết tại sao cô lại kể cho tôi nghe chuyện này.”
Trần Vũ Yên cười to ha ha: “Thật ra cũng không có nguyên cớ gì, chẳng qua chỉ muốn nói, người bạn cũ của cô, thật ra là một người rất tốt, tốt gấp trăm ngàn lần so với vẻ bề ngoài. Nếu anh ấy không lạnh lùng quá mức, có lẽ tôi đã yêu anh ấy từ lâu rồi.”
Vệ Lam ngẩn người: “Cô và anh ta không phải….”
“Tất nhiên không phải rồi.” Trần Vũ Yên quả quyết chặn lời của cô lại.
Vệ Lam thở một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tôi yên tâm rồi, nếu không Chân Chân làm vậy thật không đáng.”
Trần Vũ Yên nở nụ cười chế nhạo: “Cô nói Quách Chân Chân sao?” Mà thôi, cô ấy chuyển đề tài, vẫy tay mỉm cười, nói: “Cho qua đi, không nói đến Đoàn Chi Dực nữa, một người đàn ông thối tha như vậy, cũng không có ý nghĩa gì, vẫn nên cạn ly vì những người phụ nữ vĩ đại như chúng ta.”
Vệ Lam cũng mỉm cười, cũng giơ ly lên, cụng nhẹ với cô ấy một cái, ngửa đầu lên uống một hơi.
Có lẽ là cao thủ xã giao bên ngoài, cho nên một người đã không còn là tân binh từ lâu như Vệ Lam, cũng vô thức bị Trần Vũ Yên chuốc say một ly rồi một ly. Đã vậy Vệ Lam còn có một tật xấu, uống ít thì không sao, uống nhiều quá sẽ ngủ ly bì, mấy ly xuống bụng, vô thức đã chìm trong sương mờ, dần dần không biết trời đất gì hết.
Hai đôi mắt hơi ngà say của Trần Vũ Yên, nhìn thấy người đối diện nằm sấp xuống, chống tay lên đầu suy nghĩ một lát, mới lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số, đến khi điện thoại có người nhận, mới thấy đôi môi mỏng của cô hé mở: “Chi Dực à, em tặng anh một món quá rất tuyệt nha.”
“Trần Vũ Yên, anh không có thời gian ngồi nói những chuyện buồn chán gì đó với em.”
“Buồn chán sao? Em cũng thấy vậy, Vệ Lam sau khi uống say thì buồn chán như thế đó, chỉ biết ngủ ly bì. Em tính gọi điện thoại kêu Minh Quang đến đón cô ấy, nhưng anh ta lại không ở Giang Thành.”
“Em, đang, ở, đâu!”
Trần Vũ Yên để điện thoại ra xa, cười khẽ một tiếng, xoa xoa lỗ tai bị hoảng sợ của mình, cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Đoàn Chi Dực xông vào với vẻ mặt giận đùng đùng, trước hết là nhìn người nằm dài trên bàn, rồi mới nhìn đến Trần Vũ Yên đang ung dung ngồi đó, quát: “Trần Vũ Yên, em giở trò quỷ gì hả?”
Người bị quát tháo tỏ ra vô tội nhún vai: “Hai người phụ nữ nói chuyện uống rượu với nhau thôi. Ai biết cô ấy uống tệ như vậy chứ, mới có vài ly đã say bí tỉ như vậy rồi.”
Đoàn Chi Dực đi đến bên Vệ Lam, đẩy vai cô, thấy cô không nhúc nhích, lại sờ hai má đang đỏ ửng của cô, chắc chắn cô say mèm rồi, mới ôm cô dậy, nhìn chằm chằm Trần Vũ Yên: “Em ít lo chuyện bao đồng đi.”
Trần Vũ Yên vẫn nhún vai như lúc nãy, nói: “Món quà tuyệt như vậy, anh lại không thèm cảm ơn em.”
Đoàn Chi Dực mặc kệ cô, ôm Vệ Lam đi thẳng ra cửa.
Tất nhiên Đoàn Chi Dực biết Minh Quang không ở Giang Thành mấy ngày rồi, anh lái xe đưa Vệ Lam đến dưới nhà, đèn xe tắt rất lâu, mà người ngồi bên cạnh, vẫn ngủ say.
Một lát sau, anh quay đầu lại, mượn ánh đèn bên trong xe, híp mặt lại, nhìn cô rất lâu, đột nhiên nghiến răng một cái, nổ máy xe, quay đầu xe bỏ đi.
Căn biệt thự lúc trước đã sửa sang xong rồi. Đoàn Chi Dực lại rất lâu không đến đây.
Anh mở cửa, ôm Vệ Lam đang ngủ say đi xuyên ra phòng khách sang trọng trang nhã, bước từng bước lên cầu thang gỗ, đến tầng hai.
Một tiếng răng rắc vang lên, căn phòng ngủ của chủ nhà trước giờ chưa từng mở ra, lúc này lại từ từ được mở ra.
Đoàn Chi Dực nhìn chiếc giường lớn màu đen đó, rồi đặt Vệ Lam lên đó. Khoảng thời gian của tám năm trước, như quay trở lại.
Anh đứng ở bên giường, bỗng dưng nhìn người ở trên giường một hồi lâu, một khoảng thời gian dài, lại tưởng chừng như cả một thế kỷ.
Có lẽ đang mơ thấy gì đó, lông mày của Vệ Lam chợt cau lại, hừ nhẹ một tiếng. Động tác nhỏ như vậy, làm cho Đoàn Chi Dực đang chìm đắm trong suy nghĩ quay về hiện tại.
Anh cúi đầu thở dài một tiếng, rồi mới vào trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho Vệ Lam.
Lau sạch sẽ xong, đột nhiên có một sự tức giận dấy lên, anh cầm chiếc khăn ném mạnh xuống đất, còn mình ngồi mạnh xuống giường, rồi ngã xuống giường.
Anh nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Sau đó quay đầu lại, nhìn Vệ Lam đang nằm bên cạnh.
Mặt của hai người, cách nhau chưa đến mười mấy centimet. Một người thì chẳng biết gì, còn một thì trăm mối ngổn ngang.
Đoàn Chi Dực lẳng lặng nhìn người trước mặt, tay từ từ vươn ra, sờ từng đường nét trên mặt cô.
Hai người rời xa nhau tám năm, lúc cô gần bên anh một lần nữa, anh chợt có một cảm giác thấp thởm lo sợ không chân thật, cảm giác bực bội và chán ghét cô, lại ùa đến lần nữa.
Lúc này Đoàn Chi Dực cảm thấy mình rất nhàm chán, giống như có cảm giác nóng nảy lo lắng của một đứa trẻ vị thành niên.
Hô hấp của anh dần trở nên dồn dập, giữ lấy đầu của Vệ Lam, hôn cô thật mạnh.
Nhưng mà nụ hôn này của anh cũng không tàn bạo, chỉ ngậm đầu lưỡi mang theo mùi rượu của cô, ngậm liếm thật lâu, mang theo chút ẩm ướt.
Do say rượu, nên Vệ Lam không tỉnh lại, chỉ là trong lúc ngủ bởi vì khó thở mà cau mày lại.
Tiếng rên như vậy, đã kích thích Đoàn Chi Dực.
Anh chợt nghĩ, đây là điều tám năm trước anh nên có được. Anh tại sao phải do dự chứ?
Anh buông mạnh Vệ Lam ra, lật người lên, tay vô thức đã đi đến nút áo của cô từ lâu. Mở một cái rồi lại một cái.
Khi áo bị cởi ra hai bên, liền lộ ra áo lót bằng ren sáng màu ở bên trong.
Vệ Lam không còn là cô thiếu nữ của tám năm trước, cô bé năm đó đã trở thành phụ nữ rồi, cơ thể của phụ nữ không còn thiếu sót nữa rồi.
Đoàn Chi Dực đột nhiên gắt gõng căm phẫn, trong lòng đều là ghen tuông và không cam lòng, giống như bị kiến bò vậy, cắn xé trái tim, trán nhíu lại.
Anh ϲởí áօ lót của cô ra, bờ иgự¢ trắng nõn của cô hơi run nhẹ. Anh đánh giá từ trên xuống dưới gương mặt và cơ thể của Vệ Lam, trong ánh mắt chất chứa một ngọn lửa, có sự kích động muốn hủy diệt và ham muốn.
Nửa người trên của Vệ Lam đã bị cởi sạch, cô mặc một chiếc váy ngắn ôm sát, Đoàn Chi Dực kéo dây kéo, chiếc váy kia liền rớt xuống, lộ ra hai đôi chân thon dài.
Đoàn Chi Dực lúc này đây, không còn bất kỳ kiên nhẫn và do dự nào, cho dù là cơ thể hay là lý trí, đều đang gấp rút muốn giải quyết sự nóng bức làm anh đau khổ này.
Một cô bé đã lột xác, làm cho anh căm phẫn và không cam lòng.
Anh không thể tưởng tượng được người phụ nữ này đã từng nở rộ ở dưới cơ thể người đàn ông khác, không có cách nào chịu được sự xinh đẹp này lại nở rộ vì người khác.
Ghen tuông ᴆục khoét trái tim, càng có thể làm mờ mắt.
Đoàn Chi Dực đã bị sự ghen tuông che mờ lý trí, anh ૮ởเ φµầɳ áo trên người mình, đặt mình giữ hai chân của Vệ Lam, không hề dịu dàng giang rộng ra, kéo quần của cô xuống.
Sau đó, đưa nơi đang khí thế hừng hực của mình vào, dồn sức ra vào nơi nữ tính yếu ớt nhất của người phụ nữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc