Xa cáchTrong ký ức của Vệ Lam, mùa hè năm cấp ba đó, là một mùa hè dài nhất, buồn chán nhất, lo âu sợ hãi nhất trong cuộc đời.
Cô không biết bất cứ chuyện gì, từ sau khi mẹ cô đi công tác trở về, cô chỉ biết bà không có báo cảnh sát khởi tố Đoàn Chi Dực, còn đăng ký cho cô vào học tại một trường đại học cách xa Giang Thành, đồng thời cũng bắt cô phải cắt đứt mọi liên lạc với Đoàn Chi Dực.
Trên thực tế thì Đoàn Chi Dực cũng không còn liên lạc với cô nữa.
Vệ Lam biết cách làm của mẹ không sai, đổi lại là người mẹ khác, con mình phải chịu sự lăng nhục này, có lẽ đã có những thái độ gay gắt rồi. Cô cũng hiểu rất rõ, nếu còn tiếp tục có quan hệ không rõ ràng với Đoàn Chi Dực, cô sợ rằng mình khó mà có được một cuộc sống tươi đẹp mà mình mong chờ. Cho nên cô làm theo ý mẹ muốn, vì vậy Đoàn Chi Dực phải rời xa khỏi cuộc sống của cô.
Cô cũng không biết tại sao nữa? Cô biết rõ mình không hề làm sai, nhưng cô vẫn cô một cảm giác bối rối và áy náy không thể nói rõ, trong đầu luôn luôn hiện ra, hình ảnh Đoàn Chi Dực nằm sấp lên người mình bắt cô thề sẽ không rời xa cậu; hình ảnh cậu ở trên xe lửa vuốt tóc cô nói, tôi có lời muốn nói với cậu; còn có cả hình ảnh cậu đứng ở nhà ga, bóng dáng xa dần.
Cảm giác bối rối và áy náy này, thậm chí làm cho Vệ Lam không có dũng cảm liên lạc với những bạn học cũ. Cô đã cắt đứt hoàn toàn khỏi cuộc sống trước đây.
Mà trong nhiều năm còn lại, cảm giác bối rối này càng ngày càng làm cô rối loan không yên, những nỗi ấp ủ trong lòng, làm cho những giấc mơ thường hay xuất hiện những cảnh sợ hãi thẹn thừng quen thuộc mà dường như cách xa cả thế kỷ.
Từ chối Minh Quang, cô không biết mình có được coi là nói dối hay không, cô nói mình bài xích việc thân mật, bởi vì cô từng chịu sự ám ảnh bởi những hành động quấy nhiễu. Nhưng trên thực tế, có phải chính vì những hành động quấy nhiễu mà Đoàn Chi Dực đã làm hay không? Chính cô cũng không thể nói rõ.
Nhưng mà, cho dù như thế nào, sau khi gặp lại Đoàn Chi Dực, cuối cùng Vệ Lam cũng trút bỏ được hết những bối rối và lo lắng quấy rầy lòng mình trong suốt những năm qua.
Cậu ấy sống cũng rất tốt, giống như biến thành một người khác, chững chạc từ tốn, sự nghiệp cũng rất phát đạt, lại có một cô bạn gái không tồi. Không còn là chàng thiếu niên âm u hay nổi giận năm đó. Những chuyện bồng bột thời trẻ, đúng là không còn quan trọng nữa, với cậu ấy, cũng như với cô.
Nhưng vậy rất tốt rất tuyệt rồi.
Sau khi có bản thiết kế biệt thự, bên Đoàn Chi Dực lập tức cho qua. Tất nhiên, những chuyện này đều do Quách Chân Chân nhắn thay anh.
Sau khi khởi công, bởi vì Minh Quang còn có những dự án khác, công việc giám sát tất nhiên giao cho Vệ Lam.
Lúc này đúng vào giữa hè, bên trong không có điều hòa quạt máy cho nên rất nóng, nhất là lúc trưa, một mình Vệ Lam còn ổn, nhưng những công nhân lại không như vậy, có thể nhìn thấy mồ hôi của họ chảy xuống liên tục.
Vệ Lam không phải là một bà chủ keo kiệt, nhìn thấy công nhân nóng nực như vậy, cho nên bỏ họ nghỉ ngơi một chút, còn mình chạy ra ngoài mua đồ uống.
Ở khu biệt thự cao cấp cho nên không có cửa hàng tạp hóa, cô đi bộ hơn hai mươi phút, mới nhìn thấy một cái siêu thị nhỏ. Mang đồ uống quay trở về, người đã ướt đầy mồ hôi.
Công nhân là bốn anh chàng trẻ tuổi, làm việc dài hạn với công ty, cũng đã hòa mình với bà chủ xinh đẹp cởi mở này. Nhìn thấy cô mang đồ uống về, liền vui vẻ vây quanh.
Vệ Lam vui vẻ cười ha ha ném cho mỗi người một lon nước, cũng mở một lon cho mình, ngửa đầu uống ực ực. Một hơi uống hết nửa lon, sảng khoái thở một hơi. Mấy anh chàng kia cũng cười nói vài câu, đang lúc giả vờ tỏ vẻ bà chủ, đuổi mọi người đi làm việc, thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy hai bóng người đi xuống cầu thang.
Cô đang nghĩ xem tại sao lại bất thình lình lình có người đến, vừa quay đầu lại, vẻ mặt bỗng dưng trở nên cứng nhắc. Bởi vì một trong hai người, không phải ai khác, mà chính là Đoàn Chi Dực vừa gặp nửa tháng trước, hơn nữa bên cạnh anh còn có một người đẹp duyên dáng, nhưng không phải là Quách Chân Chân.
Vệ Lam không đoán già đoán non mối quan hệ của hai người, Đoàn Chi Dực của tám năm sau, đã trở thành một người xa lạ với cô. Thật ra, nếu có trở về tám năm trước, cô cũng không thể hiểu rõ anh bao nhiên phần.
Cô trừng ánh mắt có chút hậm hực với mấy anh công nhân, mấy tên này, lúc nãy lại không nhắc cô có người đến.
Do cô và Đoàn Cho Dực có quan hệ chủ thợ. Vì vậy Vệ Lam chủ động đi đến, đứng ở dưới lầu trước mặt Đoàn Chi Dực: “Anh Đoàn, anh xem còn vấn đề gì không? Để chúng tôi sửa chữa kịp thời.”
Thật ra Vệ Lam cũng không tự tin lắm, dù sao hai người cũng từng có một khoảng thời gian bồng bột. Cô cũng không biết nên xưng hô với anh như thế nào, nếu kêu thẳng tên thì không hay lắm, đành phải xưng hô nghe có vẻ xa lạ này.
Tất nhiên, hai người họ vốn dĩ đã rất xa lạ rồi.
Đoàn Chi Dực hai mươi tám tuổi ở trước mặt vẫn lạnh lùng và điển trai như thế, nhưng đã không còn là chàng thiếu niên xanh xao của mùa hè năm đó, cũng không còn nhìn thấy vẻ âm u và quái gở ngày trước. Anh nghe lời cô nói xong, khóe miệng hơi cong lên, giống như đang đùa cợt. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, giống như làm người ta hoang tưởng.
Vệ Lam khách sáo cười mỉm đợi anh trả lời, còn anh cũng không nở nụ cười máy móc, chỉ lễ phép gật đầu: “Ừ, trước mắt không có vấn đề gì, tôi về nước chưa lâu, tính định cư ở Giang Thành, hy vọng phòng ốc có thể thoải mái một chút. Cho nên tôi sẽ thường xuyên đến đây kiểm tra tiến độ của mọi người, nếu có vấn đề hay có ý tưởng nào mới, có thể kịp thời nói cho mọi người, để tránh làm xong lại phát hiện ra chỗ không hài lòng, như vậy rất phiền phức.”
Vệ Lam có chút giật mình, cho đến bây giờ cô chưa từng nghe Đoàn Chi Dực nói nhiều như vậy, hơn nữa giọng điệu cũng rất bình thản. Quả nhiên, con người đều sẽ thay đổi. Anh đã trở thành một người đàn ông cực kỳ bình thường.
Không biết tại sao, cô lại có chút buồn bã khó hiểu.
Ánh mắt Đoàn Chi Dực thản nhiên nhìn những thay đổi nhỏ nhất trên mặt cô, trên gương mặt điển trai không có chút cảm xúc nào.
Người đẹp bên cạnh có lẽ cảm thấy mình bị coi thường, khoan thai bước về trước một bước, quàng tay vào cánh tay Đoàn Chi Dực, nũng nịu: “Chi Dực à, em rất thích căn biệt thự của anh, hy vọng sau này em có thể sống trong này.”
Đoàn Chi Dực hơi cúi đầu, từ trên nhìn cô ta nở nụ cười ảm đảm, trên gương mặt lạnh lùng đó, không đủ để được xem là ôn hòa. Không hứa hẹn nói: “Em thật có khiếu thẩn mỹ, sau này em có thể góp chút ý kiến vào.”
Nếu như nói trước mặt Vệ Lam, cô cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng người anh em như vậy, làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Cô cau mày lại, vô thức nói ra: “Cô đây là ai vậy?”
Tính cách của người đẹp nhìn có vẻ dịu dàng nhiệt tình, khóe môi cong lên cười ha ha, có hơi ngạc nhiên nói với Vệ Lam: “Cô không biết tôi sao?”
Vệ Lam có hơi nghi ngờ, mình phải biết cô ta sao? Nhưng mà nhìn cũng quen mắt thật, đang định mở miệng. Đoàn Chi Dực vỗ vào bàn tay mềm mại đang quàng tay mình, nói: “Đi thôi, Vũ Yên, không phải buổi tối em còn có chương trình truyền hình trực tiếp sao? Anh đưa em đi.”
Trần Vũ Yên mỉm cười gật đầu, lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với Vệ Lam.
Đến khi hai người rời đi hẳn, Vệ Lam mới nhớ ra. Hơn nữa còn muốn gõ nát vào cái đầu ngu ngốc của mình. Trời ạ, người đẹp lúc nãy không phải là thần tượng của Minh Quang, Trần Vũ Yên sao?
Quả nhiên ngôi sao chỉ có thể sống trên màn ảnh. Ở ngoài thực tế, không hề làm cho người khác tin được!
Vệ Lam vỗ vào đầu mình, đang vui vẻ nghĩ xem đến lúc quay về sẽ chia sẽ với Minh Quang cái tin làm anh ngưỡng mộ và ghen tị này như thế nào, đột nhiên lại nhận ra, quan hệ giữ Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên không phải tầm thường. Ngay lập tức cô thì thầm, nếu môi quan hệ của Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên phát triển hơn nữa, vậy, Chân Chân sao đây?
Nghĩ như vậy, cô lại lắc đầu kéo mình thoát khỏi những suy nghĩ lung tung, có lẽ Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên chỉ là bạn bè bình thường. Cô không tin, một Đoàn Chi Dực tám năm trước khi thèm ngó mắt đến nữ sinh, sẽ trở thành một người đàn ông trăng hoa trêu đùa phụ nữ.
Hơn nữa, chuyện tình cảm, người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Đoàn Chi Dực vẫn như cũ, hai ba ngày một lần, lại đến kiểm tra tiến độ. Phần lớn đều đến cùng với Trần Vũ Yên, anh cũng không hỏi nhiều về tình trạng sửa chữa, chỉ lễ phép chào hỏi với Vệ Lam và mấy công nhân, đến xem sơ qua vài lần, sao đó lại cùng Trần Vũ Yên đứng trong một cái phòng, hay ngoài ban công nào đó, vui vẻ trò chuyện với nhau.
Không phải Vệ Lam cố ý nghe lén, ngoài phòng ngủ chính của chủ nhà đóng cửa giữ nguyên, ngoài ra còn những phòng khác đều dở ra để sửa chữa, hai người cười nói với nhau, cho dù đứng ở chỗ nào, thì âm thanh cũng vang vọng trong không gian yên tĩnh và trống không.
Đoàn Chi Dực vẫn giống như lúc trước, không nói chuyện nhiều, phần lớn đều là tiếng của Trần Vũ Yên, Vệ Lam không cố gắng nghe chăm chú nên nghe cũng không rõ, cho nên không biết họ đang nói gì, chỉ thường xuyên nghe thấy tiếng cười của Trần Vũ Yên, một tràng rồi lại một tràng cất lên.
Cô cố ý gắng để mình không nghĩ quá nhiều, cũng cố gắng không để ý họ đang làm gì. Nhưng có một lần bất ngờ lên lầu hai, lại bắt gặp Trần Vũ Yên đang dùng sức kéo cánh cửa phòng chủ nhà ra, lại bị gương mặt lạnh lùng của Đoàn Chi Dực ngăn lại, tức giận buông ra, lúc quay người nhìn thấy Vệ Lam, rồi ngạc nhiên nở nụ cười với cô.
Vệ Lam cảm thấy bên trong cánh cửa kia, chính là hộp padora ma quỷ của Đoàn Chi Dực.
Có lúc, Đoàn Chi Dực cũng đến một mình, sau khi chào hỏi Vệ Lam xong, thì ra đi vào chiếc phòng ngủ thần bí kia, đợi một lát sau, mới đi ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi Vệ Lam và Quách Chân Chân gặp lại nhau, hai người liên lạc với nhau thường xuyên hơn, tình bạn bè thời trẻ cũng quay trở lại. Chỉ là, từ sau khi nhìn thấy Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên, có nhiều lần muốn dò hỏi Quách Chân Chân, nhưng lần nào cũng nghẹn lại, không biết phải mở miệng như thế nào.
Cô sợ mình sẽ làm tổn thương người bạn thời niên thiếu, cũng sợ mình gán cho Đoàn Chi Dực cái tội danh anh không có.
Không thể không nói, ngoài mặt nhìn có vẻ sóng yên biển lặn, nhưng từ sau khi Đoàn Chi Dực xuất hiện, quả thật làm cho cuộc sống của cô có chút xáo trộn.
Cô thậm chí còn không có hứng thú chia sẻ chuyện mình biết Trần Vũ Yên với Quang Minh.
Tình cờ gặp gỡBận rộn suốt một thời gian, cuối cùng thì Vệ Lam và Minh Quang cũng có một ngày cuối tuần rảnh rỗi nghỉ ngơi. Cộng thêm gần đây chuyện làm ăn của phòng làm việc không tồi, thu nhập cũng khá nên Minh Quang cứ khăng khăng kéo cô tới trung tâm mua sắm để shopping, nói phải làm cho bạn gái mình trở nên thật xinh đẹp.
Cuối tuần nên trung tâm mua sắm luôn người người chen chúc, nhưng những cửa hàng nổi tiếng thì sẽ không quá đông. Hai người dạo một vòng, đến cửa hàng bán các nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ D[1], Minh Quang không đợi Vệ Lam chần chừ bèn kéo cô đi thẳng vào trong.
Có lẽ là nhìn hai người trai tài gái sắc nên các cô nhân viên trong cửa hàng hết sức ân cần, cứ giới thiệu cho Vệ Lam những thứ đắt tiền. Vệ Lam chọn được một bộ váy dài màu xanh lục rồi ôm vào phòng thử đổ để thử. Minh Quang thì rất chu đáo đi theo sau, đợi cô ở ngoài phòng thử đồ, giúp cô cầm túi xách và những thứ đã mua trước đó.
Váy của thương hiệu nổi tiếng được cắt may khéo léo, đúng là rất đẹp. Chỉ có điều Vệ Lam với không tới khóa kéo sau lưng nên không thể xem được một cách hoàn chỉnh được. Cô đưa tay mở chốt cửa phòng thử đồ, quay lưng lại vừa chỉnh váy áo vừa cúi đầu gọi nhỏ: “Minh Quang, anh vào kéo khóa giúp em với.”
Cửa phòng lập tức được mở ra, Vệ Lam cảm giác khóa kéo sau lưng từ từ được kéo lên, cô ngẩng đầu lên cười, hỏi: “Có đẹp…”
Từ ‘không?’ phía sau còn chưa kịp thốt ra, khi nhìn thấy người phía sau thông qua tấm gương, thiếu chút nữa cô giật mình la lên, khó khăn lắm mới che miệng, kiềm nén lại, rồi quay người lại, lưng dán sát vào gương, hoảng hốt hỏi người trước mặt với vẻ lắp bắp: “Sao… sao lại là anh?”
Đoàn Chi Dực thờ ơ nhún vai: “Tôi nghe có người cần giúp đỡ mà lại không thấy ai ở ngoài này nên bước vào.” Nói xong, anh cười khẽ: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.”
Anh nói một cách rất thản nhiên, nhưng trong phòng thử đồ nhỏ hẹp, hai người chỉ cách nhau có một bước, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Vệ Lam nhìn thấy vẻ hoảng hốt và bối rối của mình trong mắt anh.
Quá bối rối!
Vệ Lam hoàn toàn không quen biết một Đoàn Chi Dực rất khiêm nhường của 8 năm sau, hơn nữa vào phòng thử đồ kéo khóa kéo cho phụ nữ thì khiêm nhường cái quái gì chứ.
Cô chỉ cảm thấy, cái người mang vẻ mặt đạm mạc này khiến cho cô thấy sởn cả da gà.
Nhưng ai lại đi gây hấn với người mang bộ mặt tươi cười, nhất là với loại người như Đoàn Chi Dực. Bất luận anh thay đổi thế nào thì Vệ Lam đều hiểu tốt nhất là đừng chọc giận anh. Bài học của 8 năm trước đã cho cô rất nhiều kinh nghiệm.
Vì thế, cô cười gượng gạo với anh rồi xách váy, lách qua người anh, ra khỏi phòng thử đồ, dùng giọng nói mang vẻ tức tối để gọi Minh Quang – người lúc này không biết đã chạy đi đâu.
Đoàn Chi Dực đứng trong phòng thử đồ, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dường như trong hơi thở còn lưu lại một mùi hương quen thuộc. Lúc anh lại mở mắt ra, trong ấy chỉ còn vẻ lạnh lùng đạm mạc.
Minh Quang đang ngồi trên sô pha, nghe Vệ Lam gọi mình thì quay người lại, hớn hở vẫy tay với cô: “Lam Lam, lại đây, em xem là ai này?”
Vệ Lam xụ mặt bước tới, khi nhìn thấy người bên cạnh Minh Quang thì chợt ngẩn ra.
Minh Quang cười hì hì rồi đứng lên, kéo cô đến cạnh sô pha: “Đồng chí Vệ Lam, em không có nhìn lầm đâu, chính là nữ thần của anh đó.”
Trần Vũ Yên che miệng cười khẽ, đôi mắt đẹp mê người nhẹ nhàng cong lên, ánh mắt long lanh, đẹp không sao tả xiết. Cô nói với Vệ Lam: “Cô Vệ, đúng là khéo thật! Bạn trai của cô thật là thú vị!”
Vệ Lam từng gặp cô mấy lần, tuy không nói chuyện với nhau nhưng mỗi lần đối mặt, cô ấy đều cười rất tươi, không hề giống nữ minh tinh cap cao tại thượng. Nếu không phải do Đoàn Chi Dực, có lẽ cô đã có ấn tượng rất tốt về nữ phát thanh viên nổi tiếng này.
Vệ Lam còn chưa kịp trả lời, Minh Quang đã trợn tròn mắt lên, ngạc nhiên nói: “Lam Lam, hai người biết nhau sao?”
Khi nói câu này, ánh mắt nhìn Vệ Lam rõ ràng đang viết ‘con nhóc này, quen với nữ thần trong lòng anh cũng không nói cho anh biết. Có phải em không muốn về nhà nữa hay không. Em ૮ɦếƭ chắc rồi…’
Vệ Lam vốn đang giận Minh Quang vì chuyện nhân lúc cô đi thử quần áo mà chạy đâu mất tiêu, khiến cô bị Đoàn Chi Dực làm giật mình, bây giờ lại bị anh ngầm lên án nên đầu cô tức muốn vỡ ra. Nhưng cô cảm thấy tức giận trước mặt người khác thì thật mất mắt nên chỉ có thể âm thầm lườm cho cái người đang cực kỳ phấn khích kia một cái.
Trần Vũ Yên khẽ mỉm cười, rồi đột nhiên vẫy tay với người nào đó sau lưng Vệ Lam: “Chi Dực, anh đi đâu vậy? Thoáng cái đã không thấy anh đâu nữa?”
Đoàn Chi Dực lướt qua Vệ Lam, bước tới trước, ngồi xuống sô pha, trả lời bâng quơ: “Anh đi dạo chút ấy mà.”
Trần Vũ Yên là người nổi tiếng, lại là khách VIP của cửa hàng này nên cô ấy vừa đến là nhân viên tự động lánh đi. Thấy Vệ Lam và Minh Quang quen biết cô thì họ cũng lặng lẽ rút lui không quấy rầy nữa.
Vừa nãy Minh Quang cũng nhìn thấy Đoàn Chi Dực, nhưng thần tượng trong lòng đứng trước mặt, anh chỉ chào hỏi hai ba câu rồi chuyên tâm trò chuyện cùng Trần Vũ Yên, hoàn toàn không chú ý đến hành động của Đoàn Chi Dực, càng không thể biết chuyện người ta làm bạn gái mình hoảng hốt.
Bây giờ thấy Đoàn Chi Dực đến ngồi cạnh Trần Vũ Yên, Minh Quang mới biết thì ra hai người này đi chung. Có điều anh không hề nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ vui mừng nghĩ không ngờ Trần Vũ Yên là lại bạn của bạn trai của bạn của bạn gái mình, nên càng thêm kích động. Anh kéo tay Vệ Lam vòng qua trước sô pha, nói với hai người đang ngồi: “Lam Lam không hề nói với tôi là cô ấy quen với thần tượng của tôi, thật giống như đang nằm mơ vậy.”
Một chàng trai hai mươi mấy tuổi mà lại mang bộ mặt nịnh nọt của fan hâm mộ khi gặp thần tượng quả thật khiến người làm bạn gái như Vệ Lam cũng cảm thấy mất mặt, nhất là khi cô nhìn thấy nụ cười mỉm của Đoàn Chi Dực thì ước gì có thể lập tức bước tới kéo lấy cái tên Minh Quang đang bị giảm IQ kia, nhanh chóng lủi đi chỗ khác.
Trần Vũ Yên lại thấy rất bình thường, cười nói: “Bạn của Chi Dực thì cũng như bạn của tôi. Kông cần phải làm quá như vậy, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi.”
Minh Quang càng lộ ra vẻ nịnh nọt, trong lòng thì vui như mở cờ. Nữ thần của anh đúng là thân thiết dễ gần mà!
Vệ Lam không thể chịu nổi bộ dáng ngớ ngẩn của anh nữa nên ra sức véo mạnh vào eo anh một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Minh Quang, đừng quấy rầy cô Trần xem quần áo nữa, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Eo bị véo đau đớn, cuối cùng cũng khiến cho Minh Quang khôi phục chỉ số IQ, gật đầu một cách không tình nguyện lắm.
Vệ Lam cười khách sáo với Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực rồi quay người vào lại phòng thử đồ thay cái váy vừa mặc ra, tiện tay cầm lấy cái mác xem giá cho kỹ thì lập tức phải hít hà. Cô vốn đang tính mua nhưng lúc này ý định ấy đã bay lên chín tầng mây.
Tới 5 con số, quá cao so với dự tính của cô, không phải là thứ cô có thể mua nổi.
Lúc quay ra quầy, Trần Vũ Yên đang đứng chọn đồ trước giá áo, Đoàn Chi Dực thì ngồi trên sô pha nghịch di động, Minh Quang thì khúm núm chạy theo thần tượng, nói chuyện với cô ấy.
Nhân viên bán hàng ân cần bước tới: “Cô à, cô có thích không? Nếu thích thì tôi gói lại ngay cho cô nhé.”
Vệ Lam đặt cái váy vào tay cô ấy, mỉm cười lắc đầu: “Tôi cảm thấy không được hợp với mình lắm, để xem thử cái khác đã.”
“Không hợp ư? Tôi cảm thấy nó rất hợp với cô!” Cô vừa nói xong, giọng của Đoàn Chi Dực đã bất ngờ vang lên.
Sau đó, Trần Vũ Yên cách đó không xa cũng quay đầu sang nói: “Đúng vậy, lúc nãy tôi cũng đang định nói chiếc váy này rất thích hợp với cô Vệ. Tin vào ánh mắt của tôi đi, không lầm được đâu.”
Điều khiến Vệ Lam xấu hổ là, Minh Quang nghe thần tượng nói thế thì cũng vội vàng hùa theo: “Nếu MC nổi tiếng đã nói đẹp thì chắc chắn sẽ không tồi đâu, cô giúp tôi gói lại đi.”
Vệ Lam suýt nghiến răng nghiến lợi, rất muốn xông tới tiêu diệt cái tên đần độn mê gái kia. Cô quay đầu lại, thấy Đoàn Chi Dực đang nhàn nhã nhìn mình với nụ cười như có như không thì cũng lười lấy cớ, nói thẳng với nhân viên bán hàng: “Không cần đâu, cái váy này quá đắt, để tôi đi chỗ khác xem xem.”
Lúc ấy, Minh Quang mới chú ý đến bạn gái mình. Anh sửng sốt một chút rồi bước nhanh qua, lật giá ra xem, đúng là đắt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Nhưng anh chỉ hơi do dự một lát rồi lại nhét bộ váy vào tay nhân viên bán hàng: “Gói lại đi, tôi sẽ mua bộ váy này!”
“Minh Quang!” Vệ Lam hơi tức giận.
Minh Quang nắm lấy tay cô, cười: “Không sao, cũng đâu phải ngày nao cũng mua, khó khăn lắm em mới thích một cái, không mua thì tiếc lắm.”
Minh Quang chẳng sinh ra trong nhà giàu có gì, nhưng cũng coi như hào phóng, cộng thêm tính tình trẻ con nên cũng không có khái niệm rõ ràng về tiền bạc, trước nay vẫn suy nghĩ theo kiểu tận hưởng thú vui trước mắt.
Trước mặt người ngoài, nhất là Đoàn Chi Dực, Vệ Lam không tiện tranh cãi với tên phá sản Minh Quang, chỉ cảm thấy đau lòng khi nhìn anh quẹt thẻ.
Lúc ấy, Trần Vũ Yên cũng chọn đồ xong, có điều ngôi sao khác hẳn với người thường, chỉ thấy cô tiện tay lấy gần mười bộ đồ ra, không cần thử mà bảo nhân viên gói lại luôn, sau đó đứng phía sau sô pha, nhịp một bàn chân mang giày cao gót, cười tươi tắn nhìn Đoàn Chi Dực, vươn một bàn tay ra với anh.
Đoàn Chi Dực móc một cái thẻ vàng ra đặt vào tay cô, mặt không chút biểu cảm.
Nếu trước đó Minh Quang không nghĩ gì về quan hệ giữa Đoàn Chi Dực và Trần Vũ Yên thì khi nhìn thấy Trần Vũ Yên lấy thẻ của Đoàn Chi Dực để thanh toán thì anh bỗng bất ngờ bừng tỉnh.
Một người đàn ông hào phóng thanh toán cho một người phụ nữ như thế, còn có thể nói lên điều gì chứ?
Anh xách mấy túi đồ, lòng bỗng trĩu nặng, nhìn Vệ Lam cũng đang âu lo như mình thì khẽ nhắc nhở: “Đi thôi.”
Khi đi ngang qua sô pha, Minh Quang không quên chào tạm biệt Đoàn Chi Dực.
Đoàn Chi Dực cười với hai người, nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt dường như khựng lại trong một giây rồi lại trở nên bình thường.
Ra khỏi cửa hàng, lúc xuống thang cuốn, Minh Quang hơi uể oải, rất lâu sau mới lên tiếng hỏi: “Lam lam, Trần Vũ Yên và Đoàn Chi Dực có quan hệ gì vậy?”
Vệ Lam lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, em không có hỏi, nhưng Đoàn Chi Dực từng đẫn Trần Vũ Yên tới biệt thự mấy lần..” Cô ngập ngừng một chút: “Nhìn có vẻ như rất thân thiết.”
Minh Quang im lặng một lát: “Nếu là thế, vậy Chân Chân thì sao?”
Vệ Lam bỗng cảm thấy bực bội: “Em không biết! Sao Đoàn Chi Dực lại như thế chứ? Trước đây anh ta vốn không phải người như vậy.”
Minh Quang ngẩn người: “Chẳng phải em không hề thân quen với anh ta sao? Sao lại biết trước kia anh ta không phải người như vậy?”
“Em biết mà!” Nói xong, Vệ Lam mới phát hiện giọng mình hơi cương nên khẽ thở dài: “Thôi đi, chúng ta đừng lo chuyện không đâu nữa, lần sau gặp Đoàn Chi Dực, em sẽ hỏi anh ta, dù sao cũng không thể để Chân Chân chịu thiệt thòi.”
Minh Quang cũng gật đầu, lẩm bẩm: “Cũng không thể để Trần Vũ Yên chịu thiệt.”
Mà lúc này, tại lan can trên lầu, Đoàn Chi Dực đang tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn hai người đang khuất dần theo thang cuốn, ánh mắt khó đoán, mặt thì lạnh tanh.
Trần Vũ Yên mang kính râm, xách mấy túi đồ to đùng, từ sau bước tới, đặt một tay lên vai anh, chậc chậc vài tiếng, giọng có vẻ trêu đùa: “Anh nói xem nếu cô Vệ biết anh dùng ánh mắt biến thái này để nhìn cô ấy thì có bị dọa sợ hay không?”
“Cút!”
[1] các nhãn hiệu bắt đầu bằng chữ D chẳng hạn như Dior, Dupont, D&G, DKNY…