Không Thể Buông Tay - Chương 14

Tác giả: Úy Không

Cách ngày, theo bản năng lợi tới hại tránh, Vệ Lam lại rúc vào bên người Đoàn Chi Dực để tìm kiếm sự ấm áp, một chân còn gác lên người cậu.
Tính cách Đoàn Chi Dực trước giờ không có kiên nhẫn, còn có chút cáu kỉnh, mỗi lần thức dậy nhìn thấy loại tình huống thế này, lần nào cũng chán ghét đẩy Vệ Lam ra, có vài lần suýt chút nữa là đuổi cô xuống giường.
Nhưng lúc này đây, cậu lim dim mở mắt ra, nhìn thấy cái chân bên hông mình kia, giật mình, bất ngờ nhưng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy chân cô dời đi, lẳng lặng nằm nghiêng qua nhìn người ở bên cạnh, không nhúc nhích.
Vệ Lam còn ngủ sâu nên không biết chuyện gì, nửa thân trên lộ ra ngoài chăn. Không biết khi nào mà áo ngủ đã cuộn lên đến иgự¢, lộ cái bụng và vòng eo trắng nõn ra bên ngoài.
Không phải Đoàn Chi Dực chưa từng nhìn thấy cơ thể cô. Hai lần thay đồ cho cô, đều đã thấy hết rồi, nhưng lúc đó trong lòng đều là mất kiên nhẫn và chán ghét, chưa từng có ý nghĩ gì không sạch sẽ. Đây có lẽ là do Vệ Lam ngủ chung một giường với cậu, dần dần không còn sợ hãi nữa. Bởi vì Vệ Lam cảm thấy cậu lạnh lùng như núi băng, làm sao có thể giở trò lưu manh được chứ.
Đoàn Chi Dực không phải là một chàng trai sôi nổi, thậm chí ở tuổi này mà nói, cậu có thể được gọi là lãnh cảm.
Mấy năm trước, anh họ Quách Tử Chính có cho cậu xem qua một cuộn phim, bên cạnh tụi con trai nhiệt huyết dâng trào, sẽ không biết xấu hổ mà tự xử tại chỗ. Nhưng còn cậu lúc mười sáu mười bảy tuổi, chỉ nhìn cơ thể trắng lóa trên màn hình, cùng bộ phận xấu xí ấy, chỉ cảm thấy từng cơn ghê tởm và chán ghét. Cơ thể thanh niên hoàn toàn không có phản ứng gì.
Quách Tử Chính hoảng sợ không hề nhẹ, còn tưởng rằng thằng em họ này có bệnh không tiện nói ra, sau đó trực tiếp dẫn cậu đến hộp đêm. Trong hộp đêm cao cấp đủ mọi cô gái trong trắng xinh đẹp, nhưng bất luận khiêu khích thế nào, cậu đều thiếu hứng thú.
Đoàn Chi Dực đương nhiên biết mình không có vấn đề, cậu cũng đã từng mơ thấy những giấc mơ tươi đẹp kia, sau khi thức dậy thì đáy ҨЦầЛ ŁóŤ đều ướt đẫm một mảng. Cũng có nhiều lần sáng sớm thức dậy, cảm thấy thân dưới bừng bừng phấn chấn.
Vậy thì chỉ có thể nói, Dụς ∀ọηg của cậu vẫn còn đang ngủ say, hoặc là, ngay từ đầu cậu đã có thể khống chế được Dụς ∀ọηg của chính mình.
Nhưng lúc này đây, không biết có phải là do đầu óc vừa mới tỉnh dậy, còn chưa đủ tỉnh táo để chống lại hóc môn tuổi trẻ không, cậu thất thần nhìn vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Vệ Lam, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc chưa từng có, Dụς ∀ọηg sáng sớm như nước lũ ập tới tập kích cậu.
Cậu thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó với Vệ Lam. Cô chẳng qua chỉ là một cô gái chưa dậy thì hoàn toàn. Ngoại trừ khuôn mặt đầy sức sống, cơ thể mười mấy tuổi bình thường không hiếm, hoàn toàn khác biệt với mấy cô gái đầy đặn trong cuộn phim của Quách Tử Chính.
Đoàn Chi Dực cảm thấy, loại chuyện thế này không thuộc về cô gái nhỏ như Vệ Lam. Thậm chí còn không thuộc về cậu.
Nhưng hiện giờ, cậu nhìn da thịt cô lộ ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể bình thường không hiếm này của cô có một sức hấp dẫn mê người, khiến cậu khó có thể chống cự.
Cậu vô cùng ao ước được kề sát từng tấc da thịt kia— mà cậu cũng làm vậy thật.
Hai tay Đoàn Chi Dực chậm rãi mò mẫm vào bên hông Vệ Lam đang ngủ say, mười ngón tay cẩn thận dán chặt lên da thịt kia. Cảm giác ấm áp khiến lòng cậu ngứa ngáy khó chịu, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiếp tục hướng lên trên, khẽ chạm vào nơi mềm mại kia.
Cậu cảm thấy bản thân giống như tên biến thái, đang dâm loạn một cô gái ngủ say. Đúng lúc sự kích thích Dụς ∀ọηg trong cơ thể quá mức chân thật, cậu rất muốn làm một việc, chẳng hạn như cởi sạch quần áo của người ở trước mắt này, ôm lấy cô vuốt ve nhập vào cơ thể đang bừng bừng phấn chấn của chính mình, hệt như đôi nam nữ xấu xa trong cuộn phim của Quách Tử Chính.
“Ưm!” Trong lúc ngủ mơ, Vệ Lam nói mớ một tiếng.
Đoàn Chi Dực ngẩn ra, rốt cuộc cũng kiềm chế rút tay lại. Nhưng lại trực tiếp nhét tay vào trong ҨЦầЛ ŁóŤ của chính mình. (Á á á cậu mần gì zậy cậu *bịt mắt*)
Giường hơi rung khiến Vệ Lam thức giấc.
Cô mở to mắt, nhìn thấy Đoàn Chi Dực quay lưng về phía mình, cơ thể lại run lên một cách kỳ lạ.
Cô ngáp một cái, thuận miệng hỏi: “Đoàn Chi Dực, cậu làm gì vậy?”
Cơ thể Đoàn Chi Dực chấn động mạnh, rồi sau đó như là đột nhiên mệt mỏi, nằm im ru. Sau một lát, lúc quay đầu nhìn cô, sắc mặt ửng hồng kỳ lạ, ánh mắt khá dữ tợn, còn mang theo vẻ muốn cắn người.
Bình thường cậu cũng dữ dằn cũng lạnh lùng, nhưng Vệ Lam cảm thấy cậu bây giờ, khác với sự dữ dằn lạnh lùng thường ngày. Ánh mắt kia giống như muốn ăn cô.
Trong lòng cô phát run, nắm chặt chăn lui về sau theo bản năng, hít một hơi than thở: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Đoàn Chi Dực hung dữ liếc cô một cái, thô lỗ lên tiếng: “Còn không ngồi dậy!”
Nói xong, quay lưng xuống giường, đi thẳng vào toilet.
Đây rõ ràng không phải là sự khởi đầu tốt đẹp. Một khi Dụς ∀ọηg bật nắp, sẽ rất khó kiểm soát lại. Tối đến, Đoàn Chi Dực bắt đầu trở nên khó nhịn, chỉ cần Vệ Lam xoay người một cái, đều khiến cậu như gặp đại quân của địch. Dụς ∀ọηg sáng sớm của thanh niên khiến cậu khó chịu bất an.
Nhiều lúc, cậu cũng muốn bảo cô cút đi. Nhưng như lại luyến tiếc chút ấm áp bên giường kia, cho dù cậu biết sự ấm áp đó chẳng qua chỉ là hư ảo.
Lúc đầu, Đoàn Chi Dực ép buộc Vệ lam ở bên cạnh mình, chẳng qua chỉ muốn chứng minh, cô là một nữ sinh khiến người khác chán ghét, không có gì khác biệt với tất cả các nữ sinh mà cậu không thích. Nhưng một khi chứng minh, những thứ trong lòng cậu xem nhẹ, tâm tư cậu che giấu, liền có thể tan thành mây khói.
Trên thực tế, Vệ Lam quả thật khiến cậu chán ghét. Cậu ước gì có thể ném cô tới Thái Bình Dương không dưới một lần, mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền. Nhưng bất luận thế nào, việc che giấu tâm tư trong lòng kia là vẫn có. Hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt, như là ngọn núi lửa muốn phun trào, thiêu hủy cậu.
Đoàn Chi Dực cảm thấy bản thân rất khó chịu.
Đương nhiên Vệ Lam càng buồn rầu hơn. Thái độ của Đoàn Chi Dực với cô ngày càng tệ, mấy lần vừa thức dậy, đã bị cậu đuổi xuống giường. Còn ép cô ngày nào cũng làm bài tập đến khuya. Thành tích của cô có thể cao hơn được không? Cô đâu muốn thi vào trường đại học nổi tiếng.
Tình hình của hai người lại căng thẳng.
Có điều Đoàn Chi Dực là kiếm là nỏ, còn Vệ Lam lại là bia ngắm, là con mồi. Trước kia cô còn hăng hái phản kháng, nhưng từ lúc Đoàn Chi Dực ngày càng âm tình bất định, sức phản kháng của cô cũng ngày càng yếu đi.
Vả lại, lui một bước trời yên biển lặng, nhịn một lúc trời biển bao la. Trong mấy đề tài làm văn đều dạy như vậy mà.
Vệ Lam sẽ không ngu ngốc lấy đá chọi đá với người kia đâu.
Rồi cũng đến cuối học kỳ, tới kỳ nghỉ đông, Vệ Lam không cần ở lại nhà của Đoàn Chi Dực chịu tra tấn nữa, tâm trạng đương nhiên tốt vô cùng. Hơn nữa cảm thấy thi cuối kỳ cũng không tệ, ngày nghỉ hôm ấy, Triệu Phi hẹn cô đi xem phim, cô đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.
Có lẽ trước giờ phải chịu sự áp bức của Đoàn Chi Dực, lâu rồi không được thoải mái thế này. Xem phim xong, Vệ Lam vô cùng hào hứng, trò chuyện với Triệu Phi thật vui, tiếng cười đùa vui vẻ hầu như thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Nhưng hai người vừa mới đi ra, Vệ Lam vừa mới khởi động lại điện thoại, tiếng chuông lại đúng lúc reo lên. Cô liếc nhìn cuộc gọi trên màn hình, tuy rằng không báo tên, nhưng cô biết số điện thoại này.
Vệ Lam bĩu môi, đúng là cú điện thoại phá hoại mà. Cô và Triệu Phi đang chuẩn bị đi ăn lẩu đây.
Vệ Lam nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chớp tắt, do dự một lát, dưới ánh mắt hoài nghi của Triệu Phi, rốt cuộc cô cũng miễn cưỡng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Quẹo trái hai trăm mét, lập tức lại đây.” Giọng Đoàn Chi Dực lạnh lùng, lời ít ý nhiều.
Vệ Lam quay đầu lại theo bản năng. Đây là trung tâm nội thành, người rất đông. Qua đám đông nhộn nhịp, Vệ Lam nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở ven đường cách đó không xa.
“Để làm gì?” Giọng điệu Vệ Lam không vui.
“Tôi nói, lập tức lại đây, nếu cậu còn lề mề, tôi dám cam đoan, hai mươi phút sau chắc chắn Phi của cậu sẽ nằm bệnh viện.”
Không biết xấu hổ, lại là chiêu này. Vệ Lam tức đến nỗi suýt nhảy dựng lên, lúc này bên tai vang lên tiếng nói của Triệu Phi: “Vệ Lam, sao vậy?”
Phẫn nộ cúp máy, Vệ Lam cố nén cảm xúc, nói với Triệu Phi: “Phi, cậu về trước đi, có bạn học cũ đến đây tìm mình, mình ở đây đợi bạn ấy.”
“Vậy mình ở đây đợi với cậu.”
“Không cần không cần, cậu cũng không quen, sẽ khiến bạn ấy không thoải mái.”
“Ờ.” Triệu Phi gật đầu, quyến luyến rời đi.
Đợi Triệu Phi đi một khoảng xa, Vệ Lam lập tức nhanh chân rẽ trái chạy đến chỗ chiếc xe kia.
Tài xế sớm đã quá quen Vệ Lam, nhìn thấy cô đến, liền mở cửa xe cho cô, để cô chui vào.
Đoàn Chi Dực thờ ơ ngồi ở ghế sau, ngắm nghía điện thoại di động trong tay, biết Vệ Lam vào ngồi, thoáng nâng mắt lên một chút, nhìn thấy người nổi giận đùng đùng, lại nhìn xuống điện thoại, khẽ chế nhạo nói: “Coi như ngoan ngoãn.”
Vệ Lam đen mặt: “Rốt cuộc cậu muốn gì? Hôm nay là ngày nghỉ rồi mà, trước đây cậu nói lúc nghỉ, tôi không cần đến nhà cậu mà.”
Sắc mặt Đoàn Chi Dực sa sầm, giọng nói như đóng băng ba thước: “Cậu có thái độ gì vậy? Là trách tôi làm hỏng cuộc hẹn của cậu?”
Đây là sự thật mà, Vệ Lam thành thật giận dữ nói: “Tôi và Phi đang định đi ăn lẩu, cậu có phiền hay không?”
Đoàn Chi Dực ngẩn người, cười khẩy: “Vệ Lam, da mặt cậu cũng không phải dày bình thường nha, tối qua còn ngủ chung giường với tôi, hôm nay lại vui vẻ hẹn hò với Triệu Phi, cậu không sợ sau khi cậu ta biết, sẽ cảm thấy ghê tởm cậu sao?”
Mặt Vệ Lam bỗng dưng đỏ lên, nghẹn lời, hồi lâu mới lớn tiếng bắt bẻ lại: “Là cậu ép tôi ngủ cùng cậu, vả lại tôi với cậu cũng đâu có làm gì, sao lại ghê tởm tôi chứ?”
Đoàn Chi Dực cười lạnh lùng liếc cô một cái, nói với tài xế phía trước: “Chú Chu, lái xe về nhà.”
Sau khi xe đã nổ máy, Vệ Lam mới phản ứng lại, cô ý lên một tiếng, vội vã kéo Đoàn Chi Dực nói: “Tôi muốn xuống xe, hôm nay được nghỉ mà.”
Đoàn Chi Dực giật tay áo ra, dựa vào cửa xe, không đếm xỉa đến cô.
Lúc này Vệ Lam chỉ nghĩ mình ngay cả ngày nghĩ cũng không được nghỉ, khốn khổ quá đi mất. Cô đã quen với việc đến nhà họ Đoàn rồi, chỉ sợ ông bà nội lo lắng thôi, nên cô gọi một cuộc điện về nói dối là ba mẹ Quách Chân Chân đi công tác, mình muốn ở chơi với bạn ấy.
Quay trở lại căn biệt thự lớn quen thuộc ở trên núi, Vệ Lam im lặng theo Đoàn Chi Dực vào phòng, vốn dĩ cô đang chuẩn bị tự động cầm chổi quét dọn. Không ngờ vừa xoay người lại, thì bị Đoàn Chi Dực nắm chặt cổ tay, kéo lên trên lầu.
Cậu nắm mạnh quá, Vệ Lam lảo đảo vài cái, mới cố gắng giữ thăng bằng, vừa giãy dụa vừa gào to: “Cậu làm gì vậy hả?”
Đoàn Chi Dực im lặng không lên tiếng, cả người tản ra dáng vẻ giông bão sắp kéo đến, cũng mặc kệ Vệ Lam giãy dụa, kéo cô vào thẳng phòng ngủ, rồi тһô Ьạᴏ đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn màu đen.
Vệ Lam bị té ngã đến đầu óc xoay mồng mồng. Chống hai tay hai chân lên, nhảy xuống giường chỉ vào Đoàn Chi Dực hét: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”
Đoàn Chi Dực liếc cô bằng ánh mắt chán ghét, vươn tay ra đan bàn tay của cô vào bàn tay mình, kéo thật mạnh ra phía sau. Nước mắt Vệ Lam rơi xuống ngay. Vừa giãy dụa vừa kêu: “Buông tay ra, đau quá đi….”
Đoàn Chi Dực buông cô ra, rồi lại dùng sức kéo cô ngã xuống lần nữa, lạnh lùng xì một tiếng: “Cậu cũng biết đau sao?”
Vệ Lam gập người nằm trên giường xoa mấy ngon tay bị đau, trong lòng lại mắng cậu từ đầu đến chân mấy lần, thấy cậu hôm nay u ám đáng sợ, cũng không dám ăn thua với cậu, chỉ nhịn xuống không cam lòng nói: “Đàn Chi Dực, gần đây tôi không có chọc cậu đâu, sao cậu lại tức giận với tôi như vậy chứ?”
Đoàn Chi Dực không thay đổi vẻ mặt mà nở nụ cười lạnh lùng, quỳ một chân ở trên giường, giữ mạnh cổ của cô lại, nói từng câu từng chữ: “Vệ Lam à, không phải cậu nói tôi và cậu chưa làm gì sao? Cậu không ghê tởm chút nào à? Vậy hôm nay tôi với cậu làm chút chuyện gì đó đi, để làm cho cậu ghê tởm nha?”
Nói xong, cậu không đợi Vệ Lam nói gì, thì bàn tay đang giữ chặt cổ của cô, xé nát quần áo mùa đông dày cộm ra. Cậu ra tay quả thật rất mạnh, mỗi một động tác, đều làm cho nội y thiếu nữ nhỏ nhắn của Vệ Lam lộ ra ngoài.
Vệ Lam ngẩn người vài giây, cuối cùng cũng hiểu rõ ý của cậu, trong lòng căng thẳng, rồi chợt thấy rối bời, đầu óc trống rỗng, lúc đó cũng không màn đến người kia đáng sợ bao nhiêu, chỉ biết cố gắng dùng sức chống trả lại.
Thà ૮ɦếƭ vinh còn hơn sống nhục.
Một trận chiến ác liệt bắt đầu như thế.
Vốn dĩ Vệ Lam muốn chạy khỏi, nhưng Đoàn Chi Dực lại dùng chân đè mạnh nửa người dưới của cô, gần như đè nguyên cả người lên, cô có dùng sức như thế nào, cũng không thoát ra được.
Nếu không thể thoát được, cô đành phải dùng tay túm lại, kiên quyết bảo vệ phòng tuyến.
Một cái giường to lớn, bây giờ lại trở thành bãi chiến trường chật hẹp.
Vệ Lam liều cái mạng nhỏ này, mặc dù nam nữ có sự khác biệt, nhưng cùng là thanh niên như Đoàn Chi Dực lấy một tay giữ hai tay cô, tất nhiên cũng có chút khó khắn, nên cậu luôn giữ chặt hai tay cô trên đầu, tay còn lại cũng không rãnh rang mà ૮ởเ φµầɳ áo của cô, cô liền giãy dụa cào cấu cậu mấy cái.
Đoàn Chi Dực biết rõ mình bây giờ rất nhếch nhác, hai má đỏ đau, có lẽ bị cô cào tơi bời hoa lá rồi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy, cô bé này còn phiền hà gấp nhiều lần so với những gì mình tưởng tượng. Cậu ước gì có thể Ϧóþ chặt cái cổ xinh đẹp của cô, để cô ૮ɦếƭ quách đi cho xong.
Hai người mở to mắt giằng co với nhau một hồi lâu, ánh mắt tức giận của Đoàn Chi Dực chợt lóe lên trong chớp mắt, lật mạnh người Vệ Lam lại, giữ chặt cô từ phía sau.
Do hai tay bị giữ chặt từ phía sau, Vệ Lam không còn sức, cho nên liền mất hết sức chiến đấu, trở thành con cá nằm trên thớt.
Đoàn Chi Dực cuối cùng cũng có thể giữ chặt cô bằng một tay, tay còn lại cũng không rãnh rang, cởi qua loa quần áo của cô.
Buổi tối mùa đông, mặc dù trong phòng có lò sửa đã đủ ấm, nhưng cả người không mặc gì, vẫn có cảm giác lạnh lẽo từng nơi. Đương nhiên nơi càng cảm thấy lạnh hơn, đó chính là cái lạnh tản ra từ trong lòng.
Vệ Lam lúc nãy vẫn còn kìm nén không nói chuyện mà chống đối một phen, nhưng lúc này cô đã mất thế rồi. Ngoài việc chịu thua thì vẫn chịu thua thôi: “Đoàn Chi Dực, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi!”
Đoàn Chi Dực tức giận đầy bụng, chỉ cười nhạt trước sự cầu xin của cô. Lúc này toàn bộ ánh mắt đều đặt trên tấm lưng bóng loáng không tì vết cùng vòng eo đang run nhẹ của người con gái bị mình cởi sạch đồ.
Thực ra vào một giây này của lúc nãy, cậu vốn dĩ chỉ muốn dọa cô thôi, cho cô một bài học, nhất là lúc hai người giằng co nhau lâu như vậy, trên mặt bị cô cào cấu mấy cái sắp thành đầu heo rồi, trong lòng đầu là bực tức, làm gì còn ý nghĩ nào khác.
Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên có chút hoảng hốt, những ngày gần đây, cơ thể cậu thường xuyên nổi lên ham muốn, làm thức tỉnh trong chớp mắt. Bàn tay đó như có một sức mạnh nào đó dẫn đắt, để cậu vuốt ve cái vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của cơ thể phía dưới mình.
Vệ Lam bất ngờ bị ᴆụng vào, nên giật mình một cái, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Xin xin xin………. xin cậu đó…….”
Lại không biết phải nói gì khác.
Nhưng lời cầu xin đáng thương này, cũng chẳng làm cho bạn học Đoàn Chi Dực cảm động, nói đúng hơn, cậu hoàn toàn làm ngơ, ngoài việc thưởng thức cơ thể trong trắng xinh đẹp này, trong đầu cậu đều trống rỗng, chẳng nghe thấy điều gì. Hoặc có thể nói, lời cầu xin yếu ớt này, giống như chất xúc tác đổ vào trái tim buồn bã của cậu.
Cả người cậu đè xuống, chồng lên người Vệ Lam. Đến gần cái cổ của cô.
Không sai, chính là hương vị này, mỗi ngày đều quấy nhiễu làm cậu ngủ không yên, mỗi ngày đều làm cho cậu ước gì có thể nuốt trọn hương vị này vào bụng. Cậu dùng sức hít thật sâu, mỗi một hành động và âm thanh, đều làm cho Vệ Lam hồn vía lên mây.
Nhưng bị cậu đè như vậy, cô không thể nhúc nhích được, ngoài việc rơi nước mắt, thì chẳng làm được gì cả.
Điều đáng sợ hơn nữa, từ đầu đến cuối Đoàn Chi Dực không nói một lời nào, Vệ Lam không nhìn thấy cậu, cũng không nghe thấy tiếng cậu nói, cảm giác đáng sợ này, gần như làm cho cô suy sụp.
Sau đó, Vệ Lam cảm giác được Đoàn Chi Dực bắt đầu di chuyển, đi từ cổ cô đi xuống dưới.
Cậu hôn cô.
Đó là một nụ hôn man rợ, có hơi gặm nhắm. Vệ Lam không biết là đau hay là ngứa, chỉ biết đây là một cảm giác sợ hãi mà trước giờ chưa từng có. Cả người run lập cập.
Đoàn Chi Dực lại hồn nhiên không cảm nhận được, chỉ chuyên tâm để lại dấu ấn trên cơ thể nằm dưới người mình.
Có lẽ cậu nhận ra Vệ Lam đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu. Cậu hơi nẩng đầu lên, lật người cô lại, đè lên người cô ngay trước mặt.
Cậu nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Vệ Lam, trong ánh mắt nhận ra có người không thể vùng vẫy nổi nữa. Cậu im lặng sờ mặt cô, lại đặt lên một nụ hôn. Đầu tiên là liếm hết nước mắt trên mặt, rồi lại bặm môi thưởng thức một lát, rồi mới tiếp tục tìm kiếm đến cái miệng của cô.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau. Lần đầu là ở trên xe, cậu cắn mạnh cô, cho nên về mặt ý nghĩa, lần đó có không phải hôn thật.
Vệ Lam mặc dù đã không còn sức để chống cực, nhưng cả người cứng đơ, miệng vẫn bặm lại giống như ૮ɦếƭ. Đoàn Chi Dực cũng không ép buộc, chỉ làm việc trên môi cô.
Cậu trên phương diện này đừng nói thực hành, ngay cả kiến thức về lý thuyết cũng không biết. Nhưng cứ như vậy mà liếm nhẹ đôi môi mềm mại kia đó, cũng làm cho lòng cậu run lên. Thậm chí cậu bắt đầu nắm mắt hưởng thụ.
Vệ Lam luôn mở to mắt, sợ hãi nhìn mọi thứ trước mắt. Đương nhiên, khoảng cách quá gần, cô không thể nhìn thấy rõ, cô chỉ biết người kia giống như bị thôi miên vậy, giống như mất đi linh hồn, cho nên mọi thứ bên ngoài đều làm ngơ.
Ngay cả Vệ Lam cũng cảm thấy kì lạ, đã là lúc này rồi, cô còn có lòng dạ nghĩ, có phải Đoàn Chi Dực bị ma nhập rồi không nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc