SAO MẤY NGÀY NAY HAY TÌNH CỜ “ĐỤNG” PHẢI CẬU TA THẾ NHỈ
Nội và mẹ lại gọi điện thúc giục chuyện lấy chồng. Nội bảo:
“Bằng tuổi cháu nội đã đẻ đứa thứ năm rồi đấy!”
Phương ngồi trên giường dũa móng tay phì cười.
“Nội ơi! Nội lấy chồng từ năm 18 tuổi mà sao nói con được”.
“Con bé này! Nói lại nội nữa heng! Gái ba mươi lớn tuổi rồi sau này chửa đẻ sao được con. Nghe lời nội…”. Giọng nội hết sức thiết tha trong điện thoại. “Về Sài Gòn đi rồi nội giới thiệu cho thằng cháu bà bạn nội”.
“Dạ, thôi nội! Con chưa muốn lấy chồng đâu. Giờ con chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp nội à”.
Nội càm ràm một hồi tới lượt mẹ lên tiếng:
“Phương! Sao con không dzề công ty ba con làm. Ông bắt mẹ gọi con dzề”.
“Aix! Mẹ nói với ba con không về đâu”. Cô thích cuộc sống tự do ở đây.
“Nãy nghe nội con nói chưa. Con gái con nứa từng này tuổi đầu rồi mà chồng con không có…%&@$...”. Mẹ lại làm một tràng dài nóng hết cả tai.
Cúp điện thoại, Phương ngồi ôm gối ngẩn ngơ. Đâu phải cô dị ứng với chuyện lấy chồng. Nhiều lần cũng thử quen ai đó nhưng cứ có cảm giác gượng gượng, thiếu thiếu cái gì đó nên chuyện tình cảm dậm chân tại vạch xuất phát chẳng xúc tiến thêm bước nào. Không bắt sóng được cảm xúc với bất kỳ chàng nào đành ngậm ngùi cô đơn tới tận bây giờ.
“Oa… oa…”.
Thằng nhóc nhà bên lại khóc ré lên. Phương đi tới cửa kính, vén màn dòm xuống cửa sổ nhà người ta. Anh chồng đang bế con hát “ầu ơ dí dầu”, còn chị vợ đứng bên cạnh mỉm cười.
Nhìn nhà người ta hạnh phúc mà cô phát thèm.
Chán thật!
Điện thoại phát nhạc inh ỏi. Phương nhìn màn hình. Số của anh Đạt, trưởng phòng Tín dụng Ngân hàng. Hai anh em cũng khá thân.
“Alo!”
“Phương! Đi uống rượu đi!’. Nghe giọng anh Đạt có thể biết là ảnh say lắm rồi.
“Anh đang ở đâu vậy? Sao bỏ bà xã ở nhà thảnh thơi đi uống rượu thế này? Không sợ chị Nguyệt giận hả?”
“Anh đang buồn đây. Ra quán uống rượu với anh”.
“Ok!”
******
Quán bar Heaven.
“Anh cãi nhau với chị ấy. Cãi to lắm”. Đạt nhìn Phương lè nhè. “Biết sao bọn anh cãi nhau không?”
“Dạ không!” Hai vợ chồng nhà anh tại sao lại cãi nhau cô biết mới ghê.
“Tại cô ấy!” Đạt rót rượu vào ly òng ọc. “Tại cô ấy không quan tâm tới anh”.
Phương gật gù.
“Cô ấy toàn lo cho con bé con mà bỏ rơi anh. Hic”.
Xời. Tưởng gì. Phương cười toe toét.
Thấy anh Đạt đang định nốc ly rượu, Phương cản ngay. Nhìn ổng bây giờ chẳng phong độ chút nào hết. Trưởng phòng Tín dụng gì nhìn như thằng cha bợm nhậu.
Mà sao chị Nguyệt lâu tới vậy ta? Phương quay người nhìn ra cửa. À, tới rồi.
Chị Nguyệt đi tới cười với cô rồi liếc anh chồng một cái:
“Đó, em coi! Bê tha hết chỗ nói”.
Anh Đạt nhìn vợ nói:
“Kệ anh! Em về đi”.
Rồi hờn dỗi quay lưng lại. Chị Nguyệt khẽ lắc đầu, dỗ ngon dỗ ngọt mất một lúc anh Đạt mới chịu về nhà với vợ.
Lúc ra khỏi ghế, Phương va phải một anh chàng đang chống tay lên trán đi loạng choạng. Cậu ta nói “xin lỗi” rồi đi ra cửa.
Nhận ra Minh, cô chớp chớp mắt. Sao mấy ngày nay hay tình cờ “ᴆụng” phải cậu ta thế nhỉ?
Một cô gái sành điệu sực nức mùi nước hoa đuổi theo kéo cánh tay Minh.
Phương đi ra ngoài quán bar thấy hai người đó đang đứng cãi nhau nhặng xị cả lên. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi đi tới chỗ để xe.
Hơ! Trời lạnh thật đấy. Phương quấn lại chiếc khăn quàng cổ, sau đó lái xe từ từ rẽ qua đường. Không ngờ một gã say rượu chạy ẩu lái xe lạng lạng rồi va vào xe cô. Cả hai chiếc xe đổ kềnh xuống đường.
Trong lúc hoảng hốt, cô thấy Minh chạy rất nhanh tới.