Linh Như đã câm lặng. Thực sự trở nên câm lặng. Cô quá phẫn uất đến mức không còn muốn nói ra bất cứ điều gì nữa. Trong khi Phước Khánh đang cố gắng khơi nguồn nỗi đau hoảng loạn trong tâm tưởng của Linh Như để những mong cô phát điên lên và chấp nhận lại mình thì Linh Như đã đứng dậy, lau nước mắt và bước đi. Bước theo hướng ngược lại. Cô cảm giác mọi thứ đã quay lưng lại với mình, và cô nghĩ rằng đã đến lúc mình phải quay lưng lại để khỏi phải đập mặt vào những thứ đã chối bỏ cô, chối bỏ những cố gắng kiếm tìm hạnh phúc mà bấy lâu nay cô tạo dựng…
Biển dậy sóng…Gió thồi tới tấp…Nước mắt rớt từng giọt dài tạo thành những đường lằn đầy đau thương trên cát…
Quay về với hiện tại…
- Sao thế em? Em lại nhớ về cái hồi ức ૮ɦếƭ tiệt đó à? Mà cũng đúng thôi. Em đáng phải chịu những điều đó. Em đáng phải chịu. Haha…
Chú Bảy trở về nguyên dạng của một Phước Khánh ích kỷ, nhẫn tâm và luôn yêu theo một cách cuồng loạn. Thục Nguyên tái mặt. Cô cứ tưởng bây giờ mình đã không còn biết sợ là gì, nhưng thực chất là không phải, chưa bao giờ nỗi sợ trong lòng cô nguôi ngoai, có chăng nó chỉ lặng xuống tận đáy sâu tâm hồn và chờ đợi một mồi lửa để làm bùng nổ…
- Anh nói anh yêu cô ấy nhưng tại sao anh luôn muốn người anh yêu phải đau khổ vậy chứ??? Năm năm trước anh đã tạo nên bi kịch khiến tất cả phải cùng ૮ɦếƭ chung trong oan ức, bây giờ anh lại muốn dựng thêm một tấn bi kịch hãi hùng nữa hay sao??? – Phước Nguyên – Tăng Tiến ngày xưa không thể im lặng thêm được nữa, anh hét lên với gương mặt đầy giận dữ và căm phẫn.
- Sao anh lại phải nóng giận thế?
Một giọng nói thánh thót đầy man rợ vang lên. Đồng thời một cánh tay trong suốt cũng nhẹ nhàng quàng lấy cổ Ryo từ phía sau.
Cả Phước Nguyên lẫn Thục Nguyên đều ngạc nhiên khựng lại. Ryo vội vàng quay đầu lại nhìn.
Một cô gái rất quen…
Với màu son cam ấn tượng…
Người con gái ấy như một mảng màu tối đầy bí ẩn, cứ ngỡ là vai phụ nhưng cuối cùng lại là nút thắt cho bi kịch của cả 4 con người…
…………………..
Năm năm trước…
Trong mắt Tăng Tiến, chàng sinh viên trường Y bảnh bao giỏi giang lúc đó chỉ có Linh Như…
Nhưng anh không biết rằng mình cũng chính là một nửa trong mơ của vô vàn những cô gái khác, những cô gái mà thậm chí anh không biết tên và biết mặt. Một trong số đó chính là Mỹ Hân, cô bé chỉ mới là học sinh cấp 3 con của nhà hàng xóm cạnh bên nhà anh.
- Anh à ! – Mỹ Hân lí nhí, tay chìa ra hộp quà nhỏ xinh.
- Nhóc à ! Gì vậy ? – Tăng Tiến mỉm cười hiền lành, anh luôn xem cô bé như em gái của mình.
- Em mới tập đan len, em đan cái này tặng anh đó ! – cô bé cười duyên giúi hộp quà vào tay anh rồi chạy vù về nhà.
Một lần như thế…
Hai lần như thế…
Ba lần như thế…
Và n lần như thế…
Tăng Tiến nhiều lúc cũng cảm thấy khó xử khi cứ phải nhận quà của cô bé hàng xóm một cách liên tục và đều đặn như thế. Anh cũng thấy ngại mỗi khi đọc được những mảnh giấy nhỏ nằm lẫn trong hộp quà với những lời yêu thương kiểu con nít ngây ngô của Mỹ Hân. Anh biết cô bé có cảm tình với mình, nhưng cho rằng đó chỉ là tình cảm vu vơ của tuổi mới lớn, rồi cũng sẽ qua nhanh. Ấy vậy mà có nằm mơ Tăng Tiến cũng không ngờ rằng, tình cảm mà anh cho là con nít, là ngây thơ ấy lại là quả bom làm nổ tung cuộc đời của mình…
Một ngày đông tháng 12…
Khi cuộc hôn nhân của Tăng Tiến và Linh Như đang đến hồi sắp sửa hàn gắn lại, khi anh đã đủ tự tin để bỏ qua tất cả và làm lại từ đầu với người vợ mà anh luôn yêu thương, luôn mong chờ được che chở thì sự xuất hiện đột ngột của Mỹ Hân trong nhà Tăng Tiến đã chấm dứt mọi thứ…
- Thế này là thế nào ? – anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé hàng xóm giọt ngắn giọt dài ngồi bên cạnh bố mẹ của mình, đối diện là ba mẹ của Mỹ Hân với khuôn mặt đầy sự tức giận.
- Thằng k.h.ố.n n.ạ.n, sao mày dám làm hỏng cuộc đời con tao ????????????????????