Bằng tất cả sự ngạc nhiên, Phước Khánh bước từng bước nặng nề tiến về phía Linh Như, miệng lắp bắp:
- Sao em lại ở đây??? Còn hắn ta...Sao em lại cầm tay thằng con trai khác trước mặt anh???
Dù đang vô cùng lúng túng khi chạm mặt Phước Khánh trong trường hợp này nhưng Linh Như cũng còn đủ bình tĩnh để nhận ra rằng những lời nói của Phước Khánh quá sức phi lý và lố bịch. Sự ghen tuông được phát ra từ miệng Phước Khánh trong khi tay của anh vẫn nắm chặt lấy tay người con gái đứng bên cạnh. Bỗng chốc Linh Như mỉm cười. Nụ cười chua xót và cay đắng. Mọi thứ hình như chỉ có thế mà thôi. Không tới và cũng không lui được nữa rồi.
- Cô em sao thế??? Người ta hỏi thì trả lời đi. Sao lại đứng cười một mình vậy hả??? – Tăng Tiến xem ra vẫn luôn là người giữ được bình tĩnh nhất. Anh chàng ngây thơ, cầm tay Linh Như một cách “vô tình” nhắc nhở. Điều này càng khiến khuôn mặt Phước Khánh biến sắc nhiều hơn.
- Cái thằng ngạo mạn kia! Thả tay người yêu tao ra nhanh!!! – chút bình tĩnh cuối cùng của Phước Khánh tiêu tan, anh hét dựng lên khiến tất cả khách hàng có mặt xung quanh phải e ngại nhìn.
Tăng Tiến ra vẻ giật mình, vội vã thả tay Linh Như ra. Cô cũng giật mình, nhưng không phải là giật mình vì tiếng hét của Phước Khánh mà vì sự ích kỷ của anh ta đã khiến Linh Như ghê sợ. Phước Khánh có quyền lăng nhăng với bất kì cô gái nào, còn cô, trong mắt Phước Khánh cô chỉ được phép có anh. Ngoài anh ra mọi thằng đàn ông xung quanh chỉ là bọt biển. Như vậy thì đâu phải là tình yêu. Chỉ là sự chiếm hữu và ràng buộc mà thôi.
- Đừng hét to như thế! Anh không sợ làm cho cô gái đứng bên cạnh giật mình sao? – Linh Như thoáng chốc đổi sắc mặc, từ vẻ run sợ lo lắng sang vẻ lạnh lùng, đôi mắt nhìn thẳng vào Phước Khánh nói chậm rãi. Không những thế, cô còn chủ động cầm chặt lấy bàn tay của Tăng Tiến làm anh chàng ngẩn ngơ nhìn sang, đôi mắt nháy nháy với ý muốn hỏi: “Cô đang làm cái trò gì thế?”.
- Em...em...Thôi được rồi. Có gì chúng ta từ từ nói. Nhưng trước tiên em hãy buông tay tên ngạo mạn kia ra đi. Nếu có ghen tuông hay giận dỗi gì thì em cũng không nên làm cái hành động mất tự trọng ấy. Em lại là con gái nữa. Nghe lời anh nhé. Nghe...
BỐP!
Chưa kịp để Phước Khánh nói trọn câu, Linh Như đã ném thẳng vào mặt anh một cái tát như trời giáng khiến Tăng Tiến cùng mọi người hốt hoảng. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô dùng tay để tát vào mặt một ai đó. Vì theo suy nghĩ của Linh Như, khi đã dùng đến cái tát thì đồng nghĩa với việc mọi thứ đã đi đến đỉnh điểm và không còn cơ hội cho việc níu kéo. Có nằm mơ cô bé cũng không ngờ, cái tát đầu tiên là cái tát vào mặt người con trai mà bấy lâu nay Linh Như luôn đinh ninh rằng sẽ mãi đem lại hạnh phúc cho mình.
Phước Khánh im lặng sau khi hứng trọn bàn tay của Linh Như vào má mình. Đôi mắt anh rực đỏ, cả cơ thể run bắn lên. Mọi thứ trước mắt Phước Khánh bây giờ chỉ là những vệt cắt ngang dọc không hình hài, ở giữa là khuôn mặt đầy sự tức giận và đáng sợ của Linh Như. Suốt thời gian qua, hình ảnh Linh Như trong mắt anh không phải là con người như hôm nay, như thời điểm này. Phước Khánh có cảm giác rằng Linh Như trước mặt không còn là Linh Như mà anh quen và yêu nữa. Cứ như một người lạ. Một người lạ vừa đáng ghét vừa đáng sợ.
- Anh đau chứ? Tôi nghĩ là đau đấy. Vì tôi đã dùng hết sức cho cái tát vừa rồi. Chúng ta chia tay. Nhé! Đáng lẽ ra tôi nên nói câu này sớm hơn. Nếu vậy thì khuôn mặt đẹp trai của anh đã không phải ửng đỏ như bây giờ. Cứ sống tốt với thói trăng hoa và ích kỷ của mình. Nhưng đừng bắt tôi phải chấp nhận cách sống xấu xa ấy của anh. Vì đó là điều không thể.
Linh Như nói một cách rành mạch. Rành mạch đến ngỡ ngàng. Từng câu từng chữ như từng chiếc khăn lau sạch dần những nỗi đau và giọt nước mắt cho cuộc tình dang dở đã đến hồi kết thúc. Cô đã từng muốn níu kéo, muốn tha thứ và muốn quên đi mọi chuyện. Nhưng có vẻ như không phải cái gì muốn là được. Cách giải quyết cuối cùng là chấp nhận. Chấp nhận đau một lần để không phải ngàn lần cay đắng.
Như một tảng đá lạnh lùng, tàn nhẫn và vô tình, Linh Như quay lưng bước đi. Không ai níu lại, không ai giữ chân. Cô quay lưng để không còn nhìn thấy sự tồi tệ và thất bại của cuộc tình do chính mình xây dựng, cũng do chính mình đạp đổ đi. Tăng Tiến lặng thinh, lạnh mình đi theo Linh Như. Lần đầu tiên anh chàng chứng kiến sự nổi giận kinh hoàng của một người con gái khi bị người yêu phản bội. Bây giờ, cũng như Phước Khánh, Tăng Tiến cảm thấy đôi chút sợ hãi người con gái bé nhỏ đang mạnh mẽ cầm tay mình dẫn đi. Thế mới biết, trong tình yêu, thật ra không có ai yếu đuối. Chẳng qua là người ta muốn được yếu đuối để không phải làm tổn thương đối phương. Và đó chính là sự tôn trọng tình yêu. Tuy nhiên, mọi thứ đều có giới hạn. Vượt quá sự giới hạn đó thì gạch đá cũng hết tình với nhau.
- À quên! – Linh Như đột ngột dừng bước và thốt lên.
Sau vài giây, Linh Như thả tay Tăng Tiến ra và quay lại chạy thật nhanh về phía Phước Khánh khiến anh đã ngỡ ngàng còn kinh ngạc hơn.
Khi đã đứng trước mặt Phước Khánh, cô mỉm cười thật kiêu hãnh làm Phước Khánh bỗng chốc rợn người. Và rồi bằng một cái nhón chân, Linh Như đặt nhẹ vào môi người mà mới hôm qua thôi cô còn rất rất yêu thương một nụ hôn mỏng manh như pha lê sắp vỡ.
- Trả lại anh tình yêu của chúng ta.
Và Linh Như lại cười. Cô đến với tình yêu một cách kiêu hãng và ra đi cũng kiêu hãnh. Lần này thì đôi mắt Phước Khánh tối hẳn đi. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà tình yêu 2 năm trời của anh đã biến thành một đống giấy vụn vô giá trị, bị thiêu đốt và thổi bay ngay trước mặt anh. Đau hơn nữa khi mọi thứ đều do người con gái anh yêu thực hiện. Nhanh và đáng sợ không ngờ.
“Hết rồi nhé anh! Hết tình, hết nghĩa, hết cả yêu thương...”