- Nhóc tới đây có chuyện gì thế? – tôi vừa mở cổng vừa ái ngại nhìn con nhỏ. Không hiểu sao cứ mỗi khi thấy nó là da gà tôi lại nổi lên. Hix...
- Chị cầm lấy rồi vào thay đi, em đợi! – con nhỏ vừa cười híp mắt vừa chìa ra cho tôi một cái túi xách màu vàng.
- Thay cái gì cơ??? Nhóc bị gì vậy???
- Thì chị cứ cầm lấy rồi vào thay nhanh đi.
- Nè! Chị bực rồi nhé! Tự nhiên khi không em bắt chị thay cái này cái nọ. Sao em hư thế hả??? – vì không hiểu con nhỏ muốn gì nên tôi bất giác nổi khùng lên.
Và có lẽ tôi đã tự làm cho tình hình trở nên phức tạp. Con nhỏ sau khi nghe lời nói nặng vừa rồi của tôi, mặt mày đang tươi tỉnh thì bỗng chốc sa sầm cả lại và những giây tiếp theo thì nước mắt hai hàng chảy ròng ròng. Tôi hoảng hồn:
- Cái gì thế??? Sao tự nhiên khóc vậy hả???
- Huhu!!!!!!!!!!!!!!!
Nó ré to lên, cường độ càng lúc càng tăng dần. Tôi biết mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tồi tệ nên nhanh chóng xuống nước để ngăn cản sự để ý của hàng xóm xung quanh:
- Bình tĩnh! Nín đi! Chị lên thay liền! Thay liền!!!
Nói đoạn tôi phóng thẳng lên phòng và làm theo lời Phước Nghi. Sao số tôi luôn phải gắn với những con người kì cục như anh em nhà đó nhỉ??? Khổ quá! Khổ quá!
Khoảng 7 phút sau thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao và đứng trình diện con nhỏ. Khuôn mặt nó bây giờ hoàn toàn tươi tỉnh, không hề có dấu hiệu nào của sự khóc lóc như hồi nãy cả. Hừ...
- Như thế này là sao hả nhóc??? Tự dưng mày bắt chị ăn mặc như đi diễn văn nghệ thế này sao hả?
Tôi thắc mắc hỏi Phước Nghi khi nhìn xuống bộ váy xòe màu xanh ngọc cùng đôi giày cao gót 7 phân cộng thêm đống phụ kiện lằng nhằng đeo khắp người mình. Tất cả thứ đồ này đều nằm trong cái túi xách mà con nhỏ bắt tôi thay. Không biết nó lại bày ra cái trò gì kinh khủng nữa đây. Haizzz....
- Đẹp mà! Em lấy từ phòng mama cả đó. – con nhỏ nghiêng đầu trả lời ngây thơ.
- Cái gì???
- Thôi muộn rồi nè. Mình đi chị nha! Đi nào!!!
Và tôi bị Phước Nghi cầm tay lôi xềnh xệch ra phía chiếc xe hơi màu xám đứng đợi nãy giờ. Đám người đi theo con nhỏ nhìn tôi mà cứ bụm miệng cười. Trông tôi ngố lắm thì phải??? Huhu!!! Mình đang bị cái gì thế này??? Sao cứ bị một đứa nhóc 12 tuổi xỏ mũi rồi dắt đi hoài vậy nè??? Huhu...
Trong những lúc như thế này thì tôi cần lắm cái khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ của mình với tên tóc vàng. Nhưng đời đôi khi tréo ngoe, cứ mỗi khi tôi cần anh ta nghe những suy nghĩ của tôi thì anh ta lại không nghe được. Còn mỗi khi tôi tức giận lỡ miệng c.h.ử.i Phước Nguyên vài câu thì y như rằng anh ta nổi đóa lên trong đầu tôi. Thật là bực mình! Thật là không thể hiểu được!
...........................................
Chiếc xe hơi màu xám đưa tôi và con nhỏ tới trước cổng trung tâm văn hóa – nơi thường diễn ra mấy show diễn của những sao nổi tiếng trong giới ca sỹ. Cũng có vài lần tôi tới đây xem ca nhạc cùng nhỏ Mít nhưng nói chung là không thường xuyên. Mà nhắc tới nhỏ Mít là tôi lại thấy lòng buồn rười rượi. Không biết khi nào con nhỏ mới bình tâm trở lại. Haizz...
Cho dù tôi cao hơn Phước Nghi gần hai cái đầu nhưng lại giống như...con của nó khi cứ bị nhóc ta lôi đi hết nơi này đến nơi khác. Hình như con nhỏ đang đi tìm ai đó. Mà nếu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm chứ??? Sao cứ lôi tôi theo rồi khiến mọi người nhìn tôi chằm chằm. Có vẻ như mode thời trang mà Phước Nghi tròng vào người tôi rất chi là quái dị thì phải??? Xấu hổ đến muốn chui tọt xuống đất cho xong. Hừ...
Sau một thời gian vừa lục vừa tìm, con nhỏ dường như cũng tìm ra được nơi mà nó muốn đến. Và đó là...phía sau cánh gà của sân khấu!
- Oppa!!!!!!!!!!!!! – tiếng hét của Phước Nghi làm tôi giật bắn mình.
- Ơ! Nghi! Sao em lại ở đây???
Lần này thì chính xác là tôi muốn độn thổ luôn cho xong. Tại sao lại để cho tên tóc vàng nhìn thấy tôi trong bộ dạng kỳ cục này chứ??? Với lại anh ta đang giận tôi nữa. Tự mình vác xác tới đây chắc hẳn sẽ khiến Phước Nguyên nghĩ tôi chủ động tới xin lỗi làm lành. Ôi! Sao mà sống nỗi đây??? Huhu!!!
- Đây là ai thế em???
Câu hỏi của anh ta phát ra nghe thật nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng khác gì một cây 乃úa loại nặng nhất đập xuống đầu tôi. “Đây là ai thế em???” – làm sao tên tóc vàng có thể phát ngôn ra cái câu hỏi đáng ghét này được cơ chứ??? Dù cho hôm nay trông tôi có hơi “biến dạng” đi một chút vì phải mặc thứ trang phục kì quái này nhưng đâu đến mức khiến anh ta không nhận ra??? Cứ hễ mở miệng là nói yêu thương tôi mà bây giờ lại không nhận ra tôi ư??? Tức! Thật sự là tôi tức! Tức đến muốn xì khói lỗ tai! Tức đến muốn dụi thẳng cho anh ta một cú đấm vào bụng! Akkkkkkkkkkkkk
Chưa kịp để tôi thốt ra một lời trách móc nào thì không biết từ đâu, một cô gái ăn mặc sành điệu, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ cùng mái tóc bối lọn sà lại gần Phước Nguyên, ngang nhiên khoác tay anh ta và nói nũng nịu:
- Tình yêu! Hôm nay nhìn anh chất lắm đấy!
- Thế à? Dù biết đó là sự thật hiển nhiên nhưng vẫn cảm ơn lời khen của người đẹp!
Nhìn thấy nụ cười đểu của Phước Nguyên ( thực ra trong mắt tôi lúc này dù anh ta có cười kiểu gì thì tôi cũng cho là đểu) cùng ánh mắt chan chứa tình cảm dành cho cô gái kia mà lòng tôi dội lên từng đợt. Cho tới thời điểm hiện tại thì có vẻ như tôi đang không kiểm soát được cảm xúc của mình. Mắt tôi trợn tròn đầy tức giận, hai tay thì nắm chặt lại và run bắn lên. Cái kiểu giận mà không thể thể hiện ra là mình giận thật sự khó chịu vô cùng. Tôi cứ như muốn nổ tung, đầu óc rối bời và chẳng có chỗ cho lý trí của mình được quyền cất tiếng. Xem kìa, xem cái kiểu dịu dàng ga lăng với mấy em xinh đẹp chân dài của anh ta kìa. Hóa ra tên tóc vàng cũng chỉ có thế! Cũng chẳng hơn gì mấy thằng sở khanh đầy rẫy trong xã hội. Sao Phước Nguyên lại để tôi nhìn thấy bản chất thật của mình khi trong lòng tôi đã lỡ có hình bóng của anh ta chứ??? Độc ác! Đồ độc ác!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi cắn môi suýt bật cả ra máu và nuốt nước mắt vào trong. Nếu thể hiện sự ghen tuông ở đây thì chẳng xứng mặt Thục Nguyên này. Phải ngang tàng mà bỏ cuộc thôi. Thế là tôi khựng người lại rồi quay đầu bước đi. Rất bình thản, rất nhẹ nhàng, rất từ tốn mặc dù trong lòng bão tố nỗi cơn.
- Thục Nguyên!!!!!
Tên tóc vàng vội vã nắm tay tôi kéo lại. Có lẽ anh ta quá tự tin khi nghĩ rằng nếu làm như thế trước mặt tôi thì tôi sẽ nổi khùng và lên máu ghen tuông. Có khi cũng vì anh ta muốn cho tôi nếm cảm giác tức giận mà lúc trước anh ta phải chịu khi nhìn thấy tôi ôm chú Bảy. Nhưng anh ta đã đánh giá nhầm “địch thủ” rồi. Tôi thuộc dạng người càng nổi điên càng tỉnh táo. Khi cảm xúc bị dồn nén đến cực độ thì tôi càng thể hiện sự bình thản và nhẹ nhàng.
Tôi đã nghĩ rằng lúc anh ta cầm tay mình kéo lại thì tôi sẽ quay sang tát cho anh ta một phát thật đau cho bõ tức. Nhưng bây giờ tôi thấy không cần thiết phải làm như thế! Vì nói cho cùng tôi cũng chẳng là gì của Phước Nguyên. Hành động như vậy thì quả thật không hợp lý chút nào. Tôi cũng có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Và tôi không cho phép bản thân làm mất đi niềm kiêu hãnh đó.
Và thế là tôi nhẹ nhàng ( nhưng đầy dứt khoát) bỏ tay anh ta ra và đi thẳng. Không quay đầu nhìn lại. Không chần chừ bước chân. Phải bình thản...phải bình thản...
Phước Nguyên không đuổi theo tôi. Vì hình như đã bị mấy ông làm chương trình giữ lại để tiếp tục công việc chuẩn bị cho màn biểu diễn sắp bắt đầu. Ra đến tiền sảnh nhà văn hóa thì tôi bắt đầu khóc. Cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Từ khi quen anh ta hình như cảm xúc tôi luôn thay đổi theo những hướng kì lạ, nó luôn bị kéo căng đến đỉnh điểm và bắt tôi phải chịu đựng mặc dù đôi khi sự việc xảy ra không phải phức tạp hay rắc rối cho lắm. Như chuyện hồi nãy chẳng hạn, thực ra việc anh ta ân cần với một nữ đồng nghiệp cũng đâu phải là quá đáng, cũng đâu đến mức khiến tôi phải phát điên như vậy. Nhưng cảm xúc của tôi lại đi theo chiều hướng như thể anh ta đã phạm một lỗi gì đó ghê gớm lắm. May mắn là tôi chưa làm điều gì cả. Hức...
Mặc dù tôi rất muốn về nhưng tôi lại không về được. Thứ nhất là không có xe. Thứ 2 là không có tiền để đi taxi. Đi bộ thì chắc có lẽ về thấu nhà thì tôi sẽ phải bế quan tỏa cảng một tuần vì không đi lại được. Từ đây về nhà tôi phải hơn 10 cây số là ít. Đứng ngơ ngẩn một hồi tôi cũng đành vào khán phòng để xem ca nhạc. Bây giờ chỉ còn biết đợi nhóc Phước Nghi để nó đưa tôi về mà thôi. Haiz. Thật chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào.
Mới bước vào trong tôi đã nghe tiếng nhạc xập xình. Nhìn lên thì hóa ra là một màn nhảy hiphop của nhóm nhảy gì gì đó rất nổi tiếng ( trí nhớ tôi vốn không được tốt, nhớ được cái tên thì quên hình, nhớ được hình thì quên tên). Vì vào sau nên tôi chỉ có thể ngồi ở hàng ghế sau cùng. Hix...
Sau tiết mục nhảy thì đến tiết mục của cái cô ca sỹ vừa rồi khoác tay Phước Nguyên. Và tôi lại thấy bực mình. Hết sức bực mình. Vì thế nên cho dù cô ấy có hát hay thật thì tôi vẫn nghe như tiếng...mèo kêu mà thôi. Khi cục tức đang ngày càng lớn dần thì bỗng dưng người tôi lại tê liệt cả đi. Mọi thứ âm thanh dần dần tắt ngúm và trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh tên tóc vàng. Tôi thấy anh ta bước ra sân khấu, đang vẫy tay mỉm cười chào khán giả thì từ hàng ghế phía dưới bay lên một...cục gạch. Và như mọi lần, cứ đến hồi gay cấn là tôi lại trở về trạng thái bình thường. Nhìn lên thì cô ca sĩ đã hát gần hết bài, nếu tôi đoán không nhầm thì sau tiết mục này sẽ đến phần trình diễn của Phước Nguyên. Chần chừ một vài giây, tôi đứng bật dậy và chạy đi tìm tên tóc vàng. Bị một cục gạch cỡ bự như thế ném vào người thì chắc là không nhẹ đâu. Không hiểu sao tên tóc vàng này cứ hay bị người khác đánh lén vậy nhỉ??? Mà cũng đúng thôi. Ai bảo anh ta đối xử tàn nhẫn với tôi làm gì? ( nói thế thôi chứ trong lòng tôi bây giờ nóng còn hơn bếp lửa +_+)
Lúc tôi chạy tới phía cánh gà thì cũng là lúc người dẫn chương trình giới thiệu tiết mục của Phước Nguyên. Anh ta đang chỉnh sửa lại áo quần vào chuẩn bị bước ra sân khấu. Tôi cố gắng chạy thật nhanh mong sao có thể níu kịp anh ta lại.
Nhưng hình như là không kịp...
- Phước Nguyên! Dừng lại!!!