Sau vài giây im lặng, chú Bảy từ từ thả tay tôi ra và bỏ đi. Tôi nhìn theo mà người vẫn run lên vì hoảng sợ. Việc tôi có người yêu khiến chú ấy bất bình thường đến như thế cơ à ??? Mà tôi đã có đâu ??? Sao chú Bảy lại hành động như vậy nhỉ ??? Rắc rối quá ! Đúng là không thể hiểu được lũ con trai muốn gì và nghĩ gì nữa !!!
Ở nhà một mình, tôi chạy tới tủ lạnh kiếm mấy thứ đồ ăn linh tinh rồi nhảy ùm lên ghế sofa làm bạn với cái tivi. Mùa hè chán nản này chỉ có anh bạn hình vuông là khiến tôi giải tỏa được phần nào nỗi bức bối.
Xem nào...Kênh VTV3 đang chiếu phim Cảnh sát hình sự, phim này tôi coi rồi. Kênh VTV1 là thế giới động vật, cái lưỡi dài ngoằng của con rắn hiện lên trên màn hình khiến tôi giật bắn mình, vội vã chuyển kênh. Còn đây là kênh nào nhỉ ??? À ! Kênh dành cho V-Pop. Thật lòng mà nói đã từ lâu lắm rồi tôi không để ý tới nhạc trẻ trong nước, những cái mang tên là « thảm họa V-Pop » khiến tôi không còn đủ kiên nhẫn để nghe nhạc Việt nữa. Và trái tim yêu nghệ thuật của tôi đã hướng sang xứ sở Kim chi với cả một thời đại K-Pop đang phát triển cực kì mạnh mẽ. Mà không chỉ có mình tôi, nguyên cả lớp cấp 3 của tôi ngày nào cũng SuJu, DBSK, Beast, SNSD, 2NE1, ... Chúng tôi thuộc lòng profile của tất cả thành viên trong nhóm những nhóm nhạc đó và tất nhiên là bài hát nào của họ chúng tôi hoàn toàn có thể hát ngon lành ( Mặc dù không hiểu tiếng Hàn cho lắm @@). Nghệ thuật mà ! Không có biên giới và khoảng cách ! Cái gì đẹp và độc đáo thì yêu thôi !
Đang tính chuyển kênh thì gương mặt ca sĩ xuất hiện trên màn hình đã khiến tôi phải ngẩn người một vài phút. Không phải vì ca sĩ này đẹp, cũng không phải vì giọng hát hay bài hát hay mà là vì ca sĩ đó không ai khác chính là tên tóc vàng ! Mấy tuần trước mới nhập viện đó mà bây giờ đã uốn é.o trên sân khấu rồi à ??? Phục hồi cũng nhanh thật !
Phải nói sao nhỉ ??? Cái hôm đầu tiên tới giúp việc nhà Phước Nguyên tôi cũng có nghe ông anh tiền xu nói tới việc chụp ảnh và họp báo gì đó. Hôm ở trung tâm mua sắm lão Tú cũng có nói tên tóc vàng ở đấy để chuẩn bị cho buổi kí tặng fan. Tôi vốn ác cảm với cái gia đình quái dị đó nên không mấy quan tâm đến những chi tiết này. Bây giờ mới biết tên tóc vàng cũng là người nổi tiếng. Cái mặt tên này cứ như em bé nên nổi tiếng là đúng thôi, đang có xu hướng thích boy cute baby mà. Tôi thì thấy mặt hắn y hệt con gái, buồn là đẹp hơn cả con gái chứ chẳng có chút nam nhi đàn ông gì hết. Nhìn là đã thấy èo uột và yếu đuối rồi. Xem kìa ! Mấy trăm cô gái đang hú hét dưới sân khấu trông náo nhiệt và mãnh liệt vô cùng. Được hâm mộ đến thế cơ à ??? Ai làm fan tên biến thái này chắc cũng biến thái. Nản !
Bỗng cái cảm giác quái lạ ấy lại xuất hiện khiến tôi đánh rơi cả gói Poca xuống đất. Cứ mỗi lần bị như vậy là người tôi mệt mỏi vô cùng, cứ như không còn sức sống nữa. Cái gì đang hiện ra trước mắt tôi nữa thế này ??? Tên tóc vàng ! Lại là tên tóc vàng ! Hắn ta đang cầm micro hát, không khí xung quanh ồn ào náo nhiệt...và...đột nhiên dàn đèn ở ở trên đầu nơi Phước Nguyên đứng rơi ầm xuống... Á á á....
« Không ! Không ! Phước Nguyên ! Phước Nguyên ! Coi chừng dàn đèn phía trên ! Tránh ra ! Tránh ra !!! »
Tôi hét ầm lên, nhưng kì lạ là tôi không phát ra được thành tiếng. Cứ như khi bị bóng đè, dù muốn la thật to nhưng không thể nào la được. Mồ hôi đầm đìa, hai tay tê cứng lại, tôi như đang trải qua một cuộc chiến thập tử nhất sinh với một thế lực nào đó rất đáng sợ.
Đột ngột mọi cảm giác biến mất, người tôi trở lại với tình trạng bình thường. Nhìn lên tivi, màn hình máy quay rung rung và tôi thấy đúng là dàn đèn của sân khấu đã rớt xuống, mọi thứ hỗn độn, khán giả chạy náo loạn. Vì đây là chương trình trực tiếp nên máy quay không kịp cắt sóng. Tên tóc vàng ! Tên tóc vàng đâu rồi ??? Nhịp tim của tôi lại tăng nhanh. Và cảm giác khó thở lại xuất hiện. Chẳng lẽ hắn đã... ??? Không ! Không thể nào !!!
Nước mắt chực rơi vì hoảng sợ, tôi vui mừng tột độ khi nhìn thấy Phước Nguyên lấp ló phía bên trái của sân khấu. Hắn ta vẫn bình thường ! Hura ! Hắn ta vẫn bình thường !!! Phải chăng hắn nghe được tiếng hét của tôi ??? Nhưng điều đó xem ra là quá phi lý ! Kệ ! Dù sao tên tóc vàng cũng đã an toàn...Thế là đủ rồi !!!
Tắt xong tivi mà người tôi vẫn chưa hết run. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và đáng sợ. Tại sao tôi luôn là người thấy trước được những nguy hiểm sẽ xảy ra với tên tóc vàng nhỉ ??? Hay là tôi có giác quan thứ 6 ??? Có thể lắm chứ !!! Mà không suy nghĩ nữa... Cứ nghĩ tiếp thì tôi sẽ bị điên mất !!!
.............................
Chiều...
Dọn dẹp xong nhà cửa, tự nhiên tôi muốn đi ra ngoài. Không biết vì sao lại thế !
- Bác Năm ơi ! Cho cháu mượn xe đi chơi một chút nha !
- Uh ! Mà cháu đi xe máy đã thạo đâu ! Cẩn thận ! Nên nhớ cháu là người phụ nữ quan trọng nhất của bảy người đàn ông lẫn đó !
- Hix ! Bác cứ trêu cháu hoài !!!
Tôi đỏ mặt dắt con Exciter ra sân. Khả năng chọc phá người khác bằng lời nói của bác Năm càng lúc càng lên level.
Nói ra chắc các bạn không tin. Nhưng thực sự là tôi lái xe mà không biết mình đang lái đi đâu. Cứ như có người nào đó đang lái xe thay tôi vậy ( nói như người bị tâm thần ấy ! +_+)
Tôi dừng xe tại cầu Phong Vũ – cây cầu đẹp nhất của thành phố. Dựng xe một bên lề, tôi tiến lại lan can và dựa lưng vào đó. Gió thổi nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy lạnh.
Tiếng bước chân vang lên bên tai tôi. Vì sao nhỉ ??? Người đi trên cầu rất đông, tại sao một âm thanh nhỏ như tiếng bước chân mà tôi lại nghe thấy được nhỉ ???
Theo phản xạ, tôi quay người lại nhìn.
Là tên tóc vàng !!!
Phải ! Phước Nguyên đang đứng trước mặt, cách tôi khoảng 5 bước chân, trông một bộ trang phục đúng chất người nổi tiếng. Hôm nay hắn còn đeo kính nữa chứ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên tóc vàng một cách rõ ràng và chính diện như thế này. Không biết diễn tả làm sao nữa...
Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau trong im lặng. Tôi không muốn nói gì cả. Đúng hơn là không biết nói gì...Có gì đó rất lạ khiến tôi rùng mình liên tục.
« Cô...cô nghe được suy nghĩ của tôi không ? »
Tôi giật mình. Cái gì thế này ??? Sao đầu tôi lại vang lên giọng nói của hắn ??? Nguy rồi ! Tôi điên thật rồi !!!
« Cô nghe được phải không ? »
Tôi trợn tròn mắt. Rõ ràng là giọng của hắn. Nhưng từ nãy đến giờ Phước Nguyên không hề mở miệng. Vậy tiếng nói trong đầu tôi là ở đâu mà có ??? Hay là....
« Anh đang nói với tôi hả ??? »
« Uh »
Và chúng tôi đồng thanh hét lên. Mọi thứ bây giờ nằm ngoài khả năng nhận biết và mức chịu đựng của tôi, và có lẽ Phước Nguyên cũng cảm thấy như vậy. Khuôn mặt tên tóc vàng lộ rõ sự ngỡ ngàng và sợ hãi. Tôi cũng không khá khẩm hơn. Thế này là thế nào ??? Chúng tôi nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ ư ??? Không !!! Không !!!.............................