"Không nói chuyện với chị!"
Lâm Thất hừ lạnh, phớt lờ luôn chị gái mình.
"Đấy! Bảo sao Tiểu Phi giận dỗi bỏ về! Cái tính chảnh chó của mày khó bỏ quá!"
"..."
"Không nghe lời khuyên thì thôi! Ráng mà chịu!"
Lâm Vy vừa mới nói xong, Lâm Thất bỗng đứng bật dậy, bước đến đứng đối diện với chị gái mình.
"Suy nghĩ lại rồi à?"
"..."
"Lòng tự tôn mày đáng giá lắm hả quỷ nhỏ? Tới câu nhờ giúp đỡ cũng buồn lên tiếng là sao? Tao là chị gái mày đó nha, muốn bị ăn đập không?"
"Dạ! Chị ơi, xin hãy giúp em!"
"Nói nhỏ nhẹ không nghe cứ muốn nặng lời mới chịu nghe! Tại mày mà chị cũng bị mang tiếng!"
Lâm Thất thầm nguyền rủa trong lòng, thói côn đồ của cậu ta không phải tự nhiên mà có đâu, phải có gen của người trong nhà thì mới có được Lâm Thất của ngày hôm nay đó chứ.
•••
Sáng hôm sau, tôi chẳng còn sợ hãi khi đối diện với Lâm Thất nữa, tôi lại tiếp tục đi học một mình, cũng chẳng cần phải nhờ đến Mạc Vũ làm cứu tinh.
Lâm Thất canh đúng ngay lúc tôi vừa ra khỏi nhà là cậu ta đã luống cuống xách xe đạp đi theo sau tôi rồi, tôi biết đó chứ nhưng giả vờ không thấy thôi.
Vừa đến lớp là tôi đã ngồi ngay vào chỗ của mình, lấy tập sách ra học bài, không muốn để ý ai trong lớp nữa.
Lâm Thất cũng vào lớp, cậu ta cũng ngồi vào chỗ của mình, hết gãi đầu rồi tới thở dài.
Mãi một lúc sau, đột nhiên cậu ta đứng bật dậy, định tiến về phía tôi thì ở trước cửa lớp đã nghe tiếng kêu rần rần của đồng bọn mình.
"Đại ca, có đặc sản mới đang chờ đại ca đến xơi nè!"
"Cái lũ này..."
"Chị dâu, chị ra ăn cùng luôn cho vui!"
Họ réo gọi tôi với thái độ rất là chân thành, nhưng hành động đáp trả của tôi đã khiến họ tái mặt đến mức không dám lên tiếng nữa.
"Chị dâu cái gì? Biến!"
Ngay cả Lâm Thất đứng đó cũng bị tôi hù đến căng cả mặt, cậu ta có chút bối rối, sau đó chạy nhanh ra khỏi lớp rồi lườm từng tên một.
"Một ngày không dìm được tao ngày đó tụi mày ăn ngủ không yên à?"
•••
Trong tiết học, tôi cũng không để ý đến Lâm Thất nữa, nếu có bài nào không hiểu, tôi sẽ mạnh dạn đến hỏi Mạc Vũ, qua những hành động này, chắc hẳn Lâm Thất cũng phải biết tôi đang giận đến cỡ nào rồi chứ.
Đến giờ ra chơi, đột nhiên bụng tôi lại đau một cách bất thường, sau đó lại cảm thấy hơi ướt ướt, tôi vội chạy ngay vào nhà vệ sinh mới phát hiện hôm nay đã tới ngày rụng dâu, xui xẻo là tôi lại không mang theo băng vệ sinh để đề phòng, cũng may là không bị lộ ra, nhưng tôi phải làm sao đây? Không lẽ cứ ở trong này luôn?
Thêm hai chuyện xui xẻo nữa là phòng tôi chẳng có giấy vệ sinh để lót đỡ, cũng chẳng có bạn nữ nào trong nhà vệ sinh cả, làm sao tôi nhờ họ giúp đây?
•••
Lâm Thất bước vào lớp, ngó ngang ngó dọc tìm tôi nhưng không thấy, cậu ta đành cắn răng, nhẫn nhịn hỏi Mạc Vũ.
"Này!"
"Hả?"
"Có thấy Tiểu Phi ở đâu không?"
"Hình như cậu ấy vừa ra ngoài!"
"Ra ngoài... là đi đâu?"
"Tớ cũng không biết!"
Lâm Thất gật đầu, có chút vui vui trong lòng, cũng phải thôi, tôi có là gì của Mạc Vũ đâu, đi đâu còn cần phải báo cáo với Mạc Vũ nữa sao?
Lâm Thất ngồi ở chỗ của tôi để đợi tôi vào lớp, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy tôi đâu, cũng sắp hết giờ ra chơi luôn rồi.
Đúng lúc cô bạn ngồi dưới tôi chú ý tới hành động của Lâm Thất mà cười cười hỏi.
"Sao vậy? Cậu đợi Tiểu Phi sao?"
"Ừ!"
"Mà Tiểu Phi đi cũng lâu ghê! Không biết là đi đâu nữa! Vừa nãy tớ thấy cậu ấy ôm bụng chạy ra ngoài đấy."