Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Thất, sau đó lại ngước nhìn trời mà phán.
"Trời hôm nay đâu có nóng, sao cậu lại bị ấm đầu vậy?"
Lâm Thất cắn răng mà trả lời, nhục đến nỗi không dám ngước đầu lên để nói chuyện với tôi, liêm sỉ của cậu ta bị mất hết rồi.
"Cậu bảo tớ vừa nhảy vừa xin lỗi mà!"
"Cậu làm theo thật à?"
"Thì cậu bảo thế mà!"
"Lúc đó tớ không biết nên nói gì với đám bạn của cậu nên kiếm cớ chuồn đi thôi! Chứ tớ biết là cậu dễ gì làm theo lời tớ, ai mà ngờ ..."
Tôi vừa thở dài vừa giải thích, nhưng mà được nhìn thấy điệu bộ vừa xin lỗi vừa nhún nhảy của Lâm Thất dễ thương quá đi mất, cô phải cảm ơn đám bạn của cậu ta vì đã để cô được chứng kiến cảnh tượng có một không hai này.
Lâm Thất nghiến răng, thầm mắng trong lòng, chiều nay sẽ tiếp tục xử đẹp mấy thằng kia.
"Được rồi! Tha lỗi cho cậu đó!"
Tôi cố nhịn cười mà lên tiếng.
"Thật sao?"
"Tớ cũng không giống như ai kia nên sẽ không tính toán gì nhiều!"
"..."
"Thôi, đừng để bụng nữa! Tớ tha thứ cho cậu thật mà!"
Tôi vỗ vai Lâm Thất mà hào phóng nói, vừa định quay người rời đi lại bị cậu ta nắm bả vai kéo lại.
"Vậy... chiều nay cậu có đến chỗ của Mạc Vũ không?"
"Không biết nữa! Để tớ về xin mẹ!"
"Còn phải xin mẹ?"
"Không biết là tại ai kia nói năng lung tung, hại tớ bị quản giáo nghiêm ngặt như vậy."
"..."
•••
Giờ ra chơi, tôi không có ra canteen ăn như thường ngày mà ở trong lớp chép lại bài tập hóa lúc nãy, môn này cứ như khắc tinh của tôi vậy, chỉ vì môn này mà ngày nào tôi cũng phải khổ sở như thế.
"Sao thế? Khó hiểu lắm à?"
Mạc Vũ ngồi ở phía trên tôi, quay xuống nói chuyện cùng tôi.
"Ừ! Không hiểu gì hết!"
"Để tớ chỉ cậu!"
"Cảm ơn..."
Tôi còn chưa kịp dứt lời, cuốn vở hóa của tôi đã bị ai đó giật lấy, tôi ngước lên nhìn cái người ngang ngược đó, cũng không có bất ngờ gì khi người đó chính là Lâm Thất.
"Chiều nay tôi sẽ cùng Tiểu Phi giải bài tập này!"
Lâm Thất vừa nói xong, sau đó trừng mắt nhìn tôi.
"Hình như sáng nay cậu đi học vội, chưa kịp ăn sáng, xuống canteen đi."
"Tớ ăn rồi..."
"Đi!"
Lâm Thất mạnh bạo kéo tay tôi rời khỏi lớp học, tôi vội quay đầu cười và nói xin lỗi với Mạc Vũ.
Chẳng hiểu hôm nay đầu óc của tên Lâm Thất này có vấn đề gì, đột nhiên lại làm ba cái hành động chẳng giống thường ngày chút nào.
Cậu ta lôi tôi xuống canteen, bảo tôi đứng đợi ở ngoài, còn cậu ta thì vào trong mua đồ ăn cho tôi.
"Cầm lấy!"
"Nhiều vậy sao?"
Tôi nhíu mày nhìn đống bánh trên tay, sáng nay tôi đã ăn no như vậy rồi, giờ nhìn thấy đồ ăn cứ bị ngán, không hiểu con mắt nào của cậu ta nhìn thấy tôi bỏ bữa, bộ mới sắm thiên lý nhãn để theo dõi người khác à?
"Cột tóc mới sao?"
"Hả?"
Tôi ngạc nhiên, sau đó vui vẻ trả lời - "ừ! Là scrunchies mới đó! Thấy đẹp không?"
"Cho tôi đi!"
"???"
Lần này tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang về đầu óc của Lâm Thất rồi, không biết hôm qua về nhà cậu ta có bị đập đầu ở đâu không? Hành động hôm nay của cậu ta...làm tôi sợ hãi quá.
Tôi bối rối tháo scrunchies của mình xuống rồi đưa cho cậu ta.
"Cậu... lấy làm gì vậy?"
"Đánh dấu chủ quyền!"
Lâm Thất đeo vào tay cậu ta, sau đó nháy mắt với tôi rồi rời đi.
Sốc, sốc quá sốc!!! Sốc không nói nên lời luôn!
•••
Lâm Thất nhìn xuống scrunchies đeo trên tay của mình mà mỉm cười, ung dung sang lớp bên cạnh tìm mấy thằng bạn của mình, vừa bước vào lớp đã nghe tụi nó cười rần rần.
"Tụi mày thấy video đại ca nhảy điệu xin lỗi với crush chưa?"