Không Nhiều Thứ Quan Trọng - Chương 63

Tác giả: Angel_Of_Rebelling

Đám cưới Ngọc Hưng.
Tất cả phải đến khá sớm để tiếp khách hộ chú rể. Khánh Nam và Viết Quân vì mới về nước hôm qua nên chưa nói chuyện với Minh Phương được, đã bỏ việc mà chạy biến lên phòng cô dâu “hóng hớt”.
Minh Phương lúc này đang ngồi 1 mình, hồi hộp, lo lắng. Chiếc váy cưới bỗng nhiên làm cô trở nên thực sự dịu dàng và nữ tính. Nhưng vừa nhìn thấy Khánh Nam với Viết Quân, Minh Phương đã đoán biết không phải chuyện gì tốt đẹp và lấy lại bản chất thường ngày.
- Mừng quá! Mừng quá! Mừng đến phát khóc lên được. A ha ha! – Viết Quân và Khánh Nam đang ngồi nhìn Minh Phương trong bộ váy cưới và cất tiếng cười sằng sặc.
- Hai cậu thôi ngay đi! Nếu không tôi sẽ đá hai cậu bay ra sân đấy.
- Tôi mừng thật mà. Chắc tống được cậu đi, ba mẹ cậu cũng mừng lắm.
- Sao nhỉ? Giống như là… “gái già” quá lứa lỡ thì…
- Biến hết ra ngoài!
- Kìa Minh Phương! Sắp làm cô “râu” thì phải dịu dàng hiền thục chứ.
- Khổ thân cho cái thằng vớ phải của nợ như cậu.
Viết Quân và Khánh Nam, cứ mỗi đứa nói một câu, như thể là “người tung kẻ hứng”, khá là ăn ý.
- Biến! – Minh Phương hét lên tức giận.
Thấy thế, cả Khánh Nam và Viết Quân lại càng ” sặc sụa” hơn, đúng lúc Hà Ly bước vào.
- Thì ra hai cậu ở đây. Khương Duy đang tìm 2 cậu.
Khánh Nam chỉnh lại tư thế, mỉm cười.
- Đã lâu rồi mới được gặp Ly. Nhìn Ly khác quá. Ly giờ thế nào rồi?
- Ly vẫn thế thôi. Nhưng giờ đã biết tự kiếm tiền thay vì tiêu tiền ba mẹ như trước rồi.
- Ly vẫn làm bên đó hay là về nước? Chuyện tình cảm thì sao?
- Ly vẫn ở bên đó. Công việc cũng ổn định mà. Còn chuyện tình cảm thì… – Hà Ly chợt nhìn thẳng vào Khánh Nam – Ly vẫn chưa có gì cả.
Khánh Nam cũng chỉ là thuận miệng hỏi xã giao thôi, ai ngờ câu trả lời của Hà Ly… lại là như thế. Cậu còn chưa biết nên nói gì thì Viết Quân đã lên tiếng.
- Ra ngoài xem Khương Duy tìm có việc gì đi mày. Minh Phương! Chúc mừng cậu. Hà Ly, chúng tôi ra ngoài kia trước nhé.
Khánh Nam cười cười rồi vội vàng đi theo Viết Quân. Vừa bước ra khỏi cửa, Viết Quân đã “rì rầm” vào tai cậu.
- Vẫn yêu mày như 5 năm trước thì phải.
- Mặc xác! Tao chả quan tâm.
Viết Quân đưa tay lên khoác vai Khánh Nam, cười cợt vẻ gian xảo.
- Chỉ quan tâm mình Serina thôi. Nhỉ?
Khánh Nam tiện tay huých vào bụng Viết Quân 1 cái.
- Là Serina quan tâm tao, chưa có vế ngược lại. Hiểu chưa?
- Cái đó thì làm sao mà tao biết được. Nghe nói con bé đó sang Đức học chỉ vì mày mà.
- Hai đứa mày nói chuyện gì?
Khương Duy từ chỗ nào nhảy bổ vào giữa, gỡ tay Viết Quân đang khoác vai Khánh Nam ra. Khánh Nam nhìn sang Khương Duy.
- Tụi tao đang tự hỏi khi nào mày giống Ngọc Hưng hôm nay.
Như chạm đúng vào những gì Khương Duy đang nghĩ trong lòng, cậu buông hai thằng bạn ra, vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc và không hiểu sao tự nhiên lại bước đến bên cửa sổ, nhìn lên trời đầy mơ mộng.
- Tao đang nghĩ xem có nên cầu hôn luôn tối nay không. Hai đứa mày thấy thế nào? Liệu cuối năm nay kết hôn luôn có được không nhỉ? Khi nào kết hôn tao cũng sẽ tổ chức hôn lễ ở đây, phong cảnh rất đẹp. Hai đứa mày sẽ làm phù rể cho tao. Tao có nên ra nước ngoài chụp ảnh cưới không nhỉ? Mà đi tuần trăng mật ở đâu được? Tao cũng sẽ mặc vec trắng như Ngọc Hưng này, rồi…
Khánh Nam và Viết Quân đứng im sau lưng Khương Duy, quay sang nhìn nhau rồi cùng làm vẻ mặt thương cảm, hai thằng khoác tay nhau đi tiếp, mặc xác Khương Duy vẫn còn đang mơ mộng một mình và mãi 1 lúc lâu sau mới tức giận đuổi theo.
- Mày cứ đứng đấy mà nhìn lên trời mơ mộng tiếp đi.
Thực ra, khi Khương Duy nói lên những suy nghĩ về đám cưới tương lai của mình, Viết Quân đã ước gì… mình cũng có thể như thế, có thể có một đám cưới hạnh phúc với Linh Như, một đám cưới lãng mạn như những gì Khương Duy đang mơ tưởng…
- 3 đứa làm cái gì ở đây? – giọng Mai Chi lanh lảnh ở đầu hành lang.
- A! Chị Chi!
- Được rồi chị em gì nói sau. Xuống tiếp khách cho Ngọc Hưng đi, khách đông quá. Bọn chị tiếp không kịp.
*
* *
Sau khi bị chị Mai Chi xách cổ lôi xuống sân, 3 thằng nhanh chóng đi tiếp khách cho Ngọc Hưng. Nói thế cho oai, thực ra túm tụm lại 1 góc nói chuyện. Khách khứa thích ngồi sao thì mặc kệ. Họ là người lớn, tự biết tìm chỗ mà.
- Mày! – Khánh Nam đưa cho Viết Quân 1 li rượu rồi quay sang Ngọc Hưng – Đúng là có nằm mơ em cũng chưa bao giờ nghĩ anh lại yêu Minh Phương cả. Hơn nữa lại cưới sớm như thế này…
- Người ta bảo ghét của nào trời trao của nấy mà. – Đăng Thành thêm vào.
- Tao ngay từ đầu có ghét Minh Phương đâu. Hơn nữa bây giờ Minh Phương lại sắp trở thành vợ tao nữa. – Ngọc Hưng vừa nói vừa cười 1 cách hạnh phúc.
- Nhìn mày hớn hở chưa kìa. – Bảo Đông bĩu môi.
- Khi nào mày yêu thực sự thì mày sẽ hiểu. Mà sao mãi chưa thấy Quốc Trường nhỉ?
- Đang tắc đường. Nó đến ngày giờ đấy.
- …
Cả lũ đang hớn hở bàn tán thì Viết Quân có điện thoại. Vì ở đây ồn ào quá nên cậu đi ra ngoài.
- Hello?
- – giọng Quốc Trường-Shiki tỏ vẻ nghiêm trọng.
- Ừ. – Có lẽ Quốc Trường đã nhắc hơi thừa, vì 5 năm nay có bao giờ Viết Quân để lộ cảm xúc đâu.
-
Việc Shiki gọi cả họ tên Khánh Nam ra như thế, báo trước cho Viết Quân biết về 1 chuyện thực sự tồi tệ có liên quan đến Khánh Nam và cậu cần chuẩn bị tâm lý.
- Nó đang ở chỗ Ngọc Hưng, cách chỗ anh đứng 50m.
-
Viết Quân vẫn nhìn vào mấy chùm bóng bay, tay hơi siết chặt ly rượu Khánh Nam đưa hồi nãy. Hình như là thuốc ngủ. Thảo nào cậu thấy đầu óc hơi quay quay. Nhưng… Viết Quân bắt đầu hoang mang về Khánh Nam, tuy vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thường, hơn nữa lại có phần tươi cười hớn hở.
- Hình như là thuốc ngủ. Anh thấy buồn ngủ.
Shiki thở không ra hơi, hổn hển nói tiếp.
-
Shiki tắt máy, không để Ji Hoo nói thêm lời nào. Cậu nhìn hình ảnh Khánh Nam và hội bạn qua tấm gương rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, người của cậu đã sẵn sàng ngoài ấy. Khánh Nam… Khánh Nam…
- Ai gọi vậy mày? – Khánh Nam đột ngột vỗ vai Viết Quân.
- Hamasaki lệnh cho tao phải về trong ngày mai, không được ở đến cuối tuần nữa. – Viết Quân tỉnh bơ nói tiếp – Mà cái ông dưới kia có phải Tuấn Vũ không? Cái ông đang đứng ngoài cổng kia kìa.
Khánh Nam nghiêng người nhìn ra.
- Ừ. Anh ấy đang làm cho công ti của ba rồi. Chắc ở ngoài đó tiếp khách cho Ngọc Hưng.
- Ra đó không? Đến nói chuyện với ông ý 1 tí. 5 năm rồi tao cũng chưa gặp.
Viết Quân vừa nói vừa đi ra phía cửa. Khánh Nam đang định bước theo thì bị Đăng Thành tóm lại.
- Nhìn kìa. – Đăng Thành hất mặt về phía cuối phòng – Bồ mới của Tuấn Anh đấy. Cái thằng cha cao cao gầy gầy, đầu hoi hói đấy. Dạo này nó thay bồ như thay áo. Tuần trước còn cặp với 1 thằng tóc đầy đầu, tuần này đã thay bằng 1 đứa rụng hết tóc. Thấy bảo mới gặp từ hôm về nước thôi.
Vài giây lơ là của Khánh Nam, đã bỏ qua việc Viết Quân bước lên 1 chiếc xe và phóng vụt đi.
*
* *
- Có chuyện gì? – Viết Quân hỏi người đàn ông đang lái xe.
- Tôi không rõ, thưa ngài. Hình như chuyện này có liên quan đến ngài Billy Wilson, ngài Brian Franks, ngài Hamasaki, ngài Sanzenin và cả cô Wilson nữa.
Nghe thấy nhắc đến “cô Wilson”, Viết Quân hơi nhướn mày lên 1 chút rồi lại thu ánh mắt lại.
- Shiki có nói thêm gì nữa không?
- Ngài ấy nói ngài cần về Tokyo ngay bây giờ. Và… chúng tôi sẽ được phép Gi*t ૮ɦếƭ bạn của ngài, nếu họ gây cho ngài 1 vài khó khăn trên đường đi.
Viết Quân thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu không thể chờ đến sân bay, gặp Quốc Trường rồi mới hỏi nữa, Viết Quân gọi lại luôn.
- Shiki! Anh đang trên ô tô. Nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra.
-
Không hiểu Shiki nói gì mà bàn tay Viết Quân càng ngày càng siết chặt chiếc điện thoại, như có thể Ϧóþ nát nó ngay bây giờ, cậu rít lên.
- Shiki! Nhắc lại 1 lần nữa giùm anh!
-
Đôi mắt lạnh lẽo của Han Ji Hoo rực lên ngọn lửa của sự phẫn nộ. Cậu nghiến chặt 2 hàm răng lại, cố không bùng phát cơn tức giận.
- New York! Shiki! Cùng anh đến New York! Anh phải làm rõ chuyện này.
- Ji Hoo! – Billy nhìn thẳng vào mắt Ji Hoo mà nói – Anh giao toàn bộ người của anh ở Nhật Bản cho em. Cảm ơn em đã vì em gái anh nhiều như thế. Hãy vào Sanzenin và làm những gì em muốn.
= = = = = = = = = =
Brian Franks gỡ tay Ji Hoo ra khỏi tay Ginny.
- Ji Hoo! Ginny sẽ không sao đâu! Chúng ta hãy cùng cầu nguyện như thế. Anh hi vọng… chúng ta sẽ vẫn là bạn, sau tất cả.
= = = = = = = = = =
John Wilson nói 1 cách đầy thông cảm.
- Ji Hoo! Nếu như sau này con cần quyền lực và
sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì quyền lực, nhà Wilson sẽ không bao giờ trách con. Chúng ta tin ở con.
= = = = = = = = = =
Giả dối! Các người thật giả dối!
5 năm của cậu… Cuộc sống 5 năm nay của cậu… rốt cuộc… là vì cái gì? Ji Hoo và Ginny đã làm nên tội tình gì để phải sống khổ sở suốt 5 năm nay như thế này?
“Giờ này… em… đang phải sống như thế nào, Ginny?”
Khánh Nam biết chứ. Cậu biết rằng ai vừa gọi cho Viết Quân, biết thừa việc Viết Quân đã vào xe và rời đi mất… Nhưng cậu không hiểu sao mình lại không hề ngăn cản Viết Quân. Khánh Nam rút điện thoại ra, giọng nói trầm xuống.
- Anh Brian… Ji Hoo đã rời khỏi đây rồi. Có lẽ nó đã biết mọi chuyện…
-
Khánh Nam chợt bật cười 1 cách đau khổ. Cậu vừa làm gì? Cậu vừa tha ૮ɦếƭ cho Viết Quân – đứa bạn thân suốt 16 năm trời của cậu nhưng cũng đồng thời cậu vừa mang tính mạng em gái mình ra làm trò đùa. Vụ tai nạn 5 năm trước đã đẩy Khánh Nam vào sự lựa chọn trớ trêu: Hoặc chọn Viết Quân, hoặc chọn Linh Như.
- Mày có thấy Viết Quân đâu không? – Khương Duy từ đâu chạy đến và liến thoắng hỏi Khánh Nam – Tao tìm nó nãy giờ, gọi vào di động thì tín hiệu máy bận.
Khánh Nam chầm chậm đặt li rượu xuống bệ cửa, ánh nhìn hướng ra con đường lớn rồi lại chiếu vào Khương Duy.
- Khương Duy…
- Ừ. Cái gì?
- Bây giờ là lúc vị trí đặc biệt của mày phát huy tác dụng rồi.
Khương Duy nhíu mày nhìn Khánh Nam.
- Vị trí cái gì mà đặc biệt? Mày đang nói cái gì?
Khánh Nam lại cười. Khương Duy nhận ra nét cười ấy hằn lên sự gượng gạo và nỗi đau day dứt, sự kìm nén đến cùng cực. Mãi một lúc sau Khánh Nam mới có thể lên tiếng.
- Khi một con thú bị thương, nó sẽ tìm về nơi an toàn nhất. Mày hiểu chứ? Viết Quân đang bị thương, và tao chính là người đã gây ra vết thương đó. Nơi an toàn và ấm áp nhất nó có thể tìm về lúc này… – Khánh Nam nhìn thẳng vào mắt Khương Duy – là ở bên mày. Chúng ta hãy về nhà mày và đợi nó. Có lẽ giờ này nó đã lên máy bay đến New York và sẽ trở lại Việt Nam sau 36 tiếng nữa.
Khương Duy ngây ra nhìn Khánh Nam.
- Tao không hiểu. Viết Quân… bị thương do mày? Nó hoàn toàn khỏe mạnh mà…
- Mày vẫn rất ngốc nghếch. 5 năm không ở cạnh tao, mày không chín chắn thêm được 1 chút nào sao?
Khương Duy nghiêm túc đứng thẳng lên đối mặt với Khánh Nam.
- Không phải do tao không chín chắn hơn, mà là 2 đứa mày đã giấu giếm tao quá nhiều điều. Có phải… giờ là lúc tao được biết tất cả rồi không?
Khánh Nam biết đã đến lúc nên nhìn nhận Khương Duy với 1 con mắt khác. Thằng con trai đang đứng trước mặt cậu lúc này, là Khương Duy của hiện tại, chứ không phải thằng bé của quá khứ ngày nào chỉ biết cắm cúi nghe theo cậu. Cái khoảnh khắc khi bước chân xuống sân bay và nhìn thấy Khương Duy, sự an toàn Khánh Nam cảm thấy khi đó làm cho cậu biết vị trí của Khương Duy đối với cậu và Viết Quân quan trọng đến mức nào. Có thể giờ đây Khánh Nam không còn đoán biết được mọi hành động của Viết Quân nữa, nhưng cậu chắc chắn, khi Viết Quân bị mất thăng bằng, điều đầu tiên Viết Quân nghĩ đến để phục hồi sức mạnh, là ở cạnh Khương Duy – đứa bạn thân duy nhất giúp cho cả Khánh Nam và Viết Quân cảm thấy thế giới này ít ra không hoàn toàn đáng sợ.
Bất chợt 1 bàn tay đặt lên vai Khánh Nam.
- Đã đến lúc không thể che giấu sự thật rồi, Khánh Nam… – Bảo Đông đã hiện diện bên cả 2 từ lúc nào.
Khánh Nam hít 1 hơi dài và ngước mắt lên bầu trời. Một chiếc máy bay vừa vụt qua… Cậu chậm rãi nói từng tiếng một.
- Thứ năm tuần sau… ở New York… – Cậu nhắm mắt lại như cố giữ vững cảm xúc của mình, rồi bất chợt mở mắt ra và nói 1 cách dứt khoát – là lễ đính hôn của Linh Như và Brian Franks!
*
* *
Billy Wilson là một người thích sưu tập ô tô. Ô tô thật hay là cái mô hình ô tô cũng đều có hết. Vậy nên chẳng có gì là lạ, khi trong phòng làm việc của anh bày biện biết bao nhiêu là mô hình. Ji Hoo nhìn xoáy vào chiếc ô tô bày giữa bàn rồi bất chợt chiếu thẳng ánh mắt vào Billy.
- Anh… vừa nói gì cơ?
Xoảng!
Shiki không thể bình tĩnh nổi như Han Ji Hoo, cậu vung mạnh tay, làm một vài mô hình ô tô trên giá rơi xuống đất.
- Ngài vừa nói gì, thưa ngài Billy Wilson? Ý của ngài… là 5 năm trước chủ nhân của chúng tôi đã bình phục và chưa bao giờ rơi vào tình trạng thực vật?
Ánh mắt Shiki long lên như ánh mắt của một con quái vật. Cậu nhìn dáng người Han Ji Hoo im lặng và bất động, rồi lại nhìn người thanh niên có mái tóc vàng nhạt nhòa đang ngồi trước mặt mình và không biểu hiện dù chỉ 1 chút tội lỗi.
- Bình tĩnh lại đi! Shiki! – Ji Hoo ra lệnh. Cậu ngồi tựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn Billy Wilson 1 cách lạnh lùng – Cô ấy đang ở đâu?
- Ji Hoo! – Billy vẫn giữ chất giọng bình thản – Em không cần quan tâm.
Bàn tay Ji Hoo nắm chặt thành ghế, cuối cùng cậu đứng bật dậy, tiếng nói như tiếng gầm của một con mãnh thú vừa trở nên điên dại.
- Anh dám giao Ginny cho Brian Franks! Trả Ginny lại cho em.
Ánh mắt Billy nhìn Ji Hoo chợt trở nên hoảng hốt. Chẳng nhẽ… thằng bé này đã biết… Anh dịu giọng.
- Ji Hoo! Em bình tĩnh lại. 5 năm trước, thứ thuốc độc trong người Ginny chính là lý do khiến con bé hôn mê và gần như đi đến con đường ૮ɦếƭ. Trao nó cho nhà Franks là cách duy nhất để họ cứu sống con bé.
- Cứu sống con bé? – Ji Hoo nhại lại giọng Billy đầy chế nhạo – Em có nên cảm ơn vì anh đã nghĩ ra cách cứu sống cô ấy hoàn hảo đến như vậy?
Hai chữ “cứu sống” làm cho Billy cảm thấy buốt lạnh và xấu hổ. Anh không biết phải nói gì hơn. Là anh sai. Và anh không được quyền lên tiếng biện hộ cho sai lầm của mình. Ngay cả ngẩng mặt lên để nhìn Han Ji Hoo, anh cũng không thể. Làm anh trai Ginny, anh đã tự dằn vặt bản thân suốt 5 năm nay. Những tưởng trao em gái cho nhà Franks là cứu em thoát ૮ɦếƭ, nhưng vô tình, anh đã đẩy em gái xuống địa ngục. Thà cái ૮ɦếƭ đối với Ginny, còn dễ chịu hơn cuộc sống của con bé lúc này.
- Ji Hoo!
Ji Hoo nhìn Billy, cậu thấy ghê sợ con người này, ghê sợ cả những con người mang họ Wilson. Nhưng cậu không cho phép mình được thốt lên bất cứ câu nào xúc phạm họ. Cậu tự dằn lòng mình xuống. Họ là gia đình của Ginny, và cũng vì lo cho Ginny mà họ bắt buộc phải làm như vậy. Khánh Nam – đứa bạn thân của cậu cũng chỉ là do tình thế bắt buộc, nó không còn lựa chọn khác.
- Xin lỗi em, Ji Hoo. 5 năm trước, điều kiện để nhà Franks cứu mạng con bé là nhà Wilson phải trao con bé cho họ. Khi đó Sanzenin đã buông tha nó hoàn toàn. Brian không cho phép bất cứ ai lại gần nó nữa, ngay cả nhìn từ xa cũng không. Cậu ta nói rằng con bé đã mất trí nhớ.
- Điều kiện của Brian… còn là đưa em vào Sanzenin để tự tìm con đường ૮ɦếƭ phải không?
Billy vẫn không nhìn lên Han Ji Hoo nhưng anh gật đầu rồi nói tiếp.
- Khi đó không một ai có thể nghĩ em lại tồn tại nổi đến ngày hôm nay, hay nói cách khác, là em mạnh đến như vậy… Brian muốn em biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, nhưng vì sợ ba mẹ em, nên cậu ta đã chọn con đường an toàn hơn, là mượn tay tổ chức để tiêu diệt em.
Shiki nhìn Billy Wilson – người mà cậu đã mất đi toàn bộ sự kính trọng. Họ coi Han Ji Hoo là gì? Là cỏ rác sao? Mạng người mà sao anh ta có thể tỏ vẻ bình thản như vậy?
- Khánh Nam đã bị buộc phải lựa chọn: Hoặc cho em biết sự thật và đưa Ginny vào chỗ ૮ɦếƭ, hoặc cứu sống Ginny và đưa em vào chỗ ૮ɦếƭ. Hãy hiểu cho nó…
Ji Hoo ngắt lời Billy.
- Em hiểu bạn em. Anh không cần lên tiếng thay cho nó mà hãy nói cho chính anh đi.
Billy thở dài.
- Anh không nghĩ mình cần giải thích. Em muốn nghĩ về anh thế nào cũng được. Nhưng làm ơn hãy để yên cho Ginny. Nếu như giờ đây em nhúng tay vào cuộc sống của nó, nó sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
Ji Hoo nhìn Billy đầy khinh miệt.
- Muốn em đừng nhúng tay vào cuộc sống của Ginny ư?… – Ji Hoo nghẹn lại – Trừ khi anh cho em thấy cuộc sống của Ginny hạnh phúc hơn những gì em được biết.
*
* *
Đã gần 36 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi Khương Duy được nghe sự thật. Cậu im lặng và không còn biết phải nói gì. Khương Duy muốn nổi giận với Khánh Nam, nhưng cậu không thể làm thế và cũng chẳng đủ sức để làm thế. Cái nắm đấm của cậu hoàn toàn bé nhỏ so với tình yêu thương Khánh Nam dành cho em gái. Cánh cổng nhà Khương Duy vẫn mở suốt 36 tiếng đồng hồ, cả cửa nhà cậu, hay thậm chí cả cửa phòng cậu cũng vẫn mở toang. Khương Duy và Khánh Nam vẫn kiên nhẫn chờ Viết Quân quay về.
Khánh Nam lặng lẽ đứng im ngoài ban công. Khương Duy vẫn luôn biết cuộc hội ngộ sau 5 năm này của cả 3, không thể vui vẻ, nhưng cậu không nghĩ là lại ra nông nỗi này. Khương Duy không biết Viết Quân cảm thấy như thế nào nữa. Nhưng cậu hi vọng Viết Quân có thể hiểu cho Khánh Nam. Khương Duy không hề nói nổi nửa lời để an ủi Khánh Nam. Câu duy nhất cậu có thể nói, chỉ đơn giản là:
- Tao hiểu mà. Mày đừng tự trách bản thân nữa.
Khương Duy biết cái Khánh Nam mong đợi không phải sự an ủi của cậu. Cũng chẳng phải vì Khương Duy ở bên cạnh mà Khánh Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cái Khánh Nam chờ đợi là sự trừng phạt, cơn thịnh nộ của Viết Quân đổ xuống đầu. Dù Viết Quân có Gi*t ૮ɦếƭ Khánh Nam lúc này, Khánh Nam cũng sẽ cam tâm. Nhưng Khương Duy thì không thể. Cậu thấy cay cay nơi sống mũi. Những chuyện như thế này… sao lại xảy ra cơ chứ? Cuộc sống đúng không phải là một bức tranh hoàn hảo.
- Khánh Nam! Vào ăn cơm đi mày.
Khánh Nam vẫn im lặng ngoài ban công. Phải mấy phút sau, cậu mới lên tiếng.
- Đợi nó về rồi hãy ăn.
Khương Duy giật mình nhìn Khánh Nam rồi lại nhìn đồng hồ. Đợi Viết Quân về ư? Đã rất muộn rồi. Đợi Viết Quân về, sự nổi giận của nó… liệu còn có thể ăn cơm ư? Nhưng thế cũng được. Dù sao Khương Duy hoàn toàn không cảm thấy ngon miệng và cũng chẳng thể nuốt trôi miếng cơm.
- Mày không có gì để bình luận à?
Khương Duy nhún vai.
- Mày không thể vừa muốn làm 1 thằng anh trai tốt, vừa muốn làm 1 thằng bạn tốt được. Dù sao thì sau 5 năm, cả Linh Như và Viết Quân cũng chưa có ai phải ra đi cả. Tao hi vọng sẽ có một điều gì đó thay đổi.
Khánh Nam quay đầu lại và đi vào phòng.
- Thà mày đánh chửi, trách mắng tao thì tao còn thấy dễ chịu hơn thế này.
- Mày tự trách mình 5 năm nay còn chưa đủ sao mà còn cần tụi tao trách?
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa phòng làm cho cả Khánh Na
m và Khương Duy đều giật mình đứng dậy, như thể… 2 cậu nhìn thấy ma vậy. Cả 2 chợt đồng thanh.
- Sao mày vào đây được?
Viết Quân ngơ ra rồi khó chịu đáp.
- Cổng không khóa, cửa không đóng, cửa phòng mày mở toang. Tao đi từ cổng vào rồi qua cửa, leo cầu thang rồi lên đến đây.
Khương Duy nhăn nhó.
- Ý tao không phải thế. Rõ ràng Khánh Nam đứng ngoài ban công nãy giờ và tao hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng xe cộ và tiếng chó sủa nào cả. Nhà tao mới có thêm mấy con chó mới, nó hoàn toàn chẳng biết mày. Đáng nhẽ nó phải lao vào mày mà cắn rồi mới phải chứ? Lạ nhỉ? – Khương Duy đi lại phía ban công và ngó xuống – Mấy con chó này đúng là không dùng được rồi. Để tao bảo ba tao thay mấy con khác. Làm gì có chuyện khách vào mà không cắn như thế? Thế thì có ngày trộm nó khiêng cả nhà đi. Không hiểu ba tao mang từ đâu về mấy con chó kém cỏi như thế.
Khương Duy cứ thế liến thoắng 1 thôi 1 hồi về chủ đề mấy con chó, đến lúc giật mình nhớ ra vấn đề quan trọng giờ không phải là mấy con chó thì đã thấy Viết Quân và Khánh Nam nhìn mình chằm chằm, tỏ vẻ chán nản rồi.
Viết Quân thản nhiên ngồi lên bàn.
- Mày có chắc Khánh Nam nhìn ra cổng hay là nhìn ra vườn? Và lũ chó mới mua của nhà mày chắc chắn là buộc ở sân trước chứ không phải sân sau?
Khương Duy đứng im ra chiều nghĩ ngợi 1 lúc rồi lại ngó xuống sân. Đúng rồi, mấy con chó buộc ở sân trước là mấy con chó cũ, chúng nó chẳng quen Viết Quân quá rồi, có mời cắn cũng chẳng thèm căn. Còn Khánh Nam thì…
- Vừa rồi mày nhìn đi đâu? – Khương Duy hỏi Khánh Nam.
- Tao nhắm mắt.
Khương Duy hầm hầm đi vào phòng, khóe môi giật giật mấy cái. Lúc nào cũng là cậu. Lúc nào cũng là do đầu óc cậu kém phát triển hơn 2 đứa chúng nó.
- Xuống ăn cơm đi. – Viết Quân lên tiếng – Không phải chờ tao về rồi mới ăn cơm à? 36 tiếng rồi tao chưa được ăn gì cả.
Khương Duy nhìn Khánh Nam và băn khoăn tại sao thái độ Viết Quân lại quá bình thản như thế. Nhưng chính Khánh Nam cũng đang tự hỏi bản thân mình.
- Thái độ của nó như thế là ý gì?
- Tao không biết.
- Tại sao mày không biết?
- Đầu óc của tao có bao gồm cả bộ não của nó đâu.
Viết Quân ăn ngấu nghiến vì đã nhịn ăn quá lâu. Không phải cậu nhịn ăn, mà là không còn tâm trạng để ăn. Còn bây giờ cậu có thể yên tâm ăn uống, vì cậu đã nghĩ ra cái cậu cần nghĩ. Đó hoàn toàn là một ý nghĩ ngu xuẩn và tiêu cực.
Khánh Nam thấy ngạc nhiên vì Viết Quân. Tại sao nó lại có thể bình thản đến mức này cơ chứ? Không trách cứ… Không đau khổ… Không có bất cứ 1 biểu hiện gì lạ cả.
Khánh Nam không thể chịu đựng được thái độ đó của Viết Quân nữa nên đành lên tiếng.
- Sao mày không nói gì?
Viết Quân vẫn không đáp, mà thay vào đó là Khương Duy.
- Để cho nó ăn nốt bữa cơm đi.
Nhưng không những Khánh Nam phải chờ cho đến khi Viết Quân buông đũa, mà còn sau khi Viết Quân tắm gội và lau khô tóc, bò lên giường và thậm chí nó còn định đi ngủ. Thái độ này…
- Mày thôi đi! Tao không chịu được thái độ đấy đâu. – Khánh Nam bất chợt gắt lên và nhìn chằm chằm vào Viết Quân – Mày nói gì đi chứ? Tao không muốn thế này.
Viết Quân nhìn Khánh Nam 1 lúc rồi ngồi dậy.
- Mày muốn nghe tao nói gì?
- Gì cũng được.
Viết Quân nhếch mép.
- Mày bảo tao phải nói gì khi chỉ còn vài ngày nữa, người tao yêu sẽ bước lên xe hoa? Tao phải nói gì khi thằng bạn thân 16 năm trời của tao cho thuốc mê vào rượu và còn định giao nộp tao cho Brian, ép tao vào chỗ ૮ɦếƭ?
- Tao đang chờ mày nổi giận.
- Chờ tao nổi giận? Để làm gì đây? Tao nổi giận thì giờ còn có tác dụng gì nữa không?
- Ít ra thì tao cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Khương Duy im lặng không lên tiếng. Cậu không nên xen vào lúc này.
Viết Quân lại ngồi im, mãi 1 lúc sau mới nói tiếp.
- Nam! Bệnh của mày là suy nghĩ quá nhiều. Tao có thể nổi giận, nhưng không phải với mày.
Khánh Nam nhìn Viết Quân, như cố dò xét những gì Viết Quân đang nghĩ. Cậu chưa từng cho rằng nó sẽ tỏ ra thế này.
- Nói thẳng ra thì tao không thể nổi giận với mày. Suy cho cùng mày cũng chỉ vì Linh Như. Ít ra, giữa tao và Linh Như, mày chọn Linh Như là đúng. Nếu đổi lại, mày chọn tao mà bỏ mặc Linh Như, tao sẽ Gi*t ૮ɦếƭ mày. Mày chỉ có 1, đâu thể cái gì cũng làm tốt?
- Không trách tao thật chứ?
Viết Quân hừ nhẹ 1 tiếng.
- Tao đã nói rồi, nhìn cách Linh Như tồn tại bây giờ, mày tự trách mình là quá đủ rồi, đâu cần thêm tao trách nữa? – đột ngột Viết Quân nhìn sang Khương Duy – Mặt mày có cần làm vẻ đần quá mức cần thiết như thế không?
Khương Duy vẫn nghệt ra, không phản ứng lại gì. Cậu tạm thời chưa tiêu hóa được những gì Viết Quân vừa nói. Xét cho cùng thì Viết Quân nói đúng, cái cách Khánh Nam sống trong dằn vặt và khổ sở 5 năm qua và quãng thời gian còn lại, còn tồi tệ hơn gấp trăm nghìn lần những cú đấm mà Khánh Nam hi vọng được nhận từ Viết Quân. Nhưng cái làm cho Khương Duy shock, là cậu không ngờ Viết Quân của ngày hôm nay lại có thể bình tĩnh mà suy xét đến mức đó. Nó đúng là đã trưởng thành thật rồi.
Nhưng có gì đó không đúng. Khánh Nam nói khi Viết Quân mất thăng bằng, người đầu tiên nó tìm đến sẽ là cậu. Nhưng cái giọng điệu của nó thì hoàn toàn bình thường, có vẻ gì là mất thăng bằng đâu.
- Sao mày lại đến đây? – Khương Duy lên tiếng – Ý tao là tại sao lại đến nhà tao?
- Chứ không phải mày và Khánh Nam đang ngồi đây đợi tao?
Khương Duy gật đầu.
- Nhưng ý tao là tại sao mày lại đến đây?
Viết Quân thở dài, hôm nay cậu nói quá nhiều nên thấy buồn ngủ quá. Tính Viết Quân vốn cứ nói nhiều là sẽ buồn ngủ mà.
- Tao tưởng Khánh Nam nói cho mày rồi?
Mắt Khương Duy sáng lên.
- Là lý do đó thật à?
- Ừ. Là lý do đó đó.
Viết Quân cũng chỉ là thuận miệng nói thế, có ý trêu Khương Duy, nhưng ai ngờ thằng bạn quá khích lại lao thẳng đến ôm chầm lấy cậu, gỡ thế nào cũng không ra.
- Mày làm sao thế?
- Tao rất cảm động.
- Mày cảm động cái gì? Dở hơi à?
Tất nhiên là Khương Duy cảm động rồi. Khi vấp ngã, cậu là người đầu tiên 2 đứa bạn nghĩ đến. Cậu thực sự rất quan trọng, rất rất quan trọng. Và cậu còn có thể là niềm động viên, cổ vũ và là nguồn sức mạnh cho cả 2 nữa.
Nhưng cả Khương Duy và Khánh Nam đều không biết rằng, Viết Quân quay trở lại đây, là muốn tìm một nơi an toàn để không phải sợ hãi… và cũng như thay một lời từ biệt đối với 2 đứa bạn. Cuộc sống này bất chợt trở nên thật đáng sợ đối với cậu. Bên trong cái vẻ bình thản của Viết Quân, là một con mãnh thú đang quay cuồng vì vết thương đau rát. Đau đến mức… còn không cảm nhận được mình bị thương nặng đến thế nào. Và thông thường, để chấm dứt 1 cuộc sống như thế, con người ta hay tìm đến cái ૮ɦếƭ như là sự giải thoát.
- Ngài có gì cần sai bảo, thưa ngài Han Ji Hoo?
Gương mặt cả 2 người thanh niên trong phòng đều mang nét lạnh lùng và vô cảm. Ji Hoo vẫn đứng bên khung cửa sổ, nhìn ra thành phố ngoài kia, giọng nói mờ ảo vang lên như 1 lời thì thầm.
- Tôi muốn cậu Gi*t ૮ɦếƭ 1 người.
- Người ngài muốn tiêu diệt, chẳng hay là…
Ánh mắt phẫn nộ ẩn chưa sự Gi*t chóc ngập tràn, Han Ji Hoo quay đầu lại.
- Ginny Wilson!
Một sự yên tĩnh đến đáng sợ nhấn chìm căn phòng.
- Ngay khi cô ấy và Brian bước đến trước mặt đức cha, hãy ra tay.
Lại một thoáng im lặng, người thanh niên mặc bộ đồ đen cúi gập người xuống.
- Xin hết lòng phục vụ chủ nhân. Sẽ như ý muốn của ngài.
Đó chính là một trong những sát thủ hàng đầu của Sanzenin, và đảm bảo luôn trung thành với Han Ji Hoo trong mọi tình huống.
Có thể Viết Quân là một người ích kỉ và mù quáng về tình yêu. Cậu luôn quan niệm những gì thuộc về bản thân cậu thì đừng hòng ai có thể ςướק mất. Nhưng giờ đây, người con gái cậu yêu… đã không còn thuộc về cậu nữa rồi. Vậy thì cậu cũng sẽ không để ai có được cô ấy. Nhưng Ji Hoo quyết định Gi*t Ginny, hoàn toàn không phải vì sự nông nổi phá phách của mình, mà là cậu muốn giải thoát cho cô. Cuộc sống của Ginny giờ đây còn kinh hoàng hơn cả địa ngục. Để cô đến với cái ૮ɦếƭ, có lẽ cô còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Và Ji Hoo tin chắc, cô sẽ không hề đơn độc. Vì… cậu sẽ luôn luôn đi theo cô, dù đến bất cứ nơi đâu, ngay cả là… đến bên Thần ૮ɦếƭ.
- Viết Quân! – Khương Duy đột ngột hỏi – Thực sự mày sẽ để yên cho Linh Như tiếp tục sống như thế mà không can thiệp vào chứ?
Viết Quân nhếch mép nhìn Khương Duy.
- Cái cách mà Linh Như đang tồn tại… mà mày có thể gọi là “sống” sao?
*
* *
Trái với ánh nắng chói chang, rực rỡ bên ngoài bầu trời New York, căn phòng mờ mờ tối và tạo cho người ta một cảm giác buốt lạnh. Một cô gái với mái tóc vàng có những lọn xoăn lớn, đang đứng trầm lặng bên cửa sổ. Giữa căn phòng rộng lớn, dáng vẻ cô càng trở nên bé nhỏ và cô độc, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài. Cô khó khăn kéo tấm rèm lên 1 chút, để hở ra 1 khe sáng nhỏ. Nhưng ánh sáng rọi vào phòng vẫn mờ nhạt, tưởng như không có, vì tấm cửa kính dày cộp tối màu gần như đã cách li tất cả… đã lâu lắm rồi cô không được thấy Mặt Trời. Ở nơi đây, gần như cô không còn phân biệt được ngày và đêm nữa, và ngay cả bản thân đang ૮ɦếƭ hay đang sống, cô cũng cảm thấy mơ hồ. Có những chiếc xe đang tiến vào khoảng sân rộng dưới kia. Cô đặt tay lên cửa kính, như thể mong muốn được chạm vào chúng, chạm vào cả những con người đang đi lại bận rộn dưới kia… Nhưng cô không thể… Cô muốn nói chuyện với họ, muốn làm việc cùng họ… nhưng cách nói như thế nào, cô cũng quên mất rồi. Hay nói cách khác, là cô quên mất mình có giọng nói và ngôn ngữ…
- Bà Franks! Mời bà dùng bữa và chuẩn bị trang điểm cho buổi lễ tối nay.
Cô gái quay đầu lại nhìn người đầu bếp vừa bước vào. Ông đã không còn nhận ra cô bé hoạt bát năm xưa nữa. Gương mặt ngơ ngác nhìn ông, phải 1 lúc lâu sau cô gái mới hiểu ông vừa nói gì. Cô tiến đến bên bàn ăn, ngồi xuống và im lặng dùng bữa. Ông thấy xót xa cho cô, nhưng không thể lên tiếng. Ở nơi này, ngoại trừ những người mang họ Franks, còn lại không một ai được phép nói chuyện với cô. Đã có những người dám vi phạm quy tắc này và đón nhận cái ૮ɦếƭ như 1 hình phạt. Brian Franks Gi*t những người đó ngay trước mặt cô, như để cảnh cáo cô đừng cố gắng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Người đầu bếp nhìn quanh căn phòng. Nó rộng rãi đến trống trải. Họ đã thu dọn tất cả những thứ dễ vỡ để cô gái không còn đập vỡ nó và
lấy một vài mảnh sắc nhọn cứa vào động mạch như hồi trước. Cửa sổ căn phòng cũng không bao giờ được mở, để cô không thể nhảy từ đó ra ngoài, có thể là để tự tử. Ông tự hỏi, trong thế giới như thế, có bao giờ cô nhớ ra… rằng cô có quyền làm một con người? Cuộc sống bị giam cầm trước đây của Brian Franks cũng như thế này… vậy tại sao anh ta lại có thể đối xử với người con gái mình yêu 1 cách tàn nhẫn như thế? Anh ta có phải thấy chỉ mình bản thân anh ta chịu thì quá ít nên bắt cô phải thử cảm giác đó không?
Cô gái dùng bữa một cách chậm chạp và như cố tình kéo dài thời gian. Ông hiểu và thông cảm. Cô chỉ muốn giữ cảm giác có hơi ấm con người bên cạnh mà thôi.
- Bà Franks, chuyên viên trang điểm đã đến rồi.
Cô gái lặng lẽ đặt chiếc dĩa xuống rồi khẽ khàng đứng lên, cúi đầu bước theo thư kí của Brian Franks như một phản xạ. Ông khẽ thở dài, cô gái còn chưa ăn được quá 3 miếng.
- Ginny! – chất giọng mượt mà và ấm áp của 1 người thanh niên vang lên ở đầu hành lang. Brian bước lại gần, đằng sau là Mark Standley Clamp.
Cô gái ngước mắt lên nhìn Brian, ánh mắt thoáng chốc chứa đầy sợ hãi.
- Tối nay là lễ đính hôn của chúng ta. Anh không muốn có bất cứ thứ gì sai sót. Em hiểu chứ?
Cô gái khẽ gật đầu và để yên cho Brian hôn mình, sau đó lặng lẽ bước tiếp. Mark đưa mắt nhìn theo cô. Anh đã không thể nhận ra cô gái của 5 năm trước nữa rồi. Mái tóc hạt dẻ ngày nào đã bị Brian ép chuyển sang màu vàng rực rỡ. Cũng người con gái đó, 5 năm trước, xinh đẹp, hoạt bát, thông minh, năng động, tự tin và tràn đầy sức sống, luôn biết dùng nụ cười của mình khiến cho người khác cảm thấy yên lòng. Còn giờ đây, thay vì nụ cười ấy, là sự vô cảm, ngơ ngác, khép nép và luôn tỏ vẻ sợ hãi với thế giới xung quanh. Cuộc sống mà cô đang chịu còn tồi tệ hơn địa ngục.
Bóng tối và sự giam hãm.
Đó là tất cả những gì mà Ginny đang sở hữu lúc này.
Brian đã thay đổi quá nhiều để có thể nhận ra hậu quả khủng khi*p mà anh đã gây ra. Nhưng tất cả đều gói gọn trong 1 từ: tình yêu. Phải! Tất cả đều là vì tình yêu – thứ tình yêu từ bao giờ đã trở nên thực sự ích kỉ trong Brian.
Ginny yêu Han Ji Hoo.
Điều đó Brian biết. Nhưng anh hoàn toàn không còn đủ kiên nhẫn để đợi thứ tình yêu đó phai mờ. Đó cũng chính là lý do duy nhất cho sự thay đổi của anh, cũng như những bất hạnh 5 năm nay Ginny và Ji Hoo phải chịu.
Cái buổi tối ngày Ginny Wilson bị tai nạn, Brian có mặt ở đó. Và anh đã tận mắt chứng kiến Han Ji Hoo mở hộp quà – sợi dây chuyền có khắc tên “Ginny”.
Trước đây khi tất cả còn nhỏ, vì cảm thấy thương cho những đứa bé chưa có chút khái niệm nào về tình yêu mà đã bị vướng vào vòng xoáy của quyền lực, bị buộc vào nhau bởi 1 cặp nhẫn, Hamasaki đã cho làm 2 sợi dây chuyền, 1 sợi dây có khắc tên “Han Ji Hoo”, sợi còn lại khắc tên “Ginny”. Ông dặn 2 đứa trẻ hãy trao cho người mà mình yêu nhất, và nếu có thể giúp, ông sẽ dốc hết sức mình để tác thành cho hạnh phúc riêng của cả 2. Brian đã nghĩ, sự chờ đợi và hi sinh của anh thể nào cũng có ngày được đền đáp. Sợi dây chuyền có khắc tên “Ginny” thể nào cô ấy cũng trao cho anh. Nhưng không. Người đó cuối cùng vẫn là Han Ji Hoo. Cô ấy chấp nhận đi vào con đường ૮ɦếƭ cũng để bảo vệ Han Ji Hoo. Anh thấy đau. Và trong thoáng chốc, còn lại trong anh chỉ duy nhất là sự thù hận và khao khát lấy đi của Han Ji Hoo tất cả, tức là bao gồm cả Ginny. Anh đã mù quáng đến mức mang mạng sống của Ginny Wilson ra làm điều kiện trao đổi với nhà Wilson, buộc họ phải trao cô cho anh và phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô.
Brian đưa Ginny đến Mĩ trong sự phục hồi đáng mừng của cô. Anh bao bọc cô trong 4 bức tường lạnh lẽo và giám sát mọi hành động của cô. Brian cho phép Ginny đi học trở lại. Nhưng cô đã phải bảo lưu kết quả vào cuối năm nhất đại học. Brian cấm cô bước chân ra khỏi biệt thự, cấm giao tiếp với bên ngoài. Anh khó chịu khi cô tiếp xúc với những người khác giới. Và anh nổi điên lên khi biết cô vẫn luôn nhớ về Han Ji Hoo. Brian đã Gi*t ૮ɦếƭ 2 người giúp việc ngay trước mặt Ginny, chỉ vì họ nói cho cô biết tin tức của Han Ji Hoo. Sự ám ảnh về những cái ૮ɦếƭ đã làm cho tinh thần cô trở nên hoảng loạn. Sự giam cầm dài ngày của Brian và sự cấm đoán một cách vô lý của anh càng ℓàм тìин trạng của cô trở nên tệ hại hơn. Brian đã làm tất cả vì tình yêu. Nhưng những gì anh đạt được lại là 1 cái kết quá đau đớn.
- Mark! – Tiếng Brian làm Mark giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
- Vâng!
- Tối nay Han Ji Hoo cũng sẽ có mặt. – Brian nói 1 cách lạnh lẽo – Khanh Nam Hoang đã không Gi*t ૮ɦếƭ nó. Đến lượt cậu ra tay rồi.
Lễ đính hôn sẽ bắt đầu vào lúc 7h tối tại nhà Franks. Billy chọn cho mình 1 bộ âu phục rồi xuống gara. Han Ji Hoo đã đợi anh ở dưới đó.
Han Ji Hoo vẫn như thế, nét mặt đã quá trơ với tất cả. Cậu giữ yên ly rượu trên tay và hướng ánh mắt vô cảm lên sân khấu. Ở bên cạnh, Billy Wilson luôn luôn dè chừng cậu để chắc chắn rằng dù chỉ 1 hành động lạ của cậu cũng không thể qua khỏi mắt anh.
Và cái giây phút làm Billy luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng đã đến…
Những tràng pháo tay thật lớn vang lên khắp nơi trong căn phòng. Từ trên cầu thang, Brian tươi cười bước xuống. Bên cạnh anh, là một người con gái với mái tóc vàng rực rỡ và gương mặt lạnh lẽo đến u ám…
Ji Hoo nhìn chằm chằm vào người con gái bên cạnh Brian, cái nhìn lóe lên biết bao nhiêu hận thù, đau đớn và phẫn nộ. Trong khi sự hạnh phúc đang thể hiện trên gương mặt Brian thì cô gái đó lại chỉ tỏ ra 1 cái vẻ ngơ ngác và đầy vẻ khi*p sợ, ánh mắt vô hồn, lặng lẽ. Bàn tay Han Ji Hoo phút chốc siết chặt ly rượu trong tay đến vỡ tan. Tiếng động thu hút hàng trăm ánh nhìn của căn phòng, ςướק đi vị trí tiêu điểm của sự chú ý dành cho Brian, đánh động cả cái sự vô hồn trong đáy mắt người con gái ấy.
Không quan tâm tất cả đang nhìn mình, ánh mắt Han Ji Hoo vẫn long lên đầy giận dữ, hướng về phía Brian. Người con gái đứng bên cạnh Brian bất chợt lùi về phía sau vài bước. Lần này, trên gương mặt đó còn xuất hiện thêm vẻ hoảng hốt và cuống cuồng lên vì sợ hãi.
Brian nhìn thẳng vào Han Ji Hoo. Nhẽ ra, anh ta nên có chút gì gọi là thái độ cảm thấy có lỗi khi đã đối xử tồi tệ với Ji Hoo trong suốt 5 năm qua, nhưng thay vào đó là sự đắc thắng, sự thỏa mãn trong niềm vui của người thắng cuộc. Anh ta quay về phía sau và kéo Ginny lên đứng ngang với mình, ôm vòng qua eo cô và cúi xuống hôn nhẹ. Billy vội đặt tay lên vai Ji Hoo và cười xã giao với xung quanh, ra hiệu cho bồi bàn thu dọn chiếc ly đã vỡ.
- Không có gì đâu! Xin lỗi mọi người! Em muốn ra ngoài chứ, Ji Hoo?
Vừa nói Billy vừa kéo Ji Hoo đi, Ji Hoo vẫn ngoái đầu nhìn lại sân khấu. Nhưng không còn là vẻ tức giận, không phải là nhìn Brian. Mà cậu lại tiếp tục nhìn người con gái đứng bên cạnh anh ta. Cái sự hoảng hốt khi nhìn thấy cậu khi ấy, hoàn toàn không giống thái độ của 1 người bị mất trí nhớ. Ginny cũng đang dõi theo Ji Hoo, và vội vã quay mặt đi khi nhận ra cái nhìn khó hiểu của cậu. Brian nói 1 câu gì đó rồi tự mình đưa Ginny lên tầng trên.
*
* *
- Anh xin em đấy! Ji Hoo! Làm ơn hãy để mọi chuyện theo đúng trật tự 5 năm nay của nó.
- Nhưng em không nằm trong cái trật tự ấy. – Ji Hoo gào lên – Em hoàn toàn không phải 1 cái thứ vô tri vô giác và để cho nhà Wilson điều khiển, càng không phải những đứa con trai luôn tự cho rằng mình là cao thượng. – Ánh mắt cậu hằn lên nét đáng sợ – Ginny là của em! Anh hiểu không? Chỉ thuộc về mình em thôi. Và em sẵn sàng Gi*t Ginny, nếu cái đám cưới ૮ɦếƭ tiệt đó xảy ra.
Billy lặng người đi 1 lúc. Han Ji Hoo không nói đùa. Những lời thằng bé đó nói 5 năm nay, không còn 1 câu đùa giỡn nào nữa. Sự quyết đoán và trưởng thành đã mang đến 1 Han Ji Hoo hoàn toàn mạnh mẽ và đáng sợ. Billy đã buông Ji Hoo ra lúc nào không hay. Ngay cả chính bản thân anh, cũng đã bị sự phẫn nộ trong đôi mắt người đối diện làm cho sợ hãi.
- Ji Hoo…
- Anh lại định lên giọng khuyên can em sao? Nghe cho rõ đây Billy Wilson – Trong 1 giây ngắn ngủi, Ji Hoo xốc mạnh cổ áo Billy – Người nhà Wilson không còn bất cứ quyền hạn và danh dự nào đối với em nữa.
Tiếng bước chân chạy lại gần phá ngang cuộc nói chuyện của họ. Cả 2 đầy cảnh giác, cùng quay đầu lại phía hành lang tối om bên cạnh. Vừa lúc đó, 1 bóng người rẽ vào và ngã sầm trước mặt họ.
- Ginny? – Billy nhận ra em gái trước tiên, vội vã đưa tay ra đinh kéo cô lên.
Ginny sợ hãi rụt tay mình lại và tự bò dậy, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía sau. Nghĩ sao, cô lại tháo đôi giày cao gót của mình ra và tiếp tục chạy.
- Ginny!
Han Ji Hoo bất chợt giữ chặt lấy cô. Nhưng cũng như đối với Billy, Ginny càng trở nên sợ hãi hơn. Cô ngước nhìn lên cả hai, ánh nhìn như van xin sự buông tha rồi lại nhìn về phía sau.
Tiếng người ầm ĩ ở phía xa càng tiến lại gần, Ginny càng trở nên hoảng loạn. Chỉ có tiếng hơi thở dồn dập, cô tuyệt nhiên không thể thốt lên 1 lời nào nữa. Sự sợ hãi làm cho toàn thân cô run rẩy. Cô cố hất tay Ji Hoo ra nhưng cậu vẫn giữ chặt, và nhìn cô bằng vẻ khó hiểu.
Cô nhìn vào mắt Ji Hoo. Đôi mắt đang phản chiếu gương mặt một người con gái run rẩy và trắng bệch. Miệng cô mấp máy nói 1 từ nào đó, nhưng vẫn không thể thoát ra thành tiếng.
Tiếng người càng đến gần, Ji Hoo càng cảm thấy sự sợ hãi của Ginny tăng lên gấp bội. Cậu lờ mờ hiểu ra, đang có người đuổi theo cô.
Tiếng bước chân đã sát nút, Ginny càng giãy giụa khỏi bàn tay cậu, Ji Hoo tạm buông tay cô ra và đẩy cô vào căn phòng ngay trước mặt. Brian đã đến nơi.
- Chào anh! Brian Franks! – Ji Hoo mở lời.
- Chào em, Ji Hoo, lâu rồi không gặp. Chào anh, Billy. Hình như anh xứng đáng được nghe 1 câu chúc phúc từ em, phải không Ji Hoo? – Brian cười khẩy.
- Chúc anh gặp nhiều bất hạnh, Brian. Anh biết đấy – Ji Hoo bình tĩnh đối đáp – Những gì anh đang lo sợ trong đầu, chính là những điều em đang dự tính cho nó trở thành hiện thực.
Vẻ mặt Brian đanh lại trong 1 giây ngắn ngủi rồi lại lập tức tươi cười.
- Anh chỉ đang lo sợ niềm hạnh phúc của anh và Ginny sẽ khiến em đau lòng thôi. Nhớ đến dự đám cưới của anh nhé. Em có muốn xem ảnh cưới không?
- Và anh nhớ chụp cả ảnh chân dung cô ấy nữa nhé. – Ji Hoo nở 1 nụ cười nham hiểm – Bây giờ anh không còn đủ sức để bảo vệ
an toàn cho Ginny nữa đâu. Thế nên hãy chuẩn bị cho đám tang của cô ấy đi.
Brian tắt ngúm nụ cười trên môi. Ji Hoo nói đúng. Han Ji Hoo của 5 năm trước có thể vì chút ít tình nghĩa mà bỏ qua mọi chuyện. Nhưng người đang đứng trước mặt anh bây giờ, là Han Ji Hoo, là người nắm giữ vị trí thừa kế của Sanzenin, người mà chỉ 5 năm đã hoàn toàn hất cẳng được Shiki Sanzenin ra khỏi chiếc ghế đứng đầu. Nếu như tình yêu làm cho Brian trở nên điên dại, thì thù hận biến Han Ji Hoo thành 1 con thú dữ. Nguyên do làm cho Brian và Ji Hoo trở nên như ngày hôm nay, há chẳng phải chỉ vì 1 người con gái? Nghĩ đến Ginny, Brian mới sực nhớ lý do mình chạy đến nơi này.
- Cảm ơn em đã cảnh báo anh trước, Ji Hoo. Em có thấy Ginny ra ngoài này không?
- Vợ chưa cưới của anh, anh đi hỏi em làm gì?
Ji Hoo và Billy đứng nhìn theo Brian cho đến khi những tiếng nói đã khuất sau dãy nhà, cả 2 mở cửa bước vào căn phòng bên cạnh. Ánh trăng mờ mờ ảo ảo ngoài cửa sổ hắt chút ánh sáng nhạt màu qua những ô cửa kính, phủ lên đồ vật trong phòng 1 lớp màn trắng nhẹ. Cả 2 không dám bật điện và căng mắt nhìn quanh phòng, nhìn thật kĩ vào những góc tối và cố gắng nghe dù chỉ 1 hơi thở nhè nhẹ của người mà họ đang kiếm tìm.
- Ginny?
Không có lấy 1 tiếng đáp trả, nhưng thay vào đó là 1 tiếng động nhẹ, như thể tiếng thở hắt ra.
- Ginny? – Billy khẽ lên tiếng và dò dẫm từng bước trong góc tối căn phòng. Chợt… có tiếng nói từ góc bên kia.
- Ginny!
Ji Hoo tìm thấy Ginny đang co ro trốn trong 1 góc sát chiếc tủ, và cố gắng thu mình nhỏ bé hơn khi cậu chạm vào người. Sự run rẩy làm cho những hơi thở trở nên dồn dập và chứa đầy vẻ sợ hãi. Ji Hoo thở dài. Không phải cô đã nghe câu chuyện lúc nãy giữa cậu và Brian, rồi nghĩ mình sẽ bị cậu Gi*t ngay bây giờ chứ? Cậu chắc chắn sẽ làm như thế, nếu không có cách nào đưa cô ra khỏi nơi này.
- Ginny! Em ra đây đi. Có sao không?
Tiếng Billy trầm trầm vang lên. Ginny ngước mắt nhìn lên 2 người con trai trước mặt mình, trong thoáng chốc, Billy cảm thấy em gái mình sắp òa khóc. Nhưng cô cắn chặt môi, ngay cả 1 tiếng thở mạnh cũng không dám bật ra nữa. Ánh trắng mờ mờ chiếu thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của cô gái, phản chiếu sắc tăm tối của đôi mắt yếu ớt. Cô nhìn xuống sàn nhà nhưng ánh mắt lại như không nhìn thấy bất cứ 1 thứ gì cả. Sự hoảng loạn dường như làm cho cô mất hết cảm giác.
Billy và Ji Hoo quay sang nhìn nhau, ra dấu không hiểu. Billy quỳ hẳn xuống và tiến gần lại phía em.
- Ginny…
Bàn tay anh vừa chạm khẽ vào tay cô, như 1 phản xạ tất yếu khi ta nhúng tay vào cốc nước nóng tút, cô hất tay anh ra và vội vã lùi dần, lùi dần vào tận chân tường.
- Ginny! Có… chuyện gì… Nói cho anh nghe…
Cô ôm chặt lấy đầu gối, không dám ngẩng mặt lên, cũng không dám động đậy, toàn thân vẫn run lên từng đợt. Tiếng Billy chợt nghẹn lại.
- Đã xảy ra chuyện gì… Ginny? Brian… đã làm gì mà em lại ra như thế này?
- Cái gì đây?
Ji Hoo cầm đuôi váy dài màu trắng của Ginny ngay sát dưới chân cậu lên. Hằn rõ trên gam màu sáng ấy, là những vết bẩn to nhỏ khác nhau màu xám. Ánh trăng không đủ sáng, Ji Hoo đưa lại gần mắt mình hơn để nhìn cho rõ.
- Máu?
Ji Hoo kéo Ginny lên, đưa cô ra sát cửa sổ và như muốn chắc chắn là cô không bị thương. Dưới ánh trăng, chiếc váy trắng tinh của cô lúc này hằn lên những vệt đỏ lớn của máu. Như thể… máu của 1 ai đó vừa bắn hết lên người cô.
- Ginny… – Billy kinh hãi thốt lên rồi không nói thêm được gì nữa. Cậu cảm tưởng như tiếng nói đang tắc nghẹn trong cổ họng.
Ji Hoo siết chặt bờ vai cô. Cậu nhìn thật sâu vào ánh mắt người đối diện. Sự đau đớn và xót xa làm cậu cảm thấy trái tim mình như đang bị Ϧóþ nghẹt. Gặp lại nhau sau 5 năm… tại sao lại là trong hoàn cảnh này?
Ginny cố gắng thoát khỏi bàn tay của cậu. Ji Hoo nhận ra, mình càng siết chặt vai cô thì cô càng trở nên tệ hơn.
Ginny thấy sợ. Cô muốn òa lên khóc và muốn ôm thật chặt người đang đứng trước mặt mình. Nhưng rồi cô chợt nhận ra, cô không còn có thể làm như thế. Cô không còn ý thức được bản thân nữa. Brian vừa Gi*t ૮ɦếƭ người đầu bếp, vì ông ấy định đưa cô bỏ trốn. Brian đã Gi*t ông ta, ngay trước mặt cô. Ginny hoàn toàn không có ý định bỏ trốn khỏi Brian, nhưng người đầu bếp đó đã kéo cô đi như một cơn lốc, và rồi… ông đã ngã xuống… Máu từ vết thường bắn lên người cô, hai bàn tay cô cũng ngập trong thứ chất lỏng ấy, vì cô đã ôm thật chặt lấy ông vào những giây phút ông trút hơi thở cuối cùng. Cô thấy cuộc sống của mình lúc này cũng tăm tối y như bầu trời New York lúc này. Cô độc và lạc lõng. Cô cảm thấy sợ hãi con người. Brian, tại sao anh ấy có thể…
Cô nhìn lên Han Ji Hoo và Billy một lần nữa. Bờ vai cô run lên nhè nhẹ. Cô có thể cảm thấy sự đau khổ của người anh trai và sự day dứt vì đã làm cho cô rơi vào tình cảnh của ngày hôm nay… Cô muốn cười lên và nói 1 câu gì đó để anh yên tâm, nhưng không hiểu sao tất cả những gì cô có thể làm chỉ là sợ hãi và run rẩy…
- Ginny… – Billy gọi tên cô – Em… đã phải sống khổ sở đến thế này sao…
Anh chợt hiểu, một điều gì đó thực sự đáng sợ vừa xảy ra đã làm cho em gái anh sợ hãi đến mức không thể lên tiếng.
- Ginny…
Han Ji Hoo chợt nhếch mép và cười 1 cách mỉa mai. Cậu nhìn Ginny và cảm thấy bản thân mình quá yếu đuối. Cậu đang đứng nhìn người con gái cậu yêu đau khổ, nhưng bản thân không thể làm gì để bảo vệ cô cả.
Ji Hoo ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô. Đôi chân của Ginny đã dần mất cảm giác, cô trượt xuống khỏi vòng tay Ji Hoo. Cô nhìn lên Billy, bờ môi mấp máy như muốn nói 1 điều gì đó.
Như hiểu ra những gì em gái nghĩ, Billy vội nắm chặt lấy tay cô và cúi xuống gần cô hơn.
- Em nói gì? Ginny?
- Bảo vệ…
Billy nhíu mày. Ginny không nói được nữa mà nhìn về phía Han Ji Hoo rồi lại nhìn anh trai, sự khẩn thiết xen lẫn nỗi sợ hãi.
- Bảo vệ Ji Hoo ư?
Một cơn giận dữ sôi lên trong người Ji Hoo. Cậu không cần Ginny bảo vệ. Cô đang xem thường lòng tự trọng của cậu. Cô như thế này, mà còn nghĩ đến việc nhờ người khác bảo vệ cậu ư?
Ji Hoo kéo tay cô.
- Đi! Anh sẽ đưa em thoát khỏi đây. – Giọng nói của Han Ji Hoo mang theo 1 sự kìm nén đến khổ sở. Cậu giữ chặt Ginny trong vòng tay của mình – Đừng bảo vệ anh. Anh ghét cảm giác đó.
Ginny còn chưa kịp phản ứng gì thì có tiếng đập sầm cửa, trong thoáng chốc, tất cả mọi bóng điện đều được bật sáng trưng. Người con gái trong tay cậu thở mạnh 1 cái và cố giằng ra khỏi tay cậu. Ji Hoo quay lại nhìn cô. Máu còn bắn lên 1 vài giọt li ti trên gương mặt giờ đã tái nhợt vì sợ hãi.
Billy lập tức đứng chắn trước mặt Han Ji Hoo và Ginny.
- Brian! Anh cần nghe giải thích! Tại sao Ginny lại ra nông nỗi này?
Không để tâm đến câu hỏi của Billy hay thái độ của Ji Hoo, Brian hướng cái nhìn ૮ɦếƭ chóc về phía Ginny.
- Lại đây! Ginny!
Ji Hoo vẫn chăm chú nhìn Ginny và không hề bỏ qua bất cứ 1 biểu hiện nào trên gương mặt cô.
- LẠI ĐÂY! – Brian quát lên.
Ginny rùng mình sợ hãi rồi lại như 1 kẻ vô hồn định tiến về phía Brian. Cô hiểu rõ hơn ai hết, hành động của cô lúc này tác động trực tiếp đến tâm trạng Brian. Nếu làm trái ý anh, anh sẵn sàng Gi*t ૮ɦếƭ Han Ji Hoo mà không kiêng nể nữa. Nhưng Ji Hoo vẫn giữ chặt lấy cô và quay mặt lại nhìn Brian.
- Nói đi Brian! Anh đã làm gì cô ấy?
- Ginny! Lại đây. – Brian bước thẳng tới chỗ Han Ji Hoo và kéo Ginny về phía mình. Han Ji Hoo cũng không vừa.
- Tôi cần nghe 1 lời giải thích từ anh.
Vẫn không quan tâm đến Han Ji Hoo, đôi mắt Brian long lên sòng sọc.
- LẠI ĐÂY!
Ginny lập tức bước về phía Brian như 1 phản xạ tự nhiên. Nhưng Ji Hoo vẫn nhất quyết không buông tha cô, cậu không chịu buông tay.
Brian nhếch mép, đôi bàn tay như gọng kìm thép cầm chặt tay Han Ji Hoo hất ra và ôm lấy cô gái của anh.
- Cô ấy là vợ chưa cưới của anh! Ji Hoo!
Billy như sắp phát điên lên được, anh đặt tay lên vai Brian và kéo Brian quay lại đối diện với mình.
- Tại sao Ginny lại như thế này? Những vết máu kia là sao?
Brian lặng lẽ hất tay Billy ra.
- Anh… có quyền gì để đưa ra câu hỏi ở đây?
Trong thoáng chốc, Billy như ૮ɦếƭ lặng. Anh… đúng là có quyền gì để đưa ra câu hỏi ở đây? 5 năm trước, anh đã chấp nhận mọi điều kiện để nhà Franks cứu sống Ginny, bao gồm cả cắt đứt mọi quan hệ của nhà Wilson với cô.
Brian nhìn lướt qua Billy và Ji Hoo 1 lần nữa rồi đưa Ginny đi. Nhưng đôi chân cô như mềm nhũn, không thể cất bước. Anh định cúi xuống bế cô lên, thì 1 lần nữa, Han Ji Hoo giữ chặt cô trong đôi tay mình. Như không còn chịu đựng nổi nữa, Brian quát lên, đôi mắt đỏ ngầu.
- Cậu muốn gì? Han Ji Hoo? Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.
Như không đếm xỉa đến sự tức giận đang bùng phát của Brian, Ji Hoo vẫn giữ chặt lấy Ginny và kéo cô đứng sau lưng mình.
- Anh đã đi quá xa rồi! Brian!
Khóe môi Brian hơi giật giật, rồi lập tức, cậu rút súng ra nhanh như 1 tia chớp, mũi súng dí sát vào trán Han Ji Hoo. Ngay lúc đó, khẩu súng trong tay Billy cũng đã lặng lẽ áp sát vào người Brian từ sau lưng.
- Nếu em dám ra tay với Han Ji Hoo, Brian! Thì em cũng sẽ không toàn mạng đâu.
Ginny giật lùi ra sau. Ánh mắt cô nhìn Brian chăm chăm rồi lại nhìn những vệt máu lớn trên bộ váy của mình. Cô đưa tay chạm vào chúng, dường như, trước mặt cô vẫn còn thấy cơ thể toàn máu của người đầu bếp và sắc mặt tái nhợt của ông. Điều cuối cùng ông nói với cô, đó là:
- Ta… xin lỗi vì đã không đưa được con thoát khỏi nơi này.
Cô không trách ông, vì ông hoàn toàn chẳng có lỗi gì ở đây cả. Cô chỉ tự trách mình, bởi ông đã vì cô mà nhận cái ૮ɦếƭ oan uổng. Có lẽ ông không hiểu. Tất cả những gì ông muốn là giúp cô chạy trốn khỏi Brian. Nhưng ông không hề biết, cô chưa bao giờ muốn thoát khỏi Brian cả. Chính cô đã chọn con đường ngày hôm nay. Và cô phải chấp nhận. Tuy nhiên, lý trí và cảm xúc của cô hoàn toàn trái ngược nhau. Cô đã không thể sống bằng lý trí được. Lý trí bảo cô phải yêu Brian. Nhưng trái tim cô thì khác. Cô đã không thể yêu Brian, hơn nữa, những việc anh làm 5 năm nay… đã khiến cô trở nên như 1 cái xác không hồn. Lý trí bảo Ginny hãy quên tất cả những gì Brian đã làm đi, vì anh làm thế do anh yêu cô, nhưng trái tim cô thì không thể. Cứ nhắm mắt lại, cô nhìn thấy máu. Nhắm mắt lại, cô nhìn t
hấy những con người đã vô cớ đón nhận cái ૮ɦếƭ chỉ vì nói chuyện với cô. Cô không trực tiếp Gi*t họ, nhưng cô chính là nguyên nhân gây ra cái ૮ɦếƭ cho họ. Cô thấy sợ chính bản thân mình. Cô muốn thoát khỏi cái thế giới này. Biết rằng nghĩ đến cái ૮ɦếƭ là một tội lỗi, nhưng khát vọng được ૮ɦếƭ trong cô, mãnh liệt hơn khao khát được sống.
Ginny vẫn nhìn 3 người con trai trước mặt mình. Họ hiện giờ không hề đoái hoài đến sự hiện diện của cô, trong mắt họ lúc này chỉ có sự tức giận chiếm lĩnh. Cô biết phải làm gì để kết thúc đây? Anh trai cô – Billy Wilson đang dí súng vào người Brian, còn Brian thì chuẩn bị Gi*t Han Ji Hoo. Cô sợ hãi nhìn họ. Họ lại muốn… Gi*t người ư? Muốn đổ máu ngay trước mặt cô ư?
Tiếng động ở phía chiếc tủ lớn làm cho cả 3 giật mình. Chỉ là 1 tiếng động nhỏ thôi, nhưng nó đã phá vỡ sự căng thẳng giữa 3 người.
- Dừng lại…
Giọng nói yếu ớt vang lên trong không khí. Cô gái run rẩy đứng đó, lưỡi dao lóe sáng trong đôi tay mảnh dẻ.
- Ginny!
Sự hung hăng của đám người đột ngột như bị đẩy lùi. Brian không hiểu cô lấy đâu ra con dao đó. Bấy lâu nay, anh luôn rất cẩn thận kiểm soát mọi đồ vật xung quanh Ginny.
- Ginny! – Anh nhẹ nhàng hạ giọng – Em định làm gì?
Cô nhìn anh, ánh mắt tối đen và đau đớn.
- Tha cho hai người họ đi anh…
Brian nhìn sang Ji Hoo, khẽ nhếch môi. Rốt cuộc, là em vẫn bảo vệ cho thằng đó. Nụ cười của anh hằn lên sự đau khổ.
- Em vì bảo vệ Han Ji Hoo mà mang mạng sống của mình ra làm điều kiện với anh ư? Ba năm nay em không hề nói với anh dù chỉ 1 câu, giờ đã chịu lên tiếng, chỉ vì nó sao?
Cô nhìn anh, không hề biểu cảm, lùi dần, lùi dần về phía sau.
- Tha cho họ đi anh! Em xin anh đấy!
Nhưng Brian như đã vụt khỏi sự kiểm soát của lý trí. Anh nhìn cô, mũi súng từ từ dí sát đầu của Han Ji Hoo hơn. Không tha! Anh không bao giờ tha cho thằng nhãi ranh này! Chỉ vì nó mà anh mất cô. Chỉ vì nó mà anh đã trở nên như ngày hôm nay. Nhưng anh còn chưa kịp Ϧóþ cò súng, một người khác đã ra tay nhanh hơn anh…
Đoàng!
Lưỡi dao trong tay Ginny rơi xuống đất, trong một thoáng, cô chợt sững lại.
- Ginny…
Brian ૮ɦếƭ trân nhìn cô. Anh quay ngoắt lại đằng sau. Mark đang đứng đó, trên tay anh ta chính là con chó lửa vừa nhả đạn vào người Ginny.
Ginny lảo đảo lùi ra phía sau, Billy giật mình buông rơi khẩu súng, lao đến ôm chặt cô, trong khi Han Ji Hoo không có chút phản ứng. Bàn tay cô đưa lên bụng, chạm vào vết thương. Cô nhìn lên Mark Standley Clamp, khẽ mỉm cười, nụ cười chân thật nhất mà cô có được trong suốt 5 năm qua.
- Mark! Cảm ơn anh đã giải thoát cho em.
Mark không thèm đếm xỉa gì đến Brian đang chĩa súng về phía mình, anh nhìn nụ cười của người con gái trước mặt, và cũng tự cảm thấy mãn nguyện. Ít ra anh biết, nụ cười của cô lúc này là dành riêng cho anh, chỉ cho anh mà thôi.
- Ginny! Chính anh đã đưa em vào con đường của ngày hôm nay, thì chính anh sẽ giúp em giải thoát.
Cô gái mấp máy môi như muốn nói thêm 1 lời gì đó, nhưng không còn đủ sức, Ginny lịm dần. Trước khi ánh sáng trước mặt cô chìm vào bóng tối, Ginny vẫn nhìn thấy Han Ji Hoo đang đứng yên chỗ cũ, bình thản nhìn cô.
Lúc này Mark mới đưa mắt sang 3 người con trai còn lại trong phòng.
- Cô ta ૮ɦếƭ rồi thì các người không còn muốn Gi*t lẫn nhau nữa chứ? Tôi đã giúp 3 người giảng hòa rồi đấy. Giờ thì thay vì muốn Gi*t lẫn nhau, các người có thể Gi*t tôi. Tôi luôn sẵn sàng.
Nói rồi Mark đưa tay di chuyển mũi súng đang run run của Brian vào chính não mình, nhếch mép.
- Brian! Cậu Ϧóþ cò đi. Tôi cũng chán sống rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc