- Mẹ! Tại sao em lại nằm trên giường suốt ngày như thế?
- Vì em đang bị ốm.
- Vậy tại sao con lại không bị ốm? Con và em là anh em sinh đôi cơ mà.
- Vì em ốm thay cả phần con rồi.
- Tại sao em lại ốm thay cả phần con?
- Vì em muốn con luôn luôn khỏe mạnh nên đã chịu ốm thay con.
- Con không muốn như thế. Mẹ bảo em đổi ốm cho con đi. Em cứ nằm mãi như thế, sẽ rất mệt.
- Không mà… Em không đổi mà… – Tiếng đứa bé gái phát ra yếu ớt và mệt mỏi ở trên giường – Không đổi mà.
- Phải đổi! Anh là anh mà. – đứa bé trai hét lên không chịu.
- Bon! Nghe mẹ nói này. Vì em đã ốm thay phần con nên em rất yếu. Con là anh, không được bắt nạt em, không được chọc em khóc. Và còn phải bảo vệ em nữa. Con rõ chưa nào?
- Ba! Tại sao mẹ và em lại phải đi tới đó? Nơi đó rất xa. Và còn rất xấu nữa.
- Vì… ba là một người không tốt.
- Tại sao ba lại là một người không tốt?
- Con còn nhỏ. Con không thể hiểu được.
- Nhưng con và em là sinh đôi mà. Mẹ bảo sinh đôi thì không thể tách ra được. Vậy tại sao con lại ở lại đây?
- Vì… em đi đến đó thay cả phần con rồi.
= = = = = = = = =
- Ba nói đi! Nếu người đi cùng mẹ là con, nếu là con thì em và mẹ đã không ૮ɦếƭ. Phải không ba? Nếu là con đi, thì đã không như thế.
- Bon…
- Tại sao lúc nào cũng bắt em phải chịu thiệt? Tại sao người đó không phải là con? Tại sao lại thế hả ba? Sao lúc nào con cũng được ưu tiên nhiều hơn cả? Con không cần điều đó. Con có thể ốm. Con có thể đi cùng mẹ. Con cũng có thể ૮ɦếƭ. Miễn là mẹ còn sống. Miễn là em còn sống.
- Bon! Con không được nói như thế. Con cần phải sống tốt. Sống cho mẹ, cho em… bởi vì… em đã chấp nhận đánh đổi thay phần con rồi…
= = = = = = = = = = =
- Mẹ! Nếu mẹ sinh ra hai anh em con trên thế gian này… chỉ để con đứng nhìn em phải ૮ɦếƭ… thì thà mẹ đừng sinh con ra nữa. Một lần đã là quá đủ. Tại sao mẹ lại trả em về rồi lại mang em đi một lần nữa? Nếu biết trước như thế này, tại sao mẹ còn sinh ra con? Tại sao còn sinh ra em?
= = = = = = = = = = = =
what if
tomorrow never comes?
what if
I never get to say goodbye
or give you a big hug?
what if
I never get to say I’m sorry or I love U?
because
what
if tomorrow never comes?
Anh có biết không? Chuyện giữa hai chúng ta… cũng như những vần thơ của If one day… vậy. Không có mở đầu… và cũng không có kết thúc…
= = = = = = = = = =
Cuối cùng anh cũng đã biết… tại sao tình yêu giữa Yoojin và Junsang trong Winter Sonata có thể gìn giữ vô điều kiện trong suốt 10 năm như thế… Cũng biết tại sao Bella chấp nhận đánh đổi cuộc sống con người để trở thành ma cà rồng ở bên Edward mãi mãi như thế…
10 năm có là gì? Thế giới của anh có là gì… nếu anh tồn tại… mà không hề còn em?
Việt Nam những ngày không còn nắng…
Trời lại mưa tầm tã… Mưa xối xả! Mưa như trút nước! Và Linh Như không hề có nhà. Nó đã đi ra ngoài từ rất sớm, từ khi trời còn chưa đổ mưa.
Một buổi sáng chủ nhật thật tồi tệ cho những ai đã có một kế hoạch đi chơi vui vẻ, và chẳng hề hấn gì cho những người không hề có dự định gì ngoài việc ăn và ngủ, relax hay học bài.
Nhưng nắng hay mưa thì vẫn có cái thú của nó mà. Chứ nếu không, tạo hóa sinh ra cả 2 làm gì cơ chứ?
Tối qua Viết Quân lại ngủ muộn. Còn bao nhiêu tài liệu cậu cần nghiên cứu cho kế hoạch lâu dài của mình cứ chất đống. Đã 8h sáng. Nó chưa phải giờ thích hợp để cậu đón bình minh, nếu như…
Kính coong…
Kính coong kính coong…
Chuông cổng reo từng hồi liên tùng tục mãi không thôi. Bình thường đợi lâu thế mà không có người ra mở thì đáng nhẽ vị khách kia phải từ bỏ ý định nhấn chuông tiếp từ lâu rồi chứ nhỉ? Nhưng mặc dù cái chuông vẫn tiếp tục kêu liên hồi thì Viết Quân cũng không dứt được giấc mơ của mình. Cậu chụp cái gối lên đầu rồi ngủ tiếp.
Kính coong kính coong…
Chuông vẫn kêu liên hồi hơn 15 phút rồi mà không có dấu hiệu kết thúc. Những tiếng chuông thư thái chứ không hề tỏ vẻ sốt ruột, cáu giận.
Nhưng Viết Quân thì đã bắt đầu tức. Cậu giật mạnh tấm rèm cửa để nhìn ra phía cổng xem đứa nào to gan dám mạo phạm giấc ngủ của mình. Thế nhưng… chính cái đứa to gan ấy lại khiến cậu phải bổ nháo bổ nhào xuống tầng mở cổng mà còn chưa kịp mặc quần áo cho hẳn hoi, hoặc chí ít là để có thể tự nhiên đứng trước mặt 1 đứa con gái.
Ngoài màn mưa tầm tã kia, là Linh Như với 1 chiếc ô đang xòe rộng trên tay.
- Sao em không gọi điện trước chứ? Nếu biết là em đến thì anh đã ra ngay chứ không để em đứng tận 15 phút thế này… – Viết Quân làu bàu trách móc.
Linh Như hơi đỏ mặt quay sang 1 bên tránh Viết Quân.
- Em vào đi, sao còn đứng đấy? – Viết Quân vội vã kéo Linh Như vào bên trong cổng và đóng lại như cũ, không quên ngó nghiêng xem đằng sau còn đứa nào bám đuôi không.
Linh Như vẫn cầm ô và đứng im tại chỗ, không nhìn cậu lần nào, mặc cho cậu đang đầu trần dưới trời mưa.
- Em bị sao thế? Nãy giờ chẳng chịu nhìn anh lấy 1 lần. Lại còn tự nhiên xuất hiện nữa chứ.
- Trước khi muốn người khác nhìn anh thì anh nên… nhìn lại mình đi.
Viết Quân bắt đầu cảm thấy… trống vắng… Cậu hét ầm lên.
- Em quay ngay mặt đi cho anh! Nhắm mắt lại!
Viết Quân lao như tên lửa vào trong nhà và biến mất tăm. Linh Như không có hứng thú quan tâm xem cậu biến theo đường nào nữa. Chắc là đã chui xuống đất cho đỡ xấu hổ rồi cũng nên. Đồ con trai vô ý.
Linh Như mắc cái ô lên mắc rồi xếp đôi giày của mình ngay ngắn ở ngoài cửa.
Nhà Viết Quân vẫn gọn gàng y như… lần cuối cùng nó đến đây, không có lấy 1 sự xáo trộn. Và tất nhiên, cũng sạch sẽ không dính lấy 1 hạt bụi. Chắc là dạo này chăm chỉ dọn dẹp.
Trong khi chờ Viết Quân đang đào hố để chui xuống rồi lại đào hố để chui lên thì Linh Như vào bếp, tự vẽ vời ra một vài món ăn nhẹ cho buổi sáng cùng với ly sữa để sẵn trên bàn cho cậu.
Nửa tiếng sau… Viết Quân thò mặt xuống ngập ngừng, đầu tóc đã gọn gàng, mặt mày sạch sẽ, áo quần nghiêm chỉnh.
- Hì!
- Em cười cái gì mà cười? – Viết Quân gắt.
- Chẳng cười cái gì cả. Ăn sáng này. Hì hì!
Viết Quân ngồi vào bàn trong khi mặt mũi đỏ ửng.
- Sao tự nhiên sáng nay lại đến đây? Còn có hứng đi 1 mình nữa chứ. Hay là Khánh Nam đi vắng, Mark Bremmer có việc bận nên hai người họ gửi tạm em ở chỗ anh rồi chút nữa qua đón?
- Không…
- Thế thì sao? Hay là Khánh Nam và Khương Duy lại hẹn ăn uống gì đấy ở nhà anh và em đến trước à?
- Không…
- Vậy… – Viết Quân đang định tiếp tục thì Linh Như cắt ngang và nhìn thẳng vào mắt cậu.
- Tại sao anh không nghĩ em đến đây một mình và không có một ai cả nữa được nhỉ?
- Vì… đơn giản là em chưa bao giờ làm thế. Sẽ chẳng có lý do gì để em lại tự nhiên muốn một mình đến đây đâu. Lúc nào em cũng tìm cách tránh anh mà. – giọng Viết Quân hơi buồn bã.
Linh Như rút điện thoại ra khỏi túi, tắt nguồn rồi đẩy sang bên chỗ Viết Quân.
- Anh cầm lấy đi. Để đảm bảo… trong ngày hôm nay sẽ không có ai gọi điện đến tìm em và cũng không có ai biết em ở đây. Hệ thống định vị trên di động của em đã được vô hiệu hóa rồi.
Viết Quân cầm điện thoại lên nhìn Linh Như khó hiểu.
- Ý em là gì?
- Em chỉ muốn biết… 1 đôi yêu nhau thì có thể làm những gì trong vòng 1 ngày thôi. Chúng ta… hãy hẹn hò trong ngày hôm nay nhé!
*
Viết Quân hơi khựng lại, quên cả việc nhai miếng bánh mì trong miệng. Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại thể trạng bình thường.
- Em vừa nói gì cơ?
- Anh không nghe nhầm chữ nào đâu. Em nghiêm túc đấy.
Viết Quân thôi không nhìn Linh Như nữa mà nhìn xuống cốc sữa dưới bàn rồi từ tốn cầm lên uống mà không để lộ chút biểu cảm nào.
- Anh có nghe em nói gì không đấy?
- …
- Viết Quân!
- Tại sao em lại muốn như vậy? Mấy hôm trước em còn có ý tránh anh cơ mà.
- Em không có lý do. Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
- Vậy sao em không thể kéo dài thời gian ra qua cái 1 ngày ấy nhỉ? Trên danh nghĩa hiện giờ ở trường thì chúng ta vẫn đang là một đôi.
- Ai mà biết được ngày mai sẽ thế nào cơ chứ? Em cần ngày hôm nay đã.
- Nếu anh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ… em sẽ ra hạn thêm chứ?
- Cái đó… còn phải xem đã. Kế hoạch hẹn hò… sẽ là do anh sắp xếp.
Viết Quân vẫn nhìn Linh Như tỏ ý nghi ngờ rồi nhìn ra ngoài trời ngày càng mưa lớn.
- Em… làm Tiramisu nhé. Hôm nay trời mưa thế này… không thể ra ngoài rồi.
- Tiramisu?
- Ừm… Không phải nó mang ý nghĩa “Missing me” và con gái Italia thường làm để tặng bạn trai sao?
Ánh mắt Linh Như thoáng qua một nét xáo trộn rồi lại như ẩn chứa một nụ cười.
- Được.
“Anh là người đầu tiên… và cũng là người duy nhất được nhận nó!”
- A…
- Hừm?
- Hay là tối nay chúng ta tổ chức sinh nhật sớm cho anh nhé. Em sợ rằng sau khi rời khỏi Việt Nam, chúng ta khó có thể gặp nhau được nữa.
Viết Quân quay lại nhìn Linh Như khó hiểu.
- Thì cứ coi như hôm nay là sinh nhật anh đi. Còn khi nào đến ngày đó thật thì chúng ta tính sau vậy. Em sẽ làm canh rong biển nhé!
- Không có bánh sinh nhật à?
- Vậy anh thích những thứ gì?
- …
Có thể không giống hẹn hò lắm, và thực ra hẹn hò cũng đâu có một khái niệm cố định, chỉ cần cả hai đều cảm thấy vui là được. Và hẹn hò cũng đâu cần nhiều, đôi khi chỉ im lặng bên nhau cũng được coi là một buổi hẹn rồi.
Đến buổi trưa, trời hửng nắng, cả hai quyết định ra biển chơi và trở về khi chiều muộn. Linh Như đã nhặt được một túi vỏ ốc lớn. Viết Quân nói sẽ giúp nó làm một tòa lâu đài bằng vỏ ốc giống như… Tuấn Vũ đã từng làm cho Mai Chi.
“Hi vọng em có thể nhìn thấy nó trước khi ra đi!”
- Em tự trang trí bánh có được không?
- Em cũng đâu có ý định nhờ anh trang trí?
- Anh muốn mua thêm một số thứ. Nhưng không thể cho em đi cùng vì rất dễ bị mấy tên trong Hội học sinh túm được. Dạo này mùa hè nên mấy người bọn họ hay lượn lờ loanh quanh lắm.
- Được rồi! Anh đi nhanh lên nhé. Mua cả nến nữa.
- Ừm! Được rồi!
Linh Như làm chiếc bánh sinh nhật bằng tất cả những tình cảm bấy lâu nay dành cho Viết Quân, cố gắng làm thật ngon, và thật đẹp mắt. Đó là một chiếc bánh hình trái tim, được trang trí bằng kem và chocolate, cả dâu tây và một vài lát hoa quả khác nữa. Một giọt nước trong veo bất chợt rơi xuống, đọng lại trên chiếc lá dâu rồi từ từ trượt xuống bề mặt bánh…
Viết Quân đã đi gần nửa tiếng… Đâu có quá nhiều thứ cần phải mua như thế?
Trong thời gian đợi cậu, Linh Như bất chợt dừng lại bên cây violon, vô thức cầm lấy cây vĩ… Những âm hưởng rờn rợn, gai góc và thê lương của Chaconne chập chờn trong không gian, tất cả chỉ gợi đến một nỗi buồn mênh mang không thể diễn tả. Cơn ớn lạnh, sỡ hãi bỗng nhiên ập đến và chạy dọc trong Viết Quân khi cậu vừa bước chân về đến nhà, bàn tay bất chợt run rẩy làm rơi túi đồ xuống đất. Bản nhạc này cậu chưa bao giờ có thể cảm nhận hết, và mới chỉ chơi duy nhất 1 lần là khi Jenny Trịnh qua đời, họ không còn cho phép cậu gặp Ginny Wilson nữa. Nhưng khi đó, ngay cả bản thân cậu cũng sợ hãi chính tiếng violon của mình. Chaconne làm cho người nghe tưởng như… đang bị cô lập và lạc lõng trong một thế giới xa lạ, giống như… không hề còn lối thoát. Linh Như tuy kéo sai một vài nốt nhưng không hề làm giảm cái cảm giác sợ hãi trong lòng người nghe. Viết Quân nắm chặt bàn tay và đưa lên ôm lấy đầu. Dừng lại đi! Làm ơn dừng bản nhạc này lại đi!
Một sức nặng ập đến từ đằng sau làm Linh Như suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước, cây violon trượt khỏi bàn tay bé nhỏ mà rơi xuống nền đất lạnh lẽo….
- Em… đang cố tình giấu giếm mọi người chuyện gì đó phải không?
- A… không có!
- Nói dối! Em đã giấu cả Khánh Nam nữa phải không? Lâu nay đã cố tình mang anh ra để qua mắt nó.
- Không có mà…
- Vậy… tại sao lại uống rượu? Tại sao lại đi mưa? Tại sao lại chơi bản nhạc này?
- Anh… từ khi nào lại trở nên tò mò như thế? Em đã hi vọng anh không phản ứng thế này…
Linh Như thoát khỏi vòng tay Viết Quân và cúi xuống nhấc cây violon dưới đất lên, đoạn nhìn vào cậu qua tấm gương lớn trước mặt.
- Bỏ qua chuyện đó đi, nếu anh muốn tiếp tục cho đến hết ngày hôm nay.
- Thực sự… không thể nói cho anh sao?
Linh Như chợt mỉm cười.
- Em sẽ nói cho anh… vào giờ này, ngày mai.
- Thật chứ?
- Thật!
Xin lỗi…
- Em trang trí xong bánh chưa?
- Rồi! Chỉ còn chờ nến của anh nữa thôi.
- Một hộp đủ không nhỉ?
- Anh mới chỉ 18 thôi, một hộp còn thừa ấy. Anh ra bàn ngồi đợi đi. Tối nay không cần giúp em gì cả.
- Được rồi.
Viết Quân hớn hở chạy ra bàn ăn ngồi đợi ngoan ngoãn. Đoạn t
hấy bình nước trước mặt, vì đang khát nước nên rót luôn một cốc và uống hết không ngần ngại.
Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến. Cậu ngoái lại nhìn Linh Như, thấy nó vẫn đang chuẩn bị chưa xong, bèn gục đầu xuống bàn, nghĩ rằng sẽ chợp mắt một chút rồi dậy ngay. Chắc là do đêm qua cậu đi ngủ quá muộn, phải gần sáng mới ngủ, hôm nay cũng không hề ngủ nhiều như mọi ngày nên….
- Ginny!
Có tiếng nói vang lên sát sau lưng và hoàn toàn không phải tiếng Viết Quân làm Linh Như giật mình, vội vã quay đầu lại….
- Stanley… – Nó sững sờ nhìn người thanh niên trước mặt – Em…
- Chẳng nhẽ… em muốn anh phải tàn nhẫn đến độ tàn sát tất cả thì em mới vừa lòng sao? Em còn muốn thế nào nữa đây? Chỉ còn 1 ngày nữa… Anh không có lòng độ lượng mà gia ân cho em nhiều đến thế đâu. Rời khỏi đây! Nhanh lên! Anh đã cấm em lảng vảng đến gần Han Ji Hoo rồi.
Mark bỏ ra cửa trước. Ginny vẫn đứng lặng đi nhìn Ji Hoo mà không biết phải làm gì nữa… Nó cố gắng dìu Ji Hoo lên phòng cậu và đắp chăn, đóng cửa cẩn thận rồi mới ra đi, không quên để lại một mảnh giấy nhỏ gắn trên tấm gương lớn trong phòng.
“Anh ngủ quên và không chịu dậy nên em đành phải về vậy!”
Chiếc bánh sinh nhật vẫn vẹn nguyên trong tủ lạnh.
“Xin lỗi…”
Trong những giây phút cuối cùng, cuộc sống này bất chợt trở nên thật đáng quý. Một ngày mai không hề có lối thoát, mở cánh cửa duy nhất bước sang 1 thế giới hoàn toàn xa lạ với bản thân… Ginny cố gắng đón nhận điều đó một cách tự nhiên nhất để không phải bật khóc. Mark yên lặng lái xe trong đêm mưa tầm tã mà không hề lên tiếng vì sợ phá hỏng chút riêng tư cuối cùng của cô bé. Chỉ ngày mai thôi… ngay cả anh cũng không còn biết cô là ai nữa rồi. Ngày mai… cái tên Ginny Wilson sẽ mãi mãi đi vào dĩ vãng. Khuôn mặt này… dáng người này… giọng nói này… rồi sẽ là của ai? Sợ rằng đến một ngày, ngay cả khi hai ta đối mặt cũng không biết là đã từng quen biết nhau trong quá khứ…
Ginny vẫn vô hồn nhìn ra màn đêm tối đen như mực. Có lẽ… nó được tái sinh từ màn đêm ấy để bây giờ lại quay lại với màn đêm. Kết thúc và khởi đầu. Khởi đầu và kết thúc. Hai khái niệm trừu tượng mấy khi có thể tách rời? Qua ngày mai, nó sẽ không còn biết mình là ai được nữa. Nó sẽ quên tất cả và có một cuộc sống mới, 1 cái tên mới, 1 gia đình mới. Nó sẽ có những người bạn mới và những kỉ niệm mới. Nó sẽ hoàn toàn quên đi quãng thời gian đau đớn trong quá khứ. Nó sẽ không còn nhớ đến người bà tàn nhẫn, nó không nhớ đến dượng, đến cô Tâm, đến Thu, đến ba mẹ, đến Khánh Nam, đến Tuấn Vũ. Nó sẽ không còn nhớ đến mẹ Jenny và ba John, không nhớ bà Kate, không nhớ ông Geogre, ông Michael, ông Richard, không nhớ Billy, Jimmy, không nhớ Brian… Nó sẽ để tất cả những hình ảnh đó lại cái màn đêm mưa gió tăm tối này. Nó sẽ không còn biết đến Khương Duy và Phương Linh nữa. Có thể… à không, là chắc chắn. Chắn chắn, ngay cả hình ảnh Viết Quân cũng sẽ không thể nào giữ lại dù chỉ 1 chút nữa. Bắt buộc phải quên tất cả. Bắt buộc! Bắt buộc. Sẽ không còn biết cả ai là Mark Stanley Clamp nữa…
Một khởi đầu mới với một thứ kí ức hoàn toàn xa lạ nhưng lại sinh ra chính bản thân mình. Một gương mặt mới hoàn toàn xa lạ nhưng lại chính là gương mặt mình… Rồi đây nó sẽ sống như thế nào? Nó không dám nghĩ nhiều đến điều đó nữa. Ngày mai trở nên thật đáng sợ. Những nhịp đập vô tình của chiếc đồng hồ trở nên tàn nhẫn. Nó không chịu được nữa. Nó không đủ sức chịu đựng nữa. Tiếng khóc nghẹn ngào bất chợt bật ra khỏi cổ họng.
Mark phanh kít lại ngay giữa màn mưa tầm tã.
- Ginny!
- …
Bên cạnh lúc này duy nhất chỉ có một mình Mark. Dù anh ấy có thế nào, thì lúc này đây cũng sẽ chỉ có mình anh ấy là chỗ dựa cho nó. Ginny gục vào Mark mà khóc tức tưởi. Nó không đủ sức đối mặt với ngày mai. Làm sao có thể chứ? Làm sao…
Cuộc sống này…
Màn đêm tăm tối!
- Mark… Cho em đến nhà Khương Duy.
*
- Linh Như! Sao em lại ướt hết thế này? Khánh Nam đâu? – Khương Duy hốt hoảng kéo Linh Như vào bên trong chiếc ô của mình.
- Khương Duy! Em có một việc muốn nhờ anh! – Linh Như nhìn Khương Duy nghiêm túc.
- Việc gì thì cứ vào trong nhà cái đã.
- Không! Khương Duy! Anh phải đồng ý với em 1 chuyện.
Khương Duy im lặng trước ánh mắt lạnh băng của người đối diện mình.
- Em nói đi!
- Khương Duy! Em rất cảm ơn anh vì anh và Viết Quân đã ở bên Khánh Nam trong suốt những ngày tháng khốn khó nhất của anh ấy. Nếu không có hai anh, có lẽ… Khánh Nam đã không thể có ngày hôm nay. Em… em muốn cầu xin anh 1 việc…
- Linh Như…
- Em xin anh! – Linh Như chợt bật khóc – Em xin anh! Nếu như Khánh Nam có chuyện gì! Em xin anh hãy tiếp tục ở bên anh ấy! Xin anh đừng bỏ rơi anh ấy. Cả Viết Quân nữa. Hai anh ấy… em chỉ còn biết nhờ anh thôi. Em xin anh! Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra! Làm ơn! Làm ơn hãy chăm sóc họ giùm em! Em xin anh đấy!
- Linh Như…? – Khương Duy ngỡ ngàng nhìn Linh Như mà không hiểu gì cả – Linh Như! Bình tĩnh nói cho anh biết… Có chuyện gì xảy ra với em sao?
Linh Như lắc đầu liên tục và mím môi lại cố ngăn tiếng khóc.
- Anh đừng nói với họ là tối nay em đã đến đây và nói với anh chuyện này. Nếu như… nếu như có chuyện gì xảy ra… Anh hứa với em đi! Khương Duy! Anh hứa đi!
- Nhưng anh… Anh không hiểu em đang nói gì cả.
- Anh chỉ cần hứa với em thôi! Rồi anh sẽ hiểu mà. Em cầu xin anh đấy.
- Linh Như…
- Em xin anh đấy!
Khương Duy khẽ gật đầu nhìn Linh Như mà trong lòng dấy lên sự bất an.
- Anh hứa!
Linh Như mỉm cười qua hàng nước mắt, ôm nhẹ lấy Khương Duy.
- Cảm ơn anh! Khương Duy! Vậy thì em có thể yên tâm rồi!
- Linh Như à! Hôm nay em nói chuyện lạ lắm. – Khương Duy nhìn Linh Như lo lắng.
Linh Như thoáng cười nhẹ rồi quay lưng bước vào trong xe ôtô. Chiếc xe tiếp tục lao đi trong mưa gió.
*
* *
Hôm nay là ngày tổng kết năm học. Mỗi người có một cảm xúc khác nhau. Đối với những học sinh năm nay ra trường thì khác, đối với những người năm nay lên lớp 12 cũng khác và có lẽ vui vẻ nhất là những nhân mới học xong lớp 10.
Hội học sinh vẫn tập trung ở địa điểm cũ, lần cuối cùng làm nhiệm vụ cùng nhau. Sao tự nhiên thấy buồn quá. Hết năm nay… còn có khi nào chúng ta tụ họp vui vẻ thế này được nữa không?
- Mày nhất định phải học cùng trường với tao, cùng lớp với tao. – Ngọc Hưng gào lên trên hành lang dãy phòng họp. Còn chưa bước lên cầu thang, Linh Như và Khánh Nam đã nghe thấy rồi.
- Tao đã bảo là tao đang suy nghĩ mà. – Tiếng Đăng Thành thảnh thơi đáp lại.
- Nghĩ cái gì mà nghĩ? Mày cần gì phải thi trường đó vẫn được cơ mà.
- Từ từ nào anh Hưng – Tuấn Anh vỗ vỗ vai Ngọc Hưng trấn an – Đăng Thành thi gì là việc của anh ấy. Anh không thể như thế được.
- Không! – Ngọc Hưng lại gào lên tức giận – Nó cần gì phải thi Dược mới có thể về quản lí công ti chứ? Nó vào kinh tế với anh cũng được cơ mà.
Đăng Thành vẫn thản nhiên phe phẩy mấy tờ giấy ghi nội dung buổi tổng kết sáng nay trên tay.
- Đã bảo tao đang suy nghĩ rồi mà.
- Không!
Khánh Nam và Linh Như quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ nhạt nhẽo: “Họ vẫn còn đang cãi nhau về cái chủ đề cũ rích đấy à?”
Ngọc Hưng hậm hực, ngồi thu lu xuống chân tường.
- Nhìn nó tự nhiên lại thấy giống Viết Quân. – Bảo Đông chép miệng.
- Có nhất thiết phải thế không? – Khánh Nam lên tiếng – Anh thi vào đó một mình cũng được chứ sao? Con đường sau này của anh và Đăng Thành đâu phải là một.
- Không cần biết! – Ngọc Hưng gắt.
- Là thế đó. – Đăng Thành nhảy phóc lên bệ cửa sổ – Ngay từ mẫu giáo anh và nó đã học cùng lớp với nhau rồi. 15 năm, giờ chắc nó không thể… (nén cười)… quên hình bóng anh được.
Khương Duy lẩm bẩm: “Ngọc Hưng thì ra cũng chẳng khác gì mình!”
- Giờ mới biết Hội học sinh không chỉ mình Tuấn Anh có vấn đề về giới tính. – Lê Dũng vừa nói, vừa phá lên cười sằng sặc – Mà có vẻ anh còn nặng hơn nó nhiều, Ngọc Hưng.
- Chậc! Thôi nào bé Hưng. – Bảo Đông “dịu dàng” dỗ dành – Dù sao thì một năm nữa hai đứa mày cũng sang Đức với tao cơ mà.
- Vậy một năm này tao học với ai bây giờ? Một mình tao à? Không được! – Ngọc Hưng vẫn tiếp tục gắt lên.
Lũ chiến hữu lần lượt xếp thành hàng đứng vây tròn xung quanh Ngọc Hưng, mắt chăm chú nhìn cậu, tỏ vẻ đáng thương rồi lại quay sang nhìn nhau.
- Không hiểu ngày xưa mấy tuổi anh ấy mới cai sữa nhỉ?
- Nó được nuôi bằng sữa hộp từ khi lọt lòng mà.
- Hố hố hố! Thế mà mình tưởng bây giờ nó vẫn chưa cai. – Bảo Đông phá lên cười một cách… khả ố. Điệu cười này dạo gần đây rất chuộng sử dụng trong Hội học sinh.
- Thôi đi Bảo Đông! Đừng có cười cái điệu cười kinh dị đó. Ớn quá mất.
- Tối qua anh ấy tự nhiên đang ngủ cũng bật dậy và cười như thế. – Quốc Trường giờ mới lên tiếng, vẻ bất bình – Và còn cười rất lâu nữa.
- Có lẽ anh đã bị Ma Vương cho dùng “nước hoa sặc sụa” quá liều phải không? – Linh Như hỏi.
- Ginny! Chứ ai mới là người dùng quá liều và đã không thể nhịn cười trong suốt 24 giờ chứ. Có nhớ rằng vì vậy mà báo chí mới đồn ầm lên là em bị bệnh về… đầu óc không?
- “Nước hoa sặc sụa?” – Tuấn Anh lặp lại một cách khó hiểu.
- Ma Vương? – Lê Dũng.
- Ginny? – Đăng Thành.
- À… Nothing!
Linh Như xua tay như không có chuyện gì, nhưng Bảo Đông thì hoàn toàn khác.
- Giấu giếm bạn bè là rất xấu. Xin giới thiệu với các đồng chí thân mến – Bảo Đông lôi phắt Linh Như ra giữa, xoay người nó một vòng và tỏ vẻ trịnh trọng – Chúng ta đang có vinh dự diện kiến công chúa GMR: Ginny Wilson – Đứa cháu gái nổi tiếng của Kate Evans, Geogre, Michael và Richard Wilson, con gái cưng của John và Jenny Trịnh, em gái Billy Wilson và Jimmy Wilson. Vỗ tay.
Bảo Đông vô duyên vỗ tay sau một hồi tự sướng và lại phá lên cười hô hố, mặc kệ vẻ mặt đơ ra của những tên trước giờ vẫn ngây thơ trong sáng không biết chuyện gì. Rõ là đã sử dụng “nước hoa sặc sụa” mà.
Đăng Thành, Ngọc Hưng, Lê Dũng và Tuấn Anh. Đứa nào đứa nấy mặt chảy dài ra, ngơ ngác.
- GMR?
- Wilson?
- Công chúa?
- Ginny?
Linh Như không biết phản ứng sao cả, nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống sàn nhà. Cuối cùng dừng lại ở Bảo Đông.
- Em không có ý giấu giếm. Đó, anh ta – chỉ Bảo Đông với vẻ bức xúc – Anh ta không phải Việt kiều, anh ta là người Đức, tên thật không phải Trịnh Bảo Đông mà là Danie
l – Daniel Lambert Stevenson.
Bảo Đông tỏ vẻ bình thản như không.
- Phải! Daniel Lambert Stevenson, là người bên cạnh Richard Wilson, đến Việt Nam với nhiệm vụ bí mật theo dõi và nắm bắt tình hình của Ginny Wilson, nhưng tiếc là đã bị bắt quả tang sau 2 năm rưỡi nằm vùng. Chưa hết…
Bảo Đông nhìn sang Quốc Trường, ánh mắt gian tà, muốn nói: “Hôm nay anh sẽ bán đứng tất cả cho mà xem!”
- Nó! Không phải du học sinh người Singapore, nó là người Nhật 100%, hơn nữa còn chính thức sẽ thừa kế tập đoàn Sanzenin. Tên thật của nó không phải Trịnh Quốc Trường mà là Shiki Sanzenin, em trai Handa Sanzenin và Serina Sanzenin.
- Daniel! – Shiki hét lên phẫn nộ – Anh thôi đi!
- Ha ha! Giấu giếm là xấu. Anh là một người bạn tốt.
- Bảo Đông! Linh Như! Quốc Trường! – giọng Đăng Thành đanh lại.
- A…
Tiếng một thày cô nào đó phát lệnh tập trung toàn trường và tập trung Hội học sinh. Cả 3 không hẹn mà cùng chỉ tay về phía cái loa ngay phía bên ngoài dãy phòng họp, miệng lắp bắp.
- Tập… tập… tập trung thôi!
Nói rồi xếp thành hàng dọc và như một cái máy. Bước đều! Bước!