- Không thế thì anh rơi vào cái bẫy của em à? – Khánh Nam ra vẻ hiểu tường tận nó có ý định gì – Đói ko?
- Có.
- Nãy giờ em ăn bao nhiêu vậy mà cũng đói à?
- Là em với con Bò ăn chứ có phải mình em đâu? Nó thanh minh cho cái tội tham ăn của mình.
- Thôi ko phải giải thích. Anh cũng đói mà. Đi ăn gì đi.
- Haizz, anh tốn bao nhiêu kalo cho Minh Phương mà lại. Nó trêu anh.
- Em…………Khánh Nam hậm hực nghĩ tới việc suýt bị nó đưa vào tròng.
Hai anh em vừa ăn vừa tán dóc
- Vừa học vừa làm ko mệt à?
- Tự lập mà anh. Với lại………..em cũng muốn………..Mà thôi.
- Muốn gì? Nói hết đi.
- À ko, ko có gì. Nó xua xua tay.
Thấy thế Khánh Nam cũng thôi ko muốn hỏi nữa.
- Mà phục em thật đấy. Vừa học vừa làm mà pro thế? Điểm cao chót vót luôn.
- Anh học còn đẳng cấp hơn ý.
- Nhưng anh học hết từ nhỏ rồi nên mới thế chứ.
- Thì em cũng vậy mà.
- Là sao? Khánh Nam thắc mắc. Anh ko hiểu.
- Thôi ko có gì. Đùa anh ý mà. Anh và chị Hà Ly………..Nó nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Nghĩ vớ vẩn. Anh có thích Hà Ly đâu.
- Ko thích á? Thế có cảm ko? Nó tò mà.
- Bảo ko rồi mà. Em nhiều chuyện quá. Khánh Nam bắt đầu bực.
- Ko thật à?
- Thích hỏi nữa ko?
- Ơ nhưng chị Ly thích, à ko, yêu anh thật lòng đấy.
- Haizz, cái chữ thích và chữ yêu nó cách xa nhau cả mấy km đấy em ạ. Bảo Hà Ly suy xét kĩ lại xem nhá!
- Anh biết chuyện chị ý và anh Tuấn Vũ ý gì? Vì anh cả đấy.
- Anh ko lạ. Cái đấy ko cần nói anh cũng biết. Anh đi chân đất trong bụng Tuấn Vũ rồi.
- Anh là cái đồ mất vệ sinh. À, anh Nam………Có thể em hơi rò mò nhưng em muốn biết 1 chút về người………giống em đó. Nhưng nếu anh ko nói cũng ko sao đâu ạ. Nó hỏi Khánh Nam trong khi Khánh Nam đưa nó về. Khánh Nam ra hiệu cho nó rữ vào 1 cái ghế đá ven bờ sông. Ngừng 1 lát…..
- Nó là 1 đứa bé rất đáng yêu vì nó là em gái của Khánh Nam đẹp trai này mà. Khánh Nam ra vẻ nói tếu nhưng lại rất buồn. Nó rất xinh, rất ngoan, hay cười nhưng cũng hay dỗi nữa. Hì, mâu thuẫn nhỉ? Nó là 1 phân cuộc sống của anh, à ko, 1 nửa cuộc sống của anh, là kí ức tuổi thơ của anh và cũng là của Tuấn Vũ. Vì bọn anh là anh em họ mà. Vì thế, đến tận bây giờ cả anh và Tuấn Vũ đều ko thể quên nó, ko thể tin là nó ko còn tồn tại trên đời này nữa. Dù đã cố, thật nhiều nhưng mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy nó…….đang cười……thật tươi gọi anh.
- Có phải đó là người mà hôm trước ở công viên anh nhớ tới á? Nó hỏi giữa chừng.
- Ừ. Anh nợ nó 1 lời hứa. À ko, nhiều lắm. Anh hứa với nó rất nhiều. Nhưng … đã ko còn cơ hội thực hiện nữa rồi. Khánh Nam khẽ mỉm cuời, 1 nụ cười buồn. Hôm đó anh ốm ko đi đón nó được, vậy nên mãi chiều muộn mới có người đi đón nó. Hì, nếu hôm đó anh ko ốm thì sao nhỉ? Nếu anh ko ốm thì anh đã đến đón nó từ sớm. Nếu anh ko ốm thì giờ này nó vẫn có thể vui vẻ sống bên cạnh anh. Nó mất, lỗi ở anh hết. Anh là 1 người anh trai ko tốt. Tuấn Vũ ghét anh … cũng vì thế. Người yêu của bọn anh đều phải có chút đặc điểm của nó, hoặc……..chỉ 1 câu nói giống nó thôi cũng được. Hài nhỉ? Anh biết thế là giỡi với người khác nhưng anh ko thể chấp nhận cái ૮ɦếƭ của nó. Tuấn Vũ nghĩ anh mang lại bất hạnh cho ng
ười khác.Bất cứ cô gái nào ở gần anh 1 chút thì đều nhanh chóng trở thành bạn gái Tuấn Vũ.
- Vậy sao ngay từ đầu anh ko bảo em dè chừng………….
- Vì anh tin anh đủ sức bảo vệ em trước Tuấn Vũ.
- Em ko hiểu.
- Anh bảo vệ được em gái anh mà. Khánh Nam xoa đầu nó. Mà em đừng nói cho ai nhé. Nhất là quan hệ giữa anh và Tuấn Vũ ý, Viết Quân và Khánh Nam cũng ko biết đâu. Có lẽ Tuấn Vũ ko muốn có 1 đứa em như anh cũng nên. Nói thật chẳng hiểu sao khi ở gần em anh lại có cảm giác như đang chơi với nó.
- Em giống đến thế sao?
- Không, chỉ là anh cảm giác thôi. Sở thích của em khác nó nhiều lắm, và ánh mắt nó luôn tinh nghịch vui vẻ, còn ánh mắt em rất buồn, như ôm mối sầu cả thế gian ý.
- Anh………..sao biết? Nó ngập ngừng.
- Vì mắt anh em mình giống nhau mà. Hì hì.
- Ừ nhỉ, cũng phải.
Hai anh em nó cứ ngồi yên thế 1 lúc cho đến khi Khánh Nam mở lời trước.
- Muộn rồi, có định về ko đây?
- Anh ý ko hay cuời như anh đâu. Anh ý rất thương em, luôn ra vẻ mình là người lớn mà có hơn em mấy đâu, anh ý hay gây gổ với em lắm nhưng rất chu đáo. Lúc nào cũng nhắc nhở nọ kia: mặc áo ấm này, ăn cơm ngoan này, uống thuốc đầy đủ này… Lo cho em? Lo cho em làm gì cơ chứ? Vì lo cho em nên mới gặp tai nạn, vì lo cho em nên mới ko thể sống tiếp….. Tại sao chứ? Tại sao hả anh? Nó cũng ko rõ nó đang hỏi Khánh Nam hay nó hỏi anh trai nó nữa. Có lẽ là cả 2. Nó khẽ quay mặt lau đi giọt nước mắt đang trực rơi.
- Linh Như, em có thể khóc. Ko sao đâu.
- Hì, em ko được khóc. Việc gì em phải khóc vì con người đã nhân tâm bỏ em lại mà ra đi chứ?
- Ừm………….Khánh Nam cũng cảm thấy khóe mắt cay cay, nhưng con trai ko được khóc. Bun đã nói thế đấy.
- Linh Như này…………
- Dạ?
- Anh em mình coi nhau như anh em ruột được ko? Anh biết là khó có thể thay thế……….nhưng có lẽ vẫn an ủi được phần nào mà. Anh luôn nghĩ thế đấy. Được chứ?
Nó chỉ mỉm cuời nhẹ nhàng thay cho câu trả lời.
Khánh Nam đưa nó về gần đến nhà rồi vòng đi tại bị nó đuổi về ý. Gần đó, có 1 thằng con trai lặng lẽ quay đi. Nhói đau. “Mình tự nhiên đến đây làm gì nhỉ?”
Ban công tầng 13 vẫn còn có 1 phòng bật đèn sáng. Viết Quân vẫn chưa đi khỏi, tại đang định đi thì con nhỏ đó ra ngồi vắt vẻo trên đó chi? “Nó đang nghĩ gì? Có biết ngồi thế nguy hiểm lắm ko? “Ơ sao mình lại lo cho nó nhỉ?” Hắn lắc lắc đầu.
Thế nó đang nghĩ gì?
“Đúng! Ở cạnh Khánh Nam mình có cảm giác thân thuộc của anh Bon. Chẳng hiểu sao lại thế nữa. Nhưng mình biết 2 người đó ko phải là 1. Anh Nam hay cười, hay bông đùa chứ ko nghiêm nghị như cái mặt đáng ghét kia. Với lại, 1 điều thật dễ hiểu, anh Bon sao mà sống lại được chứ? Đã vậy còn hơn mình hẳn 1 tuổi nữa. Anh, ở đó….có lạnh ko anh? Em ghét anh lắm. Hix hix! Hừ, sao em phải tốn nước mắt cho 1 người nhẫn tâm như anh nhỉ?” Nó đưa tay lên lau nước mắt nhưng ko thể lau đi những gì trào dâng trong lòng nó. “Ơ, có tin nhắn. Viết Quân?” Nó ngạc nhiên lẩm nhẩm dòng tin đó:
“If one day…
You feel like crying…
Call me
I don’t promise that
I will make you laugh,
But I can cry with you”.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Nếu 1 ngày…
Bạn cảm thấy muốn khóc…
Hãy gọi tôi.
Tôi không hứa rằng
Tôi sẽ làm bạn cười,
Nhưng tôi sẽ khóc cùng bạn”.
“Sao hắn biết mình khóc?” Theo phản xạ, nó nhìn luôn xuống dưới, nhưng tối quá. Tuy vậy, nó vẫn mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy sau 1 dòng “Thank you” tới Viết Quân. Vì nó biết ở dưới kia, có 1 thằng con trai đang nhìn nó. Còn Viết Quân thì lẩm bẩm: “Khánh Nam đã làm gì nó?”