"Lâm Đế, em tới rồi." Đào Khuynh mở cửa đi vào, nhưng trong phòng tối đen như mực. "Kỳ quái, tại sao lại tối thui thế này?"
Lúc chiều cô nhận được tin nhắn của Hạ Lâm Đế nói muốn cùng cô gặp mặt, cảm giác anh rất nóng lòng, làm trong lòng cô cũngthấp thỏm, thế là vừa tan tầm liền trực tiếpchạy tới nhà anh.
Sau khi Lâm Đình Tính buông lời uy Hi*p cô không bao lâu, công ty Hiện Vấn liền truyền ra tin tức muốn rút lui khỏi hợp tác, Hạ Lâm Đế sợ cô lo lắng, cũng không nói thêm gì. Vì vậy cô không rõ tình hình thực tế, nhưng thời gian này anh quả thật bề bộn nhiều việc, số lần hai người gặp nhau cũng giảm bớt rất nhiều. Hôm nay anh vội vã muốn gặp cô, không biết là vì cái gì.
Nhớ lúc trước Lâm Đế từng nói, Tổng giám đốc Lâmsẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ có biến chuyển gì sao? Sẽ không phải là chuyện kết thân không có biện pháp giải quyết chứ? Đào Khuynh trong đầu đầy nghi hoặc, nhăn mặt nhíu mày.
"Lâm Đế, anh đang ở đâu?" Cô càng ngày càng nóng lòng, đưa tay bật đèn, trong nhà lập tức sáng lên. "Không phải có chuyện muốn nói với em sao?"
Khi Đào Khuynh đi tới phòng khách, chiếc áo cướilộng lẫy, xinh đẹp liềnđập vào mắt, làm cho cô ngạc nhiên không nói nên lời.
Trênngười ma-nơ-canh đang mặc là chiếc áo cưới lấy màu trắng làm chủ đạo, cộng thêm rất nhiều trang trí màu sắc rực rỡ, tươisang. Thiết kế gọn gàng, chất liệu nhẹ nhàng tạo nên cảm giác bồng bềng,phiêu dật.
"Áo cưới này làm sao ở đây. . . Vốn là thiết kế của mình . . ." Đây không chỉ làthiết kế của cômà còn là mẫu áo cưới mơ ướccủa cô! Đào Khuynh lập tức chạy tới, đưa tay chạm vào chiếc áo cưới trước mặt, trên gương mặt đầy kinh ngạc.
"Là thật đó, không phải nằm mơ đâu . . . ." Lúc này, một giọng nói khàn khantừ phía sau vang lên, "Em có thích không?"
Đào Khuynh xoay người, nhìn thấy Hạ Lâm Đế đứng đối diện cô trong lòng nghi hoặc hỏi "Lâm Đế . . . . Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Anh muốn giành cho em một ngạc nhiên." Hạ Lâm Đế cười nhìn cô.
"Anh không phải có chuyện muốn nói sao?" Cô nhất thời không cách nào phản ứng kịp, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đó chẳng qua là lý do để em tới đây thôi, mục đích của anh là muốn cho em xem cái áo cưới này." Anh đặt tay lên vai cô, không thể chờ đợi muốn biết đáp án của cô. "Đừng chỉ trợn to hai mắt, nói cho anh biết, em có thích bất ngờ này không?"
Mới vừa rồi anh ở chỗ tối quan sát cô, khi cô nhìn thấy chiếc áo cưới thì trên mặt tràn đầy vui mừng, nhưng trong mắt vẫn cònlo lắng, anh không hiểu cho nên thật tò mò muốn biết cảm nhận chân chính của cô.
"Em quá kinh ngạc, không biết rõ có cảm giác gì nữa . . ." Đột nhiên nhìn thấy áo cưới trong mơ, Đào Khuynh vẫn không thể tin là sự thật, trong đầu hết sức hỗn loạn.
"Làvô cùng thích phải không?" Hạ Lâm Đế cố ý hỏi.
Đào Khuynh không chút do dự gật đầu, ngưng mắt nhìn chiếc áo cưới xinh đẹp, giọng nóicó chút kích động, "Đây là áo cưới mà em luôn mơ ước, có thể chính mắt thấy được nó, dĩ nhiên rất thích a!"
Khi nhìn thấy chiếc áo cưới mình ao ước bấy lâu, một loại cảm động không tên lấp đầytrái tim cô, cô cơ hồ nói không ra lời.
"Nhìn bản thiết kế, không thể cảm giác được hết vẻ xinh đẹp của nó . . . A, người yêu của anh thật có tài hoa, lại có thể thiết kế ra chiếc áo cưới đẹp như vậy." Hạ Lâm Đế ánh mắt dính chặtvào cô, cất lời ca ngợi.
Đào Khuynh không quên ban đầu cô đem bản thiết kế cho anh xem, anh đã kinh ngạc cỡ nào, thật rất đả kích cô, hôm nay nghe được anh ca ngợi, cô hài lòng không dứt.
"Bây giờ mới biết sao? Là áo cưới cho em mặc, đương nhiên phải là chiếc áođẹp nhất rồi." Cô nở nụ cười động lòng người, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. "Đợi chút, anh tại sao lại đem đến bất ngờ lớn thế này cho em?”
"Thời gian trước nhìn thấy bản thiết kế của em, nghĩ đến em từng nói qua đó là chiếc áo cưới mà em muốn mặctrong hôn lễ, anh thật muốn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của em, cho nên quyết định cho em một ngạc nhiên."
Hạ Lâm Đế tiếp tục nói,"Em không phát hiện thời gian này bà chủ của em có nét mặt rất cổ quái sao? Anh chính là đặc biệt nhờ bà ấy giúp anhgiữ bí mật."
Nhớ lúc anh lén đem bản thiết kế giao cho Từ Chi Uyển thì Từ Chi Uyển còn không ngừng nhạo báng anh, một bộ muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, anh chỉ sợ lộ bí mật, cả ngày lo lắng đề phòng.
"Ra là như vậy, quả thật có chuyện này, gần đây bà chủ vừa nhìn thấy em liền cười rất mập mờ, em hỏi cô cười cái gì, cô liền nói không có việc gì, thì ra là đang bận may chiếc áo cưới này."
Đào Khuynh nhìn chằm chằm chiếc áo cưới, trong lòng càng ngày càng mềm nhũn, hốc mắt không khỏi ửng hồng. "Là thật sao? Thật là đẹp, thật là đẹp . . . Ô ô ô . . ."
Hạ Lâm Đế sững sờ, vội vàng đưa tay nâng mặt côlên, "Thế nào lại khóc?"
"Bởi vì, bởi vì anh gấp như vậy muốn gặp em, em còn tưởng rằng là chuyện kết thân không có biện pháp giải quyết, thật lo lắng . . . Lại bất ngờ thấy áo cưới đẹp như vậy, vì quá cảm động, mới . . ."
Thời gian này thấy anh cả ngày bận rộn, cô chỉ có thể đứng một bên nóng lòng, tâm tình rất khó chịu a!
"Đứa ngốc, em thật là càng ngày càng thích khóc đấy." Hạ Lâm Đế ôm cả người côvào lòng, vỗ nhẹ lưng cô. "Anh đã bảo em đừng lo lắng chuyện đó, anh sẽ giải quyết ổn thỏa, yên tâm đicó được không?”
"Mặc dù em không rõ ràng tình hình hiện tại, nhưng công ty Hiện Vấn không phải đã quyết định rút khỏi hợp tác rồi sao?" Đào Khuynh hít mũi, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò.
"Đây chẳng qua là Tổng giám đốc Lâmtruyền ra tin tức giả, dụng ý muốn làm anh hoan man, nhưng chiêu này đối với anh là vô dụng." Hạ Lâm Đế thở dài. Anh không muốn làm cô lo lắng mới không nóigì không ngờlại làm cô lo lắng hơn.
"Anh đã đưa ra cảnh cáo cuối cùng, nếu Tổng giám đốc Lâmkiên trì muốn rút khỏi hợp tác, anh sẽ chờ thu tiền bồi thườnghợp đồng."
"Cho nên sẽ không có chuyện gì đúng không?" Cô không hiểu chuyện thương trường, chỉ quan tâm anh thôi.
“Vì giải quyết vấn đề này, anh quả thật tốn không ít sứcnhưng sẽ không kéo quá lâu đâu, tất cả đều sẽ được giải quyết, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghe lời anh là tốt rồi, hiểu không?"
"Ừ, em biếtrồi." Đào Khuynh dùng sức gật đầu.
“Ai, là anh muốn thấy em vui vẻ, sao cứ khóc mãi vậy hả?"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Đào Khuynh đưa tay quyệt nước mắt trên mặt.
"Không được nói thật xin lỗi." Anh nhăn mày, chợt chuyển lấy giọngdụ dỗ: "Cười một cái cho anh xem."
"Em vui vì thiết kế áo cưới của em được may thành thành phẩm, càng vui hơn vì đó là do anh làm cho em." Lo lắng của cô sau khi nghe giải thích của anh đã hoàn toàn bay mất, giờ phút này trong lòng cô tràn đầy kích động, tươi cười rạng rỡ. "Lâm Đế, cám ơn anh, em rất thích."
"Đi mặc thử xem, anh muốn thấy cô dâu xinh đẹp của anh."
"Ừ." Đào Khuynh nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, vội vàng gỡ áo cưới xuống, chạy vào phòng mặc thử.
Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra.
Khi Đào Khuynh mặc áo cưới xuất hiện, Hạ Lâm Đế trong phút chốc không khỏi nín thở, nhịp timđập cuồng loạn.
Mái tóc dài đen nhánh được tùy ý buộc lên, gương mặt thanh lệ mang theo nụ cười ngượng ngùng, bộ áo cưới rực rỡôm lại vóc người thon thả của cô, làm cho cô giống như tiên nữ giáng trần, thanh tân thoát tục.
Cô thật sự quá chói mắt mê người, Hạ Lâm Đế đỏ mặt, không ngừngnuốt nước miếng.
"Cái đó . . . Áo cưới có vừa người không?"
Đào Khuynh nhấc váy, chậm rãi đi tới trước mặt anh.
"Vừa lắm. Làm sao anh biết được số đo của em?" Cô tò mò.
Chuyện này thì Hạ Lâm Đế rất tự tin. "Mỗi ngày đều nhìn, mỗi ngày đều sờ, có thể không biết sao?"
"Ghét." Thấy bộ dạng không đứng đắn của anh, cô không khỏi nũng nịu.
"Là em hỏi anh mà, nói thật còn bị mắng, anh thật sự đáng thương."
"Đáng thương gì mà đáng thương, ai bảo anh toàn đùa bỡn em." Đào Khuynh chu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, nở nụ cười nói: "Anh còn không nói . . . Em mặc có đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp, đẹp đến mức làm anh không thở được." Anh ngây dại nhìn cô, nhịp tim không thể khống chế.
Lúc mới vừa bước ra thấy anh chỉnhìn chằm chằmmình mà không mở miệng, cô tưởng không đẹp như anh mong đợi, còn cảm thấy kỳ cục, giờ phút này nghe anh khoa trương tán thưởng, không khỏi mỉm cười, đôi mắt cong cong.
"Anh chỉ giỏi dẻo miệng . . ." Đào Khuynh che mặt, thẹn thùng nói.
"Đều đây là đang nói sự thật.”Hạ Lâm Đế che giấu nụ cười, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. "So với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn."
"Cám ơn." Cô nhìn vào đôi mắt đen chân thành tha thiết của anh, khóe môi khẽ cười.
Tiếp đó, anh chuẩn bị nói ra mục đích thực sự.
"Tiểu Khuynh, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi chứ?"
"Có ý tứ gì?" Thấy anh quỳ một chân xuống, Đào Khuynh kinh ngạc.
"Em có nguyện ý mặc chiếc áo cưới này trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh không?”Hạ Lâm Đế nắm tay của cô, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương.
"Lâm Đế . . ." Nhìn chiếc nhẫn kim cương đang tỏa sáng trên tay anh, Đào Khuynh nháy mắt mấy cái, xác định không phải đang mơ.
"Anh đang cầu hôn em đó, suy nghĩ rồi trả lời anh.”
"Bất ngờ như vậy, trong lòngem rất rối loạn . . ." Đầu óc cô hiện giờ không ngừng xoay chuyển, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi иgự¢.
"Vậy cũng đừng chỉ nhìn anh, ý em thế nào, nói cho anh biết đáp án đi." Hạ Lâm Đế mỉm cười, thâm tình khẩn thiết nói.
Đào Khuynh đưa mắt nhìn gương mặt đangkhẩn trươngcủa anh, không nhịn được nắm chặt tay của anh.
"Nếu theo ý của em thật rakhông có gì phải suy nghĩcả." Cô yêu anh như vậy, làm sao có thể cự tuyệt? Nhưng mà, người Hạ gia không tiếp nhận bọn họ ở chung là sự thật, lý trí nói cho cô biết, trước mắt hai người không thích hợp kết hôn.
"Vậy thì nói cho anh biết đáp án đi."
"Lâm Đế, hiện tại. . . . . ." Anh ngắt lời cô, trầm giọng nói: "Không cần nghĩ đến những người khác, chỉ nghĩ tới anh thôi. Em có nguyện ý cùng anh kết hôn, cùng anh sống bên nhau cả đời không?"
Cảm động khiến đôi mắt đẹp của cô ngập nước.
"Đáp án chỉ có một." Đời này, cô có anh như vậy đủ rồi.
"A, anh nghĩ, đó hẳn là một đáp án khiến anh rất hài lòng." Hạ Lâm Đế vẻ mặt mừng rỡ, tràn đầy tự tin nói.
Đào Khuynh căn bản không có cách đấu với anh. "Anh đã sớm ăn định em rồi.”
Anh không phủ nhận điều này, nâng lên khóe môi, mở miệng lần nữa hỏi: "Khuynh, em có nguyện ý đeo vào chiếc nhẫnnày không?"
"Em nguyện ý, đời này em chỉ muốn làm cô dâu của anh mà thôi." Đào Khuynh vừa khóc vừa cười, ngồi xuống, ôm chặt gáy anh.
Hạ Lâm Đế vòng tay ôm lại cô, chân thành nói,"Anh yêu em."
Không biết như thế nào, tình cảnh chuyển biến khiến người ta mặt đỏ tim đập?
Đào Khuynh bị Hạ Lâm Đế hôn đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đẩy ngã trên ghế sofa.
"Đợi chút . . . Dừng lại . . ." Cô chống đỡ Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, nhìn anh, không biết làm sao đành kêu lên.
"Em không yêu anh sao? Không muốn anh hôn em?" Hạ Lâm Đế hôn cánh môi đỏ tươi của cô, giọng nói mang vẻ đáng thương.
Anh giả bộtội nghiệp, bảo cô làm sao cự tuyệtđây? Đào Khuynh trừng mắt nhìn anh, ngượng ngùng mở miệng: "Hôn thì có thể, nhưng anh đừng sờ loạn."
"Sao lại đưa ra yêu cầu khó khăn với anh như vậy, Khuynh." Bàn tay to của anh đưa lên мơи тяớиxương quai xanhcô, từ từ hướng tới иgự¢, cách làn vải vuốt ve.
Đào Khuynh lắc đầu một cái, kéo cái tay không an phận của anh.
"Không được, em còn đang mặc áo cưới đấy, đừng như vậy." Cô cố gắng trấn định, lên tiếng ngăn lại.
"Khuynh của anh mặc áo cưới đẹpnhư vậy, làm anh không thể dừng được." Hạ Lâm Đế làm sao có thể bỏ qua cho cô, nhanh chóng gạt áo cưới ra, một đôi đẫy đà liền đập vào mắt, anh không khỏi than thở ra tiếng.
"Em không mặc áo lót?"
"Bên trong áo cưới chỉ có thể đặt miếng lót, tạm thời không có nên em mới không mặc." Đào Khuynh vội vàng đưa tay che kín иgự¢, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, thân thể khẽ run lên.
"Thật là tiện lợi." Anh chỉ kịp nói một câu, một tay túm lấy hai tay của cô kéo quađỉnh đầu, một tay kia vỗ về chơi đùa bộ иgự¢ sữa của cô.
"Lâm Đế . . ." Cô không giãy thoát ra được, khi anh dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa trước иgự¢ cô, một hồi sảng khoái dâng lên trong cơ thể.
Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái không?"
"Có." Đào Khuynh thẹn thùng gật đầu.
"Vậy có còn muốn anh dừng tay nữa không?" Xem cô còn mạnh miệng được không, Hạ Lâm Đế cười nói, hai ngón tay kẹp lại nụ hoa nhạy cảm, nghe tiếng ՐêՈ Րỉ quyến rũ của cô.
Đào Khuynh nhăn mày lại, bất an uốn éo người.
"Nhưng là, áo cưới sẽ bị hư ." Cô không muống làm hỏng áo cưới xinh đẹp.
Thì ra là lo lắng cái này. "Anh giúp em cởi ra."
Hạ Lâm Đế hôn môi cô, động tác gọn gang nhanh nhẹn cởi bỏ áo cưới trên người cô.
Trong chốc lát, Đào Khuynh đã hoàn toàntʀầռ tʀʊồռɢtrước mặt anh.
"Gấp gáp như vậy làm cho người ta xấu hổ." Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Đã làm nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn xấu hổ sao?" Hạ Lâm Đế cúi đầu hôn tấm lưng trần bóng loáng của cô, bàn tay giữ chặt hông cô, lật người cô lại.
"Vẫn rất thẹn thùng a, đừng nhìn em như vậy."
"Em thật đẹp, mỗi một tấc da thịt đều làm anh nín thở, làm sao có thể không nhìn em." Anh tỉ mỉ tuần tra thân thể mềm mại trắng như tuyết của cô; bầu иgự¢ căng tròn đầy đặn, eo nhỏ nhắn mềm mại, cặp đùi thon thả, tất cả đều làm anh mê luyến không dứt.
Đào Khuynh phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, đang không biết phải làm gì thì bàn tay to của anh chợt kéo mở hai châncô ra.
"A! Lâm Đế, anh định làm gì?" Thấy anh vùi mặt vào giữa hai chân cô, cô hét lên một tiếng, đưa tay đẩy anh."Không cần, em không quen."
"Cũng không phải là lần đầu tiên, còn không quensao?" Hạ Lâm Đế không để ý kháng nghị của cô, đưa mắt nhìn ɦσα ɦµყệƭ mềm mại, cảnh đẹp trước mắt làm huyết mạch anh sôi trào
Đào Khuynh biết anh muốn làm gì, đỏ mặt thẹn thùng.
"Không. . . . . . Không cần, anh đừng như vậy." Thân thể của cô cũng đỏ lên, vộilui về phía sau, khép hai chân lại.
Hạ Lâm Đế thật nhanh bắt được chân cô, kéo cô ngược trở về, nhẹ giọng dụ dỗ: "Khuynh, nghe lời, mở chân ra."
"Lâm Đế, em . . ." Cô không ngăn được sức lực của anh, hai chân lần nữa bị anh kéo ra, chỗ tư mật hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.
"Tại sao không cần? Em sẽ rất thoải mái." Anh lại gần ɦσα ɦµყệƭ, phát hiện cô bắt đầu run rẩy.
"Đừng liếm nơi đó, cầu xin anh . . ." Đào Khuynh cầu khẩn, cảm nhận được anh đang dùng tay tách hai cánh hoa, tiếp theo đầu lưỡi linh hoạt bừa bãi 乃ú liếm hoa hạch nhạy cảm, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân cô.
Nghe tiếng ՐêՈ Րỉ kiều mỵ của cô, đầu lưỡi của anh lớn mật thăm dò hoa kính nhỏ hẹp, chậm rãi đi vào.
"Không cần . . ." Ma sát êm ái mang đến cảm giác tê dại tuyệt diệu, Đào Khuynh thở dốc dần dần nặng nề thêm, kìm lòng không được đong đưa eo nhỏ.
Hạ Lâm Đế ʍúŧ lấy mật dịch chảy ra từ u cốc, phát ra tiếng chậc chậc, ngón tay cũng không rảnh rỗi trêu đùa hoa hạch đã sớm cứng rắn.
"Muốn anh rồi hả?" Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nóng nảy bất an, khóe môi tà ác nâng lên.
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh mởto cặp mắt mờ mịt, chủ động dùng chân kẹp lấy hông của anh.
"Anh muốn nghe em nói. Có phải muốn anh rồi không?"
Cô thẹn thùngcầu khẩn, "Em muốn anh, cho em . . ."
"Như em muốn." Hạ Lâm Đế ở bên tai cô nói nhỏ, động eo một cái, nam căng to lớnlập tức tiến vào ɦσα ɦµყệƭ mê người của cô.
Đào Khuynh ՐêՈ Րỉ một tiếng, còn chưa kịp cảm thụ phần khóai cảmvừa được, anh đã triển khai luật động.
"Lâm Đế . . ." Cô theo tiết tấu của anh đong đưa vòng eo, không kềm được ՐêՈ Րỉ.
Anh cúi đầu nhiệt tình hôn môi cô, vuốt vehai luồng đầy đặn trắng nõn, không hề đứt đoạn gia tăng tốc độ. Cảm giác ɦσα ɦµყệƭ mềm mại nóng ấm thật chặt ngậm lấy to lớn của anh, cùng với sự ma sát mang đến cảm giác đê mê, tê dại.
"Khuynh, em thật giỏi." Cô thật chặt, bên trong thật ấm! Hạ Lâm Đế không nhịn được hung hăng đoạt lấy cô, hưởng thụ tư vị mất hồntrong cô.
Đào Khuynh thở gấp không ngừng, ôm chặt lấy anh.
"Lâm Đế . . . Quá nhanh . . . Em không chịu nổi . . ." Khoái cảm quá mức mãnh liệt làm cô mất hồn thét ra tiếng.
Hạ Lâm Đế vuốt ve cặp ௱ôЛƓ đầy đặn mà co dãn, thật nhanh rút lui khỏi thân thể của cô, nânglên chân trái cô, nghiêng người lạiđộng thân tiến vào.
Nóng bỏng kiên cường không ngừng ở ɦσα ɦµყệƭ mềm mại kéo ra đưa vào, vang lên âm thanh khiến người ta ngượng ngùng.
Tiếng thở gấp của nam nhân cùngtiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều của nữ nhân quấn lấy nhau, thật lâu không ngừng nghỉ . . .
Đào Khuynh ngửa đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ trước mặt, tâm tình hết sức nặng nề.
Mới vừa rồi Hạ Lâm Ngọc gọi điện thoại cho cô, muốn lập tức cùng cô gặp mặt. Cô biết rõ Hạ Lâm Ngọc là vì chuyện của cô và Hạ Lâm Đếnên không cách nào trốn tránh.
Cô xin nghỉ phép, không nói cho Hạ Lâm Đế biết, một mình đến biệt thự Hạ gia.
Trước kia cô từng tới nơi này mấy lần, lúc gặp gỡ các trưởng bối Hạ gia không khỏi nơm nớp lo sợ, nếu không có Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ, chỉ sợ côngay cả một câu cũng không dám nói.
Vậy mà, hôm nay người làm cô sợ hãi lại là Hạ Lâm Ngọc.
Hai năm qua người của Hạ gia đã sang Mĩ định cư, Hạ Lâm Đế có chỗ ở khác. Bởi vì Hạ Lâm Ngọc thỉnh thoảng nghỉ phép trở về, mới giữ lại căn biệt thự này, bình thường nơi này không có ai ở, chỉ thuê người định kỳ tới quét dọn.
Đào Khuynh hít sâu một hơi cholên tinh thần rồi mới đi vào.
Hạ Lâm Ngọcvừa thấy cô, không khỏi quan sát cô hồi lâu.
"Chị cho là sẽ không gặp lại em nữa." Giọng nói của cô tương đối phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc . . ." Đào Khuynh rũ mắt, khẽ gọi cô một tiếng. Cô không thay đổi gì nhiều, vẫn là Hạ Lâm Ngọc diễm lệ tràn đầy tự tin.
"Ngồi xuống trước đã."
Đào Khuynh đi vào phòng khách, ngồi im trên ghế salon, thủy chung không dám nhìn thẳng cô.
"Biết chị gọi em tới hôm nay là có ý địnhgì không?" Hạ Lâm Ngọc không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào trọng điểm. "Vốn là chị còn không tin, nhưng Đình Tính nói cho chị biết, cộng thêm việc Lâm Đế chính miệng thừa nhận . . . Chuyện này quả thật làm chị rấtbất ngờ."
Lúc trước qua điện thoại nghe em trai vui mừng thông báo đã cùng Đào Khuynh hợp lại, cô thật sự khó cọ thể tin. Có lẽ lúc ấy phản ứng của cô vô cùng mất tự nhiên khiến anh nghi ngờ, mấy lần trò chuyện sau đó em trai đều vô tình hay hữu ý nhắc tới Đào Khuynh.
Tóm lại, cô phải giải quyết Đào Khuynh trước khi em trai phát hiện ra chân tướng!
"Chuyện này ngay cả em cũng không ngờ ." Đào Khuynh nhỏ giọng nói.
"Rõ ràng là có thể tránh sao lại để xảy ra, đây rốt cuộc chuyện gì?" Hạ Lâm Ngọc nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
"Chị Lâm Ngọc, em thật xin lỗi." Đào Khuynh trong lòng áy náylên tiếng.
Lửa giận của Hạ Lâm Ngọc không phải một câu thật xin lỗi là có thể dập tắt. "Nói xin lỗi có ích lợi gì? Em biết rõ ý chị, nhưng vẫn làm trái lời hứa!"
"Em đã cố gắng, vì né tránh anh ấy còn trốn ra nước ngoài, nhưng em thật không có biện pháp buông tay anh ấy." Đối mặt với chất vấncủa Hạ Lâm Ngọc, Đào Khuynh trong lòng kìm nén bất an, chậm rãi mở miệng.
"Em tại sao không ở lại nước ngoài đi? Chỉ cần em không xuất hiện, Lâm Đế liền sẽ ૮ɦếƭ tâm." Hạ Lâm Ngọc cho là mặc dù em trai rất cố chấp, nhưng qua một thời giantình cảm của hai người tự nhiên sẽ phai nhạt.
"Lúc ấy em không nói lời nào rời đivẫn cho là anh ấy sẽ tức giận, sẽ không thèm để ý đến em nữa, nhưng là em đã đoán sai."
"Em trai tôi kiên quyết như vậy, làm sao có thể mới mấy thángngắn ngủn liền buông thađây? Em đáng lý không nên trở về mới phải."
"Vâng, đây là lỗi của em, nhưng chuyện này làm em nhận ra rằng anh ấy đối với em là yêu thật lòng. Có thể ở cùng anh ấy là chuyện tốt đẹp nhất đời này của em, em không hối hận." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, quyết định dũng cảm đối mặt.
Hạ Lâm Ngọc vẻ mặt khó tin, cất cao ngữ điệu.
"Khi chị biết Lâm Đế cùng em hợp lại, thật sự cảm thấy khi*p sợ! Chị biết Đào Khuynh tuy trẻ con, mềm yếu nhưng nếu đã đồng ý với chị rồiphải làm được mới đúng, tại sao lại nói không giữ lời?" Cô cũng không phải là tâm địa sắt đá, bức bách Đào Khuynh rời đi không phải là điều cô mong muốn, lại một lần nữa chia rẽ bọn họ, cô cũng không dễ chịu a!
"Chuyện tình cảm không phải là chuyện em có thể khống chế được, thật xin lỗi . . ." Đào Khuynh hai mắt đẫm lệ, thấy cô tức giận như vậynhất thời tâm hoảng ý loạn.
Sắc mặt Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, dùng sức vỗ bàn.
"Không cần giả bộ đáng thương! Cô có phải đã đem chuyện vô sinh nói cho Lâm Đế biết rồi đúng không?" Hạ Lâm Ngọc chất vấn.
"Chị Lâm Ngọc, chị hãy nghe em nói . . . Lâm Đế truy hỏi em không cách nào giấu giếm được, nói ra chuyện này em rất khổ sở, nhưng cũng cảm thấy như trút được gánh nặng."
Đào Khuynh nghĩ đến tình yêu của anhliền lấy hết dũng khínói, "Vô luận em có thể hay không thể sinh con chỉ cần ngày nào Lâm Đế còn yêu em, em tuyệt đối không buông tay anh ấy!"
Bọn họ đãtrải qua một phen giày vò đau khổ mới hiểu rõ lòng nhau, thật vất vả mới lần nữa ở bên nhau, đây là duyên phận khó có được nênquý trọng chứ không phải dễ dàng buông tha.
"Lâm Đế thiện lương như vậy, biếtđược tình trạng thân thể của cô, làm sao có thể mặc kệ cô? Đó tuyệt đối không phải là yêu!" Đây chẳng qua làý thức trách nhiệm,là tội nghiệp mà thôi.Nếu tương lai bọn họ thật không có con, nhất định sẽ hối hận.
Đào Khuynh không tán thành lời của cô, kiên định nói: "Đó thực là yêu! Nếu là lúc trước, em sẽ nghe theo lờichị rời đi, nhưng sau khi nghe anh ấy bày tỏ, em không thể một lần nữa mặc kệ tình cảm của anh ấy được."
Nếu như cô chỉ vì khó xử của bản thân, không nhìn đến tình cảm của anhmà ra đi lần nữa, không thể nghi ngờ cô chính là đối với anh quá ích kỷ.
"Chị Lâm Ngọc, không phải chỉ có mình em cảm thấy khổ sở, anh ấy cũng giống vậy. Không có hỏi qua ý kiến của anh ấyđã tự tiện rời đi; tuy luôn miệng nói là vì anh ấy, nhưng thật ra chỉ là em không có dũng khí cùng anh đối mặt với khó khăn."
Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc sắc mặt càng trầm xuống.
"Cô bây giờ là đang dạy đờitôi à?" Bởi vì hai người chênh lệch tuổi tác khá nhiều, Lâm Đế tuy là em trainhưng cô luôn coi anh như con mình mà đối đãi. Cộng thêm cá tính cường thế, cô thừa nhận mình quả thật đã can thiệp chuyện riêng của anh, nhưng tất cả những thứ này cũng là vì anh,là hi vọng anh được hạnh phúc a.
Đào Khuynh cũng không có ý này, thật nhanh lắc đầu. "Không phải vậy, là bởi vì em rất thích anh ấy, không thể giữ đúng giao hẹnvới chị mà rời khỏi anh ấy . . ."
"Lôi kéo Lâm Đế cùng cô chịu khổ, nói cho cùng cô cũng chỉ là người ích kỷ mà thôi!"
Đào Khuynh thay đổi giọng điệu, cười khổ.
"Không sai, em rất ích kỷ, muốn cùng người mình yêu bên nhau cả đời, có gì không đúngđây?" Làm trái với lòng mìnhlựa chọn rời đi, đổi lấy khổ sởcho cả hai, chuyện thế này cô không bao giờ nguyện ý nếm thử lần nữa.
"Kết hôn không phải là chuyện hai người có thể quyết định, gia thế của nó với cô không tương xứng, cưới một người vợ vô sinh, sau này nó phải làm thế nàođây?" Hạ Lâm Ngọc hạ giọng, thử dùng tình cảm lay động cô.
"Em không phải tuyệt đối không thể sinh con, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần có bất cứ cơ hội nào, em đều sẽ thử." Đào Khuynh không tiếp tục lùi bước nữa, cô vội vàng cầm tay Hạ Lâm Ngọc, lòng như lửa đốt mà đảm bảo, "Chị Lâm Ngọc, em sẽ nỗ lực, xin chịđừng ép em chia tay với anh ấy."
"Tiểu Khuynh, chị cũng hi vọng em cùng Lâm Đế có thể ở bên nhau, vấn đề là . . . Ai, không phải chỉ mình chị không đồng ý, cha mẹ chị cũng không thể tiếp nhận em."
Hạ Lâm Ngọc nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, thở dài thật sâu. "Hôn nhân không nhận được chúc phúc của gia đình thật có thể hạnh phúc sao? Em nhất định phải vì tình yêu của mình, khiến người lớn trong nhà phải khổ sở sao?”
Đào Khuynh không ngừng lắc đầu. Đây không phải là ý của cô, kể cả cô lựa chọn con đường kia cũng sẽ có người khổ sở, cô nên làm thế nào cho phải đây? "Em . . . Em không có . . ."
"Ba mẹ chị đã biết tình trạng thân thể của em, vốn họ muốn tự mình đến gặp em, là chị sợ tâm trạngbọn họ quá kích động không tốt cho thân thểcho nên chị mới về nước trước tìm em nói chuyện."
Hạ Lâm Ngọc vỗ bả vai của cô. "Em hiện tại đã hiểu rõ tình huống, vẫn không muốn rời khỏi Lâm Đế à?"
Đào Khuynh khóc cầu xin cô, làm sao cô có thể vô tình đây? Thế nhưng chuyện này không phải cô đồng ý là được, cha mẹ phải đồng ý mới được a!
"Em đã rời khỏi anh ấy một lần, nhưng em thật làm không nổi! Tình cảm không phải thứ lý trí có thể điều khiển được, em chính là nhớ anh ấy, yêu anh ấy, thì biết làm sao đây?"
Đào Khuynh hai tay che mặt, tha thiết cầu khẩn. "Chị Lâm Ngọc, cầu xin chị đừng đối với em tàn nhẫn như vậy."
"Ba mẹ chị đã tỏ rõ thái độ tuyệt đối không chấp nhận em vào Hạ gia, họ không thể nào tiếp nhận em . . ."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ không khí nặng nềtrong phòng.
"Bọn họ không tiếp nhận không sao cả, em muốn cô ấy là đủ rồi!"