Một cổ hơi ấm bao quanh hai tay, khuôn mặt Qúy Như Ý không tự chủ được bắt đầu đỏ ửng. Tiểu Hạnh đại khái không biết động tác này có chút mập mờ - “Có thể … Tay của ta …” – Nàng khó khăn cất lời.
-“Ngươi muốn bó tóc giúp ta sao?”- Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tay nàng nhẹ hỏi.
-“Vậy… Không phải a” – Hắn càng đến gần, nàng càng ấp úng. –“Nam nữ hữu biệt”* –Lời lẽ này quả nhiên chí lí, cho dù đối phương chỉ là một nam hài (* Nam nữ thụ thụ bất thân). Nàng dùng ánh mắt chăm chú hướng về tóc hắn, dời đi lực chú ý của nàng . –“Của ngươi bộ dáng này cũng sai, có điều ta nghĩ nếu ngươi bó tóc lên sẽ cảm thấy người nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Hơn nữa, nếu có việc gì cần ra phủ hay dạo đâu đó cũng nếu không bó tóc sẽ không thể dễ dàng ra khỏi phủ a”
Nàng chẳng lẽ yêu thích hắn bó tóc sao? – Hắn nhìn chằm chằm vào hai gò má ửng hồng của nàng – “Mặt ngươi thật là đỏ” – Hắn vừa phát hiện ra sự thật.
Dù sao khoảng cách hiện tại giữa bọn họ cũng rất gần giũ – “Ta chỉ là nóng quá mà thôi” – Nàng đến ૮ɦếƭ cũng không nói bởi vì bị hắn nhìn mà đỏ mặt (Mik: tỷ tỷ e lệ kìa !!! ^^)
-“A” – Hắn dường như chấp nhận lời giải thích của nàng, lập tức nghiêng đầu –“Nếu ngươi thích ta bó tóc, vậy thì giúp ta bó a” – Nếu nàng yêu thích việc hắn bó tóc thì hắn có thể cho nàng bó tóc.
-”Ta sao?”
-”Không được sao?” -Hay là nói nàng không muốn bó tóc cho hắn?
-”Chính là ta bây giờ trong tay không có lược a.” . Huống hồ nàng phát hiện ở thế hệ này nam nhân cổ đại cũng không bị buộc phải thường xuyên chải đầu (Mik: *trợn trừng hai mắt*.. Trong đầu tỷ rốt cục đang nghĩ cái gì ? >”<).
Không nói gì, hắn đã xoay người, ngồi xuống, độ cao vừa vặn để nàng giúp hắn bó tóc.
Mái tóc đen mềm mại làm người ta không nhịn được mà muốn vuốt ve. –“Tóc ngươi thật mềm” – Nàng không khỏi tán thưởng, tay vuốt dọc theo thân tóc hắn.
-”Rất mềm mại sao?”
-“Là a, tốt hơn tóc của ta. Ngươi không biết đâu, ta mỗi lần chải đầu giống như vậy đều rất khó thắt tóc” – Tóc hắn tựa rất giống mao của Lenno -thật mềm mại –“Ta cũng nói trước là ta chỉ biết thắt kiểu “bánh quai chèo biện”* a”. Nàng vừa nói tay vẫn không kìm lòng mà vuốt lên mái tóc dài của hắn (Mik: Theo như Mik tra Google thì đó là kiểu thắt bím giống nam nhân đời nhà Thanh ấy ^^).
Ôn nhu, mềm mại, lờ mờ giống như tình cảnh nàng thắt bím cho Lenno vậy.
Thật thoải mái, hắn chậm rải nhắm mắt lại. Trên người của nàng thoang thoảng có mùi có thơm làm cho toàn thân hắn buông lỏng. Ở bên cạnh nàng làm cho hắn cư xử không giống với bình thường.
-“Tốt lắm”- Cuối cùng cũng bện tóc xong, nàng cầm đồ cột tóc dự trữ của mình buộc thắt nút cuối cùng.
Hắn ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn nàng. Mái tóc dài rối tung giờ đã được nàng buộc lên.
Hảo đặc biệt! Tướng mạo hắn thì mang vẻ cổ đại điển hình nhưng kiểu tóc thì lại thuộc về hiện đại. Không thể nói là quái dị, chỉ có thể nói là một loại hương vị đặc biệt. Cái kiểu tóc này… xem ra rất thích hợp với hắn.
-“Tốt lắm, ta phải đi làm việc, ngươi cũng mau trở lại Linh Hiên đi a” – Vỗ vỗ lưng hắn, nàng nói. Nàng vào Hậu Hoa Viên cũng khá lâu, nếu không nhanh quay trở về chắc nàng sẽ bị Hà bá bá giáo huấn đến lỗ tay ù ù mất thôi.
- “Ân.” -Hắn gật gật đầu.
-”Tốt lắm, vậy ta đi trước.”- Xoay người, nàng chuẩn bị quay về thì lại bị một đôi tay kéo lấy tay áo.
-”Theo giúp ta trở lại Linh Hiên.”- Hắn nhếch môi, chăm chú nói.
A? Hắn không phải biết đường sao? Hắn có phải thật sự mười lăm, mười sáu tuổi? Hai chỉ có mười ba, mười bốn ? (Mik: Tỷ ui , tỷ bị ảnh dụ rùi đấy *cười nham nhở*)
-“Hảo” – Nặng nề gục đầu , Qúy Như Ý thở dài.
Thôi cứ xem hắn như Lenno cổ đại là được.
***
-“Như Ý, đi qua phòng khách quét dọn trước”.
-“Hảo”.
-“Như Ý, vừa rồi có đưa chăn nệm cho ngươi gạt* chưa?” (Mik: “gạt” nghĩa là đuổi rận ấy ^^)
-“Gạt rồi a.”
-“Như Ý , Hà bá bá kêu ngươi lát nữa ra Hậu Hoa Viên nhổ cỏ.”
“A.”
Mệt mỏi! Công việc của nha hoàn thật sự cần rất nhiều thể lực. Nếu quả thật phải sinh tồn một thời gian lâu dài ở cổ đại, nàng chỉ sợ không quá một năm sẽ ૮ɦếƭ vì mệt mất thôi.
Uyển Uyển hiện nay không biết như thế nào, sẽ không phỉa làm nha hoàn giống nàng chứ. Còn hai cái tiểu thần tiên kia, không biết bọn họ nghĩ cái gì nhưng quả thật bây giờ muốn trở lại thời hiện đại thì đúng là phải dựa vào bọn họ. Nếu bây giờ mà để nàng gặp bọn họ, nàng sẽ hảo hảo giáo huấn bọn họ, làm cho bọn họ hiểu thế nào là danh ngôn -cái gì gọi là “Phục vụ tận nhà” , “Khách hàng là Thượng Đế”.
Nàng lưu lạc đến tình huống này toàn bộ điều là lỗi của bọn họ gây ra nhưng cũng may tại Đông Phương phủ này cũng còn Tiểu Hạnh a. Mặc dù không cùng hắn hứa hẹn thời gian gì -nhưng mỗi ngày buổi trưa đến Hậu Hoa Viên nàng điều có thể gặp hắn. Sớm biết vậy nên mang cái camera đến cổ đại này, ít nhiều cũng có thể lưu lại ít kỉ niệm, để sau khi về hiện đại nàng không phải tiếc nuối (Mik: Muội đây hết nói với tỷ lun =.=)
-“Như Ý, đưa Phục Linh Cao* này đến Linh Hiên” (Mik:Điểm tâm về cái này thì Mik không rành lắm >”<)
Aiz, Đông Phương phủ bở vì thiếu nha hoàn nghiêm trọng nên mới phải như vậy, nàng đúng là phải lãnh hết tất cả tạp vụ của nha hoàn nhiều ít gì cũng chỉ một mình nàng làm. Xem ra có được nhiều tiền nhưng cũng không uổng phí công sức. Nhắc đến mới nói, với “Thanh danh” của Đông Phương Hình Tôn bên ngoài thì những người làm việc trong Đông Phương phủ đại khái cũng được xưng là kì tích.
-“Dạ” – Nàng đáp đồng thời nhận Phục Linh Cao từ đại nương trong phòng bếp đem đến.
-“Ngươi biết rõ đường đến Linh Hiên như thế nào không?” – Đại nương phòng bếp lo lắng hỏi thăm. Nếu không đến sớm, thiếu gia sẽ trách tội, nàng mấy cái mạng cũng không đủ.
-“Biết rõ”.- Nàng đi đã N lần, cho dù không biết thì bây giờ cũng biết.