Không may ta yêu thương ngươi - Chương 7

Tác giả: Nhàn Thảo

Qúy Như Ý trừng mắt nhìn – “Chưa thấy qua, nên cũng không nói được là sợ hay không a”- Đối với người mình chưa từng gặp, nàng thật sự không muốn bình luận- “Ngươi , nếu không trở lại Linh Hiên không sợ Thiếu gia quở trách sao?”
Mái tóc dài màu đen có chút lay động, theo động tác của hắn, mái tóc dài đen nhánh ấy phật qua hai gò má trắng nõn.
-“Hay là ngươi cũng lạc đường? Không tìm thấy đường về Linh Hiên?” – Nàng tiếp tục suy đoán bởi Đông Phương phủ ta như thế, nhưng đình đài lầu các lại rất ít. Từ ngày đầu tiên và Đông Phương phủ, nàng cảm thấy mình như đi lạc trong mê cung. Như cũng may là nàng thông minh, nàng có thể thoải mái đi khắp nơi bởi trong mấy ngày ở đây nàng đã chế tác xong tấm bản đồ ở Đông Phương phủ, nếu đi lạc có thể dùng đến.
“Ta không có lạc đường.” Đông Phương Hình Tôn có chút nhíu mày.Hắn chì là hiện tại không muốn trở lại Linh Hiên thôi.
-“Đúng là … ta mang ngươi trờ lại Linh Hiên” – Nàng dắt nắm tay hắn một cách tự nhiên giống như dắt một tiểu hài tử. (Mik: soái ca bị ăn gần hết đậu hũ rồi *khóc*). – “Tuy là ta mới đến có ba ngày ,có thể không thông thuộc đường đi lắm nhưng cũng có thể dắt ngươi trở lại Linh Hiên” – Bất quả thì nếu có lạc đường cũng có thể tìm người hỏi thăm, dù sao nàng cũng rất nhàn rỗi.
Đối mặt với người thiếu niên niên này, hắn có thân hình mảnh mai cùng khuôn mặt ngây thơ làm cho nàng có nảy sinh cảm giác muốn bảo hộ, cảm giác này giống như Đông Phương Quyển cũng không khác biệt mấy, chỉ là Tiểu Hạnh dường như kích thích bản năng làm mẹ của nàng (Mik:Ôi tội nghiệp soái ca).
-“Ngươi…” – Đông Phương Hình Tôn kinh ngạc, nàng nắm tay hắn rất tự nhiên. Trong trí nhớ của hắn, kể từ tám năm về trước , chẳng còn ai nắm tay hắn nữa.
Trong trí nhớ mơ hồ của hắn, ngay cả giọng nói, điệu cười hay cả bộ dáng của cha mẹ hắn đều không nhớ được, nhưng phảng phất hắn vẫn còn nhớ cảm giác có người nắm tay hắn, tựa hồ ôm lấy hắn, giọng nói thì thầm vào tai hắn thật là ấm áp….
-“Oa, tay ngươi hảo lạnh!” – Một tiếng thét kinh hãi , cắt đứt dòng hồi tưởng của Đông Phương Hình Tôn.
-Hắn cúi đầu, nhìn vào bàn tay buông lỏng – “Rất lạnh sao?”
-“Đúng là rất lạnh . Ngươi không cảm giác được sao?” Bàn tay lạnh như băng chỉ vẻn vẹn trong lòng bàn tay có một tia nhiệt độ chứng minh chủ nhân của nó còn sống.
-“Tay ta từ trước giờ đều như vậy” – Tay hắn tỠxưa đến giờ đều rất lạnh, nhưng bây giờ trong từ bàn tay nàng lại truyền đến từng cỗ nhiệt lượng.
-“Tay tuy lạnh nhưng cũng có biện pháp khiến nó ấm áp a.” – Nàng nói, đồng thời nắm cả hai bàn tay, chà xát trong tay mình – “Ngươi xem, nếu sau này tay còn lạnh thì cứ ma sát hay tay với nhau có thể tạo ra nhiệt. Trên cơ bản đây là nguyên lý tạo nhiệt, đúng rồi , quên là thời cổ địa này không có điện.”- Nảng có cảm giác như mình chính là một người mẹ già? Nhưng nói sao thì giờ cũng là mùa xuân, nhưng vẫn có người bàn tay lại lạnh như vậy.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay của bọn họ, tuy không hiểu nàng nói ma sát tạo điện là gì nhưng trong lòng bàn tay rất ấm…. Ngay tiếp theom trong lòng hắn tựa hồ có một tia khác thường – “Tay ngươi rất ấm”- Hắn nhẹ nhàng nói.
Nói xàm, tay nàng nhiệt độ vốn cao hơn tay hắm huốn chi lại ma sát thêm – “Ấm hơn đúng không?” – Nàng ngước đầu lên hỏi.
-“Ân..” – Hắn để nàng tùy ý nắm hay tay mình. Tay nàng, thât sự rất ấm áp…
-“Linh Hiên .. Linh Hiên .. chắc là ở bên này?!”- Một thanh âm do dự vang lên trong hành lang gấp khúc.
-“Không, là bên kia.” – Một thanh âm khác vang lên.
-“Ngươi xác định?” – Vẫn tiếp tục do dự.
-“Ân..”
-“… Được rồi , vậy chúng ta đi bên kia a.”
Nắm tay Đông Phương Hình Tôn, Qúy Như Ý hướng về hành lang phía bên phải. Hiện tại là nàng đang dẫn hắn về Linh Hiên nhưng sao cứ cảm giác hình như người dẫn đường là hắn.
-“Ngươi không phải lạc đường sao?” – Với tình huống hiện tại thì không thể không làm cho nàng hoài nghi.
Cái hoài nghi này đúng là có điểm chậm trễ. Đông Phương Hình Tôn dừng bước nhìn Qúy Như Ý – “Lả ngươi nói ta lạc đường” . Hắn nói ra sự thật.
Cũng đúng .. Ngẫm lại thì dù sao hắn cũng là dược đồng bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên sao có thể lạc đường được…Người bên cạnh Đông Phương Hình Tôn…..
-“Tiểu Hạnh, ngươi là dược đồng bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên ngươi biết khá rõ hắn đúng không? “ –Ánh mắt của nàng ánh lên vẻ hiếu kì.
-“Vì cái gì lại hỏi như vậy?” – Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào nàng,nghi hoặc hỏi.
-“Ngươi cảm thấy thiếu gia có cứu Bối nhi không?” – Đây mới chính là trọng điểm ;bởi hắn thường xuyên ở bên cạnh Đông Phương Hình Tôn nên chắc cũng hiểu rõ tâm ý của chủ nhân.
-“Bối nhi…” – Một cái tên vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, dường như Quyển tỷ tỷ có từng nhắc qua hi vọng hắn cứu Bối nhi.Bất quá, hắn thật sự không muốn cứu người hắn không thích.
-“Phượng Hi vẫn còn quỳ trước cửa sao?” – Người nam nhân kia vì muốn hắn cứu Bối nhi mà đã thật sự quỳ suốt ở cửa.
Nhớ rõ hôm Phượng Hi bế Bối nhi đến trước cửa Đông Phương phủ, đúng là hắn đã từng nói qua nếu Phượng Hi quỳ đến khi nào hắn thỏa mãn thì hắn sẽ cứu Bối nhi – Nhưng là hắn thật sự không có ý định cứu.
-“Đúng vậy, đã mấy ngày nay rồi.” – Qua vài ngày nay, nàng thật sự hy vọng Đông Phương Hình Tôn có thể hảo tâm mà cứu Bối nhi. Trong TV loại tình tiết này đúng là không làm cho người ta chịu nổi huống chi là hiện thực.
-“Nếu như Thiếu gia chịu cứu Bối nhi thì tốt rồi! “- Nàng cảm thán nói.
-“Ngươi thật sự hi vọng hắn cứu Bối nhi sao?” –Hắn hỏi
-“Ân, nhìn Phượng Hi thật quá đáng thương”.
Đáng thương? Vậy sao? Vì sao trong lòng hắn lại có cảm giác rất lạ? – Đông Phương Hình Tôn nhíu mày, bất giác nắm tay nàng thật chặt.
-“Tiểu Hạnh?” – Nàng kì quái nhìn hắn, nét mặt hắn tựa hồ có chút mất hết hứng thú. – “Ngươi làm sao vậy?”
-“Ta không thích ngươi đối với người khác lại cảm thấy đáng thương.” –Hắn rầu rĩ nói. Nghĩ đến nàng thương hại Phượng Hi làm cho hắn cảm thấy không thoải mái. Nàng hẳn là .. nàng hẳn là… (Mik:Hơ hơ … mùi dấm ở đâu chua thế ^^)
-“Nhưng Phượng Hi thật sự rất …. Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói qua.”- Nhìn khuôn mặt biến sắc rất khó coi của hắn, Qúy Như Ý liền dừng lời nói. Đúng là tiểu hài tử, suy nghĩ gì cũng đều hiện lên trên mặt, nhìn mặt hắn bây giờ hiện rõ ba chữ to -“Ta đang giận”. Có điều nàng không biết hắn giận cái gì, nhưng hắn là tiểu hài tử nên cần phải trấn an hắn.
-“Đừng có tức giận nữa được không?” – Nàng vỗ vỗ lưng hắn như trấn an tiểu hài tử, bất quá động tác này làm cho nàng có chút buồn cưởi, dù sao thì hai người chiều cao đều chênh lệch nhau. Chứng kiến bộ dáng hiện tại của hắn làm nàng nghĩ tới con mèo nàng nuôi – Lenno.
Hắn và Lenno đều có bề ngoài xinh đẹp, đối với người khác thường biểu hiện xa cách, nhưng rất muốn được người khác an ủi, làm nũng.
-“Từ nay về sau không cho phép ngươi tội nghiệp Phượng Hi ”- Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, muốn nàng cam đoan với hắn.
-“Hảo” – Nàng đầu đầu bất đắc dĩ, nhưng hắn thật rất giống Lenno a.
“Thật sự?”
“Ân, thật sự.” -Bây giờ hắn lại muốn làm nũng nàng sao?
-“Ngươi nhất định phải tuân thủ theo a.” – Không báo trước hắn cúi người xuống nhìn nàng, trịnh trọng nói.
Lông mi thật dài, củng đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm can của người khác, còn có đôi môi mơ màng …. Ông trời , nếu mà nhìn nữa thì nàng sẽ xịt máu mũi mất thôi.- “Nhất định .. tuân thủ”.
Có lẽ, hắn thật sự đang làm nũng nàng.
***
“Tôn, ngươi đang tìm sách thuốc sao?” – Đông Phương Quyển vào Tàng Kinh Các tìm đệ đệ. Tàng Kinh Các chính là nơi Đông Phương gia cất giữ những dược thư, đại y hay những cuốn sách về độc dược.
Chỉ có điều, Đông Phương Hình Tôn từ năm mười lăm tuổi đến nay chưa từng đặt chân vào đây. Lý do rất đơn giản, bởi vì trong đây chẳng còn gì cho hắn học cả. Kiến thức của hắn thậm chí còn muốn hơn cha mẹ.
-“Chỉ là đi ngang qua thôi”- Có lẽ phải nói là do tâm huyết dâng trào cho nên mới phải đến nơi này. Kinh các, cho dù ba năm qua hắn chưa từng đến đây nhưng nơi này vẫn sạch sẽ như cũ . –“Tỷ tỷ vì sao lại đến đây?”.
“Ta… Ta chỉ là tùy tiện nhìn xem.”
“Vậy sao? Ta còn nghĩ rằng tỷ tỷ đến đây là để tìm thuốc giải cho Bối nhi.”
Đúng là đệ đệ nàng, cho dù nàng không nói, hắn cũng hiểu là nàng muốn làm gì. Từ vài ngày trước, biết rõ Tôn không có ý định cứu Bối nhi, nàng liền đến Tàng Kinh Các, hy vọng có thể tìm được phương pháp giải độc. Nhưng đã mấy ngày nay vẫn không có thu hoạch gì.
-“Phượng Hy vẫn còn quỳ sao?” – Hắn tùy ý hỏi thăm.
-“Vẫn còn” – Nàng cúi đầu nói. Nếu Tôn không giải độc cho Bối nhi thì Phượng Hi đâu dám dứng lên, bây giờ, cho dù có là Phượng Hi, Tôn cũng không có ý định cứu Bối nhi, nhưng cho dù có nói ra thì Phượng Hi có lẽ không tin. Một người đang tuyệt vọng thì luôn cần một tia hy vọng dù cho nó không có khả năng thành sự thật.
Vẫn còn sao? Như vậy , nàng ấy – nha hoàn Như Ý cũng vẫn còn thương hại Phượng Hi sao? –“Độc mà Bối nhi trúng chính là Huyết Hồng Liên, trong sách căn bản không có phương pháp giải loại độc này”. Nói cách khác, nếu muốn tìm cách giải loại độc này chỉ e là uổng công vô ích.
Huyết Hồng Liên? Tôn đã chịu nói ra loại độc gì .. vậy có nghĩa .. “Tôn..”.
-“Ta sẽ không cứu” – Nhìn thấu tâm tư của Đông Phương Quyển, Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt mở miệng. –“Tỷ tỷ, ta nói rồi, ta không muốn cứu người ta không thích” – Dù cho chính hắn là người kêu Phượng Hi quỳ gối ở cửa Đông Phương phủ
Đúng vậy, dù cho Tôn có chỉ ra loại độc của Bối nhi trúng, nhưng cũng không có nghĩa là Tôn sẽ cứu. Nàng sớm đã biết ý tứ của Tôn, nhưng vẫn hy vọng. Chán nản ngồi trên ghế trúc, Đông Phương Quyển trầm mặc.Thật lâu, một bàn tay chạm vào mặt nàng.
-“A..”- Một cỗ khí lạnh làm cho nàng không khỏi hô lên.
-“Tay ta rất lạnh sao?” – Đông Phương Hình Tôn vẫn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Quyển, tay vẫn đặt trên gò má nàng.
-“Đúng…A”- Một động tác nhất thời đó làm cho nàng không biết phải làm sao.Tay Tôn khi nào đã trở nên lạnh như vậy, lạnh thấu xương. Nhưng nàng không có dũng khí kéo đôi tay đang đặt trên gò má mình xuống, càng không có dũng khí nắm lấy nó . –“Tay của ngươi … lạnh quá”.
-“Thật sự rất lạnh.” –Khóe miệng nhếch lên một đường cong, nhưng ánh mắt đen sâu thẳm ấy lại chẳng mang một tia vui vẻ nào. Chậm rãi thu tay, Đông Phương Hình Tôn liếc mắt ra ngoài cửa. –“độc của Huyết Hồng Liên nhiều nhất có thể duy trì trong 12 ngày. 12 ngay sau, cho dù là ta cũng không thể cứu nàng ta.”
12 ngày ? Đông Phương Quyển kinh ngạc nhìn Đông Phương Hình Tôn.
-“Nếu như tỷ tỷ muốn cứu Bối nhi thì thời gian chỉ còn lại vài ngày.
Chỉ còn vài ngày ? Nếu qua vài ngày thì trên đời này ai có thể cứu được Bối nhi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc