Nhưng không ᴆụng đến cũng không có nghĩ là không đi cầu người. Người trong giang hồ, không ai là không tránh khỏi sinh lão bệnh tử; mà y thuật Đông Phương Hình Tôn chính là đệ nhất thiên hạ. Cho nên, dù tích cách của Đông Phương Hình Tôn thật sự làm cho người khác giận sôi nhưng mọi người đều đối với hắn một phần vừa tôn kính, phần còn lại là sợ hãi y lý cùng độc thuật của hắn. Thứ hai, võ công của hắn đúng là phi phàm, nếu không thì không thể nào nổi danh bằng Quân Huyễn Tuyết và Thiên Vô Thiện.
Mà đối với chức vị người hầu của Đông Phương gia trong thành Lạc Dương, tuy có rất nhiều người ham muốn nhưng lại không dám. Ham muốn ở đây chính là tài phú của Đông Phương gia rất lớn cho nên tiền lương của người hầu không phải là ít, có thể nói là hơn gấp mấy lần tiền lương của người hầu phủ đệ khác. Nhưng điều mà làm cho ngưởi khác phải lùi bước đó chính là chủ nhân của Đông Phương phủ – Đông Phương Hình Tôn.
Mặc dù rất muốn nhật được lương cao nhưng tánh mạng quan trọng hơn. Hơn nữa nếu được ở nơi đó, người ta thường nói sẽ không sợ không có củi đốt. Tuy nhiên trừ phi thật cùng đường, nếu không sẽ không có người đến Đông Phương gia làm người hầu. Cũng vì vậy, mảnh giấy tuyển người được dán trên tường đến bây giờ đều không ai chú ý tới; chỉ riêng một đôi mắt ( Mik : e hèm .. sắp có cảnh hay đây ^^)
-“Cái kia .. Đông Phương phủ được nói ở trong mảnh giấy này ở đâu?” – Lắc lắc tờ bố cáo trong tay, Qúy Như Ý hỏi một lão bá bên cạnh.
-“Cô nương thật sự có ý định đến Đông Phương phủ?” –Lão già hoài nghi hỏi thăm.
“Ân “ – Qúy Như Ý gật đầu nói.
Thật là tốt khi ở cổ đại cũng có thể tay làm hàm nhai (có thể kiếm được việc), nếu như không nàng hẳn là sẽ ૮ɦếƭ đói. Đương nhiên, vẫn còn một lựa chọn khác, bản thân nàng chính là tiền. Dù sao ở cái thời cổ đại này cũng có kĩ viện thanh lâu. Chỉ có đều, bằng thân hình cùng tướng mạo của mình, nàng thật sự biết cho dù nàng “bán thân” được nhưng tiền có lẽ không cao (Mik: tỳ cũng biết mình biết ta đấy chứ >”<). Cho nên, làm nha hoàn là tốt nhất.
-“Cô nương, ngươi cần hiểu rõ a, đây chính là Đông Phương phủ” – Lão gìa khuyên. Đây chính là phủ mà người người trong thành Lạc Dương đều phải e ngại! Không ai có thể cam đoan vào đó có thể an toàn trở ra.
“Rất hiểu” – Cho dù không hiểu , nhưng nếu không thì nàng cũng ૮ɦếƭ đói ở cổ đại này. – “Lão bá rốt cuộc là phải đi như thế nào?” – Nàng đến cổ đại, rồi sau đó đến đây cũng đã qua 5 -6 giờ đi đường. Nàng bây giờ chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm được Đông Phương phủ , tạm thời dừng chân một lát.
-“Sao chứ ? Cái gì ? Còn phải đi hai canh giờ? – Thanh âm ✓út cao, Qúy Như Ý không dám tin. Nếu như còn tiếp tục đi thì hai cái chân nàng đoán chừng là sẽ hỏng mất thôi.
“Là a, nhận thức tốt” – Lão già trong mắt tràn đầy sự đồng tình… Hy vọng …. lần sau có thể gặp lại cô nương này. Phật Tổ phù hộ!
***
Đi về hướng đông cũng ã được hai giờ , người càng thưa thớt. Mà ở nơi cách xa thành thị sầm uất lại xuất hiện một phủ đệ to sừng sững, tấm bảng trên cửa lớn viết ba chữ vàng thật bắt mắt “Đông Phương phủ”.
Bất quá, đều thu hút nàng không phải là sự xa hoa của Đông Phương phủ, mà là người đang quỳ trước cửa phủ. Một nam nhân rất tuấn mĩ, cho dù chỉ là một người chứng kiến, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được hắn rất kiên nghị nhưng cũng rất .. bi thương.
Một loại cảm giác khó hình dung, cho dù người nam nhân không nói lời nào, nhưng thật sự có thể làm cho người khác cảm thấy bi thương. Có chuyện tình gì rất thống khổ sao? Cho nên mới có thể làm cho người ngoài cũng có thể cảm nhận được loại bi thương này.
Hơn nữa, người hắn ôm trong lòng là ai ? Hẳn là người nam nhân này rất xem trong người ấy a. Theo góc độ của Qúy Như Ý, miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là nữ nhân, nhưng hình dạng thế nào thì không cách nào nhìn ra.
Nữ nhân kia đang ngủ sao? Hay là sinh bệnh, hoặc là đã .. ૮ɦếƭ…
-“Ngươi muốn làm nha hoàn ?” – Lúc này một vị tổng quản mở cửa ra nhìn thấy mảnh giấy bố cáo trong tay Qúy Như Ý, hỏi.
-“Ân”. –Qúy Như Ý gật đầu, cầm tờ giấy đưa đến trước mặt người nam nhân trung niên này.
-“Tốt lắm, vào đi. Ta là tổng quản nơi này, họ Hà, mọi người thường gọi ta là Hà bá bá” – Vừa đóng cửa, Hà bá bá giải thích rất đơn giản rõ ràng nhưng nội tâm lại như có phong ba cuồn cuộn : rốt cuộc cũng có người đến làm việc! Lần này nhất định phải đem giữ lại đến cùng, nếu không Đông Phương phủ thật sự không đủ nhân lực.
-“Hà bá bá ..” – Qúy Như Ý gọi
Người trung niên trước mắt thoạt nhìn không giống lắm người hay cười nhưng trong mắt lại rất ôn như, có lẽ là người mặt lạnh tim nóng.
-“……..Đông Phương phủ thật lớn a”. – Nàng ven đường đã đi qua rất nhiều phủ đệ, nhưng không có cái nào so được với nơi đây.
-“Đó là đương nhiên, Đông Phương gia tại Lạc Dương có thể coi là gia tộc ở vị trí nhất nhì trong các gia tộc” – Hà bá bá tự hào giảng thuyết.
“Thì ra là thế, vậy nha hoàn trong đây hằng ngày phải làm những chuyện gì?” – Đã vào cổ đại lao động lấy thù lao thì việc dùng sức lao động cũng nằm trong phạm vị đó, cho nên nàng nghĩ nàng cũng cần biết.
“Nha hoàn thì phải làm rất nhiều việc. Nói chung đã vào Đông Phương phủ, thì chính là muốn tận tâm phục vụ chủ nhân,đây là việc cần làm nhất. Không được chống đối với chủ nhân, nếu chủ nhân muốn yêu cầu biệc gì đều phải tuân thủ theo đúng như vậy, không được làm trái ….”
Nàng có cảm giác mình không phải đi làm nha hoàn, mà là làm nô lệ. Nhịn không được trợn mắt, Qúy Như Ý vẫn tiếp tục theo sau Hà bá bá.
“Ngươi nhớ kỹ chưa?” – Cuối cùng cũng giảng xong bài “giáo dục” , Hà bá bá dừng bước, quay lại hỏi Qúy Như Ý.
“Đã nhớ kỹ” – Nàng nghĩ dù sao thì cũng phải làm nha hoàn cũng nên biết điều một chút. Tuy là vừa rồi Hà bá bá dặ dò một đống nhưng rõ ràng là trái với luật pháp lao động (Mik: tỷ có nhận thức được là mình đang ở đâu không vậy??? >”<)
-“Đúng rồi Hà bá bá, tại sao lại có người quỳ trước cử Đông Phương phủ?” – Nói trắng ra là nàng rất để ý chuyện này.
-“À, đó là Phượng Hi” – Hà bá bá thở dài, giọng điệu than oán –“Hắn đã quỳ ở đó hai ngày rồi , không ăn không uống, ai…”
Hai ngày?! Không phải chứ, nếu tính ra thì bọn họ đã quỳ liên tục ba ngày sao?
-“Bởi vì người nữ nhân hắn ôm trong lòng sao?” – Người nam nhân ấy làm cho Qúy Như Ý cảm giác được ngoại trừ vị nữ nhân kia, mọi chuyện khác hắn đều không màng.
“Đúng vậy, là vì Bối nhi” – Tổng quản lắc đầu. trong chốn võ lâm có thể tìm được một nam nhân trọng tình cảm như Phượng Hi chỉ e là rất khó. Có điều, trước mặt thiếu gia , chữ tình kia lại không có ý nghĩa gì.
-“Nếu như thiếu gia chịu cứu Bối nhi là tốt rồi”- Hà bá bá thì thào nói, nếu không thì Phượng Hi có lẽ sẽ ૮ɦếƭ ở cửa mất.
-“Cứu?” – Một chữ kì quái.
-“Ai, đây là chuyện mà nha hoàn như ngươi không cần biết.. Tóm lại ngươi chỉ cần hảo hảo làm đúng bổn phận của mình là được, không cần phải….”
-“Hà tổng quản” – Một thanh âm nhu thuận vang lên, cắt ngang lờ Hà bá bá.
Hà bá bá quay đầu nhìn về phía người đang đi tới: “Đại tiểu thư”.
-“Nàng là nha hoàn mới đến sao?” – Đông Phương Quyển liếc mắt về phía Qúy Như Ý hỏi.
“Là a, nàng tên Như Ý” – Hà bá bá xoay người bẩn báo. –“Như Ý, còn không mau tham kiến tiểu thư” – Hắn thúc giục.
-“Như Ý tham kiến đại tiểu thư.” Qúy Như Ý học Hà bá bá xoay người lại trả lời, ánh mắt không nhịn được liếc trôm Đông Phương Quyển- nữ nhân này đẹp quá, nhưng làm cho người ta thấy thương tiếc, như một đóa Thanh U Lan, làm cho người ta muốn cẩn thận che chở.
“Ân” – Khẽ gật đầu, Đông Phương Quyển ánh mắt vô thức hướng về phía ngoài- “Hà tổng quản…”
-“Đại tiểu thư có gì phân phó”
-“Cái kia.. Hắn. … Phương Hi còn quỳ trước cửa sao” – Đông Phương Quyển cắn môi hỏi.
-“Là a, vẫn còn quỳ”
-“Vậy sao?” -Sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia làm cho người ta đau lòng. Nếu Phượng Hi có thể đối với nàng bằng một nửa Bối nhi, nàng thật cảm thấy hạnh phúc. Mà Tôn .. hắn quả không có ý định cứu Bối nhi. Mặc kệ Phượng Hi quỳ đến khi nào, Tôn cũng sẽ không cứu.