-“Một người sử dụng kiếm, một người sử dụng xích , không biết ai lợi hại hơn a.” (Mik: muội bó tay =.=)
-“Hẳn là cũng không kém nhau đâu, có điều trước kia chưa bao giờ nghe nói hai người bọn họ từng luận võ.”
-“Trời! Tiểu Hình có thể nhảy cao được như vậy sao, tớ lần đầu tiên trong thấy đấy.”
-“Tớ cũng lần đầu tiên chứng kiến Huyễn Tuyết có thể múa những động tác như trong phim vậy.”
Thanh âm hưng phấn vẫn tiếp tục vang lên.
Tiểu Miên có cảm giác dường như muốn té xỉu. Rõ ràng đây là chuyện liên quan đến sinh tử mà tiểu thư cùng với Qúy cô nương lại hưng phấn như vậy sao? Thậm chí hai người bọn họ còn vừa ăn vừa xem nữa….
-“Tiểu thư…” – Nàng khó khăn nói.
-“Ách?”
-“Em nghĩ em …. Em…”
-“Cái gì?” – Hai người đều đồng loạt quay nhìn Tiểu Miên
-“Sắp…. té xỉu …”
-“Phanh!” – Một tiếng ngã không tính là quá vang của Tiểu Miên cũng đã thành công làm cho trận đánh nhau ấy ngừng lại.
***
Chuyện Tiểu Miên ngất xỉu trong cả Tuyết Hàn Sơn Trang này cũng chỉ có Như Ý và Uyển Uyển là cảm thấy không đúng lúc.
-“Tiểu Hình, chàng đừng ôm ta chặt như vậy a.” – Bên trong Thiên Thủy Các , Qúy Như Ý không chịu được đành phải kêu lên. Cổ nhân không phải rất phong kiến sao ? Vì cái gì mà Tiểu Hình lại chẳng kiêng nể mọi người đang có mặt ở đây mà ôm lấy nàng? Nhất là bây giờ, có thể trông thấy Uyển Uyển đang nháy mắt về phía nàng, vẻ mặt như đang xem kịch vui vậy.
-“Như Ý, nàng tại sao lại một mình rời khỏi Đông Phương Phủ?” – Đông Phương Hình Tôn dựa đầu lên vai Như Ý, bàn tay đang ôm lấy eo của nàng càng xiết chặt hơn. (Mik: ôi “tình củm” .. quá là “tình củm.” .. ngưỡng mộ Hình ca ca quá ^^)
-“Ta có để lại thư tín cho chàng a.” – Thật sự là ôm rất chặt khiến cho nàng thở không nổi.
-“Nhưng rõ ràng là nàng đã đáp ứng ta sẽ không đi tìm người” – Nàng rời đi thiếu chút nữa là làm hắn phát điên lên mất, nếu không phải nhìn thấy bức thư nàng để lại, ắt hẳn giờ phút này đại khái là hắn đã lật tung cả thành Lạc Dương lên rồi.
Nàng chỉ là không thể cự tuyệt a. Qúy Như Ý nhỏ giọng nói thầm. Dù sao với cái ánh mắt của chú cún bị bỏ rơi ấy nàng thật sự rất khó có thể không đồng ý.
-“Tiểu Hình, chàng thả ta ra trước đi.” – Nếu mà không nói, nàng rất có thể sẽ trở thành người đầu tiên tại Đường Triều ૮ɦếƭ vì thở không nổi a.
-“Không buông.” – Hắn kiên trì nói.
Hắn quả nhiên là đang sinh khí ! Qúy Như Ý duỗi hai tay, xoa xoa nhẹ lên lưng hắn –“Được rồi, đừng tức giận, lần sau nhất định ta sẽ không bỏ chàng mà đi như vậy nữa.” –Nàng trấn an, cùng lắm chỉ là lần sau không dùng phương pháp giống lần này được , tốt nhất là cứ đem hắn đi luôn là ổn.
-“Thật sự sao?” – Hắn lo lắng hỏi lại.
-“Đúng a.” – Nàng cam đoan –“Mau buông.” – Cho dù nàng thở không nổi thật nhưng dù sao cũng không muốn những người khác thấy cảnh này.
Đông Phương Hình Tôn chậm rãi buông hai tay đang ôm Qúy Như Ý ra –“Như Ý, ta rất nhớ nàng.” – Mấy ngày nay không được gặp nàng, khiến hắn thật sự rất nhớ nàng.
-“Láu lỉnh, ta cũng rất nhớ chàng” – Nàng vỗ vỗ hai gì mà trắng nõn của hắn. –“Tại sao chàng ra ngoài mà không bó tóc.” – Một mái tóc dài rối tung ở phía sau, tuy là rất đẹp , nhưng ở cổ đại này sẽ có người nghi ngờ là kẻ điên.
-“Ngoại trừ nàng ra ta không muốn ai chạm đến tóc của ta.” – Hắn thản nhiên nói.
-“Vậy chàng cũng có thể tự mình bó tóc a.”
-“Không biết.”
A? Không phải chứ? Qúy Như Ý bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa hoài nghi không biết người nam nhân trước mắt này có thật sự 18 tuối hay không.
-“Được rồi, ta giúp chàng bó tóc.” – Nàng cầm cây lược luôn đem theo bên người ra giúp hắn chải tóc.
-“Oa.” – Uyển Uyển đang ở bên cạnh đã vội nhảy tới trước mặt Đông Phương Hình Tôn –“Như Ý, hắn rất đáng yêu a” – Uyển Uyển cảm thán nói
-“Đúng là đáng yêu.” – Qúy Như Ý không phủ nhận.
-“Chỉ có điều đôi mắt hắn có điểm yêu mị quá.” – Uyển Uyển tiếp tục bình luận.
-“Đó chính là điểm đặc biệt a.” – Nhiều thứ mâu thuẫn hợp lại, sẽ không làm người ta có cảm giác không ổn mà ngược lại, nó khiến cho người ta không nỡ dời mắt.
-“Hắn bây giờ nhìn rất giống Lenno nhà cậu a.”
-“Cậu cũng cảm thấy vậy sao.”
Một người đáp một người trả lời không hề để ý đến hai người nam nhân bên cạnh các nàng khóe miệng đều đang run rẩy (Mik: =,=)
-“Đúng rồi, nốt ruồi trên trán này là trời sinh sao?” – Uyển Uyển hiếu kì hỏi. Nếu ruồi chu sa thật xinh đẹp nha, trong một triệu người chưa hẳn là được một người giống vậy. Nếu không phải lão công tương lai bên cạnh nàng đang ghen thì nàng đã sờ lên mặt Đông Phương Hình Tôn rồi.
-“Cái đó là do trời sinh, nghe nói con trai trưởng trong Đông Phương gia đều có nốt ruồi như vậy.” – Tóc của Đông Phương Hình Tôn cũng vừa được nàng bó xong.
-“Nói vậy là về sau nếu cậu cùng Đông Phương Hình Tôn sinh hạ đứa con trai đầu tiên thì trên trán cũng sẽ có nốt ruồi như vậy sao?” –Hâm mộ a. Nhìn bộ dáng của Đông Phương Hình Tôn chắc chắc là tiểu hài tử về sai tuyệt đối xinh đẹp a, xem ra nàng nên cố gắng sinh một nữ nhi để sau này còn bắt nó làm con rể a.
Sinh ? Đông Phương Hình Tôn cùng Qúy Như Ý đều đồng thời sửng sốt.
-“Biểu lộ của hai người là sao a.” – Uyển Uyển nhìn bọn họ một cách kì quái –“Không phải là hai người chưa nghĩ đến việc thành thân chứ.” –Hẳn là không thể nào a, Như Ý cũng đã quyết định vì Đông Phương Hình Tôn mà ở lại cổ đại, nên hẳn là cũng phải nghĩ tới hôn sự cùng với Đông Phương Hình Tôn a.
Thật sự là không có nghĩ tới. Qúy Như Ý trừng mắt. Cho tới nay, bọn họ đều ở cạnh nhau, thậm chí ngủ cũng mang giường đến phòng hắn. Chỉ có điều hành vi thân mật lắm thì cũng chỉ đến mức hôn môi mà thôi. Hôm nay nghĩ lại, nàng cũng thấy quan hệ của mình và Tiểu Hình cũng rất là —–“thuần khiết” a.
-“Hắc hắc, đúng là đã quên là còn có chuyện thành thân này.” – Qúy Như Ý cười mếu – “Dù sao thì khi nào tớ muốn gả thì khi đó Tiểu Hình cũng sẽ lấy tớ thôi. Cái này cũng được a, đúng không Tiểu Hình.”
-“Hảo.” – Hắn trả lời không chút chần chừ, miễn là Như Ý vĩnh viễn ở lại bên hắn là được. Còn Uyển Uyển đang ngồi bên cạnh thì cười không ngừng.
Chóng mặt a! Như vậy mà cũng thành được sao?
***
Trong phòng bếp —–
Hai tiểu thần tiên một tay vừa gặm đùi gà vừa nói chuyện phiếm
-“Thanh Tiên ,Qúy thí chủ cũng muốn ở lại Đường Triều a.” – Tiểu Bạch Tiên nói. Đùi gà tuy là đồ ăn tốt nhưng càng nhai lại càng làm cho nàng thấy vô vị.
-“Đúng a, không biết Nguyệt Lão có còn trách chúng ta không a.” – Tiểu Thanh Tiên gật đầu. Lương thí chủ cùng Qúy thí chủ cũng muốn ở lại. Sổ nhân duyên ghi chép của Nguyệt Lão bởi vì hai người bọn họ dẫn người về quá cổ đại mà khiến cho nơi đó loạn hết lên.
-“Hẳn là … không thể nào.” – Tiểu Bạch Tiên vỗ vỗ иgự¢. Tuy là bọn họ làm loạn nhưng cũng là giúp Nguyệt lão thành công tác thành hai đôi nhân duyên –“Thanh Tiên, ta thật rất nhớ bầu trời.” – Từ ngày gặp Lương thí chủ cùng Qúy thí chủ bọn họ đều không có một ngày an lành.
-“Bạch Tiên, ta cũng vậy.” – Giọng điệu chờ mong vô hạn.
-“Có điều, chúng ta ..kiểu này có được tính là hoàn thành nhiệm vụ mà Phụ Vương giao cho chưa ?” – Vì trừng phạt bọn họ do cắt đứt râu của Nguyệt Lão nên phụ vương mới lệnh cho bọn họ hạ phàm, tìm một người lượng thiện, giúp người đó hoàn thành một nguyện vọng a.
-“Ta nghĩ, chắc cũng tính a.”
-“Aiz…!!!” – Tiếng thở dài lại vang lên trong phòng bếp.
Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng tất cả thần tiên (có cừu oán chứ không có thù) đều phù hộ cho bọn họ sớm ngày được quay lại bầu trời.