Cái này … chỉ lả nhìn bộ dáng hiện tại của Tiểu Hình có thể làm nàng nảy sinh mẫu tính, còn về phần an tâm thì còn phải xem xét lại. Có điều —–“Cảm giác của ta không quan trọng, chủ yếu là ngươi hiện tại nên khỏe mạnh mà lớn lên, về sau khi gặp người muốn lấy, đối phương hội sẽ thuận lợi đáp ứng ngươi.” – Nhưng nghĩ đến việc hắn về sau sẽ lấy người khác, lòng nàng có điểm không thoải mái.
Lấy người khác? Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này –“Ta sẽ không cần người khác” – Hắn cầm lấy tay nàng, chăm chú nói. Hắn dường như chỉ có cảm giác khi ở bên cạnh nàng, về phần người khác như thế nào, hắn căn bản không để ý đến.
-“Ách?” – Qúy Như Ý sững sờ. Sẽ không cần người khác, đây là ý gì? Là ý muốn nói sẽ không lấy người nào sao?
-“Ta chỉ muốn Như Ý” – Thanh âm bình thản, không có bất kì điểm phập phồng nào, chỉ có cảm giác trên cổ tay mới có thể nhận ra điều hắn vừa nói rất nhiều chăm chú.
Hắn rất để ý đến lời nàng vừa nói. Người duy nhất mà hắn muốn trong tám năm qua đến nay cũng chỉ có mình Như Ý. Có nàng bên cạnh, hắn mới cảm nhận được những cảm giác mà từ trước đến nay chưa từng có, nàng là người duy nhất mà hắn muốn, nếu điều Như Ý muốn chính là “an tâm” đó thì thì hắn nhất định sẽ cho nàng, hắn sẽ làm tất cả những gì nàng muốn để nàng có cảm giác “an tâm”. Hắn chỉ cần có nàng… chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh hắn mà thôi.
Đôi mắt đen phảng phất có rất nhiều tâm sự , Qúy Như Ý ngây ngốc nhìn Đông Phương Hình Tôn, nàng không có cách nào tránh được ánh mắt của hắn trong lúc này. Mắt của hắn có một cổ mị lực hấp dẫn làm nàng không sao tránh né được.
Lời nói vừa rồi của hắn có ý gì? Hắn chỉ cần nàng? Hắn –Đông Phương Hình Tôn chỉ cần Qúy Như Ý sao?
Là tiểu hài tử đang chấp nhất sao? Hoặc là….
Lòng nàng có dao động nhưng không rõ là do mừng thầm hay do bất đắc dĩ.
-“Tiểu Hình, ta của ta…”
-“Nhanh lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên ! GO GO GO!” -Tiếng la không lớn không nhỏ phía trước tửu lâu vang lên, làm cho Qúy Như Ý đột nhiên cả kinh.
Go go go , cái này chỉ có thế hệ đã từng học qua Tiếng Anh mới hiểu được thôi., hơn nữa thanh âm quen thuộc này , chắc chắn là……
Bất chấp cơn đau nhức ở tay, Qúy Như Ý lập tức đứng lên, giương mặt đoàn người tập trung thành một đám cách đó không xa.
Khuôn mặt đến nỗi nàng nằm mơ cũng nhớ đến, cho dù là vận một thân nam trang, nhưng nàng cũng có thể khẳng định , người đó tuyệt đối chính là Uyển Uyển.
Trời, nàng không thể nghĩ tới ở đây lại có thể gặp được Uyển Uyển . Ba năm cao trung , các nàng trở thành bạn bè. Có sự tình gì đều kể cho nhau nghe, làm cho nàng cảm thấy , các nàng chính là bằng hữu cả đời của nhau
Nàng vào cổ đại này chính là vì muốn tìm Uyển Uyển, mà bây giờ người muốn tìm lại đang ở trước mắt nàng –“Là Uyển Uyển!” – Nàng không kiềm được kích động kêu lên. Uyển Uyển, nàng bây giờ rất muốn gặp Uyển Uyển, bây giờ nàng chỉ muốn đến ôm chặt Uyển Uyển mà khóc thật to thôi.
-“Uyển Uyển?” – Đông Phương Hình Tôn nhìn theo Qúy Như Ý về phía đám người đó. Vì cái gì mà Như Ý lại lộ ra thần sắc kích động như thế khi gặp người kia? Là vì người đó đối với Như Ý rất quan trọng sao?
-“Ân.” –Qúy Như Ý nặng nề gật đầu, mục quang vẫn chăm chú nhìn vào đám người đó, nàng ta tựa hồ đang cổ vũ cho người nọ cùng một vị nam tử đánh nhau, người nọ đó là bạn hữu của Uyển Uyển sao? Có điều, hiện tại đã tìm được Uyển Uyển mới là quan trọng, biết được nàng ta vẫn bình an vô sự. –“Nàng ta là bạn hữu của ta, ta đến đây chính là vì muốn tìm nàng ấy mang nàng về nhà, không nghĩ rằng hôm nay có thể tìm thấy nàng ấy” – Xem ra ông trời phù hộ nàng rồi.
-“Bằng hữu?” – иgự¢ hắn bỗng có cảm giác bị đè nén.
-“Đúng vậy, thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được Uyển Uyển, như vậy có thể cùng Uyển Uyển quay về rồi” – Nàng giãy tay hắn ra, chạy đến cửa tửu lâu. Kế tiếp chỉ cần tìm hai tiểu thần tiên kia là ok. (Mik: cái này tác giả nói đó =.=.. Mik hok thêm bớt a)
Thật khó chịu, cơ hồ như không thế thở nổi. Đông Phương Hình Tôn nhìn chằm chằm bóng dáng Qúy Như Ý chạy đi, nàng phải đi sao? Phải rời khỏi hắn sao? Loại cảm giác này là gì , khó chịu đến mức làm người ta thở không nổi.
Là đau sao? Đau đến nỗi mọi thứ dường như không thể nghe thấy gì. Hắn không chó phép nàng đi, nàng đã nói yêu mến hắn cho nên cả đời này phải ở bên cạnh hắn.
Nàng là của hắn! Nhất định là của hắn a!
Nàng chạy đến gần Uyển Uyển, nàng càng gần hơn, chỉ kém vài bước là có thể chạm đến Uyển Uyển – “Uyển …” – Qúy Như Ý vừa định kêu to liền bị một bàn tay bịt chặt lấy.
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn lạnh như băng như vậy. Cảm xúc này vẫn quen thuộc như thế, cổ nhiệt lạnh như băng này nàng đã nhiều lần sưởi ấm trong lòng bàn tay của mình . Là Tiểu Hình sao? Tao sao hắn lại không cho nàng kêu?
-“Ngô….” – Nàng giãy dụa lấy , muốn kéo cánh tay đang che miệng của nàng xuống. Hắn đến tột cùng muốn gì a.?
-“Ta sẽ không để nàng đi, không sẽ không để cho nàng gặp lại bằng hữu của nàng.” – Đông Phương Hình Tôn cúi người xuống, đôi môi dời về phía tai của Qúy Như Ý-“ Nàng yêu thích ta, không phải sao? Cùng từng đáp ứng ta , nàng đã nói qua sẽ ở bên cạnh ta , như vậy ta không cho phép nàng đổi ý.”
***
Thanh âm lạnh lùng như xuất phát từ địa ngục vậy. Hơi thở của hắn мơи тяớи qua khuôn mặt của nàng. Nàng không thể nghĩ tới, thanh âm của hắn có thể lãnh đến như vậy.
-“Ngô…” – Nàng tiếp tục giãy dụa nhưng đột nhiên lại bị người phía sau điểm trúng huyệt đạo nên không thể cử động.
Hắn chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng иgự¢ mà rời đi.
Đây là điểm huyệt sao? Qúy Như Ý trừng mắt nhìn Đông Phương Hình Tôn. Biểu lộ hờ hững này của hắn nàng chưa từng nhìn thấy qua….
Hắn điểm huyệt làm cho thân thể nàng không nhúc nhích cũng không thể nói được. Nàng sẽ bỏ mất cơ hội gặp gặp được Uyển Uyển sao? Tiểu Hình , đến tột cùng hắn ….
Như cảm nhận được tầm mắt của nàng. Đông Phương Hình Tôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào Qúy Như Ý –“Ta chỉ thích có một mình Như Ý cho nên ta sẽ chỉ quan tâm đến mình nàng thôi.” – Hắn không muốn chia sẻ Như Ý cho bất cứ ai hết, hắn chỉ muốn nàng để ý , quan tâm và yêu mến mình hắn thôi. Cho nên, dù ở đâu hắn cũng sẽ không cho nàng rời đi. Hắn muốn nàng bên cạnh hắn, vĩnh viễn lưu lại bên hắn.
Đôi môi lạnh lẽo như băng của hắn chậm rãi hạ xuống chạm vào đôi môi nóng rực kia…..
Cảm giác ôn hòa này, hắn muốn bảo vệ nó…..
***
Nụ hôn đầu tiên của Qúy Như Ý cứ vậy mà qua đi, có điều nụ hôn đầu này cũng không có gì quan trọng so với việc hắn rõ ràng là ngăn cản nàng không cho nàng cơ hội gặp Uyển Uyển.
-“Ngươi nhanh giải huyệt đạo cho ta a” – Hai mắt mở to của nàng nhìn thẳng vào Đông Phương Hình Tôn, Qúy Như Ý cứ kêu mãi. Tuy vừa rồi hắn đã giải một phần huyệt đạo cho nàng để nàng có thể nói chuyện được nhưng thân thể thì vẫn không thể tự do hoạt động. Nàng biết rõ hắn có võ công nhưng không thể nào nghĩ hắn cũng biết điểm huyệt như trong phim truyền hình.
-“Không” – Hắn liếc nàng cũng liếc, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.
-“Giải huyệt”
-“Không”
-“Thiếu gia…..” – Cánh cửa Đông Phương phủ vừa mở ra thì gia đinh đều khi*p sợ khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.Thiếu gia rõ ràng là đang ôm Như Ý hồi phủ. Nhìn tình huống như vậy có lẽ Như Ý bị điểm huyệt rồi, xem tình hình của hai người bọn họ chắc là đã xảy ra tranh chấp.