Ngươi nói ngươi muốn ta vĩnh viễn ở cạnh ngươi nhưng ta thật sự không có cách nào thực hiện lời hứa này. Khi ta quyết định rời khỏi ngươi, ta mới phát hiện thì ra ngươi vẫn còn những mặt khác ta chưa từng tiếp xúc qua. Không còn là khuôn mặt thuần túy ngây thơ mà thay vào đó chỉ có âm trầm lãnh liệt, yêu thương làm ta lùi bước. Cho nên … ta không còn gì để nói rồi.
____
Trên đường đi, những người nhìn thấy Đông Phương Hình Tôn đều giống như gặp quỷ vậy. Dù sao chính nốt ruồi chu sa ấy cũng đã nói rõ thân phận của hắn, chỉ có một mình Qúy Như Ý là vẫn chưa nhận ra điểm kì quái ấy.
-“Tiểu Hình, ngươi nói xem tại sao lão bản vì cái gì mà bán trâm lại không cần bạc ?” – Cầm hai cây trâm mới, Qúy Như Ý vừa đi vừa hỏi, đưa tiền tới nhưng lại không nhận, quả đúng là tư tưởng người cổ đại thật khó giải thích.
-“Không biết” – Đông Phương Hình Tôn thản nhiên nói, hắn vừa rồi không chú ý lời nói của lão bản đó.
-“Vậy ngươi nói có phải do bọn họ sợ ngươi hay không ?” – Bọn họ vừa trông thấy Tiểu Hình thì biểu lộ lập tức giống hệt như những người trong phủ Đông Phương vậy.
Sợ hắn? Khả năng a, hắn là Tà Y mà nhiều người trên giang hồ đều e ngại, đối với mạng người chưa bao giờ quan tâm đến, dù cho quanh hắn toàn là thi thể thì hắn căn bản cũng không có cảm giác gì – “Như Ý sợ ta sao?” – Hắn nắm tay nàng có chút gắt gao hơn, nhìn nàng mà hỏi.
-“Ta?” – Qúy Như Ý dừng bước lại, sững sờ chỉ vào chính mình , lập tức cười –“Làm sao có thể”. Nếu như nàng sợ hãi hắn thì hẳn là sẽ không ở bên cạnh hắn lâu như vậy, huống chi hiện tại nàng đang cùng hắn nắm tay đi dạo phố. Tuy nhiên nàng cũng không hiểu rõ lắm vì sao người trong Đông Phương phủ lại sợ Tiểu Hình đến như vậy, phảng phất như là Tiểu Hình nắm mọi quyền sinh sát trong tay vậy (Mik: lát hồi tỷ sẽ rõ >”<).
-“Tiểu Hình, ngươi trước kia đã từng tới chợ sao?” – Nàng đánh giá hắn, nghỉ nghỉ hỏi.
-“Đã tới hai lần” –Đó là lúc hắn làm việc phải đi ngang qua chợ.
Hai lần, số lần ít đến thảm thương, tưởng rằng những người kia sợ vì e ngại Tiểu Hình nhưng xem ra với con số này khả năng là rất thấp. Tuy nhiên nàng cũng biết rõ trong thành Lạc Dương này có rất nhiều người sợ Đông Phương Hình Tôn của Đông Phương phủ, nhưng có lẽ cũng không quá nhiều (Mik: tỷ lầm to a =.=)
Chính là Qúy Như Ý quên mất giữa hai hàng lông mày của Đông Phương Hình Tôn có khỏa một nốt ruồi chu sa, mọi người uy không thể biết mắt của Đông Phương Hình Tôn nhưng căn bản chỉ cần nhìn quá nốt ruồi cũng có thể biết a.
Mặt trời dần nhô lên cao, bụng cũng bắt đầu đói –“Tiểu Hình, chúng ta đi ăn một chút gì được không?” – Qúy Như Ý nhìn tửu lâu bên cạnh , nói. Tuy là khẩu khí mang hơi hướng hỏi thăm nhưng nàng đã kéo Đông Phương Hình Tôn vào tửu lâu rồi, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ mà an tọa.
-“A, xin hỏi hai vị dùng món gì?” – Người chưa ngồi đã nghe khẩu khí của tiểu nhị đang ân cần chạy đến.
-“Muốn —–“ Vừa mới nói , Qúy Như Ý liền phát hiện chung quanh yên tĩnh khác thường. Tiểu nhị khuôn mặt mới vừa rồi còn mừng rỡ giờ đã ngây phỗng ra, há to miệng như vừa nhìn thấy quỷ. Thật không biết nếu hiện tại đẩy nhẹ hắn một cái không biết hắn có giống đầu gỗ mà ngã xuống đấy hay không nữa.
-“Các ngươi làm sao vậy?” – Qúy Như Ý một tay chống cằm, nhìn chung quanh hỏi. Ánh mắt của bọn họ đều lén nhiền qua Tiểu Hình, bọn họ thật sự là rất sợ hắn nhưng Tiểu Hình rõ ràng nói là mới chỉ qua chợ có hai lần, không có lý nào mọi người nhìn thấy hắn đều sợ hãi như vậy (=.=).
-“Không có … cái gì.” – Tiểu Nhị cả nói cũng không còn rõ ràng nữa. Trời mới biết cằm hắn mới vừa rồi có bao nhiêu dũng khí mới động đậy được. Nếu đã gặp Tà Y trong tửu lâu này , không phải hắn muốn kiếm người để hạ độc chứ -“ Khách quan … nghĩ …. Muốn ăn… chút gì … gì ?” – Hắn khó khăn mới hỏi được. Toàn thân trên dưới đều toát mồ hôi lạnh.
-“Muốn—-“ Qúy Như Ý vừa suy nghĩ định gọi món ăn nhưng lại thấy bộ dáng hắn như muốn chạy đến nơi liền nói –“ Tùy tiện mang món ăn ra a.” – Nàng vừa nói liền không ngoài ý muốn , biểu lộ của đối phương như trút được gánh nặng.
-“Lập tức…. mang đến…” – Lời còn chưa dứt – Tiểu nhị liền nhanh chóng chạy vào bên trong. Theo kinh nghiệm và mức độ “khủng bố” nổi tiếng của Tà Y thì nên chuồn càng nhanh càng tốt, nhà hắn còn tám mươi mẹ già cũng với một đám tiểu hài tử đang kêu than vì đói a. (Mik: tác giả có nói quá không thế >”<)
-“Có cần phải trốn nhanh như thế không? Qúy Như Ý líu lưỡi, nhìn bộ dáng chạy vội của tiểu nhị rồi quay đầu nhìn Đông Phương Hình Tôn đang ngồi đối diện. –“Ta có cảm giác như vừa rồi bọn họ thật sự rất sợ hãi a.”. Nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Cho dù nàng có xem phim kinh dị cũng không có mang vẻ mặt sợ hãi đến như vậy. Bây giờ nàng nhìn thấy biểu lộ kinh diễm của mọi người khi nhìn thấy Tiểu Hình ít nhiều cũng hiểu được đôi chút
-“Có lẽ vậy” – Đông Phương Hình Tôn vuốt ve tay áo, dù sao hắn chứng kiến vẻ mặt như thế cũng đã thành quen . Vô luận ở nơi nào, mọi người nhìn thấy hắn cũng đều sợ hãi – mặc kệ có quan tâm hắn có phải lấy mạng bọn họ hay không.
-“Bọn họ sợ ngươi là vì cái gì?” – Nàng nghĩ như thế nào cũng đều không nghĩ ra. Theo hắn xuất phủ cho đến giờ, Tiểu Hình căn bản không cùng người khác nói gì nhiều (Mik: không nói chữ nào thì đúng hơn đó >”<), nhưng cũng không có làm chuyện tình gì khiến cho người ta sợ hãi a (Mik: a chắc hok đó tỷ *cười cười*) . Hắn duy nhất làm chỉ có một việc là dù nàng tới chỗ nàng hắn cũng đều ở cạnh (=.=).
-“Không biết” – Đông Phương Hình Tôn lắc đầu, nếu bọn họ đã sợ hắn như vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục sợ, dù sao từ trước đến nay hắn cũng không để ý đến. Điều hắn cần chỉ có sức mạnh, bởi như thế mới có thể chống đỡ được Đông Phương gia , cho dù tám năm trước xảy ra bạo kiếp hắn lúc ấy cũng chỉ có mười tuổi. Chỉ có điều, lúc Như Ý xuất hiện lại để hắn có thêm một thứ mong muốn khác.
-“Chẳng lẽ ngươi rất có danh sao?” – Qúy Như Ý nói. Nghe Giai nhi nói qua, y thuật cùng độc thuật của hằn rất có danh tiếng trong giang hồ, hằng năm đều có không ít người đến cầu y.
-“Không biết” – Hắn vẫn trả lời như cũ
Aiz, thừa biết đáp án của hắn sẽ đơn giản như vậy a. Qúy Như Ý thở dài, thoáng thấy tiểu nhị đang run lẩy bẩy mà bưng đồ ăn lên.
Không có bất kì thanh âm nào, thức ăn được mang lên quả là quá sức yên tĩnh, nếu một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Qúy Như Ý cả đến mở miệng ra nói cũng không dám bởi nếu nàng nói chỉ e tiểu nhị có thể ngã xuống đất cùng đống đồ ăn ấy luôn.
-“Đây là đồ ăn của tửu lâu cổ đại a.” – Khi tiểu nhị vửa mang đồ ăn lên xong, Như Ý liền nhanh chóng cầm đũa lên. Tuy là thời đại bất đồng nhưng cảm giác như mói ăn vẫn rất giống nhau . Gà củng với thịt cá có lẽ đây là hình thức chung của người Trung Quốc và món ăn Trung Quốc. –“Ngô … ăn ngon” – Nàng lẩm bẩm nói. Thịt gà làm nàng nghĩ tới món ăn mẹ nàng thường nấu. Không biết phụ thân của bọn họ hiện tại thế nào, nếu bây giờ gặp lại bọn họ nàng nghĩ rằng nàng sẽ khóc thật lớn a.
Bất quá nghĩ đến lúc trở về, nàng nghĩ lúc ấy sẽ không còn được gặp lại Tiểu Hình nữa, cũng không thể giúp hắn chải đầu, giúp hắn làm ấm tay. Mà nghĩ đến những điều này làm lòng nàng có cảm giác mất mát sâu thẳm.
Nàng đột nhiện lắc lắc đầu –“Tiểu Hình, ngươi cũng ăn chút gì đi a.” – Nàng nhắc nhở. Trong khoảng thời gian ở nơi này, nàng đã quen với sự hiện hữu của hắn –“Ngươi biết không? Ngươi nên ăn nhiều một chút, ngươi bây giờ thật sự quá gầy” – Tuy rất thanh lệ nhưng lại làm cho người ta có cảm giác gió thổi cũng bay (Mik: tỷ chắc không đó *cười gian tà*)
Xem bộ dáng thỏa mãn của nàng lúc ăn, cũng làm cho hắn cảm thấy hài lòng –“Nàng không thích bộ dạng hiện tại của ta sao?” – Đông Phương Hình Tôn hỏi Qúy Như Ý. Gầy? Nàng cảm thấy hắn rất gầy sao?
-“Ngươi hiện tại bộ dáng khá tốt a, chẳng qua nếu có thể béo thêm một điểm có lẽ sẽ tốt hơn.” – Qúy Như Ý nghiêng đầu, đỉnh đạc nói –“Những nữ nhân bình thường đều mong muốn có được cảm giác an toàn trong lòng nam nhân hay là lão công của mình , ách , là phu quân mới đúng, tuy ngươi nhìn rất khá nhưng lại có khuyết điểm là làm cho người ta thiếu cảm giác an toàn.”
-“Cảm giác an toàn sao?” – Đông Phương Hình Tôn hoang mang nhíu mày lại, nàng đang nói gì mà hắn nghe không hiểu.
-“Chính là cảm giác làm cho người ta an tâm có thể dựa dẫm vào a.” – Qúy Như Ý nuốt miếng gà trong miệng xuống tiếp tục giải thích. –“Aiz, dù sao thì sau này khi ngươi lấy vợ cũng sẽ hiểu rõ thôi.” – Nữ nhân trên cơ bản đều hy vọng trượng phu của của mình có thể bảo vệ cho mình.
An tâm ? Dựa vào? Tay hắn để yên trên mặt bàn cầm đĩa rau trong tay nàng –“Ta không thể cho Như Ý cảm giác yên tâm sao?” – Là như thế phải không? Cho nên nàng mới hy vọng hắn có thể ăn nhiều một chút. Chưa bao giờ hắn có cảm giác là mình quá gầy, nhưng nếu nàng nói như vậy thì hắn sẽ làm theo lời nàng mà ăn nhiều một chút.