Cô lặng thinh không đáp trả, lần này thì để mặc anh chăm sóc vết thương cho mình. Ngoài mặt cô từ chối anh là vậy, nhưng trái tim thì đang vỡ òa, hối thúc hãy để cô được cảm nhận cảm giác yêu thương từ anh một lần nữa.
Anh tỉ mỉ lau nhẹ vết cắt. Cảm giác đau xót từ chất thuốc sát trùng khiến cô mím chặt môi chịu đựng.
-Đau thì cứ nói, sao em cứ phải giữ chặt nó trong lòng? – Anh hỏi
-Em ổn mà. – Cô nói dối
-Tại sao đến giờ em vẫn không thay đổi? Vẫn cứ ôm khư khư mọi thứ trong lòng? Làm như vậy em nghĩ là tốt cho người khác sao? Em ôm hết đau đớn về mình thì người khác sẽ vui vẻ sao?
Anh lớn tiếng với cô, vẫn nắm chặt bàn tay ấy nhưng ánh mắt nhìn cô đầy hờn giận.
-Em sống ra sao thì anh cứ mặc em, chẳng còn là chuyện của anh nữa – Cô nói rồi giật lại bàn tay về phía mình.
-Phải, không còn là chuyện của anh nữa, sao anh phải lo chứ? Anh thật ngốc mà. Em bị thương thì anh nên để mặc em. Giờ chắc có đầy người đứng xếp hàng để chờ được chăm sóc cho em, đâu đến lượt anh chứ. Anh chỉ là một tên ngu ngốc trong số đó thì có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của em?
Anh nói rồi cười khẩy, như cười nhạo chính bản thân mình.
-Anh biết vậy thì tốt rồi. Đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Em đã chán cái cảm giác phải đối diện với anh rồi.
-Những người đàn ông khác chắc là tốt hơn anh chứ? Không làm em phải khóc có phải không?
-Phải, tốt hơn anh gấp trăm lần.
-Em sống vui chứ? Khi anh không còn bên cạnh?
-Tất nhiên.
-Ra vậy… – Anh cay đắng trả lời như có vết cắt vào tim – Ra là em hạnh phúc… chỉ có một người ngu ngốc sống cứ như đã ૮ɦếƭ.
-Anh gửi lời đến người đó, hãy sống vì bản thân mình đi.
-Đã cố gắng, nhưng vẫn không thể. Vết thương ấy sâu lắm, có lẽ sẽ chẳng bao giờ lành.
-Sẽ có một ngày…
-Trừ khi anh biến mất khỏi cuộc đời này.
Anh đáp gọn, nhìn cô lần cuối rồi xoay người bước đi.
Cô đứng đó bất động, cảm giác đau đớn dày xé trong tim. Cô lại làm tổn thương anh thêm một lần nữa rồi, phải là như vậy sao? Tại sao cô không thể nói được điều gì khác? Cô biết anh vẫn còn yêu cô nhiều lắm, nhưng tất cả những gì anh nói đều làm cô đau đớn, và những lời cô đáp trả anh cũng vậy. Tại sao giữa họ lại thành ra thế này? Phải luôn làm tổn thương đối phương như vậy sao? Tình yêu giữa họ lại là như thế sao?
…………
Vi Lam bước ra về, và trời vẫn mưa tầm tã. Cô thoáng thấy bóng người đang ngồi dưới mái hiên, mắt ngước nhìn trời đang đổ mưa.
Vỹ Danh đang ngồi đó, nhìn cơn mưa lạnh lẽo như cõi lòng của chính anh. Rồi bất chợt, một bóng ai đó bước đến gần. Anh ngẩng đầu nhìn lên. Chính là Vi Lam.
-Cầm lấy đi. Trời mưa như vậy coi bộ sẽ mưa suốt đêm.
Cô vừa nói vừa đưa cây dù về phía anh.
Anh đứng dậy chầm chậm, nhận lấy cây dù từ phía cô. Ánh mắt anh dừng lại nơi bàn tay cô, giờ đã được dán một miếng băng keo mỏng trên vết thương ban nãy. Anh có chút hối tiếc vì mình đã không chính tay làm điều đấy.
Nhìn cô bước đi hơi khập khiễng, có lẽ là vì cô té ngã hôm trước nên giờ vẫn còn đau.
-Vi Lam… – Anh chợt gọi cô lại.
Cô dừng lại, xoay người nhìn anh.
-Có thể nào giúp anh một việc? Một lần duy nhất?
Cô hơi ngẩn người, rồi cũng gật đầu tuy chưa rõ là việc gì.
-Hãy để anh đưa em về đêm nay, có được không? – Anh hỏi thầm
Trái tim cô chợt rung nhẹ, anh đã mở lời, lẽ nào cô lại nỡ lòng làm tổn thương anh thêm lần nữa? Chẳng có lý do gì cả khi mà chính lòng cô cũng đang rộn rã niềm hạnh phúc.
Cô gật nhẹ đầu thay cho lời đồng ý.
Anh khẽ mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc khiến cô như sống lại cảm giác của ngày xưa ấy.
Anh nắm chặt bàn tay cô trong lặng lẽ, rồi mở bung cây dù, dắt tay cô đi dưới mưa.
Trời mưa lạnh lẽo là thế, từng hạt mưa hắt vào họ ướƭ áƭ, nhưng hình như có ngọn lửa nhỏ đang sưởi ấm trái tim họ, dù là rất mỏng manh và dễ vụt tắt. Nhưng họ đang cố gắng từng giây phút, cố bảo vệ ngọn lửa ấy đến phút cuối cùng, sẽ cố không để nó vụt tắt nhanh chóng lần nữa…