Anh à… Em biết mọi chuyện anh làm đều vì muốn tốt cho em. Nhưng anh có biết rằng em đã rất sợ, em sợ khi phải đối diện với sự thật. Em sợ khi phải đối mặt với cô ấy, thú nhận chính em là kẻ thứ ba phá vỡ hạnh phúc của cô ấy…
Anh nói đúng, mọi chuyện cần phải có điểm dừng vì chúng ta không thể tiếp tục dây dưa như thế nữa. Nhưng thật sự em không thể tìm được lối thoát nào cho riêng mình cả. Em không biết mình có đủ dũng khí để tiếp tục sống bên anh không, dù là lén lút cùng anh hay thừa nhận với mọi người mình là người phá vỡ hạnh phúc của người khác.
Hay chúng mình hãy xa nhau một thời gian anh nhé? Để lòng em và anh đều được dịu lại… Em muốn tìm lại dũng khí mà mình đã đánh mất, để có thể đối mặt với mọi việc xung quanh mình.
Xin lỗi anh…
…….
Anh đọc từng dòng email cô gửi, lòng đau vô hạn. Anh khẽ bật cười, giọng cười cay đắng và tắt vội bức thư ấy.
“Dũng khí ư? Là em đang tự trốn tránh chính mình đó… Em ngốc lắm, cứ tự ôm mọi đau khổ một mình. Làm vậy để làm gì chứ? Xa nhau… chúng ta chẳng phải đã cố rời xa nhau biết bao lần, nhưng rồi vẫn trở về bên nhau trong bế tắc đấy thôi? Chỉ có duy nhất một lối thoát cho anh và em… là phải nói ra sự thật mà thôi, Vi Lam à…”
Anh nhắm hờ cặp mắt, ngã người xuống giường trong những dòng suy nghĩ và đắn đo ấy. Bất chợt điện thoại anh reo lên phá vỡ cái khoảng không yên lặng và ngột ngạt đang bao trùm lấy anh.
-Anh à, đến nhà em nhé?
Anh vẫn nằm yên nghe Tư Hân nói bên kia điện thoại.
-Anh nhất định phải đến, em chờ anh đó – Tư Hân vẫn vui vẻ nói
-Được, anh sẽ đến. Vì anh cũng có chuyện muốn nói với em – Anh đáp lạnh lùng và thờ ơ
-Anh chỉ cần đến thôi, không cần nói gì hết – Giọng Tư Hân có chút run run và ngập ngừng… vì dường như cô cảm nhận được thứ mà cô lo sợ đang dần tìm đến với cô…
………..
Vỹ Danh bước vào căn phòng với trái tim nặng trĩu, và Tư Hân thì đang mỉm cười hạnh phúc nắm chặt lấy bàn tay anh.
-Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không? – Cô hỏi
Vỹ Danh lắc nhẹ đầu trả lời
-Là kỷ niệm ngày chúng ta quen nhau – Tư Hân nháy mắt, kéo vội anh đến cạnh chiếc bánh kem nhỏ nhắn trên bàn – Em đã mua bánh để chúc mừng chúng ta đó.
-Tư Hân, anh có chuyện muốn nói – Anh cất giọng trầm, níu chặt bàn tay cô lại
-Em không muốn nghe, anh để sau này hãy nói đi – Cô nhìn anh lo lắng, lắc đầu vội vã từ chối
-Hôm nay nhất định anh phải nói – Anh vẫn giữ chặt người cô lại
-Không, đừng nói… anh đừng nói – Cô lại lắc đầu mạnh mẽ hơn, cố trốn tránh cái sự thật đáng sợ mà cô không bao giờ muốn nghe đấy
-Tư Hân… – Anh cố nhìn vào ánh mắt cô, ánh mắt đang cố trốn tránh cái nhìn của anh – Chúng ta… hãy chia tay đi.
Khó khăn lắm anh mới nói được ra câu nói đó, thật sự là rất khó. Cổ họng anh giờ thấy đắng nghét và khô khốc, cố chờ đợi câu trả lời từ cô.
-Anh đang đùa với em thôi đúng không? – Cô gượng cười, ánh mắt ướt nhòe, rồi cô ôm chặt Vỹ Danh vào lòng – Đừng nói với em lời nói ấy… em không muốn nghe, không muốn nghe… Em biết anh không yêu em, nhưng em không cần gì hết, em chỉ cần được ở bên cạnh anh thôi. Đừng rời xa em mà…
Cô càng siết chặt vòng tay mình quanh anh càng khiến anh cảm giác mình là kẻ đầy tội lỗi. Trái tim càng nặng trĩu như có tảng đá lớn trong lòng. Anh đứng bất động, thấy mình quá tàn nhẫn khi lại làm tổn thương thêm một người…
-Đừng chia tay với em được không anh? Anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cần anh đừng bỏ em, nha anh. Em xin anh đấy… xin anh mà… – Tư Hân khóc òa lên nức nở, rồi cô cố đặt lên môi anh một nụ hôn như cố níu kéo lại tất cả những gì mình sắp mất.
Anh đứng lặng người, nụ hôn ấy sao đầy cảm giác tội lỗi đến thế? Anh hít một hơi thật sâu, rồi cố gắng đẩy nhẹ người cô ra.
-Em đừng như vậy. Là anh có lỗi, là anh không xứng đáng với em.
-Không, anh xứng đáng mà, anh thế nào đi nữa em cũng chấp nhận. Lúc trước em đã quá ngu muội, đã không xem trọng tình yêu của anh, cho đến khi em nhận ra mình yêu anh nhiều thế nào, thì em biết mình đã mất đi tình yêu đáng giá đó. Nhưng em không thể nào sống thiếu anh đâu, em sẽ ૮ɦếƭ đó anh à… xin anh đừng bỏ em…
Cô nói rồi cố ôm chặt lấy anh không rời, nước mắt ướt nhòe cả vạt áo anh.
Còn anh, chỉ có thể đứng lặng thinh nhìn cô khóc. Anh không nói được lời nào nữa rồi… lời chia tay ấy thật sự quá phũ phàng đến thế sao? Dù không còn tình yêu, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó, anh thật không thể lạnh lùng mà bỏ mặc cô… Cô sẽ ૮ɦếƭ… cô đã nói là sẽ ૮ɦếƭ nếu thiếu vắng anh trong cuộc đời… Lời nói đó làm trái tim anh thắt lại, vì anh không biết mình nên làm thế nào cho đúng nữa rồi.
………….
Khu công viên nhỏ yên ắng trong buổi tối thanh bình, tiếng nước rỉ rả văng vẳng vọng lại từ đài phun nước ở gần đấy, và Vỹ Danh thì ngồi cạnh Vỹ Tường trên băng ghế đá, tay cầm lon bia nốc vội.
-Em làm người thật thất bại phải không anh? – Vỹ Danh cười, nuốt trọn ngụm bia đắng trong cổ họng
-Thất bại gì chứ? Ít ra em đã dám yêu và dám đối mặt với tình yêu. Đời người ít nhiều phải trải qua những cuộc tình cay đắng, và sống được như em thì cũng không uổng phí cuộc đời này – Vỹ Tường cười trầm ngâm và nói ra những lời đầy triết lý
-Anh nói nghe hay đó – Vỹ Danh liếc anh trai mình, khẽ cười khì, nhưng nụ cười không giấu nổi những đắn đo trong lòng
-Anh thấy con người đều có duyên số hết. Nếu còn duyên thì dù có cố trốn chạy cũng sẽ gặp lại nhau. Còn nếu đã hết duyên phận, thì cố níu kéo đến mấy rồi cũng sẽ phải rời xa nhau. Vậy nên em đừng lo nghĩ quá, em đã cố gắng hết sức rồi, đã làm tất cả những gì em có thể. Hãy để cho thời gian giải quyết mọi việc đi
-Có thật là vậy không? Thời gian sẽ giải quyết được mọi việc sao? Em cũng mong là thế… Em chỉ sợ đến lúc đó, trái tim em không sống nổi nữa rồi – Vỹ Danh nói kèm nụ cười khinh miệt, chua chát
-Em yêu cô ấy nhiều đến thế sao?
-Phải… yêu rất nhiều. Em đã từng nghĩ mình có thể buông xuôi, có thể xóa hình ảnh cô ấy khỏi tâm trí mình, nhưng rồi tất cả những việc em làm đều là vô ích. Mỗi một ngày trôi qua là em lại càng yêu cô ấy nhiều hơn, nhiều đến mức em ước gì có thể gánh hết mọi đau khổ vào mình, để cô ấy có thể được mỉm cười hạnh phúc mà sống…
-Em đã cố gắng nhiều rồi – Vỹ Tường vỗ nhẹ vào vai Vỹ Danh
-Nhưng vẫn chẳng giải quyết được gì.. – Vỹ Danh lắc khẽ đầu – Đã sai thì mãi mãi vẫn là sai
-Cái sai lớn nhất của em là đã chấp nhận ở bên Tư Hân ngày ấy. Tại sao lúc ấy lại quyết định như vậy? – Vỹ Tường hỏi
-Lúc nhìn thấy cô ấy nằm trong vũng máu, em thật sự sợ hãi. Em cứ nghĩ mình là một kẻ quá lạnh lùng, đã nhẫn tâm từ chối cô ấy để cô ấy phải đi đến bước đường cùng như thế. Em không nghĩ là cô ấy đã yêu em nhiều như vậy… Nếu là anh, anh có thể nhắm mắt làm ngơ được hay sao?
-Ừ… anh hiểu… Và đến giờ em vẫn ám ảnh sự việc đó?
-Em đã nói chia tay lần nữa, nhưng vẫn không được gì. Cô ấy khóc và van xin em thật tội nghiệp. Nói thật lòng mình là em sợ phải nhìn thấy sự việc ngày ấy xảy ra lần nữa.
-Vi Lam sẽ hiểu mà.
-Vi Lam hiểu chuyện, nhưng cô ấy luôn tự dằn vặt mình như là người đã phá hoại hạnh phúc của người khác. Đôi lúc em thật sự giận cô ấy lắm, luôn ôm mọi đau khổ một mình, làm gì cũng nghĩ cho người khác đến mức khiến chính mình bị tổn thương. Nhìn cô ấy vậy, em đau lòng đến phát điên nhưng không biết phải làm gì…
-Giận càng nhiều có nghĩa là càng yêu người ấy. Hãy cố gắng bù đắp mọi thứ em có thể đi, vì cô ấy đáng được như thế.
-Vi Lam thật sự rất yếu đuối chứ không mạnh mẽ như vẻ ngoài. Những lúc cô ấy khóc, thật sự thấy thương lắm – Vỹ Danh trầm ngâm khi nghĩ về hình ảnh cô khóc trong vòng tay mình, rồi anh khẽ mỉm cười trong vô thức
Vỹ Tường khẽ liếc nhìn anh, ánh mắt thấu hiểu, cảm thông và đâu đó là chút ít ghen tị. Không phải anh ganh ghét gì với Vỹ Danh, mà chỉ là có chút buồn khi anh chẳng thể làm gì để mang lại hạnh phúc cho Vi Lam.