Đối mặt với ba cô gái kia, Hề Thời không khỏi nhớ tới hội chị em plastic ngày trước.
Trước giờ, cô vẫn luôn cho rằng nhường nhịn thì sẽ khiến bọn họ câm miệng, nhưng bọn họ không những không buông tha mà còn tìm người lên diễn đàn buôn dưa bịa chuyện.
Từ khi tham gia chương trình cho đến nay, ngoại trừ học rap, thu hoạch lớn nhất của cô chính là chân lí: người hiền sẽ dễ bị ức Hi*p, nếu không muốn bị ức Hi*p, cô phải học cách làm phản diện.
Ở phía đối diện, thấy Hề Thời có vẻ không thuận theo, Luna lẳng lặng chọc khuỷu tay vào người Cici.
Cici cũng không ngờ Hề Thời cứng đầu như vậy, chỉ biết gượng cười: “Đây là của chúng tôi.”
Hề Thời: “Tôi phát hiện trước, các cô kéo bè ςướק khỏi tay tôi!”
Triệu Khả Nguyệt ở bên cạnh Cici trợn trắng mắt: “Đây là chương trình tạp kỹ, chơi không nổi thì đừng chơi.”
“Chương trình tạp kỹ thì được ςướק đoạt sao?” Hề Thời hít vào một hơi, “Chương trình tạp kỹ cũng có quy tắc lễ phép, cũng có thứ tự trước sau. Tôi không thân nên không thèm chơi đùa với các cô, các cô cũng đừng vờ làm nũng, tôi không xi nhê, có tay có chân, tự đi làm đê. Chẳng lẽ đến cả đạo lí tự lực cánh sinh cũng không biết?”
Hề Thời chống nạnh, nói hết một hơi dài.
Cô phát hiện ba người trước mặt đều há hốc mồm, biểu cảm có vẻ khi*p sợ.
Hề Thời đưa tay ra trước bọn họ, cằm nghênh nghênh, nói chắc như đinh đóng cột: “Không trả cho tôi thì đừng hòng đi.”
Cùng lúc đó, sau khi khán giả ở phòng livestream nghe Hề Thời nói một tràng, vẻ mặt cũng không khác ba người nhóm Thiếu nữ là bao.
[Hề Thời, vừa nãy mới cãi nhau hả?]
[Phải, không chỉ có cãi nhau, hình như ban nãy cô ấy còn… gieo vần.]
[… Đừng vờ làm nũng, tôi không xi nhê, có tay có chân, tự đi làm đê… Con mẹ nó, đúng là gieo vần!]
[Ha ha ha ha ha ha ha, chẳng lẽ đây là freestyle mọi lúc mọi nơi mà mọi người hay nói sao!]
[6666 Hề Thời dink kout! ]
[Con gái biết cãi nhau! Không những cãi nhau mà còn dùng rap để cãi nữa! Mẹ tự hào quá đi!]
[Hề đại rapper xông lên!!]
Ba người đối diện bị Hề Thời nói cho ngơ ra, sau bỗng liếc thấy có camera ở gần đó, bọn họ lại nhìn cô gái của nhóm Rapper.
Cici tiến tới, dùng dằng đưa thẻ nhiệm vụ cho Hề Thời.
Hề Thời lấy lại thẻ nhiệm vụ thuộc về mình, liếc Cici một cái, cuối cùng không thèm lấy kem ốc quế nữa, đi tìm Mia và Hà Đậu luôn.
Ba người dùng thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng nhóm Rapper chiến thắng với tỉ số 9-8, thành công giành phần thưởng là bữa tiệc hải sản.
Bữa tiệc tối diễn ra tại một khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, hai mươi người của nhóm Rapper cùng lên xe buýt khởi hành.
Sau một ngày vui chơi, Hề Thời mệt rã rời, vừa tựa lưng lên ghế đã ngủ gật, Hà Đậu chợt lay cô dậy: “Mau xem này, cô lại lên hot search.”
Hề Thời vừa nghe đến hot search thì lập tức mở mắt, “Hả” một tiếng.
Cô nhìn tiêu đề hot search là “Hề Thời, rap cãi nhau”.
Nguyên nhân là hôm nay có fans《Sáng tạo thiếu nữ》không phục, chạy tới diễn đàn buôn dưa đăng một bài “Các cô gái của《Sáng tạo thiếu nữ》thật thảm, tiểu bạch hoa có chút nhiệt nào đó lên mặt kênh kiệu, mới học rap vài ngày đã khinh các em gái《Sáng tạo thiếu nữ》không biết cãi nhau sao?” Bài đăng nói về chuyện chiều nay Hề Thời hùng hổ giảng đạo lí ép ba người kia trả thẻ nhiệm vụ, ám chỉ Hề Thời ức Hi*p người khác, dắt mũi người qua đường đi “xé” Hề Thời.
Kết quả là không lâu sau, fans theo dõi livestream chiều nay đã soi kĩ ngọn nguồn câu chuyện, điên cuồng vả mặt lại là các cô gái《Sáng tạo thiếu nữ》ςướק thẻ nhiệm vụ của Hề Thời trước, Hề Thời mới phản pháo.
Sau đó, đoạn Hề Thời bất chợt thuận miệng gieo vần thành rap freestyle được lên hot search.
Phần bình luận toàn là 6666, shock vì làm fans ở《Đây là rapper》đã lâu, giờ bỗng thấy cảnh reader nổi tiếng vòng một có thể thuận miệng đọc rap.
Hà Đậu nhấp vào video trên hot search, có người còn ghép BGM vào video, trên nhịp điệu bùm chát, Hề Thời hung dữ rap đạo lí với ba cô gái kia, làm cho đối phương á khẩu, hình ảnh ngày càng nhỏ đi, cuối cùng, khuôn mặt lúc chiến thắng của Hề Thời được ghép dây xích vàng lớn, kính râm và xì gà kiểu “thug life” vào, trở thành một xã hội đen tiêu chuẩn.
Hà Đậu ôm bụng cười muốn phát điên.
Hề Thời thấy đoạn video thuận miệng của mình lúc chiều bị người ta chế tanh bành, ngón chân cào trên đất đã sắp cào ra biệt thự cao cấp trong mơ của Barbie, cô vội giành điện thoại của Hà Đậu: “A a a a đừng xem nữa!”
Bát Lục ngồi trước, nghe động tĩnh phía sau của hai cô bèn quay lại: “Làm sao thế?”
Hà Đậu cười không thở nổi: “Hot, hot search… Ưm!”
Hề Thời liều mạng che miệng Hà Đậu.
Nhưng Bát Lục đã nghe thấy rồi.
Mười phút sau, tất cả thành viên《Đây là rapper》trên xe buýt đều bắt đầu mở video “thug life” của Hề Thời trên hot search ra xem.
Hề Thời nằm liệt trên ghế như thể đời này không còn gì lưu luyến nữa.
“Làm tốt lắm! Không hổ là hạt giống của nhóm Rapper chúng ta!” Mia vừa xem video, vừa nhéo nhẹ mặt Hề Thời, “Cô là danh hài hay sao mà đáng yêu thế hê hê hê hê hê…”
Hề Thời bị Mia nhéo mặt xong, nhục không tả nổi nữa, đành lấy mũ che kín mặt.
Nghe nói bây giờ cô là người có tên họ trong giới xã hội đen rồi.
Hề Thời lại thấy Weibo của mình tăng lên rất nhiều fans.
……
Xe buýt dừng lại trước khách sạn.
Phần thưởng là bữa tiệc hải sản hoành tráng, lúc mọi người đến, đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi, không hổ với danh tiếng và giá cả của khách sạn này, các loại hải sản đều rất tươi ngon và phong phú.
Hề Thời tìm chỗ ngồi xuống, khác với mọi người đang gắp liên tục, cô không hề động đũa, chỉ yên lặng ngồi uống nước trái cây.
Hà Đậu có chút tò mò: “Cô không đói sao? Để tôi bóc tôm cho nhé?”
Hề Thời nhìn Hà Đậu, nói: “Tôi bị dị ứng hải sản.” Cô bị dị ứng hải sản từ nhỏ, sau khi dị ứng, toàn thân sẽ nổi sởi, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cảm giác cực kỳ ngứa ngáy.
“Dị ứng?” Hà Đậu nhìn một bàn ê hề bào ngư tôm hùm, “Vậy cô cũng thảm quá rồi.”
Hề Thời quay đầu nhìn nhóm ekip, sau đó đứng dậy, sang nói với đạo diễn vài câu.
Đạo diễn nghe xong gật đầu.
Hề Thời lại chạy về bàn.
Hà Đậu: “Cô nói với đạo diễn chưa?”
Hề Thời: “Nói rồi!” Cô cười, “Đạo diễn nói tôi có thể ra ngoài gọi vài món khác.”
Bàn ăn ở đây có thể xoay tròn, cô không tiện gọi món riêng, hơn nữa, lúc người khác gắp đồ ăn, có thể nước canh sẽ bắn vào đồ ăn riêng của cô, cho nên tự ăn riêng là tốt nhất.
Hà Đậu cắn đũa: “Có muốn tôi đi cùng không?”
Hề Thời: “Không cần.”
Hề Thời tự ra sảnh lớn khách sạn, tìm một góc bàn nhỏ, hỏi phục vụ có món thường không.
Cô đã chịu đói cả năm rồi, giờ ăn vô cùng nghiêm túc.
Cô đang ăn thì bỗng trước mắt tối sầm.
Hề Thời ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Giang Hành Triệt đang đứng trước mặt mình.
Giang Hành Triệt nhìn đồ ăn trên bàn của Hề Thời.
Thăn bò xào ớt, khoai tây bào sợi.
Không có hải sản.
Hề Thời đang không hiểu sao lại ᴆụng phải Giang Hành Triệt ở đây thì bỗng nhớ ra thân phận của Giang Hành Triệt, anh ra vào các khách sạn lớn để xã giao cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, cô buông đũa trong tay, bình tĩnh chào một tiếng: “Anh Giang.”
Giang Hành Triệt nghe thấy hai chữ “anh Giang” chói tai kia, hơi nhíu mày, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện Hề Thời.
Có phục vụ chạy tới, hỏi cần lấy thêm một bộ bát đũa nữa không.
Giang Hành Triệt gật đầu.
Hề Thời khó hiểu nhìn người đàn ông ở đối diện.
“Anh có việc gì sao?” Cô hỏi.
Giang Hành Triệt chọn thêm hai món trong thực đơn rồi dặn phục vụ: “Cô đây bị dị ứng hải sản, trong quá trình nấu nướng xin chú ý không để tiếp xúc đồ hải sản.”
Phục vụ gật đầu: “Vâng.”
Đây là khách sạn chuyên về hải sản, cho nên dù có chọn món không chứa hải sản, trong quá trình nấu nướng, đôi khi nguyên vật liệu vẫn vô tình dính vào.
Hề Thời thấy Giang Hành Triệt còn nhớ mình bị dị ứng hải sản, cô cười tự giễu một tiếng.
Sau khi hết yêu một người, cô không còn thấy cảm động hay mang ơn đội nghĩa gì nữa.
Giang Hành Triệt nhớ trước kia.
Khi còn ở Boston, vào một buổi tiệc tùng, Hề Thời đi theo anh.
Món chính là hải sản, cô ngồi bên cạnh anh, bởi không quen ai từ trước, để mọi người ở đó chấp nhận mình, cô đành cắn răng ăn.
Cô cố chịu đựng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, đến khi về nhà, anh muốn thân thiết, ૮ởเ φµầɳ áo ra mới phát hiện người cô nổi đầy sởi.
Lần này, anh cứ tưởng Hề Thời sẽ giống trước kia, vì chiều lòng tập thể mà mặc kệ mình bị dị ứng, Tề Chu đã gọi tới ban tổ chức, kết quả là phát hiện lần này không giống bọn họ suy đoán, Hề Thời không đi ăn hải sản với mọi người.
Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời.
Hề Thời cũng thoáng nhìn Giang Hành Triệt, đột nhiên mất hết hứng ăn uống.
Đồ ăn vừa được dọn lên, Hề Thời lập tức buông đũa, đứng dậy.
“Tôi đi trước đây, anh Giang cứ ngồi tự nhiên.”
“Hề Thời.” Giang Hành Triệt gọi cô lại, “Ngồi xuống.”
Hề Thời quay đầu nhìn anh, không định làm theo lời anh nói, chuẩn bị bước đi.
Nhưng đúng lúc này, không biết Tề Chu từ đâu xông ra.
Theo sau còn có mấy vệ sĩ.
Bọn họ chắn trước mặt Hề Thời như một bức tường chắc chắn.
Tề Chu tươi cười cung kính: “Cô Hề Thời, chúng tôi đã chào hỏi với ban tổ chức rồi, xin một ngày nghỉ cho cô, hôm nay cô không cần về kí túc xá.”
Hề Thời nổi nóng, đưa tay đẩy Tề Chu và mấy vệ sĩ cao lớn kia ra: “Tránh ra! Tôi phải về!”
Các vệ sĩ đều được đào tạo bài bản, cô đẩy mãi mà bọn họ chẳng hề nhúc nhích.
Tề Chu: “Mọi người trong chương trình đã lên xe buýt về hết rồi, dù cô có quay lại thì bọn họ cũng không ở đó nữa.”
Hề Thời muốn phát điên lên.
Cô đẩy không lại mấy vệ sĩ kia, đành quay trở lại bàn ăn, ngồi đối diện người đàn ông kia, nghiến răng nghiến lợi:
“Giang Hành Triệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giang Hành Triệt gắp thức ăn vào bát Hề Thời: “Ăn cơm đi.”
“Tôi không ăn!” Hề Thời chỉ tay vào dàn vệ sĩ, “Anh bảo bọn họ cút ngay!”
Các vị khách trong khách sạn nghe thấy động tĩnh, nhao nhao quay lại nhìn, nhưng khi thấy dàn vệ sĩ đứng đó, bọn họ lại vội quay về, không dám nhìn nữa.
Hề Thời lại đến đẩy đám vệ sĩ kia, nhưng cô chỉ giống thú nhỏ bị giam trong Ⱡồ₦g: “Tránh ra, mấy người đang phạm pháp đấy!”
Giang Hành Triệt khẽ nhíu mày, anh đứng dậy, định đến kéo Hề Thời.
“Đừng quậy.” Anh chưa bao giờ thấy Hề Thời phản kháng mãnh liệt đến vậy, bèn thử trấn an, “Chỉ là ăn cơm thôi.”
Hề Thời đẩy иgự¢ Giang Hành Triệt: “Tôi không muốn ăn cơm với anh!”
Cô nổi xúc động, miệng thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
Giang Hành Triệt không phòng bị, bị cô đẩy suýt ngã.
Anh thấy trong ánh mắt Hề Thời nhìn anh có phẫn nộ, có phòng bị, thậm chí là hận.
Giang Hành Triệt lại nhìn phía bàn thức ăn, cuối cùng chọn thoả hiệp: “Vậy đi thôi.”
Hề Thời cứ tưởng rằng mình có thể đi, nhưng không ngờ, Giang Hành Triệt nói đi là đi với anh.
Hề Thời bị nhét vào ghế sau chiếc Bentley, Tề Chu chỉ đành giải thích: “Cô Hề Thời, chỉ một đêm thôi, mai cô sẽ được về.”
“Anh được lắm.”
Hề Thời không nghe nổi một chữ, ra sức đập cửa xe, cầu cứu người bên ngoài, mãi cho đến khi Giang Hành Triệt ngồi vào bên cạnh, đóng cửa xe.
Tài xế bắt đầu nổ máy.
Cửa chính lẫn cửa sổ đều bị khoá, Hề Thời kéo thế nào cũng không ra, cuối cùng, trong cơn hoảng loạn, tình cờ sờ được vào điện thoại, cô mới chợt nhớ ra, vội mở số gọi khẩn cấp.
Giang Hành Triệt tưởng Hề Thời đã chịu ngồi yên, nào đâu đột nhiên nghe cô nói chuyện với cảnh sát.
Anh nhíu chặt mày, vươn cánh tay ra giật lấy điện thoại của Hề Thời, nhìn qua giao diện trò chuyện rồi cúp máy.
Hề Thời nhào sang, vừa cố lấy lại máy, vừa đánh cắn Giang Hành Triệt: “Khốn nạn! Đồ điên!”
Dây dưa một hồi, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, trên mặt Giang Hành Triệt đã xuất hiện vài vệt màu.
Hề Thời thở phì phò, hận bản thân không nuôi móng tay dài.
Hai người giằng co ở sau xe, Giang Hành Triệt cảm thấy mặt đau đớn, anh hỏi: “Em muốn bỏ chạy đến vậy sao?”
Hề Thời: “Anh đã đủ chưa?”
Xe chạy qua trung tâm thành phố, Giang Hành Triệt nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đang đi ngang một dấu ấn kiến trúc của thành phố B, đó là vòng quay của thành phố.
Anh bảo tài xế dừng xe.
Hề Thời cũng nhìn vòng quay kia, nó đang chậm rãi quay tròn, ánh đèn lập loè giữa sắc trời đen tối, dịu dàng mà mỹ lệ.
Giang Hành Triệt đột nhiên hỏi Hề Thời đang ngồi bên cạnh: “Em muốn ngồi không?”
Hề Thời: “Cái gì?”
Giang Hành Triệt như suy nghĩ đến điều gì, anh nói: “Ngồi một lần, sau đó em có thể đi.”
Hề Thời nghe xong, quay lại nhìn Giang Hành Triệt.
Bởi vì đã khuya, lại không phải cuối tuần, cho nên hàng người đợi lên vòng quay không đông lắm.
Hề Thời nhẫn nhịn lên ngồi với Giang Hành Triệt, cả khoang chỉ có hai người bọn họ.
Vòng quay từ từ lên cao, người xe trên đường càng ngày càng nhỏ, bọn họ dần có thể nhìn thấy cảnh đêm của toàn thành phố.
Đây là lần đầu tiên Hề Thời được ngồi vòng quay, nhưng cô bây giờ chẳng có tâm tư ngắm phong cảnh, cô chỉ mong nhanh nhanh kết thúc để còn về.
Giang Hành Triệt cũng không ngắm phong cảnh, anh nhìn Hề Thời.
Lúc Hề Thời mười sáu tuổi, không biết đã đọc quyển tiểu thuyết ngôn tình nào, cô nói với anh rằng, khi một đôi tình nhân hôn môi trên đỉnh vòng quay, tình yêu của bọn họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô chu môi rủ anh đi, ở trung tâm thành phố, anh hôn em trên đỉnh vòng quay.
Nhưng hai người chưa từng thực hiện.
Lúc này, Giang Hành Triệt nhìn người đối diện, cô 22 tuổi, từ khi lên đây, cô vẫn luôn quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn anh.
Vòng quay vẫn từ từ lên cao.
Khi lên đến đỉnh, người ta bắt đầu có cảm giác đến gần với sao trời, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm vào chúng.
Giang Hành Triệt hít một hơi, vươn người tới, đưa tay giữ gáy Hề Thời, nhắm mắt hôn lên môi cô.
“Ưm!”
Bởi một bên giãy giụa, cho nên nụ hôn này không hề khăng khít, giằng co vài giây, người đàn ông bị đau, đành phải buông ra.
“Bốp” một tiếng, Hề Thời cho Giang Hành Triệt một bạt tai.