Y Vịnh Tình ngồi trên ghế ở công viên xoa xoa đôi chân đau.
Cô sắp bị vị mãnh sư trong nhà ép phát điên rồi, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm bọn họ đi tìm người, làm cho bọn họ không có cả thời gian thở. Mặc dù cô cũng rất lo lắng cho sự an nguy của bạn tốt nhưng mà nếu còn tiếp tục như vậy, còn chưa tìm được Tưởng Huân thì vài người trong bọn họ đã bị ông chủ làm cho mệt ૮ɦếƭ.
Cô bị phân công đến địa bàn trung nam bộ tìm đã hơn nửa tháng, thật ra nếu lấy thế lực và nhân lực của công ty bảo an Thần Lệnh Đặc Câu, muốn tìm một cô gái không phải là một chuyện khó khăn, nhưng nếu đối phương là Tưởng Huân, người đã từng được huấn luyện nhiều năm thì là một chuyện khác.
Trong nội thành trung nam bộ cộng lại cũng có khoảng trăm vạn hộ dân, cho dù bọn họ có đi tìm từng nhà một cũng không nhất định sẽ tìm được Tưởng Huân.
“Ai!” Y Vịnh Tình âm thầm oán bạn tốt tàn nhẫn, cô ấy lại có thể chơi trò chơi mất tích.
Cô nhàm chán nhìn dòng người đi lại ở phía đối diện, ánh mắt đột nhiên liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
Y Vịnh Tình lấy điện thoại ấn một dãy số, ông trời không phụ lòng người, niềm vui này làm cô gọi điện bàn tay vẫn còn run run.
“Em đã tìm được cô ấy…..” Cô đi xuyên qua làn xe, báo với một người khác về vị trí của mình sau đó cúp điện thoại.
Ôn Tưởng Huân cầm một túi hoa quả lớn đi ra khỏi siêu thị, mới đi được vài bước thì bị một bóng người chặn lại.
“Vịnh Tình?”
Y Vịnh Tình nhìn thấy bạn tốt bình an vô sự thì lo lắng mấy ngày nay cũng dỡ xuống, cô nghẹn ngào nói: “Cậu lại còn gọi tên tớ, cậu có biết cậu làm mọi người đề lo lắng đến hỏng người không?”
“Xin lỗi.”
“Cậu chỉ có thể nói ra ba chữ đó thôi sao?” Nhưng mà đúng là cô ấy thiếu những người quan tâm đến cô ấy một câu xin lỗi, “Trở về với tớ, mọi người đều rất lo lắng cho cậu.”
Ôn Tưởng Huân lắc người né tránh Y Vịnh Tình cầm tay cô, cô áy náy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bạn tốt.
“Tớ luôn luôn giấu diếm mọi người, mọi người không cần để ý đến tớ, tớ sẽ không trở về cùng cậu.”
“Mọi người đã ở cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ chúng tớ không thể cảm thông cho nỗi khổ của cậu được sao? Đối với cậu chúng tớ đều cảm thấy đau lòng, ông chủ cũng rất lo lắng cho cậu, cậu trở về với tớ đi, ông chủ nhất định sẽ không xử phạt cậu.” Khi cô về đến Đài Loan, nghe được tin tức Tưởng Huân mang thai nhưng đã bị sảy thai, cho dù cô tức giận Tưởng Huân không nghĩa khí, một mình yên lặng chịu đựng đau lòng nhưng mà cô lại đau lòng không thôi.
“Ông chủ……” Nguyên nhân cô không chịu trở về chính là vì anh, chỉ là cô không sợ bị anh trách cứ, cô chỉ muốn kết thúc tất cả với anh.
“Cậu nói xem rốt cuộc là ai khi dễ cậu? Mọi người nhất định sẽ lấy lại công đạo cho cậu, với năng lực của bọn tớ với quyền uy của Viêm gia, cam đoan kẻ bạc tình kia sẽ rất thê thảm.”
“Anh ấy không phải là kẻ bạc tình, anh ấy chỉ là……..” không yêu cô mà thôi. Y Vịnh Tình nghe vậy thì bĩu môi, tại sao đến bây giờ cô vẫn không hiểu được tại sao Tưởng Huân lại cố chấp như vậy, đến nước này còn nói chuyện thay cho cái tên cặn bã đó.
“Tớ mặc kệ, dù sao hôm nay cậu nhất định phải trở về với tớ.” Nếu có thể, cô sẽ không để ý mà mạnh bạo với Tưởng Huân.
“Tớ thật sự không muốn trở về, cậu có thể làm như không gặp tớ được không?”
“Không thể.” Cô thật sự rất giận Tưởng Huân không tìm bọn họ để chia sẻ, dù sao cô cũng đã báo cho mọi người, nếu Tưởng Huân hy vọng mọi người dùng phương thức nghênh đón mẹ để đưa cô ấy về thì nhất định những người khác cũng không có dị nghị gì.
Ôn Tưởng Huân xiết chặt túi rau quả trong tay, vất vả lắm cô mới có dũng khí buông bỏ tất cả để rời đi, không dễ dàng gì mới có cuộc sống đơn thuần vui vẻ như bây giờ, cô thật sự không muốn trở về với cuộc sống hàng đêm lấy nước mắt rửa mặt, còn phải chịu đựng mỗi ngày nhìn người đàn ông mà mình yêu âu yếm ngọt ngào với một cô gái khác.
Tuy rằng chuyện cô sắp làm không nghĩa khí, cũng phải xin lỗi Vịnh Tình vì sự quan tâm của cô ấy, nhưng mà cô bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách này, cô hy vọng Y Vịnh Tình sẽ thông cảm cho cô.
“Làm sao cậu lại đến Đài Nam?” Giọng nói Ôn Tưởng Huân đột nhiên bình tĩnh, khóe miệng cũng nở nụ cười.
Y Vịnh Tình thấy thái độ của cô cũng mềm hơn thì giọng nói cũng mềm xuống.
“Với năng lực của “Thần Lệnh” tìm toàn bộ Đài Loan một lần, cậu cảm thấy tớ ở chỗ này rất kỳ quái sao?” Ôn Tưởng Huân sửng sốt, tại sao cô lại cảm giác chính mình như là tội phạm bị truy nã?
Chẳng lẽ cô nhất định trốn không thoát sao? Không, cho dù mỗi ngày bị truy đuổi thì cô cũng không muốn tôn nghiêm và tình yêu của mình lại bị giẫm lên.
“Thật xin lỗi, thời gian gần đây cậu đã rất vất vả.”
“Câu nói xin lỗi này cậu hãy về nói với anh tớ, Đông Minh và các thành viên trong công ty đi.”
“Mọi người đều trở lại sao?” Có cần phải lao sư động chúng như vậy không? Cô chẳng qua chỉ là một người bạn giường mà thôi, không phải sao?
“Giờ cậu mới biết sao, mọi người đều bị cậu dọa điên rồi.” Không chỉ vì sự mất tích của cô ấy, mà còn vì tin tức cô ấy mang thai sinh non.
“Xin lỗi, tớ đã biết sai rồi.”
“Cậu biết chính mình không đúng là tốt rồi, dù sao quan trọng là cậu đã bình anh vô sự, nếu thật sự cậu muốn xin lỗi tớ thì cậu phải đi dạo phố cùng tớ, không được than mệt.” Dù sao cũng là bạn tốt, làm sao có thể thực sự giận cô ấy được, có thì cũng là xuất phát từ quan tâm.
“Tớ sẽ để cho cậu có cơ hội dạo phố mua đồ một phen, nhưng mà…….” Ôn Tưởng Huân bắt được thời cơ Y Vịnh Tình hoàn toàn thả lỏng cảnh giới, nhìn vào đôi mắt cô ấy, “Nhưng mà có chuyện cần cậu giúp đỡ, sau khi trở về cậu phải quên hoàn toàn chuyện gặp được tớ.”
“Tưởng Huân, cậu…….” Y Vịnh Tình ý chí kinh người muốn động nhưng chỉ tiếc Ôn Tưởng Huân đã nhanh chóng tranh thủ lúc cô thả lỏng người hạ lệnh chỉ thôi miên.
“Cậu lần tìm toàn bộ Đài Nam đều không tìm được tớ, cho nên lát nữa cậu có thể về Đài Bắc, sau khi đèn xanh bật, chỉ lệnh thôi miên chính thức khởi động.”
※ ※ ※
Ôn Tưởng Huân cầm một túi thức ăn nóng trở về nhà, chuẩn bị ăn tối cùng với cha mẹ thân yêu, hưởng thụ cuộc sống đơn thuần thích ý.
Thật ra cha mẹ trong lời cô nói không có một chút quan hệ nào với cô, sau khi rời khỏi Viêm gia, vì lo lắng sẽ bại lộ hành tung, cô không dám sử dụng tài khoản ngân hàng, cô dùng số tiền trên người thuê một gian phòng nhỏ, chủ căn phòng đó là một đôi vợ chồng già hiền lành, sau khi cô chuyển đến ở, nhận được sự yêu thương chăm sóc của họ, cô có lòng riêng hy vọng bọn họ sẽ trở thành cha mẹ của cô, bởi vậy cô đã thôi miên bọn họ.
Cô tự mình bịa đặt ra một thân phận, thôi miên đôi vợ chồng già không con, để bọn họ nghĩ rằng cô là con gái ruột của bọn họ, cùng lấy một cái cớ để lừa gạt hàng xóm.
Cô biết việc làm của mình là không đứng đắn, cho nên cô càng thêm phụng dưỡng đôi vợ chồng già, trong lòng luôn coi bọn họ là cha mẹ ruột mà hiếu thuận.
“Cha mẹ, con mua mỳ thịt bò mà cha mẹ thích ăn nhất, hai người mau lại đây ăn đi.” Trong phòng trống trải, không có tiếng trả lời khiến Ôn Tưởng Huân cảm thấy kỳ quái.
Cô đi tới phòng khách, không nhìn thấy bóng dáng hai người tuổi già chỉ có một bóng dáng quen thuộc ngồi trên sofa đưa lưng về phía cô.
Bóng lưng này cô cực kỳ quen thuộc, Ôn Tưởng Huân theo bản năng muốn trốn đi, nhưng Viêm Ngưỡng Tu ở trên sofa động tác còn nhanh hơn cô, không đến vài giây cô đã bị anh bắt lại giữ trên sofa.
“Muốn chạy?” Ôn Tưởng Huân bị đặt ở dưới, ngoại trừ kinh ngạc còn có không hiểu, rõ ràng Vịnh Tình đã bị cô thôi miên, tại sao anh còn có thể tìm đến cô? Càng ghê tởm hơn là lòng cô không nhịn được rung động khi nhìn thấy anh, cô kinh ngạc nhận ra mình nhớ anh sâu đậm thế nào.
“Cha mẹ em đâu?” Cô khoác lên mình lớp ngụy trang lạnh lùng, không muốn để anh phát hiện ra tâm tình của mình.
Vất vả lắm anh mới tìm được cô, vậy mà cô mở miệng ra lại quan tâm những người râu ria, “Bọn họ không phải cha mẹ của em.”
Lòng Ôn Tưởng Huân co rút lại, “Anh đến đây để tạt nước lạnh vào người em sao?”
Cô thừa nhận cô rất đáng thương, sự bất an mất đi yêu thương khiến cô chỉ có thể dùng cách thôi miên để có được thứ cô khát vọng, nhưng mà anh có nhất thiết phải dùng lời nói như vậy để làm vỡ mộng đẹp của cô không?
“Em không thừa nhận em còn nợ anh một lời giải thích sao?”
“Mục đích của anh chỉ như vậy?” Cô còn tưởng rằng anh có chút quan tâm cô? Xem ra cô lại quá ngây thơ rồi.
“Em to gan lớn mật dám thôi miên Vịnh Tình, khiến cô ấy quên chuyện tìm được em.” Anh thực sự rất cố gắng mới kiềm chế được xúc động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cô.
Ngày đó nghe được tin tốt mà Vịnh Tình báo về, mọi người đều vui mừng quá đỗi, trong đó có cả anh. Ai ngờ Vịnh Tình trở về một mình, khi hỏi cô thì cô lại không có chút ấn tượng nào, còn nói cái gì mà tìm toàn bộ Đài Nam cũng không thấy Tưởng Huân, lại càng không nhớ chuyện đã gọi điện về cho mọi người.
Hỏi cái gì cô cũng đều không biết, không ấn tượng, không giống với giả ngu thì chỉ có một khả năng, đó là cái cô gái ૮ɦếƭ tiệt kia vì trốn tránh bọn họ mà thôi miên bạn tốt của mình.
Cũng may khi Vịnh Tình gọi điện về cho bọn họ cho nên phạm vi tìm kiếm được thu hẹp lại, muốn tìm được cô chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với anh.
“Em rất xin lỗi Vịnh Tình nhưng em thật sự không muốn trở về.” Cô cũng là bất đắc dĩ mới có thể đưa ra hạ sách đó.
“Em cố ý mang thai?” Anh không thể không đoán rằng đây là chút thủ đoạn cô sử dụng vì muốn hấp dẫn sự chú ý của anh.
“Em không phải là người nhàm chán như vậy.” Nhìn xem anh nghĩ cô trở thành một người như thế nào? Cô lựa chọn rời đi đúng là chính xác.
“૮ɦếƭ tiệt, tốt nhất không cần phải anh hỏi một câu em đáp một câu!”
“Cho tới nay anh có từng nghĩ sẽ nghe em nói sao? Em đã từng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng bây giờ em đã không còn gì để nói.” Thái độ cô cường ngạnh nghiêng mặt, Viêm Ngưỡng Tu cầm tay cô lực đạo tăng lên.
Cô gái này…… lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác vô lực, hơn nữa người này lại là cấp dưới của anh, bạn giường của anh.
“Hôm nay em với anh nói rõ mọi chuyện cho rõ ràng, em muốn nói cái gì anh cũng nghe.” Anh quyết định nhường cô một bước, dù sao người cũng đang ở đây, nghe cô nói mấy câu cũng được.
“Em không có gì để nói.” Cô bình tĩnh nhìn anh, đối với sự nhượng bộ của anh cô cũng không hiểu, chỉ là có nhiều điều quá cô không biết nói từ đâu.
“Nhìn anh như vậy không phải là muốn thôi miên anh chứ, em biết điều đó là vô ích.”
Lời nói của Viêm Ngưỡng Tu làm cô nở nụ cười khổ, đôi mắt mở to nhìn anh có chút đau thương.
“Nếu có thể thôi miên anh, em cũng muốn thôi miên để anh yêu em, nhưng tình yêu áp đặt như vậy em cũng không cần!”
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?”
“Anh thật sự không biết hay giả bộ không biết, em yêu anh, yêu anh đã lâu thật lâu, sâu thật sâu.” Cô nhìn khuôn mặt cô yêu say đắm, ngụy trang bị sụp xuống.
“Yêu?” Đó là cái gì vậy? Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày.
“Anh cho rằng ba năm nay em nguyện ý làm bạn giường của anh là vì cái gì? Anh nghĩ rằng em tùy hứng phản kháng lại là vì cái gì? Đều bởi vì em yêu anh, càng ngày em càng có lòng tham, em muốn không chỉ là bạn giường của anh nhưng càng ngày em càng nhận rõ được quan hệ của chúng ta, chỉ là em còn yêu anh nên không thể rời khỏi anh.” Ôn Tưởng Huân kêu lên: “Em không háo sắc, cũng không phải là dâm phụ, cam tâm tình nguyện lấy lòng anh, là vì từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã yêu anh.”
Viêm Ngưỡng Tu giống như bị điện giật toàn thân, rung động tứ chi bách hải, không phải là anh thấy ngoài ý muốn, chỉ là khi nghe thấy cô nói yêu anh, tâm của anh phình lên một loại cảm giác rất kỳ quái.
“Em… yêu anh?” Ý tứ của cô rất rõ ràng cô trả giá hết thảy vì xuất phát từ yêu, cho nên cô mới cùng anh lên giường? Cho nên mới ở bên anh?
Vậy anh thì sao? Cho đến bây giờ anh không hiểu cái gì là yêu.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình đúng không?” Cô cười tự giễu, “Là do em đã quá ngây thơ, em cứ nghĩ là có thể ở bên cạnh anh cả đời, lại quên mất anh đối với em chỉ có tình dục, có khả năng anh sẽ yêu người khác. Anh yên tâm, em đã không còn cưỡng cầu nữa, em sẽ ngoan ngoãn buông tình yêu với anh, cách xa anh.”
“Anh không cho.”
“Anh dựa vào cái gì mà không cho? Đã không yêu em vì sao lại không buông tha em?” Cô khóc rống lên, oán hận sự bá đạo của anh.
Vì sao lại không buông tha? Anh cũng không biết vì sao, dù sao anh không muốn làm cho cô rời khỏi anh.
“Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ không kết thúc.” Cô nói cái gì mà tình yêu, anh rất khó lý giải, anh là người luôn tùy tâm sở dục, anh đã có thói quen có sự tồn tại của cô, không thể chịu đựng được một ngày không nhìn thấy cô.
“Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Em không muốn làm con rối gỗ của anh!” Ôn Tưởng Huân kích động muốn thoát khỏi cái ôm của anh, “Tránh ra! Buông ra!”
Anh càng ôm chặt hơn, để cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm dưới thân, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dạng cuồng loạn của cô.
“Anh cho em ở bên cạnh anh còn chưa đủ sao?” Cô luôn miệng nói yêu anh, hẳn là cô sẽ luyến tiếc không muốn rời khỏi anh.
“Ở bên cạnh anh, làm công cụ tiết dục của anh, còn phải trơ mắt nhìn anh yêu thương người phụ nữ khác? Làm sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy, cho dù không yêu em nhưng chúng ta ở chung nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em?” Cô kinh ngạc nhìn anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, không thể tin được anh lại ích kỷ như thế.
“Vậy em rốt cuộc muốn anh phải như thế nào?” Anh làm như vậy còn chưa đủ sao? Nhiều năm như vậy, anh chỉ có mình cô, khi biết cô gặp chuyện không may anh cũng lo lắng gần như lật tung cả Đài Loan, bây giờ còn ăn nói nhỏ nhẹ để tìm cô về, anh thật sự không hiểu rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa?
“Cái em muốn anh không đưa được, em cũng không miễn cưỡng anh, bây giờ em chỉ nghĩ có một cuộc sống yên tĩnh mà thôi.”
“Việc ấy anh không làm được, anh không thể để em rời đi.” Anh cũng không biết chính mình đang kiên trì cái gì, nói anh ác cũng được, ích kỷ cũng thế, anh chỉ không muốn cô rời đi.
“Vậy anh sẽ yêu em sao?” Cô nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt khí phách của anh.
“Không có khả năng.” Anh căn bản không có cái đó, không thể đáp ứng cô.
Câu trả lời trực tiếp của anh khiến Ôn Tưởng Huân đau lòng, cô muốn anh cũng không chịu cho, rốt cuộc người đàn ông này muốn ђàภђ ђạ cô đến lúc nào?
“Vậy anh muốn em thế nào?” Cô hỏi lại.
“Theo anh trở về.” Đây là mục đích khi anh đến đây.
“Sau đó thì sao? Tiếp tục làm ấm giường cho anh, chờ đến khi anh kết hôn còn phải mỉm cười chúc phúc?” Không phải người ta đã nói đau lòng nhiều rồi cũng sẽ ૮ɦếƭ lặng, nhưng sao cô đau lâu như vậy vẫn cảm thấy khó chịu?
“Ôn Tưởng Huân, em nhất định phải nói vậy với tôi sao?” Lửa giận của anh lại bị châm lên.
“Em muốn hỏi lần cuối cho rõ ràng, anh xác định muốn duy trì quan hệ trên giường sao? Nếu đột nhiên em lại mang thai, đột nhiên lại sinh non thì phải làm sao?” Cô cố ý châm chọc, đây là nỗi đau sâu nhất trong lòng cô, nhưng anh không hề nhìn thẳng vào nỗi đau của cô.
“Em dám?”
“Được một câu nói của anh, có cái gì mà em không dám?” Cô đã không còn quản xem anh coi cô là người như thế nào, cho dù anh thật sự cho rằng cô là nữ nhân chẳng ra gì cũng không quan trọng.
Viêm Ngưỡng Tu tức giận trừng mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén lửa giận của mình.
“Anh sẽ cho em thời gian bình tĩnh một chút, ba ngày sau, anh sẽ đến gặp em.” Anh buông cô ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bây giờ bọn họ đều nổi nóng, nói chuyện cũng không bình tĩnh, không có khả năng bàn luận ra cái gì, anh có thể cho cô chút thời gian, nhưng nếu cô vẫn cố ý khiêu chiến sự nhẫn nại của anh thì anh không chắc mình sẽ làm ra cái gì đáp lại.
Ôn Tưởng Huân vội vàng ngăn hắn lại, “Ba em…. Đôi vợ chồng già kia đâu?”
“Vịnh Tình đưa bọn họ đến nhà hàng gần đó dùng cơm, một lát nữa cô ấy sẽ đưa bọn họ trở lại.”
Cô quan tâm người khác khiến Viêm Ngưỡng Tu có cảm giác không được, anh cứ nghĩ rằng cô ngăn anh lại vì thay đổi suy nghĩ.
Viêm Ngưỡng Tu trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên anh rất tưởng niệm sự ôn nhu của cô khi ở trên giường, còn có tiếng ՐêՈ Րỉ tràn ra từ cái miệng nhỏ… Anh dùng một tay kéo cô vào trong lòng, không để ý sự giãy dụa của Ôn Tưởng Huân, hôn mạnh, bừa bãi loan chuyển trong miệng cô. Ôn Tưởng Huân vẫn quyến luyến mùi của anh, nhất thời mê loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy sự bá đạo của anh.
“Anh muốn em.” Câu nói của Viêm Ngưỡng Tu dập tắt tất cả nhiệt tình của cô, cô dùng sức đẩy anh ra, quật cường quay người đi, ảo não sự thần phục của bản thân.
“Anh đi đi.” Anh chỉ muốn cô, mà không yêu cô, cô cần gì phải bị coi thường như thế.
Lửa giận và dục hỏa đều đang thiêu đốt lý trí của Viêm Ngưỡng Tu nhưng anh không muốn ép cô, anh nhìn sâu vào bóng lưng của cô, trước lúc đi không quên nhắc cô.
“Đừng quên, ba ngày, ba ngày sau anh muốn thấy em.”
※ ※ ※
Nhìn thấy kim phút trên đồng hồ chuyển động thêm vài vòng nữa là sẽ qua thời gian mà anh đặt ra cho cô, vậy mà anh vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Trừng mắt ngồi trong phòng khách, Viêm Ngưỡng Tu không thể tin được Ôn Tưởng Huân lại dám coi mệnh lệnh của anh chỉ như gió thoảng bên tai.
Có phải là cô cố ý đảo loạn suy nghĩ của anh hay không, cho nên cô mới cố ý nói ra những lời kỳ quái? Bởi vì cô thương anh cho nên cũng muốn có được tình yêu của anh?
Giống như là anh muốn cô, cho nên cô không thể không muốn tình yêu của anh sao? Mẹ nó! Làm sao lại có thể phức tạp như vậy, từ lúc anh bắt đầu có trí nhớ đến nay không ai dạy anh thế nào là yêu này nọ. Trong cách giáo dục của Viêm gia chỉ có đoạt lấy như thế nào, thành công như thế nào? Nghiêm khắc mà nói thì anh chưa từng yêu bất cứ ai, anh không thể hiểu được cảm giác đó như thế nào.
૮ɦếƭ tiệt, Ôn Tưởng Huân lại giằng co với anh vì một cái mà anh không biết, mà ૮ɦếƭ tiệt, anh lại bị ảnh hưởng bởi cô, quanh quẩn trong đầu anh là hình ảnh cô khóc nói với anh hôm đó.
Cô không phải là người đầu tiên nói với anh nhưng lại là người đầu tiên khiến anh tâm phiền ý loạn như thế… ૮ɦếƭ tiệt! Anh muốn đến gặp cô, mặc dù còn chưa rõ ràng nhưng anh chỉ muốn nhìn thấy cô.
Viêm Ngưỡng Tu cầm chìa khóa xe trên bàn, đưa ra một quyết định điên cuồng, anh quyết định nửa đêm lao từ Đài Bắc đến Đài Nam.
Vì sao? Không vì sao cả, anh chỉ muốn gặp cô. Dọc đường đi Viêm Ngưỡng Tu không quan tâm đến việc bị cảnh sát chụp ảnh, khả năng anh sẽ nhận được không dưới mười hóa đơn nộp phạt.
Lúc anh đứng trước cửa phòng của Ôn Tưởng Huân, anh mới ý thức được mình đã làm gì.
Nhưng nghĩ đến việc cô chỉ ở phía sau bức tường kia, lý trí của Viêm Ngưỡng Tu lại bị quăng ra sau đầu, anh thoải mái mở khóa cửa, nghênh ngang tiến vào trong nhà, sau đó đi tìm phòng của Ôn Tưởng Huân.
Dạo gần đây anh luôn làm hành động không tốt là mở khóa cửa nhà người khác, tất cả là do cô gái ngốc kia làm hại, nếu như việc này mà truyền ra ngoài thì mặt của Viêm Vương anh chỉ có thể ra ngoài quét rác, danh dự, anh minh lãnh khốc của anh cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Vận khí của Viêm Ngưỡng Tu khá tốt, ngay phòng đầu tiên đã tìm được phòng cô, anh khóa trái cửa lại, nhìn chằm chằm thiên hạ đang cuộn mình ngủ trên giường.
Anh vì chuyện của cô mà không ngủ được, cô vậy mà lại ngủ ngon như thế? Huấn luyện phòng bị của cô vất đi chỗ nào rồi, sói lớn đến đầu giường mà cô còn chưa có ý thức nguy cơ sắp xảy ra.
Trong lúc mơ ngủ, Ôn Tưởng Huân mơ hồ phát hiện có người nhìn cô với ánh mắt nóng rực, cô đến bây giờ đều thiếu ngủ, chỉ khi đến nơi này cô mới có thể ngủ say. Ở đây hoàn cảnh an toàn mà yên tĩnh, cô cũng không cho rằng sẽ có tên đạo tặc ác ôn nào, ý thức đang mơ hồ khiến cô cho rằng đó chỉ là ảo giác của cô.
Viêm Ngưỡng Tu hơi ghen tị nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của cô, anh rón ra rón rén trèo lên giường, lẳng lặng nằm bên cạnh cô.
Ôn Tưởng Huân đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh dậy, khi cô mở mắt nhìn vào đôi mắt cười của Viêm Ngưỡng Tu, nhất thời cô còn nghĩ rằng cô đã về tới nhà lớn của Viêm gia.
“Anh, làm sao anh có thể ở trong này?” Cô bị dọa sợ, giọng nói mơ hồ.
“Hẳn là anh phải hỏi em mới đúng, tại sao em còn ở nơi này?” Anh đỡ đầu, ở góc độ này của anh có thể nhìn thấy cổ áo ngủ của cô bị mở lộ ra cảnh xuân.
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh, Ôn Tưởng Huân kéo cổ áo theo phản xạ.
“Anh đi ra ngoài.” Hành động của cô làm Viêm Ngưỡng Tu không vui, anh bá đạo kéo bàn tay nhỏ bé của cô, sát gần lại thân thể cô, khiến giữa hai người không còn khoảng cách.
“Không phải đều xem qua rồi sao, có gì mà che?”
“Anh đi ra ngoài, không thì em sẽ kê cứu mạng.”
“Em kêu đi, anh muốn nhìn xem em giải thích làm sao với “cha mẹ” em về quan hệ của chúng ta.” Khóe miệng của anh giảo hoạt giương lên.
“Em sẽ nói anh là kẻ trộm, em sẽ báo cảnh sát!”
“Cường đạo? Kẻ trộm? Vậy anh đã cầm cái gì đi? Em nói là trái tim em sao?” Anh không tin cô có thể để anh bị cảnh sát bắt đi.
“Anh…..” Ôn Tưởng Huân tức giận không nói ra lời, từ khi nào anh trở nên vô lại như vậy.
“Kỳ hạn anh cho em là ngày hôm nay.” Anh cố tình dùng иgự¢ ma sát trước иgự¢ mềm mại của cô, đã lâu anh không được ᴆụng vào cô rồi.
“Em nói rồi, em sẽ không đi về.” Cô đã sớm quyết định.
“Nếu em vì Thiệu Y Y thì anh có thể nói cho em, anh chỉ xem cô ấy như em gáiình mà thôi, cô ấy cũng đã về Mỹ rồi.”
Anh có chút không yên lòng giải thích cho cô, tất cả lực chú ý của anh đều đặt vào đôi môi đỏ mọng ướƭ áƭ kia.
Anh đang giải thích với cô sao? Trong lòng Ôn Tưởng Huân như có một dòng điện xẹt qua.
“Vậy thì như thế nào, anh cũng không cho em thứ em muốn.” Cô có thể tin tưởng lời giải thích của anh, nhưng chuyện của Thiệu Y Y không phải là vấn đề lớn nhất của bọn họ.
“Anh muốn em, vậy còn chưa đủ sao?”
“Nếu không có tình yêu, khi em già đi, anh còn có thể muốn em sao?” Cô không muốn cưỡng cầu phần tình cảm không thuộc về mình, không muốn lãng phí tinh thần với một người không có tình cảm với cô.
Viêm Ngưỡng Tu cắn lên khóe miệng cô như muốn trừng phạt cô, anh không thích cô luôn đi vào ngõ cụt.
“Ngoại trừ tình yêu và danh phận, những cái khác anh đều có thể cho em, chỉ cần em đáp ứng trở về với anh, hàng tháng anh đều có thể đưa em một chút tiền, em cũng không cần lo lắng về sau không có gì.”
Anh kinh ngạc, anh luôn là người không có kiên nhẫn vậy mà lại có thể nói chuyện với cô một lần nữa, anh đúng là sắp bị cô ép sắp điên rồi.
Ôn Tưởng Huân không thể tin được, trừng mắt nhìn anh, lấy tiền của anh sau đó lên giường với anh? Anh coi cô thành người phụ nữ gì?
“Anh tránh ra, em không muốn gặp anh.” Ôn Tưởng Huân như nổi cơn điên, dùng tay đánh anh.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn đôi mắt đang rơi lệ của cô, cảm thấy vô tội, anh nói sai cái gì sao?
“Em không cảm giác tầm quan trọng của em đối với anh sao?” Anh đã trăm phương ngàn kế muốn đưa cô trở về.
“Anh không cảm giác được nỗi đau trong tim em sao?” Rốt cuộc là anh đang cố ý giả ngu hay là anh muốn đả kích cô, anh thông minh một đời mà không biết được anh đang làm tổn tương cô như thế nào?
Viêm Ngưỡng Tu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, có phải cô gái này vụng trộm làm phẫu thuật mở tuyến lệ hay không, từ khi nào cô lại thích khóc như vậy?
“Đừng khóc.” Anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má cô, cảm giác mặn chát đó làm anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Ôn nhu của anh khiến Ôn Tưởng Huân kinh ngạc quên cả khóc, cô hoài nghi có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Anh là….. Viêm Ngưỡng Tu sao?” Cô hỏi.
Đây là vấn đề gì? Tại sao chỉ số thông minh của cô gái này sau một đêm lại có thể tụt nhiều như vậy?
Viêm Ngưỡng Tu nhíu mày nhìn biểu cảm ngơ ngác của cô, kinh ngạc phát hiện anh rất yêu thích nhìn phản ứng này của cô, thích đến nỗi anh cũng có phản ứng.
Anh hôn lên hai phiến môi dụ hoặc anh, đầu lưỡi chui vào cái miệng nhỏ của cô chơi đùa cùng cái lưỡi đinh hương, cái mũi tham luyến hơi thở của cô.
“Ưm…. Không cần…..” Cô biết anh muốn làm gì, nhưng lý trí cách cô càng ngày càng xa, bởi vì cô cũng muốn anh.
Sau khi Ôn Tưởng Huân vứt bỏ lý trí đầu hàng, Viêm Ngưỡng Tu lại dừng động tác, chỉ nằm trên giường ôm chặt lấy cô.
“Đừng lộn xộn, anh không cam đoan sự nhẫn nại của anh có thể bị đánh vỡ hay không.” Anh không quên cô vừa mới sinh non, anh không muốn vì Dụς ∀ọηg của mình là làm tổn thương đến cô.
“Anh…….” Cô thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, đây là Viêm Ngưỡng Tu mà cô biết sao? Hay đây là thủ đoạn mà anh dùng để lừa cô về?
Cô biết anh không phải là người nhàm chán như vậy, lại không nhịn được hoài nghi dụng ý của anh, có lẽ là do khóc đã mệt, có lẽ là do cô thấy mệt mỏi thật sự, một lúc sau mí mắt cô nặng trĩu.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn cô ngủ trong khuỷu tay anh, cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng có, cô non nớt làm anh yêu thích không muốn buông tay, bây giờ dường như sự ảnh hưởng của cô đến anh ngày càng lớn, nhất là lần trước khi anh nhìn thấy cô nằm trên giường vì trúng đạn, anh nhận ra chính mình không thể nhìn cô biến mất trước mặt anh.
Tại sao lại có thể như vậy? Rốt cuộc anh nên làm sao mới tốt?