Lúc tan khách đã là ba giờ sáng, mùa đông đêm dài, đến bây giờ sáng trời vẫn tối mù mù. Trình Cẩn Chi tuy được giáo dục theo lối phương Tây, nhưng trên thế giới không có đạo lý cô dâu mới ngủ nướng, huống hồ Mộ Dung Phong đến giờ vẫn chưa về, cô ngủ hai, ba tiếng rồi trở dậy. Mộc Liên là a hoàn cô mang theo từ Ủng Nam, thấy cô dậy vội giúp cô lấy nước rửa mặt, chuẩn bị sẵn kem đánh răng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong theo lệ cũ phải mất hai tiếng chải đầu trang điểm, vì hôm nay là ngày đầu tiên về nhà chồng, Cẩn Chi đặc biệt mặc một chiếc sườn xám lụa màu đỏ ráng chiều, chải kiểu tóc Trung Quốc, trên tóc cài một chiếc trâm Như Ý. Trong phòng thay đồ của cô, bồn bề đều là gương, cô vừa đứng giữa hai mặt gương nhìn trước ngắm sau thì bỗng nghe bên ngoài nói: “Cậu Sáu về rồi”.
Trên tay Mộc Liên còn cầm một chiếc gương nhỏ, giúp cô nhìn kiểu tóc đằng sau, cô cẩn thận quan sát một hồi, xác định trên dưới hết thảy đều ổn thỏa mới đi ra ngoài. Mộ Dung Phong đã thay quần áo, hôm qua mặc đồ đại lễ, sau thay áo dài cũng rất hoa lệ, hôm nay mặc quân phục nhìn rất khôi ngô tuấn tú. Cô thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, hiện lên vẻ tiều tụy, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”.
Mộ Dung Phong gượng cười, nói: “Không có chuyện gì, chỉ là tối qua uống nhiều, đến tận gần sáu giờ, anh nghĩ không nên làm em tỉnh giấc thì tốt hơn, cho nên mới ngủ ở ngoài”.
Trình Cẩn Chi mỉm cười không nói, Mộ Dung Phong liền nói: “Sao dậy sớm thế? Thật ra có thể ngủ thêm lúc nữa”.
Trình Cẩn Chi nói: “Lát nữa khách khứa đến rồi”.
Mộ Dung Phong tuy nói chuyện với cô nhưng luôn có vẻ không tập trung lắm. Vừa đúng lúc ấy, ngoài cửa có bóng người lướt qua, tiếp theo hình như là Thương Đông Tự ho một tiếng ở bên ngoài. Vì anh ta không tiện đi vào, Trình Cẩn Chi biết là có việc, quả nhiên Mộ Dung Phong nói với cô: “Anh đợi em dưới lầu cùng ăn sáng”, rồi vội vội vàng vàng bước ra ngoài.
Trong lòng Trình Cẩn Chi nghi ngờ, một lúc sau rất nhiều khách khứa đã đến, tuy có tứ phu nhân tiếp đãi, nhưng cô là nữ chủ nhân chính thức, đương nhiên phải ra mặt. Trình Doãn Chi thấy cô đi lại trong phòng khách, mọi người giống như các sao chầu mặt trăng, còn Cẩn Chi nói cười vui vẻ, dáng vẻ chín chắn, trong lòng anh quả thật đắc ý về hôn sự này. Cẩn Chi tiếp đãi người bên cạnh một lát, rồi đi tới gọi “Anh cả”, lại hỏi: “Anh tư đâu?”.
Trình Doãn Chi nói: “Nó có chút việc đột xuất, lát nữa sẽ đến”.
Trình Tín Chi sáng sớm đã đi thăm Tĩnh Uyển, vừa bước vào cửa liền nghe bà già nói: “Đêm qua Lâm tiểu thư hình như không khỏe, tôi thấy cô ấy trằn trọc đến nửa đêm cũng không ngủ được”.
Trình Tín Chi nghe vậy, tim anh liền thắt lại, anh đi đến trước cửa phòng ngủ, do dự một lát, lại nghe thấy tiếng rên nhỏ của Tĩnh Uyển, tuy âm thanh rất nhỏ nhưng nghe có vẻ rất đau đớn. Trong lòng anh lo lắng, cách tấm rèm gọi một tiếng: “Lâm tiểu thư”.
Lúc lâu sau mới nghe cô nói nhỏ: “Là Trình tiên sinh à? Phiền anh ngồi bên ngoài một lúc, tôi sẽ ra ngay”.
Tiếp theo nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, một lúc sau Tĩnh Uyển mới kéo rèm lên, chầm chậm đi ra. Trình Tín Chi thấy cô quần áo chỉnh tề, nhưng vẻ mặt mệt mỏi xanh xao, làn môi nhợt nhạt, liền hỏi: “Lâm tiểu thư không khỏe phải không? Hay là mời bác sĩ đến khám nhé?”.
Tĩnh Uyển đi ra ngoài gần như đã dùng hết sức lực bản thân, cơ thể hơi run lên, không kìm được đưa tay ra vịn vào bàn, nói: “Tôi chỉ là… chỉ là… nhiễm chút gió lạnh…”, chưa nói hết câu đã cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể chịu đựng được nữa ngã xuống.
Trình Tín Chi hoảng hốt, vội gọi bà già đó vào, dìu Tĩnh Uyển về phòng, mới đỡ cô đến giường nằm xuống bỗng nghe thấy bà già thất thanh nói: “Trời ơi, máu”. Trình Tín Chi cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy dưới tà chiếc sườn xám tím vệt máu đỏ chảy xuống đến gót chân. Anh tuy chưa từng kết hôn, nhưng thường xuyên ở nước ngoài, kiến thức y học cơ bản cũng biết chút ít, chỉ thấy trong đầu ù một tiếng, trong chốc lát đầu ốc trống rỗng.
Lúc lâu sau, anh nói với bà già đó: “Bác trông ở đây, tôi đi mời bác sĩ”. Anh vừa đi ra ngoài, lên xe của mình liền nói với tài xế: “Đến bệnh viện Thánh Từ”. Lái xe nghe thấy giọng anh gấp gáp, luôn miệng dạ vâng, vội vàng khởi động xe đi bệnh viện Thánh Từ, trong lòng chỉ thắc mắc, vị thiếu gia này của mình xưa nay ung dung, hai ngày nay làm việc lại vội vã lo lắng không yên, quả thật khiến người ta thấy lạ.
Bác sĩ Stephen viện trưởng bệnh viện Thánh Từ vốn nhậm chức tại một bệnh viện giáo hội ở Ô Trì, trước đây luôn có quan hệ mật thiết với người nhà Trình gia. Thế nên Tín Chi vừa vào bệnh viện tìm bác sĩ Stephen, lập tức đã mời được ông đến xem bệnh, kèm theo cả y tá cùng lên xe của anh, mau chóng quay về. Ai ngờ từ xa đã thấy bà già đứng ngoài cổng, sốt ruột ngóng nhìn đường cái, Trình Tín Chi vừa xuống xe liền hỏi: “Sao bác ở đây, không chăm sóc bệnh nhân ở bên trong?”.
Bà già ấy mặt chau mày nhíu nói: “Trình tiên sinh, Lâm tiểu thư đi rồi”.
Trình Tín Chi buột miệng hỏi: “Cái gì?”.
Bà già ấy sợ bị liên lụy liền nói: “Ngài đi không lâu, Lâm tiểu thư tỉnh dậy, sau khi tỉnh lập tức nói muốn đi, tôi không thể cản được cô ấy. Tôi khuyên cô ấy đợi ngài về rồi hãy đi, cô ấy vẫn quyết tâm mang theo quần áo ra đi, tôi đuổi theo ra ngoài nhưng không làm sao gọi lại được”.
Trình Tín Chi lòng như lửa đốt, nói: “Cô ấy bây giờ… cô ấy bây giờ bệnh đến nước đó sao có thể đi chứ?”.
Bà già đó dù sao cũng không phải người hầu trong nhà, mà Tĩnh Uyển lại cương quyết như thế, cũng là chuyện anh không ngờ đến. Anh xưa nay không trách mắng người khác, huống hồ việc này cũng trách anh nhất thời hoảng loạn, cũng không biết là lo lắng hay là gì khác, chỉ cảm thấy trong lòng trăm mối rối ren, đứng đó rất lâu, cuối cùng chỉ than nhẹ một tiếng.
Trì hoãn như thế đến lúc Trình Tín Chi đến đại soái phủ đã sắp khai tiệc. Những người được tiếp đãi hôm nay đều là một số tướng lĩnh trong Thừa quân, mấy người đó đều là người dân võ biển cầm quân, đến nơi như vậy đương nhiên là thả sức uống rượu, không biết trời đất là gì, phòng tiệc náo nhiệt khác thường. Trình Tín Chi chú ý đến Mộ Dung Phong, thấy anh tuy cười nói với khách nhưng nét mặt phảng phất lo lắng, Thư Đông Tự đứng chầu đằng sau lưng Mộ Dung Phong, vẻ mặt không được tự nhiên.
Sau khi tan tiệc, người thì nghe kịch, người thì nghe đại cổ thư[1], còn có người ra phía sau xem phim. Trình Tín Chi thấy Cẩn Chi thay quần áo ra ngoài, tiếp đón một lượt khách, lại đến phía sau tiếp mấy bạn bè người thân, anh chỉ muốn nói chuyện với Cẩn Chi một lát, nhưng đợi đến cuối cùng Cẩn Chi ra ngoài, trong phòng khách chỉ có mấy người thân Trình gia, bao nhiêu lời muốn nói lại không biết nói từ đâu, chần chừ một lát, cuối cùng hỏi: “Loiusa, kết hôn vui không?”.
[1] Đại cổ thư: tức “An Huy đại cổ”, là loại hình diễn xướng dân gian Trung Quốc, có mối liên hệ với phương ngữ của huyện Lư giang, trong thuyết xướng chia làm hai pháp Trương môn và Sài môn. Hình thức biểu diễn hai phái khá giống nhau, người diễn xướng một tay gõ trống, một tay kẹp phách, phối hợp hát, nói, điều hòa tiết tấu; người diễn xướng hát một doạn nói một đoạn, còn làm những động tác miêu tả. Nội dung của Đại cổ thư chủ yếu lấy đề tài diễn nghĩa lịch sử, tiểu thuyết võ hiệp, phá án trong dân gian.
Họ là gia đình có lối sống khá cởi mở, giữa anh em nói chuyện xưa nay luôn thoải mái, đại thiếu phu nhân cười nói: “Tín Chi, làm gì có ai hỏi cô dâu mới như vậy hả?”.
Trình Doãn Chi ở bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng. Cẩn Chi vốn thoải mái phóng khoáng, lúc này chỉ mỉm cười, hôm nay cô mặc đồ kiểu Trung Quốc màu sắc rực rỡ, màu đỏ ánh lên khiến má ửng hồng, thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng. Trình Tín Chi thấy dáng vẻ đó của cô, cuối cùng chỉ nói: “Cẩn Chi, em đã là người lớn rồi, không được như trước kia, việc gì cũng làm theo ý mình. Hai vợ chồng bên nhau, phải thường xuyên quan tâm đối phương mới được”.
Đại thiếu phu nhân nói: “Ấy, Tín Chi tuy chưa kết hôn nhưng nói chuyện luân lý đếu rất đúng”. Người xung quanh đều cười ồ, chủ đề liền được thay đổi.
Đào tư lệnh, anh rể ba của Mộ Dung Phong hôm nay tặng mấy bộ phim, đang chiếu ở phía sau lễ đường. Trình Tín Chi làm gì có tâm trạng xem phim, chỉ ngồi ở đó mà thôi, còn Tích Chi ngồi bên cạnh anh cứ thì thầm không ngớt bàn luận với anh về tình tiết phim, anh chỉ ậm ừ ứng phó. Bỗng nhiên có người gọi nhỏ: “Cậu tư”. Anh quay đầu lại, chính là người hầu của Trình Doãn Chi. Anh không nói gì, đứng dậy ra ngoài theo người hầu đó, đi xuyên qua cổng hình vòm, phía sau là căn nhà kiểu Tây, ở đây vốn là nơi dành cho Cẩn Chi chuyên tiếp đón khách nữ, vì bây giờ khách khứa đều ở phía trước nghe kịch xem phim, cho nên nơi đây rất yên tĩnh. Phòng khách đó cũng trang trí vô cùng đẹp đẽ, cửa sổ đều buông rèm cửa kiểu Roma, dưới chân rèm đặt đầy hoa mẫu đơn được trồng trong nhà kính, mềm mại mà rực rỡ. Nhưng anh thấy Cẩn Chi đứng ở đó, nhìn hoa mẫu đơn dường như đang thất thần, còn Trình Doãn Chi ngồi trên ghế sofa, cầm tách trà cúi đầu thổi nhè nhẹ hơi nóng.
Người hầu đó gọi một tiếng: “Cậu cả, cậu tư đến rồi”.
Trình Doãn Chi ngẩng đầu lên: “Anh cả”. Người hầu đó đã đi ra ngoài, Trình Doãn Chi hỏi: “Hai ngày nay rốt cuộc cậu bận cái gì?”.
Tín Chi yên lặng không nói, Trình Doãn Chi nói: “Mấy lời cậu vừa nói với Cẩn Chi là ý gì hả?”.
Tín Chi biết không thể giấu giếm nữa, liền nói thật rõ ràng tỉ mỉ, Trình Doãn Chi nghe xong liên tục đá chân: “Cậu tư, cậu to gan quá rồi đấy. Sao có thể tự mình làm chuyện như thế? Chẳng may Mộ Dung Bái Lâm biết được, hắn sẽ đẩy Cẩn Chi đến đâu? Dưa chín ép thì không ngọt, hắn sẽ nghi ngờ Trình gia chúng ta giở trò gì đó từ bên trong?”.
Cẩn Chi vẫn không mở miệng, lúc này mới nói: “Anh cả, đừng trách anh tư”. Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản vô cùng: “Hơn nữa, đứa trẻ đó vốn không nên giữ lại”.
Trình Doãn Chi nói: “Đương nhiên không thể giữ lại, nhưng việc quan trọng này để người ta biết thì sẽ rất bất tiện”.
Trình Tín Chi trầm ngâm giây lát, nói: “Bất kể quan niệm phương Tây hay phương Đông, đây đều là việc không nên làm, hơn nữa sự tình đã đến nước này, chúng ta không nên tham gia vào là tốt nhất”.
Trình Doãn Chi nói: “Làm sao có thể đứng ngoài chứ? Mộ Dung Phong giấu kỹ thật, chúng ta không hề nghe được chút động tĩnh nào, xem ra hắn sớm đã định để lại đứa trẻ? Cho dù sau này đứa trẻ được giao cho Cẩn Chi nuôi dưỡng, cũng là tai họa ngầm rất lớn”.
Trình Doãn Chi lại nói: “Gia đình kiểu cũ không tốt chính là điểm này, năm thê bảy thi*p cũng là chuyện thường. Nếu chỉ là chơi bơi bên ngoài, dù sao mắt không thấy tim không đau, bấy giờ Cẩn Chi nhà chúng ta làm sao có thể chịu sự tủi nhục này, nếu đứa trẻ đó thật sự không còn nữa sẽ tốt hơn, nhưng chẳng may sinh ra rồi, nếu là con trai, vậy chính là con trưởng, việc đó không thể xem thường, phải nghĩ kế sách lâu dài”.
Sau khi Cẩn Chi đi ra, thấy Thư Đông Tự, liền hỏi: “Tư lệnh đâu?”.
Thư Đông Tự đáp: “Cậu Sáu cả đêm qua không ngủ, mới vào thư phòng nghỉ ngơi rồi”.
Cẩn Chi liền đi lên lầu, ai ngờ trong thư phòng nhỏ đó không hề có ai, cô quay người đi ra, lại đi về căn phòng phía sau, thư phòng ở đó quả thật là mấy căn phòng thông với nhau, anh thường làm việc ở đấy. Cô nhìn thấy căn phòng đầu hành lang có mấy cảnh vệ đứng ngoài, biết Mộ Dung Phong nhất định ở trong, liền đẩy cửa đi vào. Bên ngoài phòng họp rất lớn, nền nhà trải thảm rất dày, người giẫm lên không phát ra chút tiếng động, cửa phòng bên trong khép hờ, chỉ nghe tiếng của Mộ Dung Phong, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng điệu như tức giận đến cực điểm: “Đương nhiên không thể phong tỏa bến tàu, chẳng lẽ chút việc nhỏ này phải làm đến mức khiến ai cũng biết hả? Mấy người động não chút cho tôi, cô ấy thân gái một mình có thể chạy bao xa chứ? Tôi nói cho anh biết, nếu việc này làm không xong, tôi sẽ đích thân đi…”.
Cẩn Chi đứng ở bên ngoài một lát, cuối cùng nghe anh dập điện thoại “cạch”một tiếng, cô đợi rất lâu, khi trong căn phòng im lặng như tờ, không có âm thanh nữa, cô mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào… Ập vào mắt là hình ảnh Mộ Dung Phong ngửa mặt nửa nằm trên sofa, mắt nhắm, chân mày chau lại. tay cô vô tình tựa vào cánh cửa gỗ hồ đào, tấm gỗ trơn nhẵn lành lạnh, ánh đèn trong phòng rất tối, khuôn mặt anh khuất trong bóng tối, mơ hồ nhìn không chân thật. Cô nhớ lại ngày đó anh giúp cô cài đóa hoa hồng lên mái tóc, xinh đẹp, thơm nồng, dường như vẫn đang nở ra trên hàng tóc mai. Thật ra trong phòng có cắm một bình hoa văn ngọc hương, thơm ngát mê hồn. Cô liền thay đổi chủ ý, quay người lặng lẽ đi ra.
Mộ Dung Phong ngủ không được đến hai tiếng đồng hồ, mơ hồ nghe thấy có người gọi nhỏ: “Cậu Sáu, cậu Sáu…”. Tâm trạng anh vốn không vui, ngái ngủ nên càng khó chịu, khua tay: “Tránh ra!”.
Người đó do dự nói: “Cậu Sáu, là tôi”.
Giờ anh mới nhận ra là Thư Đông Tự, liền ngồi dậy day day chân mày, hỏi: “Sao thế?”.
Thư Đông Tự nói: “Có tin của Doãn tiểu thư rồi”.
Khuôn mặt Mộ Dung Phong vốn phờ phạc, nghe thấy câu nói này, trong chốc lát liền đứng thẳng người dậy hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”.
Thư Đông Tự mạnh dạn nói: “Lúc nãy bác sĩ Stephen của bệnh viện Thánh Từ sai người đến báo, sáng nay anh ta tiếp nhận một bệnh nhân nữ, yêu cầu làm phẫu thuật phá thai. Bác sĩ Stephen vốn từng xem qua ảnh trên báo, nhận ra là Doãn tiểu thư nên từ chối ngay. Doãn tiểu thư thấy anh ta không chịu liền đi ngay. Tôi đã phái người đi tìm khắp nơi, gồm cả bến tàu, ga tàu…”.
Thư Đông Tự nghe hơi thở nặng nề của Mộ Dung Phong, иgự¢ thở dốc phập phồng, gần như đang phẫn nộ đến cực điểm, đang thấp thỏm không yên, Mộ Dung Phong đã cầm bình hoa gốm trên bàn trà lên, “loảng xoảng” một tiếng đập vỡ vụn, vẫn chưa hết giận, tiếp tục hất hết đệm lót trên ghế sofa xuống đất.
Mấy chiếc đệm lót đó nhét đầy bông, rất nhẹ rơi tứ tung xuống đất, anh đá một cái ra rất xa, tức giận hét lên: “Tìm cho tôi! Cho dù là lên trời xuống đất cũng tìm cô ta về cho tôi”. Gân xanh trên trán anh nổi lên, trong mắt vốn toàn tơ máu, bây giờ càng trở nên đáng sợ hơn: “Tôi sẽ Gi*t ૮ɦếƭ cô ta, nếu cô ta dám… nếu cô ta dám… tôi sẽ bắn ૮ɦếƭ cô ta!”.