Lúc Chu Cử Luân nhận được điện thoại đã là bảy, tám giờ sáng. Thư ký riêng trực ban Uông Tử Kinh vô cùng lo lắng nói: “Tối qua Doãn tiểu thư bỏ trốn rồi, Cậu Sáu đang nổi trận lôi đình, đuổi hết tất cả cảnh vệ trực ban, ngay cả đội trưởng Thẩm cũng bị liên lụy, đến bây giờ vẫn đang điều tra là ai thả người, e rằng sẽ xảy ra chuyện”.
Chu Cử Luân vội nói: “Tôi lập tức đến ngay”.
Tuyết rơi cả đêm, đến sáng hôm sau mới dừng, trên đường tuyết tích dày một tấc, xe chạy qua có tiếng roạt roạt, tốc độ không nhanh. Lúc Chu Cử Luân đến, xa xa đã thấy có ba bốn chiếc xe hơi đỗ dưới lầu, giống như con bọ cánh cứng nằm trong tuyết. Phía Tây căn nhà đó là hướng đón gió Bắc, rất nhiều người đã đông cứng đến tái mặt, cơ thể lung lay sắp đổ nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn giữ vững tư thế đứng thẳng. Chu Cử Luân thấy vậy liền hơi chau mày.
Ông đi vào phòng khách, chỉ thấy mấy vị thư ký riêng khoanh tay đứng đó, Mộ Dung Phong ngồi trên ghế, tuy không nhìn ra sự phẫn nộ nhưng Chu Cử Luân biết anh đang tức giận. Uông Tử Kinh lách người đi lên, đang định nói nhỏ gì đó với Mộ Dung Phong, chỉ nghe Mộ Dung Phong cao giọng nói: “Cho họ lạnh ૮ɦếƭ đi, toàn lũ vô dụng!”.
Uông Tử Kinh gặp phải tình huống khó xử như thế, vừa ngẩng đầu thấy Chu Cử Luân đi vào, vội vàng tươi cười, nói: “Chu tiên sinh đến rồi”.
Mộ Dung Phong thấy Chu Cử Luân, mặt không biểu hiện gì, chỉ nghiêng người coi như chào hỏi.
Chu Cử Luân lại chắp tay hành lễ: “Chào Cậu Sáu”. Ông ngồi xuống, chậm rãi nói: “Đoàn người của Trình gia chắc ngày mai đến, trong soái phủ tuy đã chuẩn bị tương đối nhưng nhiều việc tôi không dám làm chủ, còn cần Cậu Sáu cho chỉ thị”.
Mộ Dung Phong vốn đang khó chịu, nói: “Hôn sự mấy người sắp xếp là được rồi, chẳng lẽ còn cần tôi lo lắng sao?”.
Chu Cử Luân đáp: “Hôn nhân là đại sự cả đời, hôn sự của Cậu Sáu càng không thể đơn giản, xin thứ cho Chu mỗ không dám vượt quyền”; dừng lại một lúc, nói: “Ngày đại soái đổ bệnh, lập tức đã không thể nói chuyện, ngay cả một câu về chuyện hậu sự cũng không dặn dò, Chu mỗ ở trước giường bệnh, đại soái chỉ nhìn trừng trừng tôi, dùng chút sức lực cuối cùng giơ ngón tay cái và ngón tay út lên[1]. Cho nên trước linh hồn của đại soái, Chu mỗ từng nói với Cậu Sáu, tuy tôi bất tài, nhưng tuyệt đối không dám phụ sự giao phó của đại soái. Ước nguyện cả đời của đại soái, Cậu Sáu là người rõ nhất. Từ lúc Cậu Sáu làm chủ mọi việc, quyết đoán hơn người, đại soái dưới hoàng tuyền biết được sẽ vui mừng lắm. Đến hôm nay chẳng lẽ vì một người phụ nữ mà làm hỏng đại sự sao?”.
[1] Giơ ngón cái và ngón út, tạo thành chữ Lục, ý đại soái giao phó Cậu Sáu cho Chu Cử Luân phò tá.(BTV)
Mộ Dung Phong im lặng không nói, Chu Cử Luân lại nói: “Doãn tiếu thư có thai cho nên Cậu Sáu mới sót ruột như thế, đây là lẽ thường tình, tôi đương nhiên có thể hiểu được. Nhưng Cậu Sáu có từng nghĩ, nếu Trình gia biết Cậu Sáu vì Doãn tiểu thư mà làm to chuyện, họ sẽ có phản ứng như thế nào? Trình tiểu thư đã yêu cầu Cậu Sáu thông báo cắt đứt quan hệ với Doãn tiểu thư, nói rõ sự rộng lượng nhưng không thể nhân nhượng. Cho nên Chu mỗ thấy, Cậu Sáu không cần làm ầm lên, tất cả để tôi lo liệu, đảm bảo có thể tìm Doãn tiểu thư về. Nhưng có một điều, mong Cậu Sáu đồng ý với tôi, sau khi Doãn tiểu thư trở về, xin Cậu Sáu đưa cô ấy đến Lạc Dương ở một thời gian, đợi sau khi đứa trẻ ra đời, rồi đón cô ấy về”.
Tim Mộ Dung Phong đập thình thịch, anh nói: “Tính cách cô ấy nóng nảy mạnh mẽ, tôi chỉ sợ cô ấy nghĩ không thông…”. Từ lúc anh nguôi giận liền trở nên ưu tư, lúc này buột miệng nói ra, Chu Cử Luân dù sao cũng là người ngoài, cho nên anh nói đến nửa chừng lại dừng lại.
Chu Cử Luân là nhân tài không tầm thường, lập tức nói tiếp: “Cho dù cô ấy có nóng nảy thế nào cũng chỉ là một người phụ nữ, máu mủ của Cậu Sáu cũng là máu mủ của cô ấy, sẽ tự có thiên tính của người mẹ, Cậu Sáu yên tâm, cô ấy nhất định không nhẫn tâm làm ra việc tàn nhẫn ấy đâu”.
Hôn lễ sắp đến, Chu Cử Luân liền lấy lý do đảm bảo trị an Thừa Châu trong thời gian hôn lễ gọi Lục Thứ Vân đóng quân ở Thừa Châu đến, ra lệnh cho ông ta phong tỏa giao thông đường thủy, rà soát các nhà hàng khách sạn to nhỏ trong thành. Lục Thứ Vân vốn là thân tín của Mộ Dung Thần, là bạn cũ của Chu Cử Luân, nghe Chu Cử Luân dặn dò một hồi, chần chừ nói: “Phong tỏa lục soát đều không khó, nhưng bây giờ cửa thành đã mở mấy tiếng rồi, tàu cũng đã chạy mấy chuyến, e rằng không kịp nữa”.
Chu Cử Luân nói: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Doãn tiểu thư vốn là người thông minh, lúc này chưa chắc đã vội rời khỏi thành. Tôi đã sai người phát mật điện đến trưởng quan trị an các tỉnh, ở đây ông sắp xếp trước đã, tránh có sai sót gì”. Lục Thứ Vân đồng ý, lập tức đi thu xếp.
Lúc Chu Cử Luân quay người lại, vì Thẩm Gia Bình bị đình chức, phó đội trưởng Thư Đông Tự đang báo cáo với Mộ Dung Phong: “Nghiêm Thế Xương thừa nhận anh ta mở cửa sau thả Doãn tiểu thư đi, nói là do anh ta nhất thời hồ đồ, mong Cậu Sáu tha cho những người khác”.
Mộ Dung Phong lạnh lùng nói: “Không tha ai hết, đưa tất cả đến đóng quân tại Tùng Bắc”. Tùng Bắc nằm trên tuyến biên giới xa nhất ở phía Bắc, là nơi nghèo khó nhất.
Thu Đông Tự liền hỏi: “Vậy Nghiêm Thế Xương thì sao?”.
Mộ Dung Phong phẫn nộ đáp: “Cái loại to gan đội trời không có quân pháp đó còn giữ lại làm cái gì?”.
Chu Cử Luân đứng bên cạnh nghe, liền nói: “Nửa cuối năm nay lại tổ chức tiệc hỷ, Cậu Sáu tha mạng cho cậu ta đi”.
Mộ Dung Phong tâm trạng rối loạn nói: “Vậy thì giam vào ngục”.
Chu Cử Luân còn có việc phải quay về đại soái phủ trước, từ trên xe đã thấy ven đường bắt đầu lập trạm soát, trên phố bố trí thêm cảnh sát và tuần tra, may mà không khí chiến tranh căng thẳng, người dân trong thành đã quen rồi nên không thấy ngạc nhiên. Chỉ là đội trị an xưa nay không thể so với Thừa quân chính thống, quen thói hoành hành ngang ngược ở địa bàn, khó tránh khỏi quấy rối đến gà bay chó chạy. Đến ngày hai mươi bảy tháng Chạp đã là ngày lành của hôn lễ. Vì cần phải giữ gìn trật tự trị an ngay cả cảnh vệ, cận vệ cũng đều được phái đi. Trình Doãn Chi và Trình Tín Chi đưa em gái lên tàu đi lên phía Bắc, hai ngày trước đã đến Thừa Châu, bao cả khách sạn Thánh Bảo. Cho nên ngày hôn lễ, trạm gác đặt từ khách sạn Thánh Bảo đến đại soái phủ, đúng là ba bước một trạm gác, năm bước một vọng canh. Đường chính sáng sớm đã dẹp hết người, người hóng chuyện cũng bị đuổi hết đến các ngõ phố hẹp, ai ai cũng ngóng cổ lên xem.
Lục Thứ Vân sáng sớm đã bận đến toát mồ hôi, sắp xếp công việc giữ gìn trị an khắp nơi, giờ lành là chín giờ sáng. Mộ Dung Phong đích thân đón Trình Cẩn Chi vào đại soái phủ, tiếng pháo nổ vang khắp nơi, còn kinh thiên động địa hơn cả tiếng sấm, ngay cả tiếng nhạc của đội nhạc quân đội ngoài cửa cũng bị lấn át. Xe ô tô ngoài cổng đỗ kín cả ba con phố. Sự phồn hoa náo nhiệt đó, không chỉ người dân bên đường trố mắt đứng nhìn, ngay cả tướng lĩnh quân đội cũng cảm thấy hào nhoáng đến cực điểm.
Đến ba, bốn giờ chiều, Lục Thứ Vân đã khản hết cả cổ, chỉ mong có thêm ba đầu sáu tay, bỗng nhiên một phó quan đến báo cáo: “Lục tư lệnh, có người báo cáo, đội trị an phát hiện một người trong nhà trọ ở thành Nam, hành vi rất đáng nghi, mạo danh là người nhà Lưu phủ”.
Lục Thử Vân đang bận đến mức quay cuồng đầu óc, vừa nghe thấy chỉ là mạo danh gia quyến Lưu phủ, không để ý lắm: “Cậu đi giải quyết, cứ giam hết vào, đợi hai ngày nữa rồi tra hỏi sau”.
Viên phó quan đó vâng một tiếng, quay đầu lại nói với thuộc hạ: “Giam người phụ nữ đó vào”.
Lục Thứ Vân bỗng gọi anh ta lại: “Khoan đã, người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?”.
Phó quan đó thưa: “Nghe nói khoảng hai mươi tuổi”.
Lục Thứ Vân đang định nói, bên cạnh lại có người báo cáo, nói đầu phố gần đó quá nhiều người đến xem, chen chúc đến mức cảnh vệ không thể giữ yên được. Anh sợ xảy ra chuyện, phải lập tức ra ngoài kiểm tra, trong lúc đang bận ngập đầu quay lại nói với viên phó quan: “Giam vào trước rồi hãy nói”.
Tĩnh Uyển mê mê man man giống như bị sốt cao hồi nhỏ, cô ngủ trên giường, nhờ người đi sắc thuốc, xung quanh là màn đêm đen, chỉ còn lại một mình cô, đỉnh màn đen kịt, những bông hoa thêu dày san sát, ập vào mắt cô, chật chội đến mức khiến ngưòi ta không thở nổi. Không có ai ở đó, cô hoảng sợ đến mức muốn khóc thật to. Cô định thần lại, trần nhà dán bằng giấy cũ, từng mảng ố vàng lớn. Trên người lúc lạnh lúc nóng, cô cuộn mình lại theo bản năng. Chiếc chăn cứng đờ đắp trên người chẳng có một chút ấm áp nào.
Mấy ngày nay cô luôn trốn trong nhà trọ nhỏ, ngoài giường sưởi, trong phòng chỉ đốt một chiếc bếp lò, ấm nước sôi trên bếp đang réo xèo xèo, bốc lên hơi nước trắng nhạt, cô gắng gượng ngồi dậy, rót một cốc nước nóng để làm ấm tay, bên ngoài tiếng pháo vang lên từng đợt, đùng đoàng đùng đoàng trầm bổng như thế, còn náo nhiệt hơn cả năm mới. Hầu phòng mang thuốc đã sắc sẵn đến cho cô, đó vốn là một anh chàng hay nói, vừa đi xem về liền không kìm được liến thoắng: “Ôi chao, cô không có phúc, hôm nay Cậu Sáu kết hôn, người và xe khắp đường, xe hoa đi đưa dâu có đến mấy chục chiếc lận, không thấy đầu cũng chẳng thấy cuối. Tôi ở thành Thừa Châu, chưa từng thấy đoàn xe chen chúc như thế, đi nửa ngày cũng không đi hết, thật là cảnh tượng quá hoành tráng”.
Tay cô không kìm được run lên, mồ hôi rịn ra lạnh toát, thêm vào ra đi trong đêm gió tuyết đó, sau khi bị phong hàn, cô sốt liên tục, cuối cùng vẫn là hầu phòng giúp cô mời lang trung Trung y đến. Uống mấy thang thuốc, nhưng không hạ sốt, hàng ngày cơ thể nóng ran, môi vì sốt mà rộp lên, da đau đớn như lửa đốt, như muốn nứt ra từng phần.
Cô uống một hơi hết thuốc, cảm giác đắng ngắt đó đắng đến tận lục phủ ngũ tạng, chỉ còn sự khó chịu ở trong dạ dày, không đến một giờ sau, cuối cùng đều móc hết ruột gan nôn sạch. Đang lúc khó chịu chỉ nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, tiếp theo nghe thấy hầu phòng kêu lên: “Kiểm tra phòng, kiểm tra phòng”.
Tim cô thắt lại, bốn, năm binh sĩ đội trị an đã ập vào, xông đến giếng trời rồi. Những người trong Thừa quân mà cô thường gặp hầu hết đều là tướng lĩnh cao cấp, ngoài việc thỉnh thoảng tỏ ra hơi ngạo mạn, trước mặt cô luôn đối đãi lịch sự, còn lại đều là cận vệ, cảnh vệ. Còn mấy người này, tuy mặc quân phục đội trị an nhưng khuôn mặt lại có vẻ như bọn phỉ, vác súng liếc ngang liếc dọc, dò xét đám khách.
Cô thầm biết là không tốt, liền cầm nắm tiền lẻ đó trong tay, đợi một binh sĩ đi đến, nhét vào tay anh ta, tươi cười nói: “Đại ca, mong anh giúp đỡ”.
Người đó nhận tiền trong tay, khẽ đưa lên, cũng không nói gì. Một tên lính già bên cạnh, mặt mày lại hớn hở: “Cô em ăn nói ngọt thật, cứ như là phết mật ấy, gọi tôi một tiếng “anh” xem nào”, vừa nói gã vừa đi lên phía trước.
Tĩnh Uyển hoảng loạn, chỉ thấy hàm răng đen sì như muội than, hơi thở hôi hám đó phả thẳng vào mặt, khiến cô thấy khó chịu không kìm được buồn nôn. Nhưng cả ngày cô chỉ ăn có nửa bát mì, nãy lại nôn hết rồi, cúi xuống chỉ nôn ra chút nườc. Tên đó đưa tay ra kéo lên: “Cô nương sao thế? Có phải bệnh rồi không? Anh đây xem cho em chút nhé, đảm bảo bệnh của em sẽ khỏi”.
Tĩnh Uyển bệnh tật yếu ớt, đâu có sức mà vùng vẫy, cô chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế, chỉ cảm thấy vừa giận vừa xấu hổ, vừa nhục nhã vừa tức tối, thật sự muốn ngất luôn. Mấy tên khác thấy đồng nghiệp động chân động tay lợi dụng cô, chỉ cười hi hi bên cạnh cùng nói: “Cô em cười một cái coi, đừng xị mặt thế chứ”.
Tĩnh Uyển vừa hoảng vừa tức giận, thấy một tay hắn ta đã nhắm đến иgự¢ mình, trong tình thế cấp bách không nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay xua một cái, không ngờ tên lính già đó lại đi lên mộc bước, chưa kịp đề phòng, chỉ nghe “bốp” một tiếng, thành ra bị cô tát một cái rất mạnh.
Quân kỷ Thừa quân tuy nghiêm nhưng tên lính già đó quen ra oai, nào ngờ bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm ra tay phản kháng. Đám lính đó đều sững lại, gã bị cô đánh đang tức thẹn quá hóa giận, vung chân đá cô một cái: “Khốn kiếp muốn ૮ɦếƭ hả?”.
Tĩnh Uyển không tránh kịp, bị hắn đá trúng bụng, “á” lên mộc tiếng, chỉ thấy đau đớn không chịu nổi, giống như bị ngàn mũi tên bắn trúng, cả cơ thể trong chốc lát đổ về phía sau, nắm chặt lấy cửa như muốn ngã xuống, đau đớn ập đến từng đợt, trước mắt là một khoảng trắng xóa. Mấy gã đó vừa cười vừa đi đến gần, trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, cắn chặt răng: “Tôi là người thân của sư đoàn trưởng Lưu”.
Tên lính già đó sững người một lát, cười chế giễu: “Nói năng xằng bậy! Mày là người thân của sư đoàn trưởng, tao còn là ông lớn của sư đoàn trưởng Lưu ấy!”. Một tên khác cười ha ha.
Tĩnh Uyển đau đến gần như không nói nổi, một tay ấn trên bụng, một tay khác nắm chặt cửa phòng, cô biết rõ nếu đưa chiếc giấy thông hành đặc biệt ra e rằng hành tung của mình sẽ bị bại lộ. Nhưng tình cảnh cấp bách trước mắt, đành cố chút sức lực cuối cùng lấy ra tờ giấy đó, run rẩy đưa ra.
Tên đó không biết chữ, tiện tay đưa cho người đi cùng: “Ông Lý, ông đọc xem”. Tên họ Lý đó nhận lấy đọc: “Nữ quyến Lưu phủ, đặc biệt phê chuẩn thông hành, được đi qua tất cả các trạm gác…”. Lướt mắt một chút đã đến con dấu đỏ phía dưới, là hai chữ triện “Bái Lâm”. Tên họ Lý đó biết chút chữ nghĩa văn vẻ, từng làm việc trong bản doanh, trong quân đội phàm là tài liệu mật gửi đến và đi, Mộ Dung Phong đều đóng dấu ở phía dưới, cho nên hắn nhận ra con dấu đỏ, giật bắn mình, theo bản năng “dập” một tiếng đứng thẳng, đưa tay lên hành lễ.
Tĩnh Uyển đau đến mức đầu toát hết mồ hôi, chỉ thấy trời đất quay cuồng, dựa ở đó thở nhẹ, nhưng mỗi lần thở gần như đều khiến bụng đau đớn. Mấy tên đó nhìn nhau, rồi cùng nhìn tờ giấy lệnh, không biết nên rút lui thế nào. Cô gần như sắp khóc: “Cút hết đi”.
Mấy tên đó như được ban đại xá, nửa đi nửa giật lùi lủi ra ngoài. Những người khách khác trong nhà trọ đều nhìn cô như nhìn quái vật, vẫn là người hầu phòng to gan đó đi lên dìu cô. Cô đi về phòng, răng cắn chặt trên môi thành một vết hằn, trọng lượng toàn thân cô gần như đè xuống cánh tay của người hầu phòng, người đó thấy cơ thể cô không ngừng run lên, chỉ sợ xảy ra chuyện, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, cô lấy ra một tờ ngân phiếu, nói: “Đây là tiền phòng, phiền cậu gọi giúp tôi một chiếc xe, còn lại cậu giữ lấy”.
Người hầu phòng đó thấy cô thân gái một mình, lại ốm suốt, vô cùng đáng thương, nhận lấy tiền đồng ý đi gọi xe giúp cô, xe vẫn chưa đến mấy binh sĩ trị an đó bỗng nhiên quay lại. Vừa thấy cô chúng liền hét lớn ra lệnh: “Đưa giấy thông hành đây”.
Cô biết tình hình không ổn, bụng lại đau như dao cắt, đau đến mức ngay cả sức lực để nói cũng không có. Tên họ Lý đó đã giằng tờ giấy thông hành, nói: “Đây nhất định là giả, người thân của sư đoàn trưởng Lưu sao có thể ở nơi như thế này? Tôi thấy cô chắc chắn là gián điệp trà trộn vào thành”. Tĩnh Uyển ấn chặt tay vào bụng, mồ hôi lạnh theo tóc mai lăn xuống, chỉ thấy giọng của hắn, lúc xa lúc gần, ngay cả mặt bọn chúng cũng không rõ.
Mấy tên đó hùng hổ như lang sói, không phân trần gì, lôi cô ra ngoài, cô đã yếu ớt đến cực điểm, đành kệ cho họ đưa mình đến đồn trị an, vừa bước vào cửa đã không chịu đựng được nữa liền ngất đi. Gã lúc trước bị cô tát bèn mắng nhiếc rồi đá cô một cái: “Con thối tha biết giả ૮ɦếƭ thật!”.
Cú đá đó trúng vào sườn cô, cô ho nhẹ, đau đớn tỉnh lại. Chỉ nghe bên cạnh có người nói: “Lục tư lệnh nói rồi, giam vào đã rồi hãy nói”. Sau đó phía sau đầu đau đớn, cô bị người ta nắm tóc kéo dậy. Một tên khác dùng tay đẩy mạnh phía sau, cô loạng choạng đi về phía trước, hắn nhốt cô vào ngục, “lạch cạch” tiếng khóa cửa vang lên, nhốt cô lại.