Không Kịp Nói Yêu Em - Chương 23

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

ởi vì lúc đi quá vội, Tĩnh Uyển chỉ đem theo ít hành lý tùy thân, như quần áo, đồ dùng các loại. Tuy thế vẫn là Hà Tự An đích thân đưa đi, từ Phụ Thuận đi xe riêng đến thẳng cảng Khinh Xa, sau đó từ cảng Khinh Xa đi tàu hỏa về phía Nam đến Huệ Cảng chuyển sang đi tàu biển. Chiếc tàu biển đó là tàu chở khách sang trọng, đi về giữa Huệ Cảng và Nhật Bản, đoàn của Tĩnh Uyển bao mấy phòng đặc biệt, ngoài cảnh vệ đi cùng, còn cả hai người hầu nữ do tứ phu nhân phái đến sau khi Mộ Dung Phong điện báo về nhà ở Thừa Châu. Một trong số đó là Lan Cầm, vốn cũng hầu hạ Tĩnh Uyển lúc ở Thừa Châu, Lan Cầm là người nhanh nhẹn, đương nhiên việc gì cũng rất chu đáo.
Hà Tự An đích thân đi kiểm tra phòng, lại sắp xếp hành lý, cuối cùng mới đến gặp Tĩnh Uyển. Vì trên đường vất vả nên Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhìn bến cảng ồn ã bên ngoài cửa sổ, nơi đó đều là người đến tiễn bạn bè, người thân. Gần đây cô hơi phát tướng, nhìn hơi tròn trịa mũm mĩm, lúc này cô mặc một chiếc sườn xám gấm màu xanh đen đậm in hoa chìm, vải gấm sẫm màu đỏ càng làm nổi bậy làn da trắng ngần hơn, trên khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen sáng rõ ràng như soi gương. Hà Tự An xưa nay luôn trấn tĩnh, lần này không hiểu vì sao do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói với cô: “Phu nhân, sáng nay nhận được điện báo, đã chiếm được Càn Bình rồi”.
Tĩnh Uyển chậm rãi “ờ” một tiếng, giống như dần dần tỉnh táo, cũng không biết là vui hay buồn, vẻ mặt chỉ ngẩn ngơ.
Hà Tự An nói: “Phu nhân yên tâm, Cậu Sáu nhất định có kế hoạch, sẽ không làm khổ người nhà phu nhân”.
Trong tim Tĩnh Uyển chua xót, lúc lâu sau mới nói: “Cha tôi đã có tuổi rồi, đối với… đối với sự bồng bột của tôi…”, cô chỉ nói nửa câu liền không nói tiếp nữa.
Hà Tự An thấy trong mắt cô hơi ngân ngấn lệ, vội nói: “Cậu Sáu xưa nay tôn trọng Doãn tiên sinh, bây giờ càng không thể bạc đãi ông. Huống hồ quân kỷ nghiêm minh, chưa từng gây rối các nơi, phủ nhà của phu nhân càng được bảo vệ đặc biệt”.
Tĩnh Uyển nghĩ đến tính cách kiên cường của cha, e rằng trong vòng một năm hay nửa năm tuyệt đối không thể tha thứ cho cô, mà Mộ Dung Phong tấn công Càn Bình, người nhà cô, anh nhất định sẽ sai người chăm sóc đặc biệt, cô chỉ sợ cha không chịu hiểu lại còn gây thêm chuyện. May mà cô sắp ra nước ngoài, nếu không, thì cô cùng quân đội và Mộ Dung Phong vào thành Càn Bình sẽ càng khiến cha khó xử hơn. Cô chỉ mong mình ở nước ngoài mấy tháng, đợi cha nguôi giận sẽ gặp mặt sau. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tâm trạng rối loạn, trăm mối lo âu.
Hà Tự An nói: “Nếu phu nhân có việc gì, cứ dặn dò Tự An, Tự An về nhất định sẽ nói lại với Cậu Sáu”.
Tĩnh Uyển lắc đầu: “Tôi cũng chẳng có việc gì, anh bảo anh ấy đừng lo lắng cho tôi là được”.
Hà Tự An thấy cô không có gì dặn dò, sau khi lui ra ngoài lại gọi cảnh vệ tưởng Tôn Kính Nghi ra một bên, cẩn thận dặn dò mội hồi, đến tận mấy phút trước khi tàu chạy mới cáo từ Tĩnh Uyển xuống tàu.
Vì thời tiết đẹp, tàu đi hai ngày đã đến vùng biển quốc tế. Tĩnh Uyển hơi say sóng, gần đây sức khỏe không tốt lắm cho nên phân nửa thời gian đều nghỉ ngơi trong phòng. Hơn nữa vì Mộ Dung Phong là nhân vật quan trọng, thân thế lẫy lừng, nên Tĩnh Uyển không thích lộ mặt, sợ gặp phải phiền phức trên tàu. Chỉ lúc hoàng hôn cô mới lên boong tàu đi dạo cùng Lan Cầm.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, mọi người vừa ăn sáng xong, hàng ngày vào lúc này Tôn Kính Nghi đều đến phòng Tĩnh Uyển xin chỉ thị, thấy hôm nay cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Mới nói được hai câu, bỗng nghe thấy đài phát thanh trên tàu thông báo đầu máy hơi nước trên tàu gặp sự cố, hiện tại chỉ có thể cố gắng di chuyển, phải lập tức quay lại. Tôn Kính Nghi nghe thấy câu này, không hiểu vì sao sắc mặt hơi biến đổi. Tĩnh Uyển chỉ nghĩ là bị lỡ hành trình, thấy Tôn Kính Nghi hình như rất lo lắng, liền cười nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao đâu, nếu không được đợi về đến Huệ Cảng chúng ta đáp chuyến tàu Jessica của Mỹ đi cũng vậy mà”.
Cô không hề biết tâm trạng của Tôn Kính Nghi là vì lo lắng cho sự an toàn của cô hay vì điều gì khác. Lần này cô ra đi, Mộ Dung Phong đưa cô hai mươi vạn tiền lộ phí, lại đưa thêm mười vạn tiền tiêu vặt, với số tiền đó dù ở trong nước hay ở Nhật Bản đều có thể lập một cơ nghiệp tương đối giàu có, vé tàu trị giá vài trăm đồng quả thật không đáng nhắc đến. Huống hồ tình hình này, đa phần công ty tàu biển đều bồi thường, cho nên cô không quan tâm lắm.
Tàu giảm tốc độ, lại đi trên biển bốn ngày mới quay lại Huệ Cảng. Tàu vào cảng lập tức kéo xuống xưởng tiến hành sửa chữa, khách trên tàu được công ty tàu biển bố trí nhà nghỉ. Khách quý bao phòng đặc biệt như Tĩnh Uyển thì được ở khách sạn Huệ Cảng do người nước ngoài mở. Đến nước này, Tôn Kính Nghi đành cố gắng sắp xếp ổn thỏa đưa Tĩnh Uyển đến khách sạn, lập tức phái người điện báo cho Mộ Dung Phong.
Tĩnh Uyển ở trên tàu một tuần, hầu hết thời gian cũng chẳng ăn được gì, tinh thần đã rất kém, giờ được tắm nước nóng trong khách sạn, lại ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy thấy thoải mái thực sự. Ăn cơm trưa xong cô liền gọi Lan Cầm: “Sao khách sạn không đưa báo đến? Chúng ta lênh đênh trên biển bảy ngày, giống như ngoại thế đào viên, chẳng biết chút thế sự nào rồi”.
Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình, mặt vẫn tươi cười, nói: “Em đi hỏi Tây Tế, có phải là đưa sót hay không?”- Lan Cầm mượn cớ đi ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới gọi điện đường dài đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm định đợi trong phòng anh một lát.
Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa quay về, liền nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy quay về”. Tiểu Quyên vâng lời đi ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp, luôn khiến cô cảm thấy khó thở, cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, lấy áo khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.
Thời tiết rất lạnh, trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời, thấp đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Gió Bắc tuy không mạnh nhưng vừa buốt vừa rét, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác rồi nhưng vẫn run rẩy. Vừa đi qua hòn non bộ, nhìn thấy bên cạnh hồ nhỏ có một chiếc ghế, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại rất ấm áp, Tĩnh Uyển thấy trên chiếc ghế có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên, phủi phủi bụi trên ghế, đang định ngồi xuống, bỗng nhiên thấy dòng tít trang đầu, in chữ đỏ rất bắt mắt, hàng chữ đó hiện rõ trong đồng tử của cô: “Mộ Dung Phong thông báo”, cô không kìm được đọc tiếp: “Đối với chuyện gia đình của Bái Lâm, bạn bè trong và ngoài nước có rất nhiều người chất vấn, vì chưa thông báo rộng rãi, lần này xin thông báo như sau: Người vợ lẽ họ Doãn được lấy trong lúc theo quân, vốn không hề có hôn ước, hiện Bái Lâm đã cắt đứt quan hệ. Giờ Bái Lâm không hề có vợ, tin đồn thất thiệt khiến nhiều người ngờ vực, nên đăng thông báo này”.
Cô chỉ cảm thấy từng chữ trên tờ báo như đang chuyển động, trong tai chỉ có tiếng gió rít, giống như vô số âm thanh đâm vào, lại giống như hàng ngàn hàng vạn con chim đen đập cánh lao về phía cô, xung quanh chỉ còn lại tiếng vọng ù ù. Tờ báo rơi xuống khỏi tay, chân cô giống như mất cảm giác, chỉ biết đờ đẫn đứng đó, cứ nắm chặt một thứ, thứ đó cắm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn ở bàn tay khiến cô tỉnh lại.
Cô đau đớn như gặp ác mộng, trái tim như co lại, chỉ là đau thắt từng cơn, иgự¢ trào lên vị tanh, cô cúi người xuống, nơi său thẳm nhất trong cơ thể đang co giật đau đớn, tay cô yếu ớt buông xuống. Đây lại không phải ác mộng mà là thật, cô không có chút sức lực để cử động hai chân, tất cả không ngờ là thật. Hòn non bộ thô ráp đằng sau áp vào lưng cô, cô thẫn thờ tựa vào đó, như thể mất cả sức lực đứng dậy, mở tay ra mới biết thứ mình nắm chặt là chiếc đồng hồ của Mộ Dung Phong, nó vẫn đang tích tắc tích tắc chạy.
Từ xa xa Lan Cầm đã thấy cô đứng đó, rảo bước đi tới: “Phu nhân, người sao thế”
Cô mím chặt môi, ánh mắt giống như mặt nước trong chiếc hồ nhỏ trước mặt, có một lớp hơi nước mỏng, tỏa ra lạnh lẽo: “Tôn Kính Nghi đâu? Bảo anh ta đến gặp tôi”.
Lan Cầm vừa nhìn tờ báo vứt trên đất, tim liền thắt lại, nói: “Ở đây gió mạnh, phu nhân vẫn nên về phòng gọi Tôn cảnh vệ đến nói chuyện thì hơn”.
Tĩnh Uyển không nói không rằng, mặc kệ Lan Cầm đỡ mình về phòng, Tôn Kính Nghi nghe thấy tin này, giống như sét đánh ngang tai. đành vác mặt đến gặp cô.
Tĩnh Uyển không hề trách móc anh, chỉ nói rất nhỏ: “Bây giờ Cậu Sáu của mấy người ở đâu?’.
Tôn Kính Nghi thấy sự tình bại lộ, đành đáp: “Nghe nói Cậu Sáu bây giờ ở Ô Trì”. Ô Trì là đô thị có tiếng nhất ở phía Nam Vĩnh Giang, cũng là thành phố phồn hoa nhất trong nước, có câu nói “Quỳnh lâu trên trời, Ô Trì dưới đất”.
Khóe mắt Tĩnh Uyển giật giật. “Được, vậy chúng ta cũng đến Ô Trì”.
Tôn Kính Nghi nói: “Phu nhân, Cậu Sáu cũng là bất đắc dĩ, Cậu Sáu đối với phu nhân thế nào chẳng lẽ phu nhân không hiểu?”.
Tĩnh Uyển hơi ngẩng mặt lên: “Anh ấy bất đắc dĩ, vậy là ai ép anh ấy? Anh ấy đăng thông báo như thế là vì sao?”.
Tôn Kính Nghi đáp: “Xin phu nhân hiểu cho Cậu Sáu, cục diện hiện nay nguy hiểm, Cậu Sáu để phu nhân lánh tạm ra nước ngoài cũng là sợ phu nhân lo lắng .”
Tĩnh Uyển hơi nhếch môi lên,giống như đang cười: “Vậy cậu thành thật nói cho tôi biết, anh ấy muốn lấy ai?”. Cô tuy giống như cười, nhưng trong đáy mắt thấp thoáng nỗi đau, toát lên sự lạnh lẽo, tuyệt vọng.
Tôn Kính Nghi ấp úng không nói.
Tĩnh Uyển nói: “Anh không cần che giấu cho anh ấy nữa, anh ấy đã đăng thông báo nói rõ cắt đứt quan hệ với tôi, hiển nhiên coi cuộc hôn nhân của chúng tôi không tồn tại, thanh minh rõ ràng cho bản thân như thế, chẳng lẽ không phải là vì lấy người khác sao?”.
Tôn Kính Nghi ấp úng một lúc lâu, mới nói: “Xin phu nhân nghĩ cho toàn cục”.
Tĩnh Uyển cười lạnh, bỗng nhiên đứng thẳng dậy, mở cửa sổ ra: “Tôn Kính Nghi, sự việc đã đến đây, Doãn Tĩnh Uyển tôi cũng muốn biết sự thật, nếu anh không để tôi đi hỏi Mộ Dung Phong rõ ràng, tôi nói cho anh biết, anh phòng được nhất thời chứ không phòng nổi cả đời, nếu bây giờ tôi nhảy xuống, Cậu Sáu nhà anh không trút giận lên anh sao?”.
Tôn Kính Nghi rối tinh rối mù, biết tính cô cương quyết, nói làm là làm, nếu mình cố chấp không để cô đi Ô Trì, cô phẫn nộ tìm đến cái ૮ɦếƭ, anh ăn nói sao trước mặt Cậu Sáu? Một việc khó như thế này, tiến thoái lưỡng nan, đành nắm tay nói: “Xin phu nhân đừng có ý nghĩ đó, để Kính Nghi đi xin chỉ thị”.
Tĩnh Uyển cũng biết không có mệnh lệnh của Mộ Dung Phong, anh ta nhất định không dám để cô đi, cho nên nói: “Vậy thì đi gọi điện cho Cậu Sáu nhà anh, nói bây giờ tôi muốn gặp anh ta, hỏi trực tiếp rõ ràng, sau này nhất định không làm phiền anh ta nữa”.
Mộ Dung Phong nhận được điện thoại của Tôn Kính Nghi, trái tim liền chùng xuống, bất ngờ cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng nghĩ lại, Tĩnh Uyển đã biết sự tình, nếu mình trực tiếp phân tích quan hệ lợi hại cho cô biết, có lẽ còn có cách chyển biến, nếu tránh không gặp, tính khí cô mạnh mẽ có khi thật sự sẽ thà ૮ɦếƭ còn hơn sống nhục. Anh vô cùng tức giận, mắng Tôn Kính Nghi vô dụng, Tôn Kính Nghi nghe anh giáo huấn cũng chỉ cúi đầu im lặng. Mộ Dung Phong tuy cáu gắt một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Cô ấy đã muốn gặp tôi, cậu hãy đưa cô ấy đến Thừa Châu, xong việc ở đây tôi lập tức về Thừa Châu”.
Sau khi anh dập điện thoại, không biết trút giận vào đâu, tiện tay cầm gạt tàn thuốc bên cạnh điện thoại ném xuống đất. Các cảnh vệ thấy anh nổi trận lôi đình, cũng im lặng nín thở. Thẩm Gia Bình cố gắng nói: “Cậu Sáu bớt giận, sắp đến thời gian hẹn với Trình gia rồi, Cậu Sáu nên đi thay quần áo thì hơn”.
Mộ Dung Phong quát um lên: “Thay cái gì mà thay, mặc áo dài chẳng lẽ không đi gặp người khác được sao?”.
Thẩm Gia Bình biết tính khí của anh, đành cười nói: “Hôm nay có mấy vị khách nữ, Cậu Sáu xưa nay nho nhã…”
Mộ Dung Phong không chịu nổi anh ta lải nhải, phải đứng dậy đi thay âu phục.
Trình gia có một cơ ngơi ở Ô Trì, nằm ngay trên đường Ái Đạt của Ô Trì, trước sau đều có vườn hoa rộng, đặt tên theo tên tổ tiên Trình thị là “Trĩ Viên”. Vì Ô Trì mùa đông ấm áp cho nên đến cuối thu đầu đông hàng năm Trình gia đều đến Trĩ Viên tránh rét. Trong hoa viên thấp thoáng mấy căn nhà kiểu tây, một trong số đó mang kiến trúc Tây Ban Nha tinh xảo, chính là nơi ở của hai tiểu thư Trình gia tại Ô Trì.
Vị tiểu thư nhỏ nhất của Trình gia – Trình Tích Chi hiện nay mới mười lăm tuổi, đương tuổi nghịch ngợm. Cô rón rén đi vào phòng chị gái Cẩn Chi, thấy Cẩn Chi ngồi trên chiếc ghế sofa kiểu Pháp nghe đài phát thanh quốc tế, mấy tạp chí tiếng Anh vứt ở một bên, liền hỏi: “Chị ơi sao vẫn chưa thay quần áo thế?”.
Cẩn Chi không đề phòng, giật bắn mình: “Con bé này, đi như mèo ấy”.
Tích Chi cười hì hì nói: “Vì chị đang không tập trung mới bị em dọa, chẳng lẽ chị đang nghĩ…”.
Cẩn Chi không để cô nói tiếp, liền đưa tay ra véo má cô: “Em về nước chưa được nửa tháng đã học thói quen xấu của người trong nước rồi”.
Tích Chi nói: “Em còn chưa nói hết, là chị tự nghĩ đấy chứ”.
Cẩn Chi mỉm cười: “Chị cũng không nói thói quen xấu gì, chẳng lẽ không phải em tự nghĩ ra à?”.
Tích Chi làm mặt quỷ, đang định nói tiếp, thì nghe người làm nói: “Đại thiếu phu nhân đến rồi”.
Trình gia là gia đình kiểu mới, tất cả các thiếu gia, tiểu thư đều lớn lên ở nước ngoài, nhưng vì mẹ mất sớm, người con dâu cả nắm mọi việc gia đình, cho nên mấy anh chị đều rất tôn trọng cô. Cẩn Chi và Tích Chi đứng dậy, thấy đại thiếu phu nhân đều cười gọi một tiếng: “Chị cả”.
Trình Doãn Chi lấy đại tiểu thư Mục Y Dạng của Mục gia, vì hai nhà có quan hệ thông gia, từ nhỏ đều lớn lên cùng nhau, cho nên từ khi Mục Y Dạng gả vào Trình gia, mấy chị em Trình gia không thay đổi cách xưng hô, vẫn gọi cô là chị, càng thắm thiết hơn. Lúc này Mục Y Dạng mỉm cuời, nói: “Đúng giờ là đức tính tốt đẹp của nhà vua, Cẩn Chi sao em vẫn chưa thay quần áo?”.
Cẩn Chi từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, vốn thoải mái phóng khoáng: “Em mặc thế này không được sao?”. Cô luôn thích quần áo kiểu Tây, lúc này mặc một chiếc sườn xám bằng gấm lụa, màu bạc thêu chữ phúc, đẹp đẽ tinh xảo.
Mục Y Dạng quan sát kỹ, nói: “Như thế này cũng rất đẹp, Cẩn Chi nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp hết”.
Tích Chi ở lại với Cẩn Chi, Mục Y Dạng xuống nhà trước. Trình Doãn Chi đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, anh ta là trí thức Tây học, thấy vợ xuống lầu lập tức dập thuốc hỏi: “Cẩn Chi chuẩn bị xong chưa?”.
Mục Y Dạng nói: “Nó sắp xuống rồi”, lại nói: “Anh nhiệt tình như vậy thật khiến người ta khó chịu”.
Trình Doãn Chi cười khổ một tiếng: “Phu nhân, bây giờ cả em cũng nói thế sao? Người ngoài đều nói anh dùng em gái đi nịnh bợ Mộ Dung Phong, anh thật sự cười không nổi khóc không xong”.
Mục Y Dạng đáp: “Em thấy anh sắp cười từ trong lòng cười ra rồi, nếu không thì Mộ Dung Phong đến xin cưới, sao anh có thể vội vàng đồng ý?”.
Trình Doãn Chi nói: “Anh đâu có như em nói, anh chỉ nói với cậu ta, chúng ta là gia đình kiểu mới, hôn nhân đại sự vẫn phải hỏi Cẩn Chi. Cẩn Chi gật đầu đồng ý việc này mới coi như được quyết định”.
Mục Y Dạng nói: “Không phải vì anh khuyên Cẩn Chi sao?”, cô dừng lại một lúc nói tiếp: “Dù sao về hôn sự này, em vẫn giữ vững ý kiến”.
Trình Doãn Chi cười một tiếng: “Cẩn Chi không ngốc, đức lang quân như ý đó, thiên hạ tìm đâu được người thứ hai. Ngoài việc gia thế hơi kém một chút, năng lực tướng mạo tuổi tác, điều gì cũng tốt…”.
Mục Y Dạng nói: “Được rồi, em biết ý của anh, bây giờ anh ta bình định mười sáu tỉnh Giang Bắc, sau này tiền đồ càng rộng mở, anh ta cầu hôn Cẩn Chi, anh đương nhiên chấp nhận. Em là nghĩ cho Cẩn Chi, nghe nói người này có rất nhiều tình nhân, em sợ đến lúc đó khổ cho Cẩn Chi”.
Trình Doãn Chi cười nói: “Con người em lo bò trắng răng, Cẩn Chi tuy tỏ ra bình thản, chỉ yêu cầu anh ta làm một việc, như thế đã đủ thể hiện thủ đoạn của Cẩn Chi rồi”.
Mục Y Dạng nói: “Không phải là bắt anh ta đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với người họ Doãn kia sao? Chính vì anh ta đồng ý với Cẩn Chi, chịu thông báo về việc đó, em mới cảm thấy sợ hãi, hơn nữa dù Doãn tiểu thư đó thân phận thế nào, dù không phải là người vợ chính thức, chỉ là thi*p đi theo quân đội, nhưng vẫn là cùng chung hoạn nạn, hơn nữa nghe nói vị Doãn tiểu thư này vì anh ta mà ra nước ngoài, ngay cả đường lùi cũng cắt đứt, anh ta phụ bạc như vậy, thật khiến người ta sợ hãi. Người đàn ông như thế, làm sao có thể khiến nguời ta an tâm?”.
Trình Doãn Chi nhất thời không thể phản bác, đành nói: “Thành đại sự sao có thể có lòng nhân của đàn bà, em đúng là suy nghĩ đàn bà”.
Mục Y Dạng nói: “Suy nghĩ đàn bà của chúng em chính là có tình có nghĩa, đương nhiên là khác hẳn so với thành đại sự vô tình vô nghĩa của đàn ông các anh”.
Trình Doãn Chi xưa nay rất tôn trọng phu nhân mình, nghe Mục Y Dạng nói vậy sợ khiến cô tức giận bèn cười nói: “Bây giờ là xã hội mới dân chủ, chỉ cần Cẩn Chi thấy được, chúng ta là anh chị còn có thể nói gì chứ?”.
Mục Y Dạng nói: “Cẩn Chi xưa nay luôn ôm ấp chí lớn, em không lo nó chịu thiệt thòi. Ôi, chỉ là Cẩn Chi trẻ tuổi, thứ muốn lúc này chưa chắc là thứ sau này nó muốn”.
Sau khi ăn tối xong, Mộ Dung Phong cùng mấy chị em Trình thị đến khách sạn quốc tế khiêu vũ. Cẩn Chi từ thời trung học đã là hoa khôi của trường nữ sinh, thú tiêu khiển thời thượng như vậy đương nhiên rất sành sỏi, Mộ Dung Phong cũng không hề kém cạnh, dĩ nhiên hai người thu hút vô vàn ánh mắt trên sàn nhảy.
Tích Chi ngồi một bên uống nước hoa quả, nói với Trình Tín Chi: “Anh tư xem, chị và Cậu Sáu Mộ Dung đẹp đôi biết bao”.
Trình Tín Chi nhìn đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ, cũng không kìm được mỉm cười. Sau khi điệu nhạc kết thúc, Mộ Dung Phong và Trình Cẩn Chi không về chỗ ngồi mà chỉ thấy Mộ Dung Phong dẫn Trình Cẩn Chi ra ban công. Khi anh đến khách sạn quốc tế đã có cảnh vệ mặc thường phục đi theo bên cạnh, lúc đó có bốn cảnh vệ đi theo sau. Hai người canh ở cửa ban công, hai người khác lại đi đi lại lại trên hành lang, cách một lúc lại nhìn về phía ban công.
Tích Chi thấy cảnh đó, bỗng nhiên phì cười, nói với Mục Y Dạng: “Chị dâu, hai người họ hẹn hò, đằng sau luôn có người đi theo, e rằng một câu riêng tư cũng không nói được, chị hai chắc chắn rất không thoải mái”.
Trình Doãn Chi nói: “Có gì mà không thoải mái, đúng là trẻ con không hiểu chuyện”.
Trên ban công, xung quanh đều là cửa sổ kính, vì là đầu đông cửa sổ đều đóng, đường dẫn hơi ấm phả lên, hoa hồng trên ban công nở rực rỡ, Cẩn Chi mỉm cười nhìn anh: “Tối nay hình như anh không tập trung lắm?”.
Anh nói: “Tuyến Bắc chưa đình chiến, báo cáo chiến sự liên tiếp gửi đến, tình hình quân lúc tốt lúc xấu, cho nên anh muốn đính hôn xong sẽ lập tức về Thừa Châu”.
Cẩn Chi nói: “Anh có việc phải làm, đó cũng là điều đương nhiên”. Bình thường cô không đặc biệt thân mật với anh, hôm nay lại giống một phụ nữ bình thường, bàn bạc với anh các chi tiết lặt vặt lúc đính hôn. Tiệc rượu, quần áo, khách khứa, đồ lễ… đầy đủ mọi thứ.
Mộ Dung Phong đành nhẫn nại nghe, vì cô sống ở nước ngoài nhiều năm, thường nhất thời không nghĩ ra từ, buột miệng nói tiếng Anh, lúc đó càng lưu loát hơn. Tiếng Trung của cô mang theo chút âm điệu phương Nam, kèm theo chút êm tai của tiếng Anh, giọng nói đó thật mềm mại, dễ thương. Vì trên áo cô dùng chiếc gài áo bằng vàng trắng ghim một đóa lan Ý, anh chợt thẫn thờ, dường như có mùi hương hoa nhài bay đến, nhưng rõ ràng đang là mùa đông. Anh tỉnh táo lại, cười nói với cô: “Chỉ cần em vui, thế nào cũng được”.
Cẩn Chi vẫn cười: “Con người anh, không có tính hết thảy đều nghe theo người khác thế này, lễ đính hôn của hai người, sao anh lại nói chỉ cần em vui, chẳng lẽ anh không vui?”.
Mộ Dung Phong nói: “Anh đương nhiên vui, chẳng lẽ anh thuận theo em, em cũng không thích sao?”.
Không biết vì sao Cẩn Chi thấy hơi thất vọng, cô vô thức quay mặt, dưới ban công là con phố phồn hoa nhất, một bên con đường sát khách sạn có một hàng ô tô nhỏ màu đen đang đậu, xếp dài đến tận đầu phố, ngoài cận vệ của Mộ Dung Phong đem đến còn một đám cảnh sát được cục cảnh sát thành phố Ô Trì phái đến. Người đi đường và xe cộ bình thường đã bị chặn ở bên ngoài phố từ trước, cô thấy cảnh tượng oai nghiêm tột cùng đó, không kìm được mỉm cười: “Đương nhiên là em vui rồi”.
Lễ đính hôn được tổ chức đơn giản, không hề có đại tiệc khách khứa, chỉ mời một số bạn bè thân thích. Nhưng vì cuộc hôn nhân này rất ầm ĩ, cho nên báo lớn báo nhỏ toàn quốc đều đăng tin lên trang nhất, nói là Nam Bắc kết thông gia”.
Mộ Dung Phong đáp máy bay riêng về Thừa Châu, sân bay Thừa Châu mới xây dựng không lâu, tất cả đều mới nguyên. Anh vốn không quen ngồi máy bay, vừa xuống máy hay sắc mặt vô cùng xấu. Hà Tự An đến sân bay đón anh, trước tiên báo cáo tình hình chiến cục mới nhất ở tuyến Bắc, Mộ Dung Phong hỏi vài chuyện đại sự quân chính, cuối cùng mới hỏi: “Phu nhân đâu?”.
Hả Tự An sững lại một lúc, mới hiểu ra anh hỏi Tĩnh Uyển, liền nói: “Phu nhân do Tôn Kính Nghi bảo vệ và đưa tiễn, hôm qua đã lên tàu hỏa, chiều mai chắc sẽ đến Thừa Châu. Tôi đã sắp xếp chỗ ở tại khách sạn Song Tỉnh”.
Mộ Dung Phong nói: “Không cần sắp xếp chỗ ở gì hết, đợi cô ấy đến thì đón cô ấy về nhà”.
Nhà mà anh nói đương nhiên là chỉ đại soái phủ. Hà Tự An hơi kinh ngạc, nói: “Cậu Sáu, e rằng bên Trình gia sẽ biết được, vậy không được hay cho lắm…”.
Mộ Dung Phong nói: ‘Trình gia muốn tôi đăng thông báo tôi cũng đăng rồi, nhưng cô ấy rốt cuộc là người của tôi, tôi không thể vứt bỏ cô ấy mà không lo được”.
Hà Tự An nói: “Cậu Sáu, việc đã đến bước này hà tất phải làm hỏng chuyện?”.
Mộ Dung Phong vốn đã không vui, đi đường lại mệt mỏi, cứ nghĩ đến Tĩnh Uyển là trong lòng trỗi dậy một cảm giác phức tạp khó nói thành lời, sắc mặt sầm xuống. Chu Cử Luân đi máy bay về cùng anh, thấy vậy không ổn, liền gọi: “Cậu Sáu!”.
Mộ Dung Phong xưa nay luôn nể mặt ông – người vừa là thầy vừa là bạn nên nhẫn nhịn nói: “Đây là việc nhà của tôi, các vị không cần lo lắng”.
Chu Cử Luân nói: “Việc nhà của Cậu Sáu, chúng tôi quyết không can thiệp. Nhưng kết thông gia với Trình gia, Cậu Sáu đương nhiên có thể hiểu được cái nào quan trọng hơn. Nói cho cùng, Trình gia yêu cầu đăng thông báo, dùng đòn phủ đầu ra oai với Cậu Sáu, chúng ta cũng nên cho họ biết thế nào là lợi hại”- Ông dừng lại một lúc, nói: “Còn sắp xếp cho Doãn tiểu thư thế nào, mong Cậu Sáu suy nghĩ kỹ lưỡng”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc