Không Kết Hôn Cũng Được - Chương 10

Tác giả: Lộ Khả Khả

Trong phòng bệnh, Diệp Cương đang nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh vì ảnh hưởng của thuốc gây mê, Thư Dĩ Nhu ngồi bên cạnh hắn, tay phải bị hắn nắm chặt lấy không rời. Diệp Quốc Điền, Diệp Thu Hoa và Quách Hương Vân đều đang đứng ở phía cửa sổ, bầu không khí lặng lẽ bao trùm cả căn phòng.
“Con định làm loạn gì thế? Đã từng này tuổi đầu rồi mà còn đánh người, may là Diệp Cương chỉ bị chấn thương đầu nhẹ thôi đấy, nếu chẳng may xảy ra án mạng, con có đền mạng cho nó được không?” tuy Diệp Quốc Điền đã cố hết sức nén giận, nhưng giọng của ông vẫn rung lên.
“Chẳng qua hai người họ nói xấu con, nên con mới ra tay thôi.” Diệp Thu Hoa hếch cằm lên, vẻ mặt không chịu thua.
Diệp Quốc Điền nhìn về phía Thư Dĩ Nhu, như muốn chứng thực lại lời nói của con gái.
“Tại cô toàn nói xấu người khác chứ, Diệp Cương là con trai của anh cô, vậy mà cô lại bảo anh ấy lai lịch không rõ ràng, thật là không biết xấu hổ mà.” Thư Dĩ Nhu khẽ nói.
“Nhưng nó không phải là ruột thịt của người nhà họ Diệp chúng ta.” Diệp Thu Hoa kêu lên phản đối.
“Thôi đi.” Thư Dĩ Nhu và Diệp Quốc Điền đồng thời quát lên. Dĩ Nhu mỉm cười với ông nội rồi cúi xuống Diệp Cương, thì thầm với hắn: “Ông nội rất quan tâm đến anh đấy.”
Mấy người trong phòng vẫn còn đang tranh luận với nhau nên không để ý cô nói gì.
“Diệp Cương mang họ Diệp, là người của dòng họ Diệp chúng ta” Diệp Quốc Điền nói.
“Con mới là máu mủ ruột rà của ba! Con đã cố hết sức mình, vậy mà ba vẫn mang quyền hành giao cho người không phải là ruột thịt của ba.”
“Trong lòng ba, Diệp Cương chính là cháu nội của ba, có quan hệ huyết thống hay không, không quan trọng.” Diệp Quốc Điền nói.
Thư Dĩ Nhu chảy nước nước mắt khi nghe những lời này, cô rất muốn dựng Diệp Cương dậy để hắn cũng có thể nghe được ông nội đang nói gì.
“Ba thật bất công!” Diệp Thu Hoa đỏ bừng mặt nhìn cha mình.
“Đúng thế, ba vẫn bất công, Diệp Cương đã rất phi thường, hắn đã vượt qua mọi thử thách, mà người bình thường có lẽ đã bỏ cuộc rồi. Nó rất giống cha nó và giống ba nữa, nên cho dù sau này ba có ra đi, ba cũng yên tâm giao tất cả mọi việc lại cho nó quản lý.”
“Rồi ba sẽ hối hận vì đã đem cả tập đoàn nay giao vào tay người ngoài.” Diệp Thu Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Con ra ngoài đi! Nói chuyện với con chỉ làm cho bệnh tim của ba sớm tái phát.” Diệp Quốc Điền không khách khí đuổi con gái mình đi.
Diệp Thu Hoa giận dỗi, kéo tay Quách Hương Vân đi ra ngoài. Quách Hương Vân cúi đầu, không hề phản đối, đi ra ngoài cùng mẹ.
“Hương Vân.” Diệp Quốc Điền gọi cháu gái.
“Vâng, ông ngoại.” Quách Hương Vân đứng ngay tại chỗ, sợ hãi thưa.
“Cháu là một đứa nhỏ tốt.” Diệp Quốc Điền khen.
“Cám ơn ông ngoại.” Quách Hương Vân nghẹn ngào nói.
“Nếu nó là người tốt, sao ba không trao cho nó quyền thừa kế…….” Diệp Thu Hoa vừa thấy hé ra một cơ hội nho nhỏ, liền vội vã tóm ngay lấy.
“Đi về nghỉ ngơi cùng với mẹ cháu đi.” Diệp Quốc Điền quay đầu đi, không nhìn lại con gái mình nữa.
Quách Hương Vân gật đầu, vội vã lôi kéo mẹ mình ra khỏi phòng bệnh, rồi đóng cửa lại.
“Ta không hề biết Thu Hoa lại nói những lời như vậy ở sau lưng nó.” Diệp Quốc Điền đi đến giường bệnh, nói với Thư Dĩ Nhu.
“Vì bình thường ông dành quá nhiều thời gian cho sự nghiệp, không để ý đến mối quan hệ trong gia đình. Ông không biết cách yêu thương con gái mình, nên bà ấy cũng không biết cách yêu thương con của mình. Cũng may là vừa rồi ông đã cổ vũ tinh thần cho Hương Vân.” cô nói.
“Cô thật là thẳng thắn.” Diệp Quốc Điền nhìn cô gái với vẻ bề ngoài như thể là đứng ngoài mọi sự của thế gian này lại có thể hiểu được lòng người khác như vậy.
“Chuyện này có gì đâu ạ?” cô khó hiểu hỏi lại.
“Ôi chỉ đến khi sắp gần đất xa trời ta mới hiểu được điều này, đây cũng là một loại bi ai.” ông thở dài một tiếng.
“Chỉ mới sắp thôi mà ông, lần sau cháu sẽ dạy cho ông một chiêu kim kê độc lập. Theo Đông y thì trên bàn chân có sáu huyệt rất quan trọng, nếu có thể luyện tập theo cách này thì có thể bồi bổ khí huyết, rất tốt cho đôi chân. Còn theo Tây y thì cho rằng cách luyện tập này có thể giúp cho cân bằng cảm giác, cả hai trường phái đều cho rằng đây là một phương pháp tập luyện tốt.” cô cười hì hì nói.
Hiệp Quốc Điền gật gật đầu, nhìn cháu trai, một lát sau ông mới nói khẽ: “Cháu hãy chăm sóc tốt cho Diệp Cương.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Diệp Quốc Điền rời đi, Thư Dĩ Nhu ngồi xuống chiếc nghế cạnh giường bệnh, nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Cương, nước mắt lại tuôn ra như mưa.
Khi Diệp Cương mở mắt tỉnh lại, nhìn thấy cô đang khóc thảm thiết.
“Sao em lại khóc? Anh… anh làm sao thế này?” Diệp Cương nắm lấy tay cô hỏi.
“Anh không sao rồi….” cô vẫn tiếp tục khóc.
“Anh không sao thì tại sao em lại khóc?” Diệp Cương nhìn cô, mặt hắn lại tái nhợt đi.
“Em nói thật mà, bác sỹ nói chỉ cần mấy ngày tiếp theo nếu anh không buồn nôn, hay choáng váng thì tức là não bộ sẽ không có bị ảnh hưởng gì” cô nghẹn ngào nói.
“Thế em còn khóc gì nữa?” Diệp Cương chống tay, muốn ngồi dậy.
Thư Dĩ Nhu sợ tới mức nín khóc luôn, vội đặt tay lên иgự¢ hắn để ngăn hắn ngồi dậy.
“Em khóc vì em phát hiện ra rằng vẻ thờ ơ của em là giả vờ đấy, khi anh ngã xuống cầu thang, dọa em sợ hết hồn, nếu anh chẳng may có mệnh hệ gì thì em không biết sống thế nào nữa.”
Diệp Cương ngẩn người trong giây lát, hắn ngạc nhiên khi thấy cô nói một hơi dài như thế nên còn cấu trộm mình xem mình có nghe nhầm không.
“Anh lại đau à? Để em gọi bác sỹ.” Thư Dĩ Nhu thấy mặt hắn đang đần ra, vội hỏi.
“Anh không sao, em cũng không sao nữa chứ?” Diệp Cương lau nước mắt cho cô, ai ngờ càng lau nước mắt càng chảy thêm nhiều hơn.
“Em đã rất lo cho anh….” Cô cắn cắn môi, khẽ nói.
“Sao tự nhiên em lại sợ hãi thế? Ngày trước tai nạn ở Đông Kinh, em cũng không quá lo lắng như thế này cơ mà?”
“Hồi đấy em sợ rằng mình sẽ ૮ɦếƭ, nên lúc ngồi cùng anh trên xe cứu thương, tâm trạng hoàn toàn khác hẳn.”cô cụp mắt xuống, vẫn nghẹn ngào khóc.
“Anh không sao rồi.” hắn dùng môi mình lau nước mắt cho cô, điệu bộ khóc lóc thảm thiết của cô trông vừa buồn cười, vừa làm hắn đau lòng.
“Nhưng vấn đề bây giờ là: bây giờ anh không còn là chồng của em nữa mà em đã đau lòng đến như thế này, nếu chúng ta tái hôn, chẳng may anh gặp chuyện gì thì em phải biết làm gì đây?”
Diệp Cương há hốc miệng vì ngạc nhiên, cảm thấy không còn từ gì để nói được nữa.
“Em nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ vì anh không phải là chồng em nên mối quan tâm của em dành cho anh sẽ giảm đi à?”
Khuôn mặt Diệp Cương co lại một chút.
“Vấn đề ở đây không phải là danh nghĩa: chồng, mà là nếu em không thể điều chỉnh mình cho thích hợp với anh thì lòng em sẽ luôn căng thẳng, lo lắng, mà như vậy không tốt cho cuộc sống vợ chồng. Cũng giống như khi anh tập Yoga vậy: từng động tác phải bền bỉ, tập đi tập lại nhiều lần thì mới có hiệu quả, hôn nhân cũng thế mà thôi.” Cô nói.
“Thế bây giờ em muốn thế nào đây?” Diệp Cương ấn chốt, nâng đầu giường bệnh lên để máu có thể lưu thông lên não. Dĩ Nhu đi về phía ghế sô pha, ngồi xếp bằng hai chân trên ghế, lặng lẽ khép mắt lại.
Diệp Cương nhìn cô, hắn hy vọng cô sẽ nghĩ thông suốt nhanh chóng. Giờ đây hắn không được tái hôn với cô, không biết cô còn nghĩ ra điều gì dọa hắn nữa đây?
Dĩ Nhu sẽ không nói ngay đâu, tính cô vốn dĩ luôn bình thản, hoàn hoãn, người ngoài không ảnh hưởng được đến quyết định của cô, hay là theo cô ấy về sống ở Nhật Bản, cùng cô trông coi quán sách cổ ấy đến già đi.
Diệp Cương rất căng thẳng, hắn muốn giả vờ ngất xỉu để tranh thủ chút tình cảm của cô.
“Có một vị tiền bối đã từng nói với em rằng: hãy biến cái vô thường thành cái bình thường.” Thư Dĩ Nhu mở mắt ra, chậm rãi nói.
“Thế rồi sao?” Diệp Cương hỏi nhanh, mí mắt hắn còn giật giật mấy cái.
Dĩ Nhu đứng dậy, đến bên giường bệnh, ngồi xuống cạnh hắn, ôm khuôn mặt Diệp Cương trong tay, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ nói:
“Em muốn được ở bên anh, quý trọng từng chút thời gian ở bên nhau.”
“Em làm anh sợ muốn ૮ɦếƭ!” Diệp Cương ôm chặt cô vào иgự¢ mình.
“Rồi sau đó em sẽ tập quen đi nhưng điều phát sinh ngoài ý muốn khi ở bên cạnh anh, để chuẩn bị tốt cho việc sau này anh sẽ mất đi.” cô nghiêm túc nói tiếp.
Khi Dĩ Nhu vừa nói xong, làm cho Diệp Cương xanh cả mặt, hai gò má giật giật, nếu hắn không hiểu tính cô thì chắc chắn hắn sẽ cho rằng cô đang trù ẻo hắn.
“Anh cũng phải tập chuẩn bị tâm lý đối mặt với những mất mát trong cuộc sống đi.” Cô nói vẻ “dạy đời”.
“Được rồi, bây giờ anh sẽ sống cuộc sống hai mặt: một là lúc nào cũng thản nhiên, bất cần cho vị tiền bối kia thấy; còn một mặt sẽ là chính mình.” Diệp Cương nắm chặt lấy tay cô, Ⱡồ₦g tay mình vào những ngón tay của Dĩ Nhu.
“Em không đùa đâu.” Cô bĩu môi, trả lời.
“Anh cũng không đùa mà, anh thật sự muốn cùng em học cách thả lỏng bản thân, bình tâm, được không?” hắn nhíu mày hỏi.
“Đúng rồi, chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng vì một tương lai tốt đẹp ở phía trước.” cô giơ cao tay lên, hai đôi tay vẫn nắm chặt vào nhau.
“Có em, những ngày của anh sẽ đều là ngày tốt cả.” hắn nói.
“À, anh có biết trong lúc anh chưa tỉnh, ông nội đã nói gì không?” Thư Dĩ Nhu nắm tay hắn, vui mừng đến mức nói rất nhanh.
Diệp Cương lắc đầu.
Thư Dĩ Nhu bắt đầu kể lại những lời của ông nội đã nói, còn Diệp Cương thì nắm tay cô càng lúc càng chặt.
Cuối cùng, không kiềm chế được cảm xúc của mình, Diệp Cương ôm chặt lấy cô, vùi khuôn mặt mình vào mái tóc dài của Dĩ Nhu. Nếu không có cô, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ được nghe những lời thật lòng của ông nội nói về mình, mà đó là điều hắn ao ước từ nhỏ đến giờ, tất cả là nhờ có Dĩ Nhu!
“Lấy anh nhé.” hắn kích động lay lay vai cô, giờ này hắn ao ước có thể đi đăng ký kết hôn ngay được.
“Không cần đâu.” cô lắc đầu.
Diệp Cương nhíu đôi mày rậm, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại không cần? bây giờ gia tộc cũng đã thừa nhận em rồi mà.”
“Đấy mới chỉ là bề nổi thôi, đợi cho đến khi gia đình hòa thuận, vui vẻ hơn nữa, mình bàn chuyện tái hôn cũng được mà. Với lại em thấy không kết hôn lại đối với chúng ta có khi lại tốt hơn đấy, làm anh không ghen bậy ghen bạ nữa.” cô nói bằng một vẻ cao thâm.
“Anh hứa nếu chúng ta tái hôn, mọi chuyện đều tốt đẹp cả. Với lại anh đã bỏ thói xấu ghen linh tinh từ lâu rồi.” hắn lớn tiếng nói.
“Anh không cần phải kích động như vậy, bây giờ anh nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô lờ đi lời hứa của hắn, dỗ hắn nằm lại trên giường bệnh, còn mình nằm cùng xuống bên cạnh, gối đầu lên иgự¢ hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vì cô đã khóc rất nhiều và rất lâu rồi, nên rất mệt…….
Diệp Cương cúi nhìn cô đang ngon giấc, miệng còn nở nụ cười, trông như thiên sứ, hắn còn bắt bẻ gì được đây? Hắn đành kéo chăn lên đắp cho cả hai người, đôi tay lại đan vào tay cô không muốn rời, trông bọn họ có vẻ…….
Bọn họ có vẻ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa nữa.
Diệp Cương tin rằng hắn sẽ là người nắm quyền thừa kế thôi vì hắn đủ điều kiện mà.
Tối hôm nay, Diệp Quốc Điền tổ chức cuộc họp toàn gia tộc, ông chính thức tuyên bố đem tất cả quyền điều hành, lãnh đạo cho Diệp Cương kế thừa, nếu có ai nghi ngờ, phản đối thì người đó sẽ là kẻ thù của ông.
Diệp Thu Hoa tức giận đến xanh mặt, run rẩy cả người, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Quách Hương Vân cứ mỗi lần nắm lấy tay mẹ, đều bị bà hẩy tay ra. Nhưng cô cũng không tỏ thái độ gì hết, chỉ đứng im bên cạnh mẹ mình.
Sau khi Diệp Quốc Điền tuyên bố xong, Diệp Cương thân thiết ôm lấy ông nội.
Đấy là lần đầu tiên hai ông cháu ôm nhau, hai người đều xúc động đến đỏ hoe cả mắt. Mà người luôn từ chối tái kết hônThư Dĩ Nhu kia, lại một mình chạy vào rừng cây cạnh nhà, điềm nhiên trải đệm mà tập Yoga (dân chuyên tập Yoga thường trạng bị cho mình tấm đệm chuyên dụng để ở đâu cũng có thể thành chỗ tập Yoga được), quả thật là một người biết hưởng thụ! Có điều thời gian sung sướng của cô kéo dài cũng không lâu lắm.
Chân trái đang co chứ ngũ, chân phải hướng thẳng lên trời, tay phải nắm lấy đầu gối trái, tay trái để sau gáy, tư thế của Dĩ Nhu đang tập thật giống con hải cẩu đang nằm dài tắm nắng.
“Thư tiểu thư thật là rảnh rỗi a.” Thường Thanh Trung-là một người họ hàng xa của Diệp gia, đi đến bên cạnh Dĩ Nhu, chờ cô tập xong động tác tiếp theo.
Dĩ Nhu lặp lại động tác cũ, rồi nằm ngửa ra nhìn trời cao, hít sâu vào một hơi.
“Anh mới là người rảnh rỗi, anh không ở trong đó, còn ra ngoài này làm gì?”
“Tôi không nhìn thấy cô ở trong ấy.” Thường Thanh Trung không phát hiện ra trong giọng nói mềm mại ấy có ý châm chọc mình hay không, nên gã vẫn giữ vẻ tươi cười.
“Anh tìm tôi có việc gì thế?” cô hỏi.
“Muốn tìm cô tâm sự chút, nhân tiện cũng là cách thả lỏng bản thân mình.” Thường Thanh Trung cúi nhìn cô, vì Dĩ Nhu vừa vận động xong nên khuôn mặt cô ửng hồng. Đôi mắt trong trẻo của Thư Dĩ Nhu nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên vẻ khôn khéo của gã.
“Anh là người chẳng bao giờ có thể thả lỏng bản thân mình, vì anh có quá nhiều suy tính, đắn đo.” Cô lắc lắc đầu nói.
“Không ngờ Thư tiểu thư còn biết xem tướng nữa.” Thường Thanh Trung khoanh tay trước иgự¢, nhìn cô vẻ hứng thú.
“Có gì khó đâu, tâm tư của anh đều viết rõ ràng trên mặt anh đấy thôi. Chỉ có điều tôi không biết anh đến tìm tôi có việc gì, không lẽ anh lại có ý gì với tôi à?” cô hỏi.
Thường Thanh Trung sửng sốt, gã không ngờ Dĩ Nhu lại nói thẳng ra như thế, vội lấy tay đẩy đẩy gọng kính để che giấu vẻ kinh ngạc của mình.
“Tôi rất thích cô, hy vọng có thể cùng nhau tìm hiểu.” đã từng kết hôn một lần, giờ đây lại thấy bản thân mình phải lòng người con gái mềm mại như nước này.
“Nhưng tôi không thấy thích anh.” Thư Dĩ Nhu với lấy chiếc áo choàng dài màu lục ở bên cạnh, mặc vào, đóng cúc, cài đai cẩn thận, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, rồi nhẹ thở dài một tiếng.
Không có ai ở quanh đây cả, thật tốt quá.
“Cô muốn tái hợp cùng với Diệp tiên sinh à?” gã hỏi.
“Dù chúng tôi không tái hôn, thì anh cũng không có cơ hội.” Thư Dĩ Nhu nhìn Thường Thanh Trung, rồi đột nhiên sững lại, yên lặng nhìn ra phía sau gã. Nhìn cô với mái tóc dài nhè nhẹ tung bay, ánh mắt nhìn xa xăm, mơ hồ, nhìn mà như không nhìn làm cho Thường Thanh Trung giật mình, có cảm giác sau lưng lạnh toát, vội quay đầu lại hét lên:
“Ai ở đây thế?”
Và Thường Thanh Trung nhìn thấy khuôn mặt tăm tối của Diệp Cương.
Thư Dĩ Nhu bị tiếng hét của Thường Thanh Trung dọa cho giật mình.
“Diệp tiên sinh.” Thường Thanh Trung thở phào, tý nữa thì nghĩ mình đang gặp phải quỷ.
Thư Dĩ Nhu mỉm cười, giơ tay về phía Diệp Cương.
“Nếu sớm biết Thường tiên sinh có thú vui thích tản bộ như vậy, tôi đã đi dạo cùng anh rồi.” Diệp Cương hơi cúi người, ôm lấy eo lưng Dĩ Nhu, kéo cô sát vào người mình.
Dĩ Nhu vùi mặt mình vào иgự¢ hắn, cả người hoàn toàn dựa dẫm vào hắn.
“Khuôn viên của Diệp phủ thật làm cho người ta không kìm được mà phải đi thăm thú xung quanh.” Thường Thanh Trung nói.
“Thế mà tôi lại tưởng anh có tình ý với tôi cơ chứ.” Dĩ Nhu chậm rãi cất lời.
Thường Thanh Trung xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.
Diệp Cương nhìn gã vẻ tức giận, cái nhìn như muốn thiêu cháy Thường Thanh Trung.
Thư Dĩ Nhu khẽ nhếch môi, lười biếng ngáp một cái, dáng vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình hết.
Thường Thanh Trung nhìn cô rồi nói: “Yểu điệu thục nữ, người nào tốt số sẽ có.”
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Diệp Cương nói luôn.
Thư Dĩ Nhu nhìn hai người đàn ông trước mặt mình đang giương cung bạt kiếm, cô kéo tay Diệp Cương hỏi: “Lập trường của em rất vững vàng mà, sao anh phải tranh giành với anh ta?”
“Thế giả sử có người con gái nào đó thích anh thì em sẽ xử sự như thế nào?” Diệp Cương vừa hỏi vừa vuốt ngược mái tóc mình ra đằng sau.
“Em luôn tin tưởng anh mà, như vậy là đủ rồi.” cô vuốt vuốt má hắn bằng mu bàn tay mình, cười rõ tươi với hắn.
“Anh cũng tin em, nhưng anh không tin những gã đàn ông khác.” Diệp Cương nói.
“Thì ra là thế.”
Thư Dĩ Nhu gật đầu vẻ nghiêm túc, rồi quay đi đến tấm thảm tập Yoga của mình, chậm rãi cuộn lại.
“Vậy thì hai người cứ nói chuyện với nhau đi, em về phòng trước đây.”
Diệp Cương bật cười nho nhỏ, không kiêng dè gì hết, hôn lên môi cô một cái. Thư Dĩ Nhu vẫy tay bye bye hắn, ôm tấm thảm tập Yoga quay về nhà.
“Cô ấy rất đặc biệt.” Thường Thanh Trung thốt lên.
“Tiếc là anh không phải là người đặc biệt trong mắt cô ấy.” Diệp Cương nhớ lại lúc hắn còn nằm viện, Dĩ Nhu đã khóc hết nước mắt, nhịn không được, mỉm cười.
Thường Thanh Trung nhìn vẻ hạnh phúc ngời lên trong mắt Diệp Cương, gã nghen tỵ quá- hắn được cả đôi đường: sự nghiệp và hạnh phúc tình yêu.
“Hai người còn chưa tái hôn, tôi và anh đều có cơ hội.” Thường Thanh Trung lạnh lùng nói.
“Vậy anh cứ chứng tỏ mình đi.”
Nói rồi, Diệp Cương cười khẽ, quay lưng bỏ đi.
Thường Thanh Trung tưởng là có thể gây nhiễu loạn cho tâm trí Diệp Cương, nhưng nhìn thấy bước chân hắn vẫn trầm ổn, điềm nhiên vượt qua mình mà đi.
Giờ đây hắn đã hiểu rồi: nếu mình không có lòng tin vào chính bản thân mình thì dù cho giấc mộng bấy lâu nay của mình đã thành hiện thực thì tâm trí vẫn không yên tâm, đôi tay vô ý lại nắm chặt lại. Diệp Cương chợt nhớ, thả tay ra, theo thói quen định nhíu mày lại, nhưng rồi cũng thả lỏng được. Hắn bây giờ đã hiểu rõ: hạnh phúc không hề tuột khỏi tay hắn, cũng không bị ai ςướק mất, điều này nhờ có cuộc ly hôn kia hắn mới nhận ra, phải cảm ơn nó lắm.
Nhưng mà nếu Dĩ Nhu đồng ý tái hôn với hắn, hạnh phúc của hắn càng viên mãn hơn nữa.
Lần trước hắn ép buộc cô không thành, cùng cô dự tiệc đính hôn của em gái Dĩ Nhu làm hắn cũng thức thời lên một chút.
Diệp Cương vui vẻ rời khỏi khu rừng, hắn tâm tình sung sướng liền cảm thấy trăng đêm nay rất sáng, vô cùng vui vẻ mà huýt sáo.
Hắn huýt sáo theo một giai điệu rất đơn giản, cứ lặp đi lặp lại mãi câu “nhà của ta thật đáng yêu vô cùng.” mà thôi.
Khi Thư Dĩ Nhu ôm tấm thảm tập Yoga của mình lên đến ban công tầng một thì gặp Diệp Quốc Điền.
“Ông nội, chúc ngủ ngon, ông nên đi ngủ sớm ạ.” Cô chào.
“Đáng lẽ ra cháu phải vào chào hỏi mọi người chứ.” Diệp Quốc Điền không vui, nhìn cô trong trang phục rộng thùng thình, mái tóc dài đang rối tung lên.
“Cháu nghĩ thế không hay vì cháu và Diệp Cương đã ly hôn rồi nên không có danh phận gì để chào hỏi mọi người” cô trả lời.
“Sớm muộn gì hai đứa cũng tái hôn, nếu cháu không ra mặt, người ta lại đánh giá thấp vợ của Diệp Cương, cho rằng cháu không biết giúp nó trong sự nghiệp của nó.” Diệp Quốc Điền phản đối.
“Nếu Diệp Cương cần một người vợ có thể giúp anh ấy trong việc làm ăn thì anh ấy đã không chọn cháu, với lại Diệp gia đã rất giàu rồi nên anh ấy cũng không cần có một người vợ để mang đi xã giao.” Cô chậm rãi vừa nói vừa dựng tấm thảm tập sang một bên.
“Cháu không kết hôn với nó, lại cứ ở bên cạnh nó mà không cảm thấy bất an à? Các cô gái khác đều cho rằng Diệp Cương là một đối tượng rất tốt đấy.” Diệp Quốc Điền nhìn người phụ nữ luôn tự do tự tại này, thầm hỏi điều gì mới làm cô quan tâm đây.
“Nếu anh ấy thích người khác thì đã không cưới cháu rồi.”cô dịu dàng trả lời với nụ cười tươi tắn.
“Cháu còn trẻ mà chẳng có ý chí phấn đấu gì cả, cháu không biết rằng sống mà khôngcó đấu tranh thật là vô nghĩa à?” Diệp Quốc Điền lắc đầu không ủng hộ nói.
“Ông ơi, mỗi người một quan điểm sống. Cháu không có tham vọng, còn ông tràn đầy ý chí không phải là một bổ sung tốt cho nhau hay sao ạ?”
Diệp Quốc Điền nhìn cô, thấy không còn gì để nói, nhưng ông là người từng trải như thế, lẽ nào lại thua một cô bé con này được.
“Nói trắng ra là cháu sẽ không tái hôn, không đi vào chào hỏi xã giao mọi người?” Diệp Quốc Điền hừ lạnh một tiếng.
“A, cháu đã vòng vo tam quốc thế mà ông vẫn phát hiện ra mục đích của cháu. Ha ha….” Dĩ Nhu giống như một cô gái nhỏ le lưỡi, cười lên khanh khách.
Diệp Quốc Điền nghe giọng cười của cô, khuôn mặt nghiêm túc cũng mềm đi một chút.
“Cháu hãy khuyên bảo nó, cố gắng thích nghi với hiện tại đi, vì dù sao sớm hay muộn gì thì nó cũng phải đảm đương trách nhiệm con dâu của Diệp gia ta.” Diệp Quốc Điền thấy Diệp Cương đang đi về phía họ liền nói với hắn.
“Ông cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt chuyện này.”
Diệp Cương vừa nghe, biết là ông nội đã chấp nhận Dĩ Nhu, vì thế hắn ôm vai cô, từ ánh mắt đến đôi môi, đôi lông mày đều mang vẻ cười tươi mà nhếch lên.
Diệp Quốc Điền nhìn vẻ mặt hân hoan của cháu nội mình, ông phát hiện ra đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm qua Diệp Cương mới mỉm cười chân thành đến thế.
“Tốt lắm, ông xuống nhà đã.”
“Mình về phòng trước đi.” Diệp Cương rủ.
“Ô, anh cũng định chuồn êm à, ông ơi, anh ấy muốn bỏ của chạy lấy người này.” Thư Dĩ Nhu vạch trần chân tướng của ai đó ngay, vì sợ có ai đó sẽ quấy rầy mình trong phòng.
“Cháu xuống nhà ngay đây.” Diệp Cương nhéo nhéo lên hai má cô, hắn chỉ muốn sớm ở cùng một chỗ với cô thôi mà.
“Cháu cứ về phòng đi, nửa tiếng sau xuống tiễn khách cũng được mà, không cần phải bày vẽ nhiều.” Diệp Quốc Điền vỗ vỗ lên vai hắn.
“Cám ơn ông ạ.” Diệp Cương nhìn ông, sung sướng nói.
Diệp Quốc Điền quay người đi xuống nhà.
Diệp Cương một tay nhấc tấm thảm tập Yoga lên, một tay kéo Dĩ Nhu về phòng.
Về đến phòng riêng, Thư Dĩ Nhu liền kéo tay hắn, vui vẻ nói: “Em thấy anh và ông nội ngày càng hòa hợp.”
“Vì em đã chỉ ra cho chúng ta biết thế nào là chân tình.”
Về những chuyện đã xảy ra trong tối hôm nay, hắn vô cùng xúc động, nhưng không biết thể hiện như thế nào, đành ôm cô vào lòng.
“Anh vui là em vui rồi.” cô ôm lấy eo lưng hắn, ngửa đầu ra sau để nhìn nét mặt xúc động của hắn. Diệp Cương ôm siết lấy cô, chỉ như vậy thôi hắn đã thấy mình rung động. Lúc đầu hắn cứ nghĩ rằng sự nghiệp thành công rạng rỡ là mục tiêu quan trọng nhất trong đời, bây giờ mới biết khi tinh thần hạnh phúc, thỏa mãn cũng là sự theo đuổi của đời này.
“Em đồng ý tái hôn với anh chứ?” hắn đặt tay lên vai cô, nhịn không được lại hỏi lại chuyện này.
“Dưới nhà đang có tiệc lớn như thế, bây giờ anh hỏi em chuyện này, em tất nhiên là không nghĩ đến đâu.” Cô cười nói.
“Nếu anh nói em không cần phải tham dự thì sao?”
“Nhưng nếu em là vợ anh, thì đấy là việc nên làm. Tham dự yến tiệc cũng là giữ sĩ diện cho anh, đúng không?” Dĩ Nhu thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn hắn.
“Tất nhiên là anh rất muốn một năm, mỗi quý một lần em sẽ tham dự tiệc hội, cứ coi như là dịp ngắm nhìn những người khác, hoặc là có cơ hội thưởng thức đồ ăn ngon cũng được.” Diệp Cương dừng lại, tạo thêm trọng lượng cho lời nói của mình.
“Suy nghĩ của anh cũng đúng, nhưng em chắc rằng vẫn còn nguyên nhân khác.” cô vỗ vỗ cánh tay hắn, kéo hắn về giường, rồi dựa vào hắn một cách lười biếng.
Diệp Cương cúi nhìn khuôn mặt thỏa mãn của cô, ôm Dĩ Nhu vào lòng, khẽ nói: “Thật ra, anh không thể giống em được: lúc nào cũng như chẳng có chuyện gì là quan trọng cả. Vậy thì em hãy cho anh biết bao lâu nữa em mới đồng ý tái hôn với anh?”
“Em không biết, nhưng chắc là chỉ mấy tháng nữa thôi, vì hiện tại em thấy rất tự do thoải mái, tạm thời em không muốn thay đổi.” cô vặn vặn người một cách lười biếng.
Diệp Cương thở dài, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không thỏa hiệp, dù sao người này đã dần dần nghe theo hắn mọi chuyện mà không hề hay biết.
“Được rồi, khi nào em quyết định thì nói cho anh biết.” hắn nói.
“Anh đã thay đổi rồi! em cứ tưởng anh phải đòi được có được một hạn định rõ ràng chứ.” Thư Dĩ Nhu không tin vào tai mình, mở to mắt nhìn hắn, thậm chí cô còn nâng khuôn mặt hắn lên nhìn kỹ càng xem sao.
“Không phải là vì lúc trước anh ép buộc em nhiều khuôn khổ quá nên em mới rời đi còn gì?” hắn nhíu mày hỏi.
“Đúng thế, pháp sư Tĩnh Tư Ngữ Lý đã từng nói: “muốn được lòng người, không nên quá quan tâm, gây phiền nhiễu”, anh nên mỗi ngày đọc nó một lần thì tốt.” cô vuốt vuốt tóc hắn, ra vẻ dạy bảo nói.
“Xin tuân lệnh.”
“Ngoan quá.” Cô đặt tay mình vào tay hắn, nắm chặt lấy. Diệp Cương cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu, dài cho đến khi thân nhiệt hai người đều nóng lên, tự tay tháo bỏ quần áo của nhau, như muốn chạm vào nhau thật nhiều hơn nữa……..
“Ôi, chờ đã, em muốn nói cái này.” Dĩ Nhu chặn lấy đôi tay đang đặt trên иgự¢ mình, đỏ mặt nói.
“Em nói nhanh lên, mình chỉ có nửa tiếng thôi đấy.” Diệp Cương tháo caravat ra, ánh mắt hắn đong đầy ham muốn.
“Vì anh có tiến bộ lớn nên em muốn tặng anh một lễ vật. Tuy hiện tại em chưa muốn thay đổi tình trạng chưa kết hôn của mình, nhưng anh cứ tiến bộ theo đà này thì em sẽ đồng ý tái hôn với anh.” cô nói.
Diệp Cương mỉm cười, hắn đáp lại bằng hành động, dụ dỗ cô bước tiếp đến bước cuối cùng, làm cho Dĩ Nhu níu lấy tay hắn, rên lên một tiếng.
“Phải viết giao hẹn ra giấy nhé?” môi hắn lần ra sau gáy Dĩ Nhu, dừng lại ở nơi động mạch mà chỉ mỗi khi cô hưng phấn mới đập mạnh.
“Không vấn đề gì, em còn đóng dấu trước cho anh này.” Thư Dĩ Nhu ôm cổ hắn, hôn lên đó như thay cho một lời hứa.
Diệp Cương ôm nghì lấy cô, vô cùng cảm động về nụ hôn ước hẹn này.
Thế rồi tiệc đính hôn của Hạ Tiểu Vũ cuối cùng cũng đến, được tổ chức tại nhà của Hạ Quân. Khi Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu vừa đến nơi, còn chưa kịp nói câu gì với cha mình thì đã bị bạn bè của Hạ Tiểu Vũ tóm lấy, gây náo nhiệt. “Hạ Tiểu Vũ, cậu thật là lớn mật, lễ đính hôn của mình mà còn ăn mặc như thế này à, chẳng lẽ lại muốn đi bụi hay sao?” bạn của Hạ Tiểu Vũ là Tiểu Nhã hỏi.
“Hơn nữa lại còn đội tóc giả nữa chứ, mà khí chất cũng thay đổi, đầy nữ tính, thật làm mình nổi hết da gà đây.” Một người bạn khác là Tiểu Linh tặc lưỡi thắc mắc.
“Mình không phải……” Thư Dĩ Nhu muốn giải thích, nhưng cô nói nhỏ quá nên bị đám ồn ào át hết đi.
“Ôi, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi này, rất có khí chất, bạn hãy mau dạy mình đi, như vậy mình sẽ thành công trong chuyện kết bạn.” Tiểu Linh hét to.
“Tiểu Nhã, Tiểu Linh! Mình đã nghe thấy tiếng mọi người rồi, còn không mau lên đây mà nhìn xem bổn cô nương này thay đổi như thế nào!” Hạ Tiểu Vũ với mái tóc đang cuốn lên, lao vào phòng.
Tiểu Linh với Tiểu Nhã trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại quay đầu nhìn người đang bị kèm ở hai bên kia, người đang mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Hạ Tiểu Vũ”
“Dĩ Nhu, chị đã đến rồi sao không gọi em?” Hạ Tiểu Vũ kêu lên, nhanh như hoả tiễn chạy đến bên Thư Dĩ Nhu.
“Chị cũng vừa đến thôi, chúc mừng em nhé.” Ánh mắt Thư Dĩ Nhu đầy nét cười, cầm tay em gái nói.
“Đây chính là chị gái song sinh của mình Thư Dĩ Nhu” Hạ Tiểu Vũ giới thiệu vẻ kiêu ngạo, mái tóc trên đầu vì đang uốn dở mà xòe ra như đuôi công.
“Ối mẹ ơi, bề ngoài thật giống nhau quá.” Tiểu Linh kêu lên.
“Nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực” Tiểu Nhã cũng chêm vội vào.
“Khí chất của mình kém thế à?” Hạ Tiểu Vũ nhéo tai bạn, vừa cười vừa hét lớn một tiếng.
“Không, không, không…… Là do thẩm mỹ của mình kém, không bằng đại kiến trúc sư Lôi Trấn Vũ có thể thưởng thức được vẻ đẹp của cậu”. Tiểu Nhã cười ha ha nói.
“Hạ Tiểu Vũ, nếu cậu không chụp ảnh nữa thì mình về đây.” Nhi*p ảnh gia cũng là một người bạn của Tiểu Vũ hét gọi từ phòng bên.
“Mau lên, mọi người vào cả đây rồi cùng nói chuyện.” Hạ Tiểu Vũ nắm tay chị gái, bước nhanh về phía trước.
“Được rồi.” Thư Dĩ Nhu cười gật đầu, chậm rãi đi theo.
Trong phút chốc, tất cả bạn bè của Hạ Tiểu Vũ đều choáng váng.
Bởi vì tốc độ di chuyển của Thư Dĩ Nhu làm cho mọi người đều nghi hoặc nhìn xuống đôi chân cô.
Một vài người còn bắt chước Thư Dĩ Nhu, nhún chân như thỏ đi chậm rãi như cô
Thư Dĩ Nhu nhìn theo, chỉ biết cười mà thôi.
“Bọn em buồn cười lắm à?” thấy chị gái vẫn đang cười, Hạ Tiểu Vũ sợ lũ bạn bè ồn ào của mình sẽ bị chê cười.
“Thật sự rất đáng yêu mà! Người Nhật Bản chỉ có những lúc uống rượu mới có thể vui vẻ như thế, các cô ấy tự nhiên như thế làm chị thất rất vui.” Thư Dĩ Nhu gật đầu.
“Chị, chị nói chuyện chậm quá, như là thôi miên chúng em vậy.” Hạ Tiểu Vũ chỉ vào các bạn bè đang cười ngớ ngẩn của mình.
“Ha…..” Thư Dĩ Nhu bật cười, kéo tay em gái, đi vào trong phòng.
Ngoài phòng khách Diệp Cương và Hạ Quân nhìn các cô gái đang vui đùa ầm ĩ, đều không nhịn nổi nụ cười.
“Sao nó đi chậm thế?” Hạ Quân hỏi Diệp Cương.
“Hồi trước cô ấy bị bệnh tim, rồi dần dần thành ra thói quen…”
“Bây giờ thì sao? Bây giờ có tốt hơn không?” Hạ Quân vội vã ngắt lời hắn.
“Bây giờ rất tốt rồi, bác cứ yên tâm ạ.” Diệp Cương nói.
“Về thân thể thì có thể yên tâm, nhưng chuyện khác thì lại không. Con gái tôi không làm đám cưới với cậu mà lại đến nhà cậu ở, thật không ra sao cả.” Hạ Quân liếc nhìn hắn một cái, rồi đến nghế sô pha ngồi xuống.
Diệp Cương đứng ở trước mặt nhạc phụ tương lai, cúi người thật sâu.
“Xin bác cứ yên tâm, Dĩ Nhu đã cho cháu cơ hội tái hôn, bọn cháu sẽ không chia lìa nữa.” Diệp Cương nói vẻ kiên định.
“Thế vấn đề của hai đứa là gì? Cậu còn có mặt mũi theo đuổi nó nữa à?” Hạ Quân hoài nghi nhìn hắn.
Diệp Cương hắng hắng giọng, hai tai bắt đầu đỏ lên.
“Cháu đã cố gắng sửa đổi nhiều nên cô ấy mới đồng ý tái hôn với cháu.”
“Thế bao giờ hai đứa tổ chức cưới lại?” Hạ Quân hỏi.
Tuy rằng khuôn mặt cứng cỏi, nam tính này của hắn đã được Dĩ Nhu cảm hóa thành ra khá mềm mại, nhưng tất cả vì con gái nên ông vẫn muốn có một đáp án chính xác.
“Chuyện này hãy để cô ấy quyết định.” Diệp Cương trả lời.
“Thế bây giờ hai đứa định sao đây?”
“Mọi việc cháu cứ để cho Dĩ Nhu quyết, nhưng có một số việc cháu sẽ làm cho cô ấy: cháu sẽ yêu cầu luật sư và nhân viên kế toán thảo một cam kết, dù chúng cháu không lấy nhau, nếu như cháu mất đi, thì cô ấy vẫn được đảm bảo vật chất đến hết đời còn lại.” Diệp Cương nói bằng giọng chắc chắn.
Trong lòng Hạ Quân thầm khen ngợi một tiếng “tốt”, ông rất ủng hộ quyết định này của Diệp Cương.
Ông đã sống đến từng này tuổi rồi, nên hiểu rằng tình yêu không thể thay cho cơm ăn, áo mặc hàng ngày, mà yêu một người, tức là phải lo cho người ấy có cuộc sống đầy đủ, đó cũng là cách thể hiện trách nhiệm với nhau.
Có điều ông vẫn muỗn thăm dò thêm nữa, nên hỏi: “Cậu tuổi còn trẻ, nói điều này không sợ là nói gở à?”
“Dĩ Nhu luôn quan niệm sinh-tử là chuyện bình thường, muốn trân trọng từng ngày từng giờ đang trôi qua. Cháu chỉ còn cách học theo cô ấy mà thôi, với lại cháu cũng luôn muốn dành cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.” Diệp Cương nói.
“Thế Dĩ Nhu có hòa hợp được với gia đình cậu không?”
“Cô ấy hiện tại đang cùng tập Thái Cực quyền với ông nội cháu, còn suốt ngày đấu lý với ông nội nữa.” Diệp Cương nhớ lại hai người một già, một trẻ suốt ngày tranh luận không ngớt, khóe môi hắn nhếch lên cho một nụ cười.
“Dĩ Nhu tranh luận cùng người khác?” Hạ Quân nhíu mày, cố hình dung ra tình huống này.
“Cô ấy tranh luận với ông nội cháu theo cách của mình, rất có lập trường, ăn miếng trả miếng, luôn làm cho ông nội cháu không nói lại được.” Diệp Cương cười đáp bằng ánh mắt tán thưởng.
“Ông nội cậu không giận chứ?” Hạ Quân lo lắng cho con gái sẽ bị ghét bỏ.
“Không ạ, ông cháu rất vui. Mọi người luôn tôn kính, coi ông luôn đúng, không ai dám nói thật, bây giờ có cô ấy, luôn nói thật lòng mình nên rất hợp ý ông.”
Hạ Quân nhìn Diệp Cương đang mỉm cười, nhận thấy rằng mình còn điều gỉ để lo lắng nữa đâu?
“Chào cựu (cũ) anh rể, cũng là anh rể tương lai, bọn em đang vội.” Hạ Tiểu Vũ mặc lễ phục màu trắng, kéo chị gái mình chạy đi. Diệp Cương vừa đi vào liền nhìn thấy Thư Dĩ Nhu đang cố gắng chạy đuổi theo Hạ Tiểu Vũ, hắn vội sải một bước chân dài, ngay lập tức đã đuổi kịp hai chị em, ôm lấy eo lưng vợ mình.
“Ôi, xin lỗi chị.” Hạ Tiểu Vũ le lưỡi khom người chào.
“Không sao đâu, chẳng qua anh ấy hay lo lắng thôi.” Thư Dĩ Nhu vỗ lên tay Diệp Cương, liếc mắt nhìn hắn.
“Anh chưa sửa ngay được.” Diệp Cương mỉm cười.
“Anh này” Thư Dĩ Nhu nhìn mái tóc hắn đang rối lên, liền giơ cao tay, Diệp Cương lập tức cúi người xuống để cô dễ chỉnh lại đầu tóc cho hắn.
“Ôi, anh chị là tâm ý tương thông à?” Hạ Tiểu Vũ lập tức kêu to, cảm thấy không tin vào mắt mình.
Thư Dĩ Nhu chỉ mỉm cười, tự nhiên ôm lấy tay Diệp Cương, theo thói quen lại dựa cả người vào hắn.
Diệp Cương nhìn cô, trong ánh mắt này đã nói lên tất cả.
Mọi người thấy sự gắn bó, thân mật của hai người, đều ngạc nhiên mắt chữ A, mồm chữ O- ai mà ngờ được một Diệp Cương tính nóng như lửa lại có thể hòa hợp với một Thư Dĩ Nhu mềm mại như nước thế kia- thật là làm cho người ta kinh ngạc quá độ.
“Ôi, lãng mạn quá…”Hạ Tiểu Vũ bắt chéo tay thành hình chữ thập, vẻ mặt khát vọng nói.
“Muốn thế sao còn đính hôn với anh, bây giờ còn nói gì?” Lôi Trấn Vũ cầm trên tay một bó hoa bách hợp vừa vào đến cửa, nghe thấy thế liền gõ nhẹ lên đầu vị hôn thê của mình.
“Em chưa nói xong, ý em là, hai người họ tuy rất lãng mạn, nhưng vẫn kém chúng ta.” Hạ Tiểu Vũ chạy đến bên Lôi Trấn Vũ bên người, bày ra khuôn mặt tươi cười nói.
Lôi Trấn Vũ nhún vai vẻ coi thường, nhéo nhéo lên mặt Hạ Tiểu Vũ.
“Anh cấu nốt bên này đi cho đều.” Hạ Tiểu Vũ bĩu môi nói với Trấn Vũ, chìa thêm má bên kia ra, làm cho mọi người lại bật cười lên.
“Anh kéo em lại làm gì thế?” Thư Dĩ Nhu dựa vào người Diệp Cương, cười hỏi.
“A, đúng rồi, em quên chưa nói điều này.” Hạ Tiểu Vũ đột nhiên quay sang Diệp Cương, vẻ mặt gian xảo, cười nói: “Anh khổ rồi, đời này của anh nhất định là bị chị gái ăn sạch sẽ.”
Diệp Cương nhướng mày, vẻ không hiểu.
“Bởi vì chân lý ngàn đời không đổi là: “Dĩ Nhu thắng cương.” Hạ Tiểu Vũ đắc ý lớn tiếng tuyên bố. (Chỗ này Tiểu Vũ chơi chữ, chắc mọi người đều biết hết rồi nhỉ J).
Diệp Cương bật cười thành tiếng, quả đúng theo tên của hai người bọn họ thì “Dĩ Nhu” khắc “Cương”.
Thư Dĩ Nhu nhìn vẻ vui cười của hắn, lại lắc lắc đầu vẻ nghiêm túc, vừa nhíu mày vừa nói: “Anh có thấy em “khắc” với anh không? “khắc” ở đây là chế ngự, nếu suốt ngày ở trong tình trạng này thì sẽ gặp phải sự phản kháng mà thôi.”
“Anh ước gì em “khắc” anh nhiều một chút, tốt nhất là cưỡng hôn (ép buộc DC phải lấy cô ấy) anh đi.” Diệp Cương giơ hai tay đồng ý, còn cố ý nói vẻ buồn bã.
Thư Dĩ Nhu ngước nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười, kiễng chân hôn lên môi hắn:
“Em yêu anh.” Cô nói.
Mọi người thấy Dĩ Nhu biểu lộ tình yêu một cách thẳng thắn và tự nhiên như thế đều vô cùng ngạc nhiên và cảm động.
Còn Diệp Cương thì ôm chặt lấy cô, xúc động không nói lên lời, chỉ biết ôm chặt Dĩ Nhu bằng tất cả tình yêu của mình
“Sao còn đứng nhìn chúng tôi? Hôm nay hai người kia mới là nhân vật chính chứ.” Trong vòng tay của hắn, Thư Dĩ Nhu giơ tay lên chỉ về phía đôi Tiểu Vũ-Trấn Vũ.
“Trời ơi. Giờ đẹp đến rồi! Mọi người ai vào chỗ ấy, nhanh!” tiếng chuông đồng hồ làm Hạ Quân vội kêu lên, lập tức ra lệnh cho mọi người.
Mọi người trong nháy mắt giải tán ngay. Còn Diệp Cương cứ nắm tay Thư Dĩ Nhu, yên lặng ngồi một chỗ, cùng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này của mình. Dù sao, hạnh phúc đã ở trước mặt đây rồi, có kết hôn với nhau hay không cũng không còn là điều quan trọng nữa, đúng không?
TOÀN THƯ HOÀN!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc