Nhưng hiện thực đã giáng cho cô một cái tát thật đau đớn.
Anh chưa từng yêu cô, tất cả chỉ là sự trả thù đã được sắp xếp từ trước.
Mộ Thiếu Quân buông môi Lục Thanh Hoa ra, khóe mắt anh liếc tới khuôn mặt đẫm nước mắt đang ngây ra đó nhìn mình, tay siết chặt lại, không hề chần chừ mà dắt tay Lục Thanh Hoa rời đi.
Trước khi đi cũng bồi thêm một câu:”Nếu đã rõ rồi thì nên hiểu chuyện một chút, cút xa khỏi thế giới của tôi đi. Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm lần nào nữa.”
Nhìn hình bóng anh nghênh ngang bước đi, lên chiếc xe xa hoa đắt tiền với Lục Thanh Hoa, họ lái xe đi trước mặt cô, xa dần trên đường quốc lộ rồi biến mất không còn dấu vết.
Cô không thể kìm nén điều gì được nữa, nức nở ngay trên đường. Cô như không còn sức lực mà ngã ngồi trên đất, co người ôm gối khóc to thành tiếng.
Tiếng khóc thê lương, tan nát cõi lòng khiến người đi đường chú ý và đau lòng đồng cảm.
“Tuyết Dung…” Có người gọi tên cô, cô từ trong đau đớn ngẩng mặt lên nhìn người đó. Người đó cũng đã bước gần tới chỗ cô, ôm cô vào lòng, xót xa cho cô.
Cô nhìn thấy người này, liền thuận theo cái ôm đó, khóc nức nở trong иgự¢ hắn, khóc cho nỗi thương tâm, đau đớn trong tim lúc này.
Hàn Tuấn cứ vậy ôm cô, mặc cô khóc cho thỏa nỗi lòng.
Bàn tay ôm lấy cô liền siết thật chặt…
Mộ Thiếu Quân, tên khốn nạn này!
Chung Hân đi lấy xe về liền chứng kiến cảnh tượng kia, vốn muốn tiến về phía cô, an ủi cô rồi đưa cô đi nhưng lại thấy một người đàn ông khác nhanh tay hơn mình bước đến chỗ cô, ôm lấy cô vào lòng.
Chung Hân cũng tức giận không kém, thật muốn xé nát cái mặt lạnh lùng của Mộ Thiếu Quân ra làm trăm mảnh.
Thật là khốn nạn khi đã đối xử với bạn cô như vậy.
Chung Hân cứ đứng đằng sau chờ đợi, Tuyết Dung không biết cô khóc bao lâu, khóc mệt rồi thì rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ Hàn Tuấn.
“Sao anh lại ở đây?” Khóc một lúc trong lòng dù vẫn không thể bình tĩnh được nhưng cô vẫn ép mình tỏ ra như không sao nữa, cũng vì khóc quá lâu nên giọng cô rất khàn.
“Anh bước từ trung tâm thương mại ra và thấy em như vậy.” Hàn Tuấn nhìn cô đau lòng nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh đã không chê cười bộ dáng chật vật này của tôi. Hân, chúng ta về nhé!” Cô đứng lên theo cái đỡ tay của Hàn Tuấn, cô nhìn anh ta có chút ngượng ngạo nói, câu sau là nhìn về phía Chung Hân nói.
“Chúng ta về thôi!” Chung Hân hiểu ý liền bước tới đỡ lấy tay cô, gật đầu khách sáo với người đàn ông trước mặt một cái rồi nói với cô.
“Vậy…được rồi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt!” Hàn Tuấn biết bây giờ cô cần không gian một mình, hắn hiểu nên không đi theo cô. Chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, mong cô đừng nghĩ điều gì dại dột nha.
Hàn Tuấn nhìn bóng dáng hai người con gái khuất dần trên đường, nghĩ lại bộ dáng đau khổ muốn ૮ɦếƭ khi nãy của cô, trong lòng vẫn thấy đau nhói.
*****
“Thực sự muốn quay lại căn nhà này à?” Chung Hân theo lời của cô lái xe đưa cô về biệt thự của Mộ Thiếu Quân. Chung Hân nghĩ, cô đã bị tên kia làm tổn thương như vậy mà vẫn muốn ở lại đây hay sao, nên mới nói như vậy.
Cô không trả lời câu hỏi đó mà nói:”Mình vào đây. Cậu đi đường cẩn thận nhé! Nếu có cơ hội khác chúng mình sẽ đi ăn đồ Thái cậu thích nhé!”
Chung Hân thở dài!
Tuyết Dung hiện tại đang cần không gian một mình không muốn bên cạnh bất cứ ai, cô nói mà Tuyết Dung không muốn nên cô đành phải ra về.
Chung Hân không lo lắng Tuyết Dung sẽ nghĩ điều dại dột gì như Hàn Tuấn nghĩ, chỉ lo lắng cô thương tâm quá độ mà thu mình lại thôi.
Nhưng hai người này không rõ suy nghĩ của cô nên sẽ không biết, cô nhất định sẽ không nghĩ bậy vì hiện tại trong bụng cô đang có cục cưng nhỏ bé.
Tuyết Dung về tới nhà là đi thẳng lên phòng, dì giúp việc đã đi chợ nên không biết cô đã trở về.
Cô ngồi tại một góc trong phòng, nghĩ về những lời nói Mộ Thiếu Quân đã nói trước đó.
Lòng cô đau lắm!
Bởi vì được anh tỏ lời yêu ngay đêm đó, cô cứ nghĩ, mình nhất định sẽ có được hạnh phúc mà bỏ qua lời nói của Lục Thanh Hoa, bỏ qua sự chần chừ muốn rời đi khỏi nơi này trước đó của mình.
Nhưng mà hiện tại thì sao, tình đứt duyên tan, mọi thứ đều không như cô nghĩ.
Anh ấy không yêu!
Cô và anh ấy cũng đã ly hôn rồi. Anh ấy cũng chán ghét mà đuổi cô cút khỏi thế giới của anh ấy. Căn nhà này, cô từng cho rằng sẽ là “nhà” của hai người rồi, nhưng chắc không được nữa.
Anh và cô kết thúc rồi. Tất cả từ hôm nay đã kết thúc rồi.
Đã trở thành người dưng từ lâu, còn lầm lỡ mà ngu ngốc ở đây, hiện tại nên rời đi thôi.
Cô lau nước mắt giàn giụa trên mặt, đứng dậy, sắp xếp đồ đạc và hành lý của mình vào vali.
Mở đầu là sai lầm, kết thúc là tổn thương. Tất cả những giây phút mộng mị, tình tứ và hạnh phúc ấy hóa ra chỉ là mình cô chấp nhất và tâm niệm.
Người đó không yêu, ghét cô như vậy, vẫn muốn trả thù cô, vậy thì anh đã thành công rồi.
Cô hiện tại trao đi tất cả, không còn thứ gì để lấy lại nữa, cô thực sự rất đau khổ vì tình cảm này rồi.
Anh có thể vui vẻ và hài lòng rồi, đúng không?
Cô mang vali xuống nhà cũng là lúc gặp dì giúp việc đi chợ trở về, “Thiếu phu nhân, cô, cô đây là muốn mang hành lý đi đâu?” Dì giúp việc hoảng hốt kéo tay cô lại hỏi.
Cô nhìn dì cười nhạt, bỏ tay dì khỏi tay mình, “Từ giờ trở đi, cháu không còn là thiếu phu nhân của Mộ gia nữa. Cháu và Mộ Thiếu Quân đã ly hôn rồi.” Đã ly hôn gần một năm rồi!
Cũng không nên không biết xấu hổ mà ở lại đây nữa khi người ta đã không muốn nhìn thấy mình nữa rồi.
“Thiếu phu nhân, cô nói gì vậy chứ? Cô vẫn là thiếu phu nhân của Mộ gia mà!” Dì giúp việc thấy cô định đi thì chạy tới trước mặt ngăn lại, lo lắng khuyên cô.
“Dì hãy để cháu đi đi, cháu không còn lý do gì để ở lại đây nữa rồi.” Cô nói xong liền kéo vali đi, mặc kệ lời khuyên của dì giúp việc đằng sau.
Dì giúp việc không biết thế nào liền gọi điện về Mộ gia nội trạch nói tình hình cho cha mẹ Mộ biết.
Cô bắt taxi đến một khách sạn ở qua đêm nay. Đặt cho mình một vé máy bay, ngày mai cô sẽ rời khỏi thành phố này.
*****
Tại quán bar, Mộ Thiếu Quân dùng rượi giải sầu, trên bàn đã có hơn chục trai rượi bị anh xử lý sạch.
Anh, anh làm tổn thương người con gái ấy một lần nữa rồi!
Anh, lại khiến cô khóc mất rồi!
Chắc chắn hiện tại anh đã khiến cô đau lòng và tổn thương rất lớn.
Có phải cô sẽ hận và ghét anh không?
Anh thật khốn nạn!!!
Càng nghĩ, Mộ Thiếu Quân càng chán đời mà lại gọi thêm một ly rượi mạnh nữa lên.
“Bộp!”
Mộ Thiếu Quân ăn một cú đau ngã sõng xoài trên mặt đất, người đột nhiên đi tới phía anh vừa đấm anh một cú mạnh không hề thương xót, tức giận hùng hổ đè lên người anh, tiếp tục đánh đấm.
“Mộ Thiếu Quân, mày là tên khốn nạn.” Hàn Tuấn vừa đánh vừa chửi. Hắn chỉ ước gì có thể đánh ૮ɦếƭ thằng cha ngu ngốc khốn nạn này cho thỏa thích.
Mộ Thiếu Quân lại mặc cho Hàn Tuấn đánh mình, không một chút phản kháng. Anh còn ước, người phía trên đánh anh ૮ɦếƭ cũng được, coi như là sự bù đắp của anh cho cô.
Nhưng trời không chiều ý người, Hàn Tuấn đương nhiên không đánh ૮ɦếƭ Mộ Thiếu Quân được vì Diệp Lăng Tây kịp thời ra kéo hai người tách khỏi nhau.
“Hai người náo loạn đủ chưa?” Diệp Lăng Tây lạnh nhạt quát.
Mọi người bị tiếng quát này làm cho sợ hãi, lui ra xa khỏi hiện trường gây loạn của hai người đàn ông tài tuấn.
Mộ Thiếu Quân lảo đảo đứng lên, lau đi vết máu nơi khóe miệng, thanh tỉnh hơn, như không nghe thấy lời của Diệp Lăng Tây, thình lình nhanh như cắt lao đến chỗ Hàn Tuấn, giáng một cú đấm lên mặt hắn.
Hai người đàn ông này cứ vậy lại lao vào đánh nhau. Diệp Lăng Tây vì can hai người mà cũng lao vào.
Vì thế, hiện trường náo động liền thành ba người đàn ông cực phẩm, đẹp trai đánh nhau.
Mà họ đánh nhau cũng không có ai cản được, vì họ toàn là nhân vật không thể động vào, còn là bạn của ông chủ nơi này.
Ông chủ họ rõ ràng đến rồi mà còn đứng đó nhìn họ đánh Gi*t lẫn nhau thì mấy người dân xem náo nhiệt như họ cũng không muốn ૮ɦếƭ sớm như vậy đâu.
Cố Dư Thiên bình tĩnh đứng dựa tường, một tay sỏ túi quần, một tay hút thuốc nhìn hai tên vô cớ nổi điên đang đánh nhau, dường như chuyện này không liên quan gì đến anh cả.