Không Dễ Bắt Nạt - Chương 107

Tác giả: Mai Linh Tuyết Mai

Trong lúc mọi người đang tập trung vào Kim Lệ Huyên thì cô ta lại điềm tĩnh lướt mắt nhìn Tư Truy, không biết vô tình hay cố ý mà còn nở một nụ cười.
Tư Truy không nhìn rõ nụ cười đó của cô ta có ý gì, cô không tỏ ra nôn nóng hay mất bình tĩnh mà chỉ bình thản chờ đợi kết quả.
Giây phút căng thẳng, Kim Lệ Huyên đón lấy mic, cô ta nói vài lời để xoa dịu bầu không khí, nhưng những lời này đều có dụng ý ᴆụng chạm dọa dẫm đến Tư Truy.
"Thực ra sau khi nếm thử tôi cảm thấy tất cả món ăn ở đây đều ngon, nhưng không phải món nào cũng để lại ấn tượng trong lòng tôi... Như món lê chần nước lựu của Tư Truy vậy, tôi cảm thấy nó... thực sự..."
Vẻ mặt đó khiến cho không ít người trong trường quay hoang mang, như vậy là không ngon rồi. Tuy nhiên, Kim Lệ Huyên lại đột ngột thay đổi thái độ, cô ta cười tươi rói: "Đó quả là món tráng miệng ngon nhất mà tôi từng được ăn, không nói quá chút nào. Mọi người chỉ cần được thử thì sẽ biết nó so với những món tráng miệng còn lại chênh lệch cỡ nào. Tất nhiên tôi không chê ai thậm tệ cả, chỉ là tôi thích món đó với canh bò hầm của Tư Truy nhất. Vậy nên... mọi người biết rồi đó, tôi sẽ bình chọn cho cô ấy!"
Toàn trường quay bùng nổ, bấy giờ kết quả đã rõ như ban ngày, Tư Truy là người thắng cuộc ngày hôm nay, và chắc chắn cô chính là người cầm cúp.
Nhịp tim Tư Truy đập loạn, thế rồi trước mắt là những khuôn mặt vui vẻ chúc mừng cô.
Tô Đào mỉm cười lên tiếng, sau đó bà ta cùng với Ngô Trung đồng thanh sướng tên Tư Truy: "Vâng, cảm ơn lời nhận xét của Ảnh hậu Kim. Một kết quả công bằng đã được đưa ra sau nhiều lần bình chọn, và tôi tin nó đã làm vừa lòng khán giả. Chúc mừng! Xin chúc mừng quán quân trong cuộc thi "Mỹ Vị Nhân Gian" của chúng ta, cô Trịnh Tư Truy!"
Bà cụ Bùi lẫn bà cụ Bàng đều đứng lên, bên trong phòng chờ cũng vậy, Bùi Nghiêu cùng hai ông cụ đều không kìm nén được phấn khích, thậm chí trong giây lát chỉ muốn xông ra nói lời chúc mừng với Tư Truy, hòa chung niềm vui với cô.
Tiếng nhạc, tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tôn trọng, ngưỡng mộ dành cho người thắng cuộc, duy chỉ có Trần Tiếp nãy giờ là đờ đẫn không thể tin nổi.
Cơ mồm hết há ra lại đóng vào, Trần Tiếp trân trân chứng kiến nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt dịu dàng của Tư Truy, chẳng hiểu sao cô ta cảm thấy khó chịu, nhục nhã hơn bao giờ hết. Không hẳn là tức giận, ghen tỵ nữa mà đó là cảm giác ê chề của người bại trận. Bản thân cô ta từ lúc ban đầu đã luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, hiếu thắng, vậy mà cuối cùng chiếc cúp quán quân lại rơi vào tay Tư Truy. Nghĩ thế nào cũng khó lòng chấp nhận, bởi cái cô ta đánh mất không chỉ là một vị trí mà còn là cả danh dự của một con người.
Trần Tiếp thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, Vệ Thiên Từ với Dương Tự Linh đều đang vỗ tay, thấy cô ta cứ ngẩn người ra, có lẽ cũng đoán được trong lòng chút ít. Dù sao thì cô ta thể hiện cũng khá rõ ràng, bọn họ lại tỉ mỉ quan sát, cho nên sao mà có thể không biết?
Dương Tự Linh nhích lại gần nói nhỏ bên tai cô ta: "Trần Tiếp, mong cô đừng buồn... Cơ hội sẽ đến với cô!"
Phút chốc, Trần Tiếp bừng tỉnh. Cô ta kéo cao khéo miệng lộ ra nét châm biếm: "Ai cần kẻ thua cuộc như cô an ủi chứ? Mau ra nịnh nọt người ta đi kìa, không khéo lại hưởng được chút lợi lộc quý báu..."
"Cô..." Dương Tự Linh tức đỏ bừng mặt, cuối cùng đành quay mặt đi: "Cô ăn nói quá đáng rồi đấy!"
Mặc dù Tư Truy đang được kéo lên sân khấu nhưng cô vẫn chú ý tới động thái phía bên này. Cô biết Trần Tiếp không cam lòng, nhưng đây là kết quả duy nhất không thể thay đổi. Dù cô ta có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì cũng không làm gì được.
Tư Truy không có cảm giác hả hê khi thấy Trần Tiếp như vậy, thậm chí cô lại có chút lo lắng cho tình trạng của cô ta. Sợ nhất là cảnh đánh mất chính mình chứ không phải cảnh thua người khác. Sự ghen tỵ sẽ luồn lách vào trong tim và có khả năng Gi*t ૮ɦếƭ một con người trong sáng nếu người ấy không đủ bản lĩnh giữ vững lý trí.
"Tư Truy, chúc mừng cháu!"
Ban giám khảo đang trao hoa, trao thưởng cho Tư Truy. Hai bà cụ nhìn cô hiền từ, Từ Sơn cùng nữ đầu bếp cũng vậy, mỗi người lại nói một lời động viên.
Hai bên là Vệ Thiên Từ, Dương Tự Linh cùng với Trần Tiếp, bọn họ cũng được trao hoa, động viên giống Tư Truy.
Lúc này, Bùi Nghiêu bất thình lình bước ra trong bộ vest thẳng tắp, sáng ngời. Ánh mắt chất đầy ngất ngây đủ làm say lòng biết bao cô gái, có điều ánh mắt ấy lại chỉ hướng vào Tư Truy. Anh nhẹ nhàng bước đến, nhấc chiếc cúp thủy tinh khắc biểu tượng của chương trình lên, cẩn thận trao nó vào tay cô.
Anh nói, giọng thật ấm: "Em làm tốt lắm!"
Tư Truy mỉm cười đáp lại, gò má đỏ lên vì ngại ngùng.
Bùi Nghiêu tranh thủ ngắm nhìn cô ở cự ly gần, bộ váy vẫn đẹp, dường như có rất ít vết nhăn trong quá trình di chuyển, nấu nướng. Đôi giày cao vừa phải, ôm chân, không làm cô đau dù phải đứng lâu. Đồ anh lựa chọn đúng là chỉ có tuyệt vời!
Sau khi ban giám khảo, Bùi Nghiêu lẫn bốn người Tư Truy, Vệ Thiên Từ, Dương Tự Linh lẫn Trần Tiếp phát biểu đôi lời, cuộc vui cũng phải tan rã. Dù trong lời nói của Trần Tiếp có rất nhiều ẩn ý về cuộc thi này nhưng mọi người có vẻ đều không nghe ra bởi bọn họ còn đang mải đắm chìm trong cuộc vui.
Buổi quay thành công tốt đẹp, thức ăn thừa được chia cho nhân viên trong ekip, không bỏ sót dù chỉ một chút. Ai cũng gật đầu tấm tắc khen ngon, đồng thời càng thêm hài lòng với người thắng cuộc ngày hôm nay.
Ngoài Vệ Thiên Từ ra thì còn có rất nhiều người muốn ở lại xin chụp ảnh cùng Tư Truy, Dương Tự Linh và Trần Tiếp. Tuy nhiên Trần Tiếp lại thô lỗ đẩy mọi người ra rồi bỏ đi ngay sau đó, để lại biểu cảm ngơ ngác của một số người.
"Cô ta làm sao vậy?"
"Dường như cô ấy đang gặp vấn đề gì đó..."
Mọi người lẩm bẩm với nhau nhưng không trách cô ta quá nhiều. Bùi Nghiêu lặng lẽ đứng chờ đợi Tư Truy, công việc đã có Chương Lâu lo liệu ổn thỏa, đồng thời bàn giao về sau, cho nên anh không cần lo về khoản này.
Tư Truy tay cầm hoa tay cầm cúp, nhận trả lời vài câu hỏi phỏng vấn cũng đã cảm thấy mệt nhoài. Đột nhiên, Kim Lệ Huyên đi qua, cô khẽ nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì đối phương đã chủ động trước: "Này, cô có thể dạy tôi cách làm món lê đó được không? Tôi rất thích chúng..."
"Được thôi." Tư Truy sảng khoái đồng ý nhưng vẫn khịa lại một câu: "Nhưng chẳng phải trước kia cô chê tôi không ra gì sao? Bây giờ coi trọng tôi rồi à?"
"Thì..." Kim Lệ Huyên gãi gãi đầu, cô ta cười sượng sùng: "Chuyện trước kia cho tôi xin lỗi, từ giờ trở đi chúng ta làm bạn được không?"
Tư Truy khá bất ngờ trước đề nghị của cô ta, vài giây trôi qua cô chỉ nhẹ cười: "Tôi sẽ hướng dẫn cô nấu món lê đó, nhưng thú thực là tôi không có can đảm làm bạn với người nổi tiếng."
Kim Lệ Huyên giao lưu thì được chứ làm bạn có lẽ hơi khó, bởi lẽ suy cho cùng cô ta cũng không phải hạng đơn giản gì. Huống chi trước đó bọn họ còn có xích mích?
Cô đánh mắt ra hiệu cho Bùi Nghiêu, nếu giờ mà cùng anh về thì sẽ có chút lộ liễu. Lúc bước ra cửa, một bóng người bỗng ùa tới ôm chầm lấy cô làm cô giật mình.
"Tư Truy! Cục cưng bé bỏng của chị, chúc mừng em!"
Thì ra là Cố Man Châu, hành động bất thình lình của cô nàng đã thu hút sự chú ý của mọi người. Cô nàng cúi người xin lỗi rồi kéo Tư Truy qua một góc.
"Thế nào hả người chiến thắng? Cảm giác của em bây giờ ra sao?"
"Đương nhiên là vui rồi, tiếp theo chị muốn đi ăn gì đây?"
Tư Truy ngỏ lời nhưng Cố Man Châu lại lắc lắc đầu: "Chị cho rằng hiện tại em nên ở bên mẹ của mình, ở bên gia đình Bùi Nghiêu. Đây là một khoảng thời gian thuận lợi để bồi đắp tình cảm giữa em với bọn họ, nhất định em không được bỏ lỡ!"
Cố Man Châu vừa dứt lời thì Bùi Phưởng với Lâm Tịch cũng đến. Hai người đó trùm khăn đeo kính y như trong phim truyền hình, thấy Tư Truy liền háo hức chạy nhanh đến.
"Chị dâu... Chị có biết chị tuyệt lắm không?"
Bùi Phưởng ngân dài giọng, tặng cho cô một cái ôm ấm áp. Lâm Tịch lấy khăn ra lau mồ hôi cho cô, bà chậm rãi cất tiếng: "Mệt không Tư Truy? Để dì đưa con về nha! À, bác sĩ nói mẹ con có thể xuất viện được rồi, lát nữa chúng ta sẽ đi đón bà ấy."
Bàn tay Lâm Tịch khựng lại, liếc nhìn Cố Man Châu: "Cô cũng ở đây à? Tối nay ở lại Bùi gia ăn cơm."
Cố Man Châu hiểu rõ đây là một lời mời khách sáo, vì thế cô ta cũng từ chối khéo: "Dạ thôi bà chủ, tôi có chút việc bận tôi đi trước. Mọi người cứ vui vẻ!"
Nói rồi, Cố Man Châu vẫy tay chạy trối ૮ɦếƭ. Về cơ bản thì trên dưới Bùi gia từ đầu bếp đến người giúp việc ai cũng biết quan hệ của Tư Truy với Bùi Nghiêu hết rồi nên Lâm Tịch cũng chẳng mất công phải giấu làm gì. Ngoại trừ Trần Tiếp trong suốt thời gian tham gia cuộc thi không về Bùi gia bao giờ, do đó cô ta có thể không biết. Còn trong lúc cuộc thi diễn ra, cô ta có nhận ra sự tương tác giữa Tư Truy với Bùi Nghiêu hay không thì bà không quan tâm...
Lâm Tịch hé kính để lộ một đôi mắt sắc sảo, bà thấy Bùi Nghiêu đang đứng một góc với vẻ lạc lõng. Bà cười thầm, ngầm ra dấu với anh rồi vỗ vào tay Tư Truy: "Đợi dì chút, dì đi thương lượng với bạn trai con!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc