Không có sự tình cờ,đó là số mệnh - Chương 01

Tác giả: Đang cập nhật

Năm ấy Ji Yeon 17 tuổi..cô xinh đẹp giống như một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích thần tiên...Ji cùng các bạn đi chơi Noel...Cũng đã rất khuya rồi...Đêm Noel nên đường xá vô cũng đông đúc..Phải vất vả lắm mọi người mới chen chân vào được dòng người đó..Và không biết thế nào mà Ji nhà ta lại bị đẩy về phía sau..Cô đã bị lạc các bạn của mình.....
Ji vốn là một cô gái ngoan nên thường ít đi chơi vào buổi tối,đặc biệt là đi một mình như bây giờ và cô bé cảm thấy lo lắng cho mình..Cô nháo nhào chạy tìm các bạn nhưng dường như mọi nổ lực đều là số 0...Trong biển người đó Ji không thể nào nhìn thấy ai...Quá mệt mỏi Ji lặng lẽ kiếm một chỗ nào đó nghỉ một lát rồi sẽ tự về nhà trước...Thật chẳng may cho Ji vì hôm nay cô bé lại chẳng mang theo điện thoại...Đúng là một buổi tối không may mắn..Ji nghĩ vậy...
Đứng trước một công viên Ji cảm thấy ngượng ngùng vì những gì đang diễn ra trước mắt...Công viên rất là đông người vậy mà có rất nhiều cặp trai gái ngang nhiên ôm hôn nhau,Ji cảm thấy rất xấu hổ nhưng cô lại không muốn tiếp tục phải đi bộ thêm chút nào nữa..hai chân cô bé đã mỏi nhừ...Ji hướng mắt tìm kiếm một chỗ có thể ngồi tạm..và thật may là cô bé đã tìm thấy....
Cách đó một đoạn có một chiếc ghế đá..trên ghế chỉ có một người ngồi,thật may vì người đó lại là con gái..Ji nhanh chóng bước lại gần rồi khẽ lên tiếng..
-Xin lỗi ... em có thể ngồi đây một lát được không ạ.?
Không ngước nhìn xem ai vừa lên tiếng con người đó chỉ khẽ gật đầu..Ji ngồi xuống xoa xoa bắp chân cho đỡ mỏi và trong lòng thì hơi ấm ức khi nghỉ tới những đứa bạn của mình....Ji liếc sang nhìn người bên cạnh...Chị ta chắc phải hơn Ji mấy tuổi..Mái tóc cắt ngắn trông rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp ấy..Đôi mi dài và chiếc mũi cao tạo nên một điểm nhấn tuyệt vời cho khuôn mặt rất là thanh tú...Dù gương mặt hình như hơi có phần nhem nhuốc nhưng vẫn rất đẹp...Chị ta mặc một bộ đồ khá mỏng và cũng đã phai màu....Trông chị ta có vẽ là đang có chuyện buồn.
Bất ngờ chị ta quay sang nhìn Ji làm cô bé thấy bối rối..Ji chớp mắt và cuối đầu xuống một cách ngượng ngùng...Nhưng người đó cũng chẳng nói gì cả...Ji nhận ra chi ta còn có một đôi mắt rất đẹp nhưng cũng khá là buồn...Ji vốn là một người sôi nổi và thân thiện nên sau vài giây lúng túng cô bé đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và quay sang bắt chuyện với người đó..Nó khẽ hỏi..
- Unnie cũng đi chơi Noel à....
Ánh mắt đó lại quay sang nhìn nó thêm lần nữa rồi cũng chẳng nói một lời nào mà chỉ khẽ lắc đầu...Ji chẳng lấy làm giận khi người kia có vẽ lạnh nhạt với nó..Nó tiếp tục chủ động bắt chuyện
-Unnie mặc thế sẽ bị lạnh...
Lần này người đó không phớt lờ Ji nữa nhưng gương mặt vẫn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào và khẽ trả lời...
-Tôi ...quen rồi.
Gịong nói ấy vang lên..Một giọng trầm pha lẫn chút buồn buồn khiến Ji cảm thấy nghẹn ngào và thương xót.nó chẳng nghĩ ngợi gì thêm mà liền đứng dậy cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho nguời đó và nói.
-Em cho unnie mượn nè....Nếu cứ mặc như thế unnie sẽ bị ốm mất...
Có vẽ lần này cô gái bị Ji làm cho sốc thực sự vì cô ta đã không thể nói gì mà cứ nhìn Ji trân trối.Như sợ người ấy từ chối mình Ji liền đặt chiếc áo vào tay cô gái rồi hối
-Unnie mặc vào đi .Trời đang rất lạnh.
Cô gái nhìn chiếc áo rồi lại nhìn Ji..Một lát cô ta hỏi
-Thế còn cô...Cô không sợ lạnh à..
Ji cười tươi đáp
-Em mặc nhiều áo mà..unnie thấy không..em không bị lạnh đâu.
Nụ cười của Ji Yeon thực sự hồn nhiên và thánh thiện ..Vậy nên cái con người kia mặc dù đầu óc chẳng chậm chạp chút nào cũng không thể tìm ra được cái lý dó để giải thích cho hành động của Ji lúc này...Nó thực sự không phải lòng thương hại như ban đầu cô nghĩ.....Thấy cô gái cứ cầm chiếc áo trong tay và nhìn mình thì Ji chẳng còn cách nào khác là cầm lấy chiếc áo và choàng lên vai người đó..Cô bé khẽ nói
-Unnei mặc nhanh đi không sẽ bị cảm lạnh mất..
Cô gái miễn cưỡng mặc chiếc áo của Ji yeon vào người..lòng có cảm giác thật ấm áp,nhẹ nhàng..Mùi hương trên chiếc áo thật sự rất dễ chịu.Một đứa trẻ mồ côi như cô từ nhỏ đã luôn phải cô đơn,sống ở cô nhi viện luôn thiếu thốn tình cảm,cô chưa bao giờ được một ai đối sử tốt như thế..Trong lòng EunJung trào dâng một sự cảm kích vô cùng đối với cô gái trước mặt mình.Cô khẽ hỏi Ji Yeon.
-Sao tự nhiên lại đối sử tốt với tôi....hai chúng ta chẳng hề quen biết nhau.
Ji cười,vẫn nụ cười thánh thiện như thiên sứ.
-Cú phải quen biết thì mới được đối sử tốt với nhau sao..Em cảm thấy những gì mình làm là đúng..Hơn nữa chưa quen thì bây giờ sẽ quen.
cô gái mỉm cười.Một nụ cười thực sự rất đẹp và cô khẽ nói.
-Cô thật lạ.
Ji Yeon cũng cười...Không hiểu sao lúc này cô bé đã quên mất chuyện bị lạc các bạn của mình..Quên cả đôi chân đang nhức mỏi ê ẩm..Cô lại tiếp tục bắt chuyện với cô gái.
-Unnei tên gì thế ạ
-Eun Jung..cô gái trả lời.
-Em là Ji Yeon..Ji mỉm cười thân thiện..và cô gái cũng cuời lại với Ji...
-Em 17 tuổi..còn Unnei...Ji lại tiếp tục..
-20...Eun Jung trả lời...
-vậy phải gọi unnei thật rồi...Ji cười và làm bộ mặt phụng phịu trông rất đang yêu.....Eun Jung cũng cười..Cô cảm thấy Ji Yeon rất đáng yêu,là một cô bé có vẻ ngoài thánh thiện và một trái tim thuần khiết....
-Ji đi chơi một mình sao...
Eun Jung là cho Ji ngạc nhiên khi chủ động bắt chuyện với mình..Mặt cô bé đang hớn hở bỗng xụ xuống,cô bé lại nhớ ra mình đang bị lạc bạn..Ji phùng má vẻ hờn dỗi...
-Không ạ..e đi với các bạn nhưng đã bị lạc nhau rồi ạ...Họ đi có đôi với nhau chẳng ai thèm ngó ngàng tới em....
Jung bật cười truớc cái vẻ trẻ con của Ji Yeon....rồi cô khẽ nói.
-Sao em không gọi cho các bạn hỏi xem họ đang ở đâu..Có thể họ đang lo lắng cho em đấy.
-nhưng em không mang theo điện thoại..Ji nhăn nhó...
Eun Jung thấy cô bé này thật đáng yêu,cô liền nói với cô bé.
-Vậy bây giờ em muốn đi chơi tiếp hay về nhà..Nếu muốn đi chơi thì Jung đi với em..nếu muốn về thì Jung đưa em về...
Ji nhìn Jung bằng ánh mắt không giấu được ngạc nhiên...Nhất là lúc này trên môi Jung đang nở một nụ cuời rất ấm áp...Cô bé lại chớp mắt một lần nữa rồi chẳng hề suy nghĩ mà nói.
-Unnei cười dễ thương quá.
Eun Jung "bị khen" thì cảm thấy ngượng ngùng hết sức..Trước giờ Jung ít cười lắm,và cũng chưa có ai khen Jung cười đẹp..Mà chẳng hiểu sao ở bên cô bé này Eun Jung lại thấy bình an và thân thiết đến lạ,cô không thể che giấu đc cảm xúc thật của mình trước Ji Yeon...Cố lấy lại sự tự nhiên Jung nới.
-Thế em đã quyết định chưa...Đi chơi,hay về.
-Em..Em muốn đi ăn gì đó thôi...Em thấy rất đói...
Ji nhăn mặt ôm bụng..Lại một lần nữa cô bé khiến Jung phải đứng hình..Cô bé này thực sự..rất..kỳ..kạ...cũng chẳng để cho Jung kịp tiêu hóa hết những cú sốc cảm xúc liên tục đổ bộ vào bộ não Ji Yeon nhanh tay kéo Eun Jung đi theo mình..còn Jung thì vẫn đứng hình và đi theo cô bé như một người mộng du.
Ji kéo Eun Jung vào một quán ăn nhỏ cách đó không xa lắm..Quán hôm nay rất đông...Dường như việc phải thức khuya sẽ khiến con người ta thấy đói...Ji nhanh chóng gọi món cho mình rồi quay sang hỏi Jung..
-Unnei muốn ăn gì ạ..
-Gì cũng được...Jung mỉm cười với cô bé...
-Cho con hai mì xào nhé cô...Ji nói với cô chủ quán.
Trong khi chờ chủ quán mang đồ ăn ra thì Eun Jung ngồi quan sát Ji Yeon...cô bé có vẻ nóng ruột nên cứ hướng mắt vào trong chờ đợi..Eun Jung lại một lần nữa bật cười vì vô bé..Cô hỏi.
-Em đói đến thế sao?
Cô bé chẳng bận tâm đến giọng điệu có phần trêu ghẹo của Jung mà chỉ gật đầu vội vàng đáp.
-Em đói sắp ૮ɦếƭ rồi..lúc nãy phải đi bộ nhiều quá.
Eun Jung chỉ biết cười với Ji Yeon,cô không nhận ra rằng hôm nay mình đã cười rất nhiều kể từ lúc gặp cô bé...Vừa lúc đó cô chủ quán mang mì ra cho hai người...Ji nhìn tô mì rôi quay lại cám ơn cô chủ và nói với Eun Jung.
-Chúng ta ăn thôi unnei.
Eun Jung gật đầu,nhưng cô còn chưa kịp ᴆụng đũa thì lại bị đứng hình toàn tập khi thấy những gì đang xảy ra trước mắt...Đối diện với Eun Jung,một cô bé có vẻ ngoài đẹp như thiên sứ,cô bé đang sử lý món ăn với tốc độ kinh hoàng.
Ji Yeon có thói quen ăn rất nhanh khi bị đói,tất nhiên thói quen này chỉ bộc lộ trước mặt những người cực kỳ thân thiết với cô bé....Nhưng không biết sao trước mặt Eun Jung cô bé lại không có cảm giác xa lạ.....Ji nhà ta đã sử bay một nửa số mì trên đĩa mà Jung vẫn chưa ăn được miếng nào...Lúc này con bé mới chịu ngước lên nhìn Jung...thấy thái độ của Jung là nó hiểu ngay vấn đề..con bé có vẻ bối dối một chút,mặt nó hồng lên.nó nói nhỏ.
-Sao unnei khong ăn đi..unnei nhìn em thế em ngại lắm.
Mặt Eun Jung vẫn còn đơ ra một lát sau mới trở về bình thường..Cô tự nhiên buột miệng.
-Em ăn giống như một con khủng long
con bị bỏ đói lâu ngày ấy.
Ji Yeon càng ngại hơn cô bé liền chu môi cãi.
-Sao unnei lại ví em như Khủng long chứ..Em đâu to béo như thế.
Eun Jung lại phá lên cười...Ji phồng má lên giận dỗi,chẳng phải giống con Khủng Long còn gì nữa,nhưng Jung không trêu con bé nữa.Jung lấy lại vẻ tự nhiên rồi nói khẽ.
-Ăn thôi.
Lúc tính tiền Jung định trả thì Ji ngăn lại,ji nhất quyết đòi trả và còn phán thêm một câu.
-Lần sau tới unnei mời..lúc đó phải ăn món ngon hơn thế này.
Cô bé cười tươi còn Jung lại có vẻ trầm lặng...những gì đang xảy ra với Jung thật quá bất ngờ...Bất ngời đến nổi Jung vẫn chưa nghĩ tới cái Lần Sau mà Ji vừa nói..."Có thể có lần sau sao".Jung tự hỏi chính mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc