Tiếng của Triệu Thư Dương chẳng khác gì sét đánh bên tai Nguyễn Miên và Trần Ngật. Hai người đều sững sờ, vừa ngẩng đầu lên, bóng dáng Phương Như Thanh chợt lóe qua cửa sổ.
Nguyễn Miên như đứa trẻ yêu sớm bị cha mẹ bắt gặp, hoảng loạn đến nỗi chỉ biết đẩy cánh tay Trần Ngật, “Anh đi đi.”
Trần Ngật lại bình tĩnh hơn, còn nắm lấy tay cô, “Đi gì mà đi, chúng ta có phải yêu sớm đâu.”
Lúc này Nguyễn Miên mới sực tỉnh, nhưng cô vẫn buông tay anh ra, sau đó nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, “Em nghĩ anh nên đi thì hay hơn.”
Trần Ngật bị cô nhìn như vậy mới phản ứng lại, vừa nãy anh nhận được điện thoại của Nguyễn Miên, tưởng có chuyện gì nên vội vàng chạy ra ngoài, đến quần áo cũng chưa kịp thay.
Đồ ngủ còn đỡ, là kiểu dáng vận động, bên trên là áo T-shirt, bên dưới là quần thể thao màu đen, không nói thì không nhận ra đây là đồ ngủ.
Nhưng mà dép lê thì…
Anh cúi đầu nhìn đôi dép bông trên chân, con người chín chắn trưởng thành ngày xưa giờ lại không biết phải làm sao, “Giờ anh đi còn kịp không?”
Đương nhiên là —
Không kịp.
Chỉ mất hai câu, Phương Như Thanh đã từ trên tầng đi xuống, đứng ở cửa, vẻ mặt thân thiện, “Trần Ngật đến hả cháu, bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà ngồi đi.”
Trần Ngật dứt khoát vò mẻ chẳng sợ sứt, gật đầu đáp, “Làm phiền bác rồi ạ.”
Vào trong nhà, Phương Như Thanh bảo Nguyễn Miên dẫn Trần Ngật vào phòng khách ngồi trước, còn hỏi Trần Ngật muốn uống trà hay nước trái cây.
Trần Ngật vội vàng lễ phép đáp: “Không cần phiền bác vậy đâu ạ.”
“Có gì đâu.” Phương Như Thanh nghĩ giờ cũng khuya rồi, uống trà xanh dễ ảnh hưởng đến giấc ngủ nên pha cho anh một tách trà nhài giúp ngủ ngon hơn, bà cười nói: “Cứ coi đây như nhà của cháu là được.”
Trần Ngật ngoan ngoãn đến lạ, “Dạ, cháu cảm ơn bác.”
Phương Như Thanh pha trà xong thì vào bếp gọt hoa quả. Trần Ngật đặt tách trà xuống bàn, quay đầu nhìn Nguyễn Miên, “Anh qua đó nhé.”
Nguyễn Miên giả vờ không nghe ra ẩn ý của anh, “Ừ, anh đi đi.”
Anh chịu thua, đứng dậy tự đi vào bếp. Khoảng cách không xa lắm, Nguyễn Miên nghe thấy anh nói: “Bác ơi, đã muộn rồi bác đừng bận rộn nữa, cháu chỉ ngồi một lát thôi ạ.”
“Không có gì, cháu cứ ra ngoài ngồi đi, bác sắp xong rồi đây.” Động tác của Phương Như Thanh vẫn thoăn thoắt không ngừng, nhanh chóng bổ xong hai quả cam.
Cách Trần Ngật chung sống với ba mẹ chẳng khác gì bạn bè thân thiết nên anh có khá ít kinh nghiệm đối đáp với người lớn, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên đối đáp với mẹ vợ tương lai.
Nhất thời không biết làm sao, đành phải quay đầu nhìn bạn gái.
Nguyễn Miên nhận được tín hiệu xin giúp đỡ của anh, cô cố nén cười, đứng dậy đi tới, “Mẹ ơi, giờ cũng muộn rồi, mẹ gọt nhiều hoa quả như thế bọn con ăn không hết đâu.”
“Xong rồi xong rồi, nốt cái này nữa thôi.” Phương Như Thanh dừng tay, dọn ra đĩa, Trần Ngật tự nhiên đón lấy đĩa hoa quả từ tay bà.
Bà lau tay rồi cười nói: “Đi thôi, đi ra ngoài ngồi.”
Ba người trở lại ghế sô pha, sau đó là quy trình gặp mặt cha mẹ muôn bài như một, mặc dù đã biết qua qua về Trần Ngật nhưng Phương Như Thanh vẫn hỏi han một ít tình huống trong nhà anh.
Trần Ngật thì hỏi gì đáp đấy, tư thế lễ phép đúng mực, khí chất bình tĩnh điềm đạm, chắc do xuất thân là quân nhân nên khiến người ta cảm nhận được vẻ khí phách nam nhi ngay thẳng.
Gia thế xuất chúng, ngoại hình ưu tú, hơn nữa cha mẹ lại là bạn thân lâu năm với Nguyễn Minh Khoa, hai bên hiểu rõ nhau, Phương Như Thanh gần như không tìm thấy điểm nào không hài lòng.
Quan trọng nhất chính là, Trần Ngật là người con gái bà thích nhiều năm nay, dù bà muốn kén chọn thì lúc này cũng không đành lòng.
Trước khi Trần Ngật về, Phương Như Thanh bảo anh tối mai qua đây ăn cơm, “Hai nhà ở gần nhau thế này, sau này được nghỉ, nếu muốn cháu cứ qua đây chơi nhé.”
“Dạ, cháu chào bác.” Trần Ngật chuẩn bị về, Phương Như Thanh và Nguyễn Miên tiễn anh ra tận cửa. Anh đi được vài bước thì quay đầu lại, đúng lúc thấy bóng dáng hai mẹ con đi vào nhà.
Không hiểu sao anh thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân đi về nhà. Tống Cảnh và Trần Thư Du còn chưa ngủ, đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Tống Cảnh chỉnh âm lượng thấp xuống, “Con đi đâu thế?”
Trần Ngật cúi đầu nhắn tin cho Nguyễn Miên, thật thà đáp: “Đến nhà bạn gái ạ.”
Trần Thư Du ở gần anh hơn, nhìn thấy cách ăn mặc của anh, ông nói: “Lá gan của con lớn phết đấy.”
“Dạ?” Trần Ngật ngẩng đầu, “Gì ạ?”
Trần Thư Du không để ý đến anh mà quay sang nói với Tống Cảnh: “Con trai em thì ghê rồi, lần đầu tiên đến nhà mẹ vợ lại dám đi dép lê qua, anh nhớ hồi xưa anh chỉ hận không quấn vàng từ đầu đến chân, một sợi tóc vểnh lên cũng không được. Nó thì hay rồi, lần đầu tiên tới nhà người ta mà tự nhiên như ở nhà mình.”
Trần Ngật: “…..”
Nghe thấy vậy, Tống Cảnh cũng liếc xuống chân anh, “Trần Ngật, mẹ nhớ không lầm con đã qua sinh nhật thứ 27 rồi nhỉ, sao lại không nhạy bén bằng hồi 17 tuổi vậy.”
Trần Ngật dựa vào sô pha, gãi gãi cổ, giải thích thay chính mình: “Hôm nay đột ngột quá, con vốn định tối mai mới qua, không ngờ đúng lúc ᴆụng phải.”
Tống Cảnh: “Cho nên con mặc đồ ngủ, đi dép lê, tay không tới nhà người ta?”
Trần Ngật không đáp.
Tống Cảnh thở dài, “Con thế này, mẹ thật sự lo nếu không có ba con với mẹ, không biết con có cưới nổi vợ không nữa.”
“…..” Trần Ngật tắt màn hình di động, “Mẹ vợ con mời tối mai qua ăn cơm.”
Tống Cảnh: “Ồ.”
Trần Thư Du: “Lần này nhớ đừng có đi dép lê.”
Trần Ngật: “…..”
…..
Sáng hôm sau, Trần Ngật còn đang ngủ đã bị Tống Cảnh xách dậy. Sau khi xuống dưới phòng khách, anh mới biết sáng nay Tống Cảnh đã sai người làm mang hết các loại quà cáp to nhỏ, dược liệu quý giá, thư pháp và tranh vẽ,… trong kho chứa đồ ra, xếp đầy cả phòng khách, khung cảnh này có hơi hoành tráng.
Tống Cảnh không hiểu rõ tình huống trong nhà Phương Như Thanh nên hỏi: “Nhà mẹ vợ con có những ai con biết không?”
Trần Ngật: “Bà nội, cha dượng, chị gái và một đứa em trai.”
“Vậy con xem xem nên mang thứ gì qua.” Tống Cảnh dặn dò: “Mặc dù bây giờ cha mẹ Miên Miên không ở với nhau nữa nhưng con không được vứt bỏ cấp bậc lễ nghĩa nên có cho cả hai bên, không thể để người khác cảm thấy nhà chúng ta để ý chuyện đó.”
“Con biết rồi.”
“Được rồi, con chọn trước đi, mẹ đi nhìn xem còn có thứ gì khác không.” Tống Cảnh lại gọi người làm vào kho chứa đồ.
Trần Ngật gật đầu, chợt gọi người lại, “Mẹ.”
“Có chuyện gì?”
Anh cười, “Vất vả cho mẹ rồi.”
Tống Cảnh nhàn nhạt đáp: “Vất vả cái gì, mẹ sợ con làm mất mặt ba mẹ thôi.”
“…..”
Đến chiều tối, Nguyễn Miên nhận được điện thoại của Trần Ngật, đi ra ngoài đón anh, lại bị đống quà to quà nhỏ của anh dọa sợ.
“Anh mang gì mà nhiều vậy.” Nguyễn Miên đưa tay giúp anh cầm hai hộp quà, trọng lượng không hề nhẹ chút nào, “Trong này có gì thế?”
“Rượu.” Trần Ngật ôm mấy hộp quà khác trên mặt đất lên, “Để biếu chú, chú là doanh nhân, chắc là thích uống rượu nhỉ?”
Nguyễn Miên gật đầu, lại hỏi: “Thế đó là cái gì?”
“Nhân sâm và một ít dược liệu, với cả tổ yến và sản phẩm dinh dưỡng cho bác gái.” Trần Ngật huơ huơ tay trái, “Còn đây là quà chuẩn bị cho em trai em và Triệu Thư Đường.”
Nguyễn Miên ồ một tiếng, cố ý tìm lỗi, “Thế em không có hả?”
Trần Ngật dừng bước, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn, ánh hoàng hôn bao phủ người anh như một tấm lọc tự nhiên, “Ai bảo không có, lại đây.”
Nguyễn Miên nghe lời đi qua, “Sao ạ?”
“Trong túi bên trái.” Anh không rảnh tay để lấy, “Em tự lấy đi.”
Nguyễn Miên lẩm bẩm cái gì mà nhỏ như vậy, giây tiếp theo, dường như nghĩ đến thứ gì đó, bàn tay đang duỗi ra của cô chợt ngừng lại.
Cô ngước mắt nhìn anh, lúc này trời sắp tối, mặt trời đằng Tây đang từ từ lặn xuống, bóng dáng người đàn ông bị ánh hoàng hôn bao phủ, trong mắt thiếu vắng đôi phần lạnh lùng, trở nên vô cùng dịu dàng.
Hình như Nguyễn Miên đã chuẩn bị tốt tinh thần, cô cúi đầu đưa tay vào túi anh, lại không sờ thấy gì cả, còn chưa kịp phản ứng đã bị người trước mặt kéo vào lòng rồi.
Cô sửng sốt, “Anh làm gì vậy?”
“Quà của em.” Trần Ngật cúi đầu cọ cọ trán cô, “Là anh đó.”
“À.” Nguyễn Miên chớp mắt, nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn, sau đó ôm hộp quà đi trước, “Em nhận.”
Trần Ngật nhanh chân đuổi theo, ánh mắt không khỏi dừng trên người cô.
Không phải anh không để ý đến sự ngập ngừng của cô hồi nãy, và sự hồi hộp lẫn ngại ngùng hiện rõ trên khuôn mặt cô khi đưa tay sờ túi quần anh.
Trần Ngật nghĩ đến chuyện vừa nãy cô do dự nhưng vẫn duỗi tay ra, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng trào, không khỏi thấy hơi hối hận.
Nếu thời gian có quay trở lại, anh nhất định sẽ để một chiếc nhẫn trong túi quần, không để sự hồi hộp và ngại ngùng của cô trở thành hụt hẫng.
Nhưng trên đời không có nếu như, cũng may sau này còn có rất nhiều cơ hội khác.
Về tới nhà, hôm qua Triệu Ứng Vĩ đã tránh được một buổi xã giao nhưng hôm nay thì không tránh được, phải tối mới về được. Phương Như Thanh đang chuẩn bị cơm tối trong bếp.
Hai chị em nhà họ Triệu đang ngồi trong phòng khách. Hôm qua Trần Ngật đã tới một lần nên có chuẩn bị tâm lý, hơn nữa lại là bạn học cũ của Triệu Thư Đường, có người quen ở đây nên không căng thẳng bằng lần tới nhà thăm Nguyễn Minh Khoa.
Phương Như Thanh bảo anh cứ ngồi trong phòng khách, “Bọn trẻ các cháu cứ nói chuyện đi, cơm tối sẽ hơi muộn, bác làm cho cháu hai quả trứng gà ăn lót dạ trước nhé.”
“Không cần đâu ạ, cháu vẫn chưa đói.” Trần Ngật cười, “Để cháu vào bếp giúp bác một tay.”
“Không cần không cần, bác sắp xong rồi, cháu cứ ra ngồi đi.” Phương Như Thanh gọi: “Thư Dương, pha trà cho anh đi con.”
Triệu Thư Dương: “Dạ vâng.”
Phương Như Thanh lau tay, đẩy cánh tay Trần Ngật, cười nói: “Được rồi, trong này toàn mùi khói dầu thôi, cháu ra ngoài ngồi đi.”
Trần Ngật bị mẹ vợ tương lai đẩy ra khỏi bếp, đối phương không khách sáo chút nào, coi anh như người nhà, trực tiếp đóng cửa cái “Rầm”.
Anh sờ chóp mũi, đang định bước ra phòng khách thì thấy Nguyễn Miên từ tầng hai ló đầu xuống, “Trần Ngật, anh lên đây một lát.”
Tầng không cao, không có nhiều bậc thang mấy, anh đi mấy bước đã lên đến tầng hai rồi, “Sao thế?”
“Dẫn anh đi gặp bà.” Nếu là trước đây, Phương Như Thanh nhất định sẽ bảo Nguyễn Miên dẫn Trần Ngật đến gặp Đoạn Anh. Nhưng kể từ sau khi trò chuyện với Nguyễn Minh Khoa, Phương Như Thanh cảm thấy ngày xưa mình đã lơ là quá nhiều chuyện, cũng không buộc Nguyễn Miên phải làm gì nữa.
Tối qua sau khi Trần Ngật về, Phương Như Thanh nói chuyện này cho Nguyễn Miên nghe, tóm lại là nếu cô không muốn gặp thì không cần phải gặp.
Nhưng Nguyễn Miên đã lớn rồi, không còn trẻ con như hồi xưa nữa. Dù sao Đoạn Anh cũng là mẹ ruột của Triệu Ứng Vĩ, Nguyễn Miên không muốn khiến Phương Như Thanh khó xử. Huống chi cô không hề ghét Đoạn Anh, cùng lắm thì trước kia không thân thiết thôi, giờ cũng không thân lắm nhưng lễ nghĩa thì vẫn cần phải có.
Cô thầm thở dài một tiếng, không ngờ Trần Ngật tai thính, nghiêng đầu nhìn sang, anh nhéo ngón tay cô, “Sao lại thở dài?”
“?” Nguyễn Miên ngước nhìn anh, “Nhỏ như vậy anh cũng nghe thấy à?”
Anh ừ, “Đừng có đánh trống lảng.”
Nguyễn Miên mở miệng định nói gì đó, nhưng nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của Đoạn Anh thì không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa.
Người đã thành ra vậy rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô không muốn nói thật, “Không có gì, em chỉ lo bà không hài lòng với anh thôi.”