Trình Hạo dường như cũng sững người, ngón tay cậu dừng lại bên tai cô hồi lâu.
Thực ra lúc trước cậu cảm thấy âm thanh trong phòng quá ồn ào, không khí lại bức bối nên chỉ muốn ra ngoài cho thoáng khí, kết quả không ngờ lại gặp cảnh cô bị người khác quấy rầy.
Thời khắc ấy, dường như chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mà cũng chẳng kịp nghĩ gì, cơ thể đã mặc nhiên chỉ huy cậu thừa thắng xông lên.
Nhưng đã bao lâu rồi cậu chưa gây gổ đánh lộn?
Chỉ nhớ lần cuối cùng cậu đánh nhau là vào học kỳ một của năm lớp Mười hai, đó đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi. Lần đó cậu đánh nhau với một nam sinh khác, hai người làm đổ mấy chiếc ghế, cuối cùng lăn xuống nền xi măng ở ngay dưới dãy ghế cuối lớp học, nhưng vẫn không chịu buông tay. Cuối cùng thầy giáo vội vàng đi tới, tách hai người ra, sau đó yêu cầu cả hai tới văn phòng nghe mắng và viết bản kiểm điểm. Trán cậu bị trầy xước, đối phương thì mặt mũi bầm tím, khạc ra toàn là máu, rụng mất một chiếc răng, hai người cùng đứng cạnh tường, cảnh tượng vô cùng thảm hại.
Sự việc lần đó có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, bởi nó xảy ra ở lớp chọn thuộc trường trọng điểm của toàn tỉnh nên đã mang tới nỗi sỉ nhục lớn đối với lớp học cũng như danh tiếng của trường. Cuối cùng bố của cậu phải đích thân tới trường mới có thể dẹp yên được chuyện này, cậu và cậu nam sinh kia bị ghi tội, đồng thời còn bị đưa ra phê bình trong cuộc họp sáng toàn trường để răn đe các thiếu niên khác.
Sau này cậu không còn đánh nhau với ai nữa. Chẳng bởi lý do nào khác, chỉ vì trong bệnh viện có một người vừa nhìn thấy dải băng gạc trên trán cậu thì lập tức nước mắt dâng trào trong đôi mắt đẹp rồi tuôn rơi lã chã, cô ấy đã nói với cậu bằng giọng khẩn cầu: “Sau này có thể đừng làm như vậy được không? Mình rất sợ…”.
Trình Hạo nhìn hai dòng nước mắt của cô, nước mắt của nữ sinh mười lăm tuổi, trái tim cậu bỗng xốn xang, cuối cùng cậu trịnh trọng gật đầu: “Được”.
Có lẽ vì bản thân đã từng hứa như vậy, nên sau này dù xảy ra những chuyện không vui với người khác, Trình Hạo cũng không bao giờ động thủ. Bởi cậu biết, lúc đó cô không chỉ sợ hãi mà thực ra còn rất lo lắng cho cậu, hơn nữa cậu không muốn cô lo lắng, nên lúc nào cũng nhớ tới lời mình đã hứa.
Nhưng hôm nay, cậu đã làm trái lại lời hứa năm đó.
***
Ngón tay Trình Hạo vẫn dừng lại trên không, mắt cậu ảm đạm như biển xanh trước cơn giông bão.
Nhưng tâm tư nhanh chóng bị gián đoạn, cậu nghe thấy người con gái trước mặt nói: “Cậu chảy máu rồi?”.
Dường như tới lúc này Trình Hạo mới định thần lại, Nhi*p Lạc Ngôn đã nắm lấy ngón tay cậu, chỉ nhìn thấy trên cổ tay có hai, ba đường xước dài, sâu, máu chảy ra đã đông lại thành màu đỏ sẫm, nhìn mà thấy sợ.
“Không sao đâu.” Có vẻ Trình Hạo cũng vừa phát hiện ra, cậu khẽ chau mày nhớ lại, rồi nói: “Chắc là bị móng tay cào rách”.
“… Một người đàn ông lớn tuổi mà lại để móng tay dài như vậy”, Nhi*p Lạc Ngôn cảm thấy vô cùng khinh bỉ lão Hồng ấy, cô nói tiếp: “Lên nhà đi, mình giúp cậu rửa vết thương”.
Thực ra vết thương nhẹ thế này, chỉ cần vài hôm sẽ tự khỏi, thậm chí đến cả sẹo cũng chẳng có, nhưng lúc này ngón tay cô đang đan xen trong tay cậu, có lẽ do cả hai đã ở bên ngoài quá lâu nên da hơi lạnh, những vẫn có cảm giác mềm mại khác thường.
Cô nhìn cậu, khuôn mặt đẹp đẽ khẽ ngước lên, mắt cô sáng long lanh như thể hàng nghìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Cậu bất giác thấy trái tim rung động.
Thực ra, đây không phải lần rung động đầu tiên, cậu cũng quên mất là bao lâu về trước, có lẽ là lần họ đi trên đường từ thư viện về ký túc xá, hoặc cũng có thể là lần cô say mê kéo đàn violon ở giữa hội trường… Nhưng lần này, lại là lần đầu tiên cậu không thể khống chế được bản thân.
Mỗi lần Trình Hạo phả ra hơi thở là lại có luồng hơi trắng ngưng tụ trong màn đêm giá lạnh, cậu khẽ cười, nói: “Ừm”. Cậu xoay cổ tay, các ngón tay khẽ nắm lại, rồi nắm lấy tay cô.
Cậu kéo cô đi.
Vì là khu chung cư kiểu cũ, cao không quá bảy tầng nên không có thang máy. Trên đường lên, đèn cảm ứng giữa các tầng bị cháy một vài bóng, nên có những đoạn cầu thang tối om.
Tay cô vẫn nằm yên trong lòng bàn tay cậu, không động đậy, một chút cũng không.
Không ai lên tiếng như thể họ đã ngầm hẹn với nhau, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, ngoài tiếng bước chân, chỉ có thể nghe thấy hơi thở khẽ tan vào nhau trong bóng tối.
Cậu cúi xuống, khóe môi khẽ nhếch cười.
“Cười gì vậy?”
“Không có gì”, cậu rất thật thà, không nói thêm gì nữa, mặc cho cô rửa vết thương rồi bôi thuốc và cuối cùng băng lại.
Thành công rồi! Dường như Nhi*p Lạc Ngôn hơi đắc ý, bởi từ trước tới giờ cô chưa từng làm như vậy, trước đây khi ở cùng Giang Dục Phong, hình như cô luôn là người bị thương, và Giang Dục Phong luôn chê cô là người hậu đậu.
Cô quỳ trên sàn nhà thu dọn hộp thuốc, Trình Hạo nói: “Muộn quá rồi, mình nên về thôi”.
“Ừm, mình tiễn cậu.”
Cô đứng dậy mở cửa cho Trình Hạo, nhưng đi tới cửa lại hỏi: “Mai là thứ Bảy, buổi sáng có tiệc nướng, nếu cậu rảnh thì tham gia cùng mình nhé?”.
Nghĩ một lát, cậu đáp: “Được”. Sắc mặt lần đầu tiên dịu dàng như đám mây mềm mại nhất trên bầu trời, cậu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nghỉ sớm đi”.
Cô hơi sững người, bàn tay lúc trước bị cậu kéo khẽ nắm lại, đầu ngón tay áp sát lòng bàn tay, chỗ nào cũng ấm áp, hồi lâu sau cô mới dựa vào cửa, cười nói: “Cậu cũng vậy”.
***
Buổi tiệc nướng vào thứ Bảy là do Nhi*p Chi và bạn trai tổ chức, không biết bạn trai của cô nàng mượn được ai căn biệt thự có vườn hoa và hồ bơi ngoài trời, nên mời cả đám thanh niên tới mở tiệc.
“Chị, chị thấy anh ấy thế nào?” Nhi*p Chi vừa uống nước dừa vừa xích lại hỏi.
Cậu thanh niên cao to đang bận bịu bên giá nướng đồ cách đó không xa, mặc dù đang là mùa đông nhưng tay áo bộ đồ thể thao vẫn được xắn lên rất cao, gương mặt cậu lấp ló sau làn khói trắng, Nhi*p Lạc Ngôn nhìn về phía đó, gật đầu khen: “Ổn đấy. Có thể mời nhiều bạn thế này, chứng tỏ các quan hệ rất tốt; dáng người cao to, khỏe mạnh, nhìn là biết thuộc dạng thích vận động; hơn nữa, người ta cũng cần cù, tỉ mỉ, chị thấy đến cả đồ uống của bọn mình cũng do cậu ta tự tay rót rồi bưng tới. Người như thế, ai mà không hài lòng cơ chứ?”.
Nhi*p Chi nghe xong hai mắt sáng bừng: “Thật hả chị? Chị thực sự nghĩ như vậy sao? Chị có nghĩ là bố mẹ em sẽ đồng ý không?”.
“Đồng ý gì chứ? Qua lại, hay là kết hôn?”
“Ôi dào”, cảm giác mình đang bị trêu chọc, Nhi*p Chi bất giác thở dài, “Đương nhiên là qua lại thôi! Nếu em bỗng nhiên dẫn anh ấy về nhà, không chừng còn dọa cho bố mẹ em phát khi*p ấy chứ”.
Nhi*p Lạc Ngôn chau mày như thế suy nghĩ một lát, mới gật đầu nói: “Đúng đấy”, rồi cười phá lên, “Nếu em thẳng thắn kể hết các mối tình trước đây của mình, chị nghĩ là hiệu quả kinh hãi sẽ càng rõ rệt”.
Nhi*p Chi tức tới mức thở dồn: “Em thì nói chuyện nghiêm túc với chị, chị lại lấy em làm trò cười sao?”, vừa dứt lời, ánh mắt liền dừng lại ở phía sau Nhi*p Lạc Ngôn, “Thế anh chàng đẹp trai kia là ai?”.
Biết tỏng cô nàng muốn ám chỉ ai, Nhi*p Lạc Ngôn chẳng thèm quay đầu lại, vẫn cắm cúi ăn đĩa cánh gà, trả lời qua quýt: “Bạn hồi đại học”.
“Chỉ đơn giản là bạn học thôi sao?”, cô nàng Nhi*p Chi thắc mắc.
“Đi, đi, đi.” Nhi*p Lạc Ngôn đặt đĩa xuống bàn rồi đẩy cô nàng bằng bàn tay dầu mỡ của mình. “Đi chơi với Ninh Song Song đi! Hôm ăn KFC chẳng phải hai bọn em vừa gặp đã như quen thân từ lâu đó sao? Mau đi đi, đừng hỏi lung tung nữa, đồ lắm chuyện!”
Nhi*p Lạc Ngôn phải khó khăn lắm mới đuổi Nhi*p Chi đi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì ngay lập tức có người từ bên cạnh đưa cho một khăn giấy.
“Ở đâu ra mà cậu quen biết nhiều bạn nhỏ như vậy thế?”, Trình Hạo cười hỏi.
Nhi*p Lạc Ngôn nhìn xung quanh, quả thực trên thảm cỏ vườn hoa đều là những sinh viên mười tám mười chín tuổi, nhưng cô vẫn nghiêng mặt hỏi lại: “Ừ đấy, cậu thì già lắm sao?”.
Trình Hạo không trả lời, ánh mắt nhìn vào gương mặt Nhi*p Lạc Ngôn, sau đó đột nhiên giơ một ngón tay ra khẽ quệt bên khóe miệng cô. Cô sững người, còn cậu cho cô xem vết tương trên ngón tay mình, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Hiển nhiên rồi, cậu thì vẫn giống như trẻ con ấy”.
“Cái này gọi là diễn xuất tự nhiên”, cô ςướק lời cậu, đôi mắt long lanh không giấu nổi ý cười.
“Cậu nói xem, họ đang nói chuyện gì mà cười vui như vậy nhỉ?”, cách đó không xa lắm, Ninh Song Song cũng mặc bộ thể thao đang đứng bên vỉ nướng hỏi.
Nhi*p Chi đang học cách nướng thịt bò xiên thế nào để thịt vừa thơm vừa mềm, chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Nói chuyện yêu đương chứ sao”.
“Đó là bạn trai mới của chị Lạc Ngôn sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Mình thấy giống lắm”, Ninh Song Song như sực nghĩ ra điều gì, vội vàng kéo khóa ba lô, vừa nhanh chóng tìm điện thoại vừa lẩm bẩm: “Không những giống mà còn rất nữa kìa…”.
“Hả? Cậu đang nói gì thế?” Nhi*p Chi hơi khó hiểu, khi quyết định tạm thời rời bỏ vai diễn “bà nội trợ đảm đang” thì đã thấy Ninh Song Song bắt đầu gọi điện.
Cô nàng huých cùi chỏ vào nam sinh bên cạnh, “Vừa rồi anh có nghe thấy không, cô ấy nói cái gì mà rất giống?”.
Kết quả là lập tức bị anh chàng gõ vào đầu một cái , “Em tưởng anh cũng tò mò như em sao? Chủ đề của bọn con gái các em, anh thực sự chẳng có hứng nghe”.
“Không nghe thấy thì bảo là không nghe thấy, lại còn mượn cớ.” Cô nàng hậm hực bĩu môi, còn chẳng thèm cởi tạp dề, bưng luôn đĩa thành phẩm mình vừa nướng xong ngúng nguẩy bỏ đi.
Đây là món có thể ăn được do đại tiểu thư Nhi*p Chi lần đầu tiên tự tay làm ra, đương nhiên cô nàng rất có cảm giác thành công, liền xoay chiếc đĩa một vòng, cuối cùng bưng tới trước mặt Nhi*p Lạc Ngôn.
“Xiên cuối cùng rồi đấy”, cô nàng đẩy chiếc đĩa tới, nhưng lại nói với chàng trai đứng bên cạnh Nhi*p Lạc Ngôn: “Anh có muốn nếm một chút không?”
Trình Hạo khẽ cười: “Có”.
Nhi*p Lạc Ngôn thắc mắc: “Thế phần của chị đâu?”.
“Hết rồi”, Nhi*p Chi thản nhiên nói, “Người đẹp trai luôn được hưởng quyền ưu tiên ở chỗ em”.
Nhi*p Lạc Ngôn lại hỏi: “Thế này có thể coi là trọng sắc khinh bạn không vậy?”.
“Vậy hai anh chị cứ trốn ở góc phòng trò chuyện với nhau, không đếm xỉa tới bọn em, thì coi là thế nào?”
“Thứ nhất, bọn chị đứng một cách quang minh chính đại, hoàn toàn không trốn tránh. Thứ hai,” Nhi*p Lạc Ngôn quay đầu nhìn sang bên cạnh, rồi đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Trình Hạo, “có người nói bọn em là lũ bạn nhỏ, có lẽ anh ấy cảm thấy không thể tìm được tiếng nói chung với đám bạn nhỏ này”.
Sau lưng là những khóm hoa chỉ nở rộ trong mùa đông, bên cạnh là hồ nước xanh như ngọc, cô đứng ở một góc vườn hoa, nụ cười có chút gì đó hơi gian giảo nhưng lại vô cùng quyến rũ, khóe môi cong mềm mại, dường như ánh nắng nhợt nhạt cũng trở nên tràn đầy sức sống. Đến nỗi sau khi Trình Hạo cúi đầu nhìn thấy, anh cũng quên mất việc mình phải phản bác lại Nhi*p Lạc Ngôn.
Nhi*p Chi không phục, nheo mắt cố ý hỏi: “Ai là bạn nhỏ? Anh chàng đẹp trai này, lẽ nào anh kỳ thị thanh niên trẻ bọn em?”.
“Đương nhiên không phải vậy. Hâm mộ các em còn chẳng kịp nữa là, nào dám kỳ thị gì đâu?”
Dáng vẻ của anh rất chân thành, như thế sợ cô nàng thực sự hiểu nhầm mà nổi giận, Nhi*p Chi thấy vậy bất giác cười khì, “Thế còn tạm chấp nhận!”, bỗng lại quay sang hỏi: “Chị, chị cảm thấy không gian ở đây thế nào?”.
“Ánh mặt trời, thảm cỏ, tiệc tự chọn, còn có bạn bè thân nữa. Đám cưới của người nước ngoài phần lớn đều thế này, quả thực rất lãng mạn.”
Nhi*p Lạc Ngôn đột nhiên thấy buồn cười trước cảm xúc dâng trào của cô nàng tinh nghịch này, liền trêu đùa: “Sao thế, em cũng muốn kết hôn rồi à?”.
Không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, Nhi*p Chi tiếp tục mơ mộng: “Nếu có thêm một nhóm nhạc biểu diễn thì sẽ thú vị hơn”.
“Nhóm nhạc gì? Linh Điểm hay Hoa Nhi?”
Cô nàng nhìn Nhi*p Lạc Ngôn, “Đơn giản một chút đi, chị độc tấu một đoạn violon là được rồi”, lại quay ra nói với Trình Hạo: “Trình độ kéo violon của chị Lạc Ngôn đạt tới mức chuyên nghiệp, anh đã bao giờ được nghe chưa?”.
Trình Hạo chưa kịp trả lời, Nhi*p Lạc Ngôn đã nhanh nhảu: “Làm gì mà đạt tới mức chuyên nghiệp! Lâu lắm không động tới, trên hộp đàn đã bị phủ một bụi dày”.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, sắc mặt Trình Hạo dường như có chút tái nhợt, nhưng Nhi*p Lạc Ngôn không hề chú ý, cô chỉ chỉ vào anh, tiếp tục nói: “Nói về nhạc khí, cậu ấy mới là cao thủ piano”. Trong ấn tượng của cô, cậu chắc phải đạt cấp Tám về đánh đàn piano, khi xưa lúc hỏi về điều này, cậu chỉ biết trả lời: “Từ nhỏ đã bị ép luyện đàn nên chẳng có cách nào khác.”
Nhưng cô luôn cảm thấy như vậy là điều rất tốt, dáng đánh đàn của cậu thật đẹp, cậu chỉ khẽ cúi đầu, những lọn tóc mai đã xõa xuống, nhìn dáng vẻ như không để ý tới bất kỳ điều gì xung quanh, mười đầu ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đen trắng, thu hút mọi nguồn sáng xung quanh, rất giống với một hoàng tử nho nhã.
Nhi*p Lạc Ngôn đã từng gặp rất nhiều nam sinh chơi các loại nhạc khí khác nhau, nhưng luôn cảm thấy họ chơi không hay bằng cậu.
Nhi*p Chi tò mò: “Thật chứ?”. Cô nàng đang định mời Trình Hạo hôm khác có cơ hội thì biểu diễn một đoạn, nào ngờ cậu đưa tay lên xem đồng hồ, tiếp đó xin lỗi: “Vừa nghĩ ra là lát nữa bận câu chuyện, mình đi trước nhé!”. Lúc nói, cậu không hề nhìn về hướng Lạc Ngôn, chỉ gật đầu với Nhi*p Chi, sau đó rảo bước về phía cửa đại sảnh.
Nhi*p Lạc Ngôn hơi sững sờ, rồi nhanh chóng đuổi theo, “Mình cứ tưởng cả ngày hôm nay cậu rảnh cơ đấy”.
“Đã hẹn với người ta đi ăn trưa, mình quên mất.”
“Chờ một chút, áo khoác của cậu.” Cô lấy chiếc áo khoác từ giá treo quần áo rồi đưa cho cậu. Cậu nói: “Cảm ơn”. Ngón tay của hai người vô tình chạm vào nhau, nhưng cậu vẫn thản nhiên quay người mặc áo, sau đó đẩy cửa đi ra.
Nhi*p Lạc Ngôn một mình trở lại vườn hoa.
Cách đó xa xa, ánh nắng xuyên qua mấy tầng cao rồi chiếu xuống mặt đất.
Cô có cảm giác không đúng, nhưng lại không thể nói được rốt cuộc điểm nào không đúng.
Đúng vậy, chỉ là có chút thân thiết, có thể người khác không nhận ra, cũng có thể căn bản họ không được chú ý. Nhưng cô vẫn ngốc nghếch như thế, vẫn ngây thơ cho rằng điều này đồng nghĩ với việc một vài sự việc sắp xảy ra và sắp bắt đầu.
Trái tim cô xao xuyến, tối qua sau khi tiễn cậu về, vừa đóng cửa, cô thậm chí vẫn còn cảm giác trên ngón tay mình lưu lại hơi ấm và hơi thở của cậu. Thực ra, cô sớm đã qua độ tuổi mơ mộng hão huyền, nhưng hơi ấm nhỏ nhoi này vẫn khiến tim cô loạn nhịp, giống như đứa bé bất ngờ có được viên kẹo, chỉ là một chút cảm giác ngọt ngào nhưng cũng đủ để níu giữ niềm vui trong một khoảng thời gian.
Nhưng vừa rồi bỗng nhiên cậu vội vàng từ biệt, tuy lý do chính đáng nhưng cô không tin.
Khoảnh khắc đưa áo khoác cho cậu tựa như ảo giác, dường như cậu lại trở thành Trình Hạo lúc gần lúc xa của bao nhiêu năm về trước, luôn nói với cô những lời khách sao.
Còn cô, thậm chí còn không biết rốt cuộc đã sai ở điểm nào, hoặc cũng có thể, mọi thứ tối qua chỉ là ảo giác của cô?