Đây là loại biểu cảm gì? Khương Tuyết Ninh nghi hoặc nhìn hắn một cái, không hiểu sao có chút sợ, lại không biết mình nói sai cái gì: “Vậy ta ăn một cái?”
Tạ Nguy: “...”
Khương Tuyết Ninh lập tức đổi giọng: “Vậy vẫn là không ăn nữa thì hơn.”
Tạ Nguy chợt có chút buồn cười, không phải cười Khương Tuyết Ninh, mà là cười chính hắn. Hắn vô cớ lắc đầu, lại nhìn chén trà nhỏ trong tay mình, chợt nhớ tới Yến Lâm, cảm thán: “Tính tình ngoan cố ác liệt, tính khí không tốt, còn không có nhãn lực (mắt nhìn người), cũng không biết Yến Lâm bị ma nào ám nữa.”
Đang êm đẹp làm sao lại nhắc tới Yến Lâm rồi? Hơn nữa còn buồn bực vì sao Yến Lâm lại coi trọng nàng? Khóe miệng Khương Tuyết Ninh giật giật, nhỏ giọng thầm thì: “Cho nên Yến Lâm có người yêu hắn, còn ngươi thì không cưới được vợ a.” Lời còn chưa dứt, nàng đã nhìn thấy Tạ Nguy ngẩng mặt lên, lập tức đổi giọng: “Ngài nói rất đúng, ta không học vấn, ta không xứng với Yến thế tử.”
“...” Này rõ ràng là trong lòng có oán giận lại không dám chống đối hắn, nhìn thấy mà muốn cười, nhưng khóe môi Tạ Nguy vừa cong lên một chút, lại hạ xuống.
Yến Lâm.
Dũng Nghị hầu phủ.
Quan lễ.
Bất tri bất giác, thời điểm đã đến rất gần.
Khương Tuyết Ninh nói xong, cũng gần như đồng thời ý thức được điều này, trên mặt thoải mái nhẹ nhàng cũng thành trầm mặc. Nàng còn nhớ rõ quan lễ kiếp trước. Khi đó nàng hoàn toàn không biết gì về thế cục triều chính trên dưới cả, cũng căn bản không biết lúc ấy Dũng Nghị hầu phủ đã ở thời khắc nguy nan, còn hạ quyết tâm phải cố gắng lên làm hoàng hậu. Nhưng còn chưa làm được gì, đã trở lại bản tính mười phần ham chơi, suy nghĩ tìm món quà gì đặc biệt gì tặng sinh nhật Yến Lâm.
Kết quả, không ngờ hôm đó nửa đường nhớ lầm canh giờ, nàng đến muộn. Lúc xe ngựa đến nơi, cả hầu phủ sớm đã bao trùm trong máu tanh, gươm giáo, cùng tiếng kêu trời trách đất. Đám huân quý đến dự tiệc đã bị dọa cho trắng bệch, chạy trốn thục mạng. Nàng túm lấy một người lại hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Không ai trả lời nàng. Nàng liền mang quà đã chuẩn bị, xông vào phủ tìm người. Nhưng binh sĩ ngăn nàng lại. Nàng càng sống ૮ɦếƭ muốn đi vào. Nhưng lúc này một cái đầu lâu từ bên trong lăn ra, dừng lại trên bậc thang, máu tươi cứ thế tuôn ra, nàng lập tức bị dọa sợ, lại quay đầu thấy những người cầm đao kiếm kia đều lạnh lùng nhìn nàng. Cũng không biết là ai lôi nàng một cái, rốt cục vẫn là kéo được nàng trở về. Hồi phủ, nàng liền bệnh một trận.
Nói cách khác, kiếp trước, nàng thậm chí còn không đi dự quan lễ của Yến Lâm. Về sau, Yến Lâm bởi vậy mà hiểu lầm nàng tham lợi tránh hại, biết hầu phủ gặp nạn, mới cố ý không tới. Tiếp theo đó không lâu, nàng lại còn nói với hắn, nàng muốn làm hoàng hậu.
Về sau hắn đã trải qua gian nan vất vả, trở thành tướng quân về kinh, đứng trong cung điện huy hoàng của nàng, nhẹ nhàng giữ bả vai nàng lại, giúp nàng tháo trâm cài trên tóc xuống, nói với nàng: “Ngày đó, ta chờ nương nương rất lâu. Đứng ở đại đường, nhìn mỗi một vị tân khách bước vào, đầy chờ đợi mong mỏi, hy vọng kế tiếp sẽ là ngươi. Nhưng hết người này tới người khác, Lâm Truy vương tới, ngươi chưa tới; Tạ tiên sinh tới, ngươi cũng chưa tới; đến Tiêu Xu tới rồi, ngươi cũng vẫn chưa tới. Nhưng ta nghĩ, Ninh Ninh đã đáp ứng ta, nhất định sẽ tới. Thế là ta chờ a chờ, chờ a chờ, đến khi trọng binh vây quanh phủ, đến khi thánh chỉ xét nhà truyền tới, đến khi bậc thang thấm đầy máu tươi, cũng không chờ được ngươi...”
Khương Tuyết Ninh không thể nào biện giải cho mình. Cũng có lẽ, đối với thiếu niên chìm trong hồi ức cừu hận cùng tăm tối, hết thảy giải thích đều vô nghĩa. Nàng chỉ có thể im lặng nhắm nghiền hai mắt.
Kiếp trước như thủy triều tràn qua trong trí nhớ, chân thực mà đau đớn, một lát sau Khương Tuyết Ninh mới chậm rãi nhìn chén trà trong tay mình. Mặt nước trong chén trà tĩnh lặng, phản chiếu bóng dáng Tạ Nguy ngồi đối diện. Nàng hỏi: “Quan lễ của Yến Lâm, nghe nói Tạ tiên sinh sẽ lấy tự (tên chữ) cho hắn.”
Tạ Nguy nhàn nhạt: “Ân.”
Nam tử hai mươi tuổi thì phải làm quan lễ, sau đó mới thành gia lập nghiệp. Quan lễ có lấy tự, vừa là đặt tên, vừa thể hiện chí hướng sau này. Nam tử xuất thân nhà huân quý, đến quan lễ cơ bản đều sẽ thỉnh hồng nho ẩn sĩ đến lấy tên chữ cho mình, tuy tuổi của Tạ Nguy so ra kém hơn các hồng nho khác trong giới trí thức, nhưng lại là thái tử thiếu sư chủ trì kinh tiệc lễ nhật giảng ở Văn Uyên các, trước đây còn chưa từng nghe nói ai có thể mời được hắn vỡ lòng hay lấy tên chữ cho ai. Yến Lâm tựa hồ là người đầu tiên. Cũng có lẽ là người duy nhất.
Nhưng Khương Tuyết Ninh lại không biết kiếp trước tên chữ của Yến Lâm là gì, đã kịp lấy hay chưa? Sau khi Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, hết thảy chủ đề có liên quan đến Yến thị nhất tộc đều thành cấm kỵ, không ai dám nhắc tới. Đến sau khi Yến Lâm về triều, cũng không còn ai có thể thân mật gọi tên chữ của hắn. Cũng có lẽ có, chỉ là nàng không biết được.
Tạ Nguy dò xét nàng một hồi, nói: “Bây giờ vọng tộc trong kinh đều biết Dũng Nghị hầu phủ đã không còn đường lùi, thi*p mời quan lễ dù đã gửi, nhưng người hồi âm sẽ đi không có bao nhiêu. Nhìn ngươi cũng không giống người làm việc thiện từ bi, đến lúc đó ngươi có đi không?”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn nói: “Yến Lâm là bằng hữu tốt nhất của ta.” Cho nên mặc kệ tình hình thế nào, nàng vẫn muốn đi, hơn nữa đời này nhất định không được đến trễ, không được khiến thiếu niên kia thất vọng nữa.
Tạ Nguy nghe xong lại nhíu mày, lại khẽ xùy một tiếng. Bằng hữu tốt nhất? Hắn hình như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại nhẹ lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói. Tựa hồ cũng không còn tâm tư uống trà, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn trà, nói: “Luyện đàn đi.”
Trà, Khương Tuyết Ninh kỳ thật còn chưa uống xong, nhưng thật ra lúc nãy cũng không khát lắm, tán gẫu xong đề tài này, hỏa khí khi tranh chấp cùng Diêu Tích lúc trước đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là nặng nề trầm uất.
Nàng đặt chén trà xuống, ngồi trước bàn luyện đàn, còn đàn « Thải vân truy nguyệt » để luyện chỉ pháp. Hôm qua đàn đã tạm được rồi, theo lý hôm nay sẽ tốt hơn. Nhưng không ngờ, căn bản không trôi chảy như hôm qua, lại còn trúc trắc gượng gạo, mới vài câu đã sai một âm.
Tạ Nguy quay lại nhìn nàng. Khương Tuyết Ninh ngừng lại, nhìn những ngón tay mảnh khảnh đặt trên dây đàn, cứ không ngừng run rẩy, sau đó là dây đàn bên dưới cũng rung theo. Nàng chậm chạp dùng sức nhấc bàn tay lên, nắm lại trước người, siết thật chặt. Nhưng run rẩy không những không ngừng, mà còn như truyền vào tận đáy lòng nàng. Nàng gục đầu xuống, nhắm chặt mắt lại.
Lần đầu tiên Tạ Nguy không hề trách phạt, mà chỉ thản nhiên nói: “Tâm không tĩnh được thì đừng đàn nữa.”
Quan lễ của Yến Lâm đã sắp đến... Không nhắc đến còn tốt, một khi nhắc rồi, tâm sao có thể tĩnh được? Khương Tuyết Ninh cảm giác đáy lòng mình như bị tảng đá nặng nề đè xuống, đến hít thở cũng trở nên vô cùng khó khăn, thần thái sáng láng lúc cùng Diêu Tích cãi nhau nay đã tan biến, giọng trầm thấp đáp: “Vâng.”
Không khí bên trong Phụng Thần điện lại rơi vào yên lặng. Tạ Nguy ngồi trước thư án đọc công văn, nhưng tựa hồ cũng không tập trung được. Khương Tuyết Ninh ngồi trước đàn, ngẩn người, không đầy một lát suy nghĩ liền phiêu diêu.
Qua chừng hai khắc, bên ngoài lại có thái giám đến, có việc bẩm báo với Tạ Nguy. Nhưng thấy Khương Tuyết Ninh ở bên trong, nên không mở miệng. Tạ Nguy liền đứng dậy, nói với Khương Tuyết Ninh: “Tự pha trà đọc sách, nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn nói xong thì đi ra ngoài điện. Tiểu thái giám kia đi theo hắn đến ngoài hành lang, thấp giọng bẩm báo gì đó. Khương Tuyết Ninh nghe không được. Chuyện của Tạ Nguy, nàng cũng không dám nghe.
Nàng ngồi trước đàn thật lâu, lúc nãy ngẩn người thì không cảm giác được gì, lấy lại tinh thần liền thấy thân thể có chút cứng ngắc. Tiêu Am này là Yến Lâm tặng nàng. Gương mặt thiếu niên chân thành cùng nhiệt huyết hiện ra rõ ràng trong trí nhớ, nhưng càng như thế, nhìn Tiêu Am lòng nàng càng nặng trĩu, thế là đành dứt khoát đứng lên, ngồi sang bàn trà, lần nữa nấu nước pha trà.
Đĩa đào phiến cao kia vẫn còn đặt ở chỗ cũ. Khương Tuyết Ninh vừa vặn nhìn thấy nó. Uống phao trà thứ nhất, nàng không chạm vào đĩa đào phiến cao; uống phao trà thứ hai, dạ dày có chút âm ỉ đau; đợi đến phao trà thứ ba, rốt cục cảm thấy mình cần phải ăn gì đó, thế là nàng đưa tay về phía đĩa đào phiến cao.
Từng miếng từng miếng trắng như tuyết, ở giữa điểm xuyết mấy miếng đào làm nhân. Nhìn thoáng qua, không khác hôm qua là mấy. Nhưng cẩn thận nhìn lại, miếng nhân đào so với hôm qua hình như có lớn hơn một chút a? Đầu bếp trong cung chuyện gì làm không được, chứ đủ loại bánh ngọt đều có thể làm ra dáng vẻ cực đẹp, mùi cũng rất thơm, mặc dù ăn vào có ngon như vẻ ngoài hay không lại là một chuyện khác. Mà dù sao đây là trong cung a. Ai có tâm tình để ý nó ngon hay không đâu?
Cầm trong tay một miếng đào phiến cao thật mỏng, Khương Tuyết Ninh chăm chú nhìn nửa ngày, oán thầm vô số câu, rốt cục vẫn cho vào miệng, định nuốt vội.
Nhồi bột gạo nếp đều tay, rất mềm dẻo lại không mất độ xốp. Vị ngọt mà không ngán, chỉ ngọt thanh lại không quá độ. Mùi vị này... Lúc đầu không để ý, nhưng đến khi hương vị chạm đến đầu lưỡi, trong nháy mắt, mí mắt Khương Tuyết Ninh thật sự là giật một cái, suýt chút bị nghẹn, tay run suýt làm đổ chén trà!
Không quan tâm đào phiến cao này có mùi vị gì! Tóm lại nhất định không phải là đầu bếp trong cung làm! Đời trước nàng đã thử đào phiến cao của tất cả đầu bếp biết làm điểm tâm trong cung, nhưng không một ai có thể làm ra hương vị nàng muốn! Đời này, trong cung chưa đổi đầu bếp thì càng không thể nào làm ra được!
Vậy đĩa này... Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy vừa rồi như ăn phải độc dược, đưa tay day day mí mắt, hận không thể phun miếng đào phiến cao lúc nãy ra! Trời ạ nàng đến cùng đã làm gì vậy! Vẫn là câu nói kia, đồ của Tạ Nguy mà cũng dám ăn sao!!! Nói không chừng hắn có khi còn định dùng đĩa đào phiến cao này dò xét xem nàng còn nhớ chuyện bốn năm trước không thì sao? Tạ Nguy tâm địa quá ác độc. Đều là do hắn gần đây tỏ ra quá hiền lành, đến mức nàng thành thói quen được một tấc lại muốn tiến một thước, mất đi cảnh giác!
Tỉnh táo lại. Tỉnh táo lại. Chỉ ăn một miếng mà thôi. Tạ Nguy cũng chưa chắc đã đếm qua. Nhìn qua, đĩa đào phiến cao không khác mấy so với lúc trước. Lại vội vàng đưa tay loay hoay loay hoay, chỉnh lại một chút, lần này thì nhìn không ra nữa. Sau đó ngồi chờ Tạ Nguy trở về.
Nhưng đợi nửa ngày, Tạ Nguy vẫn chưa quay lại.
Khương Tuyết Ninh mơ hồ lại ngửi thấy mùi hương của đào phiến cao thoang thoảng bay tới, đang cúi đầu nhìn chén trà lại lén liếc sang đĩa đào phiến cao một cái, vội vàng quay lại; xoay qua chỗ khác nhìn một chút, lại liếc qua một tẹo.
Kỳ thật... đĩa này cũng rất nhiều miếng a? Dù nàng có ăn thêm một miếng, cũng chưa chắc có thể nhìn ra được, nhỉ? Nàng quay lại nhìn thoáng qua phía cửa điện, nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ vẫn chưa dừng, liền to gan hơn một chút, trộm vươn tay ra, vội vàng chộp thêm một miếng, cấp tốc nhét vào miệng.
Nàng lại nhìn đĩa đào phiến cao kia. Ân, rất tốt, không có sơ hở gì, nhưng mà mảnh bên trái này nhìn giống như bị dư ra, không hiểu sao lại có chút gây chú ý. Khương Tuyết Ninh cảm thấy không thể tùy ý nó như thế được, nếu khiến Tạ Nguy chú ý sẽ không tốt. Ném đi? Vậy thì quá lãng phí. Cho nên vẫn là ăn nó thì hơn, đây không tính là nàng ăn vụng, cũng không phải nàng muốn ăn, mà là để đĩa đào phiến cao này nhìn bình thường hơn một chút! Nàng thề, chỉ ăn thêm miếng này nữa thôi, nếu ăn nữa sẽ ૮ɦếƭ người đó!
Thế nhưng những chuyện như ăn vụng... Đã có lần đầu ắt sẽ có lần hai, có lần hai liền có lần ba, có lần ba vậy thì ngừng lại đã là chuyện vô cùng khó rồi. Vả lại, cứ ăn từng miếng từng miếng, thì nhìn qua giữa hai lần không khác biệt nhau là mấy... Thế là móng vuốt nàng lại một lần nữa vươn ra.
“Thật, một miếng cuối cùng, một miếng cuối cùng!” Khương Tuyết Ninh cầm trong tay miếng thứ mười, trong lòng tự nhủ, sau đó cắn một ngụm.
Tạ Nguy lúc này vừa vặn đi tới cửa điện, nghe loáng thoáng, nên hỏi lại: “Cái gì cuối cùng?”
“Khụ khụ khụ!” Khương Tuyết Ninh giật mình run rẩy, miếng đào phiến cao vừa ăn vào chưa kịp nuốt xong cứ thế mắc lại ở cổ! Nàng hớp vội nửa chén trà nhỏ, mới đỡ nghẹn, xoay người lại nói: “Không, không có gì, nói đến phao trà cuối, học sinh còn thắc mắc sao Tạ tiên sinh ngài còn chưa trở lại.”
Tạ Nguy đến gần xem xét, nàng đích thực đã pha xong trà, chỉ là... Đĩa đào phiến cao lúc nãy đâu có ít như vậy? Hắn nhìn Khương Tuyết Ninh, tựa tiếu phi tiếu.
Khương Tuyết Ninh theo hướng hắn nhìn, thì phát hiện đĩa đào phiến cao kia... từ khi nào lại ít như vậy? Không không không không sao đâu! Biết đâu mắt Tạ Nguy mờ thì sao! Nàng ngượng ngùng cười một tiếng: “Vừa rồi có chút đói bụng, ăn một chút, chỉ ăn một chút...”
Tạ Nguy nhíu mày: “Ngươi cho rằng mắt ta mờ sao?”
Khương Tuyết Ninh cắn răng: “Nhiều hơn một chút một chút.”
Tạ Nguy thế là “A” một tiếng: “Nếm thử thấy như thế nào?”
Khương Tuyết Ninh nghĩ thầm mình cũng không được để lộ ra là còn nhớ hương vị năm đó, thế là trợn mắt nói dối: “Không khác hôm qua là mấy, đầu bếp trong cung thật là cơm cá giả mặt Bụt, nhìn thì đẹp, mà ăn lại không ngon, uống trà ăn kèm một chút còn được.”
Tạ Nguy đột nhiên cảm thấy —— Nha đầu lừa đảo này thật chán sống rồi. Vừa nghĩ, hắn liền tiến tới, động tác như muốn bưng đĩa đào phiến cao kia lên, nói: “Nếu đã dở như vậy thì cần gì phải làm khổ chính mình chứ, ném hết đi, gọi đầu bếp mới trong cung cất công làm ra một đĩa khác cho Ninh nhị cô nương.”
Ném đi?! Khương Tuyết Ninh thốt lên: “Đừng a —— ” Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền muốn vả cho chính mình hai bạt tai.
Tạ Nguy dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú nhìn nàng.
Khương Tuyết Ninh rốt cuộc nhận ra, mình không chỉ có nghịch lân (Trương Già), lại còn có cả tử huyệt. Đúng là từ sang thành kiệm khó biết bao nhiêu a. Nàng lớn lên nơi hương dã, ăn uống no bữa nay lo bữa mai, cho nên chỉ cần được ăn thứ gì ngon, liền cứ thế nhớ mãi không quên.
Nội tâm nàng một mảnh ảm đạm, dứt khoát không thèm đếm xỉa gì nữa, lợn ૮ɦếƭ không sợ bỏng nước sôi, mặt không chút thay đổi, hứng lấy cái nhìn chăm chú của đối phương, mặt không đỏ tim không nhanh, giọng cực kỳ bình tĩnh khảng khái nói: “Cũng không đến nỗi tệ như vậy, làm người phải biết tiết kiệm, không được lãng phí.” Sau đó đưa tay nhận lấy đĩa đào phiến cao kia từ tay Tạ Nguy.
Tạ Nguy: “...” Nếu sớm biết chỉ cần một đĩa đào phiến cao đã có thể thu thập được tổ tông này trở nên ngoan ngoãn đến vậy, lúc trước phí công lớn như thế hết trách mắng rồi huấn dạy, lo lắng nàng học không tốt, là vì cái gì...
Đột nhiên hắn có chút hoài nghi khả năng nhìn người của bản thân rốt cục có dùng được hay không? Hắn vô cớ cười một tiếng.