Làm xong chuyện ỷ thế ăn Hi*p người, Khương Tuyết Ninh không có chút gánh nặng trong lòng nào mà về phòng mình. Có gì để lo lắng đâu? Một cô nương vì từ hôn dám để đối tượng nghị thân cõng lấy tiếng xấu “Khắc vợ”, mà đối phương lại thanh chính, cương trực; nếu giờ truyền ra ai gặp xui xẻo còn chưa biết được; mặt khác, nếu các nàng nháo lên tìm người ngoài đến phân xử, Khương Tuyết Ninh cầu còn không được. Làm lớn chuyện nàng như ý nguyện rời cung a? Dù sao nàng cũng là người buôn bán có lãi.
Chiều nay, Yến Lâm thật sự đưa đề thi tới cho nàng, đương nhiên chưa hẳn rất đủ, nhưng đại khái phương hướng và cuốn sách nào đều có, nếu tối nay khêu đèn đọc, sáng mai dậy sớm xem lại một chút, muốn muốn qua phần thi ngày mai không khó. Dù sao chỉ để khảo qua học thức của mọi người, cũng không phải thi cử chân chính. Mục đích phần này chỉ để loại bớt vài người thôi.
Khương Tuyết Ninh cầm về có đại khái nhìn thoáng qua, phát hiện so với kiếp trước không khác biệt gì, xem xong liền đốt đi. Nàng dù không quan tâm mình, nhưng nếu thứ này bị người khác nhìn thấy, khó tránh sẽ tra ra Yến Lâm, truyền ra thanh danh không tốt.
Cứ như vậy, đêm nay là một đêm ngon giấc.
Hôm sau trời vừa sáng, rửa mặt trang điểm xong, nàng đẩy cửa phòng ra, liếc mắt liền thấy trên hành lang có mấy vị thế gia tiểu thư cầm sách, hoặc đứng hoặc ngồi, đang thấp giọng ngâm tụng hoặc học thuộc.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“...” Xem ra mọi người đều rất cố gắng muốn ở lại a. Khương Tuyết Ninh đột nhiên thấy mình lười nhác như vậy có chút không hợp không khí.
Ước chừng là bởi vì chuyện tối qua nàng ra tay với Vưu Nguyệt cùng Diêu Tích, đám người nghe thấy cửa phòng mở, ngẩng đầu trông thấy nàng đi tới, trong ánh mắt đều có mấy phần kiêng kị cùng e ngại. Chỉ có số ít mấy người chủ động chào hỏi nàng. Trong đó có Phàn Nghi Lan không bận bịu nước tới cổ mới nhảy, nàng thậm chí còn mỉm cười: “Chào Khương nhị cô nương.”
“Chào Phàn tiểu thư.”
Phàn Nghi Lan dù đầy thi thư tài hoa, có chân tài thực học, lại thật sự không tranh không đoạt, lúc nào cũng yên lặng, trấn định tự nhiên. Một phần đạm bạc này Khương Tuyết Ninh thật lòng hâm mộ. Với người thật lòng thân mật với mình, nàng luôn trả lời thiện chí, nói: “Mọi người hôm nay đều dậy thật sớm, xem ra đều rất xem trọng cửa ải thi học vấn này.”
Sáng sớm ngày cuối thu, chân trời nổi sương mù nhàn nhạt se se lạnh. Các cô nương y phục khác nhau đứng dưới hiên đọc sách, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui. Phàn Nghi Lan nhìn bọn họ một chút, nói: “Dù sao mọi người xưa nay hẳn chưa trải qua chiến trận nào như vậy tất nhiên là khẩn trương, ngay cả ta đêm qua cũng ngủ không ngon. Bất quá Khương nhị cô nương vẫn như hai ngày trước, ngủ một giấc đến hừng đông, thật là khiến người ngưỡng mộ.”
Hâm mộ nàng có thể ngủ? Khương Tuyết Ninh thật có chút dở khóc dở cười.
Phương Diệu bên kia khó được một buổi buông xuống đủ loại sách tính lịch, thiên tượng, lại cầm một bản « luận ngữ » đến gặm, nghe Phàn Nghi Lan nói liền chua xót: “Phàn tiểu thư làm sao biết vậy, dù tất cả mọi người tối hôm qua thức trắng, Khương nhị cô nương cũng không thể ngủ không ngon. Triều đình trên dưới đều biết, Khương thị lang cùng Tạ tiên sinh giao hảo, ngày thường cũng có qua lại. Không nói những cái khác, Khương nhị cô nương có thể biết một chút sở thích của Tạ tiên sinh, cũng biết lát nữa thi phải chú ý những gì a? Chúng ta thì thảm rồi, lâm thời ôm chân phật cũng không biết nên ôm cái nào (nước tới chân mới nhảy, không biết nên nhảy phía nào).”
Phương Diệu đang nói thì ngừng lại, ý thức được mình quên mất một chuyện quan trọng, vỗ trán đứng dậy, kéo tay Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương! Khương nhị cô nương! Ta lại quên mất, ngươi là có người ‘Thế’ a. Khục, vậy, nếu ngươi thuận tiện có thể tiết lộ một chút hay không, Tạ tiên sinh bình thường thích sách gì, chấm bài thi đặc biệt thích cái gì nha?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Tạ Nguy tất nhiên có qua lại với Khương Bá Du, nhưng đó là chuyện của bọn họ, Khương Tuyết Ninh bây giờ mười tám tuổi kể cả tính luôn tuổi mụ cũng mới mười chín, có thể biết cái gì? Nếu kiếp trước Phương Diệu hỏi như vậy, chính là hỏi nhầm người. Chỉ là đời này Khương Tuyết Ninh thật đúng là biết. Ai nói nàng trùng sinh về, lại còn sớm biết nội dung bài thi chứ?
Lúc Phương Diệu hỏi, tiếng đọc sách trên hành lang chẳng biết tại sao đều nhỏ đi một chút. Khương Tuyết Ninh chú ý thấy không ít người nhìn qua, tâm tư khẽ động: Loại “Chuyện tốt” “Lợi người lợi mình” này sao lại không làm chứ? Người khác thi càng tốt, mới càng lộ ra nàng kém cỏi nha!
Phương Diệu vốn chỉ hỏi thử, lại thấy ánh mắt Khương Tuyết Ninh lấp lóe, trong lòng thầm than “Quả nhiên là sẽ không nói “. Dù sao lúc này tất cả mọi người đều đang cạnh tranh, ai lại giúp đối thủ của mình chứ? Nếu sơ ý bị bọn họ chen thi rớt thì biết khóc với ai? Cho nên nàng thở dài một hơi: “Ta vẫn là tiếp tục xem « luận ngữ » đi, ôn quàng còn hơn không ôn mà.”
Nhưng không ngờ Khương Tuyết Ninh nhìn nàng cười một tiếng, nói: “« luận ngữ » là phải đọc, nếu còn được, lại xem qua « Mạnh tử » sẽ không tệ. Nghĩ cũng biết Tạ tiên sinh kiểm tra chúng ta sẽ không quá khó, chỉ xem mọi người học cái gì. Cho nên theo trình tự bình thường đám sĩ tử đọc sách thi 《 Đại Học 》 « Kinh Thi » cũng là phải xem qua. Phụ thân ta đúng là có chút giao tình với Tạ tiên sinh, bất quá thói quen của tiên sinh ta biết không nhiều, chỉ biết là so với bài thi đáp đúng, Tạ tiên sinh giống như cũng ưu ái chữ viết đoan đoan chính chính. Bài thi đáp cho dù tốt, nhưng chữ không tinh tế rõ ràng, Tạ tiên sinh cũng có thể đánh rớt.”
Đám người nghe xong sững sờ. Không nghĩ Khương Tuyết Ninh vậy mà lại nói thẳng ra; có người thì đang tự hỏi, nàng cứ dễ dàng nói ra như vậy, đến cùng là thật hay giả; cũng có người hoài nghi nội dung nàng nói. Chu Bảo Anh hôm nay cũng đang đọc sách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà đỏ bừng, đôi mày thanh tú nhíu một cái, lộ ra hoang mang không thôi: “Làm sao lại thế? Đọc sách, tu dưỡng học thức chẳng lẽ không phải đứng đầu sao? Nếu chỉ vì chữ viết không tốt mà bị đánh rớt, không khỏi cũng quá bất công đi? Nếu là bài thi phần đầu không ít, phần giữa vội vàng chữ viết khó tránh khỏi qua loa...”
Khương Tuyết Ninh cười: “Vậy thì ta cũng không biết.”
Kiếp trước nàng tiếp xúc với Tạ Nguy không nhiều, đến cơ hội gặp mặt cũng ít, chỉ nghe nói lúc hắn chủ trì khoa khảo, học thức tuyệt hảo nhưng chữ không tốt, tới tay hắn sẽ bị hạ một bậc, nhất giáp sẽ thành nhị giáp; nhị giáp sẽ thành tam giáp; còn tam giáp sẽ rơi thẳng khỏi bảng vàng.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Có một sĩ tử không phục, trình thượng thư đòi bãi bỏ tư cách chủ khảo thi hội của Tạ Nguy, nhưng Tạ Nguy vẫn làm theo ý mình, không hề thay đổi. Về sau chuyện cứ như vậy không giải quyết được gì. Tạ Nguy vì sao như thế, Khương Tuyết Ninh tất nhiên không biết. Dù sao nàng biết gì nói nấy, người khác tin hay không là chuyện của họ.
Bởi vì Chu Bảo Anh hỏi, rất nhiều người bắt đầu nửa tin nửa ngờ. Chỉ có Tiêu Xu lau mắt mà nhìn (nhìn với ánh mắt khác) Khương Tuyết Ninh. Bởi vì nàng biết, Khương Tuyết Ninh nói thật. Tiêu thị trong triều thế lớn, Tiêu Xu lại quen biết trưởng công chúa, học thức cũng không kém, cơ bản không có khả năng bị khuyên lui ở cửa này nhưng việc thi cử này liên quan tới mặt mũi gia tộc nên sớm có người thay nàng nghe ngóng sở thích của thái tử thiếu sư Tạ Nguy, trong đó “Chữ đẹp” đứng đầu.
Nàng biết, nhưng chưa từng muốn nói ra cho người khác. Nhưng mà Khương Tuyết Ninh lại nói ra... Người này, không có nửa phần tư tâm sao? Tiêu Xu nhất thời cảm giác bản thân không hiểu nàng, so với tính không tranh hơn thua của người này, tâm tư thi đấu của mình lại trở nên tầm thường. Đáy lòng nàng bỗng nhiên rất phức tạp.
Nàng đâu biết, lúc này Khương Tuyết Ninh đã vui muốn nở hoa rồi: Đám cô nương ngốc này có thể ôm đúng chân phật, nhanh chóng ôn bài, bài thi viết chữ đẹp, chuyện bản cung thuận lợi rời cung về nhà “Khởi nghiệp” (thực ra là “kiến dựng đại nghiệp” haha) đều dựa vào các ngươi!
Người khác gấp gáp ôn bài, Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy đời mình chưa bao giờ đầy tràn hy vọng như vậy, nàng đi vào Lưu Thủy các, muốn pha cho mình một bình trà, không cần chuẩn bị, chỉ chờ có người gọi qua thi thôi. Chỉ là chưa làm được, vừa mới đặt bình nước lên nấu, liền có một vị “Khách không mời mà đến”.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Khương Tuyết Ninh ngước mắt xem xét, đuôi lông mày không khỏi nhếch lên. Diêu Tích. Có lẽ vì hôm qua khóc, sau khi Khương Tuyết Ninh đi nàng khóc còn nhiều hơn, cho nên đôi mắt có vẻ hơi sưng, lúc đi vào, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Khương Tuyết Ninh. Dù mặc một thân y phục màu hồng xinh đẹp nhưng Khương Tuyết Ninh có thể từ bàn tay nắm chặt bên hông, cảm giác được nàng không cam lòng cùng phẫn nộ.
Khương Tuyết Ninh vươn tay ra, chậm rãi bày xong trà cụ (đồ dùng pha + uống trà) lên khay trà, chỉ cười: “Diêu tiểu thư yên tâm, hôm qua những lời kia ngươi nói cũng là do chúng ta hỏi. Ta mặc dù không tính là tốt lành gì, nhưng có gì thù oán đều nói trước mặt, loại chuyện tiểu nhân sai người bịa chuyện hãm hại này, ta không làm được, nêu không cần lo ta nói lung tung.”
Diêu Tích cảm thấy như bị nàng tát một bạt tai. Dù sao từ ngữ “bịa chuyện hãm hại” “tiểu nhân” này, đều giống như có ẩn ý. Nàng hít sâu một hơi, nói: “Ta tự hỏi không oán không thù với Khương nhị cô nương, tối hôm qua hỏi thăm cũng không thấy đã đắc tội gì với ngươi. Nếu nhị cô nương có chút mâu thuẫn với Vưu nhị tiểu thư thì nhằm vào nàng là được. Nhưng mỗi câu của ngài lại nhằm vào ta. Ta gần nửa đêm không ngủ, từ đầu đến cuối cảm thấy việc này kỳ quặc. Cho dù cô nương bênh vực kẻ yếu, phản ứng tựa hồ cũng quá mức kích động, ngược lại khiến ta không thể không hiếu kì, Khương nhị cô nương có quan hệ gì với Trương Già kia?”
Ách. Đây là không nghĩ ra liền hoài nghi nàng cùng Trương Già có bí mật, chỉ sợ nếu có chút sơ sẩy, đúng lúc sẽ dùng làm lý do từ hôn Trương Già. Khương Tuyết Ninh rất nhạy cảm. Chỉ là lời này a, nếu chất vấn nàng kiếp trước, nàng sẽ chột dạ; nhưng đời này nàng còn chưa gặp Trương Già, lấy đâu ra “Quan hệ”?
Khương Tuyết Ninh vươn người ra trước, dùng muỗng nhỏ lấy xíu trà cho vào bình, mặt không đổi sắc nói: “Trương Già đại nhân chính là ngôn quan (quan phát ngôn?), không thiên vị, thanh liêm chính trực, nghe nói trước kia xử án trong dân có danh tiếng rất tốt. Tuyết Ninh mặc dù chỉ là tiểu nhân, nhưng hai năm nay ngược lại ngộ ra một đạo lý. Trên đời không thể người người đều là quân tử, làm tiểu nhân cũng không sao. Đối với tiểu nhân cư xử như tiểu nhân không sao, nhưng đối với quân tử, tốt nhất vẫn nên dùng đạo lý của quân tử. Diêu tiểu thư tựa hồ hoài nghi ta cùng Trương Già có gì, vậy có thể đợi sau hôm nay, Diêu tiểu thư ra ngoài hỏi thăm sẽ biết ta cùng vị Trương đại nhân trong truyền thuyết này đến mặt còn chưa thấy qua một lần. Nếu ngài còn muốn vẽ vời bịa chuyện, vẫn nên sớm dẹp tâm tư này đi. Ngài cảm thấy cửa hôn sự này không tốt, muốn lui cũng không sao, thế nhân xu lợi tránh hại, cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu ngài muốn làm quá lên, sợ là sẽ không tốt. Diêu tiểu thư đã muốn hủy hôn, còn muốn mình không chút tổn hại, trên đời nào có chuyện tốt như vậy?”
“Khương nhị cô nương nói thật êm tai.” Diêu Tích nghe nàng nói càng ngày càng xa, chỉ cảm thấy chói tai đến cực điểm, “Ta nghe nói ngài trong phủ tính tình không dễ sống chung, bây giờ là đứng nói chuyện không mỏi eo, tới khi ngươi thật sự gặp phải cửa hôn sự như vậy, chỉ sợ chưa hẳn đã làm êm đẹp hơn ta!”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đây chính là ngậm máu phun người. Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ tới mình kiếp trước, cũng là nói rõ ràng cho Yến Lâm nàng muốn làm hoàng hậu, nàng muốn gả cho Thẩm Giới, không hề lấy cớ cho mình, càng không đến mức hắt nước bẩn lên Yến Lâm, làm ô danh hắn. Mà chuyện nàng coi trọng Thẩm Giới cũng là trước lúc Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện. Mặc kệ hầu phủ sau đó có chuyện hay không, nàng đều muốn gả cho Thẩm Giới, chưa từng có tâm tư bỏ đá xuống giếng. Trùng hợp là hai chuyện ᴆụng vào nhau, nên bị bỏ đá xuống giếng, chỉ càng làm Yến Lâm hận nàng hơn thôi.
Nàng ngước mắt nhìn ánh mắt Diêu Tích, lập tức có mấy phần đùa cợt: “Ta nhìn Diêu tiểu thư tối hôm qua giống như không có lòng hại người, nhưng hôm nay ngược lại khư khư cố chấp để tâm chuyện vụn vặt. Nếu ta là Diêu tiểu thư, thứ nhất, gặp được cửa hôn nhân tốt như này, dù phụ thân là nội các học sĩ cũng cảm thấy người này không tệ, vô cùng vui vẻ gả đi còn không kịp, sao phải từ hôn? Thứ hai, nếu quá muốn từ hôn, mà hắt lên hắn tiếng xấu ‘Khắc vợ’, sau này làm sao hai ngươi cưới gả được? Dứt khoát thoải mái nói với hắn ngươi muốn lui hôn, Trương Già là chính nhân quân tử, cũng sẽ không cưỡng cầu. Thứ ba, nếu quyết tâm không muốn vác danh tiếng ‘nâng cao đạp thấp’, còn muốn từ hôn, không bằng án binh bất động, ngồi trong nhà chờ là được.”
Diêu Tích lúc nghe phía trước lại vò khăn âm thầm sinh hận, nhưng khi nghe câu cuối cùng, lại khẽ giật mình: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Khương Tuyết Ninh giờ phút này lại thấy chán ghét Diêu Tích, vừa vặn nước sôi rồi, liền lãnh lãnh đạm đạm nói: “Ta muốn pha trà, Diêu tiểu thư nếu không muốn ngồi xuống cùng ta thưởng trà luận đạo, thì chớ ở đây quấy rầy thanh tịnh. Sắp thi rồi, rảnh rỗi đọc thêm chút thi thư không phải tốt hơn sao?”
Đọc thêm nhiều sách, đừng khi dễ người nghèo. Nàng kiếp trước trải qua nhiều, học được cũng chỉ ngần ấy, hy vọng nàng tương lai còn hối hận muốn gả cho Trương Già nên nói với nàng như vậy. Diêu Tích muốn hiểu thì hiểu, không hiểu cũng không sao.
Diêu Tích lại nói nàng là nửa phần mặt mũi không cho, lại chán nản. Người ta đã đuổi khách, nàng cũng không nên nán lại, phất tay áo rời đi. Đi ra rồi mới nghĩ lại, Lưu Thủy các đâu phải địa bàn của Khương Tuyết Ninh, làm sao lại như chủ nhân đuổi mình đi? Nhưng lúc này nàng mà đi vào sẽ bị coi thường, nên đành nhịn.
*
Ước chừng giờ Mão hai khắc, Khương Tuyết Ninh uống xong hai tuần trà, bên ngoài Ngưỡng Chỉ trai có người thông truyền. Chỉ nói: “Mấy vị tiên sinh hiện đã từ Văn Hoa điện đi tới, mang theo đề thi, sau một khắc sẽ bắt đầu thi ở Phụng Thần Điện bên cạnh, xin chư vị tiểu thư theo nô chờ dời bước tới Phụng Thần điện.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đám người vội vàng xem xét lại dung nhan, theo cung nhân đi Phụng Thần điện. Điện này cách Ngưỡng Chỉ trai chưa tới nửa khắc đi bộ, một chút đã tới.
Khương Tuyết Ninh giương mắt, chỉ thấy chính điện Phụng Thần điện, hai bên đều là thiên điện, không điêu khắc cũng không trang trí nhiều, trên cánh cửa phần lớn chỉ có lớp sơn dầu, trước điện có năm bậc thang, ví như năm đức tính của thánh nhân.
Trong điện bố trí giống như học đường. trên cùng là chỗ tiên sinh giảng bài, phía dưới bàn ghế đầy đủ, trên bàn có 乃út mực giấy nghiên; bên tường phía tây có bình phong, bày mấy cái ghế, có sách cũng có bàn trà, để tiên sinh dùng làm chỗ nghỉ giữa hai bài giảng. Các nàng tự mình chọn vị trí ngồi xuống. Khương Tuyết Ninh chung quy có chút e ngại Tạ Nguy nên chọn án thư hơi âm u trong góc, mặc dù lát nữa sẽ khó viết, nhưng cũng tránh bớt ánh mắt người ngoài.
Lúc này đằng sau liền có tiếng: “Các tiên sinh mời vào.” Mọi người lần nữa đứng dậy. Khương Tuyết Ninh đứng trong góc nhìn ra, chỉ thấy Tạ Nguy hôm nay mặc đạo bào rộng rãi xanh biếc, trâm ngọc trên tóc, mặt mày không nhiễm bụi trần, bên môi có chút ý cười, cùng ba vị tiên sinh khác tóc đã điểm bạc đi vào, luận dung nhan khí độ thực tế có chút như hạc giữa bầy gà, chớ nói chi là quan cùng cấp trên triều mà tuổi còn trẻ hơn.
Có thế gia tiểu thư lúc trước còn cười nhạo người khác nhắc đến Tạ Nguy thì đỏ mặt, gặp rồi mới biết người ấy không nói dối. Nhất thời có nhiều người không dám nhìn thẳng. Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua liền lập tức cúi đầu xuống: Nàng cũng không phải không dám nhìn Tạ Nguy, mà là hi vọng Tạ Nguy không muốn chú ý tới mình, chỉ cần thi xong hắn cầm bài thi đuổi nàng rời cung là đủ rồi.
Chỉ là... Tạ Nguy cầm tập đề thi vào điện, vừa đặt trên bàn, giương mắt xem xét, đuôi lông mày liền hơi động một chút, lại nhìn thêm một vòng khắp phòng, mới lờ mờ thấy Khương Tuyết Ninh cúi đầu đứng thẳng trong góc. Ngón tay xé bao đề thi dừng lại một chút.
Một vị lão hàn lâm bên cạnh hỏi hắn: “Cư An, thế nào?”
Tạ Nguy chỉ một cung nhân đứng hầu bên cửa điện, thản nhiên nói: “Về sau nếu không phải gió táp mưa lớn hay mặt trời chói chang, thì cứ mở cửa sổ góc phía đông ra.”
Cung nhân lập tức hô: “Vâng.” Sau đó đi qua bên người Khương Tuyết Ninh, mở cửa sổ ra.
Ánh sáng bên ngoài lập tức ùa vào, chiếu xuống trên người nàng, bàn cùng 乃út giấy sáng trưng. Trong chớp nhoáng này Khương Tuyết Ninh cảm thấy mình không chỗ ẩn trốn. Nàng mắng thầm một tiếng: Điệu bộ này, rõ ràng là hoài nghi bản cung thừa dịp gian lận! Xùy, để bản cung cho ngươi xem thế nào là bài thi “Tốt”, để ngươi lĩnh giáo cái gì gọi là “Không học vấn”! Đảm bảo không để ngươi tức ૮ɦếƭ!