ĐẠI HÔN
(1) Hạt khiếm thảo
Loáng một cái đã là tháng sáu, đường phố nóng hầm hập, quầy hàng rong hai bên phố xá đều đã dùng tới quạt hương bồ, uể oải thét to trong ánh hoàng hôn dần dần buông xuống.
Tạ Nguy chạng vạng từ trong cung đi ra, nhìn thấy bên đường có người bán hạt khiếm thảo tươi sốt, nhớ là Khương Tuyết Ninh thích ăn, bèn xuống xe ngựa, tự mình chọn mua nửa cân.
Đồ lừa đảo đó giờ hẳn vẫn còn trong phủ y đấy. Vốn là y níu nàng đến học đàn, không ngờ Hoàng hà lũ lụt, y bỗng nhiên bị gọi vào triều nghị sự, đi một cái chính là hai giờ, đến hiện tại mới về. Tính khí ấy của Khương Tuyết Ninh, hẳn chờ đến sốt ruột, không mua ít thứ nhét vào miệng nàng, lát nữa nói những điều vô lý với y, chỉ sợ lại có một đống cớ không học đàn.
Kiếm Thư lưu lại trong phủ hầu hạ.
Tạ Nguy mới xa xa đến bên ngoài Chước Cầm đường, đã thấy hắn mày ủ mặt ê đứng dưới hành lang, dường như gặp việc khó. Lại nghe bên trong, không có chút xíu âm thanh nào, chớ nói chi là tiếng đàn.
Y đi lên hỏi: “Người chạy rồi?”
Kiếm Thư kiên trì trả lời: “Ngược lại chưa chạy, chính là, chính là… ngủ.”
Tạ Nguy im lặng, thật là không bất ngờ một chút nào.
Y nhấc bước đi vào, liền thấy “Tiêu Am” kia nghiêng nghiêng bày trên giá đàn, mà Khương Tuyết Ninh xiêu vẹo trên sập la hán dưới cửa sổ đó, mắt nhắm, say sưa mơ màng, cầm phổ thì vừa vặn rơi trên mặt đất cạnh tay nàng. Ráng chiều đằng tây chiếu đầy giấy cửa sổ, tia sáng dữ dội, dường như mềm mại thoa một lớp bột nước.
Tạ Nguy đứng yên ở cửa, nhìn phút chốc. Cuối cùng vẫn khe khẽ thở dài, bước chân nhẹ nhàng, đi đến bên người nàng, nhặt cầm phổ kia từ dưới đất lên, đặt lại trên bàn, ngồi bên cạnh bóc hạt khiếm thảo. Bóc xong lấy cái đĩa sứ men xanh nhỏ đựng, từng hạt trắng như tuyết.
Khương Tuyết Ninh là bị hương thơm mát nhàn nhạt kia đánh thức, lúc mở mắt ra, sắc trời sớm cũng tối rồi.
Trong Chước Cầm đường đốt một ngọn đèn, Tạ Nguy đang đưa lưng về phía nàng, ngồi cạnh đèn, nghe thấy tiếng động, đầu cũng không quay lại hỏi: “Tỉnh rồi?”
Khương Tuyết Ninh vốn chỉ tỉnh phân nửa, nghe giọng nói thanh thanh đạm đạm, phân nửa còn lại kia lập tức cũng tỉnh. Nàng giật mình một cái xoay người ngồi dậy, tựa như chuột đột nhiên thấy mèo, cảnh giác nói: “Đã nói hôm nay chàng dạy ta học đàn, nhưng chàng nửa đường đi mất, ta ngủ vậy cũng không thể trách ta. Chàng về cũng không gọi ta trước, cho nên cũng không thể phạt ta…”
Tạ Nguy dừng lại liếc xéo nàng, Khương Tuyết Ninh lập tức ngậm miệng.
Y nhẹ nhàng gõ mặt bàn bên cạnh một cái, Khương Tuyết Ninh liền hiểu ý, thành thành thật thật ngồi qua. Lúc này, mới nhìn thấy trên bàn có hạt khiếm thảo đã bóc xong, nhìn y một lúc, ngược lại có chút rụt rè: “Bóc cho ta?”
Chân mày Tạ Nguy nhếch lên: “Không ăn?”
Cái này sao có thể không ăn? Khương Tuyết Ninh chính là bị thứ này làm cho thèm mà tỉnh. Nghe thấy câu này của Tạ Nguy, nàng lập tức mặt mày hớn hở, đẩy cái đĩa sứ men xanh nhỏ kia đến trước mặt mình, vui vẻ lựa, ăn hạt nhỏ trước, hạt to để sau.
Tạ Nguy nhìn mà bật cười: “Cách ăn này của nàng, giống như là không dè sẻn bữa sau sẽ không có mà ăn ấy.”
Khương Tuyết Ninh lẩm bẩm: “Tháng sau là sẽ thành thân với chàng rồi, chưa biết chừng thực sự sẽ không có mà ăn đấy?”
Việc hôn nhân định vào hai tháng trước.
Tạ Cư An người này đã không mời mối cũng chẳng nhờ mai, tự mình chép một phong thi*p canh (1), đưa cho Khương Bá Du.
Khương Bá Du mắt thấy đồng liêu ngày xưa lại sắp thành con rể mình, cho dù là trước kia có phỏng đoán, cũng không lường trước đến nhanh như vậy, không tránh khỏi sắc mặt khó coi, tức đến độ chửi trong thư phòng mình. Nhưng Tạ Cư An sớm sai người khiêng lễ hỏi tựa như nước chảy, kéo dài ba năm dặm, khiêng đến cửa Khương phủ, ngay cả những năm trước hoàng phi tiến cung cũng không có phô trương lớn như vậy.
Khắp kinh thành đều biết chuyện này là ván đã đóng thuyền.
Khương Bá Du dù có không chịu, trứng không thể chọi đá, chỉ có thể gắng nhịn mà đồng ý. Thái độ của Mạnh thị thế nào không biết, dù sao Tạ Nguy không để chút xíu lời ra tiếng vào nào lọt vào tai Khương Tuyết Ninh.
Ngày cưới là rơi vào mười sáu tháng sau.
Theo như phong tục gả con gái trong kinh, mấy ngày nay bọn họ không nên gặp mặt, song Tạ Nguy người này bá đạo, vẫn cứ lấy danh nghĩa học đàn tóm Khương Tuyết Ninh tới, tức đến độ Khương Tuyết Ninh mỗi ngày lặng lẽ mắng y một chập. Bây giờ là đang mượn lời của y tổn hại chính y đấy.
Tạ Nguy nghĩ bụng, lá gan của nàng trái lại ngày càng to. Nhưng vừa nghĩ lại — còn không phải là mình chiều ra? Thế là y cười, cũng không so đo, chỉ nói: “Nãy ở nội các nghe Khương Bá Du nói, nàng hai ngày nay đang thu xếp đồ hình như chuẩn bị đi xa nhà?”
Hai năm trước, nàng từng chạy một lần. Một lần ấy, Tạ Nguy không giữ lại. Trước mắt giọng y mặc dù lơ lỏng bình thường, nhưng ánh mắt lại lẳng lặng rơi trên người nàng, không lệch phân nào.
Ngón tay Khương Tuyết Ninh vừa mới nhón một hạt khiếm thảo lên, bỗng dừng một chút. Nàng cụp mắt xuống, chậm rãi đặt hạt khiếm thảo này về, qua thật lâu, mới ngước mắt nhìn về phía Tạ Nguy, khẽ nói: “Trước khi thành thân, ta muốn về… thăm Uyển Nương một chút.”
(2) Táo rừng
Khương Tuyết Ninh thực sự đi về, song lần này có Tạ Nguy đi cùng.
Năm đó Uyển Nương mang theo Khương Tuyết Ninh hãy còn trong tã bị đuổi khỏi Khương phủ, nương náu một điền trang xa cách kinh thành.
Nơi đó tên là Thanh Ngõa trang, thực sự chỉ là một nơi nhỏ bằng mái ngói (2). Vây quanh bởi các ngọn núi, hướng đông quay mặt ra một con sông dài.
Người ta trồng lúa gieo đậu, nghề nông mà sống. Chỉ có gia đình sung túc một chút, trên nóc nhà mới lợp mái ngói; nghèo hơn chút, sẽ nung gạch bùn vàng làm tường, trải cỏ tranh khô làm mái.
Mùa hè tới, có gió có mưa cũng có hương hoa lúa, Khương Tuyết Ninh sẽ chân trần chạy dọc bờ ruộng, đi gọi Uyển Nương làm đồng về nhà; mùa đông tới, có tuyết có sương cũng có đỏ táo rừng, Khương Tuyết Ninh sẽ trèo lên cây hái táo xuống, dùng nước suối trong vắt rửa mời bà ăn.
Lúc ấy chỉ có người ngoài gọi bà Uyển Nương, mà nàng gọi bà “mẫu thân”. Bọn họ ở đây nương tựa lẫn nhau mười bốn năm.
Chỉ tiếc, lại là một lời nói dối.
Năm đó nàng mười bốn tuổi, Uyển Nương bị bệnh, buông tay nhân gian, từ đó vận mệnh trêu đùa nàng, đẩy nàng vào vực sâu lầy lội.
Một chiếc xe ngựa ngăn nắp, chở nàng đang lo sợ không yên, chạy về phía kinh thành; Uyển Nương ૮ɦếƭ bệnh thì bị quấn chiếu, đắp đất vàng, chôn dưới chân núi xanh.
Nấm mộ ấy đã lâu không có người chăm sóc, đã mọc đầy cỏ hoang, ngay cả tên viết trên mộ bia cũng bị nước mưa quanh năm bào mòn, khó có thể nhìn rõ.
Khương Tuyết Ninh đem một hũ rượu hoa hạnh, một đĩa nhỏ bánh lát đào (3), đặt trước mộ bia bà, khẽ nói: “Uyển Nương, con về thăm người.”
Tạ Nguy đứng rất xa, không hề tới gần.
Khương Tuyết Ninh đè bằng cỏ hoang xung quanh, ôm đầu gối ngồi xuống, nói với bà về Khương Tuyết Huệ: “Nàng gả cho Thẩm Giới, là một vương gia, mặc dù chỉ làm trắc phi, nhưng cơm áo không lo, người cũng không sầu. Lúc nàng thành hôn, con đã cho nàng vòng tay, nói là người tặng. Nàng…”
Âm thanh ngừng lại, nàng mỉm cười, lệ lại theo đáy mắt lăn xuống.
Khương Tuyết Ninh nói dối: “Nàng thấy rất thích, đeo trên cổ tay cũng rất đẹp. Còn nói, chờ khi nào có rảnh, sẽ đặc biệt về thăm người.”
Gió núi phất qua núi non trùng điệp, ve kêu râm ran trên cây.
Âm thanh của nàng cũng nhẹ nhàng như gió: “Con cũng đã thấy kinh thành rồi, giống như người nói vậy, thật tốt, thật đẹp, khắp nơi đều là người. Nhưng con ở nơi đó rất lâu, chung quy cũng không tự tại bằng ở đây. Người nếu như còn sống, sợ sẽ mắng con không biết điều đi?”
Uyển Nương tốt với nàng, cũng không tốt với nàng.
Nhưng trải qua bao năm lăn lộn, yêu hận như si, những thứ không tốt đó tuy lưu xuống vết sẹo sâu sắc cho nàng, nhưng thời gian qua lâu, cũng dần phai nhạt.
Quá khứ nàng hận, cầu thứ mình không có được, cuối cùng lạc đường; bây giờ nàng yêu, đơn giản không gò ép, lại có hi vọng.
Con người sống, chung quy phải đi về phía trước.
Ngày này, Khương Tuyết Ninh giống như là trở về thời thơ ấu, làm rà làm ràm với bà, nói thu hoạch bên ngoài của mình, bạn bè kết giao, vẫn ngồi đến khi mây mù giăng núi, chiều tà sương nặng.
Trên xe ngựa trở về, nàng vén một góc màn xe lên, xa xa nhìn ngôi mộ nho nhỏ ấy.
Tạ Nguy khẽ hỏi nàng: “Còn hận bà ấy không?”
Khương Tuyết Ninh thật lâu không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm nơi xa, nhìn ánh hoàng hôn bốn phía bao trùm ngôi mộ ấy, chậm rãi nói: “Yên Lâm nói, bà yêu ta. Ta nghĩ, bà mặc áo cho ta, nấu cơm cho ta, cho dù không có yêu nhiều như Khương Tuyết Huệ, cũng ít nhất từng phân cho ta một chút xíu. Trừ Khương Tuyết Huệ, ta chính là người thứ hai bà yêu. Nhiều cũng được, ít cũng được, chung quy có, không phải sao?”
Tim Tạ Nguy, giống như bỗng nhiên bị cái gì níu lấy. Y duỗi tay ra, ôm hông nàng, vuốt ve dái tai nàng, quay mặt nàng qua, liền thấy nàng lông mi thấm ướt, viền mắt cũng đỏ.
Khương Tuyết Ninh nhìn y, lại hỏi: “Chàng từng hận ta không?”
Tạ Nguy lặng im không nói.
Khương Tuyết Ninh bèn nói: “Năm đó, trong lòng Uyển Nương chỉ có Khương Tuyết Huệ, không có ta, ta từng hận bà. Nên mới nghĩ, khi đó trong mắt ta chỉ có Trương Già, không có chàng, chàng hẳn cũng từng hận ta phải không?”
Tạ Nguy lại khẽ cười một tiếng, vỗ vào trán nàng một cái: “Hận? Lại nói hươu nói vượn, có tin quay về ta bắt nàng chép cầm phổ không!”
Khương Tuyết Ninh ngớ ra, che đầu mình, ngơ ngác nhìn y.
Tạ Nguy cũng nhìn nàng, không ngừng lắc đầu: “Ngốc, thật là ngốc, ngốc hết thuốc chữa!”
Khương Tuyết Ninh tức giận: “Nói chuyện thì nói chuyện, chàng mắng ta là có ý gì?”
Nàng vừa mới giận, nước mắt nãy còn lã chã chực trào ra cũng quay ngược, khí thế nhe nanh múa vuốt trước kia cũng quay về. Tạ Nguy lúc này nhìn mới thấy thoải mái hơn chút.
Y một tay vắt lên Khương Tuyết Ninh, một tay lại chống đầu, ngồi dựa trong xe ngựa lung lay, trái lại hiếm thấy có được mấy phần bộ dáng không nóng không lạnh lười biếng, chỉ nói: “Ta đã biết chính mình sẽ không thua, lại sao có thể sinh hận? Sớm cũng được, muộn cũng được, dù sao vẫn thắng, không phải sao?”
Dù sao vẫn thắng…
Đây mới là Tạ Cư An.
Khương Tuyết Ninh nhìn y, vốn nên bật cười, nhưng không biết vì sao, tâm lý lại chỉ trào ra một mảnh chua chát. Y tài trí vô song, vốn có danh thánh, nhưng đối mặt nàng, lại chưa từng hỏi một chữ “yêu”. Dường như y không quan tâm nàng có thực sự thích y hay không, chỉ cần sớm chiều đi cùng, là không mong đợi nhiều hơn.
Nửa cuộc đời này của y, rõ ràng khổ hơn người đời. Nhưng nếu chỉ nhìn cả người lành lạnh xuất trần này của y, ai có thể nhìn thấu manh mối?
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng dựa qua, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh luôn nói người ngoài ngốc, nhưng học sinh thấy, tiên sinh cũng không thông minh bằng người ngoài bao nhiêu.”
Tạ Nguy nhìn nàng, nàng đã nhắm mắt lại.
Xe ngựa lắc qua lắc lại, lại một lần nữa chạy về phía kinh thành. Nhưng lần này, hai người trong xe không lại đề phòng lẫn nhau, ngồi đối diện nhau hờ hững, mà là dựa sát vào nhau, giống như là chim chóc dựa vào nhau sưởi ấm trong gió lạnh.
Đến lúc xuống xe, Tạ Nguy vươn tay đỡ nàng.
Khương Tuyết Ninh lại đặt một quả táo rừng vào lòng bàn tay y: “Tạ Cư An, yêu thích của ta, tới muộn một chút, có lẽ còn chưa tích được nhiều như vậy, góp được sâu như vậy. Nhưng chàng không được hận ta, ta mời chàng ăn táo, có được không?”
Đó là một quả táo rừng nửa đỏ, cho dù còn chưa chín hẳn, nhưng chính là quả đỏ nhất trên cành mà nàng kiễng đầu ngón chân có thể với tới trên đường trở về. Nắm chặt một đường trên xe ngựa, còn mang theo nhiệt độ lòng bàn tay nàng.
Tạ Nguy nhìn, lại ngơ ngác rất lâu, sau đó ôm Khương Tuyết Ninh vào trong lòng, ôm thật chặt, âm thanh hơi khàn: “Ninh nhị ngốc, nàng nói như vậy, ta sao nỡ ăn?”
Màn đêm tĩnh lặng.
Y có thể nghe thấy nhịp tim đánh trống reo hò của mình, tuôn chảy một dòng máu ấm áp, xua đi cái lạnh mang theo trong gió.
(3) Tiền thọ vàng
Ngày Khương Tuyết Ninh thành hôn với Tạ Cư An ấy, thời tiết vô cùng tốt, khắp kinh thành đều đang nghị luận. Đầu đường cuối ngõ, không ai không biết; quý tộc thế gia, tất cả đều dự tiệc.
Áo cưới đỏ thẫm lại một lần mặc vào người, nhưng lần này kiệu hoa đi không phải Lâm Truy vương phủ, mà là dinh Tạ thị, trong lòng Khương Tuyết Ninh, cũng một mảnh bình yên.
Song thân Tạ Nguy không còn.
Hai người duyên cha mẹ không sâu cũng không muốn mời ai tới bái, chỉ đơn giản bái hai cái ghế tựa không.
Trương Già đã là Hình bộ thị lang, cùng người khác ngồi trên bàn tiệc, mẹ là Tưởng thị cùng đi xem lễ, không tránh khỏi nhỏ giọng oán trách hắn: “May mà cô nương người ta đã có nơi có chốn, nếu không con nói con tạo nghiệt lớn thế nào!”
Trương Già không phản bác, còn “vâng” một tiếng.
Sau khi kết thúc lễ, trong phủ liền có nha hoàn bưng tới một bát sủi cảo, đặt trước mặt Tưởng thị, cười nói: “Sủi cảo phúc cô nương chúng ta, à không, nên gọi phu nhân rồi, cố ý sai người luộc, người bậc trưởng bối đều có.”
Tưởng thị vừa ăn, lại ăn ra ba đồng tiền tròn làm bằng vàng, trên mỗi một đồng đều khắc chữ “thọ”.
Nha hoàn lanh lợi, liền nói bên cạnh: “Đây là tiền sống lâu trăm tuổi, trời tăng phúc người tăng thọ, lão ngài nhất định sống lâu trăm tuổi!”
Tưởng thị mừng mặt mày rạng rỡ, còn cho Trương Già xem ba đồng tiền ấy.
Trương Già lại thấy rõ ràng: Chữ thọ trên tiền kia tuy nỗ lực làm ngang hàng thẳng lối, nhưng người khắc chữ sức cổ tay không đủ, nên có vẻ hơi trẻ con.
Loại nét chữ này, hắn nhận ra.
Thế là tất cả tình tự từng chút thấm vào trong lòng, cuối cùng lại ấm áp lan ra, lây cho hắn treo một nụ cười ở khóe môi, chỉ nói với Tưởng thị: “Điềm lành.”
Lữ Hiển ngồi đầu kia vốn không phải trưởng bối gì, nhưng vì Tạ Cư An lấy thiên hạ là con bài ngang nhiên làm chuyện nhi nữ tình trường, hắn vô cùng khó chịu, càng muốn chiếm cái lợi này, làm ra vẻ trưởng bối một lần, bèn cương quyết đòi người bưng một bát ra cho mình ăn. Ai ngờ, còn thật sự ăn ra một đồng tiền.
Chẳng qua là cái bằng đồng, phía trên viết còn là một chữ “lộc”, quả thực giống như trắng trợn chế nhạo hắn công danh lợi lộc cầu không thành.
Lữ Hiển thiếu chút tức đến lệch mũi, phẫn nộ kêu la: “Tuyệt đối là cố ý, Khương Tuyết Ninh nàng tuyệt đối là cố ý chơi ta! Không có chuyện trùng hợp như thế!”
Đao Cầm Kiếm Thư đều đứng rất xa, mới không phản ứng hắn.
Lữ Hiển đến cùng cũng không dám cầm đồng tiền đó đi tìm Tạ Cư An nói lí, suy cho cùng loại ngày này, nếu dám đi làm phiền y, chưa biết chừng sẽ bị đánh ra bằng gậy, đến lúc đó mặt mũi mất hết, không đáng.
Trên bàn tiệc, nhất thời có tiếng cười nói vui vẻ, nâng cốc chúc rượu.
Nhưng cũng có một bóng người, sau khi xem xong lễ, liền ra khỏi sảnh đường, không kinh động đến ai, dường như là muốn lặng yên rời đi.
Nhưng Tạ Nguy mặc một thân hỉ phục, đứng dưới hành lang bên ngoài, nhàn nhạt gọi hắn lại: “Xa như vậy trở về, không ngồi nhiều một chút ư?”
Bóng người đó dài mà thẳng, còn lấm tấm phong trần mệt mỏi. Đường nét của tướng quân trẻ tuổi đã trở nên thâm trầm mà thành thục, khí chất đã hoàn toàn lắng xuống, nhưng khuôn mặt lại ௱ôЛƓ lung phân không rõ là mơ hay thật.
Yên Lâm nói: “Nhìn một cái mà thôi, cũng không cần ở lại lâu.”
Tạ Nguy biết hắn có lẽ có khúc mắc chưa giải quyết, chỉ ngẩng đầu lên, ngắm bóng râm dày đặc trong sân, khẽ than một tiếng: “Hiếm khi về một chuyến, cây anh đào trong đình hầu phủ kia đã chín, ngươi nếu muốn đi, nhớ hái một vốc, ăn trên đường đi.”
Yên Lâm liền nhìn theo Dũng Nghị hầu phủ cách một bức tường bên cạnh, cuối cùng chậm rãi cười, nói: “Được.”
Thiếu niên ngày xưa, đến cùng vẫn vội vã bước đi.
Tạ Nguy đứng tại chỗ rất lâu, mới quay người lại, đi về phía tân phòng đốt nến đỏ ấy. Kiếm Thư gọi y đi mời khách khứa, y nói không đi; Đao Cầm mời y đi gặp đồng liêu, y nói lười.
Một đường trở lại, vào cửa, chỉ kéo khăn đội đầu đó của Khương Tuyết Ninh, hỏi nàng: “Muốn ra ngoài không?”
Khương Tuyết Ninh trợn tròn mắt.
Y cười, hơn nửa đêm, kéo nàng cũng mặc một thân hỉ phục, vào thẳng trong sân dắt một con ngựa, đỡ nàng lên, chính mình ngồi phía sau nàng, liền phóng ngựa như bay, lại đi lên trên núi.
Khương Tuyết Ninh bị y dọa sợ không nhẹ: “Tạ Cư An chàng phát điên cái gì?!”
Tạ Nguy chỉ thoải mái cười sau lưng nàng: “Ta vẫn điên, nàng mới biết?”
Khương Tuyết Ninh cạn lời, tim đập như đánh trống.
Bóng cây trong núi trùng điệp, trăng mười sáu tròn khác thường, thỉnh thoảng xuyên qua kẽ kây lọt xuống vài tia sáng, chính là ánh sáng tựa như bạc vụn. Tiếng côn trùng tiếng chim kêu, cũng bị kinh sợ bởi tiếng vó ngựa.
Tạ Nguy ghìm ngựa trước vách núi, kéo Khương Tuyết Ninh leo lên.
Trên đỉnh núi tầm nhìn đột nhiên mở rộng. Trăng sương trong bầu trời đêm to như bánh xe ngọc, hoa dại khắp đồng dần tàn, rụng nhụy như tuyết, xa xa có thể thấy trên núi mé đối diện có ngôi chùa cổ, vài ngôi sao rắc lên góc mái ngôi chùa cổ kia, rơi xuống u cốc khe núi đó.
Khương Tuyết Ninh lập tức vì vậy mà rung động.
Tạ Nguy nắm tay nàng, đứng sóng vai với nàng, nói: “Trăng mười lăm luôn là mười sáu mới tròn, đủ thấy muộn cũng có cái tốt của muộn. Ta trước kia khốn cùng trong giang hồ, luận đạo với người, đến đây thăm, tới vách núi này, từng thấy phong cảnh như vậy. Lúc đó chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sẽ cùng nhìn với người khác. Nhưng từ ngày đó trao đổi thi*p canh, định thân với nàng, ta bèn nghĩ, đợi đến ngày thành hôn, nhất định phải mang nàng lên nhìn.”
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu ngửa mặt trông vầng trăng to đến mức không hợp thói thường ấy, không khỏi cười ra tiếng: “Người khác thành hôn uống trà nóng ăn rượu nóng, chàng thành hôn lại mang ta thổi gió lạnh, xem trăng sáng, hay thật đấy.”
Tạ Nguy nghiêm túc nhìn nàng: “Không vui sao?”
Khương Tuyết Ninh cũng nhìn lại y: “Không, rất thích.”
Chằng qua… Nàng đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Nhưng lần sau chỗ cao như thế này, cũng đừng mang ta tới nữa, vạn nhất ngã xuống, thì phải làm sao?”
Tạ Nguy nói: “Sợ ૮ɦếƭ như thế?”
Khương Tuyết Ninh lườm y một cái.
Tạ Nguy cười nàng: “Người nhát gan nhỏ. Có ta ở đây, nàng sợ cái gì? Dù cho nàng không cẩn thận rơi xuống, ta cũng sẽ theo nàng, tung mình mà nhảy.”
Y mặt mày tuấn tú, tay áo phấp phới.
Khương Tuyết Ninh nghe vậy nhìn lại y, nhất thời lại cảm giác y là trích tiên trên trời ấy, đáp lên cơn gió này, là sẽ trở về, bèn vươn tay túm chặt tay áo y.
Tạ Nguy ngẩn ra: “Sao thế?”
Khương Tuyết Ninh chỉ là nhớ tới ngày ấy ở ngoài cửa thành, gặp phải Trương Già. Gió và mưa mơ hồ khuôn mặt hắn, cũng khiến nàng cảm giác âm thanh mình nghe nói trở nên không rõ ràng.
Nàng nghĩ, Tạ Cư An sao có thể tự sát chứ? Y lật đổ vương triều, báo được thù lớn, từ đây nên quyền hành trong tầm tay, sảng khoái sống trên thế gian, không ai làm được gì y.
Nhưng Trương Già nói…
Khương Tuyết Ninh khẽ run lông mi, cũng không dám thổ lộ nửa chữ với Tạ Nguy trước mắt, chỉ chậm rãi nói: “Ta muốn sống lâu một chút, một trăm tuổi không chê ngắn, hai trăm tuổi không chê dài.”
Tạ Nguy nói: “Vậy không phải già thành yêu quái? Chờ nàng lớn tuổi, trên mặt sẽ đầy nếp nhăn, tóc cũng sẽ bạc, răng đều sẽ rụng hết.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Vậy thì sao?”
Tạ Nguy nhạy bén nhận ra: “Nàng có tâm sự, đang nghĩ gì?”
Khương Tuyết Ninh cười: “Nghĩ về chàng, nghĩ chàng sống lâu trăm tuổi.”
Tạ Nguy quay đầu lại nhìn nàng, nàng lại đem một đồng tiền vàng khắc chữ “thọ”, bỏ vào trong tay y.
Gió núi thổi loạn tóc dài rủ xuống bên mái nàng, đáy mắt nàng phản chiếu sao trên bầu trời đêm, chứa ánh trăng tròn, nghiêm túc ngóng nhìn y, mềm mại đến vô lý.
Tạ Nguy nhìn đồng tiền ấy yên lặng rất lâu, mới khẽ cười một tiếng: “Được.”
Chú thích
(1) thi*p canh: thi*p ghi ngày, giờ, tháng, năm sinh
(2) Thanh Ngõa nghĩa là ngói xanh
(3) bánh lát đào: một loại bánh làm từ bột gạo nếp rang chín trộn với hạch đào cắt thành từng lát