Kiếm Thư nhìn điệu bộ của nàng, định nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Khương Tuyết Ninh chân trước rời khỏi Tạ phủ, hắn chân sau liền đến U Hoàng quán.
Tạ Nguy đang cùng Lữ Hiển đánh cờ.
Phong thái của hắn bình tĩnh thong thả, đánh nước cờ hiểm dễ như trở bàn tay, Lữ Hiển ngồi đối diện thì lại là vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc, hận không thể đưa tay lột da đầu xuống, ngước mắt thấy Kiếm Thư bước vào, thở phào một hơi như thể nhìn thấy cứu tinh vậy.
Cũng không biết dạo này Tạ Cư An bốc phải quẻ ám gì, suốt ngày tìm hắn đánh cờ!
Sắp trọc cả đầu vì hắn rồi!
Tạ Nguy nhìn bàn cờ trước mắt, hỏi thẳng: “Nàng nói sao?”
Kiếm Thư thầm đổ mồ hôi lạnh, đáp: “Khương nhị cô nương quyết định mạo hiểm một phen, coi vẻ không cứu người không được. Hơn nữa, dường như có thù oán cũ với vị trong cung kia, không những không có ý định rút lui, mà ngược lại còn muốn nhân cơ hội này làm tổn hại đối phương.”
Tạ Nguy hạ một nước cờ, cuối cũng cũng ngẩng đầu lên.
Lữ Hiển thầm đánh giá chủ tớ hai người này, tranh thủ lúc Tạ Nguy quay đầu, lén đặt tay lên bàn cờ, nhặt hai quân cờ đen ở góc giấu xuống dưới gầm bàn nhanh như gió.
Tạ Nguy nói: “Giống chuyện nàng có thể làm ra.”
Đương nhiên Kiếm Thư nhìn thấy động tác của Lữ Hiển, ánh mắt hơi lay động, trả lời Tạ Nguy: “Vậy kế hoạch vẫn như cũ, nhưng thực hiện thay mận đổi đào trước?”
Tạ Nguy đáp: “Lần này vốn là cơ may khó gặp. Trước có Khương Nhị tiêu số tiền lớn làm dấy lên dư luận về chuyện hoà thân, chúng ta cũng ở phía sau thêm dầu vào lửa. Tuy Tiêu Xu được phong phi khiến kế hoạch để nàng ta đi hoà thân thay Thẩm Chỉ Y thất bại, nhưng nó lại dấy lên được sự ngờ vực của dân chúng với chuyện hoà thân. Hơn nữa phía Giáo Thủ cũng như hổ đói rình mồi, dù bây giờ ông ta không thể nhúng tay vào chuyện ở kinh thành, nhưng nếu chuyện hoà thân bất thành, ông ta ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ chỉ cần châm một mồi lửa nhỏ, thổi cho nó bùng lên, kích động sự phẫn nộ của dân chúng, đã có thể tạo nên cục diện thù trong giặc ngoài cho triều đình, khi ấy kể cả Thẩm Lang không muốn triệu hồi Yến thị đi chăng nữa, e rằng cũng không thể không làm. Bỏ lỡ lần này, không biết lần tới sẽ là khi nào.”
Lữ Hiển cầm quân trắng của mình lên, cau mày nói: “Cũng tức là ngươi không muốn buông tay, đúng thật là không bỏ phí bất kì cơ hội nào.”
Tạ Nguy liếc sang hắn.
Hắn không chột dạ, từ tốn hạ một quân trắng của mình xuống bàn cờ, nói tiếp: “Ngoài sáng là Khương nhị cô nương của ngươi ở phía trước xông pha, sau lưng còn có lòng dạ đen tối của ngươi tính toán thâm sâu hơn nữa. Chậc, tai mắt trong cung của ngươi đã bị quét đi quá nửa sau án ngọc như ý, Khương nhị cô nương người ta thì ngược lại, có bản lĩnh hơn ngươi nhiều, đến cả thái giám hầu hạ kề cận hoàng thượng cũng có thể mua chuộc được. Theo ta ấy à, đừng rắc rối thế, cứ vượt qua Khương Tuyết Ninh móc nối với Trịnh Bảo gì đó, trực tiếp sai hắn đầu độc hoàng thượng, há chẳng phải mọi chuyện xong xuôi sao?”
Đầu độc trong cung nào dễ dàng vậy?
Hễ là thứ muốn đưa vào miệng hoàng đế thì đều phải đựng trong đồ bằng bạc, lại phải qua miệng thái giám một lần nữa, chuyện đầu độc này nếu sắp đặt không ổn, chỉ sợ hoàng đế chưa bị độc ૮ɦếƭ thì đã độc ૮ɦếƭ chính mình rồi.
Lữ Hiển chẳng qua là nói vớ vẩn đùa thôi.
Nhưng án Ngọc Như Ý, quả thực do tên quỷ ૮ɦếƭ oan Công Nghi Thừa kia sau khi đến kinh thành lén giật dây, chưa có được sự đồng ý của Tạ Nguy, đã dùng tai mắt cọc ngầm trong cung của hắn, kết quả khiến Tiêu thái hậu và hoàng đế chú ý, tiến hành một cuộc đại thanh tẩy, đến nỗi những người còn dùng được của hắn trong cung chẳng còn lại bao nhiêu.
Lữ Hiển dùng điều này để mỉa mai hắn.
Tạ Nguy không thèm đếm xỉa, bình tĩnh nói: “Nếu Trịnh Bảo là người phẩm hạnh không đoan chính dễ dàng bị mua chuộc thế, chỉ sợ sẽ không dễ bị Khương Tuyết Ninh lôi kéo, càng sẽ không đồng ý âm thầm tạo điều kiện giúp Ninh nhị rồi.”
Lữ Hiển tán gẫu một hồi thấy sự chú ý của hắn không đặt lên bàn cờ nữa, thầm thở ra một hơi, sau khi hạ cờ liền thúc giục: “Nhanh lên đến lượt ngươi rồi, ta không tin hôm nay không thắng nổi ngươi.”
Tạ Nguy quay lại nhìn bàn cờ, hạ một quân xuống.
Hắn không phát hiện ra!
Lữ Hiển mừng thầm, vểnh cả đuôi lên, giả bộ nói: “Ngươi nói ngươi xem, coi chỗ này của ta như nhà mình rồi, tiền trà nước không trả thì thôi, người khác muốn được ta tiếp đãi không phải rẻ đâu nhé, Tiểu cô nương yêu kiều sáng nào cũng đến phủ của ngươi, ngươi lại không hiểu phong tình tránh như tránh tà. Tạ Cư An ơi là Tạ Cư An, không phải ngươi cãi nhau giận dỗi với người ta đấy chứ?”
Mí mắt Kiếm Thư nhảy loạn lên.
Tạ Nguy chậm rãi nâng tầm mắt, biểu cảm không thay đổi, nói: “Lữ Chiếu Ẩn, nếu còn có lần sau, mấy quân cờ ngươi giấu đi, tự ăn hết đi cho ta.”
Lữ Hiển thoắt cứng đờ: “…”
Bà nội nó chứ ngươi mọc mắt sau gáy à?
*
Sáng sớm hôm sau, Minh Phượng cung.
Các cung nhân yên lặng sắp xếp, ai nấy đều ôm váy vóc phấn thơm.
Tô Thượng Nghi tự tay cầm than kẻ dạng ốc, vẽ lông mày cho Thẩm Chỉ Y.
Mới vẽ được một nửa, nước mắt đã không ngừng rơi xuống.
Thẩm Chỉ Y trái lại như thể chuyện này không liên quan gì đến mình, còn lau nước mắt cho Tô Thượng Nghi, cười nói: “Tô Thượng Nghi nhìn Chỉ Y lớn lên, giờ Chỉ Y sắp gả đi rồi, nên vui mừng thay cho Chỉ Y mới phải, sao lại khóc rồi?”
Nàng không nói thì thôi, vừa nói liền khiến Tô Thượng Nghi cầm than kẻ không vững nổi nữa.
Nàng liền lấy than kẻ từ tay Tô Thượng Nghi, đến trước lăng hoa kính từng nét nhẹ nhàng vẽ, nói: “Cô nương đôi mươi lộng lẫy, chung quy vẫn phải gả cho người, chẳng qua có người gả gần, có người gả xa mà thôi. Dù thế nào, Tô Thượng Nghi cũng không thể ở bên Chỉ Y cả đời, ta vẫn nên tự mình ngắm nhìn trời đất ngoài kia, tự mình gánh vác gió mưa. Vào thời khắc quan trọng thế này, khóc sẽ chỉ khiến người ta xem thường, chẳng bằng cười lên, lấy ra chút khí thế thì sao nhỉ?”
Chân mày được vẽ dài mảnh cong như lá liễu, vết sẹo mờ dưới khóe mắt vẫn còn khá rõ ràng.
Thẩm Chỉ Y đặt than kẻ xuống, cầm chiếc 乃út mảnh trên hộp nữ trang lên, chấm một ít phấn hoa anh đào, từ từ vẽ, dựa theo hình dáng vết thương ngày xưa, phác họa một cánh hoa anh đào rơi.
Lúc gác 乃út nhìn một cái, không nhịn được cười lên.
Nàng nhớ đến Khương Tuyết Ninh, nói: “Cái này vẫn nên để Ninh Ninh làm, mới vẽ được thuần thục, giống như thật. Nhưng lần này ta đi hòa thân, xa mãi ở Nhạn Môn quan, đến Thát Đát không có ai trang điểm thế này cho ta nữa, tự mình vẽ mấy lần, cho quen tay cũng tốt.”
Tô Thượng Nghi lau nước mắt đáp: “Hôm nay sau khi điện hạ bái biệt thánh thượng và thái hậu nương nương, các thư đồng trước đây cũng sẽ nhập cung bái biệt điện hạ, đến lúc đó lại mời Khương nhị cô nương vẽ cho người.”
Thẩm Chỉ Y cười: “Nàng mà đến sợ rằng sẽ khóc sướt mướt cho mà xem, đến 乃út còn cầm không vững, thì làm sao vẽ cho ta được?”
Vết sẹo là do Bình Nam Vương và Thiên Giáo phản loạn lưu lại khi nàng còn đang quấn tã, đao kiếm cứa rách da nàng, may thay nhũ nương trước khi ૮ɦếƭ đã bảo vệ nàng dưới thân mình, mới thoát được kiếp nạn này. Với những người trong cung từng trải qua chuyện này mà nói, vết sẹo này không lúc nào không nhắc nhở bọn họ, hoàng tộc đã từng gặp phải kiếp nạn gì, trải qua sự sỉ nhục như thế nào.
Khi nhỏ, nàng còn không dám soi gương.
Dần dần lớn lên, người xung quanh đều nói với nàng rằng: nàng là công chúa điện hạ cao cao tại thượng, không cần biết vẻ bề ngoài như thế nào, nàng muốn gì liền có được thứ đó. Bởi vì trong người nàng đang chảy dòng máu của hoàng tộc, sẽ không vì vết sẹo này mà thay đổi.
Thời gian trôi đi, nàng cũng tin rồi.
Vì những người này nói quả không sai, dưới gầm trời gần như không có gì nàng không thể có được. Ở trong cung nhàm chán, liền gọi con cái của các vương công quý tộc đến chơi, ai cũng nịnh nọt nàng, ai cũng ở bên nàng. Có thể ngồi trên đùi phụ hoàng nghịch tấu chương trên ngự án, cũng có thể trốn sau lưng hoàng huynh giật tóc hắn, đến Dũng Nghị hầu phủ chơi gây ra họa còn có Yến Lâm gánh họa thay…
Nhưng bây giờ nàng không muốn đi hòa thân.
Người từng chiều chuộng nàng, dung túng nàng, quan tâm nàng, thoắt cái đã thay đổi. Họ trở nên khó khăn, vô tình, lạnh lùng, đáng ghét, hoàn toàn khiến nàng không thể nhận ra cũng không dám nhận ra.
Cho nên lúc này nàng mới hiểu: Rõ ràng giống như vết sẹo vĩnh viễn không thể xoá mờ này, cho dù nàng là công chúa cao quý, thì vận mệnh đôi khi không cho phép do mình nắm lấy, mà chính vì nàng là công chúa, nên vận mệnh mới càng khó đoán, càng khó chống cự.
Hai mươi năm trước, thứ chĩa thẳng vào nàng là đao kiếm của phản tặc;
Hai mươi năm sau, thứ làm tổn thương nàng là sự vứt bỏ của thân nhân.
Cả toà Minh Phượng cung đã được trang hoàng rực rỡ.
Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh quá mức trong gương, chỉ cảm thấy mấy ngày gần đây hình như hơi gầy đi, đến mức có chút không giống bản thân mình ngày trước, nhưng nàng cũng chẳng lưu luyến gì.
Khi cụp mắt đứng dậy, trùng hợp bên ngoài vang lên tiếng thúc giục.
Là một giọng nói hoa lệ nhưng lạnh lẽo: “Trưởng công chúa điện hạ, người dây dưa hơn một khắc rồi, thánh thượng và thái hậu nương nương đợi đã lâu.”
Thẩm Chỉ Y bước ra ngoài.
Xa xa ngoài cửa trông thấy lưỡng trọng thủ vệ bày sẵn tư thế, so với những người lúc trước ở Minh Phượng cung còn nghiêm nghị hơn không biết bao nhiêu lần. Cung nhân thái giám đều vùi đầu đứng dưới bức tường cung màu đỏ, mà Tiêu Xu mới được phong phi hơn một tháng đứng ở trước nhất.
Ngày trước vẫn còn là thư đồng cùng học, biểu tỷ muội thân thiết, bây giờ lại thành hoàng tẩu của nàng.
Thẩm Chỉ Y nhìn một lượt: “Trùng trùng bảo vệ thế này, chẳng lẽ Hiền phi nương nương vẫn lo lắng ta bỏ trốn ư?”
Tiêu Xu trang điểm xinh đẹp bức người, cười như không cười: “Điện hạ chưa chắc đã muốn thoát, nhưng bảo hộ không chặt nhỡ có kẻ muốn tới cứu thì sao?”
“Hừ.”
Thẩm Chỉ Y cười thành tiếng, từ từ chuyển ánh mắt đến Tiêu Xu.
“Thực ra từ bé ngươi đã rất được mẫu hậu tán thưởng, thường bảo ta phải có quan hệ tốt với ngươi, vốn chúng ta là biểu tỷ muội, tất nhiên sẽ thân thiết với ngươi. Nhưng giờ ngươi lắc mình biến thành hoàng tẩu của ta, dáng vẻ thay đổi khác đi, mẫu hậu cũng vì ngươi mà sinh bệnh, ngươi đúng là xứng với sự bồi dưỡng của bà. Gần đây bản cung có câu này vẫn cứ chôn trong lòng, rất muốn nói với ngươi. Ngươi có biết…”
Tiêu Xu đứng trên bậc thềm, ngước mắt nhìn nàng.
Thẩm Chỉ Y bước xuống một bước, đứng trên vị trí cao hơn nàng ta một bậc, nâng tay lên không báo trước, giáng thẳng cho nàng ta một cú bạt tai!
“Bốp!”
Tiêu Xu không kịp phòng bị, trâm vàng cài trên 乃úi tóc rơi xuống đất, con ngươi cũng theo đó co rút lại.
Mấy tầng giận dữ âm u ẩn chứa trong đôi mắt nàng ta.
Nhưng nàng ta không nổi giận, mà ngược lại còn nhìn Thẩm Chỉ Y với khuôn mặt không thay đổi biểu cảm.
Thẩm Chỉ Y bình thản nói: “Ngươi như vậy thực sự rất thấp hèn.”