Chương 163: Quỹ đạo kiếp trước

Tác giả: Thời Kính

Đêm xuân yên tĩnh, ân huệ tuôn tràn.
Trịnh Bảo đứng bên ngoài Càn Thanh cung, lặng lẽ nhíu mày.
Thái giám Kính Sự phòng chỉ thấy Hoàng đế lật thẻ bài xanh, vẫn chưa kịp quyết định, đã có một vị cô nương Tiêu Thị đến, quả thực khiến hắn hơi thấp thỏm, không thể không nhỏ giọng hỏi Trịnh Bảo: “Ngài xem, còn cần tuyên Trương Quý nhân đến thị tẩm nữa không?”
Trịnh Bảo nghe thấy động tĩnh bên trong, dưới ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi của đèn cung đình, dung nhan thanh tú lại bị bao phủ một tầng âm u, chỉ nói: “Sợ là không cần nữa.”
Sáng sớm hôm sau, hoàng đế bãi triều (miễn lên triều chầu).
Các đại thần vào cung chuẩn bị triều nghị lúc trời vừa tờ mờ sáng, đều bối rối, duy chỉ có đám thái giám tin tức nhanh nhạy tiến đến trước mặt Định Quốc công Tiêu Viễn, dường như thái độ còn ân cần hơn so với ngày trước.
Hiển nhiên Tiêu Viễn chưa nhìn ra manh mối gì.
Ngày trước Tiêu Xu ở lại trong cung hầu hạ Thái hậu là chuyện thường, cho nên tối qua không về, Tiêu Viễn cũng không coi đó là chuyện gì lớn, bình thường sáng sớm hôm sau sẽ về thôi.
Nhưng không ngờ, sau khi ông ta về phủ vẫn không thấy người đâu.
Đang định sai người đi hỏi thăm, kết quả thấy quản gia mang vẻ mặt kinh hoàng tới thông truyền, thái giám trong cung đến truyền chỉ.
Lần này, Tiêu Viễn bị dọa không nhẹ, tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, lúc đến sảnh chính nghe chỉ, thấy người tuyên chỉ là thái giám Vương Tân Nghĩa, chưởng quản của Ti Lễ Giám, đang nắm quyền hành trong cung; ông ta càng thêm thấp thỏm.
Vương Tân Nghĩa lại mang vẻ mặt tươi cười: “Chúc mừng Quốc công gia, chúc mừng Quốc công gia!”
Tiêu Viễn kinh ngạc, nhất thời ngơ ngác: “Chúc mừng chuyện gì?”
Vương Tân Nghĩa là lão hồ ly trong cung, chỉ cho rằng sự việc phát sinh đêm qua đều do Tiêu thị dày công mưu tính, mà trước mắt Tiêu Viễn chỉ giả vờ giả vịt, vì vậy vươn tay ra vỗ vai Tiêu Viễn, trong nụ cười có chút ý tứ lôi kéo: “Đêm qua lệnh ái ở lại Càn Thanh cung, sáng nay không dám gọi Tiêu đại cô nương nữa, sợ là phải gọi “Hiền Phi nương nương” rồi!”
Tiêu Viễn choáng váng, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi: “Ngươi nói gì?”
*
“Thật đấy, ngươi chưa thấy cảnh tuyên chỉ sáng nay đâu!” Hai mắt Tiêu Định Phi đều đang phát sáng, lúc miêu tả lại cảnh tượng lúc sáng, còn khoa chân múa tay, sợ Khương Tuyết Ninh không tin: “Ngọc ngà trân quý, vàng bạc tơ lụa, được ban thưởng xuống cuồn cuộn như nước. Sáng sớm ta vừa thức dậy nhìn xem, hây da, tưởng chừng như bày kín cả sân viện! Hỏi ra mới biết, tiện nhân thối tha Tiêu Xu kia đã ngủ với Hoàng thượng một đêm, kiếm cho mình một danh phận, phong thẳng lên phi! Ha ha ha ngươi không thấy sắc mặt Tiêu Viễn đâu, ta thấy hắn thiếu chút nữa tức ói…”
“…”
Ngón tay Khương Tuyết Ninh nắm chặt chén trà, từng chút một chầm chậm siết chặt.
Trước mắt vẫn là rạp hát.
Những bông hoa lê như tuyết trắng đã sớm nở, tô điểm trên bức tường bên cạnh, một trận gió nhẹ thổi qua cánh hoa mỏng như giấy đung đưa tán loạn, tiếng sáo trúc từ sân khấu bên dưới truyền đến, kết hợp với giọng hát du dương phía nam pha mấy phần giọng Ngô Tô Châu uyển chuyển*, khiến cho người xem kịch xung quanh lớn tiếng khen ngợi một phen.
*Giọng Ngô Tô Châu (吴侬软语) hình dung giọng Ngô do người vùng Giang Tô, Tô Châu nói (phương ngữ Tô Châu), đặc trưng nhẹ nhàng dịu dàng mềm mại.
Nhã gian trên lầu lại an tĩnh.
Vì đang âm thầm mưu tính chuyện đàm luận về hòa thân, Tiêu Định Phi thường phải báo tình hình bên ngoài cho Khương Tuyết Ninh biết, nên thời gian gần đây thường xuyên gặp mặt, đều lựa chọn rạp hát này. Thứ nhất người đến người đi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất; thứ hai, đức hạnh của hai người họ giống nhau, đều là ăn chơi hưởng lạc, cũng không muốn tìm trà viên cầm quán gì quá đoan trang.
Tiêu Đinh Phi còn muốn kể Khương Tuyết Ninh nghe những lời đồn đại nhảm nhí nghe được trên đường tới đây, mong khiến nàng vui lên.
Nhưng vừa uống một ngụm trà cho nhuận giọng sắp bắt đầu kể, liếc qua thấy sắc mặt nàng căng thẳng u ám, trong lòng đột nhiên nảy lên, bất giác ngừng lại: “Nàng làm sao vậy?”
Ngủ lại Càn Thanh cung, phong phi!
Những từ này quả thật giống như cây kim đâm vào tai Khương Tuyết Ninh, ngoài việc khiến cho nàng đau nhói ra còn chẳng cảm nhận được chút vui vẻ nào!
“Nàng ta thật sự làm vậy được…”
Kiếp trước, Tiêu Xu là kẻ thù một mất một còn của Khương Tuyết Ninh.
Những ngày ở Phụng Thần điện làm thư đồng, đối phương là vầng trăng sáng trên trời, viên minh châu dưới đất. Xuất thân tốt hơn nàng, học vấn cao hơn nàng, qua lại thân thiết với Thẩm Chỉ Y, người người đều vây quanh nàng ta.
Sau đó đối phương cũng nhập cung, mẫu tộc hùng mạnh, lôi kéo lòng người, phía sau còn có lão yêu bà Thái hậu chống lưng, dù lúc ấy nàng thân là Hoàng hậu, nhưng chịu tầng tầng lớp lớp áp lực đè xuống cũng rất khó thu được lợi lộc từ tay đối phương, trong tối ngoài sáng chịu không ít thua thiệt.
Trong mắt Khương Tuyết Ninh, Tiêu Xu hành động thỏa đáng, trù tính chu toàn, chính là quý nữ điển hình được thế gia đại tộc trong kinh bồi dưỡng ra, so với tính nết thôn dã quê mùa như cỏ dại này của nàng, nàng ta tuyệt đối phù hợp với vị trí Hoàng hậu kia hơn.
Tận trong xương cốt, tính khí nàng ta đáng ra phải kiêu ngạo, tự phụ.
Cho dù là kiếp này, Khương Tuyết Ninh cũng không có bất kỳ tâm tư khinh địch nào.
Nhưng nàng không đoán được, Tiêu Xu có thể cam chịu thấp hèn nương nhờ Thẩm Lang thế này…
Trong chốc lát, một loại cảm giác mờ mịt chưa từng có dâng lên trong lòng nàng, khiến Khương Tuyết Ninh như rơi vào sương mù, lập tức biến thành một loại hoang đường khó tả, thậm chí khiến nàng không nhịn được mà cười thành tiếng: “Thế sự đổi dời, nàng ta cũng lúc bị dồn ép đến tình cảnh này…”
Bỗng nhiên Tiêu Định Phi cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Tiêu Định Phi dè dặt tiến gần tới trước mặt Khương Tuyết Ninh, quan sát nét mặt của nàng, nói: “Nàng ta thành ra thế này, chẳng lẽ không phải nên vui mừng sao? Không danh không phận, lấy danh nghĩa vào cung thăm Thái hậu, nhưng lại ngủ tại Càn Thanh cung, đến kỹ nữ thanh lâu cũng không làm ra được chuyện như thế? Ra ngoài buôn bán nói thế nào cũng phải lấy tiền trước. Nàng ta thì ngược lại, trước cho không, cũng không sợ hoàng đế quỵt nợ? Hiện tại khắp kinh thành đều đang bàn tán chuyện của nàng ta, dù có được phi vị, nhưng đi một nước cờ ngu xuẩn như thế, danh tiếng cũng bị hủy hoại.”
“Nước cờ ngu xuẩn?” Khương Tuyết Ninh cười khẩy: “Ngươi cho rằng nàng ta thật sự cho không bản thân, phi vị của hoàng thượng cũng là cho không sao?”
Tiêu thị hiện đang nằm trong vòng xoáy chỉ trích, nhưng thái độ của Hoàng đế vẫn mập mờ không rõ ràng.
Mặc dù ngày mai tuyển phi, nhưng Thẩm Giới không thể nào coi trời bằng vung chọn Tiêu Xu làm Vương phi của mình được. Người này nho nhã giàu tình cảm, nhưng trời sinh tính cách lại có một phần nhu nhược, hèn yếu, năm đó nàng gả cho hắn làm Vương phi, thấy hắn luôn là xu lợi tị hại, cũng không vướng quá nhiều vào tranh đấu trên triều.
Nhưng hoàng huynh Thẩm Lang của hắn lại là người hoàn toàn khác biệt.
Mặc dù kiếp trước vị hoàng đế này đoản mệnh khác thường, sau khi nàng gả cho Thẩm Giới được hai năm “bởi sinh bệnh, chết bất đắc kỳ tử”, cho dù ngoài gia yến dịp trung thu, trừ tịch trong cung, nàng cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Khương Tuyết Ninh khó mà quên được ánh mắt hung ác nham hiểm lúc đối phương ngồi ở ngai vàng trên cao, nhìn xuống người khác.
Hỉ nộ vô thường, túng dục quá độ.
Nàng nhớ rõ lần cuối nhập cung yết kiến với tư cách Vương phi, là vào dịp Trung thu.
Khi đó Thẩm Giới đã được lập làm Hoàng Thái đệ, mà Thẩm Lang đã dùng thuốc ngũ thạch tán* do các phương sĩ* luyện chế ra từ lâu. Khuôn mặt hắn mê mang ngồi yên trên ngai vàng, nhìn thấy nàng cùng Thẩm Giới nắm tay nhau bước vào, ánh mắt âm u lóe lên dừng lại trên người nàng, sau khi nói mấy câu, Thẩm Giới nhận thấy không ổn, liền nói rằng có lời muốn nói riêng với Thẩm Lang, bảo nàng lui xuống trước.
*Phương sĩ: Ngày xưa dùng để gọi những người cầu tiên học đạo.
*Ngũ thạch tán: còn được gọi là hàn thực tán. Loại thuốc được ghi lại rõ ràng trong cuốn “Luận cương về bệnh sốt” và các bệnh khác của Trương Trọng Cảnh (Đông Hán). Công dụng chủ yếu của nó là trị sốt và thương hàn. Tuy nhiên, sau này bài thuốc đã bị điều chỉnh. Các thành phần chính cũng được thay đổi thành thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, lưu huỳnh và hồng ngọc. Loại thuốc sau khi được thay đổi này được mệnh danh là “tiền thân” của thuốc ph.iện.
Đáy lòng nàng bất an, cúi đầu cáo lui.
Nhưng mãi đến khi lui ra ngoài, ngồi đợi ở bên trong thiên điện, nàng vẫn cảm thấy ánh mắt như rắn độc kia còn đeo bám trên người mình, khiến nàng rợn người.
Ngày đó không biết hai huynh đệ đã nói những gì, từ bên trong bước ra Thẩm Giới luôn ôn hòa nhã nhặn vậy mà khuôn mặt tái mét, quay về Vương phủ đi ngay vào thư phòng, cũng không ra ngoài.
Thời điểm đó, Khương Tuyết Ninh vẫn còn nguyện ý lấy lòng vị phu quân này.
Nàng suy nghĩ, sai nhà bếp hầm một chén canh bồ câu non nấu nấm kê tùng*, trong đêm tự mình mang đi thư phòng.
*Nấm kê tùng còn gọi là nấm gà thông. Được mệnh danh là vua của các loại nấm, ăn ngon như thịt gà, nấm kê tùng có chất thịt béo, non, giòn, hàm lượng dinh dưỡng cao.
Nếu là mọi khi, nàng có thể tự do ra vào thư phòng. Nhưng hôm đó, bên ngoài có người ngăn nàng lại. Gã sai vặt đi vào thông truyền, Thẩm Giới mới từ bên trong đi ra.
Bên ngoài, lúc cửa thư phòng mở ra, Khương Tuyết Ninh nhìn thấy bên trong có không ít người ngồi. Vị trí chỗ đa bảo cách * kê gần cửa sổ bất ngờ lại là một góc áo bào tuyết trắng, Tạ Nguy quay mặt lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng. Chỉ là chưa đợi nàng kịp phản ứng, khe cửa đã đóng lại, đứng trước mặt nàng là Thẩm Giới đang mỉm cười ôn hòa.
*Đa bảo cách: Tủ gỗ dùng để trưng bày đồ quý hiếm, thiết kế các ô vuông sole và không bằng nhau.
Thẩm Giới tự tay nhận chén canh nàng mang tới, nói bản thân tối muộn mới quay về, sau đó dặn dò hạ nhân đưa nàng về cẩn thận.
Sau khi Khương Tuyết Ninh trở về nằm xuống, rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.
Mãi đến tờ mờ sáng, một cơ thể lạnh lẽo chui vào trong chăn ấm, ôm trọn lấy nàng. Nàng khó khăn mở mắt, sau đó nhìn thấy trên cửa sổ giấy đã là một mảng xanh thẫm sau khi bình minh qua đi.
Đợi đến lần tiếp theo nàng gặp Thẩm Lang, cũng là đại sự xảy ra Hoàng đế băng hà, được đặt trong quan tài long trọng…
Vì vậy, đối với vị Hoàng đế nắm giữ sống chết của người khác này, Khương Tuyết Ninh thực sự hiểu không nhiều, nhưng từ đủ loại dấu vết để lại mà suy đoán ra, đây tuyệt đối không phải là vị vua nhân từ, một lòng vì thiên hạ.
Thẩm Lang giống một người điên hơn.
Tiêu Xu tuổi còn nhỏ mà đã dùng chuyện Ngọc Như ý để hãm hại nàng, cũng chẳng phải hạng lương thiện gì.
Nếu nàng ta không bỏ ra cái giá xứng đáng, Thẩm Lang sẽ không bất chấp miệng lưỡi thiên hạ, phong nàng ta làm phi. Tâm tư của vị đế vương này cũng thật khó đoán, sáng sớm không đưa người về phủ rồi hãy tiến hành sắc phong, lại trực tiếp giữ người lại trong cung còn bãi triều, thật là giữ lại một chút sĩ diện cũng không chịu làm, khiến Tiêu Xu rơi vào tình cảnh bị miệng lưỡi thiên hạ khinh bỉ nhạo báng, không thể không nói thật là độc ác!
Cẩn thận sắp xếp lần lượt những chuyện đã phát sinh trước sau, hiển nhiên thái độ của Hoàng đế đối với Tiêu thị đã khiến Tiêu Xu cảm nhận được nguy cơ, mà lão yêu bà ở Từ Ninh Cung đến nữ nhi ruột thịt cũng không tiếc, cháu gái ruột như nàng ta thì tính là gì?
Tiêu Xu tâm tính kiêu ngạo.
Kiếp trước, hao tâm tổn trí tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu với nàng (Khương Tuyết Ninh), lúc nghênh đón nàng ta vào cung làm phi tử còn phô trương hơn cả chính cung hoàng hậu, muốn nàng ta đi đến phiên bang xa xôi hòa thân, sao nàng ta chịu được?
Đúng vậy.
Quả thật chỉ còn con đường này.
Khương Tuyết Ninh rũ mắt xuống, nhìn chén trà xinh đẹp nằm trong tay, lẩm bẩm: “Cắt đuôi cầu sinh, tuyệt địa phản kích, ta không biết đến cùng là đánh giá nàng ta quá cao, hay là xem thường nàng ta.”
Nàng vốn cho rằng, Tiêu Xu sẽ khinh thường loại việc nương thân nhục nhã đến mức này…
Tiêu Định Phi đã có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng nàng không thích hợp, suy nghĩ lại liền hiểu được vấn đề mấu chốt nằm ở đâu…
Lạc Dương Trưởng công chúa!
Vốn dĩ mọi người ầm ĩ muốn đẩy Tiêu Xu đi hòa thân thay Thẩm Chỉ Y, nhưng nàng ta đã được phong thành Hoàng phi (?), trên đời này nào có đạo lý bảo nữ nhân của Hoàng thượng đi hòa thân? Nhìn như Tiêu Xu hỏng thanh danh, nhưng thật ra đã bảo toàn được chính mình!
Vậy Thẩm Chỉ Y…
“Bộp!”
Chén trà còn quá nửa đột ngột bay lên đập thẳng vào tấm bình phong xinh đẹp, lập tức vỡ nát, nước trà đã nguội bắn tung tóe khắp nơi, làm vấy bẩn bức tranh núi sông đẹp đẽ trên bức bình phong.
Sắc mặt Khương Tuyết Ninh không hề thay đổi, nhìn chằm chằm, rất lâu không có động tĩnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc