“Hai ngàn năm trăm văn.”
“Khương Nhị cô nương, đầu ta giống óc bã đậu lắm sao?”
“Ruộng muối Nhậm thị đáng giá.”
“Ngươi không đáng giá.”
“Giảm giá xuống?”
“Hai ngàn văn không thể thêm nữa.”
“Hai ngàn hai trăm văn.”
“Muốn ςướק của à, cô nương đã kiếm từ Lữ mỗ không ít tiền rồi, việc làm ăn không ai bàn như này đâu!”
“Không mua thì thôi.”
“Này… đi thật đấy à! Được rồi, hai ngàn hai trăm văn không đổi nữa!”
…
Lữ Hiển xét cho cùng là người làm ăn, tuy trong lòng hắn hận không thể đánh vỡ cái đầu chó của cô nương xinh đẹp trước mắt này ra, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười đúng mực, sai tiểu đồng trong quán đi lấy đủ ngân phiếu ra, hai người ký lập khế ước mới, sau đó đóng con dấu của mình lên.
Mua bốn trăm, bán hai ngàn hai trăm văn.
Bốn trăm văn bán ra so với giá năm trăm văn một ngân cổ ban đầu mua vào, là đã lỗ mất tổng cộng một ngàn lượng; bây giờ mua hai ngàn hai trăm văn, mỗi một ngân cổ lại lỗ một ngàn tám từ bốn trăm văn cơ sở, một vạn ngân cổ tức là một vạn tám ngàn lượng!
Hắn cảm thấy trong lòng mình đã không chỉ đơn giản là rỉ máu nữa, mà là máu chảy thành thác!
Khi giao ngân phiếu hai vạn hai ngàn lượng cho Khương Tuyết Ninh, tay Lữ Hiển run không dứt.
Ngón tay giữ chặt lấy, rất lâu vẫn không chịu buông ra.
Khương Tuyết Ninh kéo không được, nhàn nhã nâng mí mắt lên nhìn hắn: “Có mua hay không đây?”
Hắn nhắm chặt mắt lại: “Lấy đi lấy đi, ngươi lấy đi!”
Lần này cuối cùng cũng buông tay, dáng vẻ trông không hề giống như làm cuộc giao dịch hai bên tự nguyện với Khương Tuyết Ninh, mà rõ rành rành Khương Tuyết Ninh ςướק tiền của hắn, khoét tim hắn, lấy mạng hắn!
Bây giờ tuy chuyện ruộng muối Nhậm thị cùng đường bỗng trở mình đang truyền xôn xao trong kinh thành, giá ngân cổ của ruộng muối cũng đang tăng lên, nhưng muốn bốn trăm văn chậm rãi quay trở lại mức ban đầu, đương nhiên phải mất kha khá thời gian.
Nhưng bây giờ không còn giống ngày xưa nữa rồi.
Lấy trác đồng tỉnh thay cho ngân lượng mua bán, sau khi lấy được nửa phần lợi nhuận của đại bộ phận ruộng muối ở đất Thục, gần như có thể nói ruộng muối Nhậm thị đã đứng ở thế bất bại, ít nhất trong năm năm này nếu không xảy ra thiên tai dịch họa, tuyệt đối không thể sụp đổ.
Nhiều phú thương lớn trong tay có tiền muốn mua ngân cổ của ruộng muối Nhậm thị còn phát sầu vì không mua được, tuy rằng cái giá hai ngàn hai trăm văn rất cao so với giá thị trường trước kia và cả hiện tại, nhưng đợi một thời gian nữa tuyệt đối có thể tăng tới mức này, thậm chí còn cao hơn không ít, càng không nói đến số tiền hoa hồng mỗi năm thu về.
Lữ Hiển chắc chắn không thua thiệt.
Tuy Khương Tuyết Ninh cần tiền gấp, nhưng thật ra không nhất thiết phải là Lữ Hiển. Chẳng qua một là người này quả thực bị nàng lừa cho một vố, trong lòng nàng hơi áy náy; thứ hai đây không phải lần đầu tiên giao dịch với người này, tuy là gian thương, nhưng cũng giữ chữ tín, đi tìm người khác chưa chắc đã không bị phá đám; ba là Lữ Hiển rất thông minh, chắc chắn nhìn rõ được tình hình, chuyện tốt như mua ngân cổ với giá hai ngàn năm trăm văn, hắn không thể bỏ qua.
Bởi vậy nàng mới tìm đến.
Giờ đây hai bên đã tiền trao cháo múc, nàng cũng không nán lại thêm, cầm ngân phiếu rồi đi.
Lữ Hiển nhìn một vạn ngân cổ “mất mà như được” trong tay thật lâu, muốn nhịn muốn lui. Nhưng càng nhịn càng tức, càng lui càng thiệt, lúc sau đập bàn đứng dậy, ôm giấy xác nhận khế ước rảo bước ra ngoài.
Tiểu đồng trố mắt: “Lữ tiên sinh đi đâu vậy?”
Lữ Hiển không quay đầu: “Lão tử tìm tên họ Tạ hỏi cho ra nhẽ!”
Hôm qua vừa có mưa xuân, mặt đường vẫn còn ẩm ướt, trong con ngõ nhỏ có mấy người tụ tập chơi bài giấy.
Lúc Lữ Hiển đi ngang qua nghe được, phần lớn đều đang nói về chuyện hòa thân.
Thỉnh thoảng có mấy tên ăn mày chân đất chạy qua người hắn, hầu như ai cũng chống gậy trúc cầm bát vỡ miệng hát những câu như “Tiêu thị họa quốc, công chúa hòa thân; uy Hi*p hoàng đế, báo ứng vạn năm.”
Chuyện này càng ngày càng ầm ĩ rồi.
Trong lòng Lữ Hiển nghĩ như vậy, ngược lại sinh ra tâm tư muốn xem kịch, chỉ thấy Tiêu thị lần này thật đen đủi, không biết đằng sau có ai muốn gây chuyện với bọn họ, làm ầm lên như vậy, dù là trên triều cũng khó mà giải thích, không dễ giải quyết nhỉ?
Dù sao thì lòng dân như nước.
Hoàng đế ngồi trên cao kia thực ra chưa chắc đã cần phân biệt người trung thành kẻ gian trá, nhưng muốn ngồi chắc vị trí này, thì nhất định cần phải có lòng dân, thuận ý dân mà làm, trị yên thiên hạ.
Lúc này Tạ Nguy cũng mới hạ triều, vừa thay triều phục ra, pha ấm trà uống.
Lữ Hiển tới vừa đúng lúc.
Hắn không mời mà tự tới, đi vào trực tiếp ngồi xuống đối diện Tạ Nguy, mỉm cười nhìn Kiếm Thư đứng bên cạnh, hỏi: “Tra đến đâu rồi?”
Kiếm Thư không uổng ở bên Tạ Nguy nhiều năm, nói dối không đổi sắc mặt: “Hôm qua vừa mới bắt đầu tra, vẫn chưa có manh mối gì, tuy nhiên khả năng cao là do người của mấy ruộng muối khác ở đất Thục lén lút ra tay.”
Nét cười trên mặt Lữ Hiển không đổi: “Ồ, xem ra không dễ tra được?”
Không hiểu vì sao Kiếm Thư cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng lên, sững người, rồi mới đáp: “Quả thực không dễ tra.”
Lữ Hiển cười, lấy bằng chứng một vạn ngân cổ trong иgự¢ ra, đặt lên trên bàn, sau đó thấy mặt Kiếm Thư biến sắc rõ ràng, lập tức cúi đầu xuống.
“Ta tưởng Kiếm Thư công tử mù không biết gì chứ.”
Hắn tự rót cho mình một chén trà, hớp một ngụm, nói rõ ra: “Tạ Cư An, ngươi nói ngươi xem, tự tay bồi dưỡng Đao Cầm Kiếm Thư, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, từ sáng đến tối vẫn chưa có manh mối rõ ràng. Vẫn là nhờ chính chủ hôm nay đích thân tìm đến tận cửa, lại bảo ta mua lại ngân cổ với giá cao, ta mới biết người phía sau là ai. Chi bằng ngươi đuổi hai bọn chúng đi đi, chẳng có tí năng lực gì cả, để lại ăn không ngồi rồi hả?”
Tạ Nguy nhìn Kiếm Thư: “Nghe thấy Lữ lão bản nói chưa?”
Kiếm Thư: “…Vâng.”
Gánh nồi thực ra cũng chẳng là gì, hắn quen rồi.
Tạ Nguy lại nhìn Lữ Hiển, thản nhiên nói: “Đến chút chuyện này còn làm không xong, về sau Lữ lão bản có té ngã vào hố gãy tay gãy chân, sao còn có thể trông chờ vào ngươi kéo lên được chứ?”
Lữ Hiển: “…”
Bà nội nó sao cảm giác lời Tạ Nguy nói ngầm mỉa mai hắn kinh doanh không được còn trách người khác nhỉ?
Hắn cười khẩy: “Người ta là có thê tử quên huynh đệ, Tạ Cư An ngươi thì giỏi rồi, thê tử còn chưa có, mà đã bán đứng hết huynh đệ!”
Tạ Nguy cũng cười, như làm tuyết chảy băng tan: “Còn chẳng phải Lữ huynh đáng chút tiền sao?”
Lữ Hiển: “…”
Cái này còn nhịn được thì còn cái gì không nhịn được?
Hắn đập bàn đứng dậy: “Tên họ Tạ kia, hôm nay Lữ Chiếu Ẩn ta…”
Tạ Nguy nhàn nhạt nói: “Ngươi có từng nghĩ Khương Tuyết Ninh cầm ngần ấy tiền đi làm gì chưa?”
Lữ Hiển nhất thời ngẩn người.
Vốn muốn nói tuyệt giao với hắn, lại bị ngắt lời, bỗng nhiên quên hết sạch, cau mày, trở nên nghiêm túc: “Vừa nãy ta lấy ngân phiếu cho nàng cũng nghĩ đến, theo lý mà nói số tiền trong tay cô nương này không thể coi là ít, mấy vạn ngân lượng thì không thiếu được, nhưng lần nào nhắc đến chuyện ngân cổ này cũng là vì thiếu tiền. Nàng làm gì, ngươi biết sao?”
Tạ Nguy hỏi: “Lúc ngươi tới có nhìn thấy, nghe thấy gì không?”
Lữ Hiển đáp: “Lúc tới ít người, chốn rượu thịt phố phường còn có thể nghe được gì? Chẳng qua là chuyện hòa thân kia…”
Lúc nói đến đây, mí mắt hắn giật giật.
Lòng hắn kinh ngạc, tự dưng sinh ra mấy phần hoảng sợ: “Chuyện này do Khương Tuyết Ninh làm?”
Không chỉ Khương Tuyết Ninh?
Còn có Tiêu Định Phi vẽ đường cho hươu chạy nữa kìa.
Ngón tay Tạ Nguy chạm nhẹ lên thành chén trà, nói: “Đại khái là vậy.”
Lữ Hiển cảm thấy không đúng: “Một cô nương đợi gả như nàng ấy, sao lại muốn dính dáng vào chuyện này? Hơn nữa ầm ĩ lớn như vậy, nếu không cẩn thận làm lộ chuyện, sao lại không biết Tiêu thị sẽ báo thù? Hễ muốn sống yên ổn trong kinh thành, không thể nào đi gây sự với Tiêu thị, chuyện này không hợp lý chút nào. Trừ khi…”
Nói đến đên, hắn bỗng liếc Tạ Nguy.
Tạ Nguy nhìn mầm lá li ti chìm nổi trong chén trà, trầm ngâm rất lâu, tất nhiên biết ý chưa nói hết trong lời của Lữ Hiển.
Trừ khi, Khương Tuyết Ninh không định tiếp tục ở trong kinh thành nữa.