Công Nghi Thừa đã ngoài năm mươi tuổi, khuôn mặt mười phần gầy guộc, dáng người cũng giống như cành cây khô. Bề ngoài nhìn qua thường thường không có gì ấn tượng, trên cằm có một chòm râu dê, một đôi mắt xếch lại lộ vẻ nhìn thấu lòng người, cay độc, tinh thông trù tính, áo choàng vải xám mặc trên người nhìn hơi cũ, thật khiến người ta rất khó tin tưởng, người như vậy lại là một trong hai vị tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy thiên giáo, một mưu sĩ địa vị cực cao đi theo bên cạnh giáo thủ.
Hắn gia nhập thiên giáo đã gần ba mươi năm. Đi theo giáo thủ trải qua rất nhiều chuyện, có thể nói sớm đã quen nhìn sóng gió, không chút sợ hãi. Chỉ là khi người của Tạ Nguy tìm tới cửa, mời hắn qua phủ một lần, vị “cáo già” đa mưu túc trí này vẫn ngửi ra mấy phần bất thường.
Nhưng Công Nghi Thừa không sợ Tạ Nguy. Dù sao giáo thủ nuôi người này hai mươi năm thậm chí thu làm nghĩa tử, cực kì tín nhiệm, nhưng thân thế Tạ Nguy dù sao cũng đặc thù, loại tín nhiệm này tột cùng đến loại trình độ nào, chỉ sợ không dễ xác định. Hắn chỉ là có chút ngại phiền phức.
Nhưng người cũng đã tìm tới cửa, sao có thể không đi? Huống chi ở kinh thành đoạn thời gian này, Công Nghi Thừa quả thực phát hiện một chút bí mật không được tốt, cũng đang suy nghĩ muốn tìm thời cơ thích hợp cảnh cáo Tạ Nguy một phen, cho hắn nhớ kỹ, đâu mới là bổn phận của mình. Cho nên, Công Nghi Thừa vẫn tới.
“Mời vào.” Từ bên trong Chước Cầm đường truyền ra giọng Tạ Nguy nhàn nhạt nói. Giống như trước đây mỗi lần Công Nghi Thừa gặp Tạ Nguy ở Kim Lăng, mấy năm qua vẫn không thay đổi. Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, hắn đã đi vào.
Kiếm Thư đứng ngoài cửa, không vào theo.
Bên trong Chước Cầm đường có ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào đậu trên bệ cửa sổ, Tạ Nguy mặc một thân đạo bào tuyết trắng, chỉ dùng một cây trâm gỗ mun 乃úi tóc, có hơn phân nửa lại để xõa ra sau lưng, dáng vẻ tùy ý thoải mái.
Trà cụ đã chuẩn bị xong. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Công Nghi Thừa, mời ngồi xuống, rồi cười nhẹ một tiếng: “Vài ngày trước nghe nói Công Nghi tiên sinh đến kinh thành, ta còn có chút không tin, nghĩ tiên sinh nếu đến kinh thành chắc chắn sẽ sai người báo với Tạ mỗ một câu. Không ngờ, tiên sinh thật sự tới rồi.”
Trung tâm thế lực Thiên giáo đều ở phương nam. Kinh thành phía bắc có lực lượng triều đình thâm hậu, càng về phía nam lực khống chế càng yếu, vì vậy thích hợp để thiên giáo phát triển thế lực hơn. Cho nên Công Nghi Thừa thường ở Kim Lăng.
Về phần kinh thành, đây luôn luôn là nơi lực lượng thiên giáo yếu kém. Nhưng mấy năm trước bắt đầu từ khi Tạ Nguy lên kinh thi hội, nhất là bốn năm trước trở lại kinh thành trù tính hỗ trợ Thẩm Lang đăng cơ, hắn liền trở thành cọc ngầm của Thiên giáo, những năm gần đây quyền lực càng lớn mạnh. Thế lực Thiên giáo cũng bởi vậy mà có thể âm thầm phát triển ở kinh thành, cho tới bây giờ đã đạt quy mô khá lớn. Chỉ là ở đây, Tạ Nguy mới là người có tiếng nói.
Theo lý thuyết, cùng là người trong giáo, Công Nghi Thừa vào kinh, vô luận thế nào cũng nên chào hỏi qua Tạ Nguy một tiếng, nhưng hắn không hề.
Công Nghi Thừa ngồi xuống đối diện Tạ Nguy, giờ phút này liền đưa mắt lên dò xét, tựa hồ đang phỏng đoán thâm ý giấu sau câu nói kia, nhưng lúc mở miệng lại dị thường trực tiếp: “Giáo thủ có lệnh, chuyện gấp quấn thân, bề bộn ứng phó nhiều việc, không để ý nên quên mất. Huống chi ngươi không phải đã sớm biết rồi sao?”
Tạ Nguy rót nước nóng hổi vào trong chén trà. Công Nghi Thừa nhìn chén nước có hơi nóng mờ nhạt bốc lên, thản nhiên nói: “Đến kinh thành này, khắp nơi đều là tai mắt, việc giáo thủ phân phó còn có người hỏi một câu có nên để ngươi chỉ thị hay không, vậy cần gì ta phải tới báo ngươi nữa?”
Tay Tạ Nguy đang nâng ấm trà dừng lại một chút, nói: “Công Nghi tiên sinh nói quá lời, trên dưới thiên giáo đều phụng giáo thủ vi tôn, có lệnh tất sẽ làm, giáo thủ đối với Nguy ân trọng như núi, Nguy sao dám đi quá giới hạn?”
Công Nghi Thừa lạnh lùng cười một tiếng: “Thật sao?”
Tạ Nguy đặt lại ấm nước trên bếp lò nhỏ, sắc mặt không chút thay đổi, quay qua còn châm trà cho Công Nghi Thừa, nói: “Nguy tự thấy mình không làm gì tổn hại cho thiên giáo.”
Ánh mắt Công Nghi Thừa bỗng trở nên sắc bén, đứng lên, thong thả bước hai bước, từ trên cao nhìn xuống Tạ Nguy, lại nói: “Chuyện ở ngoài hai thành Thông châu, Phong Đài ngươi giải thích thế nào?” Tạ Nguy uống hớp trà, nhíu mày: “Chuyện gì?”
Công Nghi Thừa thấy Tạ Nguy lạnh nhạt bình tĩnh như không biết rõ ngọn nguồn vậy, rốt cục cơn tức trong Ⱡồ₦g иgự¢ bùng lên, giọng nói cũng cao hơn, gắt hơn, trách mắng: “Cẩu hoàng đế hạ một nước cờ sai muốn đối phó Dũng Nghị hầu phủ, có thể kích động dân tâm dẫn tới thiên hạ đại loạn, càng có thể nhờ vào đó lôi kéo thế lực trong quân, làm lớn mạnh giáo ta, quả thật là cơ hội trời cho để phá vỡ triều đình! Nhưng tuần tự phái đi ba nhóm người đều biến mất không tăm hơi, sau đó không lâu thi thể lại tìm thấy ở bến tàu, toàn bộ đều bị chặn Gi*t! Ngươi không biết chuyện gì nữa sao?!”
Ước chừng do hôm nay pha trà dùng nước quá sôi, nhấp một hớp trà dư vị còn mang chút đắng chát. Ngày đông rồi, trà mới ngày xuân năm nay đã coi là cũ rồi. Tạ Nguy thế là chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, ngước mắt đón lấy ánh mắt của Công Nghi Thừa, khẽ cười: “A, còn có việc này sao? Từ sau khi Công Nghi tiên sinh vào kinh thành, sự vụ trong giáo Nguy cũng không dám nhúng tay nữa, tất cả đều do tiên sinh xử lý, nên thật sự không biết còn xảy ra chuyện lớn như vậy. Ngài đã tra được là ai làm rồi?”
“...” Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt cùng thần sắc Tạ Nguy đều cực kỳ bình thản, Công Nghi Thừa lại là tập trung căng thẳng, cả khuôn mặt đều lộ ra một loại ngưng trọng khó mà diễn tả bằng lời.
Cho dù tới bây giờ nước sông không phạm nước giếng, nhưng Công Nghi Thừa cùng Tạ Nguy không hợp nhau là sự thật. Hắn cảm thấy nước cờ này của giáo thủ hạ sai rồi, năm đó vốn nên nhổ cỏ tận gốc không nên để lại người như vậy, còn tùy ý hắn đến vị trí cao như thể trong thiên giáo, lại thả hắn về kinh khiến ngày nay thế lực của giáo khó mà xâm nhập vào triều! Dẫn sói vào nhà, lại thả hổ về rừng!
Công Nghi Thừa nói: “Vậy thật kỳ lạ. Tệ nhân (từ tự xưng) còn tưởng rằng Độ Quân cùng Dũng Nghị hầu phủ dù sao quan hệ không quá xa, lần này quan lễ của tiểu hầu gia kia ngươi còn đích thân đi gia quan, lấy tự, nhìn thế nào cũng như muốn nối lại tình xưa, không biết còn tưởng ngươi bất mãn với kế hoạch của thiên giáo, âm thầm cản trở, lại cảm thấy giáo thủ quá mức tàn nhẫn a!”
Tạ Nguy nói: “Công Nghi tiên sinh hiểu lầm rồi.” Nhưng lúc hắn nói lời này lại không nhìn thẳng Công Nghi Thừa, mà chuyển mắt xem cỏ cây trong sân viện, sau đó đứng lên, chắp tay đi tới phía trước cửa sổ: “Chí hướng của ta cùng chí hướng giáo thủ không khác nhau chút nào, Công Nghi tiên sinh trong giáo nhiều năm như vậy, nhìn những việc ta làm, hẳn đã sớm biết rõ.”
“Đó là trước kia, tệ nhân tự cho là mình biết thôi. Bây giờ đến kinh thành, mới hiểu lòng người dễ đổi.” Công Nghi Thừa cười đến trào phúng, “Trên dưới triều chính thậm chí toàn bộ kinh thành đều biết, ‘Tạ tiên sinh’ rất được thánh thượng ưu ái, trước đây không lâu thậm chí đã chấp chưởng Hàn Lâm viện, địa vị càng ngày càng vững chắc. Chỉ sợ chưa tới hai năm nữa, không chỉ có cái danh đế sư, thực quyền cũng sẽ nằm trong tay ngươi! Vinh hoa phú quý làm mờ mắt, làm gì còn ai nhớ được lời thề năm cũ?”
Song cửa sổ có khắc hoa văn tinh xảo, triển lộ vài phần hương vị Giang Nam. Chỉ là Giang Nam không có tuyết trắng, gió bấc lạnh lẽo thế này.
Bên cạnh cửa sổ đặt một lọ hoa, nhưng trời đông này không có hoa tươi, bên trong thế mà cắm ba mũi tên. Tạ Nguy đưa tay rút một mũi tên ra. Cảm giác tay nặng nề, mũi tên được làm từ huyền thiếc, trên thân vẽ hoa văn màu bạc tinh tế, đuôi tên lại gắn hai mảnh lá vàng mỏng tang đẹp đẽ. Loại tên này nhìn đã biết chỉ trưng cho đẹp chứ không đem ra bắn được, ước chừng là đồ chơi vị đồng liêu nào đó tặng. Ngón tay hắn nhẹ nhàng chuyển động. Mũi tên trong tay cũng quay vòng vòng.
Tạ Nguy nói: “Công Nghi tiên sinh nói vậy, là không tin ta sao? Vậy chuyện ngọc như ý trong cung, tiên sinh đã biết chưa?”
Ngọc như ý dâng cho Tiêu thái hậu có khắc lời của nghịch đảng. Một trận phong ba đổ xuống, hai ba năm tâm huyết bố trí của hắn hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại còn bị ép phải cắt bỏ thế lực để tự bảo vệ! Món nợ này, hắn còn chưa tính đâu!
Nói tới đây, không khí có mấy phần đao quang kiếm ảnh đối chọi gay gắt.
Công Nghi Thừa nghe xong liền cười ha hả. Hắn vén áo bào lên, ngồi xuống, nâng chung trà, lại âm trầm trầm nói: ” Ta làm hỏng bố cục ngươi sắp xếp, lại thiệt hại người trong tay ngươi, quả nhiên ngươi bất mãn!”
Tạ Nguy đi tới trước bàn trà, phía sau chính là bức tường trống không mà hắn thường ngồi đối mặt để tịnh tâm, chỉ nói: “Người khác có cầu, mới có thể bị ta lôi kéo. Phải vào cung làm đương sai, phần lớn đều là người xuất thân nghèo khổ. Dũng Nghị hầu phủ nhiều đời trung liệt, bảo vệ quốc gia, được xưng tụng là trụ cột của xã tắc. Công Nghi tiên sinh phụ tá giáo thủ nhiều năm, bày mưu tính kế, đã từng truyền giáo giảng đạo, nay đến kinh thành náo lên một phen phong ba án ngọc như ý liên lụi rất nhiều người vô tội, lại còn hãm hại Hầu phủ bất trung bất nghĩa, hại tính mạng cả nhà họ. Xin hỏi tiên sinh, ngài còn nhớ lời thề năm cũ không?”
“Được, được lắm! Ngươi cuối cùng cũng chịu nói thật!” Công Nghi Thừa nhịn không được mà vỗ tay, nhưng lúc nhìn Tạ Nguy ánh mắt lại thêm mấy phần miệt thị, “Mấy tháng trước khi giáo thủ phái ta bí mật vào kinh tìm hiểu tình huống để chủ trì đại cục, cũng lo lắng, thứ nhất sợ ngươi bị phú quý làm mờ mắt, thứ hai sợ ngươi cùng hầu phủ dính líu quá sâu, lòng dạ đàn bà! Ta vốn tưởng ngươi là người lấy đại cục làm trọng, không ngờ điều giáo thủ lo đều đúng cả!”
Tạ Nguy nhìn hắn, không tiếp lời. Ánh mắt Công Nghi Thừa lạnh lùng, đến giọng nói cũng lộ ra mấy phần hàn khí, nói: “Ngươi chớ quên, năm đó là ai tha cho ngươi một mạng, là ai để ngươi có hết thảy như hiện tại! Ngươi đã biết thiên giáo đối với ngươi ân trọng như núi, thì phải biết chính mình đang ở vị trí nào! Đại sự của giáo, há có thể để ngươi động tay động chân?!”
Tạ Nguy vẫn như cũ không nói gì. Mũi tên trên đầu ngón tay hắn lạnh toát. Chỉ có mũi tên sắc bén hứng lấy ánh nắng mà chói ngời.
Giọng điệu Công Nghi Thừa nghiễm nhiên đã không còn là trò chuyện đơn thuần, mà là răn dạy, lại đem công lao cống hiến trong giáo của mình ra mà giáo huấn Tạ Nguy. Trong lời nói thậm chí có mấy phần uy Hi*p ý cảnh cáo.
Qua lần này, Tạ Nguy chắc chắn sẽ mất đi tín nhiệm của giáo thủ, cho nên hắn cũng coi Tạ Nguy ngang hàng nữa, vô cùng hiên ngang chính nghĩa nói: “Cứu khốn phò nguy, thiên hạ thống nhất, mới là lý tưởng của thiên giáo ta. Vì đạt thành đại sự, hi sinh mấy mạng người vô nghĩa, hi sinh một cái Dũng Nghị hầu phủ thì có là gì! Trong thời loạn, thánh nhân cũng chỉ là phế vật, thiên hạ này chỉ có kiêu hùng chiến đấu mới là thực lực chân chính!”
Trong thời loạn, thánh nhân cũng chỉ là phế vật, thiên hạ này chỉ có kiêu hùng chiến đấu mới là thực lực chân chính. Tạ Nguy thật lâu không nói gì. Mãi cho đến khi lá vàng ở đuôi tên không còn chiết xạ sắc trời, hắn mới chậm rãi thả một câu: “Ngươi nói đúng lắm.”
Công Nghi Thừa đã nói rất nhiều, rốt cục cũng nâng chén trà lên uống một ngụm thấm giọng, không thèm quay đầu nhìn ánh mắt của Tạ Nguy, chỉ nói: “Từ nay về sau, sự vụ của giáo trong kinh thành, ngươi chớ nhúng tay —— ”
Lời mới nói được một nửa, đầu hắn chợt bị đè xuống! Tạ Nguy chẳng biết từ lúc nào đã đi tới phía sau hắn, vươn tay ra, không hề có điềm báo trước, dùng sức nhấn đầu Công Nghi Thừa xuống bàn trà!
“Bốp bốp!” Trà cụ trên bàn lập tức đổ vỡ tứ tung! Không nói tới chuyện Công Nghi Thừa tuổi tác đã cao, hắn càng không ngờ hôm nay mình tới phủ Tạ Nguy sẽ gặp phải nguy hiểm gì, bởi căn bản không nghĩ tới Tạ Nguy ở thiên giáo nhiều năm, lại dám làm ra chuyện kinh thế hãi tục đến vậy, căn bản phản ứng không kịp! Hết thảy đều chỉ trong nháy mắt!
Tạ Nguy mặt không đổi sắc, mũi tên trong tay lãnh khốc xuyên qua cổ Công Nghi Thừa. Mũi tên chế ra từ huyền thiết sắc bén cứ thế đâm ra trước yết hầu, lực tay lớn đến nỗi như đính hắn vào mặt bàn, máu phun ra, tung tóe trên trường bào trắng của hắn!
“Ùng ục...” Trong cổ họng Công Nghi Thừa phát ra âm thanh kỳ dị. Hai mắt đều bởi vì hoảng sợ mà trợn tròn, hắn điên cuồng giãy dụa, vươn tay ra, gắt gao nắm lấy tay Tạ Nguy đang đè mình, cũng giữ chặt cổ họng mình, tựa hồ muốn lấy loại nỗ lực yếu ớt này cứu vãn sinh mệnh đang dần trôi đi theo dòng máu tuôn ra của mình. Nhưng đối mặt với người hờ hững đằng sau chỉ là phí công!
Không cam tâm, không dám tin!
Trong miệng Công Nghi Thừa đều là máu, trừng mắt muốn nhìn Tạ Nguy: “Độ Quân! Ngươi...” Nhưng thanh âm phát ra chỉ là tiếng ú ớ mơ hồ.
Tạ Nguy tựa hồ có chút thất thần, nhớ tới cây anh đào cao cao trong sân của Dũng Nghị hầu phủ, cất giọng vẫn trầm trầm như ngày thường, mà rằng: “Ngươi nói đúng. Thánh nhân chỉ phế vật, thiên hạ này chỉ có kiêu hùng chiến đấu mới là thực lực chân chính. Người tuân theo quy củ, làm gì cũng gian nan...”
Nếu vậy, còn tuân theo quy củ làm quái gì nữa? Những chuyện người khác làm được, hắn cũng làm được, hơn nữa còn ác hơn, tuyệt tình hơn! Giống như giờ phút này!
Tại điểm kết thúc của sinh mệnh, Công Nghi Thừa rốt cục ý thức được ý tứ của Tạ Nguy khi nói ra lời đó. Nhưng đã không còn thời gian nghĩ lại nữa. Hối hận muộn màng rồi.
Máu tươi từ cổ hắn không còn phun ra kịch liệt như lúc trước nữa, mà tựa như dòng suối ôn hòa, bình thản chảy. Trên dưới bàn trà, đều là máu. Tiếng hít thở dần dần không nghe thấy nữa. Máu còn hơi ấm chậm rãi chảy lan qua chân Tạ Nguy, hắn không xê dịch chút nào, cho đến khi Công Nghi Thừa hoàn toàn bất động, mới chậm rãi thả lỏng tay.
Gương mặt như thánh nhân, bàn tay lại dính đầy máu tươi!
Tạ Nguy xoay người lại, trên y phục tuyết trắng đã đỏ thẫm một mảng rộng, ngước mắt lên liền bắt gặp Kiếm Thư đứng sững ở cửa, hãi hùng nhìn hắn.
Tạ Nguy mới quay đi, bước qua cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ mà lau lau tay mình, bình thản nói: “Dọn dẹp một chút đi.”